100 Loại Phương Pháp Nghiền Ép Phàm Nhân
Chương 42
Tống Hi Nhan cùng bạch y nữ thần Lưu Dong thần bí hẹn hò, sau đó Lưu Dong bị đánh, Hàn Kiều chuyển trường, mỗi một tin tức đều làm toàn giáo chấn động.
Một nhóm người thở phào nhẹ nhõm, nguyên lai không phải thẩm mỹ của Tống Hi Nhan có vấn đề, một nhóm người khác lại bát quái chuyện này, đến cùng là Tống Hi Nhan đạp hai thuyền, hay là Lưu Dong là người thứ ba chen chân, nhưng cho dù là ở trong phiên bản nào thì Hàn Kiều đều là người bị hại, điều này làm cho Chu Mộ Nhiên hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.
Yêu mến loại nữ sinh như Lưu Dong này? Nhất định sẽ bị gặm nuốt ngay đến cả xương không còn sót lại một chút cặn.
Một người có lý lịch hoàn mỹ như vậy, hoặc người thuật sự hoàn mỹ, hoặc là tâm cơ của người đó quá sâu, vẫn luôn ngụy trang.
Lưu Dong tuyệt đối không phải là người thiện lương hoàn mỹ, bằng không sẽ không phát ra ác ý, làm cho đến cả Đậu Xanh cũng cảm giác đến.
Cho nên Chu Mộ Nhiên phán định đối phương nhất định có âm mưu gì.
Nam nữ trong lúc luyến ái đều rất nồng cháy. Chu Mộ Nhiên cùng Lưu Dong cũng không ngoại lệ.
Chu Mộ Nhiên trước đó bắt lấy Hàn Kiều nhưng sau này lại không có hành động dây dưa với đối phương làm cho Lưu Dong càng kiên định ý tưởng của bản thân: Đối phương chỉ là mượn Hàn Kiều để tiếp cận ả.
Nam nhân đúng là nam nhân, dù cho lại cho hắn một cơ hội nữa thì hắn vẫn háo sắc lựa chọn loại phụ nữ thông minh xinh đẹp.
“Không nghĩ tới chúng ta thật sự ở cùng nhau. Tớ không thể tin được." Lưu Dong e thẹn cười, cầm lấy một hộp cơm được bao bằng một lớp vải màu hồng nhạt có chấm tròn, “Tớ làm cơm trưa tình yêu cho cậu."
“..." Chu đại ảnh đế một mặt cảm động, hai tay tiếp nhận, ôn nhu mở miệng."Bây giờ con gái vừa ôn nhu lại hiền lành như cậu thật sự quá thiếu."
“Vậy thì, vậy thì cậu thích tớ sao?"
“Cô gái xinh đẹp như cậu, tớ ngoại trừ yêu cậu ra thì làm gì còn lựa chọn nào nữa?"
“..." Các nữ sinh xung quanh một mặt hoa si, nam sinh dồn dập lấy ra sổ nhỏ, bắt đầu ghi chép những lời nói của Chu Mộ Nhiên.
Mấy ngày qua, hai người mỗi ngày ở phòng ăn tú ân ái, nói ra lời tâm tình đều nhanh có thể đóng thành sách. Mọi người cũng không đệ nhất giáo thảo lấy những lời này ở đâu ra. May là, những câu nói này rất hữu hiệu.
Nhờ Chu Mộ Nhiên, gần nhất trong sân trường đều mang một khí tức phấn hồng lãng mạn.
Chỉ có Đường Dần cùng Đinh Mùi hai người buồn bực không thôi.
“Tiểu Đinh Đinh, cậu nói bây giờ phải làm sao đây?" Đường Dần nuốt xuống miếng cơm trong miệng, thấp giọng nói với Đinh Mùi.
“Tôi mặc kệ vị kia làm sao bây giờ, nếu như cậu còn gọi tôi như vậy, tôi liền làm cho tiểu đinh đinh của cậu ngoại trừ công năng đi tiểu ra thì sẽ không còn có bất kỳ công năng nào nữa."
“Đừng tuyệt tình như thế mà." Đường Dần kém chút nghẹn, vội vã uống ngụm nước làm xuôi cơm trong miệng, “Đến cùng làm sao làm?"
“Tôi cảm thấy không tốt lắm a. Tôi cảm thấy trên đầu chủ nhân muốn xanh, thế nhưng chủ nhân ở biên cảnh, trong thời gian ngắn cũng không về được." Đinh Mùi khó xử."Vạn nhất chủ nhân trở về, vị kia cùng người bỏ trốn thì phải làm sao?"
“Hẳn là sẽ không đi, hai ta mỗi ngày cùng theo..." Đường Dần một mặt dại ra.
“Chỉ sợ người vẫn còn, tâm đã chạy..." Đinh Mùi thăm thẳm hít một tiếng.
“Cậu nha, có thể nói chuyện cẩn thận được không? Da gà của tôi đều nổi lên." Đường Dần rùng mình một cái, xoa xoa cánh tay."Bằng không, nói chuyện này cho chủ nhân?"
“Không tốt sao? Vạn nhất vị kia biết hai ta châm chọc còn không ngược chết chúng ta?" Đinh Mùi cũng rùng mình một cái.
Vị đại gia này không dễ hầu hạ.
Không phải là đối phương kén chọn trong việc ăn uống ngủ nghỉ, nếu thật sự là như vậy thì còn tốt.
Xích Diệp cung quyền thế ngập trời, phú khả địch quốc, dù cho lại chọn, cũng có biện pháp lấy được vật mà y muốn.
Thế nhưng vị này không quan tâm đến chuyện ăn mặc, khi chủ nhân ở nhà, mỗi tối đều là mười sáu món ăn. Trước khi chủ nhân đi đã đem cấp bậc của đối phương nâng đến cấp cao nhất, chỉ kém chủ nhân một cấp.
Cho nên mỗi tối trên bàn đều có 12 món ăn, ngày thứ nhất khi mang món ăn như vậy lên, vị gia này liền hô đầu bếp lên đây, dặn dò sau này khi chỉ có một mình y thì chỉ cần bốn món một canh, số lượng lớn là được rồi.
Đầu bếp nghe được đến tận khi đi trở về trong bếp cũng không phản ứng lại.
Xưa nay chỉ có nam nhân nữ nhân muốn vào Xích Diệp cung, cầu hưởng thụ sự xa hoa này, đây là lần đầu tiên có người chủ động cắt giảm.
Thế nhưng khi mà bọn hắn đều cảm thấy đối phương đang cố làm ra vẻ, đối phương lại dùng công nghệ tối cao tự tạo cho mình một phòng làm việc, tiêu tốn số tiền lớn mà không run tay một chút nào cả, cái gì cũng chọn tốt nhất, làm cho Dư Thần tạm thời làm quản lý cũng không nhịn được nhíu lưỡi
Các loại máy móc thiết bị đắt đỏ này còn tốn kém hơn việc dưỡng một tình nhân hay dùng tiền mua hàng hiệu, ăn đồ ngon rất nhiều.
Mọi người tức sạm mặt lại, thật sâu cảm giác nếu như chủ nhân không có loại tài lực như thế này thì vẫn không cần tìm một người vợ như thế thì hơn.
Hơn thế nữa đối phương còn đặt lại quy tắc một lần nữa, phàm là người dẫm lên điểm mấu chốt của y, một không đánh, hai không mắng, mà là cùng y bồi luyện.
Đinh Mùi tính tình nóng nảy, mấy lần phát sinh xung đột với đối phương, bị khâm điểm đi vào bồi luyện.
Đinh Mùi cũng chỉ cho rằng là thật sự bồi luyện, công phu của hắn được luyện từ nhỏ, thể năng không thể khinh thường.
Thế nhưng chờ đến khi hắn đi vào mới biết được hai từ ‘vua hố’ này viết như thế nào.
Đúng là đối chiến, mà một bên đối chiến khác lại mặc một thân áo giáo. Bắt đầu từ khi Đinh Mùi học thành tài, đây vẫn là lần đầu tiên hắn bị đánh thảm như vậy.
Mấy lần sau đó, Đinh Mùi hoàn toàn phục, Đường Dần phục, ngay cả Dư Thần đều bị đánh phục.
Bắt đầu từ ngày ấy, Xích Diệp cung trước mặt xưng hô y là ngài, sau lưng lại thường gọi là vị kia, vị đại nhân kia, dòng họ cũng không dám kêu.
Dưới tình huống này, nếu như bị đối phương biết mình đâm chọc, bọn họ quả thực không biết bị ngược chết đến mức nào nữa.
Hai người do do dự dự một ngày, cuối cùng cũng coi như là trở về Xích Diệp cung.
“Ngày hôm nay ngài còn muốn huấn luyện như thế sao?" Dư Thần chần chờ một chút hỏi.
“Đúng." Chu Mộ Nhiên không có đình chỉ bước chân, đổi một thân trang phục huấn luyện, bắt đầu làm vận động nóng người.
“Thế nhưng gần đây thể năng của ngài tiêu hao quá lớn, ngài ngủ quá muộn cũng là một nguyên nhân. Nói theo góc đổ khỏe mạnh, tôi kiến nghị ngài tạm hoãn huấn luyện."
“Thời gian của tôi rất căng." Chu Mộ Nhiên giương mắt liếc mắt nhìn Dư Thần, “Nói cho nhà bếp, ngày hôm nay bắt đầu cho tôi gia tăng lượng an-bu-min."
“Vâng." Dư Thần không thể làm gì khác hơn là lui ra.
Từ khi Túc Liễu Nguyên rời đi, Chu Mộ Nhiên ít nhất gầy mười cân, quần áo vốn vừa vặn bây giờ lại rộng thùng thình. Nếu là người khác chắc chắn sẽ trở nên căng thẳng, thế nhưng Chu Mộ Nhiên biết, chỉ là y đã đem đống da thịt lỏng lẻo do trạch luyện thành cơ bắp. Thân thể y bây giờ mới là khỏe mạnh.
Gần nhất quả thật có chút quá bận rộn, bởi vì thời gian của y quá gấp.
Dựa theo ký ức của nguyên thân, hắn cùng Lưu Dong gặp nhau không hề nhiều. Thế nhưng hai người bây giờ ở cùng nhau, điều này đã khác với trước kia, tự nhiên cũng sẽ thay đổi kết cục.
Ở trong Xích Diệp cung, năng lực của Đậu Xanh sẽ bị hạn chế, Chu Mộ Nhiên đơn giản phái nó đi ra ngoài giám thị Lưu Dong. Đến nay còn không có gì dị thường phát sinh.
Y nhất định phải càng thêm nỗ lực sớm ngày lắp ráp xong bản vẽ của Tống Hi Nhan, hoàn thành sự nghiệp mà hắn vẫn chưa hoàn thành.
Thời gian của y vốn rất căng, lại thêm ban ngày còn phải đối phó với Lưu Dong để tìm kiếm tin tức hữu dụng, y không thể lại về sớm.
Dưới tình huống như vậy, y chỉ có thể thường thường hai, ba giờ đêm mới đi ngủ..
Khi đó bọn Đinh Mùi đã sớm ngủ rồi, có lúc Chu Mộ Nhiên chỉ đành tìm Dư Thần đến thí nghiệm kết quả. Dư Thần cũng là người hiểu rõ nỗ lực mấy ngày nay của Chu Mộ Nhiên nhất.
Chu Mộ Nhiên theo thường lệ đi phòng huấn luyện, Đường Dần cùng Đinh Mùi thừa dịp đối phương vội vàng rèn luyện trộm trộm chạy ra ngoài tìm Dư Thần.
“Thần ca, tới bình rượu." Đường Dần ngồi đối diện Dư Thần, cầm lấy cái chén không bắt đầu rót rượu.
“Vị kia đâu?" Dư Thần lấy ra một bình rượu dưới bàn đưa cho hắn, “Uống ít chút, đừng có uống say."
“Biết."
“Thần ca, xử lý như thế nào a?" Đinh Mùi cũng rót rượu vào trong chén nhỏ, “Thời gian vị kia ở cùng với nữ nhân kia càng ngày càng dài, ngoại trừ mỗi ngày cùng ăn cơm trưa, còn tán gẫu ở trong giờ học. Em sợ mấy hôm nữa bọn họ sẽ hẹn nhau lên giường mất."
Đinh Mùi một mặt u buồn, Đường Dần lại không bi quan như hắn.
“Tôi cảm thấy không đến nỗi." Đường Dần cầm lấy thịt nướng trên bàn ăn hai miếng, “Vị đại nhân kia có thể đem cậu thu thập ngoan ngoãn, còn nhìn không thấu một nữ nhân?"
“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân a. Tôi cũng là mỹ nhân, tại sao lại không thấy vị kia tha cho tôi một mạng?" Đinh Mùi ngửa mặt lên trời thở dài.
“Thần ca, anh xem, tiểu Đinh muốn cắm sừng chủ nhân!"
“Ta đi, cậu có tin tôi cắn chết cậu không!" Đinh Mùi nộ lên, “Dù sao đi nữa, Thần ca, chúng ta không nói cho chủ nhân sao?"
“Chuyện này..." Dư Thần do dự.
“Thần ca anh nói nhanh lên, vị đại nhân kia hiện tại gầy thành như vậy, nếu như không nói trước cho chủ nhân, lấy loại thái độ trước khi chủ nhân đi mà đoán, chắc chắn ngài ấy sẽ rất tức giận đó!"
Dư Thần giống như bị một câu nói đánh tỉnh, đứng dậy, “Bây giờ anh sẽ đi thông báo!"
“Đừng, chúng ta trước tiên thương lượng xem nên nói như thế nào."
********************************************
“Xem sách gì vậy?" Trước sau như một, Chu Mộ Nhiên sau khi tan lớp liền đi tìm Lưu Dong, vậy mà lại nhìn thấy đối phương vẻ mặt thành thật đọc sách.
“Nha, là cơ giới học." Lưu Dong đẩy sách đến trước mặt Chu Mộ Nhiên, quan sát phản ứng của y. “Cậu thích không?"
Chu Mộ Nhiên nhìn đến quyển sách trước mặt liền rùng mình: Tới!
Y không quên chuyện tại sao nguyên thân lại chết, là sau khi hắn thiết kế xong bản vẽ liền bị bắt cóc giam cầm chết đói.
Trong nháy mắt trong lòng Chu Mộ Nhiên đầy hàn ý, quả nhiên tới sao, bây giờ sẽ bắt đầu thăm dò.
Trong chốc lát trong đầu Chu Mộ Nhiên đã thiểm qua vô số ý nghĩ, cuối cùng quyết định đặt mình vào nguy hiểm, ngược lại chuyện này nên bại lộ.
“Thích, không nghĩ tới cậu cũng thích." Chu đại ảnh đế một mặt bất ngờ kinh hỉ.
Lưu Dong chậm rãi cười, “Vậy chúng ta có thể đồng thời thảo luận. Không biết cậu đã học đến trình độ nào, chắc chắn là lợi hại hơn tớ rồi?"
“Tớ? Đã tự học xong quyển này, bây giờ đang học phần trung cấp." Chu Mộ Nhiên một bộ tự tin tràn đầy, giống như là khó được một lần nổi bật hơn bạn gái học bá vậy.
Lưu Dong che miệng nở nụ cười một tiếng, trong mắt lại là hàn ý. Quả nhiên, giống như đời trước, đối phương phi thường nắm chắc tri thức về máy móc, quyển sách này đã ở cấp bậc nghiên cứu sinh, loại học sinh như bọn họ ngay cả sơ cấp đều không thể xem hiểu chứ đừng nói là trung cấp.
Đổi thành người ngoài, Lưu Dong là không tin, thế nhưng đổi thành Tống Hi Nhan, ả tin tưởng không hề nghi ngờ. Thế nhưng lúc này còn làm một bộ không thể tin tưởng.
“Tiểu Nhan, cậu, không phải cậu gạt tớ đấy chứ?"
“Đương nhiên sẽ không, tớ lừa cậu làm gì?"
“Nhưng là quyển sơ cấp này khó cực kỳ, tại sao cậu lại có thể tự học xong được, tớ chưa từng nghe cậu nói qua về chuyện này..."
“Chuyện như vậy tớ cảm thấy con gái sẽ không hứng thú lắm." Chu Mộ Nhiên cười, “Không bằng như vậy, tớ vẽ một bản vẽ cho cậu xem một chút."
Con mắt của Lưu Dong nháy mắt tỏa sáng, Chu Mộ Nhiên không có bỏ qua trong giây lát này, hài lòng nhếch miệng.
Cùng lúc đó, Dư Thần vừa bố trí xong công tác trong ngày liền thu được cảnh báo thông báo khẩn cấp cấp bậc cao nhất. Dư Thần vội vã giao ra quyền hạn trong tay, mới đi đến phòng khách liền nhìn thấy Túc Liễu Nguyên mang theo mọi người vào cửa.
Một nhóm người thở phào nhẹ nhõm, nguyên lai không phải thẩm mỹ của Tống Hi Nhan có vấn đề, một nhóm người khác lại bát quái chuyện này, đến cùng là Tống Hi Nhan đạp hai thuyền, hay là Lưu Dong là người thứ ba chen chân, nhưng cho dù là ở trong phiên bản nào thì Hàn Kiều đều là người bị hại, điều này làm cho Chu Mộ Nhiên hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.
Yêu mến loại nữ sinh như Lưu Dong này? Nhất định sẽ bị gặm nuốt ngay đến cả xương không còn sót lại một chút cặn.
Một người có lý lịch hoàn mỹ như vậy, hoặc người thuật sự hoàn mỹ, hoặc là tâm cơ của người đó quá sâu, vẫn luôn ngụy trang.
Lưu Dong tuyệt đối không phải là người thiện lương hoàn mỹ, bằng không sẽ không phát ra ác ý, làm cho đến cả Đậu Xanh cũng cảm giác đến.
Cho nên Chu Mộ Nhiên phán định đối phương nhất định có âm mưu gì.
Nam nữ trong lúc luyến ái đều rất nồng cháy. Chu Mộ Nhiên cùng Lưu Dong cũng không ngoại lệ.
Chu Mộ Nhiên trước đó bắt lấy Hàn Kiều nhưng sau này lại không có hành động dây dưa với đối phương làm cho Lưu Dong càng kiên định ý tưởng của bản thân: Đối phương chỉ là mượn Hàn Kiều để tiếp cận ả.
Nam nhân đúng là nam nhân, dù cho lại cho hắn một cơ hội nữa thì hắn vẫn háo sắc lựa chọn loại phụ nữ thông minh xinh đẹp.
“Không nghĩ tới chúng ta thật sự ở cùng nhau. Tớ không thể tin được." Lưu Dong e thẹn cười, cầm lấy một hộp cơm được bao bằng một lớp vải màu hồng nhạt có chấm tròn, “Tớ làm cơm trưa tình yêu cho cậu."
“..." Chu đại ảnh đế một mặt cảm động, hai tay tiếp nhận, ôn nhu mở miệng."Bây giờ con gái vừa ôn nhu lại hiền lành như cậu thật sự quá thiếu."
“Vậy thì, vậy thì cậu thích tớ sao?"
“Cô gái xinh đẹp như cậu, tớ ngoại trừ yêu cậu ra thì làm gì còn lựa chọn nào nữa?"
“..." Các nữ sinh xung quanh một mặt hoa si, nam sinh dồn dập lấy ra sổ nhỏ, bắt đầu ghi chép những lời nói của Chu Mộ Nhiên.
Mấy ngày qua, hai người mỗi ngày ở phòng ăn tú ân ái, nói ra lời tâm tình đều nhanh có thể đóng thành sách. Mọi người cũng không đệ nhất giáo thảo lấy những lời này ở đâu ra. May là, những câu nói này rất hữu hiệu.
Nhờ Chu Mộ Nhiên, gần nhất trong sân trường đều mang một khí tức phấn hồng lãng mạn.
Chỉ có Đường Dần cùng Đinh Mùi hai người buồn bực không thôi.
“Tiểu Đinh Đinh, cậu nói bây giờ phải làm sao đây?" Đường Dần nuốt xuống miếng cơm trong miệng, thấp giọng nói với Đinh Mùi.
“Tôi mặc kệ vị kia làm sao bây giờ, nếu như cậu còn gọi tôi như vậy, tôi liền làm cho tiểu đinh đinh của cậu ngoại trừ công năng đi tiểu ra thì sẽ không còn có bất kỳ công năng nào nữa."
“Đừng tuyệt tình như thế mà." Đường Dần kém chút nghẹn, vội vã uống ngụm nước làm xuôi cơm trong miệng, “Đến cùng làm sao làm?"
“Tôi cảm thấy không tốt lắm a. Tôi cảm thấy trên đầu chủ nhân muốn xanh, thế nhưng chủ nhân ở biên cảnh, trong thời gian ngắn cũng không về được." Đinh Mùi khó xử."Vạn nhất chủ nhân trở về, vị kia cùng người bỏ trốn thì phải làm sao?"
“Hẳn là sẽ không đi, hai ta mỗi ngày cùng theo..." Đường Dần một mặt dại ra.
“Chỉ sợ người vẫn còn, tâm đã chạy..." Đinh Mùi thăm thẳm hít một tiếng.
“Cậu nha, có thể nói chuyện cẩn thận được không? Da gà của tôi đều nổi lên." Đường Dần rùng mình một cái, xoa xoa cánh tay."Bằng không, nói chuyện này cho chủ nhân?"
“Không tốt sao? Vạn nhất vị kia biết hai ta châm chọc còn không ngược chết chúng ta?" Đinh Mùi cũng rùng mình một cái.
Vị đại gia này không dễ hầu hạ.
Không phải là đối phương kén chọn trong việc ăn uống ngủ nghỉ, nếu thật sự là như vậy thì còn tốt.
Xích Diệp cung quyền thế ngập trời, phú khả địch quốc, dù cho lại chọn, cũng có biện pháp lấy được vật mà y muốn.
Thế nhưng vị này không quan tâm đến chuyện ăn mặc, khi chủ nhân ở nhà, mỗi tối đều là mười sáu món ăn. Trước khi chủ nhân đi đã đem cấp bậc của đối phương nâng đến cấp cao nhất, chỉ kém chủ nhân một cấp.
Cho nên mỗi tối trên bàn đều có 12 món ăn, ngày thứ nhất khi mang món ăn như vậy lên, vị gia này liền hô đầu bếp lên đây, dặn dò sau này khi chỉ có một mình y thì chỉ cần bốn món một canh, số lượng lớn là được rồi.
Đầu bếp nghe được đến tận khi đi trở về trong bếp cũng không phản ứng lại.
Xưa nay chỉ có nam nhân nữ nhân muốn vào Xích Diệp cung, cầu hưởng thụ sự xa hoa này, đây là lần đầu tiên có người chủ động cắt giảm.
Thế nhưng khi mà bọn hắn đều cảm thấy đối phương đang cố làm ra vẻ, đối phương lại dùng công nghệ tối cao tự tạo cho mình một phòng làm việc, tiêu tốn số tiền lớn mà không run tay một chút nào cả, cái gì cũng chọn tốt nhất, làm cho Dư Thần tạm thời làm quản lý cũng không nhịn được nhíu lưỡi
Các loại máy móc thiết bị đắt đỏ này còn tốn kém hơn việc dưỡng một tình nhân hay dùng tiền mua hàng hiệu, ăn đồ ngon rất nhiều.
Mọi người tức sạm mặt lại, thật sâu cảm giác nếu như chủ nhân không có loại tài lực như thế này thì vẫn không cần tìm một người vợ như thế thì hơn.
Hơn thế nữa đối phương còn đặt lại quy tắc một lần nữa, phàm là người dẫm lên điểm mấu chốt của y, một không đánh, hai không mắng, mà là cùng y bồi luyện.
Đinh Mùi tính tình nóng nảy, mấy lần phát sinh xung đột với đối phương, bị khâm điểm đi vào bồi luyện.
Đinh Mùi cũng chỉ cho rằng là thật sự bồi luyện, công phu của hắn được luyện từ nhỏ, thể năng không thể khinh thường.
Thế nhưng chờ đến khi hắn đi vào mới biết được hai từ ‘vua hố’ này viết như thế nào.
Đúng là đối chiến, mà một bên đối chiến khác lại mặc một thân áo giáo. Bắt đầu từ khi Đinh Mùi học thành tài, đây vẫn là lần đầu tiên hắn bị đánh thảm như vậy.
Mấy lần sau đó, Đinh Mùi hoàn toàn phục, Đường Dần phục, ngay cả Dư Thần đều bị đánh phục.
Bắt đầu từ ngày ấy, Xích Diệp cung trước mặt xưng hô y là ngài, sau lưng lại thường gọi là vị kia, vị đại nhân kia, dòng họ cũng không dám kêu.
Dưới tình huống này, nếu như bị đối phương biết mình đâm chọc, bọn họ quả thực không biết bị ngược chết đến mức nào nữa.
Hai người do do dự dự một ngày, cuối cùng cũng coi như là trở về Xích Diệp cung.
“Ngày hôm nay ngài còn muốn huấn luyện như thế sao?" Dư Thần chần chờ một chút hỏi.
“Đúng." Chu Mộ Nhiên không có đình chỉ bước chân, đổi một thân trang phục huấn luyện, bắt đầu làm vận động nóng người.
“Thế nhưng gần đây thể năng của ngài tiêu hao quá lớn, ngài ngủ quá muộn cũng là một nguyên nhân. Nói theo góc đổ khỏe mạnh, tôi kiến nghị ngài tạm hoãn huấn luyện."
“Thời gian của tôi rất căng." Chu Mộ Nhiên giương mắt liếc mắt nhìn Dư Thần, “Nói cho nhà bếp, ngày hôm nay bắt đầu cho tôi gia tăng lượng an-bu-min."
“Vâng." Dư Thần không thể làm gì khác hơn là lui ra.
Từ khi Túc Liễu Nguyên rời đi, Chu Mộ Nhiên ít nhất gầy mười cân, quần áo vốn vừa vặn bây giờ lại rộng thùng thình. Nếu là người khác chắc chắn sẽ trở nên căng thẳng, thế nhưng Chu Mộ Nhiên biết, chỉ là y đã đem đống da thịt lỏng lẻo do trạch luyện thành cơ bắp. Thân thể y bây giờ mới là khỏe mạnh.
Gần nhất quả thật có chút quá bận rộn, bởi vì thời gian của y quá gấp.
Dựa theo ký ức của nguyên thân, hắn cùng Lưu Dong gặp nhau không hề nhiều. Thế nhưng hai người bây giờ ở cùng nhau, điều này đã khác với trước kia, tự nhiên cũng sẽ thay đổi kết cục.
Ở trong Xích Diệp cung, năng lực của Đậu Xanh sẽ bị hạn chế, Chu Mộ Nhiên đơn giản phái nó đi ra ngoài giám thị Lưu Dong. Đến nay còn không có gì dị thường phát sinh.
Y nhất định phải càng thêm nỗ lực sớm ngày lắp ráp xong bản vẽ của Tống Hi Nhan, hoàn thành sự nghiệp mà hắn vẫn chưa hoàn thành.
Thời gian của y vốn rất căng, lại thêm ban ngày còn phải đối phó với Lưu Dong để tìm kiếm tin tức hữu dụng, y không thể lại về sớm.
Dưới tình huống như vậy, y chỉ có thể thường thường hai, ba giờ đêm mới đi ngủ..
Khi đó bọn Đinh Mùi đã sớm ngủ rồi, có lúc Chu Mộ Nhiên chỉ đành tìm Dư Thần đến thí nghiệm kết quả. Dư Thần cũng là người hiểu rõ nỗ lực mấy ngày nay của Chu Mộ Nhiên nhất.
Chu Mộ Nhiên theo thường lệ đi phòng huấn luyện, Đường Dần cùng Đinh Mùi thừa dịp đối phương vội vàng rèn luyện trộm trộm chạy ra ngoài tìm Dư Thần.
“Thần ca, tới bình rượu." Đường Dần ngồi đối diện Dư Thần, cầm lấy cái chén không bắt đầu rót rượu.
“Vị kia đâu?" Dư Thần lấy ra một bình rượu dưới bàn đưa cho hắn, “Uống ít chút, đừng có uống say."
“Biết."
“Thần ca, xử lý như thế nào a?" Đinh Mùi cũng rót rượu vào trong chén nhỏ, “Thời gian vị kia ở cùng với nữ nhân kia càng ngày càng dài, ngoại trừ mỗi ngày cùng ăn cơm trưa, còn tán gẫu ở trong giờ học. Em sợ mấy hôm nữa bọn họ sẽ hẹn nhau lên giường mất."
Đinh Mùi một mặt u buồn, Đường Dần lại không bi quan như hắn.
“Tôi cảm thấy không đến nỗi." Đường Dần cầm lấy thịt nướng trên bàn ăn hai miếng, “Vị đại nhân kia có thể đem cậu thu thập ngoan ngoãn, còn nhìn không thấu một nữ nhân?"
“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân a. Tôi cũng là mỹ nhân, tại sao lại không thấy vị kia tha cho tôi một mạng?" Đinh Mùi ngửa mặt lên trời thở dài.
“Thần ca, anh xem, tiểu Đinh muốn cắm sừng chủ nhân!"
“Ta đi, cậu có tin tôi cắn chết cậu không!" Đinh Mùi nộ lên, “Dù sao đi nữa, Thần ca, chúng ta không nói cho chủ nhân sao?"
“Chuyện này..." Dư Thần do dự.
“Thần ca anh nói nhanh lên, vị đại nhân kia hiện tại gầy thành như vậy, nếu như không nói trước cho chủ nhân, lấy loại thái độ trước khi chủ nhân đi mà đoán, chắc chắn ngài ấy sẽ rất tức giận đó!"
Dư Thần giống như bị một câu nói đánh tỉnh, đứng dậy, “Bây giờ anh sẽ đi thông báo!"
“Đừng, chúng ta trước tiên thương lượng xem nên nói như thế nào."
********************************************
“Xem sách gì vậy?" Trước sau như một, Chu Mộ Nhiên sau khi tan lớp liền đi tìm Lưu Dong, vậy mà lại nhìn thấy đối phương vẻ mặt thành thật đọc sách.
“Nha, là cơ giới học." Lưu Dong đẩy sách đến trước mặt Chu Mộ Nhiên, quan sát phản ứng của y. “Cậu thích không?"
Chu Mộ Nhiên nhìn đến quyển sách trước mặt liền rùng mình: Tới!
Y không quên chuyện tại sao nguyên thân lại chết, là sau khi hắn thiết kế xong bản vẽ liền bị bắt cóc giam cầm chết đói.
Trong nháy mắt trong lòng Chu Mộ Nhiên đầy hàn ý, quả nhiên tới sao, bây giờ sẽ bắt đầu thăm dò.
Trong chốc lát trong đầu Chu Mộ Nhiên đã thiểm qua vô số ý nghĩ, cuối cùng quyết định đặt mình vào nguy hiểm, ngược lại chuyện này nên bại lộ.
“Thích, không nghĩ tới cậu cũng thích." Chu đại ảnh đế một mặt bất ngờ kinh hỉ.
Lưu Dong chậm rãi cười, “Vậy chúng ta có thể đồng thời thảo luận. Không biết cậu đã học đến trình độ nào, chắc chắn là lợi hại hơn tớ rồi?"
“Tớ? Đã tự học xong quyển này, bây giờ đang học phần trung cấp." Chu Mộ Nhiên một bộ tự tin tràn đầy, giống như là khó được một lần nổi bật hơn bạn gái học bá vậy.
Lưu Dong che miệng nở nụ cười một tiếng, trong mắt lại là hàn ý. Quả nhiên, giống như đời trước, đối phương phi thường nắm chắc tri thức về máy móc, quyển sách này đã ở cấp bậc nghiên cứu sinh, loại học sinh như bọn họ ngay cả sơ cấp đều không thể xem hiểu chứ đừng nói là trung cấp.
Đổi thành người ngoài, Lưu Dong là không tin, thế nhưng đổi thành Tống Hi Nhan, ả tin tưởng không hề nghi ngờ. Thế nhưng lúc này còn làm một bộ không thể tin tưởng.
“Tiểu Nhan, cậu, không phải cậu gạt tớ đấy chứ?"
“Đương nhiên sẽ không, tớ lừa cậu làm gì?"
“Nhưng là quyển sơ cấp này khó cực kỳ, tại sao cậu lại có thể tự học xong được, tớ chưa từng nghe cậu nói qua về chuyện này..."
“Chuyện như vậy tớ cảm thấy con gái sẽ không hứng thú lắm." Chu Mộ Nhiên cười, “Không bằng như vậy, tớ vẽ một bản vẽ cho cậu xem một chút."
Con mắt của Lưu Dong nháy mắt tỏa sáng, Chu Mộ Nhiên không có bỏ qua trong giây lát này, hài lòng nhếch miệng.
Cùng lúc đó, Dư Thần vừa bố trí xong công tác trong ngày liền thu được cảnh báo thông báo khẩn cấp cấp bậc cao nhất. Dư Thần vội vã giao ra quyền hạn trong tay, mới đi đến phòng khách liền nhìn thấy Túc Liễu Nguyên mang theo mọi người vào cửa.
Tác giả :
Ẩn Không Nhân