100 Cách Cưng Vợ
Chương 551: Con không thích dì đường sao
Do dự giây lát, anh vẫn gắp lòng vịt cong vẹo trong dĩa lên, màu hồng xám, bên trên còn dính mỡ màu đỏ, đôi mặt rậm khẽ cau lại, cuối cũng vẫn ăn vào.
Hàm răng cắn chặt, không dai như tưởng tượng, vừa cắn đã đứt, giòn rùm rụm, lòng vịt rất mỏng, ăn cũng không có mùi vị kỳ lạ.
Quả thực không tệ.
Thẩm Tiếu mở to đôi mắt ngây thơ nhìn anh nuốt xuống, vô cùng mong đợi hỏi: “Thế nào thế nào, có phải rất ngon không?"
Mã Thiên Xích vô cùng nể mặt gật đầu: “Cũng được."
“Vậy chú ăn nhiều một chút!"
Thẩm Tiếu lại kêu Mã Thiên Xích thử món khác, ngoại trừ óc heo, anh còn cảm thấy vẫn có thể tiếp nhận, bánh bao nhỏ rất có hứng thú, luôn gắp thức ăn cho anh không ngừng.
Nhà người khác đều là chú gắp thức ăn cho cháu, tới đây lại đổi lại, cũng có một phen hứng thú khác.
“Đúng rồi chú, gần đây sao không thấy dì Đường?" Thẩm Tiếu ăn cơm, mắt xoay tròn, nhìn như vô ý hỏi.
Nói tới Đường Uyển, tay gắp thức ăn của Mã Thiên Xích khựng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục tự nhiên, sắc mặt nhàn nhạt: “Dì ấy có việc."
“Có việc?" Thẩm Tiếu hoài nghi nhìn sắc mặt anh, không quá tin lời anh nói: “Nhưng mà dì Đường lần trước gặp mặt còn đồng ý với con, nói sau này sẽ cùng con chơi, dì lừa con sao?"
“Dì ấy đồng ý với con lúc nào?"
“Chính là lúc ăn cơm lần trước." Nói rồi Thẩm Tiếu liền xụ mặt xuống, có chút buồn bã nói: “Con còn cho rằng dì Đường rất thích con, thì ra dì chỉ là dỗ con chơi thôi."
Thẩm Tiếu rất hiểu suy nghĩ của Mã Thiên Xích, quả nhiên, vừa nhìn thấy sắc mặt cậu sụp đổ, bèn đổi miệng: “Dì ấy không phải không thích con, chỉ là không có thời gian."
“Lúc nào cũng không có thời gian sao?"
Mã Thiên Xích bị cậu truy hỏi có chút ngoài ý muốn, nhướn mày nhìn sang: “Con thích dì ấy như vậy sao?"
“Dạ, dì Đường rất tốt, lúc dì chăm sóc con rất tỉ mỉ, giọng nói chuyện cũng rất mềm mại, còn nữa…" Nói tới đây, cậu đột nhiên khựng lại.
Mã Thiên Xích thuận theo hỏi: “Còn có cái gì?"
Thẩm Tiếu âm thầm nắm chặt tay mình thành nắm đấm nhỏ, xin lỗi chú, vì chuyên đại sự cả đời của chú, con chỉ có thể nói dối!
Cậu nhàn nhã mở miệng nói: “Còn nữa, dì Đường cũng rất thích chú, dì cũng đặc biệt tốt với chú!"
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Mã Thiên Xích, hơn nữa không nói gì khác, chỉ cảm giác sợ hãi anh của Đường Uyển, cũng tuyệt đối không thể xem là hai chữ yêu thích
“Con đừng nói lung tung."
“Con không có nói lung tung, là dì Đường nói với con!" Thẩm Tiếu trước giờ đều không nói dối, lần này lại vì hai người lớn mà phá lệ.
Lông mày Mã Thiên Xích khẽ nhíu chặt thêm vài phần: “Dì ấy nói?"
Thẩm Tiếu bị biểu cảm của anh nhìn tới sợ hãi trong lòng, những vẫn kiên trì gật gật đầu: “Đúng vậy."
Trong lòng chấn động một chút, nhưng vẫn cố ý chối bỏ: “Không thể nào."
“Tại sao? Chú cảm thấy dì Đường không tốt với chú sao?"
Câu này lại làm Mã Thiên Xích khó được rơi vào trầm tư, nhớ tới thời khắc hai người ở cùng nhau, cô luôn biểu hiện tiến thoái lưỡng nan, không thể nói quá thân cận cũng không xem là xa cách, nhưng lại hết sức thỏa mãn yêu cầu của anh, anh cho rằng là vì tiền viện phí thuốc men trả hộ.
Mã Thiên Xích nhíu mày càng chặt, anh đánh tan suy đoán của mình, vô cùng yên tĩnh: “Con còn nhỏ, đợi lớn lên thì biết."
“Chú, chú đừng không thừa nhận, dì Đường ngại thể hiện ra là vì dì ấy là con gái nên xấu hổ, chú là đàn ông, chẳng lẽ cũng xấu hổ?" Thẩm Tiếu nói rồi còn làm mặt xấu với anh, xem cả thành phố J cũng chỉ có cậu có can đảm này, dám tùy ý như vậy trước mặt Mã Thiên Xích.
Cậu hướng về phía Đường Uyển nói chuyện, làm Mã Thiên Xích không hiểu: “Nếu con thích dì, chú có thể giúp con hẹn dì ra ngoài, chú không có hứng thú với dì."
“Chú chính là không có mắt nhìn, dì Đường tốt như vậy còn xinh đẹp, đợi dì bị người ta cướp đi rồi hối hận cũng không kịp!" Thẩm Tiếu liếc nhìn khuôn mặt dần xụ xuống của anh, gặp tốt liền nhận: “Nhưng chú vẫn gọi dì Đường tới đi, chú không thích dì, con thích!"
…
Vừa chuyển mắt thấy tới thời gian Đường Uyển lấy báo cáo, Đường Uyển đặc biệt dời công việc hôm nay, dành buổi sáng để tới bệnh viện, vào phòng bác sĩ, ngồi trên ghế trước bàn làm việc, báo cáo nóng hổi đã bày ở trên, cô vội hỏi bác sĩ: “Bác sĩ Triệu, kết quả kiểm tra của mẹ tôi thế nào?"
Thời gian mẹ Đường Uyển nhập viện cũng không ngắn, bác sĩ và y tá đều rất quen thuộc với bệnh nhân này, biết gia đình không dễ dàng gì, đều hy vọng bà có thể nhanh chóng khỏe lại.
Lúc này, bác sĩ Triệu đưa báo cáo cho cô, mặt hiện ra nụ cười: “Chúc mừng cô, Tiểu Đường, kết quả kiểm tra của mẹ cô đều rất tốt, chỉ thị các mục rất bình thường, lát nữa cô cầm đơn thuốc tới phòng mua thuốc là có thể làm thủ tục xuất viện!"
Cuối cùng nghe được lời này, Đường Uyển vui mừng đến sắp khóc, ánh mắt rơi trên kết quả kiểm tra, mặc dù không hiểu những chỉ số phức tạp chuyên môn, nhưng nghĩ tới đó đại biểu cho điều gì, máu huyết cả người đều sôi sục.
“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn!" Cô không ngừng nói cảm ơn, cảm kích từ tận đáy lòng.
Bác sĩ Triệu vội xua tay: “Đây là việc chúng tôi nên làm, mau đi thông báo tin tức tốt này cho mẹ cô đi!"
Đường Uyển gật đầu ra khỏi văn phòng, như chạy vào phòng bệnh, cô đến bên giường bệnh, nhìn mje mình đang nằm, cuối cùng không nhịn được đáy mắt dâng lên xúc động, vui mừng mà khóc: “Mẹ…"
Vừa mở miệng, giọng nói đã nghẹn ngào, cổ họng chua xót nói không ra lời, nửa ngày mới tìm lại được giọng của mình: “Bác sĩ nói kết quả kiểm tra rất tốt, có thể xuất viện."
Lời vừa nói ra, Vương Thu Phương cũng giơ tay lau nước mắt, thời khắc này bà đợi đã lâu, bây giờ cuối cùng có thể thành hiện thực rồi.
Đường Uyển tiến lên ôm chặt bà, ba mất sớm, hai mẹ con nương tựa vào nhau, trong nhà còn có em trai cần tiền đi học, trong tình huống hiện thực như vậy, họ không có tư cách bị bệnh, hơn một năm nay, đều dựa vào một mình Đường Uyển cắn răng chống đỡ.
Mỗi đêm kiêm chức làm việc ở quán bar không màng tôn nghiêm, chỉ suy nghĩ tới bệnh tình của Vương Thu Phương, mỗi lần chua xót tới tột độ lại không màng tới công việc trong lòng, chỉ nghĩ tới tiền phí cần để điều trị lần tới.
Cô không có tư cách lựa chọn có thích hay không, thậm chí không có thời gian do dự có nên làm vậy hay không, cô phải cắn chặt răng kiên trì chống đỡ bản thân đi về phía trước, cô sợ chỉ cần thả lỏng một chút, thì toàn thân đều sẽ sụp đổ.
Bây giờ, tất cả cuối cùng kết thúc rồi, cô không cần phải gánh vác những gánh nặng tra tấn nặng nề như sắp đè chết cô, Đương Ninh cũng không cần chịu những khổ sở này nữa, xuất viện, không chỉ ý nghĩa có thể rơi khỏi bệnh viện này, cũng nghĩa là cuộc sống của họ có bắt đầu mới.
Hơn một năm, cuộc sống cuối cùng cũng có thể thở dốc.
Cuối cùng, nhìn thấy hi vọng rồi.
Hàm răng cắn chặt, không dai như tưởng tượng, vừa cắn đã đứt, giòn rùm rụm, lòng vịt rất mỏng, ăn cũng không có mùi vị kỳ lạ.
Quả thực không tệ.
Thẩm Tiếu mở to đôi mắt ngây thơ nhìn anh nuốt xuống, vô cùng mong đợi hỏi: “Thế nào thế nào, có phải rất ngon không?"
Mã Thiên Xích vô cùng nể mặt gật đầu: “Cũng được."
“Vậy chú ăn nhiều một chút!"
Thẩm Tiếu lại kêu Mã Thiên Xích thử món khác, ngoại trừ óc heo, anh còn cảm thấy vẫn có thể tiếp nhận, bánh bao nhỏ rất có hứng thú, luôn gắp thức ăn cho anh không ngừng.
Nhà người khác đều là chú gắp thức ăn cho cháu, tới đây lại đổi lại, cũng có một phen hứng thú khác.
“Đúng rồi chú, gần đây sao không thấy dì Đường?" Thẩm Tiếu ăn cơm, mắt xoay tròn, nhìn như vô ý hỏi.
Nói tới Đường Uyển, tay gắp thức ăn của Mã Thiên Xích khựng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục tự nhiên, sắc mặt nhàn nhạt: “Dì ấy có việc."
“Có việc?" Thẩm Tiếu hoài nghi nhìn sắc mặt anh, không quá tin lời anh nói: “Nhưng mà dì Đường lần trước gặp mặt còn đồng ý với con, nói sau này sẽ cùng con chơi, dì lừa con sao?"
“Dì ấy đồng ý với con lúc nào?"
“Chính là lúc ăn cơm lần trước." Nói rồi Thẩm Tiếu liền xụ mặt xuống, có chút buồn bã nói: “Con còn cho rằng dì Đường rất thích con, thì ra dì chỉ là dỗ con chơi thôi."
Thẩm Tiếu rất hiểu suy nghĩ của Mã Thiên Xích, quả nhiên, vừa nhìn thấy sắc mặt cậu sụp đổ, bèn đổi miệng: “Dì ấy không phải không thích con, chỉ là không có thời gian."
“Lúc nào cũng không có thời gian sao?"
Mã Thiên Xích bị cậu truy hỏi có chút ngoài ý muốn, nhướn mày nhìn sang: “Con thích dì ấy như vậy sao?"
“Dạ, dì Đường rất tốt, lúc dì chăm sóc con rất tỉ mỉ, giọng nói chuyện cũng rất mềm mại, còn nữa…" Nói tới đây, cậu đột nhiên khựng lại.
Mã Thiên Xích thuận theo hỏi: “Còn có cái gì?"
Thẩm Tiếu âm thầm nắm chặt tay mình thành nắm đấm nhỏ, xin lỗi chú, vì chuyên đại sự cả đời của chú, con chỉ có thể nói dối!
Cậu nhàn nhã mở miệng nói: “Còn nữa, dì Đường cũng rất thích chú, dì cũng đặc biệt tốt với chú!"
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Mã Thiên Xích, hơn nữa không nói gì khác, chỉ cảm giác sợ hãi anh của Đường Uyển, cũng tuyệt đối không thể xem là hai chữ yêu thích
“Con đừng nói lung tung."
“Con không có nói lung tung, là dì Đường nói với con!" Thẩm Tiếu trước giờ đều không nói dối, lần này lại vì hai người lớn mà phá lệ.
Lông mày Mã Thiên Xích khẽ nhíu chặt thêm vài phần: “Dì ấy nói?"
Thẩm Tiếu bị biểu cảm của anh nhìn tới sợ hãi trong lòng, những vẫn kiên trì gật gật đầu: “Đúng vậy."
Trong lòng chấn động một chút, nhưng vẫn cố ý chối bỏ: “Không thể nào."
“Tại sao? Chú cảm thấy dì Đường không tốt với chú sao?"
Câu này lại làm Mã Thiên Xích khó được rơi vào trầm tư, nhớ tới thời khắc hai người ở cùng nhau, cô luôn biểu hiện tiến thoái lưỡng nan, không thể nói quá thân cận cũng không xem là xa cách, nhưng lại hết sức thỏa mãn yêu cầu của anh, anh cho rằng là vì tiền viện phí thuốc men trả hộ.
Mã Thiên Xích nhíu mày càng chặt, anh đánh tan suy đoán của mình, vô cùng yên tĩnh: “Con còn nhỏ, đợi lớn lên thì biết."
“Chú, chú đừng không thừa nhận, dì Đường ngại thể hiện ra là vì dì ấy là con gái nên xấu hổ, chú là đàn ông, chẳng lẽ cũng xấu hổ?" Thẩm Tiếu nói rồi còn làm mặt xấu với anh, xem cả thành phố J cũng chỉ có cậu có can đảm này, dám tùy ý như vậy trước mặt Mã Thiên Xích.
Cậu hướng về phía Đường Uyển nói chuyện, làm Mã Thiên Xích không hiểu: “Nếu con thích dì, chú có thể giúp con hẹn dì ra ngoài, chú không có hứng thú với dì."
“Chú chính là không có mắt nhìn, dì Đường tốt như vậy còn xinh đẹp, đợi dì bị người ta cướp đi rồi hối hận cũng không kịp!" Thẩm Tiếu liếc nhìn khuôn mặt dần xụ xuống của anh, gặp tốt liền nhận: “Nhưng chú vẫn gọi dì Đường tới đi, chú không thích dì, con thích!"
…
Vừa chuyển mắt thấy tới thời gian Đường Uyển lấy báo cáo, Đường Uyển đặc biệt dời công việc hôm nay, dành buổi sáng để tới bệnh viện, vào phòng bác sĩ, ngồi trên ghế trước bàn làm việc, báo cáo nóng hổi đã bày ở trên, cô vội hỏi bác sĩ: “Bác sĩ Triệu, kết quả kiểm tra của mẹ tôi thế nào?"
Thời gian mẹ Đường Uyển nhập viện cũng không ngắn, bác sĩ và y tá đều rất quen thuộc với bệnh nhân này, biết gia đình không dễ dàng gì, đều hy vọng bà có thể nhanh chóng khỏe lại.
Lúc này, bác sĩ Triệu đưa báo cáo cho cô, mặt hiện ra nụ cười: “Chúc mừng cô, Tiểu Đường, kết quả kiểm tra của mẹ cô đều rất tốt, chỉ thị các mục rất bình thường, lát nữa cô cầm đơn thuốc tới phòng mua thuốc là có thể làm thủ tục xuất viện!"
Cuối cùng nghe được lời này, Đường Uyển vui mừng đến sắp khóc, ánh mắt rơi trên kết quả kiểm tra, mặc dù không hiểu những chỉ số phức tạp chuyên môn, nhưng nghĩ tới đó đại biểu cho điều gì, máu huyết cả người đều sôi sục.
“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn!" Cô không ngừng nói cảm ơn, cảm kích từ tận đáy lòng.
Bác sĩ Triệu vội xua tay: “Đây là việc chúng tôi nên làm, mau đi thông báo tin tức tốt này cho mẹ cô đi!"
Đường Uyển gật đầu ra khỏi văn phòng, như chạy vào phòng bệnh, cô đến bên giường bệnh, nhìn mje mình đang nằm, cuối cùng không nhịn được đáy mắt dâng lên xúc động, vui mừng mà khóc: “Mẹ…"
Vừa mở miệng, giọng nói đã nghẹn ngào, cổ họng chua xót nói không ra lời, nửa ngày mới tìm lại được giọng của mình: “Bác sĩ nói kết quả kiểm tra rất tốt, có thể xuất viện."
Lời vừa nói ra, Vương Thu Phương cũng giơ tay lau nước mắt, thời khắc này bà đợi đã lâu, bây giờ cuối cùng có thể thành hiện thực rồi.
Đường Uyển tiến lên ôm chặt bà, ba mất sớm, hai mẹ con nương tựa vào nhau, trong nhà còn có em trai cần tiền đi học, trong tình huống hiện thực như vậy, họ không có tư cách bị bệnh, hơn một năm nay, đều dựa vào một mình Đường Uyển cắn răng chống đỡ.
Mỗi đêm kiêm chức làm việc ở quán bar không màng tôn nghiêm, chỉ suy nghĩ tới bệnh tình của Vương Thu Phương, mỗi lần chua xót tới tột độ lại không màng tới công việc trong lòng, chỉ nghĩ tới tiền phí cần để điều trị lần tới.
Cô không có tư cách lựa chọn có thích hay không, thậm chí không có thời gian do dự có nên làm vậy hay không, cô phải cắn chặt răng kiên trì chống đỡ bản thân đi về phía trước, cô sợ chỉ cần thả lỏng một chút, thì toàn thân đều sẽ sụp đổ.
Bây giờ, tất cả cuối cùng kết thúc rồi, cô không cần phải gánh vác những gánh nặng tra tấn nặng nề như sắp đè chết cô, Đương Ninh cũng không cần chịu những khổ sở này nữa, xuất viện, không chỉ ý nghĩa có thể rơi khỏi bệnh viện này, cũng nghĩa là cuộc sống của họ có bắt đầu mới.
Hơn một năm, cuộc sống cuối cùng cũng có thể thở dốc.
Cuối cùng, nhìn thấy hi vọng rồi.
Tác giả :
Lý Nhi