Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 64: Bị hãm hại!
Thẩm Thanh Lan hôm nay đến trường, thứ nhất là để nộp luận văn, thứ hai là vì Vu Hiểu Huyên.
Đêm qua, Vu Hiểu Huyên gọi điện thoại cho cô, giọng nói nghẹn ngào. Cô ấy đoán mình sẽ bị loại ở vòng bán kết, nên rất buồn. Thẩm Thanh Lan an ủi cô ấy rất lâu qua điện thoại, nhưng cô không phải là người biết dỗ người khác, tất nhiên là không hiệu quả lắm.
Tuy Vu Hiểu Huyên cuối cùng vẫn nói cô ấy không sao, nhưng Thẩm Thanh Lan vẫn quyết định đi thăm.
Hôm qua, Vu Hiểu Huyên khóc rất lâu trong điện thoại, nên mắt đã sưng đỏ, vẫn chưa về nhà vì không muốn cha mẹ lo lắng. Lúc Thẩm Thanh Lan tới, cô ấy đang nằm quấn chăn.
Trong phòng ký túc chỉ có một mình Vu Hiểu Huyên. Phương Đồng và Ngô Thiến chẳng biết đi đâu.
“Hiểu Huyên." Thẩm Thanh Lan đứng bên cạnh, gõ nhẹ thành giường.
Vu Hiểu Huyên giật giật trong chăn. Mất ngủ gần một đêm, mãi đến gần sáng cô ấy mới thiếp đi, bây giờ đang buồn ngủ gần chết.
Thẩm Thanh Lan gọi một tiếng nữa: “Tớ mang chocolate cậu thích ăn nhất đến này, cậu có ăn không?"
Vu Hiểu Huyên thò đầu ra ổ chăn, “Không ăn." Giọng nói khàn khàn, uể oải.
Cô ấy hơi híp mắt, ngồi dậy trên giường, “Thanh Lan, cậu tới rồi."
“Ừ." Thẩm Thanh Lan thoáng nhìn sắc mặt Vu Hiểu Huyên, không phải rất tốt, nhưng cũng coi như cảm xúc ổn định. Cô hơi yên tâm, “Rửa mặt trước đã, lát nữa dẫn cậu đi ăn."
Vu Hiểu Huyên trơ mặt, máy móc gật đầu. Cô ấy leo xuống giường, đi vào nhà vệ sinh.
Thẩm Thanh Lan ngồi trên ghế chờ, ánh mắt nặng nề. Tối qua Vu Hiểu Huyên gọi điện thoại cho cô, chỉ nói cô ấy trượt vòng ba rồi, nhưng lại không nói kỹ mà chỉ ngồi khóc.
Vu Hiểu Huyên ra khỏi phòng vệ sinh, đôi mắt đã sưng lên như quả óc chó. Cô ấy nằm bò ra bàn, không nói lời nào.
“Kể cho tớ nghe, rốt cuộc đã có chuyện gì?" Thẩm Thanh Lan vốn định đi cùng Vu Hiểu Huyên đến buổi casting vòng hai và vòng ba. Nhưng Phó Hoành Dật lại nhập viện, cần có người chăm sóc. Cô không phân thân nổi, đành không đi. Ai ngờ lại xảy ra chuyện thế này.
Lúc đầu, theo quy trình tuyển chọn của Thánh Huyên, ngoại trừ vài nhân vật chính cần vào vòng chung kết, thì dạng nhân vật phụ như Hiểu Huyên chỉ cần test qua vòng hai vòng ba là được.
Vu Hiểu Huyên nghe Thẩm Thanh Lan hỏi, viền mắt lại đỏ lên.
“Không được khóc." Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nói.
Bị cô mắng, Vu Hiểu Huyên sửng sốt, nén nước mắt vào trong, nghẹn ngào nói: “Ở vòng thứ ba, tớ vốn định hát. Nhưng lúc đó tớ rất hồi hộp, hơi khát nên uống một ly nước. Lúc đầu tớ không cảm thấy khó chịu gì, nhưng đến lượt mình, tớ mới nhận ra mình bị khàn giọng, sau đó…"
Thẩm Thanh Lan nghe vậy liền trầm tư. Rõ ràng vấn đề nằm ở ly nước kia. Nhưng nhân vật Vu Hiểu Huyên chọn diễn chỉ là một cô bé, ai lại ra tay với cô ấy?
“Gần đây cậu đắc tội ai không?" Thẩm Thanh Lan hỏi.
Vu Hiểu Huyên ngơ ngác, “Không, tớ chưa bao giờ chủ động làm gì ai, sao lại đắc tội với người ta được?"
Thẩm Thanh Lan rất hiểu tính Vu Hiểu Huyên. Vừa rồi cô hỏi như vậy chỉ là để xác định phương hướng.
“Cậu uống nước của chính cậu, hay của người khác đưa?"
Vu Hiểu Huyên: “Là nước của tớ, bên trong còn có quả ươi do mẹ tớ ngâm."
Thẩm Thanh Lan đã mơ hồ đoán ra, “Có bao nhiêu người cạnh tranh vai diễn này?"
Vu Hiểu Huyên trầm tư, “Trừ tớ ra thì còn năm người." Nói tới đây, Vu Hiểu Huyên mới kịp hiểu ra, “Thanh Lan, cậu nghi ngờ có người động tay động chân với ly nước của tớ?"
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Tính cách của cậu không dễ dàng đắc tội với người khác. Khả năng lớn nhất chính là cạnh tranh quyền lợi."
“Sao lại như vậy? Chỉ là một nhân vật nhỏ, đâu phải là nhân vật chính. Sao lại ra tay độc ác như vậy?" Từ bé, Vu Hiểu Huyên đã sống trong môi trường đơn giản. Cô ấy không thể ngờ lại có ai hại người khác chỉ vì một chút quyền lợi như vậy.
“Cậu cảm thấy đây là nhân vật nhỏ, nhưng người khác lại không nghĩ thế. Chẳng phải lúc trước cậu cũng cho rằng đây là một cơ hội rất tốt sao? Nếu có thể thuận lợi diễn tốt nhân vật này, thì có thể ký hợp đồng với Thánh Huyên. Nhân vật không quan trọng, quan trọng là hợp đồng với Thánh Huyên."
Vu Hiểu Huyên im lặng. Đúng vậy, chẳng phải thật ra lúc trước, cô ấy cũng nhắm vào hợp đồng với Thánh Huyên sao?
“Nhưng mà, ai muốn hại tớ?"
“Ngày thường, cậu có cảm giác ai rất ghét cậu không?"
Vu Hiểu Huyên lắc đầu, “Thật ra tớ giao tiếp với bọn họ khá ổn. Tuy mọi người đến từ các nơi khác nhau, nhưng phần lớn đều trạc tuổi nhau, tính tình đều dễ chịu. Nhất là một người ở Bắc Kinh giống tớ, tên là Đường Mễ Na. Hôm trước, bọn tớ còn đi dạo phố, ăn cơm với nhau nữa."
“Cậu vừa nói cô ta tên gì?"
“Đường Mễ Na, sao thế?"
Đường Mễ Na, Thẩm Thanh Lan nhớ lại ngày đầu tới thử vai, cô gái nói mấy câu khách sáo với cô cũng tên là Đường Mễ Na.
Lúc trước chưa biết rõ thân phận cô, cô ta đã đến thăm dò, coi cô đối thủ cạnh tranh. Có thể thấy cô ta là một người rất đặt nặng lợi ích cá nhân. Người như vậy, biết Vu Hiểu Huyên là đối thủ cạnh tranh, cô ta còn có thể thoải mái chơi cùng sao?
Thẩm Thanh Lan tỏ ý nghi ngờ.
Vu Hiểu Huyên cũng hiểu Thẩm Thanh Lan ít nhiều, nhìn sắc mặt liền biết cô nghĩ gì, “Thanh Lan, có lẽ cô ấy không làm thế đâu."
Thẩm Thanh Lan không trả lời, chỉ hỏi lại chuyện đã xảy ra vào ngày casting, “Hôm đó cô ta có chạm vào ly nước của cậu không?"
Vu Hiểu Huyên im lặng, “Cô ấy uống nước của tớ." Hơn nữa, Đường Mễ Na uống rồi cô ấy mới uống, nhưng cô ta lại chẳng sao cả. Nên từ đầu chí cuối, Vu Hiểu Huyên chưa từng nghi ngờ vì ly nước đó nên cổ họng mình mới khàn.
“Thanh Lan, cậu nói xem, có phải tớ đần lắm không? Bị người ta hãm hại mà không biết, còn tưởng do trước hôm đó ăn cay nhiều nên cổ họng mới rát."
Giọng cô ấy hơi nghẹn ngào, cứ nghĩ lại quen thêm một người bạn mới, kết quả lại là một người đẹp gian trá.
Thẩm Thanh Lan vỗ vai cô ấy, “Đừng khó chịu, chúng ta đến bệnh viện khám họng xem thế nào đã."
Vu Hiểu Huyên được Thẩm Thanh Lan nhắc nhở, rõ là cũng nhớ tới chuyện này, vẻ mặt bối rối, “Thanh Lan, cậu nghĩ cổ họng của tớ không sao chứ?"
Thẩm Thanh Lan: “Đừng lo, không sao đâu."
Vu Hiểu Huyên thay quần áo, đến bệnh viện kiểm tra cùng Thẩm Thanh Lan. May mà tuy Đường Mễ Na độc ác, nhưng ra tay không đến nỗi. Cuống họng của Vu Hiểu Huyên không sao, uống thuốc vài ngày là khỏi.
Vu Hiểu Huyên thở phào.
“Hiểu Huyên, cậu định xử lý chuyện này như thế nào?"
Vu Hiểu Huyên ngơ ngác, “Tớ không biết. Tớ không muốn tha cho cô ta. Nhưng tớ không có chứng cứ, chứng minh rằng Đường Mễ Na hãm hại tớ. Cho dù tớ nói ra thì người khác cũng chẳng tin."
Đêm qua, Vu Hiểu Huyên gọi điện thoại cho cô, giọng nói nghẹn ngào. Cô ấy đoán mình sẽ bị loại ở vòng bán kết, nên rất buồn. Thẩm Thanh Lan an ủi cô ấy rất lâu qua điện thoại, nhưng cô không phải là người biết dỗ người khác, tất nhiên là không hiệu quả lắm.
Tuy Vu Hiểu Huyên cuối cùng vẫn nói cô ấy không sao, nhưng Thẩm Thanh Lan vẫn quyết định đi thăm.
Hôm qua, Vu Hiểu Huyên khóc rất lâu trong điện thoại, nên mắt đã sưng đỏ, vẫn chưa về nhà vì không muốn cha mẹ lo lắng. Lúc Thẩm Thanh Lan tới, cô ấy đang nằm quấn chăn.
Trong phòng ký túc chỉ có một mình Vu Hiểu Huyên. Phương Đồng và Ngô Thiến chẳng biết đi đâu.
“Hiểu Huyên." Thẩm Thanh Lan đứng bên cạnh, gõ nhẹ thành giường.
Vu Hiểu Huyên giật giật trong chăn. Mất ngủ gần một đêm, mãi đến gần sáng cô ấy mới thiếp đi, bây giờ đang buồn ngủ gần chết.
Thẩm Thanh Lan gọi một tiếng nữa: “Tớ mang chocolate cậu thích ăn nhất đến này, cậu có ăn không?"
Vu Hiểu Huyên thò đầu ra ổ chăn, “Không ăn." Giọng nói khàn khàn, uể oải.
Cô ấy hơi híp mắt, ngồi dậy trên giường, “Thanh Lan, cậu tới rồi."
“Ừ." Thẩm Thanh Lan thoáng nhìn sắc mặt Vu Hiểu Huyên, không phải rất tốt, nhưng cũng coi như cảm xúc ổn định. Cô hơi yên tâm, “Rửa mặt trước đã, lát nữa dẫn cậu đi ăn."
Vu Hiểu Huyên trơ mặt, máy móc gật đầu. Cô ấy leo xuống giường, đi vào nhà vệ sinh.
Thẩm Thanh Lan ngồi trên ghế chờ, ánh mắt nặng nề. Tối qua Vu Hiểu Huyên gọi điện thoại cho cô, chỉ nói cô ấy trượt vòng ba rồi, nhưng lại không nói kỹ mà chỉ ngồi khóc.
Vu Hiểu Huyên ra khỏi phòng vệ sinh, đôi mắt đã sưng lên như quả óc chó. Cô ấy nằm bò ra bàn, không nói lời nào.
“Kể cho tớ nghe, rốt cuộc đã có chuyện gì?" Thẩm Thanh Lan vốn định đi cùng Vu Hiểu Huyên đến buổi casting vòng hai và vòng ba. Nhưng Phó Hoành Dật lại nhập viện, cần có người chăm sóc. Cô không phân thân nổi, đành không đi. Ai ngờ lại xảy ra chuyện thế này.
Lúc đầu, theo quy trình tuyển chọn của Thánh Huyên, ngoại trừ vài nhân vật chính cần vào vòng chung kết, thì dạng nhân vật phụ như Hiểu Huyên chỉ cần test qua vòng hai vòng ba là được.
Vu Hiểu Huyên nghe Thẩm Thanh Lan hỏi, viền mắt lại đỏ lên.
“Không được khóc." Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nói.
Bị cô mắng, Vu Hiểu Huyên sửng sốt, nén nước mắt vào trong, nghẹn ngào nói: “Ở vòng thứ ba, tớ vốn định hát. Nhưng lúc đó tớ rất hồi hộp, hơi khát nên uống một ly nước. Lúc đầu tớ không cảm thấy khó chịu gì, nhưng đến lượt mình, tớ mới nhận ra mình bị khàn giọng, sau đó…"
Thẩm Thanh Lan nghe vậy liền trầm tư. Rõ ràng vấn đề nằm ở ly nước kia. Nhưng nhân vật Vu Hiểu Huyên chọn diễn chỉ là một cô bé, ai lại ra tay với cô ấy?
“Gần đây cậu đắc tội ai không?" Thẩm Thanh Lan hỏi.
Vu Hiểu Huyên ngơ ngác, “Không, tớ chưa bao giờ chủ động làm gì ai, sao lại đắc tội với người ta được?"
Thẩm Thanh Lan rất hiểu tính Vu Hiểu Huyên. Vừa rồi cô hỏi như vậy chỉ là để xác định phương hướng.
“Cậu uống nước của chính cậu, hay của người khác đưa?"
Vu Hiểu Huyên: “Là nước của tớ, bên trong còn có quả ươi do mẹ tớ ngâm."
Thẩm Thanh Lan đã mơ hồ đoán ra, “Có bao nhiêu người cạnh tranh vai diễn này?"
Vu Hiểu Huyên trầm tư, “Trừ tớ ra thì còn năm người." Nói tới đây, Vu Hiểu Huyên mới kịp hiểu ra, “Thanh Lan, cậu nghi ngờ có người động tay động chân với ly nước của tớ?"
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Tính cách của cậu không dễ dàng đắc tội với người khác. Khả năng lớn nhất chính là cạnh tranh quyền lợi."
“Sao lại như vậy? Chỉ là một nhân vật nhỏ, đâu phải là nhân vật chính. Sao lại ra tay độc ác như vậy?" Từ bé, Vu Hiểu Huyên đã sống trong môi trường đơn giản. Cô ấy không thể ngờ lại có ai hại người khác chỉ vì một chút quyền lợi như vậy.
“Cậu cảm thấy đây là nhân vật nhỏ, nhưng người khác lại không nghĩ thế. Chẳng phải lúc trước cậu cũng cho rằng đây là một cơ hội rất tốt sao? Nếu có thể thuận lợi diễn tốt nhân vật này, thì có thể ký hợp đồng với Thánh Huyên. Nhân vật không quan trọng, quan trọng là hợp đồng với Thánh Huyên."
Vu Hiểu Huyên im lặng. Đúng vậy, chẳng phải thật ra lúc trước, cô ấy cũng nhắm vào hợp đồng với Thánh Huyên sao?
“Nhưng mà, ai muốn hại tớ?"
“Ngày thường, cậu có cảm giác ai rất ghét cậu không?"
Vu Hiểu Huyên lắc đầu, “Thật ra tớ giao tiếp với bọn họ khá ổn. Tuy mọi người đến từ các nơi khác nhau, nhưng phần lớn đều trạc tuổi nhau, tính tình đều dễ chịu. Nhất là một người ở Bắc Kinh giống tớ, tên là Đường Mễ Na. Hôm trước, bọn tớ còn đi dạo phố, ăn cơm với nhau nữa."
“Cậu vừa nói cô ta tên gì?"
“Đường Mễ Na, sao thế?"
Đường Mễ Na, Thẩm Thanh Lan nhớ lại ngày đầu tới thử vai, cô gái nói mấy câu khách sáo với cô cũng tên là Đường Mễ Na.
Lúc trước chưa biết rõ thân phận cô, cô ta đã đến thăm dò, coi cô đối thủ cạnh tranh. Có thể thấy cô ta là một người rất đặt nặng lợi ích cá nhân. Người như vậy, biết Vu Hiểu Huyên là đối thủ cạnh tranh, cô ta còn có thể thoải mái chơi cùng sao?
Thẩm Thanh Lan tỏ ý nghi ngờ.
Vu Hiểu Huyên cũng hiểu Thẩm Thanh Lan ít nhiều, nhìn sắc mặt liền biết cô nghĩ gì, “Thanh Lan, có lẽ cô ấy không làm thế đâu."
Thẩm Thanh Lan không trả lời, chỉ hỏi lại chuyện đã xảy ra vào ngày casting, “Hôm đó cô ta có chạm vào ly nước của cậu không?"
Vu Hiểu Huyên im lặng, “Cô ấy uống nước của tớ." Hơn nữa, Đường Mễ Na uống rồi cô ấy mới uống, nhưng cô ta lại chẳng sao cả. Nên từ đầu chí cuối, Vu Hiểu Huyên chưa từng nghi ngờ vì ly nước đó nên cổ họng mình mới khàn.
“Thanh Lan, cậu nói xem, có phải tớ đần lắm không? Bị người ta hãm hại mà không biết, còn tưởng do trước hôm đó ăn cay nhiều nên cổ họng mới rát."
Giọng cô ấy hơi nghẹn ngào, cứ nghĩ lại quen thêm một người bạn mới, kết quả lại là một người đẹp gian trá.
Thẩm Thanh Lan vỗ vai cô ấy, “Đừng khó chịu, chúng ta đến bệnh viện khám họng xem thế nào đã."
Vu Hiểu Huyên được Thẩm Thanh Lan nhắc nhở, rõ là cũng nhớ tới chuyện này, vẻ mặt bối rối, “Thanh Lan, cậu nghĩ cổ họng của tớ không sao chứ?"
Thẩm Thanh Lan: “Đừng lo, không sao đâu."
Vu Hiểu Huyên thay quần áo, đến bệnh viện kiểm tra cùng Thẩm Thanh Lan. May mà tuy Đường Mễ Na độc ác, nhưng ra tay không đến nỗi. Cuống họng của Vu Hiểu Huyên không sao, uống thuốc vài ngày là khỏi.
Vu Hiểu Huyên thở phào.
“Hiểu Huyên, cậu định xử lý chuyện này như thế nào?"
Vu Hiểu Huyên ngơ ngác, “Tớ không biết. Tớ không muốn tha cho cô ta. Nhưng tớ không có chứng cứ, chứng minh rằng Đường Mễ Na hãm hại tớ. Cho dù tớ nói ra thì người khác cũng chẳng tin."
Tác giả :
Cửu Mạch Ly