10 Số Thập Phân
Chương 37: Tôi biết rõ mình muốn làm gì

10 Số Thập Phân

Chương 37: Tôi biết rõ mình muốn làm gì

Cảnh báo đầu chương: H hơi hơi nặng, 18+ mới được xem nha mấy đứa, mà hổng đủ 18 thì cũng không ai nói gì đâu, xem vô tư. Ahihi

Ngủ một giấc thật đã đời, Ngô Ẩn mới bắt đầu lim dim mở mắt ra.

Đèn trong nhà toàn bộ tắt đi, chỉ còn mỗi ánh đèn ngủ mập mờ. Mùa mưa bão, độ ẩm không khí tăng cao, nhiệt độ có chút lạnh.

Hiện tại đã là mười hai giờ đêm, liếc mắt qua thì nhìn thấy Lạc Phong đang ngồi kế bên mép giường uống vài lon bia, bộ dạng không vui không buồn. Quan sát hắn ta một hồi, Ngô Ẩn mới nhận ra Lạc Phong vẫn còn đang mặc bộ võ phục, chưa hề được thay ra.

Cũng vì nhờ ánh đèn ngủ huyền ảo, Ngô Ẩn mới chịu nhìn thật kĩ gương mặt nghiêng của Lạc Phong. Ngoài những đường nét góc cạnh mạnh mẽ, điểm ôn nhu nhất của hắn chính là cái mũi cao, thật sự rất thứ này rất giống Tây. Vẫn còn mơ màng vì buồn ngủ, Ngô Ẩn bất ngờ lên tiếng.

"Cậu là con lai à?"

Lạc Phong đang uống bia, nghe thấy giọng của Ngô Ẩn liền dừng lại, hai mắt kiên định không lay chuyển.

"Anh tỉnh khi nào?"

"Đủ để nhìn thấy cậu uống hết bao nhiêu lon bia trong tủ lạnh của tôi." Ngô Ẩn có chút trêu chọc mà đáp lại.

Lạc Phong đột nhiên nhếch môi mỉm cười một cái.

"Anh tính toán với tôi vài lon bia sao? Tôi chính là mua cho anh rất nhiều nước trái cây vị đào."

Ngô Ẩn lết cái thân xác mệt lừ ra mép giường, tiến lại gần Lạc Phong, dùng tay gõ vào đầu gối của hắn thật mạnh, giọng lầm bầm chưa tỉnh ngủ hẳn.

"Tôi còn chưa tính sổ với cậu. Vì cậu mà bây giờ tôi đã lãnh cảm với nước trái cây vị đào."

Lạc Phong chỉ cười nhẹ một cái không rõ tư vị, tiếp tục khui một lon bia.

Ngô Ẩn vẫn tiếp tục quan sát hắn uống bia. Bọt bia dính vào bên mép, Lạc Phong đưa lưỡi ra liếm một vòng ngay miệng rồi nuốt vào trong, dáng vẻ nam nhân khỏi bàn cãi. Lâu lâu lại gõ gõ vào cái lon bia bằng nhôm kêu "cộc cộc". Ngô Ẩn lúc này ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, đưa bàn tay qua giật lấy lon bia của Lạc Phong, đưa môi lên uống một ngụm.

"Anh muốn uống sao? Tôi lấy cho anh một lon." Lạc Phong nói.

"Không cần! Muốn uống chung với cậu." Ngô Ẩn chậm rãi trả lời.

Đang định nhấc mông lên đi tới tủ lạnh, nghe được câu này, Lạc Phong nhanh chóng cười một nụ cười thật lớn, lấy lại lon bia, uống một ngụm đầy, tiến sát lại gần môi của Ngô Ẩn.

Nhưng rất tiếc, Ngô Ẩn đã cản lại, lấy hai ngón tay bóp mũi Lạc Phong, khiến hắn ta không thở được đành phải nuốt ngụm bia đó.

"Tên bí nhân biến thái, định làm trò quỷ với tôi sao?" Ngô Ẩn nhẹ nhàng trách khứ vài câu.

Hai ngón tay đang bóp mũi của Lạc Phong bất ngờ chuyển thành sờ sờ. Sờ dọc theo sóng mũi, mới phát hiện da mặt của hắn tuy sạm nâu nhưng lại rất mịn, đây là làn da chắc khoẻ. Sờ một lúc thật thoải thích, Ngô Ẩn mới lên tiếng."Mũi cậu đẹp thật đấy. Rất đẹp."

Lạc Phong nắm bàn tay của Ngô Ẩn đang sờ mũi của mình xuống, nhìn vào mắt cậu ta, ôn nhu nói.

"Anh thích không? Tôi cho anh cái mũi của tôi?"

Ngô Ẩn cũng là bất giác chứ cũng không có chủ ý, hỏi.

"Cho thế nào?"

Lạc Phong nhào tới, tiến gần vào mặt Ngô Ẩn, giọng điệu đểu cán.

"Ngoài việc để thở, tôi chỉ dùng cái mũi này để ngửi mùi cơ thở của anh, chịu không?"

"Aaaaa....đau đau đau" Ngô Ẩn nghe xong liền nhéo cái mũi của Lạc Phong thật mạnh, khiến hắn la lên vài tiếng khó nghe.

Thả cái mũi của Lạc Phong ra, hắn ta giả vờ xuýt xoa kêu đau thêm vài tiếng cầu mong nhận được sự rủ lòng thương của Ngô Ẩn. Nhưng tiếc thay, cậu ta trở lại nằm xuống giường, đắp chăn trùm kín cả đầu.

Không gian yên tĩnh một lúc, đột nhiên bên ngoài lộp độp mưa rơi, Lạc Phong dọn mấy lon bia, lúc quay trở lại liền nghiêm túc mở lời.

"Ngô Ẩn, ngày hôm nay tôi xin lỗi anh."

Ngô Ẩn ẩn nấp trong lớp chăn, nghe thấy cũng hiểu hắn ta muốn nói về chuyện gì. Thực ra trong lòng Ngô Ẩn không hề giận, hắn ta có công việc, không phải tuỳ tùng mà tuỳ ý sai vặt. Hiện tại trong lòng vẫn còn đang tự trách bản thân đã kêu Lạc Phong đem quần áo tới bể bơi cho mình. Đã lớn chừng này tuổi còn bị người khác cướp quần áo thì nên tự xem lại bản thân, sao có thể giận đỗi người khác. Nhưng thực sự trong lúc cấp bách đó, não bộ của Ngô Ẩn chỉ hiện lên hai chữ "Lạc Phong". Chắc có lẽ hình tượng "cứu mỹ nhân" của Lạc Phong trong lòng cậu ta quá lớn, cho nên chuyện vặt vảnh gì cũng nghĩ đến hắn.

Lạc Phong đứng kế bên giường, sau khi xin lỗi vẫn không nghe Ngô Ẩn trả lời, lúc này lại tiếp tục nói.

"Ngô Ẩn à, thực sự tôi không biết anh gặp chuyện, hôm nay tôi phải ở sân võ..."

"Leo lên giường đi..." Ngô Ẩn bất ngờ lên tiếng.

"Sao cơ?" Lạc Phong kinh ngạc.

Vẫn còn trùm chăn kín mít, Ngô Ẩn lặp lại lời nói.

"Tôi bảo cậu lên giường nằm."

Lạc Phong nghe thấy thực sự bối rối, cuối cùng vẫn đứng đó.

Không nhận ra được dấu hiệu nào cho thấy Lạc Phong đã nằm lên giường, Ngô Ẩn đá tung cái chăn ra, nghiêng đầu nhìn hắn.

"Vì sao không lên đây nằm?"

Lạc Phong thành thật.

"Tôi chưa tắm, cơ thể rất bẩn."

Ngô Ẩn lúc này mới thật sự khó chịu.

"Từ lúc cõng tôi từ hồ bơi về đến nhà, tới bây giờ đã hơn 5 tiếng đồng hồ, lý do gì không tắm? Chẳng phải ưa sạch sẽ lắm sao? Lần trước còn ép tôi đổi quần áo?"

Lạc Phong gương mặt chợt thay đổi, lại ngồi xuống cái ghế kế bên mép giường, giọng điệu thành khẩn.

"Tôi chỉ sợ lúc tôi tắm, anh lại cần tôi giúp cái gì mà tôi không thể kịp thời thực hiện...tôi..." Khoan đã! Từ nãy tới giờ quan sát rất kĩ, Lạc Phong nói một câu lại gãi một lần. Lúc thì gãi ngực lúc thì gãi bắp tay, nói chung là gãi khắp người.

Ngô Ẩn cấp tốc phóng ra khỏi giường, tháo cái đai áo võ phục của hắn ra. Phật tổ chứng giám! Cái quái gì đây? Vạt áo võ phục vừa được cởi ra, một cơ thể đỏ lừ đập vào mắt Ngô Ẩn. Tình trạng thì không bằng lúc cậu ta bị lão Xiễm hành hạ, nhưng vết ửng đỏ xuất hiện phủ lấp cả cơ thể của Lạc Phong.

Cổ, bả vai trước, bả vai sau, ngực, bụng, lưng, tất cả đều bị những vết dị ứng nhuộm thành một màu đỏ hồng. Hai mắt Ngô Ẩn mở to hết cỡ, lúc này hấp tấp giận dữ giống như cơ thể của Lạc Phong là cơ thể của mình.

"Mẹ kiếp! Nói mau, cậu đang bị cái gì?"

Lạc Phong vẫn đứng yên tại chỗ, mặc cho Ngô Ẩn kiểm tra thân thể, nghiêm túc mở miệng.

"Da của tôi thuộc loại nhạy cảm với chất bẩn, rất dễ nổi mẫn dị ứng. Do cả ngày chưa tắm, mồ hôi bám vào nên thế."

Ngô Ẩn không phục.

"Vậy mọi khi cậu tập võ thì làm sao?"

"Trước khi tập võ tôi đều thoa thuốc phòng ngừa, hôm nay là do thuốc hết tác dụng mà tôi vẫn chưa bôi lại..."

Ngô Ẩn cằn nhằn.

"Cậu điên à? Chỉ vì sợ không giúp được tôi mà một mình chịu ngứa ngáy như vậy sao? Mẹ kiếp! Tôi chỉ nằm ngủ thì cần cậu giúp cái gì?"

Lạc Phong nghe mắng chửi nhưng nội tâm cuộn trào hạnh phúc

- Ngô Ẩn đang lo lắng cho mình ! -

"Tôi sợ anh khát nước, sợ anh muốn đi tè, hoặc sợ anh tỉnh dậy không nhìn thấy ai...."

Ngô Ẩn nội tâm như bị hàng ngàn con kiến cắn đốt, hoả tốc lôi cổ Lạc Phong đi vào nhà tắm.

Vừa mới bước vào, không còn quan tâm thế gian tình đời, lột sạch cái quần võ phục của Lạc Phong, chưa dừng lại, còn lột luôn cái quần lót trắng của hắn ta.

Lạc Phong chính thức trần như nhộng.

Thực ra hắn ta lúc này theo lí thuyết phải rất sướng vì được Ngô Ẩn đích thân tắm cho mình, nhưng phải nói thật, Lạc Phong đang đỏ hết cả mặt.

"Mẹ kiếp! Ngay cả mặt cũng bị dị ửng đỏ như vậy sao? Sao lúc nãy tôi không nhìn thấy?" Ngô Ẩn bực dọc nói vài câu bâng quơ.

Làn nước ấm từ vòi sen nhanh chóng được mở ra, cơ thể đang bị dị ứng của Lạc Phong cũng dần được thấm ướt. Xối nước tới đâu, Ngô Ẩn sẽ lấy tay bóp bóp tới đó để xoa dịu cảm giác ngứa cho Lạc Phong. Mà cậu ta làm chuyện này không hề đặt câu hỏi "Tại sao mình phải tắm cho cậu ta?". Tất cả là do bản năng, tất cả là do mong muốn trong tiềm thức điều khiển.

Xà bông thơm bắt đầu được xoa khắp người của Lạc Phong. Bàn tay của Ngô Ẩn xoa đều xoa đều. Ở bắp đùi và hai cẳng chân cũng nổi mẫn đỏ không kém. Mặc dù có lông chân che phủ rất nhiều, nhưng nhìn sơ cũng có thể thấy vết dị ứng.

Lúc này toàn thân Lạc Phong đã bị bọt xà phòng phủ trắng xoá như người tuyết, vẫn đứng yên không hề nhúc nhích mặc cho Ngô Ẩn tắm rửa, mỗi lần cậu ta chạm vào cơ thể là mỗi lần Lạc Phong giật run lên. Còn Ngô Ẩn thì liên tục làu bàu như mẹ đang tắm cho con trai."Cậu về sau phải nghiêm chỉnh tắm rửa, không được vì tôi mà bỏ tắm."

"Trời đất! Ngay cả sau mông của nổi đỏ lên sao?"

"Cậu là con nít à? Tự giác tắm rửa không được?"

Lạc Phong vẫn còn đang ngượng vì "bị người ta tắm", lúc này lên tiếng.

"Ngô Ẩn à...thật ra...da đầu của tôi cũng ngứa nữa..."

"Cái gì?" Ngô Ẩn nổi nóng, nhưng không phải vì Lạc Phong, mà là vì mấy đốm mẫn đỏ trên da đầu của hắn ta.

Vì Lạc Phong cao hơn, nên Ngô Ẩn phải đẩy hắn ta ngồi bệt xuống sàn mới có thể gội đầu cho hắn. Cậu ta cào, cậu ra chà, cậu ta gội, xem mấy vết đỏ đó là kẻ thù.

- Mẹ kiếp! Da dẻ của người ta đang đẹp đẽ, bọn mẫn ngứa các ngươi dám nổi lên nhằm phá hoại? -

Vào giờ khắc này, Lạc Phong mới vui sướng trong lòng, lần đầu tắm chung với người khác, lại là người đồng giới, còn là người mình thích, hơn hết là được người ta tắm cho. Có thể không sướng?

Một lúc sau.

"Ngô Ẩn à, anh đã thoa xà phòng tới lần thứ năm rồi, không cần nhiều như vậy..."

"Cậu im lặng cho tôi, ngoan ngoãn đứng yên, chừng nào tôi còn nhìn thấy một vết đỏ trên người cậu thì chính là chưa tắm xong."

Lạc Phong bị mắng, nghiêm chỉnh đứng yên, nhưng không cam lòng.

"Ngô Ẩn à, thực ra 'chỗ đó' của tôi cũng bị đổ mồ hôi, mà nãy giờ anh chưa thoa xà phòng...tôi....tôi ngứa..."

Ngô Ẩn nheo mắt, không hiểu ra.

"Chỗ đó? Chỗ nào chứ? Này giờ tôi tắm cho cậu rất kĩ."

Lạc Phong không nhanh không chậm, mặt đỏ bừng dùng bàn tay gãi gãi vào dương vật và hai cái háng, ngón tay chạm vào bộ lông sinh dục kêu lên "rột rột".

Ngô Ẩn thấy vậy hai mắt phẩn nộ, ném một khối bọt xà phòng vào "chỗ đó" của Lạc Phong, lên tiếng lớn.

"Tự mà xoa. Chẳng phải chỗ này bản thân phải tự xoa sao?"

"Không phải chứ, đã hơn một giờ sáng rồi, anh tắm cho tôi lẹ một chút còn đi ngủ..."

Ngô Ẩn nhất quyết không đồng ý, Lạc Phong lại giở yêu sách.

"Tôi ngứa lắm đấy Ngô Ẩn, thật sự ngứa lắm, anh mau giúp tôi đi, dù sao cũng đâu phải lần đầu anh sờ 'thằng nhỏ' của tôi? Nếu đầu của anh không có tà ý gì thì chuyện này đâu có vấn đề..."

Ngô Ẩn bị khích tướng, cuối cùng vì để chứng minh đầu óc mình "trong sạch" không có tà ý, đành phải tiến tới thoa xà phòng cho cậu ta.

Đổ một ít xà phòng vào lòng bàn tay, Ngô Ẩn nắm lấy "đại côn thịt" đang rủ xuống kia. Mặc dù đang ở trạng thái ủ rũ, nhưng kích cỡ của nó cũng đủ để khiến người khác e ngại.

Dầu tắm trơn ướt, lòng bàn tay ấm nóng, Lạc Phong một lần nữa được Ngô Ẩn nắm dương vật, lúc này đang tê tái hưởng thụ. Mắt nhắm nghiền lại tận hưởng, miệng ngậm chặt không để phát ra tiếng.- Mẹ kiếp! Ngô Ẩn đang bóp dương vật của mình -

Ngô Ẩn nghiêng mặt qua một bên không muốn nhìn "côn thịt" của Lạc Phong, nhưng bàn tay vẫn nhịp nhàng xoa bóp cho hắn. Được một lúc thì phát hiện có chỗ dị thường, lòng bàn tay đã không còn đủ sức chứa cho "con khủng long" kia.

- Chó má! Ai mới là người có tà ý hả? -

Lúc này buông tay ra định chửi mắng, đã bị Lạc Phong nắm lại không buông. Ngước mắt nhìn lên, thấy hắn ta đang lim dim, ánh mắt đầy đê mê ái lạc, miệng đã mở ra đủ lâu khiến nước miếng trào ra thành dòng nhễ nhại, giọng cầu khẩn.

"Tiểu Ẩn, tiếp tục đi, làm ơn..."

Vẫn là ánh mắt! Ngô Ẩn đã bị ánh mắt của Lạc Phong điểm trúng huyệt đạo. Một dòng điện kích thích cậu ta khiến cậu ta rung giật cơ thể mấy cái liên hồi. Giống như là bị bùa mê điều khiển, Ngô Ẩn dùng nước dội lớp xà phòng đang bám lấy "hạ bộ" của Lạc Phong, sau đó quệt nước miếng đang chảy ra từ miệng của hắn trét vào dương vật đang cương lên như khẩu đại bác kia.

Không còn lớp xà phòng cản trở, da quy đầu của Lạc Phong được kéo xuống, nước miếng trơn dính ứng hợp với độ ma sát của làn da tay vào đầu khấc, khiến Lạc Phong đang gầm lên như một con sư tử.

Ánh mắt của Ngô Ẩn hiện tại cũng đã lờ đờ thơ thẩn như người mất hồn, bàn tay liên tục tuốt vuốt cho Lạc Phong.

"Ngô Ẩn tay của anh làm cho tôi sướng quá."

"Aaa...gruhh...Ngô Ẩn anh làm giỏi lắm, phải rồi, mạnh hơn nữa..."

Liên tục được khen ngợi, Ngô Ẩn càng thêm mất trí, biến việc phải làm cho Lạc Phong xuất tinh là mục tiêu của mình.

Hai mươi phút trôi qua, Lạc Phong đã chuyển từ tư thế đứng thành nằm xuống sàn, dang rộng hai chân để cho Ngô Ẩn "giải quyết" dùm mình. Hắn ta lưng đập đành đạch trên sàn, những vũng nước đọng văng lên tung toé kèm theo những tiếng gừ như gào rú, nhưng vẫn không chịu thả lỏng mà bắn.

Ngô Ẩn đang ra sức "tuốt" cho Lạc Phong, một khi hắn chưa bắn, nhất quyết không bỏ cuộc.

"Chó má! Bình thường cậu thủ dâm bao lâu thì xong?"

Trong cơn mê đắm dằn vặt, Lạc Phong vất vả lắp bắp trả lời.

"Một...một tiếng...gruh gruh..."

Ngô Ẩn lúc này người đã đổ hết mồ hôi, nhưng Lạc Phong vẫn không có dấu hiệu thoả mãn, nhanh chóng thoả hiệp.

"Lạc Phong tôi nói cho cậu nghe, cậu đừng gồng nữa, thả lỏng đi, thả lỏng..."

"Không được! Không phải lúc nào anh cũng 'làm' cho tôi....tôi...tôi muốn tận hưởng thật lâu...aaa"

Trong lúc túng quẩn, Ngô Ẩn lỡ miệng.

"Mẹ kiếp! Bây giờ cậu chịu bắn, lần sau tôi sẽ làm việc này cậu lần nữa."

Lạc Phong nghe xong như bị gia tăng kích thích, lúc này không cần Ngô Ẩn tuốt nữa, bản thân tự chuyển động hông, đâm vào hai lòng bàn tay đang chặp lại của Ngô Ẩn. Ngô Ẩn theo đó phối hợp, dùng lực siết chặt dương vật của hắn ta hơn. Độ ma sát kinh khủng đã thiêu đốt hai người bọn họ, Lạc Phong vừa thao lòng bàn tay của Ngô Ẩn, vừa gầm gừ nói."Ngô Ẩn, anh phải hứa với tôi..."

"Ngô Ẩn, tôi muốn có anh...Ngô Ẩn....Ngô Ẩn....Ngô Ẩn.........Ahhhhhhhhh"

Dương vật của Lạc Phong giật bắn lên rất nhiều dòng tinh dịch, Ngô Ẩn trợn mắt ra nhìn, không biết hắn ta đã bắn liên tục bao nhiêu phát, chỉ biết hiện tại sàn nhà đã xuất hiện một vũng tinh dịch lớn. Nhìn lại bàn tay của bản thân mới phát hiện đã thấm ướt dịch nhờn của hắn từ lúc nào không hay.

Quay lại thấy Lạc Phong vẫn còn đang quằn quại uốn éo các cơ bắp trên sàn, miệng liên tục chảy nước miếng thở dốc, Ngô Ẩn nhớ lại cảnh tượng Lạc Phong liếm tinh dịch của mình, hiện tại cũng đang đưa ngón tay lên manh nha liếm nuốt.

"Đừng liếm..." Lạc Phong đột nhiên ngăn lại.

Hắn ta mau chóng choàng dậy, thở hồng hộc mà nói.

"Anh...anh đừng liếm. Tôi biết anh chưa hoàn toàn chấp nhận tôi...cho nên anh đừng liếm chúng. Là tôi đã xác định rõ ràng tình cảm của tôi dành cho anh, nên tôi sẵn sàng liếm tinh dịch của anh...nếu anh vẫn còn đắn đo thì đừng làm điều này...nó chẳng có ý nghĩa gì cả...."

Nhìn Ngô Ẩn thêm một lúc, nói.

"Trước mắt hãy trả chúng lại cho tôi."

Nói xong lập tức kéo hai bàn tay của Ngô Ẩn tới, lè lưỡi ra liếm sạch tinh dịch của bản thân đang dính trên đó.

Ngô Ẩn quan sát Lạc Phong đang liếm tinh dịch trên tay mình, lòng như sóng biển cuộn trào, lên tiếng.

"Tôi không biết giữa chúng ta là gì, nhưng vào lúc này tôi biết rõ một điều...."

Lạc Phong đang liếm bỗng dừng lại ngước mắt lên nhìn cậu ta.

"....tôi biết rõ một điều là tôi sẵn sàng làm một chuyện với cậu."

Cái miệng đang dính nhớp nháp tinh dịch của Lạc Phong sau đó bị đôi môi của Ngô Ẩn lấp đầy. Tinh dịch và nước bọt nhanh chóng được trộn lẫn trong khoang miệng của cả hai người, mùi hắc nồng nặc của tinh dịch xông lên khoang mũi, khiến Ngô Ẩn lần đầu làm chuyện này có chút sặc, nhanh chóng đẩy Lạc Phong ra.

Lạc Phong trông thấy bộ dạng này của Ngô Ẩn lập tức bật cười.

"Haahahaha...trông anh kìa..."

Ngô Ẩn cũng cười một cái không ngượng ngùng, nhưng không thể tha cho Lạc Phong, cho nên nhào tới ngắt "chim" của hắn.

"Ối...đau quá, Ngô đại gia tha mạng...." Lạc Phong kêu la.

"Còn cười tôi không ? Hả?"

"Không....không cười anh nữa, hahaha..."

"Mẹ kiếp! Cậu không sợ tôi sao? Ngưng cười ngay..."

"Ngưng không được...hahaha...trông anh ngốc không chịu được..."

"Được rồi, cậu muốn tôi bóp cho cậu chứ gì? Bóp này, bóp này..."

"A ui...a ui....đau...haha...đau mà..."

Hai cái tên này không lẽ muốn vờn nhau đến khi bình minh ló dạng luôn sao chứ?

....

"Alo, thưa ngài, xin lỗi đã làm phiền giờ này nhưng chuyện ngài sai bảo tôi đã làm xong."

"Không sao, tôi vẫn còn đang chơi game, cậu cứ báo cáo."

"Vâng. Tôi điều tra được cậu ta tên là Ngô Ẩn, 24 tuổi, có năng khiếu thể thao, nhất là bơi lội, đã từng đoạt giải quán quân cuộc thi 'Vận động viên tài năng trẻ' ở Bắc Kinh. Điều quan trọng là...cậu ta là nhân viên của công ty chúng ta..."

"Cái gì? Cậu nói sao?"

"Thưa vâng, cậu Ngô Ẩn này là nhân viên của công ty quảng cáo Mạnh Sương chi nhánh Bắc Kinh, thuộc tập đoàn của chúng ta..."

"Tôi biết rồi, cậu cúp máy đi."

Một làn khói thuốc lan toả, một nụ cười nở ra hé lộ hàm răng trắng.

"Ngô Ẩn...lém lỉnh...tuấn lãng...khoẻ mạnh...xà phòng hương gỗ...rất tuyệt diệu...rất thú vị..."

...

HẾT CHƯƠNG
Tác giả : Sung Kê
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại