10 Tuổi VS 17 Tuổi
Chương 11
“A… Húc ca ca xấu xa, vậy ngày mai Húc ca ca nhất định sẽ không đưa Tiểu Kiệt đi công viên chơi nữa." Doãn Húc lộ ra biểu tình thương tâm, thế nhưng hai tay cởi áo ngủ cũng không dừng lại.
“Tiểu Kiệt muốn đi! Tiểu Kiệt muốn đi!" Tiểu Kiệt đã bị cởi chỉ còn lại có quần ngủ mạnh hướng Huẫn Húc mà làm nũng. Ai… heo con ngây thơ rơi vào miệng hà mã rồi…
“Vậy Tiểu Kiệt phải nghe lời anh nói a!" Tiếp được heo con tự động dâng tới cửa, hai móng vuốt của hà mã háo sắc bắt đầu cởi…
“Còn… còn phải cởi nữa sao?" Trên người chỉ còn lại cái quần nhỏ, Tiểu Kiệt năn nỉ nhìn Doãn Húc.
“Đúng vậy! Tiểu Kiệt vẫn còn mặc đồ mà!" Hắn nói xong liền nhanh chóng bỏ đi lớp vải cuối cùng trên người Tiểu Kiệt.
“A!" Heo con đã bị lột sạch nhanh chóng trốn vào trong chăn.
“Ha hả, muốn cùng anh chơi trò trốn tìm sao?" Hắn không lưu tình chút nào xốc lên chăn, heo con ngây thơ làm cho người mê hoặc đến chảy nước miếng hiện ra trước mắt.
“Oa!"
“Ha hả, được rồi, đừng hòng thoát." Ôm lấy thân thể nhỏ bé hương hương mềm mại, hắn bắt đầu đối Tiểu Kiệt mà chảy nước miếng, “Chà… Thực sự là mê người a…" Hắn vừa nói vừa cắn lên cái cổ mềm mịn non mượt của cậu.
“Hừ… đau…"
Sau khi lưu lại ấn kí ở trên người Tiểu Kiệt, Doãn Húc thoả mãn cười cười: “Tiểu Kiệt, ngươi sau này chính là người của ca ca!"
“Dạ…" Hai mắt sương mù nhìn nam nhân trước mắt đang biểu thị công khai quyền sở hữu, Tiểu Kiệt cái hiểu cái không gật đầu đáp ứng.
“Tiểu Kiệt có phải lúc tắm rửa xong có dùng dầu cho trẻ em?" Doãn Húc đột nhiên hỏi.
“Có! Là ma ma mua! Húc ca ca cũng muốn dùng sao?"
“Ha hả, là Tiểu Kiệt cần a! Ngoan, đi lấy ra đây cho anh." Doãn Húc háo sắc nhìn Tiểu Kiệt.
Tiểu Kiệt từ tủ đầu giường lấy ra một lọ dầu trẻ con đưa cho Doãn Húc: “Tiểu Kiệt đã xoa rồi a!"
“Cái này sao?… Hắc hắc (Shjn: Kiểu cười dâm đãng. Tuy để từ này có hơi hán việt nhưng để vẫn hay hơn vì thể hiện đúng chất dâm đãng của anh Húc. Chứ để thuần Việt thứ tội ta tìm không ra từ phù hợp hix TT.TT)." Bất minh kỳ đích Doãn húc đơn giản dụng cụ thể hành động lai giải thích. Hắn phi tới trên thân thể Tiểu Kiệt, đem dầu trẻ con đổ vào lòng bàn tay, sau đó… Tập kích “cái miệng" nhỏ nhắn ngây thơ của cậu…
“A! Thật là khó chịu!" Cảm thấy khó chịu khi bị dị vật xâm nhập khiến Tiểu Kiệt càng không ngừng chối bỏ ngón tay của Doãn Húc.
“Ngoan, chờ một chút là tốt rồi…" Ngón tay dịu dàng xoa bóp nội bích non mềm, nhẹ xoa từng góc.
“Ưm… A…" Tiểu Kiệt dần dần quen với hoạt động của ngón tay, dần dần cảm thấy thoải mái cùng… khoái cảm…
“A a a! Không nên…" Đột nhiên bị ấn vào một điểm nào đó, Tiểu Kiệt cong lên thắt lưng.
“Là ở đây?" Doãn Húc ra sức đụng vào cái điểm vừa tìm được.
“A! Không được… A…" Tiểu Kiệt khó nhịn mà đem đầu vùi vào gối, thắt lưng càng không ngừng giãy dụa.
Đột nhiên rút ra ngón tay, Doãn Húc kìm nén nói: “Xin lỗi, anh nhịn không được nữa rồi…" Sau đó hắn liền điên cuồng tiến vào.
“A! Đau quá…" Đau đớn khiến nước mắt Tiểu Kiệt không ngừng chảy xuống.
“Xin lỗi…" Doãn Húc chăm chú ôm lấy Tiểu Kiệt, điên cuồng mà cướp đoạt vật nhỏ của hắn…
Sáng ngày hôm sau.
“Oa… Đau quá… Húc ca ca xấu xa!" Quyền đánh không có sức dội lên người Doãn Húc.
“Là Húc ca ca không tốt! Ngoan, đừng khóc." Húc không ngừng hôn lên gương mặt nho nhỏ của cậu cố làm cậu thấy thoải mái.
“Oa… Đau đến công viên cũng không có thể đi… Đều do Húc ca ca!" Tiểu Kiệt tức giận xoay người, “Hừ, Tiểu Kiệt không để ý tới ca ca nữa!"
Doãn Húc thấy tình thế có vẻ nghiêm trọng, vội vàng lấy lòng: “Tiểu Kiệt ngoan! Húc ca ca cuối tuần sau đưa Tiểu Kiệt đi có được hay không?"
“Hừ!"
“Ai, nếu Tiểu Kiệt không đi, vậy Húc ca ca chỉ có thể đưa người khác đi vậy." Hắn nói xong liền rời giường mặc quần áo.
“Không được!" Cánh tay nhỏ bé cố sống cố chết kéo thân thể Doãn Húc.
“Ha hả!" Doãn Húc ôm lấy thân thể nho nhỏ của cậu, " Tuần tới anh sẽ đưa em đi, có được hay không?"
“Dạ…" Dụi dụi hai mắt, Tiểu Kiệt nhắm mắt lại ngủ…
Ai… Quả nhiên là làm cậu mệt muốn chết rồi a… (Shjn: do ai hại hả??? Người ta mới có 10 tuổi mà anh đã … Húc: *lườm* *tóe lửa* … Shjn: hix *chạy*)
Từ khi Doãn Húc cùng Tiểu Kiệt tiến thêm một bước trong quan hệ, liên tiếp xuất hiện những cử chỉ thân mật khiến người bên ngoài nhìn đỏ mắt (Shjn: ay ya là ghen đấy ạ =)))), vì vậy lúc nào Doãn Húc cũng có thể ăn nộn đậu hũ của Tiểu Kiệt bất cứ khi nào. Doãn Húc có thể nói là đã hưởng thụ hoàn toàn quyền lợi của người sở hữu, âm mưu quỷ kế.
Hôm nay, Doãn Húc theo dạy phụ đạo cho Tiểu Kiệt học môn số học. Nhưng nhiệm vụ dạy học cao thượng này lại bị tiểu tử thối Doãn Húc này bóp méo hoàn toàn.
“Húc ca ca, đề này làm như thế nào?" Tiểu Kiệt kéo kéo góc áo Doãn Húc bên người.
Doãn húc nhìn đề mục trong sách bài tập, nhãn thần hiện lên một tia giảo hoạt.
“Như vậy đi, anh kêu Tiểu Kiệt làm bài, nếu như Tiểu Kiệt làm được anh sẽ thưởng cho em, thế nào?"
“Vậy nếu như Tiểu Kiệt làm sai thì sao?" Tiểu Kiệt lo lắng hỏi.
“Ha hả, vậy phải phạt rồi a…" Doãn Húc tươi cười âm hiểm.
Nghe tới bị phạt, Tiểu Kiệt do dự một chút: “Bị phạt a…"
Thấy dáng vẻ Tiểu Kiệt do dự, Doãn Húc lập tức mở miệng: “Yên tâm, chỉ là hình phạt “nho nhỏ" mà thôi!"
“Vậy… Được rồi…" Tiểu Kiệt dưới sự cưỡng bức cùng dụ dỗ của Doãn Húc mà mắc câu.
Ngay từ đầu Huẫn Húc coi như làm hết phận sự mà chỉ dạy Tiểu Kiệt, chờ Tiểu Kiệt làm xong, “xét duyệt" bắt đầu…
“Ừm…" Doãn Húc cầm lấy sách bài tập, “Bài thứ nhất làm được rồi! Đến đây, ca ca thưởng cho một chút!" Nói xong, hắn liền ôm lấy Tiểu Kiệt “chụt" một ngụm.
Tiểu Kiệt không có nghi hoặc cúi đầu: “Vậy phía dưới thì sao?"
“Bài số hai… Làm sai…" Doãn Húc giả vờ nghiêm túc nhìn về phía vật nhỏ trong lòng.
Không xong, vậy sẽ bị Húc ca ca phạt. Tiểu Kiệt cuộn lại thân thể, đợi nghiêm phạt của Doãn Húc đích. Tiểu Kiệt nghĩ rằng “nghiêm phạt" khẳng định là đánh tay đánh chân, cốc đầu các loại.
“Tiểu Kiệt, không phải sợ…" Ngoài miệng tuy rằng nói như thế, nhưng hai tayvẫn hướng về phía Tiểu Kiệt đang thương cảm.
Doãn Húc vươn tay tiến vào trong áo Tiểu Kiệt, lúc nặng lúc nhẹ mà âu yếm.
“A… Không…" Oa… Húc ca ca thật xấu, dùng cái này phạt cậu.
“Tiểu Kiệt, ăn thôi…" Cái người phá hoại phong cảnh chạy ào vào phòng.
Mà cái người phá hoại phong cảnh là ai? Ngoại trừ là lão ba cáo già thì thật nghĩ không ra người thứ hai.
Chửi thầm! Y biết Huẫn Húc sẽ không thành thành thật thật mà dạy Tiểu Kiệt học. Doãn Tường trừng mắt nhìn Doãn Húc.
“Tiểu tử thối! Tiểu Kiệt mới mười tuổi! Sao mày có thể cứ tàn phá như vậy a? Không phải mày đang dạy thằng bé số học sao?"
Doãn Húc da mặt dày ôm Tiểu Kiệt mặt đỏ, cười trả lời: “Con là theo đạo a! Chẳng qua là giáo dục thời kỳ trưởng thành mà thôi."
Thời kỳ trưởng thành? Hình như không bao gồm mười tuổi đi…
“Con đừng mơ!" Doãn Tường âm hiểm cười cười, “Tiểu Kiệt, ngày hôm nay cùng ba ba ma ma ngủ được không?"
“Oa! Tiểu Kiệt muốn cùng hai người ngủ!" Tiểu Kiệt lập tức hưng phấn mà nhảy dựng lên.
Nghe tới đây, trên đầu Doãn Húc hiện ra rất nhiều đường hắc tuyến. Không được, “sinh hoạt hưởng thụ" của hắn quyết không thể bị ngăn cản như vậy.
Doãn húc ôn nhu mà đem Tiểu Kiệt kéo: “Tiểu Kiệt không muốn cùng anh ngủ sao?"
“Cái này…" Tiểu Kiệt nhìn Doãn Húc rồi quay đầu nhìn Doãn Tường. Ô, thật khó chọn a!
“Công viên…" Doãn Húc xuất tuyệt chiêu.
“A! Tiểu Kiệt muốn đi!" Không đợi Doãn Húc nói hết lời, Tiểu Kiệt lập tức khẳng định.
Doãn Húc giành được heo con, hướng Doãn Tường lộ ra mỉm cười thắng lợi: Hừ! Ta con hổ không phát uy, ngươi cho ta là HELLOKITTY sao?
Doãn Tường thấy thế bất đắc dĩ lắc đầu. Nếu Tiểu Kiệt muốn “tự chui đầu vào lưới", vậy y cũng không thể ngăn cản “sinh hoạt hưởng thụ" của con trai.
“Nếu như đói bụng thì đi ra ăn cơm chiều." Doãn Tường rời khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại.
“Tiểu Kiệt, chúng ta…" Doãn Húc háo sắc vươn ma chưởng (hai tay có ý xấu) meo meo về phía Tiểu Kiệt, không ngờ…
“Anh, Tiểu Kiệt đói bụng!" Kéo kéo y phục Doãn Húc, Tiểu Kiệt nói ra câu nói ngây thơ khiến người không biết nói gì.
Doãn Húc ngốc lăng đông cứng tại chỗ. Hắn cũng “đói" a ! Ai, không có biện pháp, trước để vật nhỏ ăn no, như vậy mới có khí lực “chơi trong chăn" .
Hà mã đem heo con đi ăn no mục đích chỉ có một —— nuôi béo heo con để làm thịt. (Shjn:sắc lang =.=")
Trước ngày đi tới khu vui chơi.
“Không nên!" Trong phòng truyền đến âm thanh kiên quyết phủ định của Tiểu Kiệt.
Chỉ nghe thấy Doãn Húc như cũ chưa từ bỏ ý định mà dụ dỗ: “Tiểu Kiệt ngoan…"
Đây là do Tiểu Kiệt toàn thân xích lõa chui cả người vào trong chăn, bị Doãn Húc bức tới rồi góc tường: “Tiểu Kiệt không nên! Lần trước đều là anh mới có thể đưa Tiểu Kiệt đi khu vui chơi không phải sao?" Vật nhỏ trải qua giáo huấn “thảm thống" lần trước liền trở nên “cảnh giác"!
“Vậy… Anh để lại ‘ô mai’ được rồi!" Doãn Húc lương tâm phát hiện đành thoái nhượng.
Vừa nghe đến “Ô mai", heo con tham ăn hai mắt phát quang: “Ô mai? Tiểu Kiệt muốn!"
Doãn Húc lộ ra hắn là một người bình sinh là “con sói háo sắc" tươi cười: “Đây chính là Tiểu Kiệt tự muốn nga! Sau này cũng không thể trách ca ca không tốt."
Heo con thèm chảy nước miếng dùng sức gật đầu. Nhìn Tiểu Kiệt là biết cậu hiểu lầm rồi… Ai… Tiểu Kiệt ngây thơ khẳng định sẽ không nghĩ đến đợi lát nữa bị “ăn" sẽ là chính mình.
“Đến đây, ôm lấy ca ca." Doãn Húc mở rộng hai tay, đợi chờ thân thể mềm mại yêu thương nhung nhớ.
Tiểu Kiệt tha cái chăn vừa lớn vừa dài tới gần, dáng dấp này dễ thương đến mức làm cho người khác hận không thể một ngụm nuốt vào.
Doãn Húc như ác hổ chụp mồi phóng tới, khẽ cắn cái cổ nộn nộn bắt đầu tạo “ô mai" .
“A… Ưm…" Thân thể đã bị điều giáo đến cực kỳ mẫn cảm, Tiểu Kiệt rất nhanh mà run rẩy…
Tuy nói dưới sự phản kháng cực lực của Tiểu Kiệt Doãn Húc không có hoàn toàn thành công, nhưng đám “ô mai" trên người Tiểu Kiệt lại khiến cho hắn phải “vũ trang hạng nặng" mà che giấu.
“Sao lại mang khăn quàng cổ? Ngày hôm nay cũng không phải rất lạnh a." Thấy con trai mặc quần áo không hợp mùa, Lam Vận rất nghi hoặc.
“Ta sợ cậu ấy cảm mạo, ha hả." “Đầu sỏ gây nên" Doãn Húc đi ra giải thích.
Nếu như để Lam Vận thấy trên người Tiểu Kiệt rậm rạp toàn “ô mai" thì…
“À…" Lam Vận không có hỏi nhiều.
“Chúng ta đi khu vui chơi, buổi chiều mới về." Doãn Húc theo quán tính ôm lấy Tiểu Kiệt.
“Ừ." Lam Vận tiễn bọn họ đi rồi, lộ ra thần tình nghi hoặc.
“Tường, nói cho em biết, rốt cuộc bọn chúng xảy ra chuyện gì?" Lam Vận thần sắc ngưng trọng quay đầu lại nhìn về phía Doãn Tường đang ngồi ở trên sô pha.
“Có thể xảy ra chuyện gì?" Doãn Tường không giải thích được hỏi.
Lam Vận đi tới bên người y ngồi xuống, do dự hỏi: “Bọn chúng… Có đúng hay không…"
Doãn Tường lập tức đoán được nghi ngờ của Lam Vận: “Em sao có thể nhận ra?" Vận cô ấy rốt cuộc làm thế nào phát hiện được…
“Vừa rồi Tiểu Kiệt đi vào buồng vệ sinh đánh răng, em thấy trên cổ thằng bé…"
“Ai… Cái tiểu tử thối kia…" Quả nhiên, giấy không thể gói được lửa.
“Anh đã sớm sẽ biết? Vì sao không nói cho em biết?" Lam Vận trái lại rất bình tĩnh.
“Ha hả, dù sao em một ngày nào đó cũng sẽ phát hiện, trực tiếp nói cho em biết anh nghĩ không tốt lắm." Doãn Tường cười cười, “Em muốn ngăn cản bọn họ sao?"
Lam Vận sửng sốt một chút."Nếu như bọn họ là lưỡng tình tương duyệt nói, em đương nhiên sẽ không ngăn cản." Đây là khoan dung mà người làm mẹ luôn có.
Doãn Tường thật không ngờ Lam Vận trả lời như thế, y cảm động ôm lấy bà xã: “Cảm ơn em… có thể đem Tiểu Kiệt giao cái tiểu tử thối kia…"
Lam Vận cười cười: “Ngốc ạ, bọn chúng đều là con của chúng ta a!"
Ở khu vui chơi chơi đến không biết trời đất là gì trở về nhà, Doãn Húc trăm triệu lần không ngờ được rằng trở về nhà sẽ trở thành phạm nhân bị người ta thẩm vấn.
“Doãn Húc, ngồi xuống đi!" Doãn Húc mới vừa vào cửa, Doãn Tường đã bảo hắn ngồi xuống bàn ăn.
“Có chuyện gì thế?" Hắn gần nhất cũng không làm chuyện xấu a…
Doãn Húc nghi hoặc ôm Tiểu Kiệt cùng nhau ngồi xuống bàn ăn, lúc này Doãn Tường cùng Lam Vận đang ngồi đối diện hắn."Có một số việc muốn con trả lời!"
Điều này hình như giống trong kịch truyền hình cảnh sát thẩm vấn người bị tình nghi? Lão ba hắn còn kém thiếu một đèn bàn chiếu vào hắn mà thôi."Chuyện gì a…" Doãn Húc không khỏi nhíu mày.
“Con hiện tại có bạn gái hay không?" Người hỏi trước chính là Lam Vận.
Doãn Húc hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này, hỏi hắn cái này làm gì? Lúc này Tiểu Kiệt lo lắng nhìn Doãn Húc: “Húc ca ca có bạn gái sao?" Nhìn xem! Cái miệng nhỏ nhắn đang bắt đầu chu lên.
“Đương nhiên không có!" Thân thủ sờ sờ đầu của cậu.
“Vậy con có bạn trai hay không?"
Nghe được vấn đề này của Doãn Tường, Doãn Húc thiếu chút nữa phun ra nước vừa mới uống."Khụ…Khụ… Đương nhiên không có!"
“Hai người rốt cuộc muốn hỏi cái gì?"
Lam Vận nhẹ liếc mắt nhìn Tiểu Kiệt, sau đó mỉm cười trả lời: “Ha hả, chỉ là suy nghĩ một chút con có thật lòng với Tiểu Kiệt hay không thôi."
“Dì Vận… Đã biết?" Kinh ngạc nhìn Lam Vận đang mỉm cười, Doãn Húc ôm chặt vật nhỏ trong lòng.
Lam vận nhìn ra Doãn Húc đang khẩn trương cùng lo lắng. “Ừ, con yên tâm, dì sẽ không ngăn cản hai đứa."
Doãn Húc sửng sốt hồi lâu, mới hỏi ra một câu: “Thật vậy chăng? Dì không để ý việc Tiểu Kiệt sau này không thể cùng con gái kết hôn sao?"
“Dì không có phong kiến như vậy!" Tay phải chống cằm, Lam Vận nói.
“Vậy… Con có thể cùng Tiểu Kiệt cùng một chỗ sao?" Doãn Húc vẫn nghi hoắc hỏi.
Lam Vận cười không nói, gật đầu. Xem ra, Húc là thật tâm thích Tiểu Kiệt, vậy nàng có thể yên tâm rồi.
Cảm kích nhìn Lam Vận, Doãn Húc cầm tay Tiểu Kiệt trịnh trọng nói: “Dì yên tâm, con sẽ chăm sóc Tiểu Kiệt."
“Tốt! Xét duyệt đã qua, cả nhà tan họp đi." Đối Doãn Húc nháy mắt mấy cái, Lam Vận hài hước trả lời.
Mà Doãn Húc nắm chặt tay Tiểu Kiệt thật lâu cũng không có buông ra…
Toàn văn hoàn.
“Tiểu Kiệt muốn đi! Tiểu Kiệt muốn đi!" Tiểu Kiệt đã bị cởi chỉ còn lại có quần ngủ mạnh hướng Huẫn Húc mà làm nũng. Ai… heo con ngây thơ rơi vào miệng hà mã rồi…
“Vậy Tiểu Kiệt phải nghe lời anh nói a!" Tiếp được heo con tự động dâng tới cửa, hai móng vuốt của hà mã háo sắc bắt đầu cởi…
“Còn… còn phải cởi nữa sao?" Trên người chỉ còn lại cái quần nhỏ, Tiểu Kiệt năn nỉ nhìn Doãn Húc.
“Đúng vậy! Tiểu Kiệt vẫn còn mặc đồ mà!" Hắn nói xong liền nhanh chóng bỏ đi lớp vải cuối cùng trên người Tiểu Kiệt.
“A!" Heo con đã bị lột sạch nhanh chóng trốn vào trong chăn.
“Ha hả, muốn cùng anh chơi trò trốn tìm sao?" Hắn không lưu tình chút nào xốc lên chăn, heo con ngây thơ làm cho người mê hoặc đến chảy nước miếng hiện ra trước mắt.
“Oa!"
“Ha hả, được rồi, đừng hòng thoát." Ôm lấy thân thể nhỏ bé hương hương mềm mại, hắn bắt đầu đối Tiểu Kiệt mà chảy nước miếng, “Chà… Thực sự là mê người a…" Hắn vừa nói vừa cắn lên cái cổ mềm mịn non mượt của cậu.
“Hừ… đau…"
Sau khi lưu lại ấn kí ở trên người Tiểu Kiệt, Doãn Húc thoả mãn cười cười: “Tiểu Kiệt, ngươi sau này chính là người của ca ca!"
“Dạ…" Hai mắt sương mù nhìn nam nhân trước mắt đang biểu thị công khai quyền sở hữu, Tiểu Kiệt cái hiểu cái không gật đầu đáp ứng.
“Tiểu Kiệt có phải lúc tắm rửa xong có dùng dầu cho trẻ em?" Doãn Húc đột nhiên hỏi.
“Có! Là ma ma mua! Húc ca ca cũng muốn dùng sao?"
“Ha hả, là Tiểu Kiệt cần a! Ngoan, đi lấy ra đây cho anh." Doãn Húc háo sắc nhìn Tiểu Kiệt.
Tiểu Kiệt từ tủ đầu giường lấy ra một lọ dầu trẻ con đưa cho Doãn Húc: “Tiểu Kiệt đã xoa rồi a!"
“Cái này sao?… Hắc hắc (Shjn: Kiểu cười dâm đãng. Tuy để từ này có hơi hán việt nhưng để vẫn hay hơn vì thể hiện đúng chất dâm đãng của anh Húc. Chứ để thuần Việt thứ tội ta tìm không ra từ phù hợp hix TT.TT)." Bất minh kỳ đích Doãn húc đơn giản dụng cụ thể hành động lai giải thích. Hắn phi tới trên thân thể Tiểu Kiệt, đem dầu trẻ con đổ vào lòng bàn tay, sau đó… Tập kích “cái miệng" nhỏ nhắn ngây thơ của cậu…
“A! Thật là khó chịu!" Cảm thấy khó chịu khi bị dị vật xâm nhập khiến Tiểu Kiệt càng không ngừng chối bỏ ngón tay của Doãn Húc.
“Ngoan, chờ một chút là tốt rồi…" Ngón tay dịu dàng xoa bóp nội bích non mềm, nhẹ xoa từng góc.
“Ưm… A…" Tiểu Kiệt dần dần quen với hoạt động của ngón tay, dần dần cảm thấy thoải mái cùng… khoái cảm…
“A a a! Không nên…" Đột nhiên bị ấn vào một điểm nào đó, Tiểu Kiệt cong lên thắt lưng.
“Là ở đây?" Doãn Húc ra sức đụng vào cái điểm vừa tìm được.
“A! Không được… A…" Tiểu Kiệt khó nhịn mà đem đầu vùi vào gối, thắt lưng càng không ngừng giãy dụa.
Đột nhiên rút ra ngón tay, Doãn Húc kìm nén nói: “Xin lỗi, anh nhịn không được nữa rồi…" Sau đó hắn liền điên cuồng tiến vào.
“A! Đau quá…" Đau đớn khiến nước mắt Tiểu Kiệt không ngừng chảy xuống.
“Xin lỗi…" Doãn Húc chăm chú ôm lấy Tiểu Kiệt, điên cuồng mà cướp đoạt vật nhỏ của hắn…
Sáng ngày hôm sau.
“Oa… Đau quá… Húc ca ca xấu xa!" Quyền đánh không có sức dội lên người Doãn Húc.
“Là Húc ca ca không tốt! Ngoan, đừng khóc." Húc không ngừng hôn lên gương mặt nho nhỏ của cậu cố làm cậu thấy thoải mái.
“Oa… Đau đến công viên cũng không có thể đi… Đều do Húc ca ca!" Tiểu Kiệt tức giận xoay người, “Hừ, Tiểu Kiệt không để ý tới ca ca nữa!"
Doãn Húc thấy tình thế có vẻ nghiêm trọng, vội vàng lấy lòng: “Tiểu Kiệt ngoan! Húc ca ca cuối tuần sau đưa Tiểu Kiệt đi có được hay không?"
“Hừ!"
“Ai, nếu Tiểu Kiệt không đi, vậy Húc ca ca chỉ có thể đưa người khác đi vậy." Hắn nói xong liền rời giường mặc quần áo.
“Không được!" Cánh tay nhỏ bé cố sống cố chết kéo thân thể Doãn Húc.
“Ha hả!" Doãn Húc ôm lấy thân thể nho nhỏ của cậu, " Tuần tới anh sẽ đưa em đi, có được hay không?"
“Dạ…" Dụi dụi hai mắt, Tiểu Kiệt nhắm mắt lại ngủ…
Ai… Quả nhiên là làm cậu mệt muốn chết rồi a… (Shjn: do ai hại hả??? Người ta mới có 10 tuổi mà anh đã … Húc: *lườm* *tóe lửa* … Shjn: hix *chạy*)
Từ khi Doãn Húc cùng Tiểu Kiệt tiến thêm một bước trong quan hệ, liên tiếp xuất hiện những cử chỉ thân mật khiến người bên ngoài nhìn đỏ mắt (Shjn: ay ya là ghen đấy ạ =)))), vì vậy lúc nào Doãn Húc cũng có thể ăn nộn đậu hũ của Tiểu Kiệt bất cứ khi nào. Doãn Húc có thể nói là đã hưởng thụ hoàn toàn quyền lợi của người sở hữu, âm mưu quỷ kế.
Hôm nay, Doãn Húc theo dạy phụ đạo cho Tiểu Kiệt học môn số học. Nhưng nhiệm vụ dạy học cao thượng này lại bị tiểu tử thối Doãn Húc này bóp méo hoàn toàn.
“Húc ca ca, đề này làm như thế nào?" Tiểu Kiệt kéo kéo góc áo Doãn Húc bên người.
Doãn húc nhìn đề mục trong sách bài tập, nhãn thần hiện lên một tia giảo hoạt.
“Như vậy đi, anh kêu Tiểu Kiệt làm bài, nếu như Tiểu Kiệt làm được anh sẽ thưởng cho em, thế nào?"
“Vậy nếu như Tiểu Kiệt làm sai thì sao?" Tiểu Kiệt lo lắng hỏi.
“Ha hả, vậy phải phạt rồi a…" Doãn Húc tươi cười âm hiểm.
Nghe tới bị phạt, Tiểu Kiệt do dự một chút: “Bị phạt a…"
Thấy dáng vẻ Tiểu Kiệt do dự, Doãn Húc lập tức mở miệng: “Yên tâm, chỉ là hình phạt “nho nhỏ" mà thôi!"
“Vậy… Được rồi…" Tiểu Kiệt dưới sự cưỡng bức cùng dụ dỗ của Doãn Húc mà mắc câu.
Ngay từ đầu Huẫn Húc coi như làm hết phận sự mà chỉ dạy Tiểu Kiệt, chờ Tiểu Kiệt làm xong, “xét duyệt" bắt đầu…
“Ừm…" Doãn Húc cầm lấy sách bài tập, “Bài thứ nhất làm được rồi! Đến đây, ca ca thưởng cho một chút!" Nói xong, hắn liền ôm lấy Tiểu Kiệt “chụt" một ngụm.
Tiểu Kiệt không có nghi hoặc cúi đầu: “Vậy phía dưới thì sao?"
“Bài số hai… Làm sai…" Doãn Húc giả vờ nghiêm túc nhìn về phía vật nhỏ trong lòng.
Không xong, vậy sẽ bị Húc ca ca phạt. Tiểu Kiệt cuộn lại thân thể, đợi nghiêm phạt của Doãn Húc đích. Tiểu Kiệt nghĩ rằng “nghiêm phạt" khẳng định là đánh tay đánh chân, cốc đầu các loại.
“Tiểu Kiệt, không phải sợ…" Ngoài miệng tuy rằng nói như thế, nhưng hai tayvẫn hướng về phía Tiểu Kiệt đang thương cảm.
Doãn Húc vươn tay tiến vào trong áo Tiểu Kiệt, lúc nặng lúc nhẹ mà âu yếm.
“A… Không…" Oa… Húc ca ca thật xấu, dùng cái này phạt cậu.
“Tiểu Kiệt, ăn thôi…" Cái người phá hoại phong cảnh chạy ào vào phòng.
Mà cái người phá hoại phong cảnh là ai? Ngoại trừ là lão ba cáo già thì thật nghĩ không ra người thứ hai.
Chửi thầm! Y biết Huẫn Húc sẽ không thành thành thật thật mà dạy Tiểu Kiệt học. Doãn Tường trừng mắt nhìn Doãn Húc.
“Tiểu tử thối! Tiểu Kiệt mới mười tuổi! Sao mày có thể cứ tàn phá như vậy a? Không phải mày đang dạy thằng bé số học sao?"
Doãn Húc da mặt dày ôm Tiểu Kiệt mặt đỏ, cười trả lời: “Con là theo đạo a! Chẳng qua là giáo dục thời kỳ trưởng thành mà thôi."
Thời kỳ trưởng thành? Hình như không bao gồm mười tuổi đi…
“Con đừng mơ!" Doãn Tường âm hiểm cười cười, “Tiểu Kiệt, ngày hôm nay cùng ba ba ma ma ngủ được không?"
“Oa! Tiểu Kiệt muốn cùng hai người ngủ!" Tiểu Kiệt lập tức hưng phấn mà nhảy dựng lên.
Nghe tới đây, trên đầu Doãn Húc hiện ra rất nhiều đường hắc tuyến. Không được, “sinh hoạt hưởng thụ" của hắn quyết không thể bị ngăn cản như vậy.
Doãn húc ôn nhu mà đem Tiểu Kiệt kéo: “Tiểu Kiệt không muốn cùng anh ngủ sao?"
“Cái này…" Tiểu Kiệt nhìn Doãn Húc rồi quay đầu nhìn Doãn Tường. Ô, thật khó chọn a!
“Công viên…" Doãn Húc xuất tuyệt chiêu.
“A! Tiểu Kiệt muốn đi!" Không đợi Doãn Húc nói hết lời, Tiểu Kiệt lập tức khẳng định.
Doãn Húc giành được heo con, hướng Doãn Tường lộ ra mỉm cười thắng lợi: Hừ! Ta con hổ không phát uy, ngươi cho ta là HELLOKITTY sao?
Doãn Tường thấy thế bất đắc dĩ lắc đầu. Nếu Tiểu Kiệt muốn “tự chui đầu vào lưới", vậy y cũng không thể ngăn cản “sinh hoạt hưởng thụ" của con trai.
“Nếu như đói bụng thì đi ra ăn cơm chiều." Doãn Tường rời khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại.
“Tiểu Kiệt, chúng ta…" Doãn Húc háo sắc vươn ma chưởng (hai tay có ý xấu) meo meo về phía Tiểu Kiệt, không ngờ…
“Anh, Tiểu Kiệt đói bụng!" Kéo kéo y phục Doãn Húc, Tiểu Kiệt nói ra câu nói ngây thơ khiến người không biết nói gì.
Doãn Húc ngốc lăng đông cứng tại chỗ. Hắn cũng “đói" a ! Ai, không có biện pháp, trước để vật nhỏ ăn no, như vậy mới có khí lực “chơi trong chăn" .
Hà mã đem heo con đi ăn no mục đích chỉ có một —— nuôi béo heo con để làm thịt. (Shjn:sắc lang =.=")
Trước ngày đi tới khu vui chơi.
“Không nên!" Trong phòng truyền đến âm thanh kiên quyết phủ định của Tiểu Kiệt.
Chỉ nghe thấy Doãn Húc như cũ chưa từ bỏ ý định mà dụ dỗ: “Tiểu Kiệt ngoan…"
Đây là do Tiểu Kiệt toàn thân xích lõa chui cả người vào trong chăn, bị Doãn Húc bức tới rồi góc tường: “Tiểu Kiệt không nên! Lần trước đều là anh mới có thể đưa Tiểu Kiệt đi khu vui chơi không phải sao?" Vật nhỏ trải qua giáo huấn “thảm thống" lần trước liền trở nên “cảnh giác"!
“Vậy… Anh để lại ‘ô mai’ được rồi!" Doãn Húc lương tâm phát hiện đành thoái nhượng.
Vừa nghe đến “Ô mai", heo con tham ăn hai mắt phát quang: “Ô mai? Tiểu Kiệt muốn!"
Doãn Húc lộ ra hắn là một người bình sinh là “con sói háo sắc" tươi cười: “Đây chính là Tiểu Kiệt tự muốn nga! Sau này cũng không thể trách ca ca không tốt."
Heo con thèm chảy nước miếng dùng sức gật đầu. Nhìn Tiểu Kiệt là biết cậu hiểu lầm rồi… Ai… Tiểu Kiệt ngây thơ khẳng định sẽ không nghĩ đến đợi lát nữa bị “ăn" sẽ là chính mình.
“Đến đây, ôm lấy ca ca." Doãn Húc mở rộng hai tay, đợi chờ thân thể mềm mại yêu thương nhung nhớ.
Tiểu Kiệt tha cái chăn vừa lớn vừa dài tới gần, dáng dấp này dễ thương đến mức làm cho người khác hận không thể một ngụm nuốt vào.
Doãn Húc như ác hổ chụp mồi phóng tới, khẽ cắn cái cổ nộn nộn bắt đầu tạo “ô mai" .
“A… Ưm…" Thân thể đã bị điều giáo đến cực kỳ mẫn cảm, Tiểu Kiệt rất nhanh mà run rẩy…
Tuy nói dưới sự phản kháng cực lực của Tiểu Kiệt Doãn Húc không có hoàn toàn thành công, nhưng đám “ô mai" trên người Tiểu Kiệt lại khiến cho hắn phải “vũ trang hạng nặng" mà che giấu.
“Sao lại mang khăn quàng cổ? Ngày hôm nay cũng không phải rất lạnh a." Thấy con trai mặc quần áo không hợp mùa, Lam Vận rất nghi hoặc.
“Ta sợ cậu ấy cảm mạo, ha hả." “Đầu sỏ gây nên" Doãn Húc đi ra giải thích.
Nếu như để Lam Vận thấy trên người Tiểu Kiệt rậm rạp toàn “ô mai" thì…
“À…" Lam Vận không có hỏi nhiều.
“Chúng ta đi khu vui chơi, buổi chiều mới về." Doãn Húc theo quán tính ôm lấy Tiểu Kiệt.
“Ừ." Lam Vận tiễn bọn họ đi rồi, lộ ra thần tình nghi hoặc.
“Tường, nói cho em biết, rốt cuộc bọn chúng xảy ra chuyện gì?" Lam Vận thần sắc ngưng trọng quay đầu lại nhìn về phía Doãn Tường đang ngồi ở trên sô pha.
“Có thể xảy ra chuyện gì?" Doãn Tường không giải thích được hỏi.
Lam Vận đi tới bên người y ngồi xuống, do dự hỏi: “Bọn chúng… Có đúng hay không…"
Doãn Tường lập tức đoán được nghi ngờ của Lam Vận: “Em sao có thể nhận ra?" Vận cô ấy rốt cuộc làm thế nào phát hiện được…
“Vừa rồi Tiểu Kiệt đi vào buồng vệ sinh đánh răng, em thấy trên cổ thằng bé…"
“Ai… Cái tiểu tử thối kia…" Quả nhiên, giấy không thể gói được lửa.
“Anh đã sớm sẽ biết? Vì sao không nói cho em biết?" Lam Vận trái lại rất bình tĩnh.
“Ha hả, dù sao em một ngày nào đó cũng sẽ phát hiện, trực tiếp nói cho em biết anh nghĩ không tốt lắm." Doãn Tường cười cười, “Em muốn ngăn cản bọn họ sao?"
Lam Vận sửng sốt một chút."Nếu như bọn họ là lưỡng tình tương duyệt nói, em đương nhiên sẽ không ngăn cản." Đây là khoan dung mà người làm mẹ luôn có.
Doãn Tường thật không ngờ Lam Vận trả lời như thế, y cảm động ôm lấy bà xã: “Cảm ơn em… có thể đem Tiểu Kiệt giao cái tiểu tử thối kia…"
Lam Vận cười cười: “Ngốc ạ, bọn chúng đều là con của chúng ta a!"
Ở khu vui chơi chơi đến không biết trời đất là gì trở về nhà, Doãn Húc trăm triệu lần không ngờ được rằng trở về nhà sẽ trở thành phạm nhân bị người ta thẩm vấn.
“Doãn Húc, ngồi xuống đi!" Doãn Húc mới vừa vào cửa, Doãn Tường đã bảo hắn ngồi xuống bàn ăn.
“Có chuyện gì thế?" Hắn gần nhất cũng không làm chuyện xấu a…
Doãn Húc nghi hoặc ôm Tiểu Kiệt cùng nhau ngồi xuống bàn ăn, lúc này Doãn Tường cùng Lam Vận đang ngồi đối diện hắn."Có một số việc muốn con trả lời!"
Điều này hình như giống trong kịch truyền hình cảnh sát thẩm vấn người bị tình nghi? Lão ba hắn còn kém thiếu một đèn bàn chiếu vào hắn mà thôi."Chuyện gì a…" Doãn Húc không khỏi nhíu mày.
“Con hiện tại có bạn gái hay không?" Người hỏi trước chính là Lam Vận.
Doãn Húc hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này, hỏi hắn cái này làm gì? Lúc này Tiểu Kiệt lo lắng nhìn Doãn Húc: “Húc ca ca có bạn gái sao?" Nhìn xem! Cái miệng nhỏ nhắn đang bắt đầu chu lên.
“Đương nhiên không có!" Thân thủ sờ sờ đầu của cậu.
“Vậy con có bạn trai hay không?"
Nghe được vấn đề này của Doãn Tường, Doãn Húc thiếu chút nữa phun ra nước vừa mới uống."Khụ…Khụ… Đương nhiên không có!"
“Hai người rốt cuộc muốn hỏi cái gì?"
Lam Vận nhẹ liếc mắt nhìn Tiểu Kiệt, sau đó mỉm cười trả lời: “Ha hả, chỉ là suy nghĩ một chút con có thật lòng với Tiểu Kiệt hay không thôi."
“Dì Vận… Đã biết?" Kinh ngạc nhìn Lam Vận đang mỉm cười, Doãn Húc ôm chặt vật nhỏ trong lòng.
Lam vận nhìn ra Doãn Húc đang khẩn trương cùng lo lắng. “Ừ, con yên tâm, dì sẽ không ngăn cản hai đứa."
Doãn Húc sửng sốt hồi lâu, mới hỏi ra một câu: “Thật vậy chăng? Dì không để ý việc Tiểu Kiệt sau này không thể cùng con gái kết hôn sao?"
“Dì không có phong kiến như vậy!" Tay phải chống cằm, Lam Vận nói.
“Vậy… Con có thể cùng Tiểu Kiệt cùng một chỗ sao?" Doãn Húc vẫn nghi hoắc hỏi.
Lam Vận cười không nói, gật đầu. Xem ra, Húc là thật tâm thích Tiểu Kiệt, vậy nàng có thể yên tâm rồi.
Cảm kích nhìn Lam Vận, Doãn Húc cầm tay Tiểu Kiệt trịnh trọng nói: “Dì yên tâm, con sẽ chăm sóc Tiểu Kiệt."
“Tốt! Xét duyệt đã qua, cả nhà tan họp đi." Đối Doãn Húc nháy mắt mấy cái, Lam Vận hài hước trả lời.
Mà Doãn Húc nắm chặt tay Tiểu Kiệt thật lâu cũng không có buông ra…
Toàn văn hoàn.
Tác giả :
Tử Hàn