12 Chòm Sao: Bình Thường Hay Kì Lạ?
Chương 26: Mùi vị

12 Chòm Sao: Bình Thường Hay Kì Lạ?

Chương 26: Mùi vị

Vì đã được nghỉ tết và phải chuẩn bị tết nên trong thời gian này có thể sẽ không ra đều đặn được nhưng bảo đảm nếu rảnh trong tết vẫn sẽ viết, mọi người ủng hộ!

Chúc mọi người ăn tết vui vẻ!

---------------------------

Kim Ngưu đối với người tò mò với chuyện của mình vô cùng ghét, nhưng chả hiểu sao câu nói được phát ra từ môi Nhân Mã lại khiến anh có một chút run rẩy, Kim Ngưu còn chưa trả lời, Nhân Mã đã nói tiếp: “Kim Ngưu, tớ biết là cậu không thích người khác xen vào chuyện của mình, tớ lại là một người thích xen vào chuyện người khác, chúng ta khác nhau như vậy đôi lúc cũng làm tớ thấy sợ" Nhân Mã bỏ qua đôi mắt kinh ngạc của Kim Ngưu nói tiếp: “Nhưng điều quan trọng là, đối với chuyện người khác không biết cũng không sao nhưng với cậu tớ lại muốn biết hết, Kim Ngưu, tớ nói lời này là lời thật lòng, cậu có thể hiểu lầm tớ, cũng không sao, tớ chấp nhận, tớ không có sự điềm đạm từ tốn của Bạch Dương cũng chả có sự hiểu thấu người khác của Cự Giải, cậu không nói, tớ lại không nhận ra, tớ là một người trước giờ vốn cục mịch như vậy, đối với chuyện tình cảm lại càng không biết thể hiện" Nhân Mã càng nói giọng càng nhỏ lại, cảm thấy trong khoảng khắc nữa cô sẽ ngay lập tức bật khóc.

Kim Ngưu ngơ ngẩn nhìn Nhân Mã, cuối cùng anh mở miệng: “Nhân Mã, cậu thích tớ?“.

Nhân Mã đỏ bừng mặt, lúng túng không biết giải thích thế nào, cô biết lời nói của mình đã quá rõ ràng, đến người bình thường nghe còn hiểu huống hồ là Kim Ngưu, nhưng lúc anh hỏi thẳng câu này nhất thời làm cho Nhân Mã không thể bình ổn lại, cả tâm cả trí đều bị gió thổi đi mất.

Kim Ngưu nhìn thẳng vào Nhân Mã, con ngươi ủ dột được thay bằng vầng sáng lấp lánh kiên định: “Nhân Mã, tớ hỏi, cậu là thích tớ?“.

Không khí lại chìm vào im lặng, Nhân Mã cảm thấy mình còn có thể nghe được hơi thở nhè nhẹ của Kim Ngưu ngay bên tai, thậm chí còn cả tiếng tim đập của hai người.

Nhân Mã sau một hồi mới ngước gương mặt còn ửng hồng nên, ấp úng: “Nếu tớ trả lời, cậu sẽ kể mọi thứ về cậu?“.

Kim Ngưu nửa ngày sau mới nhẹ nhàng gật đầu, nếu câu trả lời vừa ý tớ!

Cảm thấy giống như hàng thập kỉ trôi qua, Nhân Mã mới mở miệng, lần này là cực kì nhỏ, nhỏ đến mức Kim Ngưu cau mày nhắc: “Cậu, nói lớn lên!“.

Ép người quá đáng!

Nhân Mã he hé môi, cuối cùng cũng rành rọt nói được bốn chữ: “Phải, tớ thích cậu“.

Đúng vậy, tớ khẳng định là tớ đã bị cậu chiếm mất toàn bộ đầu óc, toàn bộ trái tim rồi!

Ý cười của Kim Ngưu càng ngày càng sâu, anh nhẹ nhàng nói: “Nhân Mã, ngước mặt lên!“.

Lại một câu ra lệnh.

Nhân Mã quyết định không ngước!

Giọng Kim Ngưu có phần mạnh mẽ hơn: “Nhìn tớ!“.

Nhân Mã ủy khuất ngước lên, chạm ngay đôi mắt sâu thăm thẳm đẹp đẽ của Kim Ngưu, cô dường như bị hóa đá, ánh mắt của Kim Ngưu như bao vây lấy cô, chiếm chặt không buông, lúc này quả thật Nhân Mã cảm giác mình đang chìm trong vọng tưởng, cô biết đối với người này cô đơn giản không chỉ là thích nữa rồi!

Kim Ngưu sau một lúc đôi môi kéo lên một đường cong hoàn mỹ, sau đó kéo đầu cô về gần mặt mình, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, nụ hôn kéo dài như vô tận nhưng cực kì dịu dàng, thoảng như một cơn gió lướt qua.

Chốn tiên cảnh đó biến mất, để lại gương mặt đỏ bừng còn sót lại của Nhân Mã, trái tim vốn ngừng đập vừa nãy bắt đầu lại réo lên, đập nhanh không thể kiểm soát được.

Kim Ngưu vẫn nở nụ cười nửa miệng trên môi, khẽ nói: “Đây.. là câu trả lời của tớ“.

---------------------------------

Bảo Bình lái xe nhưng mắt luôn liếc về phía Cự Giải, nãy giờ cô chỉ ngồi yên khoang tay, dựa vai về phía bên phải, ánh mắt chìm vào một cõi xa xăm như không thuộc về chốn này, thường ngày Cự Giải nói rất nhiều, ở đâu cũng phải mở miệng ra tía lia mới sống được. Nhưng trong khoảng khắc này, Bảo Bình cảm thấy Cự Giải trước mắt vô cùng xa lạ, đưa tay nắm bắt cũng không được.

Bảo Bình tấp vào bên đường, rút điếu thuốc lá ra chăm chú nhìn Cự Giải, đến ngay cả khi anh dừng xe mà cô cũng chẳng mảy may để ý, rõ ràng linh hồn đã không còn ở đây nữa rồi.

Bảo Bình tằng hắng, nói hơi lớn một chút: “Cự Giải, đang nghĩ gì?“.

Cự Giải hơi ngơ ngẩn rồi nói: “Sao lại dừng lại?“.

Bảo Bình có chút buồn cười: “Mày nãy giờ là đang nghĩ gì?“.

Cự Giải lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, nhanh tay giật phắt điếu thuốc của Bảo Bình, tức giận: “Bảo Bình, cậu hứa thế nào với tôi? Cậu nói Kim Ngưu mà không xem lại bản thân à?“. Ngay cả giọng điệu cũng đã khác thường.

Bảo Bình cũng không chấp, ném bao thuốc lá còn dư ra ngoài cửa xe, sau đó nói: “Tao chưa thấy mày ngồi im như vầy bao giờ“.

Rõ ràng là hàm ý khinh miệt nhưng Cự Giải cũng chả có tâm trạng để tâm chuyện vặt vãnh đó: “Nếu cùng lúc để ý hai người thì sao?“.

Bảo Bình cười: “Là kẻ tồi“.

Cự Giải không ngạc nhiên, đây rõ ràng chả phải là điều dĩ nhiên rồi sao, Cự Giải không nhìn Bảo Bình, xoay đầu nhìn về phía khác mới nói tiếp: “Tao rõ ràng thích Trường Xà nhưng mà...“.

Bảo Bình tinh ý nhận ra ngay Cự Giải muốn nói về điều gì, anh khẽ thở dài, một góc nào đó trong trái tim của anh lại bắt đầu rục rịch loáng thoáng về một cô gái có sự điềm đạm thông minh.

Bảo Bình tựa lưng vào ghế, cổ ngửa ra rồi nói: “Cự Giải, mày có nghĩ rằng mày vốn không còn thích Trường Xà nữa rồi không?“.

- Không còn? - Cự Giải ngạc nhiên hỏi lại.

Bảo Bình không thèm liếc nhìn cô, chỉ trả lời: “Vấn đề này rất khó giải thích, giống như trước đây chỉ là ngộ nhận, tự bắt ép rằng mình vẫn chỉ yêu cậu ta vì chưa ai khác lọt vào trái tim, nhưng sau đó phát hiện ra rằng, một kẽ hở khác đang hối thúc mình với người khác rồi mới chợt phân vân khó xử không biết mình còn thích người cũ hay không“.

Cự Giải cảm thấy mình đang rơi vào một vòng lẩn quẩn, mệt mỏi không dứt.

Bảo Bình nói tiếp: “Nếu mày chắc chắn mày thích Trường Xà thì mày còn suy nghĩ gì nữa? Chả phải vì mày không còn thích nữa nên mới bắt đầu phân vân chuyện mình có thích Trường Xà hay không sao?“.

Cự Giải bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, thức ăn tự động đưa đến cổ họng, lập tức vội vàng mở cửa xe chạy ra ngoài. Bảo Bình hoảng hốt vội mở cửa xe chạy theo sau, thấy Cự Giải ngồi nôn thốc nôn tháo ra bên lề cỏ, Bảo Bình liền thuận tay vuốt vuốt lưng cho cô, nhăn mày hỏi: “Mày sao vậy?“.

Cự Giải nôn xong, gương mặt lại trở nên trắng bệch, nhìn Bảo Bình bằng ánh mắt cực kì sợ hãi: “Tao phải làm sao bây giờ?“.

Bảo Bình ngẩn người, chuyện này không đến mức độ đó chứ: “Làm sao? Mày có sao không?“.

Cự Giải cứ dùng đôi mắt sợ hãi đó nhìn Bảo Bình một hồi lâu, sau đó run run mở miệng: “Bắc Nhi nói..“.

- Hả? Sao?

- Bắc Nhi vừa nói với tao..

Bảo Bình nhất thời không khỏi bực mình: “Nó nói gì?“.

Cự Giải càng lúc càng run, giọng nói trở nên yếu ớt.

- Cậu ấy yêu Ma Kết!

Bảo Bình trợn tròn mắt.

----------------------------------

Sáng hôm sau, Thiên Bình đi học trở lại, không thấy Song Ngư, gọi điện cũng không nhấc máy, cô liền phán đoán ra một vấn đề. Thiên Bình hoảng hốt không nguôi, ngay cả lời nói cũng gấp gáp: “Máy bay đi Mỹ hôm nay mấy giờ bay?“.

- Chuyến sớm nhất hôm nay là 7strong5 thưa tiểu thư!

Thiên Bình nhìn đồng hồ, bây giờ đã 7h00, lòng không khỏi hoang mang, chạy qua nói với Thiên Yết: “Thiên Yết, mày có biết chuyện Song Ngư đi Mỹ vào hôm nay không?“.

Thiên Yết chưa kịp trả lời thì Song Tử đã đứng lên, kéo vai Thiên Bình: “Cậu vừa nói gì?“.

Thiên Bình chắc chắn Song Ngư sẽ đi hôm nay, với tính cách của Song Ngư, Thiên Bình là người rõ nhất, đột nhiên nghỉ học sau khi Thiên Bình mới hỏi việc đi Mỹ ngày hôm qua. Phong cách làm việc của Song Ngư luôn vậy, cứ để mọi người lo lắng đến tá hỏa mới chịu nói việc của mình.

Thiên Bình nhìn vẻ mặt lo âu của Song Tử, nhất thời quên mất mình định nói gì.

Song Tử mất bình tĩnh hỏi: “Cậu nói Song Ngư đi Mỹ? Hôm nay sao?“.

Thiên Bình lúc lắc đầu, ráng kiềm nén nỗi tuyệt vọng đang dấy lên gật đầu với Song Tử.

Song Tử ngay lập tức không suy nghĩ gì bỏ ra khỏi cửa lớp.

Thiên Yết tuy lo lắng như vẫn biểu lộ sự thản nhiên thường ngày nói với Thiên Bình: “Chúng ta đi“.

Bọn họ nhất thời không để ý đến biểu cảm của cả lớp, ai ai cũng sửng sốt!

Bạch Dương đứng dậy nói lớn: “Tớ đi với!“.

Nhân Mã cũng gật đầu đồng tình, Ma Kết chống cằm nhìn cả lớp sau đó mới nói: “Các cậu nghĩ vì sao Song Ngư lại muốn đi Mỹ, chả phải cậu ta hận cha mình đến chết đi sống lại hay sao, thật sự khó nghĩ“.

Thiên Bình nhăn mặt chất vấn: “Giờ này không đến phiên cậu nhiều chuyện, im lặng đi!“.

Ma Kết hơi ngớ người.

---------------------------------

Đã 7h10, Song Ngư vẫn chưa bước vào phòng chờ, cô cứ đứng ngấp ngóe nhìn ra cửa giống như đang chờ đợi điều gì đó, lòng cô căng thẳng không sao kể hết, rõ ràng chỉ là Mỹ thôi nhưng cô vẫn cảm giác ngay cả khi đứng tại sân bay này cô đã xa đám bạn của mình hàng vạn đường đi. Việc rút hồ sơ và chuyển học bạ không phải là chuyện khó khăn, trong vòng một đêm, cha cô đã hoàn tất xong thủ tục. Lúc ra quyết định này cô đã cảm thấy vô cùng khẳng khái nhưng chả hiểu sao khi đứng tại đây cô mới biết mình đang sợ hãi tới mức nào, không được nhìn Thiên Yết, không được nhìn Thiên Bình, không được nhìn thấy cái lớp quậy phá làm đủ trò để chọc giáo viên, và đặc biệt là không được nhìn thấy cậu ấy!

Người phụ tá hối thúc mong cô vào phòng chờ, nhưng cô vẫn không nhúc nhích, chân phải định bước thì trái tim đột ngột níu lại, ánh mắt lại luôn trông ngóng ra phía bên ngoài như trông chờ bóng dáng của ai đó, là ai cũng được. Rõ ràng hiện giờ Song Ngư có thể quay đầu, máy bay chưa bay, người thì vẫn đang dưới đất, không muốn đi cũng không sao, nhưng lí trí không cho phép cô làm thế! Lúc thiếu vắng Thiên Bình chính cô mới nhận ra mình thật sự cần người bạn này tới cỡ nào, cần một cô nhóc bụ bẫm xinh xắn luôn lau nước mắt cho một cô nhóc bụ bẫm xinh xắn khác trong kí ức tuổi thơ.

- Tiểu thư, đã trễ rồi, mong cô đừng làm khó chúng tôi!

Song Ngư từ lúc nào đã rơi nước mắt, giọt nước mắt cho sự tiếc nuối, con người không đến mức bị ép vào đường cùng và cô cũng vậy, chưa bao giờ bị ép vào đường cùng, chỉ là cô lo sợ tương lai mình sẽ bị ép vào đường cùng. Tương tư là một loại bệnh, rơi vào tương tư tức là rơi vào bể khổ, nếu không nhanh chân sẽ càng ngày càng lún sâu không thoát ra được, ái không có lỗi, lỗi ở người không có ái. Tình yêu trọn vẹn phải từ cả hai bên, đối phương yêu ta và ta cũng yêu đối phương, nếu đối phương không yêu ta thì ta một lần nữa rơi vào vòng trầm luân không dứt, bị đau đớn dày vò.

Song Ngư đã nhận ra ngay từ đêm hôm đó, cô có ái với Song Tử, trong chuyện tình yêu con người không cố tình nhưng trái tim lại rất vô tình, dù có ngăn cản cỡ nào nó vẫn sẽ hướng đến một đối tượng nào đó để say mê, lưu luyến. Cảm giác cũng có phần giống như trước đây cô đối với Thiên Yết, nhưng loại cảm giác này cũng có tư vị rất khác, nó còn mạnh mẽ hơn gấp ngàn lần. Thì ra ngay từ đầu, Song Ngư luôn mong muốn có một người dịu dàng ấm áp chứ không phải một người cay nghiệt lạnh nhạt như Thiên Yết, chỉ là quá trùng hợp, trùng hợp cái ái đó là đặt lên mình Song Tử.

Song Ngư không muốn tự dày vò bản thân, một khi say mê ái tình thì cô sẽ một lòng phản bội lại bạn bè, ngay lúc này vẫn còn kịp.

Song Ngư lặng lẽ quay gót đi theo phụ tá, trái tim đau thắt lại, cố gắng không để bật ra tiếng khóc tức tưởi.

- SONG NGƯ!!

Khựng lại, chỉ cần quay đầu, chỉ cần quay đầu lại thôi.

Nhưng đôi chân không muốn, nó vẫn cứ bước tiếp đi, giọng nói đó, Song Ngư vẫn thường nghe rất nhiều lần, hàm chứa sự phẫn nộ lẫn đau thương.

Năm tháng vội vã ấy chúng ta đã nói bao nhiêu lần

Lời tạm biệt nhưng sau đó vẫn mãi vấn vương

Năm tháng chúng ta để lại bao nhiêu lời hứa

Nhưng những lời thề thốt khó lòng gánh vác

Để rồi chỉ đành đợi người khác đến hoàn thành thôi.

Nhưng Song Ngư lần này lại đành khựng bước lại lần nữa, rõ ràng không chỉ có một người, hai người mà là.. rất nhiều người gọi cô.

Song Ngư, Song Ngư, Song Ngư...

Đây là sự khoan dung mà tháng năm ban tặng cho quãng thời gian lầm lỡ

Nào cam tâm nói giữa chúng ta chẳng còn vấn vương cũng như lưu luyến

Rõ ràng chúng ta phải nợ nần nhau

Có phải tình bạn cũng là một loại nợ nần, kiếp trước trả chưa hết nên kiếp này đành phải trả tiếp, đối với sự nợ nần này, Song Ngư không cảm thấy ghét.

Bạch Dương thích ta đây ra vẻ dạy dỗ cô nên cả hai luôn tìm mọi cách để móc nhau, Kim Ngưu vô cùng hoạt bát vui vẻ cùng tâm sự trò chuyện có đôi lúc cả hai lại cãi nhau, Song Tử tạo ra bầu không khí và cảm xúc khác lạ, Cự Giải thì luôn mở mồm đánh giá và khinh bỉ cô, Sư Tử thì luôn nói chuyện theo kiểu soái ca, Xử Nữ thì chuyên môn đánh nhau với cô, Thiên Yết thì quá lạnh lùng, Nhân Mã thì quá chanh chua, Ma Kết khi cả lớp phạm lỗi thì luôn tỏ ra không phải lỗi của mình, Bảo Bình chuyên môn dùng vai vị lớp trưởng để ra vẻ với cô, còn Thiên Bình.. luôn như vậy, luôn luôn xấu tính.

Ngồi trong lớp không học hành không ngủ cũng là chọc phá giáo viên, không hợp tính nhau, vậy mà khi xảy ra chuyện thì lúc nào cũng có mặt, cả nỗi đau của từng người, các thành viên cũng đều biết nhưng không một ai để lộ ra bên ngoài, dù biểu hiện không quan tâm nhưng trong tâm lại để ý. Song Ngư thầm cười, đúng là nợ nhau quá nhiều rồi!

Song Ngư quay đầu lại, trong đôi mắt đỏ hoe hiện lên một nụ cười tươi sáng.

Thiên Bình chạy tới cùng với gương mặt hoảng hốt đầm đìa mồ hôi ôm chặt Song Ngư, cả hai đều không biết tại sao đều rơi nước mắt, Thiên Bình ghé tai Song Ngư nói một câu, một câu nói khiến mười thành viên đứng cùng đó đều cảm thấy xót xa: “Tớ sợ“.

Song Ngư vuốt đầu Thiên Bình, chậm rãi nói: “Tớ cũng vậy“.

Trong lòng ai cũng dấy lên một tâm trạng phức tạp, rõ ràng mới đây còn hơi hơi ghét nhau nhưng chính bản thân họ hiểu, trải qua nhiều chuyện chính là trong tâm tất cả đều có nhau.

Nếu chia tay, mới thấy tiếc

Nếu chia xa, mới hiểu nỗi đau này thế nào!

Giữa chúng ta có thể không phải tình bạn

Nhưng là kỉ niệm, là hồi ức

Từng người đi qua thời học sinh

Dù ganh ghét cỡ nào

Cũng vẫn là tuổi thanh xuân

Thiên Bình trước khi đến đây đã thề là phải đánh Song Ngư một trận nhưng khi đụng mặt nhau cô mới biết cô sợ đến mức độ nào, là một mối dây liên kết không thể đứt đoạn.

Thiên Yết đến gần, xoa đầu cả hai rồi ôm vào lòng, vòng tay càng lớn nên càng trọn vẹn, ai bảo chúng ta lại quen nhau cơ chứ!

Số mệnh đều cho mỗi người một tình bạn, không sớm thì cũng muộn!

Xử Nữ từ trước tới giờ luôn sống rất tình cảm nên cô đã chợt khóc theo lúc nào không hay, Song Tử nhìn cảnh trước mặt, tiện tay kéo Xử Nữ vào lòng dỗ dành.

Nhân Mã dựa đầu vào vai Kim Ngưu, Kim Ngưu hơi giật mình nhưng vẫn mỉm cười, hình thành thói quen như vầy cũng tốt.

Bạch Dương một tay vẫn nắm chặt tay Nhân Mã.

Bảo Bình bóp chặt vai Cự Giải, cả hai nhìn nhau mỉm cười.

Ma Kết khoác vai Sư Tử: “Tưởng cậu phải là người ôm Xử Nữ“.

Sư Tử liếc một cái: “Tôi không chỉ muốn ở mức quan hệ đó“.

Ma Kết hơi ngạc nhiên nhưng sau đó anh đã nhận ra ý nghĩa trong câu nói này.

Sư Tử trước giờ cả tình yêu lẫn tình bạn đều không muốn tin tưởng, nhưng chính anh cũng nhận ra, anh cũng hơi mềm lòng.

- Cậu còn nhớ cái lần tụi mình đi bar lần đầu tiên không, lúc đó hai đứa cứ không biết mặc gì xong bắt Thiên Yết lựa đó - Thiên Bình nói liên mồm trong khi đưa Song Ngư về.

Thiên Yết bật cười, Thiên Bình rõ ràng sợ nhắc đến vấn đề vừa rồi, sợ rằng Song Ngư sẽ thay đổi quyết định, tay Thiên Bình vẫn còn nắm chặt lấy tay Song Ngư như sợ vụt mất vậy.

Cự Giải nhìn Thiên Yết, hóa ra cũng có mặt này, nụ cười đó!

Cậu có nhớ Cự Giải thích Trường Xà vì gì không?

Nhớ! Vì nụ cười của cậu ta!

Tình bạn cần thời gian vun đắp nhưng tình yêu, đến rất bất ngờ.

Mọi thứ đều rất nhẹ nhàng, diễn ra một cách tự nhiên nhưng cả hai đều rất đẹp, rất động lòng người!
Tác giả : QQ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại