Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 68: Hoa trường mệnh bách tuế (2)
Đậu Đậu bĩu môi, thầm nghĩ không nhìn thì không nhìn, dù sao cho dù không đạt tiêu chuẩn cũng có Trường Sinh đỡ rồi, sợ cái gì? Quyết định rồi cô dứt khoát để bút xuống không viết gì cả.
Giáo viên nhìn thấy, đi đến bên cạnh cô, chỉ chỉ trỏ trỏ vào bài thi của cô, “Cái này em không biết tôi không trách em, nhưng những thứ này em cũng nên biết chứ?"
Đậu Đậu đỏ mặt, “Em quên rồi."
“Quên rồi?"
“Vâng."
Bà cô tóc hoa râm đẩy gọng kính lão, tức giận hừ hừ đập bài thi lên bàn, chỉ thiếu điều dán chữ “Gỗ mục không thể đẽo" lên trán cô.
Đậu Đậu rảnh rang một lúc, thật sự là nhàm chán, dứt khoát cầm bút lên học Trường Sinh vẽ vòng tròn lên bài thi. Trường Sinh vẽ vòng tròn rất tròn, cô vẽ thì như quả trứng. Trứng còn dẹt dẹt, nhìn một cái chính là trứng rắn, hơn nữa còn hai quả, còn tức giận hừ hừ chu cái miệng nhỏ ra với cô.
Đậu Đậu vẽ xong nhìn một cái, đầu giật giật vò bài thi lại thành một nắm_Đáng sợ, bất tri bất giác, bóng đen tâm lý trong lòng cô đã lớn như vậy rồi!
“Kim Đậu Đậu! Em, em, em___"
Bà cô tóc hoa râm tức giận nói không ra lời, “em" mấy tiếng rồi ho kịch liệt.
Đậu Đậu đột nhiên phản ứng lại mình đã làm gì, vội vàng lấy lòng cười với cô giáo, lặng lẽ, lặng lẽ mở bài thi ra. Nhưng mà cũng không có tác dụng gì cả, lần này không đợi tan học, cô đã bị giáo viên lôi đến văn phòng rồi.
Trước khi đi, cô nhìn Trường Sinh đang mờ mịt, vô cùng nghĩa khí mở miệng, “Báo cáo, cậu ấy đang vẽ vòng tròn, cậu ấy cũng phải đến văn phòng."
“..."
Giáo viên toán chưa nói gì, ngược lại là Trường Sinh rất vui vẻ xách bài thi và bút đứng lên, “Báo cáo, em đến văn phòng vẽ vòng tròn."
Đậu Đậu khổ sở nín cười, đợi cô giáo gật đầu rồi vội vàng kéo áo Trường Sinh chạy. Sau khi hai người rời đi, một trận gió lạ thổi qua, cuốn bài thi dúm dó ra ngoài.
Không có ai chú ý trong góc, một cánh tay dịu dàng như ngọc khẽ nâng lên, bài thi giống như bị lực hấp dẫn gì đó tự bám vào. Cửu Ca khẽ quét mắt qua, môi mỏng cong lên thành một độ cong đẹp mắt. Hắn có thể yên tâm rồi. Vô ý thức vẽ nhiều trứng rắn nhỏ phẫn nộ như vậy, xem ra là dần dần đón nhận rồi.
Nghĩ tới đây, Cửu Ca nhét bài thi vào trong lòng. Đợi hai quả trứng nở ra, hắn sẽ dán lên nói cho bọn chúng biết, đây là chân dung trường phái dã thú mẹ bọn chúng vẽ cho bọn chúng.
Nếu như Đậu Đậu biết cách nghĩ của Yêu Nghiệt, nhất định sẽ tức hộc máu_ Anh mới là trường phái dã thú, cả nhà anh đều là trường phái dã thú. Đáng tiếc, lúc này cô không biết. Cô chỉ quan tâm nghiên cứu chậu hoa trên bàn của cô Lưu thôi!
Rễ cây như cái lọ vùi trong chậu đất, trên chạc cây chi chít hoa lúa nhỏ màu trắng đang rũ xuống.
Hoa Trường Mệnh Bách Tuế? Đậu Đậu kinh hãi.
Hoa Bách Tuế là một loại hoa cát lợi, cùng với hoa Hữu Tiền, hoa Tùy Tiện, là tam bảo của giới hoa. Tam bảo của giới hoa chẳng những may mắn, ngay cả hạt giống hoa cũng cực kỳ hiếm. Một cây hoa Bách Tuế còn đạt đến hai triệu, mà cây hoa này liếc mắt thôi cũng biết đã có đến ba mươi năm tuổi rồi. Vậy, thế nào cũng phải hai mươi triệu chứ?
Sao cô Lưu lại mua được chậu hoa này? Hơn nữa, cô nhìn thế nào cũng cảm thấy chậu hoa này là lạ. Rõ ràng nhìn rễ cây giống như là hoa Bách Tuế bình thường, sao mùi thơm lại giống như hoa hơn ba mươi năm thế?
Đậu Đậu giơ tay lên muốn sờ vào cánh hoa, không ngờ lại bị Yêu Nghiệt kịp thời chạy tới dùng sức nắm tay lại. Hắn hung hăng lườm cô một cái, sau đó dè đặt mở bàn tay ra kiểm tra cô, “Đã sờ vào chưa?"
Đậu Đậu đầu tiên là ngẩn ra, sau đó bị nửa khuôn mặt nhìn nghiêng của Yêu Nghiệt làm cho si mê. Còn chưa kịp cảnh cáo mình, miệng đã ngoan ngoãn trả lời, “Vẫn chưa~"
Giáo viên nhìn thấy, đi đến bên cạnh cô, chỉ chỉ trỏ trỏ vào bài thi của cô, “Cái này em không biết tôi không trách em, nhưng những thứ này em cũng nên biết chứ?"
Đậu Đậu đỏ mặt, “Em quên rồi."
“Quên rồi?"
“Vâng."
Bà cô tóc hoa râm đẩy gọng kính lão, tức giận hừ hừ đập bài thi lên bàn, chỉ thiếu điều dán chữ “Gỗ mục không thể đẽo" lên trán cô.
Đậu Đậu rảnh rang một lúc, thật sự là nhàm chán, dứt khoát cầm bút lên học Trường Sinh vẽ vòng tròn lên bài thi. Trường Sinh vẽ vòng tròn rất tròn, cô vẽ thì như quả trứng. Trứng còn dẹt dẹt, nhìn một cái chính là trứng rắn, hơn nữa còn hai quả, còn tức giận hừ hừ chu cái miệng nhỏ ra với cô.
Đậu Đậu vẽ xong nhìn một cái, đầu giật giật vò bài thi lại thành một nắm_Đáng sợ, bất tri bất giác, bóng đen tâm lý trong lòng cô đã lớn như vậy rồi!
“Kim Đậu Đậu! Em, em, em___"
Bà cô tóc hoa râm tức giận nói không ra lời, “em" mấy tiếng rồi ho kịch liệt.
Đậu Đậu đột nhiên phản ứng lại mình đã làm gì, vội vàng lấy lòng cười với cô giáo, lặng lẽ, lặng lẽ mở bài thi ra. Nhưng mà cũng không có tác dụng gì cả, lần này không đợi tan học, cô đã bị giáo viên lôi đến văn phòng rồi.
Trước khi đi, cô nhìn Trường Sinh đang mờ mịt, vô cùng nghĩa khí mở miệng, “Báo cáo, cậu ấy đang vẽ vòng tròn, cậu ấy cũng phải đến văn phòng."
“..."
Giáo viên toán chưa nói gì, ngược lại là Trường Sinh rất vui vẻ xách bài thi và bút đứng lên, “Báo cáo, em đến văn phòng vẽ vòng tròn."
Đậu Đậu khổ sở nín cười, đợi cô giáo gật đầu rồi vội vàng kéo áo Trường Sinh chạy. Sau khi hai người rời đi, một trận gió lạ thổi qua, cuốn bài thi dúm dó ra ngoài.
Không có ai chú ý trong góc, một cánh tay dịu dàng như ngọc khẽ nâng lên, bài thi giống như bị lực hấp dẫn gì đó tự bám vào. Cửu Ca khẽ quét mắt qua, môi mỏng cong lên thành một độ cong đẹp mắt. Hắn có thể yên tâm rồi. Vô ý thức vẽ nhiều trứng rắn nhỏ phẫn nộ như vậy, xem ra là dần dần đón nhận rồi.
Nghĩ tới đây, Cửu Ca nhét bài thi vào trong lòng. Đợi hai quả trứng nở ra, hắn sẽ dán lên nói cho bọn chúng biết, đây là chân dung trường phái dã thú mẹ bọn chúng vẽ cho bọn chúng.
Nếu như Đậu Đậu biết cách nghĩ của Yêu Nghiệt, nhất định sẽ tức hộc máu_ Anh mới là trường phái dã thú, cả nhà anh đều là trường phái dã thú. Đáng tiếc, lúc này cô không biết. Cô chỉ quan tâm nghiên cứu chậu hoa trên bàn của cô Lưu thôi!
Rễ cây như cái lọ vùi trong chậu đất, trên chạc cây chi chít hoa lúa nhỏ màu trắng đang rũ xuống.
Hoa Trường Mệnh Bách Tuế? Đậu Đậu kinh hãi.
Hoa Bách Tuế là một loại hoa cát lợi, cùng với hoa Hữu Tiền, hoa Tùy Tiện, là tam bảo của giới hoa. Tam bảo của giới hoa chẳng những may mắn, ngay cả hạt giống hoa cũng cực kỳ hiếm. Một cây hoa Bách Tuế còn đạt đến hai triệu, mà cây hoa này liếc mắt thôi cũng biết đã có đến ba mươi năm tuổi rồi. Vậy, thế nào cũng phải hai mươi triệu chứ?
Sao cô Lưu lại mua được chậu hoa này? Hơn nữa, cô nhìn thế nào cũng cảm thấy chậu hoa này là lạ. Rõ ràng nhìn rễ cây giống như là hoa Bách Tuế bình thường, sao mùi thơm lại giống như hoa hơn ba mươi năm thế?
Đậu Đậu giơ tay lên muốn sờ vào cánh hoa, không ngờ lại bị Yêu Nghiệt kịp thời chạy tới dùng sức nắm tay lại. Hắn hung hăng lườm cô một cái, sau đó dè đặt mở bàn tay ra kiểm tra cô, “Đã sờ vào chưa?"
Đậu Đậu đầu tiên là ngẩn ra, sau đó bị nửa khuôn mặt nhìn nghiêng của Yêu Nghiệt làm cho si mê. Còn chưa kịp cảnh cáo mình, miệng đã ngoan ngoãn trả lời, “Vẫn chưa~"
Tác giả :
Chu Tử Ngư