Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 81: Có phải đang yêu không?
Cô ấy nói là thực lực của chính mình khiến trong mắt Thẩm Thanh Lan hiện vẻ hài lòng.
Trưa nay, Nhan Tịch ăn rất ngon miệng, không chỉ bởi vì Thẩm Thanh Lan dẫn cô ấy đến quán có nguyên liệu nấu ăn ngon, mà quan trọng nhất là những món này đều do Thẩm Thanh Lan tự tay nướng cho cô ấy ăn.
Ăn xong, Thẩm Thanh Lan nhìn Nhan Tịch vẫn đi theo cô, không hề có ý định đi tìm anh trai mình chút nào, đáy mắt cô đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Bây giờ em nên đi tìm anh trai mình rồi." Thẩm Thanh Lan nhắc nhở.
Nhan Tịch giả vờ không hiểu, “Chị, em mất điện thoại rồi, chị đi mua một chiếc điện thoại với em được không?"
Vẻ mặt cô bé chân thành. Thẩm Thanh Lan nhìn Nhan Tịch một cái, không từ chối.
Nhan Tịch vui sướng đi theo.
“Chị, chị nói xem chiếc điện thoại này có được không? Màu đỏ này mới ra năm nay đấy." Trong cửa hàng bán điện thoại, Nhan Tịch chỉ vào hãng điện thoại nổi tiếng nào đó rồi nói.
Thẩm Thanh Lan nhìn thoáng qua bảng giá, 6188.
Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này liền cười đến híp cả mắt, “Cô bé này tinh mắt thật, đây là mẫu mới nhất. Lần đầu tiên nhãn hiệu này tung ra màu đỏ, vừa mới ra mắt mà mọi người đã giành nhau mua không còn cái nào. Chiếc này là hàng mới về của chúng tôi. Nếu em đến chậm hai ngày thì có thể phải đợi thêm một thời gian nữa mới có hàng."
Nhan Tịch hơi dao động. Cô bé thật sự rất thích chiếc điện thoại này, không hề quan trọng chuyện giá cả.
Điện thoại của Thẩm Thanh Lan chỉ là một chiếc điện thoại trong nước, được mua đại trong cửa hàng, cũng không nhiều chức năng, giá chỉ hơn một nghìn đồng. Đối với cô mà nói, điện thoại chỉ cần nghe gọi được là đủ rồi.
“Vậy thì lấy cái này đi." Nói xong, Thẩm Thanh Lan đang định lấy tiền ra thanh toán thì Nhan Tịch vội vàng cản cô lại.
“Chị, em có mang theo tiền." Nói xong, cô ấy lấy thẻ trong ví ra đưa cho nhân viên bán hàng.
Thẩm Thanh Lan biết gia thế nhà cô bé nên cũng không giành trả tiền.
Nhan Tịch khoác tay cô, vẻ mặt mong đợi nhìn Thẩm Thanh Lan, “Chị, số điện thoại của chị là bao nhiêu ạ?"
Thẩm Thanh Lan đọc số, Nhan Tịch vội vàng nhớ kỹ.
Sau cô lại giúp Nhan Tịch làm một thẻ sim. Nhìn Thẩm Thanh Lan lưu số điện thoại của cô vào điện thoại, cuối cùng cô ấy cũng thỏa mãn mỉm cười.
Bây giờ cô ấy không cần lo lắng việc không tìm thấy Thẩm Thanh Lan rồi.
“Chị, em vẫn luôn muốn hỏi chị, tên chị là gì ạ?"
“Thẩm Thanh Lan, Thanh trong thanh thủy (làn nước trong), Lan trong ba lan (gợn sóng)."
“Chị, tên của chị hay thật, hệt như con người chị vậy." Nhan Tịch khen.
Trong mắt Nhan Tịch, tất cả những gì thuộc về Thẩm Thanh Lan đều đẹp. Nhìn vẻ mặt mê muội của cô bé, cô quả thật không biết phải làm sao.
“Chị, chúng ta đi đâu tiếp đây ạ?" Vẻ mặt Nhan Tịch đầy chờ mong.
“Về trường, tìm anh trai em."
Nhan Tịch dừng bước, không đi nữa. Thẩm Thanh Lan đi được mấy bước mới nhận ra Nhan Tịch không đi theo, bèn quay người lại, liền thấy vẻ mặt đau khổ cô bé.
“Chị, chị không thích em phải không? Nên cứ muốn đưa em về chỗ anh trai."
Vẻ mặt Nhan Tịch như thể “nếu chị nói đúng thì em liền khóc cho chị xem".
Thẩm Thanh Lan dở khóc dở cười, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Chiều nay chị thật sự có chuyện phải làm, không tiện dẫn em theo. Bây giờ em đã có số của chị rồi, còn sợ không tìm thấy chị sao?"
Nhan Tịch rất hiểu chuyện, nghe thấy Thẩm Thanh Lan nói có việc không thể dẫn mình theo, mặc dù hơi buồn nhưng cô bé cũng hiểu, nghe câu tiếp theo thì tâm trạng lại bắt đâu vui tươi trở lại.
Thẩm Thanh Lan dẫn Nhan Tịch đến trước cổng trường, “Chị đi trước, chắc em có cách liên lạc với anh trai em, chị sẽ không tiễn em vào."
Nhan Tịch giữ chặt góc áo Thẩm Thanh Lan, “Chị, chị thật sự không muốn làm quen với anh trai em sao? Anh ấy rất đẹp trai, tính tình lại rất tốt. Chị mà gặp rồi thì chắc chắn sẽ thích thôi."
Thẩm Thanh Lan nhớ đến kẻ gây phiền phức Nhan Thịnh Vũ, đôi mắt xinh đẹp hơi chớp, “Không được, chị không còn nhiều thời gian nữa, để lần sau đi."
“Được ạ." Nhan Tịch đành phải đồng ý, cứ đưa mắt nhìn Thẩm Thanh Lan đi, cho đến khi không nhìn thấy nữa thì mới lấy điện thoại ra gọi cho anh trai mình.
Nhan Tịch đã thuộc làu làu số của anh trai, nói không nhớ rõ chỉ là vì muốn ở cùng Thẩm Thanh Lan thêm một chút nên mới nói dối cô. Nhưng điện thoại cô bé thì bị mất thật.
**
Cuối cùng cũng dứt được Nhan Tịch, Thẩm Thanh Lan trở về Thượng Nhã Uyển.
Trong thời gian này, cô liên tục vẽ được không ít tác phẩm. Cô lấy mấy bức tranh đó, cất cẩn thận kỹ càng rồi mới gọi điện thoại cho Daniel.
Daniel nhận được điện thoại của Thẩm Thanh Lan, biết cô lại ra tác phẩm mới thì quả thật là mừng rỡ như điên. Cúp điện thoại xong, anh ta không thể chờ được nữa mà chạy đến.
“Thanh Lan, bảo bối của tôi, lần này cô thật sự bỏ quá nhiều sức rồi. Tôi yêu cô chết mất." Nhìn thấy mấy bức tranh trong phòng vẽ, hai má Daniel đỏ bừng vì hưng phấn.
“Ý, Thanh Lan, hình như phong cách mấy tác phẩm này của cô không giống trước lắm." Daniel tỉnh táo lại từ trong hưng phấn, tỉ mỉ ngắm nghía tác phẩm hội họa của Thẩm Thanh Lan rồi nghi ngờ nói.
Tác phẩm trước đây của Lãnh Thanh Thu nghiêng về phong cách lạnh, nhất là một bức tên là “Vùng vẫy", thậm chí còn làm cho người khác có cảm giác tuyệt vọng. Mặc dù mấy tác phẩm khác không khiến người khác có cảm giác mãnh liệt như vậy, nhưng hễ có người từng nhìn thấy tác phẩm của Lãnh Thanh Thu thì đều có thể cảm nhận được thế giới bên trong bức tranh kia là ghét bỏ thế giới. Tranh của cô vẽ quá âm u và tối tăm.
Theo lý mà nói, phong cách vẽ này sẽ không có nhiều người thưởng thức, dù sao thì mọi người đều thích những thứ tốt đẹp. Nhưng không ngờ tác phẩm của Lãnh Thanh Thu lại được hoan nghênh một cách bất ngờ. Không kể đến một số người đặc biệt mượn tác phẩm nghệ thuật này lăng xê kiếm tiền, ngay cả một số người trong nghề nổi tiếng cũng tán thưởng tác phẩm của cô.
Còn mấy bức tranh này, mặc dù sắc thái tình cảm vẫn nghiêng về tông lạnh như trước, vẫn tạo cho người khác cảm giác tuyệt vọng, nhưng trong tuyệt vọng lại ẩn chứa hy vọng. Như thể một người đang vùng vẫy trong tuyệt vọng, sắp rơi xuống địa ngục thì hai tay bỗng được người nào đó nắm, hai cánh tay kia đang ra sức từ từ kéo cô ra khỏi vũng bùn.
Daniel ngắm rất nghiêm túc, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, cô thành thật nói cho tôi biết, có phải cô đang yêu không?"
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, quả thực phong cách vẽ của mấy bức tranh này có khác trước kia. Lúc cô vẽ, trong đầu luôn xuất hiện ánh mắt đầy dịu dàng và yêu chiều của Phó Hoành Dật.
Thẩm Thanh Lan uống một ngụm nước, mượn động tác này để che giấu cảm xúc khác thường nơi đáy mắt. Daniel không tìm được đáp án từ cô, cũng không tiếp tục rối rắm.
Anh ta đang nghĩ đến việc nên xử lý mấy tác phẩm này như thế nào.
“Thanh Lan bảo bối, gần đây có mấy người hỏi tôi về tác phẩm của cô. Cô định đấu giá mấy tác phẩm này hay tự bán cho mấy người đó?" Daniel trưng cầu ý kiến Thẩm Thanh Lan. Tuy đa số đều do anh ta quyết định, nhưng đôi khi anh ta cũng hỏi thăm ý kiến cô một chút.
“Những việc này anh tự xem rồi làm."
Daniel biết ngay sẽ như thế mà. Thẩm Thanh Lan vẫn luôn chỉ phụ trách vẽ tranh, hoàn toàn mặc kệ những chuyện khác.
Trưa nay, Nhan Tịch ăn rất ngon miệng, không chỉ bởi vì Thẩm Thanh Lan dẫn cô ấy đến quán có nguyên liệu nấu ăn ngon, mà quan trọng nhất là những món này đều do Thẩm Thanh Lan tự tay nướng cho cô ấy ăn.
Ăn xong, Thẩm Thanh Lan nhìn Nhan Tịch vẫn đi theo cô, không hề có ý định đi tìm anh trai mình chút nào, đáy mắt cô đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Bây giờ em nên đi tìm anh trai mình rồi." Thẩm Thanh Lan nhắc nhở.
Nhan Tịch giả vờ không hiểu, “Chị, em mất điện thoại rồi, chị đi mua một chiếc điện thoại với em được không?"
Vẻ mặt cô bé chân thành. Thẩm Thanh Lan nhìn Nhan Tịch một cái, không từ chối.
Nhan Tịch vui sướng đi theo.
“Chị, chị nói xem chiếc điện thoại này có được không? Màu đỏ này mới ra năm nay đấy." Trong cửa hàng bán điện thoại, Nhan Tịch chỉ vào hãng điện thoại nổi tiếng nào đó rồi nói.
Thẩm Thanh Lan nhìn thoáng qua bảng giá, 6188.
Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này liền cười đến híp cả mắt, “Cô bé này tinh mắt thật, đây là mẫu mới nhất. Lần đầu tiên nhãn hiệu này tung ra màu đỏ, vừa mới ra mắt mà mọi người đã giành nhau mua không còn cái nào. Chiếc này là hàng mới về của chúng tôi. Nếu em đến chậm hai ngày thì có thể phải đợi thêm một thời gian nữa mới có hàng."
Nhan Tịch hơi dao động. Cô bé thật sự rất thích chiếc điện thoại này, không hề quan trọng chuyện giá cả.
Điện thoại của Thẩm Thanh Lan chỉ là một chiếc điện thoại trong nước, được mua đại trong cửa hàng, cũng không nhiều chức năng, giá chỉ hơn một nghìn đồng. Đối với cô mà nói, điện thoại chỉ cần nghe gọi được là đủ rồi.
“Vậy thì lấy cái này đi." Nói xong, Thẩm Thanh Lan đang định lấy tiền ra thanh toán thì Nhan Tịch vội vàng cản cô lại.
“Chị, em có mang theo tiền." Nói xong, cô ấy lấy thẻ trong ví ra đưa cho nhân viên bán hàng.
Thẩm Thanh Lan biết gia thế nhà cô bé nên cũng không giành trả tiền.
Nhan Tịch khoác tay cô, vẻ mặt mong đợi nhìn Thẩm Thanh Lan, “Chị, số điện thoại của chị là bao nhiêu ạ?"
Thẩm Thanh Lan đọc số, Nhan Tịch vội vàng nhớ kỹ.
Sau cô lại giúp Nhan Tịch làm một thẻ sim. Nhìn Thẩm Thanh Lan lưu số điện thoại của cô vào điện thoại, cuối cùng cô ấy cũng thỏa mãn mỉm cười.
Bây giờ cô ấy không cần lo lắng việc không tìm thấy Thẩm Thanh Lan rồi.
“Chị, em vẫn luôn muốn hỏi chị, tên chị là gì ạ?"
“Thẩm Thanh Lan, Thanh trong thanh thủy (làn nước trong), Lan trong ba lan (gợn sóng)."
“Chị, tên của chị hay thật, hệt như con người chị vậy." Nhan Tịch khen.
Trong mắt Nhan Tịch, tất cả những gì thuộc về Thẩm Thanh Lan đều đẹp. Nhìn vẻ mặt mê muội của cô bé, cô quả thật không biết phải làm sao.
“Chị, chúng ta đi đâu tiếp đây ạ?" Vẻ mặt Nhan Tịch đầy chờ mong.
“Về trường, tìm anh trai em."
Nhan Tịch dừng bước, không đi nữa. Thẩm Thanh Lan đi được mấy bước mới nhận ra Nhan Tịch không đi theo, bèn quay người lại, liền thấy vẻ mặt đau khổ cô bé.
“Chị, chị không thích em phải không? Nên cứ muốn đưa em về chỗ anh trai."
Vẻ mặt Nhan Tịch như thể “nếu chị nói đúng thì em liền khóc cho chị xem".
Thẩm Thanh Lan dở khóc dở cười, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Chiều nay chị thật sự có chuyện phải làm, không tiện dẫn em theo. Bây giờ em đã có số của chị rồi, còn sợ không tìm thấy chị sao?"
Nhan Tịch rất hiểu chuyện, nghe thấy Thẩm Thanh Lan nói có việc không thể dẫn mình theo, mặc dù hơi buồn nhưng cô bé cũng hiểu, nghe câu tiếp theo thì tâm trạng lại bắt đâu vui tươi trở lại.
Thẩm Thanh Lan dẫn Nhan Tịch đến trước cổng trường, “Chị đi trước, chắc em có cách liên lạc với anh trai em, chị sẽ không tiễn em vào."
Nhan Tịch giữ chặt góc áo Thẩm Thanh Lan, “Chị, chị thật sự không muốn làm quen với anh trai em sao? Anh ấy rất đẹp trai, tính tình lại rất tốt. Chị mà gặp rồi thì chắc chắn sẽ thích thôi."
Thẩm Thanh Lan nhớ đến kẻ gây phiền phức Nhan Thịnh Vũ, đôi mắt xinh đẹp hơi chớp, “Không được, chị không còn nhiều thời gian nữa, để lần sau đi."
“Được ạ." Nhan Tịch đành phải đồng ý, cứ đưa mắt nhìn Thẩm Thanh Lan đi, cho đến khi không nhìn thấy nữa thì mới lấy điện thoại ra gọi cho anh trai mình.
Nhan Tịch đã thuộc làu làu số của anh trai, nói không nhớ rõ chỉ là vì muốn ở cùng Thẩm Thanh Lan thêm một chút nên mới nói dối cô. Nhưng điện thoại cô bé thì bị mất thật.
**
Cuối cùng cũng dứt được Nhan Tịch, Thẩm Thanh Lan trở về Thượng Nhã Uyển.
Trong thời gian này, cô liên tục vẽ được không ít tác phẩm. Cô lấy mấy bức tranh đó, cất cẩn thận kỹ càng rồi mới gọi điện thoại cho Daniel.
Daniel nhận được điện thoại của Thẩm Thanh Lan, biết cô lại ra tác phẩm mới thì quả thật là mừng rỡ như điên. Cúp điện thoại xong, anh ta không thể chờ được nữa mà chạy đến.
“Thanh Lan, bảo bối của tôi, lần này cô thật sự bỏ quá nhiều sức rồi. Tôi yêu cô chết mất." Nhìn thấy mấy bức tranh trong phòng vẽ, hai má Daniel đỏ bừng vì hưng phấn.
“Ý, Thanh Lan, hình như phong cách mấy tác phẩm này của cô không giống trước lắm." Daniel tỉnh táo lại từ trong hưng phấn, tỉ mỉ ngắm nghía tác phẩm hội họa của Thẩm Thanh Lan rồi nghi ngờ nói.
Tác phẩm trước đây của Lãnh Thanh Thu nghiêng về phong cách lạnh, nhất là một bức tên là “Vùng vẫy", thậm chí còn làm cho người khác có cảm giác tuyệt vọng. Mặc dù mấy tác phẩm khác không khiến người khác có cảm giác mãnh liệt như vậy, nhưng hễ có người từng nhìn thấy tác phẩm của Lãnh Thanh Thu thì đều có thể cảm nhận được thế giới bên trong bức tranh kia là ghét bỏ thế giới. Tranh của cô vẽ quá âm u và tối tăm.
Theo lý mà nói, phong cách vẽ này sẽ không có nhiều người thưởng thức, dù sao thì mọi người đều thích những thứ tốt đẹp. Nhưng không ngờ tác phẩm của Lãnh Thanh Thu lại được hoan nghênh một cách bất ngờ. Không kể đến một số người đặc biệt mượn tác phẩm nghệ thuật này lăng xê kiếm tiền, ngay cả một số người trong nghề nổi tiếng cũng tán thưởng tác phẩm của cô.
Còn mấy bức tranh này, mặc dù sắc thái tình cảm vẫn nghiêng về tông lạnh như trước, vẫn tạo cho người khác cảm giác tuyệt vọng, nhưng trong tuyệt vọng lại ẩn chứa hy vọng. Như thể một người đang vùng vẫy trong tuyệt vọng, sắp rơi xuống địa ngục thì hai tay bỗng được người nào đó nắm, hai cánh tay kia đang ra sức từ từ kéo cô ra khỏi vũng bùn.
Daniel ngắm rất nghiêm túc, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, cô thành thật nói cho tôi biết, có phải cô đang yêu không?"
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, quả thực phong cách vẽ của mấy bức tranh này có khác trước kia. Lúc cô vẽ, trong đầu luôn xuất hiện ánh mắt đầy dịu dàng và yêu chiều của Phó Hoành Dật.
Thẩm Thanh Lan uống một ngụm nước, mượn động tác này để che giấu cảm xúc khác thường nơi đáy mắt. Daniel không tìm được đáp án từ cô, cũng không tiếp tục rối rắm.
Anh ta đang nghĩ đến việc nên xử lý mấy tác phẩm này như thế nào.
“Thanh Lan bảo bối, gần đây có mấy người hỏi tôi về tác phẩm của cô. Cô định đấu giá mấy tác phẩm này hay tự bán cho mấy người đó?" Daniel trưng cầu ý kiến Thẩm Thanh Lan. Tuy đa số đều do anh ta quyết định, nhưng đôi khi anh ta cũng hỏi thăm ý kiến cô một chút.
“Những việc này anh tự xem rồi làm."
Daniel biết ngay sẽ như thế mà. Thẩm Thanh Lan vẫn luôn chỉ phụ trách vẽ tranh, hoàn toàn mặc kệ những chuyện khác.
Tác giả :
Cửu Mạch Ly