100 Loại Phương Pháp Nghiền Ép Phàm Nhân
Chương 11
Chu Mộ Nhiên nghe xong thuật lại của Diệp Đường, không lo được cái khác suốt đêm lái xe trở về trong thành phố.
Chạy tới bệnh viện y mới biết Cố Văn Hi đã phẫu thuật xong được hai ngày, sinh mệnh không có vấn đề, chính là hai chân đều gãy xương.
Chay như bay đến bên ngoài phòng bệnh lại bị người của Cố Văn Hi ngăn cản, đối phương không muốn gặp y.
Chu Mộ Nhiên thay đổi sắc mặt, vẫn là Diệp Đường lôi y ra khỏi bệnh viện.
“Em làm như thế là muốn xuất quỹ sao?" Diệp Đường lôi kéo Chu Mộ Nhiên lên xe, đốt một điếu thuốc."Em muốn xuất còn phải nhìn xem đối phương có nguyện ý hay không a."
Chu Mộ Nhiên xưa nay không nghĩ tới đối phương sẽ không muốn chuyện này, ngơ ngác mà quay đầu nhìn về Diệp Đường."Anh nói tại sao hắn lại không muốn gặp em."
“Chắc là tự ti đi."
“Em lại không ghét bỏ hắn." Lửa giận của Chu Mộ Nhiên càng tăng lên, ngực kịch liệt chập trùng.
“Em hiện tại gấp cũng vô dụng. Hắn hiện tại khẳng định ngủ, ngày mai lại gọi điện thoại thử xem."
Chu Mộ Nhiên không có cách nào, cũng chỉ đành như vậy.
Bên đoàn kịch y là nam nhị, cảnh diễn rất nhiều, liên tục mấy ngày ở trong thành phố làm cho Trương đạo rất tức giận.
Hơn nữa Cố Văn Hi cũng không chịu gặp y, Chu Mộ Nhiên không có cách nào, chỉ phải đi về trước.
Liên tiếp dằn vặt mấy ngày, Chu Mộ Nhiên không những không thấy được Cố Văn Hi còn làm cho thân tâm của bản thân quá mệt mỏi. Đêm khuya khi đang trên đường trở về đoàn kịch không cẩn thận xảy ra tai nạn xe cộ.
Vết thương ngược lại lại không lớn, chính là trên mặt dập một khối thật to. Khi Trương đạo nhận được tin tức thì tức giận một hồi.
Đường Hiên ngày hôm trước xin nghỉ đi ra ngoài, hắn đúng là không để ý. Người trẻ tuổi, đều có chuyện của chính mình, chỉ cần không ảnh hưởng đóng kịch là được.
Đặc biệt là Đường Hiên cơ bản đều là một lần liền qua, lý giải đối với nguyên tác cực kỳ sâu sắc, xưa nay không cần nói nhiều, hắn cũng vui vẻ hào phóng.
Không nghĩ tới người này mỗi ngày đi ra ngoài, mãi đến tận đêm khuya mới trở về, này liên tiếp mấy ngày, tinh thần tiều tụy, đóng kịch gián đoạn lại vẫn có thể ngồi ngủ. Hiện tại lại còn gây ra tai nạn xe cộ.
Vội vội vàng vàng xông tới vừa nhìn, chỉ thấy trên mặt đối phương xanh xanh tím tím. Nghiêm trọng đến nỗi dùng phấn để đều không giấu được, Trương đạo đánh giá đối phương từ trên xuống dưới một lần. Cũng còn tốt, chí ít không có vết thương nào nghiêm trọng, chỉ cần dưỡng mấy ngày liền tốt.
Nhưng là, tiến độ mấy ngày nay!
Trương đạo mở ra hình thức nổi giận, liên tục mắng hai mươi phút không mang theo thô tục cũng không mang theo giống nhau, nghe đến nỗi Chu Mộ Nhiên muốn che lại lỗ tai cũng không dám. Còn những người khác hiểu rõ Trương đạo đã sớm trốn đến địa phương không thể nhìn thấy rồi.
“Trương đạo… Em có thể tiếp tục đóng phim…" Chu Mộ Nhiên nhìn cơn tức của Trương đạo hơi giảm một chút liền nhanh chóng nói.
“Thối lắm, diễn như thế nào? Cậu xem khuôn mặt này của cậu đi, giống hệt như đang hát hý kịch, đóng phim? Muốn đóng như thế nào!" Trương đạo không chút nghĩ ngợi lần thứ hai văng trở lại."Tôi thật là không nghĩ tới a, cậu nhìn thành thật như thế lại có thể hàng đêm ra ngoài chơi, tinh thần của mình không tốt thì không nói làm gì, còn xảy ra tai nạn xe cộ. Có biết trên người của cậu có bao nhiêu kỳ vọng hay không? Có biết mình là diễn viên hay không? Diễn viên phải có nghệ đức!"
“Xin lỗi." Chu Mộ Nhiên cúi đầu, xác thực cảm thấy rất xin lỗi. Tuy rằng trước trước kia cũng không làm lỡ quay chụp, nhưng mấy ngày nay mình không có nhập hí y cảm thấy có lỗi với đạo đức nghề nghiệp của mình.
“Cậu còn oan ức, cậu oan ức cái rắm, tôi thấy cậu muốn tức chết tôi thì có. Nói đi, đi ra ngoài làm gì? Có phải là cảm giác mình mỗi lần đều quay một phát liền qua, nhàn cả người khó chịu? Cái này dễ a, sau này mỗi lần cậu quay phim xong thì đi mua cho tôi một hợp cơm, yên tâm, tôi sẽ trả lương cho cậu."
“Người yêu của em xảy ra tai nạn xe cộ…" Chu Mộ Nhiên ngữ khí trầm trọng.
“Cậu kết hôn?" Trương đạo hỏi sau đó lại cảm thấy không đúng, đối phương mới mấy tuổi. Nhìn đối phương vẻ mặt không đúng, không nhịn được nhỏ giọng, “Cũng bên trong vòng? Tình huống thế nào?"
“Xem như là một nửa ở trong vòng đi, thế nhưng tình huống hiện tại của hắn em cũng không biết." Chu Mộ Nhiên cười khổ, “Hắn hiện tại không muốn gặp em, bảo tiêu lấp lấy cửa, em cũng không vào được phòng bệnh."
Trương đạo khá là đồng tình vỗ vỗ vai Chu Mộ Nhiên, “Cố gắng dưỡng thương, không được chạy loạn bên ngoài lúc nửa đêm . Còn chuyện của hai người thì hai người tự giải quyết, không được làm lỡ công tác."
Chu Mộ Nhiên gật đầu, đàng hoàng trở về nơi ở mà đoàn kịch đã sắp xếp. Liên tục mấy ngày bôn ba, y cũng mệt mỏi, còn chỗ của Cố Văn Hi, nếu không thấy được, y cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Trương đạo nhìn theo Chu Mộ Nhiên rời đi, nghĩ thầm bạn gái của đối phương còn rất hung hăng, còn mang theo bảo tiêu. Không biết như thế nào lại nghĩ đến Cố Văn Hi, Cố Văn Hi là bằng hữu của hắn, cũng vừa xảy ra tai nạn xe cộ, hắn cũng đang cân nhắc đến thăm.
Đùng đùng, cửa phòng bị người vỗ hai lần, Chu Mộ Nhiên vừa mới tắm xong liền nghe được rõ rõ ràng ràng
“Diệp ca? Tại sao anh vẫn chưa ngủ?" Chu Mộ Nhiên mở cửa phòng ra. Đã hơn mười giờ tối, bình thường người đại diện Diệp Đường của y đã ngủ.
Sở dĩ y tưởng nhầm đó là Diệp Đường là bởi vì bình thường đối phương cũng không thích ấn chuông cửa, thế nhưng khi y dò hỏi đối phương sẽ ừm một tiếng.
Cửa phòng Chu Mộ Nhiên vừa mở, một bóng người liền đánh tới.
“Đại tẩu, đừng lên tiếng."
Người này không phải Diệp Đường!
Chu Mộ Nhiên há mồm liền muốn kêu thân thể lại bị đẩy một cái, rơi xuống lồng ngực của một người.
Miệng của Chu Mộ Nhiên đột nhiên bị đối phương che lại, “Đừng lên tiếng, là anh."
Giọng khàn khàn, khí tức thô lỗ, Chu Mộ Nhiên trong nháy mắt liền rõ ràng, là Cố Văn Hi. Chỉ là đối phương tại sao lại ở chỗ này?
Đóng kỹ cửa, đến nơi có ánh sáng, Chu Mộ Nhiên mới phát hiện Cố Văn Hi dĩ nhiên ngồi trên xe lăn, bị một người trẻ tuổi mới gặp lúc nãy đẩy vào.
“Đại tẩu, bên ngoài nguy hiểm, chỉ có thể đem đại ca ký gửi ở chỗ của anh một ít ngày." Người trẻ tuổi nói rồi lôi ra một cái túi đeo lưng lớn, “Nơi này là quần áo của đại ca. Kính nhờ anh."
Nói xong vô cùng thần bí rời đi.
“Chân của anh?" Chu Mộ Nhiên nhìn chằm chằm vào hai chân của Cố Văn Hi, trên mặt lóe qua một tia đau lòng, rồi lại nhịn lại.
“Khả năng tàn phế." Cố Văn Hi không hề cảm xúc mở miệng.
“Làm sao sẽ nghiêm trọng như thế!" Chu Mộ Nhiên cả kinh, vẻ mặt giả vờ bình tĩnh lúc nãy đã không thể giấu nổi, đi nhanh về phía trước, đưa tay cẩn thận từng li từng tí một sờ sờ."Còn có thể trị hết sao?"
“Tổn thương thần kinh, phỏng chừng không thể trị được." Cố Văn Hi lắc đầu một cái, “Có rượu sao?"
“Không có." Chu Mộ Nhiên khô cằn mở miệng, nhớ tới chuyện Cố Văn Hi từ chối y tiến vào phòng bệnh, sắc mặt lại khó xem, “Tại sao không cho em vào phòng bệnh?"
“Anh không phải đơn thuần xảy ra tai nạn xe cộ mà là bị người đuổi giết, chính là người đó va vào." Trên mặt Cố Văn Hi lộ ra thần sắc không thể nhẫn nhịn, “Anh không muốn em nhìn thấy dáng vẻ đó của anh."
“Há, hiện tại không phải vẫn thấy hay sao?" Chu Mộ Nhiên cười lạnh một tiếng.
" Hiên, em sẽ không đánh đuổi anh đúng không?" Cố Văn Hi lộ ra một dáng vẻ cầu bao dưỡng nhìn Chu Mộ Nhiên.
Chu Mộ Nhiên trong lòng nghĩ cười, đối phương trong ngày thường một bộ cao thâm khó dò dáng vẻ, bây giờ hắn lại mang dáng dấp đáng thương như thế, thế nhưng nhìn thấy chân của Cố Văn Hi, y lại không cười nổi.
“Không biết. Tốt xấu chúng ta đã từng là đồng bọn hợp tác." Chu Mộ Nhiên rót một chén nước nóng cho Cố Văn Hi, bắt đầu sắp xếp cái túi mà hắn đem đến, quần áo để vào trong tủ, đồ rửa mặt thì để vào trong phòng vệ sinh.
“Cái gì gọi là đã từng là đồng bọn hợp tác, chúng ta chính là tình nhân, em là nửa còn lại của anh." Cố Văn Hi tự chuyển động xe đẩy, đi theo phía sau Chu Mộ Nhiên, tội nghiệp mở miệng, “Bây giờ anh không còn gì cả, còn có nguy hiểm đến tính mạng, anh chỉ có em."
“Nửa kia của anh bị anh chặn ở ngoài cửa." Chu Mộ Nhiên ngừng tay, trừng mắt nhìn Cố Văn Hi, “Anh có thể tự tắm rửa sao?"
“Không thể!" Cố Văn Hi hầu như là không chút nghĩ ngợi hồi đáp, hai mắt hiện lên đốm lửa.
“Vậy chỉ có thể oan ức anh ngủ như vậy thôi." Chu Mộ Nhiên nhún vai một cái.
Cố Văn Hi không nghĩ tới đối phương lại cho hắn một đáp án như thế, trên mặt tất cả đều là không dám tin tưởng.
Chu Mộ Nhiên bị dáng vẻ không dám tin của đối phương chọc cười, “Một ngày không rửa ráy cũng không chết được, nếu anh không thích liền nhịn một chút đi, dù sao cũng không ngủ cùng một giường với em."
Chu Mộ Nhiên nở nụ cười, bầu không khí trong phòng cũng chậm lại, lo lắng trong lòng Cố Văn Hi cũng đè xuống.
“Anh còn chưa ăn cơm nữa." Trên mặt Cố Văn Hi càng thêm đáng thương.
Yêu cầu này làm cho Chu Mộ Nhiên có chút đau đầu, trước khi trở thành Minh sứ giả y là một đại minh tinh, chú ý ẩm thực đã thành quen thuộc, đương nhiên sẽ không ăn uống vào lúc này, vì thế cũng không có chuẩn bị.
“Em đi hỏi hộ anh một chút." Chu Mộ Nhiên ra ngoài, không lâu lắm liền cầm về một bát mì ăn liền, ngoài ra một cái thịt hun khói và một quả trứng."Mì đã nấu rồi, lập tức có thể ăn, trứng và thịt là dùng mặt của em đổi lấy
“Cảm ơn." Cố Văn Hi xác thực không ăn cơm, ngửi thấy mùi của mì, trong bụng ùng ục ùng ục kêu lên.
Chu Mộ Nhiên giúp hắn bỏ vỏ của thịt và trứng, bỏ vào trong bát của hắn, “Anh có tính toán gì không?"
Cố Văn Hi không phải người đơn giản, lần này nếu là có người truy sát, hắn nhất định sẽ trả thù lại.
“Chờ tin tức." Cố Văn Hi trả lời một câu, vùi đầu gặm lấy gặm để.
Chu Mộ Nhiên không tiếp tục nói nữa, cúi đầu xem kịch bản, đợi đến khi Cố Văn Hi ngay cả nước cũng uống sạch sành sanh mới đứng dậy đem rác rưởi thu rồi.
“Ngủ không?"
“Ừm." Cố Văn Hi nhìn ra Chu Mộ Nhiên quả thật không thể mở mắt nổi, gật đầu.
Nâng Cố Văn Hi lên giường, Chu Mộ Nhiên cũng núp ở trong chăn.
“Ngủ ngon!"
“Ngủ ngon."
Sau khi tắt đèn phòng trở nên tối thui, một lúc sau mới có thể nhìn thấy ánh sáng mờ mờ. Dựa vào ánh trăng, Cố Văn Hi nhìn người sát vách giường.
Mấy ngày nay quá mệt mỏi, hiện tại Cố Văn Hi đến bên cạnh y, tâm của Chu Mộ Nhiên nhất thời thả xuống, hầu như trong nháy mắt Chu Mộ Nhiên liền ngủ.
" Hiên…" Dưới ánh trăng, vốn nên hai chân tàn tật không cách nào nhúc nhích Cố Văn Hi đi đến bên người Chu Mộ Nhiên, nhẹ nhàng hôn một cái lên khóe môi của của y.
Chạy tới bệnh viện y mới biết Cố Văn Hi đã phẫu thuật xong được hai ngày, sinh mệnh không có vấn đề, chính là hai chân đều gãy xương.
Chay như bay đến bên ngoài phòng bệnh lại bị người của Cố Văn Hi ngăn cản, đối phương không muốn gặp y.
Chu Mộ Nhiên thay đổi sắc mặt, vẫn là Diệp Đường lôi y ra khỏi bệnh viện.
“Em làm như thế là muốn xuất quỹ sao?" Diệp Đường lôi kéo Chu Mộ Nhiên lên xe, đốt một điếu thuốc."Em muốn xuất còn phải nhìn xem đối phương có nguyện ý hay không a."
Chu Mộ Nhiên xưa nay không nghĩ tới đối phương sẽ không muốn chuyện này, ngơ ngác mà quay đầu nhìn về Diệp Đường."Anh nói tại sao hắn lại không muốn gặp em."
“Chắc là tự ti đi."
“Em lại không ghét bỏ hắn." Lửa giận của Chu Mộ Nhiên càng tăng lên, ngực kịch liệt chập trùng.
“Em hiện tại gấp cũng vô dụng. Hắn hiện tại khẳng định ngủ, ngày mai lại gọi điện thoại thử xem."
Chu Mộ Nhiên không có cách nào, cũng chỉ đành như vậy.
Bên đoàn kịch y là nam nhị, cảnh diễn rất nhiều, liên tục mấy ngày ở trong thành phố làm cho Trương đạo rất tức giận.
Hơn nữa Cố Văn Hi cũng không chịu gặp y, Chu Mộ Nhiên không có cách nào, chỉ phải đi về trước.
Liên tiếp dằn vặt mấy ngày, Chu Mộ Nhiên không những không thấy được Cố Văn Hi còn làm cho thân tâm của bản thân quá mệt mỏi. Đêm khuya khi đang trên đường trở về đoàn kịch không cẩn thận xảy ra tai nạn xe cộ.
Vết thương ngược lại lại không lớn, chính là trên mặt dập một khối thật to. Khi Trương đạo nhận được tin tức thì tức giận một hồi.
Đường Hiên ngày hôm trước xin nghỉ đi ra ngoài, hắn đúng là không để ý. Người trẻ tuổi, đều có chuyện của chính mình, chỉ cần không ảnh hưởng đóng kịch là được.
Đặc biệt là Đường Hiên cơ bản đều là một lần liền qua, lý giải đối với nguyên tác cực kỳ sâu sắc, xưa nay không cần nói nhiều, hắn cũng vui vẻ hào phóng.
Không nghĩ tới người này mỗi ngày đi ra ngoài, mãi đến tận đêm khuya mới trở về, này liên tiếp mấy ngày, tinh thần tiều tụy, đóng kịch gián đoạn lại vẫn có thể ngồi ngủ. Hiện tại lại còn gây ra tai nạn xe cộ.
Vội vội vàng vàng xông tới vừa nhìn, chỉ thấy trên mặt đối phương xanh xanh tím tím. Nghiêm trọng đến nỗi dùng phấn để đều không giấu được, Trương đạo đánh giá đối phương từ trên xuống dưới một lần. Cũng còn tốt, chí ít không có vết thương nào nghiêm trọng, chỉ cần dưỡng mấy ngày liền tốt.
Nhưng là, tiến độ mấy ngày nay!
Trương đạo mở ra hình thức nổi giận, liên tục mắng hai mươi phút không mang theo thô tục cũng không mang theo giống nhau, nghe đến nỗi Chu Mộ Nhiên muốn che lại lỗ tai cũng không dám. Còn những người khác hiểu rõ Trương đạo đã sớm trốn đến địa phương không thể nhìn thấy rồi.
“Trương đạo… Em có thể tiếp tục đóng phim…" Chu Mộ Nhiên nhìn cơn tức của Trương đạo hơi giảm một chút liền nhanh chóng nói.
“Thối lắm, diễn như thế nào? Cậu xem khuôn mặt này của cậu đi, giống hệt như đang hát hý kịch, đóng phim? Muốn đóng như thế nào!" Trương đạo không chút nghĩ ngợi lần thứ hai văng trở lại."Tôi thật là không nghĩ tới a, cậu nhìn thành thật như thế lại có thể hàng đêm ra ngoài chơi, tinh thần của mình không tốt thì không nói làm gì, còn xảy ra tai nạn xe cộ. Có biết trên người của cậu có bao nhiêu kỳ vọng hay không? Có biết mình là diễn viên hay không? Diễn viên phải có nghệ đức!"
“Xin lỗi." Chu Mộ Nhiên cúi đầu, xác thực cảm thấy rất xin lỗi. Tuy rằng trước trước kia cũng không làm lỡ quay chụp, nhưng mấy ngày nay mình không có nhập hí y cảm thấy có lỗi với đạo đức nghề nghiệp của mình.
“Cậu còn oan ức, cậu oan ức cái rắm, tôi thấy cậu muốn tức chết tôi thì có. Nói đi, đi ra ngoài làm gì? Có phải là cảm giác mình mỗi lần đều quay một phát liền qua, nhàn cả người khó chịu? Cái này dễ a, sau này mỗi lần cậu quay phim xong thì đi mua cho tôi một hợp cơm, yên tâm, tôi sẽ trả lương cho cậu."
“Người yêu của em xảy ra tai nạn xe cộ…" Chu Mộ Nhiên ngữ khí trầm trọng.
“Cậu kết hôn?" Trương đạo hỏi sau đó lại cảm thấy không đúng, đối phương mới mấy tuổi. Nhìn đối phương vẻ mặt không đúng, không nhịn được nhỏ giọng, “Cũng bên trong vòng? Tình huống thế nào?"
“Xem như là một nửa ở trong vòng đi, thế nhưng tình huống hiện tại của hắn em cũng không biết." Chu Mộ Nhiên cười khổ, “Hắn hiện tại không muốn gặp em, bảo tiêu lấp lấy cửa, em cũng không vào được phòng bệnh."
Trương đạo khá là đồng tình vỗ vỗ vai Chu Mộ Nhiên, “Cố gắng dưỡng thương, không được chạy loạn bên ngoài lúc nửa đêm . Còn chuyện của hai người thì hai người tự giải quyết, không được làm lỡ công tác."
Chu Mộ Nhiên gật đầu, đàng hoàng trở về nơi ở mà đoàn kịch đã sắp xếp. Liên tục mấy ngày bôn ba, y cũng mệt mỏi, còn chỗ của Cố Văn Hi, nếu không thấy được, y cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Trương đạo nhìn theo Chu Mộ Nhiên rời đi, nghĩ thầm bạn gái của đối phương còn rất hung hăng, còn mang theo bảo tiêu. Không biết như thế nào lại nghĩ đến Cố Văn Hi, Cố Văn Hi là bằng hữu của hắn, cũng vừa xảy ra tai nạn xe cộ, hắn cũng đang cân nhắc đến thăm.
Đùng đùng, cửa phòng bị người vỗ hai lần, Chu Mộ Nhiên vừa mới tắm xong liền nghe được rõ rõ ràng ràng
“Diệp ca? Tại sao anh vẫn chưa ngủ?" Chu Mộ Nhiên mở cửa phòng ra. Đã hơn mười giờ tối, bình thường người đại diện Diệp Đường của y đã ngủ.
Sở dĩ y tưởng nhầm đó là Diệp Đường là bởi vì bình thường đối phương cũng không thích ấn chuông cửa, thế nhưng khi y dò hỏi đối phương sẽ ừm một tiếng.
Cửa phòng Chu Mộ Nhiên vừa mở, một bóng người liền đánh tới.
“Đại tẩu, đừng lên tiếng."
Người này không phải Diệp Đường!
Chu Mộ Nhiên há mồm liền muốn kêu thân thể lại bị đẩy một cái, rơi xuống lồng ngực của một người.
Miệng của Chu Mộ Nhiên đột nhiên bị đối phương che lại, “Đừng lên tiếng, là anh."
Giọng khàn khàn, khí tức thô lỗ, Chu Mộ Nhiên trong nháy mắt liền rõ ràng, là Cố Văn Hi. Chỉ là đối phương tại sao lại ở chỗ này?
Đóng kỹ cửa, đến nơi có ánh sáng, Chu Mộ Nhiên mới phát hiện Cố Văn Hi dĩ nhiên ngồi trên xe lăn, bị một người trẻ tuổi mới gặp lúc nãy đẩy vào.
“Đại tẩu, bên ngoài nguy hiểm, chỉ có thể đem đại ca ký gửi ở chỗ của anh một ít ngày." Người trẻ tuổi nói rồi lôi ra một cái túi đeo lưng lớn, “Nơi này là quần áo của đại ca. Kính nhờ anh."
Nói xong vô cùng thần bí rời đi.
“Chân của anh?" Chu Mộ Nhiên nhìn chằm chằm vào hai chân của Cố Văn Hi, trên mặt lóe qua một tia đau lòng, rồi lại nhịn lại.
“Khả năng tàn phế." Cố Văn Hi không hề cảm xúc mở miệng.
“Làm sao sẽ nghiêm trọng như thế!" Chu Mộ Nhiên cả kinh, vẻ mặt giả vờ bình tĩnh lúc nãy đã không thể giấu nổi, đi nhanh về phía trước, đưa tay cẩn thận từng li từng tí một sờ sờ."Còn có thể trị hết sao?"
“Tổn thương thần kinh, phỏng chừng không thể trị được." Cố Văn Hi lắc đầu một cái, “Có rượu sao?"
“Không có." Chu Mộ Nhiên khô cằn mở miệng, nhớ tới chuyện Cố Văn Hi từ chối y tiến vào phòng bệnh, sắc mặt lại khó xem, “Tại sao không cho em vào phòng bệnh?"
“Anh không phải đơn thuần xảy ra tai nạn xe cộ mà là bị người đuổi giết, chính là người đó va vào." Trên mặt Cố Văn Hi lộ ra thần sắc không thể nhẫn nhịn, “Anh không muốn em nhìn thấy dáng vẻ đó của anh."
“Há, hiện tại không phải vẫn thấy hay sao?" Chu Mộ Nhiên cười lạnh một tiếng.
" Hiên, em sẽ không đánh đuổi anh đúng không?" Cố Văn Hi lộ ra một dáng vẻ cầu bao dưỡng nhìn Chu Mộ Nhiên.
Chu Mộ Nhiên trong lòng nghĩ cười, đối phương trong ngày thường một bộ cao thâm khó dò dáng vẻ, bây giờ hắn lại mang dáng dấp đáng thương như thế, thế nhưng nhìn thấy chân của Cố Văn Hi, y lại không cười nổi.
“Không biết. Tốt xấu chúng ta đã từng là đồng bọn hợp tác." Chu Mộ Nhiên rót một chén nước nóng cho Cố Văn Hi, bắt đầu sắp xếp cái túi mà hắn đem đến, quần áo để vào trong tủ, đồ rửa mặt thì để vào trong phòng vệ sinh.
“Cái gì gọi là đã từng là đồng bọn hợp tác, chúng ta chính là tình nhân, em là nửa còn lại của anh." Cố Văn Hi tự chuyển động xe đẩy, đi theo phía sau Chu Mộ Nhiên, tội nghiệp mở miệng, “Bây giờ anh không còn gì cả, còn có nguy hiểm đến tính mạng, anh chỉ có em."
“Nửa kia của anh bị anh chặn ở ngoài cửa." Chu Mộ Nhiên ngừng tay, trừng mắt nhìn Cố Văn Hi, “Anh có thể tự tắm rửa sao?"
“Không thể!" Cố Văn Hi hầu như là không chút nghĩ ngợi hồi đáp, hai mắt hiện lên đốm lửa.
“Vậy chỉ có thể oan ức anh ngủ như vậy thôi." Chu Mộ Nhiên nhún vai một cái.
Cố Văn Hi không nghĩ tới đối phương lại cho hắn một đáp án như thế, trên mặt tất cả đều là không dám tin tưởng.
Chu Mộ Nhiên bị dáng vẻ không dám tin của đối phương chọc cười, “Một ngày không rửa ráy cũng không chết được, nếu anh không thích liền nhịn một chút đi, dù sao cũng không ngủ cùng một giường với em."
Chu Mộ Nhiên nở nụ cười, bầu không khí trong phòng cũng chậm lại, lo lắng trong lòng Cố Văn Hi cũng đè xuống.
“Anh còn chưa ăn cơm nữa." Trên mặt Cố Văn Hi càng thêm đáng thương.
Yêu cầu này làm cho Chu Mộ Nhiên có chút đau đầu, trước khi trở thành Minh sứ giả y là một đại minh tinh, chú ý ẩm thực đã thành quen thuộc, đương nhiên sẽ không ăn uống vào lúc này, vì thế cũng không có chuẩn bị.
“Em đi hỏi hộ anh một chút." Chu Mộ Nhiên ra ngoài, không lâu lắm liền cầm về một bát mì ăn liền, ngoài ra một cái thịt hun khói và một quả trứng."Mì đã nấu rồi, lập tức có thể ăn, trứng và thịt là dùng mặt của em đổi lấy
“Cảm ơn." Cố Văn Hi xác thực không ăn cơm, ngửi thấy mùi của mì, trong bụng ùng ục ùng ục kêu lên.
Chu Mộ Nhiên giúp hắn bỏ vỏ của thịt và trứng, bỏ vào trong bát của hắn, “Anh có tính toán gì không?"
Cố Văn Hi không phải người đơn giản, lần này nếu là có người truy sát, hắn nhất định sẽ trả thù lại.
“Chờ tin tức." Cố Văn Hi trả lời một câu, vùi đầu gặm lấy gặm để.
Chu Mộ Nhiên không tiếp tục nói nữa, cúi đầu xem kịch bản, đợi đến khi Cố Văn Hi ngay cả nước cũng uống sạch sành sanh mới đứng dậy đem rác rưởi thu rồi.
“Ngủ không?"
“Ừm." Cố Văn Hi nhìn ra Chu Mộ Nhiên quả thật không thể mở mắt nổi, gật đầu.
Nâng Cố Văn Hi lên giường, Chu Mộ Nhiên cũng núp ở trong chăn.
“Ngủ ngon!"
“Ngủ ngon."
Sau khi tắt đèn phòng trở nên tối thui, một lúc sau mới có thể nhìn thấy ánh sáng mờ mờ. Dựa vào ánh trăng, Cố Văn Hi nhìn người sát vách giường.
Mấy ngày nay quá mệt mỏi, hiện tại Cố Văn Hi đến bên cạnh y, tâm của Chu Mộ Nhiên nhất thời thả xuống, hầu như trong nháy mắt Chu Mộ Nhiên liền ngủ.
" Hiên…" Dưới ánh trăng, vốn nên hai chân tàn tật không cách nào nhúc nhích Cố Văn Hi đi đến bên người Chu Mộ Nhiên, nhẹ nhàng hôn một cái lên khóe môi của của y.
Tác giả :
Ẩn Không Nhân