10 Số Thập Phân
Chương 60: Điện thoại không phải là của tôi
Trans+Edit: Pinoneverdie-LEO
Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie
-----------------
"Lạc Phong, uống tí trà nhé."
Tiếng rót nước trà vang lên, một làn hơi nước bốc lên từ miệng ly, Vương Siêu sau đó nhanh chóng đem đến cho Lạc Phong.
Lạc Phong chậm rãi nhấp môi vào ly trà nóng rồi nhàn nhạt xé mở bịch hạt hướng dương. Tiếng cắn hạt hướng dương "tách tách", Lạc Phong ăn xong liền ném vỏ hạt xuống sàn. Vương Siêu cũng liền ngồi xuống bên cạnh hắn, cả hai người cùng nhau nhìn lên màn hình theo dõi từ hệ thống camera của sân vận động Bắc Kinh.
"Hắc... Lạc Phong cậu thật tài giỏi. Không ngờ cậu có thể thương lượng với tổng quản sân vận động để chúng ta được quyền sử dụng hệ thống camera an ninh ở đây. Bây giờ không cần chạy đôn chạy đáo, ngồi trong phòng an ninh dùng bộ đàm nội bộ vẫn có thể điều động nhân lực của tất cả các bộ phận để thực hiện việc tổ chức giải đấu. Qủa nhiên anh minh hơn người."
Lạc Phong vẫn chỉ im lặng, cầm lấy bộ đàm rồi nhìn lên màn hình tivi theo dõi, ra chỉ thị với khâu trang trí, rồi tiếp tục cắn hạt hướng dương. Bộ dạng chính là nhàn rỗi giống như không có gì làm.
Ba hôm trước còn bị công việc ở đây quay như chong chóng, ba hôm sau đã có thể khiến mọi thứ đi vào guồng máy hoạt động. Ai nói tất cả các võ sư đều lạnh lùng cứng nhắc, như Lạc Phong chính là linh động mềm dẻo trong cách xử lý công việc.
Mấy ngày nay Ngô Ẩn ngay cả đi làm cũng phải đeo kính râm. Với dáng điệu cực ngầu như vậy, nếu có lỡ bước vào phòng làm việc thì sẽ không biết mà tưởng cậu ta là sếp còn Mạnh Sử là thư kí. Để làm gì ư? Chính là để hạn chế thân ảnh của Mạnh Sử lọt vào tầm mắt của cậu ta. Kể từ ngày xảy ra màn "đỡ mỹ nhân té ngã", Ngô Ẩn ra sức né tránh Mạnh Sử, xem hắn ta như bệnh dịch hạch thổ tả. Trong công ty hiện tại cũng không ngừng xào xáo bàn tán, khiến Ngô Ẩn dạo gần đây cũng ít tiếp xúc với đồng nghiệp nhiều hơn.
"Cậu việc gì phải đeo kính râm?" Mạnh Sử rốt cục không nhịn được, đi đến chỗ làm việc của Ngô Ẩn để thăm dò.
Ngô Ẩn không biết lấy ở đâu, đột nhiên bật tung một cái dù màu đen hướng về phía Mạnh Sử, Mạnh Sử giật mình một cái rồi giật lùi về phía sau một bước.
"Cậu làm cái quái gì vậy?" Mạnh Sử nhăn nhó.
Ngô Ẩn lắp bắp, dối trá mà trả lời.
"Tôi... tôi đang bị đau mắt đỏ, rất dễ lây lan, cậu tốt nhất tránh xa tôi ra một chút..."
Mạnh Sử thu hai mắt lại hoài nghi, nhưng rốt cục cũng lùi bước quay về bàn làm việc của mình. Nhanh chóng thu cái dù lại, Ngô Ẩn thở phào một cái rồi tiếp tục nhập dữ liệu.
"Đeo kính đen như vậy có thể nhập dữ liệu không đấy?" Mạnh Sử không bỏ qua, tiếp tục hỏi.
"Được... được chứ... không thành vấn đề." Ngô Ẩn giơ ngón tay chữ Ok hướng về Mạnh Sử, sau đó liền cắm mặt vào màn hình máy vi tính.Vừa gõ bàn phím nhập số liệu, vừa phải trả lời tin nhắn của Lạc Phong. Bởi vì không được gặp mặt nên số lượng tin nhắn mỗi ngày gia tăng không ít.
Trái đào đáng yêu: Cậu không phải rất bận sao?
Đại ma đầu: Lúc nào rảnh tôi liền nhắn tin cho anh. Có nhớ tôi không?
Trái đào đáng yêu: Tôi việc gì phải nhớ cậu?
Đại ma đầu: Vậy sao? *biểu tượng mặt mếu*
Trái đào đáng yêu: *biểu tượng không quan tâm* Tôi phải làm việc.
Đại ma đầu: *biểu tượng khóc huhu*
Hết giờ nghỉ trưa, Ngô Ẩn quay trở lại bàn làm việc, bất ngờ thấy vài thứ trên bàn.
Trên bàn có một lọ thuốc nhỏ mắt trị đau mắt đỏ, còn có một cặp kính trong suốt, kèm theo một tờ giấy. Lại dùng ánh mắt sau lớp kính râm mà đọc.
"Cậu nên dùng loại thuốc nhỏ mắt này, dùng rất tốt. Khi làm việc thì nên đeo kính trong suốt, tránh nhập sai dữ liệu."
Không cần hỏi cũng biết đây là do Mạnh Sử làm. Ngô Ẩn liền đưa ánh mắt trợn trắng nấp sau lớp kính râm nhìn sang bàn làm việc của hắn. Một trận điện áp chạy dọc sống lưng, cả cơ thể nổi hết da gà, ngay tức khắc chạy vào nhà vệ sinh.
Ói !!!
Ngô Ẩn nôn mửa không kiểm soát, bữa trưa ăn bao nhiêu liền trào ngược ra ngoài. Nếu là bình thường thì cậu ta sẽ không phản ứng như vậy, nhưng với Mạnh Sử chính là có điều bất thường á.
Hay là mình suy nghĩ quá nhiều? Chỉ là một hành động quan tâm của sếp với trợ lý thôi cũng nên.
Mặc dù đã cố gắng nghĩ như vậy, nhưng Ngô Ẩn vẫn tiếp tục ói. Cảm giác như bây giờ nếu có bất kì ai là nam nhân quan tâm đến cậu ta, dù chỉ là một điều nhỏ nhoi cũng đủ khiến cậu ta ói ra mật xanh mật vàng. Cho đến khi chỉ còn ói ra dịch vị, cậu ta mới kéo một mảnh khăn giấy dài để lau mép.
"Mẹ kiếp! Uổng mất mấy chục đồng tiền cơm trưa của tôi."
Tâm trạng bực dọc khó chịu mà mắng chửi vài câu, Ngô Ẩn sau đó liền móc điện thoại từ trong túi, gọi điện cho Lạc Phong.
Điện thoại trên bàn liên tục vang lên nhưng Lạc Phong vẫn làm ngơ không bắt máy, tiếp tục cắn hạt hướng dương.
Vương Siêu thấy vậy liền nói.
"Lạc Phong, cậu không nhấc máy sao?"
Lạc Phong nghiêng đầu qua nhìn Vương Siêu rồi mỉm cười một cái đểu cán không rõ ý tứ, vẫn thản nhiên nhìn lên màn hình TV để theo dõi các bộ phận đang làm việc.
Cắn gần một nửa bịch hạt hướng dương mà điện thoại vẫn rung lên liên hồi, nhắm chừng đã hơn hai mươi mấy cuộc gọi, Vương Siêu ngồi kế bên không nhịn được thúc giục.
"Lạc Phong à, dù sao đã có tôi hỗ trợ cho cậu. Cậu nhấc máy nghe điện thoại một lúc sẽ không ảnh hưởng gì. Biết đâu là chuyện gấp nên người ta mới gọi nhiều như vậy."Ném vỏ hạt hướng dương xuống sàn, Lạc Phong gương mặt gian tà nham hiểm, nhấc máy.
"Có chuyện gì thế, tiểu Ẩn."
Nghe giọng nói kiểu cách như thế này của Lạc Phong, Ngô Ẩn đột nhiên rùng mình một cái, nhưng sau đó vẫn bình thản nói.
"Cậu... cậu đang bận gì sao?"
Lạc Phong đáp.
"Phải, tôi đang rất bận, làm việc cũng rất mệt nữa, bây giờ mới có thể nhấc máy."
Vương Siêu ngồi kế bên bụm miệng lại mà cười không ra tiếng.
Cái gì mà bận lắm, cái gì mà mệt lắm, lại còn bây giờ mới bắt máy được. Cậu chẳng phải là từ hôm qua tới giờ chỉ ngồi uống trà, cắn hạt hướng dương thôi sao?
Ngô Ẩn nghe Lạc Phong nói như vậy, liền ấp úng một chút.
"Thực ra... tôi cũng không muốn làm phiền cậu, nhưng mà... nhưng mà..."
"Sao thế? Anh cứ nói."
Ngô Ẩn hít một hơi thật sâu, hít mạnh tới mức bên đầu dây của Lạc Phong cũng có thể nghe được. Một lúc sau liền nhắm mắt lại, ấp úng từng từ, nói.
"Cậu... có thể... có thể gửi cho tôi một tấm hình của cậu?"
Nghĩ đến ngày nào cũng phải đối diện với Mạnh Sử, Ngô Ẩn đã không còn chịu nổi, tới bước đường cùng đành phải xin Lạc Phong một tấm ảnh của hắn để "giải độc".
Bây giờ nghe giọng nói của nhau đã không còn tác dụng, phải nhìn thấy mặt của hắn thì Ngô Ẩn mới có thể tiếp tục "kéo dài sinh mệnh". Ngặt nỗi không thể trực tiếp gặp nhau thì nhìn qua hình ảnh tạm bợ cũng đỡ được phần nào.
Lạc Phong chần chừ một lúc, giọng điệu chọc ghẹo.
"Anh không phải là nói không nhớ tôi sao? Còn ở đó xin hình của tôi?"
"Tôi hoàn toàn không có nhớ cậu. Đừng có mà tưởng bở, tôi chỉ muốn dùng ảnh của cậu có ít chuyện thôi." Ngô Ẩn giọng điệu biện bạch.
Lạc Phong ở đầu dây bên kia nheo hai mắt lại, suy nghĩ tính toán cái gì đó trong đầu, phải mất hai ba phút sau hắn mới đáp lời.
"Thôi được..."
Nghe đến đây Ngô Ẩn thở phào một cái.
Cuối cùng cũng dụ được cậu ta.
"... nhưng trước khi tôi gửi hình cho anh thì anh cũng phải gửi hình cho tôi."
Cảm giác an ủi chưa cảm nhận được bao lâu liền nghe thấy mùi mờ ám. Ngô Ẩn biết rõ Lạc Phong là tên tinh ranh ma mãnh, không dễ dàng gì mà hắn lại nhanh chóng chấp nhận như vậy.
"Cậu chẳng phải chụp lén tôi rất nhiều rồi sao? Còn cần tôi gửi?"
Lạc Phong đáp.
"Tất nhiên không phải là những tấm hình như vậy..."
Giọng điệu nham hiểm của hắn vang lên trong điện thoại khiến Ngô Ẩn liên tục suy đoán, bàn tay còn lại nắm chặt vào quần mà vò vò."...tôi cần anh gửi hình nude của anh cho tôi xem."
Ngô Ẩn há hốc mồm, mắt trợn lên trắng dã, thiếu điều muốn ném tung cái điện thoại đang cầm trên tay. Không riêng gì Ngô Ẩn, Vương Siêu ngồi bên cạnh Lạc Phong nghe thấy cũng thất kinh một trận, không ngờ người nghiêm trang đoan chính như hắn lại có thể nói ra những lời như thế này.
Thế là Ngô Ẩn mắng một trận trời long đất lở. Lạc Phong biết trước cậu ta sẽ như vậy nên cũng chẳng thèm nghe cậu ta chửi cái gì, chỉ chậm chạp ném cái điện thoại lên bàn, cắn vài hạt hướng dương, đợi Ngô Ẩn mắng xong thì cầm lên nói chuyện tiếp.
"Rốt cục thế nào? Anh có gửi hay không?"
Căn bản, hắn ta không hề biết Ngô Ẩn muốn có hình của mình để làm gì và hắn ta cũng không cần biết. Hiện tại chỉ quan tâm đến việc mình có thể lợi dụng việc này mà bắt ép Ngô Ẩn một trận.
Ngô Ẩn tắt máy.
Năm phút sau.
"Tít tít tít" tiếng chuông tin nhắn WeChat vang lên, Lạc Phong liền mở ra xem.
"Hahahahahahaha."
Hắn ta xem xong liền cười một trận trấn áp phòng an ninh, răng môi đều nhô ra hết cỡ, hai mắt nghiêm nghị vốn có liền khép lại trở thành hai đường cong mảnh như chỉ, tổng thể gương mặt trông rất tức cười. Vương Siêu ngồi kế bên cũng cười ké vài tiếng, nhưng rốt cục bị Lạc Phong thay đổi thái độ, quát.
"Cười cái quái gì? Tôi có cho phép cậu cười?"
Nụ cười chưa kịp nở rộ liền dập tắt trên môi Vương Siêu, hắn ta biết điều mà chuyển mắt lên màn hình TV theo dõi.
Tất nhiên là Lạc Phong không cho phép Vương Siêu cười, bởi vì tin nhắn gửi đến là hình ảnh khỏa thân của Ngô Ẩn trong nhà vệ sinh, dám cười "vợ" của hắn khác nào phạm phải tội chết. Chỉ có tôi mới có quyền cươi!
Lạc Phong không ngờ rằng Ngô Ẩn lại can đảm gửi hình khỏa thân của anh ta cho mình, nhưng dã tâm của Lạc Phong không dừng lại ở đó, hắn lúc này nhắn tin trả lời.
Đại ma đầu: Sao anh lại vội thế? Tôi chưa nói là muốn anh chụp chỗ nào mà?
Trái đào đáng yêu: Chó má! Đừng có mà yêu sách. Tôi đã gửi cho cậu rồi, mau chụp hình của cậu gửi qua đây.
Đại ma đầu: Ấy ấy, cái này là do anh nôn nóng muốn gửi cho tôi, tôi đâu có muốn xem tổng thể cơ thể của anh, tôi muốn xem rõ từng bộ phận cơ.
Ngô Ẩn vì muốn sống sót trong vòng một tháng không có Lạc Phong bên cạnh, lúc này đành chìu theo hắn. Dù sao cũng đã "mây mưa" với nhau mấy lần, gửi vài tấm khỏa thân cho hắn cũng không mất mác gì.
Trái đào đáng yêu: Thôi được! Muốn chụp ở đâu cứ nói.
Lạc Phong liền gửi cho cậu ta một cái danh sách các bộ phận muốn xem.
Đại ma đầu: Môi, lưỡi, ngực và rãnh ngực, núm vú, nách, cơ bụng, tất nhiên không thể bỏ qua 'tiểu đào tử', nhớ là phải vạch lông sang hai bên để chụp cho rõ. Đặc biệt là chụp cho tôi cái mông của anh.Ngô Ẩn nhận được cái sớ dài như vậy không tránh khỏi rợn sống lưng. Cậu ta không ngờ rằng mức độ dâm đãng của Lạc Phong lại khủng khiếp như vậy. Can đảm nói ra những thứ từ ngữ đó với một gã đàn ông khác, dù có là gì của nhau thì cũng đừng nên thẳng thừn như vậy chứ?
Ngô Ẩn bấm bụng, cuối cùng cũng chụp cận cảnh từng bộ phận theo yêu cầu của Lạc Phong rồi gửi cho hắn. Đến khi gửi xong, hắn liền ồn ào.
Đại ma đầu: Cái mông đâu? Sao tôi chưa thấy cái mông?
Trái đào đáng yêu: Không chụp mông, xấu hổ lắm.
Đại ma đầu: Có gì mà xấu hổ? Chẳng phải cả cơ thể anh tôi đều thấy hết rồi sao?
Trái đào đáng yêu: Không là không!!!
Đại ma đầu: Thôi được! Là do anh không thực hiện đúng cam kết, đừng trách tôi vì sao không gửi hình của tôi cho anh.
Mẹ kiếp! Cuối cùng lại bị cậu ta ép vào thế đã rồi. Mình đã gửi chừng ấy hình cho cậu ta, không lẽ chỉ vì một tấm hình cái mông mà đổ sông đổ biển tất cả?
Loay hoay một hồi, Ngô Ẩn cũng chấp nhận. Nhắn tin ngược lại bảo Lạc Phong chờ một chút, Ngô Ẩn liền hạ cái camera điện thoại xuống phần mông.
Suy đi nghĩ lại, Lạc Phong nói đúng. Cơ thể của mình cậu ta đã sờ nắn đủ chỗ, chắc chắn không chỉ muốn xem cặp thịt mông. Cậu ta lần này chính là muốn nhìn thấy lỗ hậu của mình, để tránh bị cậu ta lừa gửi thêm hình, chi bằng mình tự giác một chút.
Rốt cục, Ngô Ẩn một tay cầm điện thoại, một tay banh hai cặp mông ra để lộ "lỗ hậu" đỏ hồng tuyệt đẹp. Lại phải nói ánh sáng trong buồng vệ sinh không tốt, Ngô Ẩn đành phải bật đèn flash. Thế là tấm ảnh kia được gửi qua cho Lạc Phong.
Trái đào đáng yêu: *sending a photo*
Lạc Phong bình thản chờ hình được gửi tới. Chín mươi phần trăm, chín lăm phần trăm, chín chín phần trăm.
"Tít tít" *Photo is sent* (hình đã được gửi)
Tấm ảnh "huyệt hồng" được đèn flash soi rọi rõ từng chi tiết, Lạc Phong ngay lập tức nóng như lửa đốt, miệng như muốn phun ra một bụm máu. Gương mặt đỏ chót vì thiếu hơi thở, gân guốc nổi lên đầy người, hai tay hai chân giật giật như bị kinh phong, huyết áp đã tăng không còn có thiết bị y tế nào có thể đo được. Hắn ban đầu chỉ muốn chọc ghẹo Ngô Ẩn rồi nhân tiện nhìn tấm ảnh hai cặp mông sáng bóng chắc khỏe đàn hồi như cao su của cậu ta, đâu có ngờ rằng Ngô Ẩn lại "mạnh bạo" như vậy, gửi hẳn một tấm hình "lỗ huyệt".
Vương Siêu ngồi kế bên nhìn thấy Lạc Phong như đang hấp hối liền nhào tới, nhưng chưa kịp làm gì thì Lạc Phong đã cấp tốc đứng dậy bỏ chạy ra khỏi phòng an ninh, tiến thẳng tới nhà vệ sinh.
Tay chân không thèm suy nghĩ, vừa vào buồng vệ sinh liền tuột quần ra bắt đầu "tự xử". Một tay xóc lên xóc xuống "tiểu ma đầu" đã to như khúc côn, một tay bấm quay video. Mọi lần hắn tự xử đều phải mất hơn cả tiếng, nhưng hôm nay cái tấm ảnh "lỗ huyệt hồng" ấy ám ảnh lấy tâm trí của hắn, từng tiếng thở dốc rên rỉ vang dội cả nhà vệ sinh không người... rốt cục... chỉ mới năm phút, những dòng dịch trắng đặc như kem béo bắn tung tóe ướt cả cái màn hình di động.
Đại ma đầu: *sending a video*
Ngô Ẩn sau khi mặc lại quần áo thì đi về bàn làm việc, tiếp đó liền nhận được thông báo WeChat từ Lạc Phong. Cậu ta thoáng nghĩ rằng, xem ra đã đáp ứng được yêu cầu của cái tên ôn thần kia, khiến hắn hào phóng tới mức không những gửi ảnh mà còn gửi video của hắn cho mình.
Qúa trình gửi video đã xong, Ngô Ẩn cố tình tháo mắt kính râm ra để nhìn cho rõ. Bấm nút Play !!!
"Aaahhhh... Ngô Ẩn... aaahhhh... lỗ của anh tuyệt quá...Ngô Ẩn à...gruhhhh."
Từng âm thanh rên rỉ của Lạc Phong lúc thủ dâm vang lên to rõ mồn một từ điện thoại của Ngô Ẩn. Gương mặt của Lạc Phong thì không thấy, rốt cục chỉ thấy một "con khủng long bạo chúa" lông lá rậm rạp đang phun đầy những dòng nước màu trắng đục lên ống kính camera. Ngô Ẩn bàng hoàng không nói nên lời, toàn thân bất động tê liệt, để mặc cho đoạn video đó chạy tiếp.
"Tôi thao chết anh Ngô Ẩn, aahhh. Lỗ của anh mềm quá...grruhhh..."
Mạnh Sử ngồi trong phòng làm việc chung với Ngô Ẩn, nghe thấy "âm thanh lạ" đó liền đứng hình, cố tình gọi tên cậu ta thật to để báo hiệu, còn đập bàn ra uy nhưng Ngô Ẩn vẫn một mực cứng đờ như ma-đơ-canh. Đến khi Mạnh Sử phải đến trực tiếp bàn làm việc của cậu ta, đập lên bàn cậu ta một cái thật mạnh, Ngô Ẩn mới hoàng hồn trở lại.
"Không phải đâu! Điện thoại này không phải của tôi, không phải của tôi, không phải... không phảiiii...."
Hết chương!
Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie
-----------------
"Lạc Phong, uống tí trà nhé."
Tiếng rót nước trà vang lên, một làn hơi nước bốc lên từ miệng ly, Vương Siêu sau đó nhanh chóng đem đến cho Lạc Phong.
Lạc Phong chậm rãi nhấp môi vào ly trà nóng rồi nhàn nhạt xé mở bịch hạt hướng dương. Tiếng cắn hạt hướng dương "tách tách", Lạc Phong ăn xong liền ném vỏ hạt xuống sàn. Vương Siêu cũng liền ngồi xuống bên cạnh hắn, cả hai người cùng nhau nhìn lên màn hình theo dõi từ hệ thống camera của sân vận động Bắc Kinh.
"Hắc... Lạc Phong cậu thật tài giỏi. Không ngờ cậu có thể thương lượng với tổng quản sân vận động để chúng ta được quyền sử dụng hệ thống camera an ninh ở đây. Bây giờ không cần chạy đôn chạy đáo, ngồi trong phòng an ninh dùng bộ đàm nội bộ vẫn có thể điều động nhân lực của tất cả các bộ phận để thực hiện việc tổ chức giải đấu. Qủa nhiên anh minh hơn người."
Lạc Phong vẫn chỉ im lặng, cầm lấy bộ đàm rồi nhìn lên màn hình tivi theo dõi, ra chỉ thị với khâu trang trí, rồi tiếp tục cắn hạt hướng dương. Bộ dạng chính là nhàn rỗi giống như không có gì làm.
Ba hôm trước còn bị công việc ở đây quay như chong chóng, ba hôm sau đã có thể khiến mọi thứ đi vào guồng máy hoạt động. Ai nói tất cả các võ sư đều lạnh lùng cứng nhắc, như Lạc Phong chính là linh động mềm dẻo trong cách xử lý công việc.
Mấy ngày nay Ngô Ẩn ngay cả đi làm cũng phải đeo kính râm. Với dáng điệu cực ngầu như vậy, nếu có lỡ bước vào phòng làm việc thì sẽ không biết mà tưởng cậu ta là sếp còn Mạnh Sử là thư kí. Để làm gì ư? Chính là để hạn chế thân ảnh của Mạnh Sử lọt vào tầm mắt của cậu ta. Kể từ ngày xảy ra màn "đỡ mỹ nhân té ngã", Ngô Ẩn ra sức né tránh Mạnh Sử, xem hắn ta như bệnh dịch hạch thổ tả. Trong công ty hiện tại cũng không ngừng xào xáo bàn tán, khiến Ngô Ẩn dạo gần đây cũng ít tiếp xúc với đồng nghiệp nhiều hơn.
"Cậu việc gì phải đeo kính râm?" Mạnh Sử rốt cục không nhịn được, đi đến chỗ làm việc của Ngô Ẩn để thăm dò.
Ngô Ẩn không biết lấy ở đâu, đột nhiên bật tung một cái dù màu đen hướng về phía Mạnh Sử, Mạnh Sử giật mình một cái rồi giật lùi về phía sau một bước.
"Cậu làm cái quái gì vậy?" Mạnh Sử nhăn nhó.
Ngô Ẩn lắp bắp, dối trá mà trả lời.
"Tôi... tôi đang bị đau mắt đỏ, rất dễ lây lan, cậu tốt nhất tránh xa tôi ra một chút..."
Mạnh Sử thu hai mắt lại hoài nghi, nhưng rốt cục cũng lùi bước quay về bàn làm việc của mình. Nhanh chóng thu cái dù lại, Ngô Ẩn thở phào một cái rồi tiếp tục nhập dữ liệu.
"Đeo kính đen như vậy có thể nhập dữ liệu không đấy?" Mạnh Sử không bỏ qua, tiếp tục hỏi.
"Được... được chứ... không thành vấn đề." Ngô Ẩn giơ ngón tay chữ Ok hướng về Mạnh Sử, sau đó liền cắm mặt vào màn hình máy vi tính.Vừa gõ bàn phím nhập số liệu, vừa phải trả lời tin nhắn của Lạc Phong. Bởi vì không được gặp mặt nên số lượng tin nhắn mỗi ngày gia tăng không ít.
Trái đào đáng yêu: Cậu không phải rất bận sao?
Đại ma đầu: Lúc nào rảnh tôi liền nhắn tin cho anh. Có nhớ tôi không?
Trái đào đáng yêu: Tôi việc gì phải nhớ cậu?
Đại ma đầu: Vậy sao? *biểu tượng mặt mếu*
Trái đào đáng yêu: *biểu tượng không quan tâm* Tôi phải làm việc.
Đại ma đầu: *biểu tượng khóc huhu*
Hết giờ nghỉ trưa, Ngô Ẩn quay trở lại bàn làm việc, bất ngờ thấy vài thứ trên bàn.
Trên bàn có một lọ thuốc nhỏ mắt trị đau mắt đỏ, còn có một cặp kính trong suốt, kèm theo một tờ giấy. Lại dùng ánh mắt sau lớp kính râm mà đọc.
"Cậu nên dùng loại thuốc nhỏ mắt này, dùng rất tốt. Khi làm việc thì nên đeo kính trong suốt, tránh nhập sai dữ liệu."
Không cần hỏi cũng biết đây là do Mạnh Sử làm. Ngô Ẩn liền đưa ánh mắt trợn trắng nấp sau lớp kính râm nhìn sang bàn làm việc của hắn. Một trận điện áp chạy dọc sống lưng, cả cơ thể nổi hết da gà, ngay tức khắc chạy vào nhà vệ sinh.
Ói !!!
Ngô Ẩn nôn mửa không kiểm soát, bữa trưa ăn bao nhiêu liền trào ngược ra ngoài. Nếu là bình thường thì cậu ta sẽ không phản ứng như vậy, nhưng với Mạnh Sử chính là có điều bất thường á.
Hay là mình suy nghĩ quá nhiều? Chỉ là một hành động quan tâm của sếp với trợ lý thôi cũng nên.
Mặc dù đã cố gắng nghĩ như vậy, nhưng Ngô Ẩn vẫn tiếp tục ói. Cảm giác như bây giờ nếu có bất kì ai là nam nhân quan tâm đến cậu ta, dù chỉ là một điều nhỏ nhoi cũng đủ khiến cậu ta ói ra mật xanh mật vàng. Cho đến khi chỉ còn ói ra dịch vị, cậu ta mới kéo một mảnh khăn giấy dài để lau mép.
"Mẹ kiếp! Uổng mất mấy chục đồng tiền cơm trưa của tôi."
Tâm trạng bực dọc khó chịu mà mắng chửi vài câu, Ngô Ẩn sau đó liền móc điện thoại từ trong túi, gọi điện cho Lạc Phong.
Điện thoại trên bàn liên tục vang lên nhưng Lạc Phong vẫn làm ngơ không bắt máy, tiếp tục cắn hạt hướng dương.
Vương Siêu thấy vậy liền nói.
"Lạc Phong, cậu không nhấc máy sao?"
Lạc Phong nghiêng đầu qua nhìn Vương Siêu rồi mỉm cười một cái đểu cán không rõ ý tứ, vẫn thản nhiên nhìn lên màn hình TV để theo dõi các bộ phận đang làm việc.
Cắn gần một nửa bịch hạt hướng dương mà điện thoại vẫn rung lên liên hồi, nhắm chừng đã hơn hai mươi mấy cuộc gọi, Vương Siêu ngồi kế bên không nhịn được thúc giục.
"Lạc Phong à, dù sao đã có tôi hỗ trợ cho cậu. Cậu nhấc máy nghe điện thoại một lúc sẽ không ảnh hưởng gì. Biết đâu là chuyện gấp nên người ta mới gọi nhiều như vậy."Ném vỏ hạt hướng dương xuống sàn, Lạc Phong gương mặt gian tà nham hiểm, nhấc máy.
"Có chuyện gì thế, tiểu Ẩn."
Nghe giọng nói kiểu cách như thế này của Lạc Phong, Ngô Ẩn đột nhiên rùng mình một cái, nhưng sau đó vẫn bình thản nói.
"Cậu... cậu đang bận gì sao?"
Lạc Phong đáp.
"Phải, tôi đang rất bận, làm việc cũng rất mệt nữa, bây giờ mới có thể nhấc máy."
Vương Siêu ngồi kế bên bụm miệng lại mà cười không ra tiếng.
Cái gì mà bận lắm, cái gì mà mệt lắm, lại còn bây giờ mới bắt máy được. Cậu chẳng phải là từ hôm qua tới giờ chỉ ngồi uống trà, cắn hạt hướng dương thôi sao?
Ngô Ẩn nghe Lạc Phong nói như vậy, liền ấp úng một chút.
"Thực ra... tôi cũng không muốn làm phiền cậu, nhưng mà... nhưng mà..."
"Sao thế? Anh cứ nói."
Ngô Ẩn hít một hơi thật sâu, hít mạnh tới mức bên đầu dây của Lạc Phong cũng có thể nghe được. Một lúc sau liền nhắm mắt lại, ấp úng từng từ, nói.
"Cậu... có thể... có thể gửi cho tôi một tấm hình của cậu?"
Nghĩ đến ngày nào cũng phải đối diện với Mạnh Sử, Ngô Ẩn đã không còn chịu nổi, tới bước đường cùng đành phải xin Lạc Phong một tấm ảnh của hắn để "giải độc".
Bây giờ nghe giọng nói của nhau đã không còn tác dụng, phải nhìn thấy mặt của hắn thì Ngô Ẩn mới có thể tiếp tục "kéo dài sinh mệnh". Ngặt nỗi không thể trực tiếp gặp nhau thì nhìn qua hình ảnh tạm bợ cũng đỡ được phần nào.
Lạc Phong chần chừ một lúc, giọng điệu chọc ghẹo.
"Anh không phải là nói không nhớ tôi sao? Còn ở đó xin hình của tôi?"
"Tôi hoàn toàn không có nhớ cậu. Đừng có mà tưởng bở, tôi chỉ muốn dùng ảnh của cậu có ít chuyện thôi." Ngô Ẩn giọng điệu biện bạch.
Lạc Phong ở đầu dây bên kia nheo hai mắt lại, suy nghĩ tính toán cái gì đó trong đầu, phải mất hai ba phút sau hắn mới đáp lời.
"Thôi được..."
Nghe đến đây Ngô Ẩn thở phào một cái.
Cuối cùng cũng dụ được cậu ta.
"... nhưng trước khi tôi gửi hình cho anh thì anh cũng phải gửi hình cho tôi."
Cảm giác an ủi chưa cảm nhận được bao lâu liền nghe thấy mùi mờ ám. Ngô Ẩn biết rõ Lạc Phong là tên tinh ranh ma mãnh, không dễ dàng gì mà hắn lại nhanh chóng chấp nhận như vậy.
"Cậu chẳng phải chụp lén tôi rất nhiều rồi sao? Còn cần tôi gửi?"
Lạc Phong đáp.
"Tất nhiên không phải là những tấm hình như vậy..."
Giọng điệu nham hiểm của hắn vang lên trong điện thoại khiến Ngô Ẩn liên tục suy đoán, bàn tay còn lại nắm chặt vào quần mà vò vò."...tôi cần anh gửi hình nude của anh cho tôi xem."
Ngô Ẩn há hốc mồm, mắt trợn lên trắng dã, thiếu điều muốn ném tung cái điện thoại đang cầm trên tay. Không riêng gì Ngô Ẩn, Vương Siêu ngồi bên cạnh Lạc Phong nghe thấy cũng thất kinh một trận, không ngờ người nghiêm trang đoan chính như hắn lại có thể nói ra những lời như thế này.
Thế là Ngô Ẩn mắng một trận trời long đất lở. Lạc Phong biết trước cậu ta sẽ như vậy nên cũng chẳng thèm nghe cậu ta chửi cái gì, chỉ chậm chạp ném cái điện thoại lên bàn, cắn vài hạt hướng dương, đợi Ngô Ẩn mắng xong thì cầm lên nói chuyện tiếp.
"Rốt cục thế nào? Anh có gửi hay không?"
Căn bản, hắn ta không hề biết Ngô Ẩn muốn có hình của mình để làm gì và hắn ta cũng không cần biết. Hiện tại chỉ quan tâm đến việc mình có thể lợi dụng việc này mà bắt ép Ngô Ẩn một trận.
Ngô Ẩn tắt máy.
Năm phút sau.
"Tít tít tít" tiếng chuông tin nhắn WeChat vang lên, Lạc Phong liền mở ra xem.
"Hahahahahahaha."
Hắn ta xem xong liền cười một trận trấn áp phòng an ninh, răng môi đều nhô ra hết cỡ, hai mắt nghiêm nghị vốn có liền khép lại trở thành hai đường cong mảnh như chỉ, tổng thể gương mặt trông rất tức cười. Vương Siêu ngồi kế bên cũng cười ké vài tiếng, nhưng rốt cục bị Lạc Phong thay đổi thái độ, quát.
"Cười cái quái gì? Tôi có cho phép cậu cười?"
Nụ cười chưa kịp nở rộ liền dập tắt trên môi Vương Siêu, hắn ta biết điều mà chuyển mắt lên màn hình TV theo dõi.
Tất nhiên là Lạc Phong không cho phép Vương Siêu cười, bởi vì tin nhắn gửi đến là hình ảnh khỏa thân của Ngô Ẩn trong nhà vệ sinh, dám cười "vợ" của hắn khác nào phạm phải tội chết. Chỉ có tôi mới có quyền cươi!
Lạc Phong không ngờ rằng Ngô Ẩn lại can đảm gửi hình khỏa thân của anh ta cho mình, nhưng dã tâm của Lạc Phong không dừng lại ở đó, hắn lúc này nhắn tin trả lời.
Đại ma đầu: Sao anh lại vội thế? Tôi chưa nói là muốn anh chụp chỗ nào mà?
Trái đào đáng yêu: Chó má! Đừng có mà yêu sách. Tôi đã gửi cho cậu rồi, mau chụp hình của cậu gửi qua đây.
Đại ma đầu: Ấy ấy, cái này là do anh nôn nóng muốn gửi cho tôi, tôi đâu có muốn xem tổng thể cơ thể của anh, tôi muốn xem rõ từng bộ phận cơ.
Ngô Ẩn vì muốn sống sót trong vòng một tháng không có Lạc Phong bên cạnh, lúc này đành chìu theo hắn. Dù sao cũng đã "mây mưa" với nhau mấy lần, gửi vài tấm khỏa thân cho hắn cũng không mất mác gì.
Trái đào đáng yêu: Thôi được! Muốn chụp ở đâu cứ nói.
Lạc Phong liền gửi cho cậu ta một cái danh sách các bộ phận muốn xem.
Đại ma đầu: Môi, lưỡi, ngực và rãnh ngực, núm vú, nách, cơ bụng, tất nhiên không thể bỏ qua 'tiểu đào tử', nhớ là phải vạch lông sang hai bên để chụp cho rõ. Đặc biệt là chụp cho tôi cái mông của anh.Ngô Ẩn nhận được cái sớ dài như vậy không tránh khỏi rợn sống lưng. Cậu ta không ngờ rằng mức độ dâm đãng của Lạc Phong lại khủng khiếp như vậy. Can đảm nói ra những thứ từ ngữ đó với một gã đàn ông khác, dù có là gì của nhau thì cũng đừng nên thẳng thừn như vậy chứ?
Ngô Ẩn bấm bụng, cuối cùng cũng chụp cận cảnh từng bộ phận theo yêu cầu của Lạc Phong rồi gửi cho hắn. Đến khi gửi xong, hắn liền ồn ào.
Đại ma đầu: Cái mông đâu? Sao tôi chưa thấy cái mông?
Trái đào đáng yêu: Không chụp mông, xấu hổ lắm.
Đại ma đầu: Có gì mà xấu hổ? Chẳng phải cả cơ thể anh tôi đều thấy hết rồi sao?
Trái đào đáng yêu: Không là không!!!
Đại ma đầu: Thôi được! Là do anh không thực hiện đúng cam kết, đừng trách tôi vì sao không gửi hình của tôi cho anh.
Mẹ kiếp! Cuối cùng lại bị cậu ta ép vào thế đã rồi. Mình đã gửi chừng ấy hình cho cậu ta, không lẽ chỉ vì một tấm hình cái mông mà đổ sông đổ biển tất cả?
Loay hoay một hồi, Ngô Ẩn cũng chấp nhận. Nhắn tin ngược lại bảo Lạc Phong chờ một chút, Ngô Ẩn liền hạ cái camera điện thoại xuống phần mông.
Suy đi nghĩ lại, Lạc Phong nói đúng. Cơ thể của mình cậu ta đã sờ nắn đủ chỗ, chắc chắn không chỉ muốn xem cặp thịt mông. Cậu ta lần này chính là muốn nhìn thấy lỗ hậu của mình, để tránh bị cậu ta lừa gửi thêm hình, chi bằng mình tự giác một chút.
Rốt cục, Ngô Ẩn một tay cầm điện thoại, một tay banh hai cặp mông ra để lộ "lỗ hậu" đỏ hồng tuyệt đẹp. Lại phải nói ánh sáng trong buồng vệ sinh không tốt, Ngô Ẩn đành phải bật đèn flash. Thế là tấm ảnh kia được gửi qua cho Lạc Phong.
Trái đào đáng yêu: *sending a photo*
Lạc Phong bình thản chờ hình được gửi tới. Chín mươi phần trăm, chín lăm phần trăm, chín chín phần trăm.
"Tít tít" *Photo is sent* (hình đã được gửi)
Tấm ảnh "huyệt hồng" được đèn flash soi rọi rõ từng chi tiết, Lạc Phong ngay lập tức nóng như lửa đốt, miệng như muốn phun ra một bụm máu. Gương mặt đỏ chót vì thiếu hơi thở, gân guốc nổi lên đầy người, hai tay hai chân giật giật như bị kinh phong, huyết áp đã tăng không còn có thiết bị y tế nào có thể đo được. Hắn ban đầu chỉ muốn chọc ghẹo Ngô Ẩn rồi nhân tiện nhìn tấm ảnh hai cặp mông sáng bóng chắc khỏe đàn hồi như cao su của cậu ta, đâu có ngờ rằng Ngô Ẩn lại "mạnh bạo" như vậy, gửi hẳn một tấm hình "lỗ huyệt".
Vương Siêu ngồi kế bên nhìn thấy Lạc Phong như đang hấp hối liền nhào tới, nhưng chưa kịp làm gì thì Lạc Phong đã cấp tốc đứng dậy bỏ chạy ra khỏi phòng an ninh, tiến thẳng tới nhà vệ sinh.
Tay chân không thèm suy nghĩ, vừa vào buồng vệ sinh liền tuột quần ra bắt đầu "tự xử". Một tay xóc lên xóc xuống "tiểu ma đầu" đã to như khúc côn, một tay bấm quay video. Mọi lần hắn tự xử đều phải mất hơn cả tiếng, nhưng hôm nay cái tấm ảnh "lỗ huyệt hồng" ấy ám ảnh lấy tâm trí của hắn, từng tiếng thở dốc rên rỉ vang dội cả nhà vệ sinh không người... rốt cục... chỉ mới năm phút, những dòng dịch trắng đặc như kem béo bắn tung tóe ướt cả cái màn hình di động.
Đại ma đầu: *sending a video*
Ngô Ẩn sau khi mặc lại quần áo thì đi về bàn làm việc, tiếp đó liền nhận được thông báo WeChat từ Lạc Phong. Cậu ta thoáng nghĩ rằng, xem ra đã đáp ứng được yêu cầu của cái tên ôn thần kia, khiến hắn hào phóng tới mức không những gửi ảnh mà còn gửi video của hắn cho mình.
Qúa trình gửi video đã xong, Ngô Ẩn cố tình tháo mắt kính râm ra để nhìn cho rõ. Bấm nút Play !!!
"Aaahhhh... Ngô Ẩn... aaahhhh... lỗ của anh tuyệt quá...Ngô Ẩn à...gruhhhh."
Từng âm thanh rên rỉ của Lạc Phong lúc thủ dâm vang lên to rõ mồn một từ điện thoại của Ngô Ẩn. Gương mặt của Lạc Phong thì không thấy, rốt cục chỉ thấy một "con khủng long bạo chúa" lông lá rậm rạp đang phun đầy những dòng nước màu trắng đục lên ống kính camera. Ngô Ẩn bàng hoàng không nói nên lời, toàn thân bất động tê liệt, để mặc cho đoạn video đó chạy tiếp.
"Tôi thao chết anh Ngô Ẩn, aahhh. Lỗ của anh mềm quá...grruhhh..."
Mạnh Sử ngồi trong phòng làm việc chung với Ngô Ẩn, nghe thấy "âm thanh lạ" đó liền đứng hình, cố tình gọi tên cậu ta thật to để báo hiệu, còn đập bàn ra uy nhưng Ngô Ẩn vẫn một mực cứng đờ như ma-đơ-canh. Đến khi Mạnh Sử phải đến trực tiếp bàn làm việc của cậu ta, đập lên bàn cậu ta một cái thật mạnh, Ngô Ẩn mới hoàng hồn trở lại.
"Không phải đâu! Điện thoại này không phải của tôi, không phải của tôi, không phải... không phảiiii...."
Hết chương!
Tác giả :
Sung Kê