Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 145: Đừng hối hận
“Hàn Dịch, cậu đừng làm bậy, cô gái này là bạn tốt của Lan Lan." Thẩm Quân Dục nói.
Hàn Dịch đen mặt, “Thẩm Quân Dục, cậu coi Hàn Dịch tôi là loại người gì? Tôi là người bụng đói ăn quàng sao?"
Thẩm Quân Dục xấu hổ, “Được, được, được, cậu đưa, cậu đưa."
“Không được." Vu Hiểu Huyên níu chặt cánh tay Thẩm Quân Dục, “Em không muốn đồ ẻo lả này đưa về. Nam thần, em muốn anh đưa em về."
Hàn Dịch kéo mạnh cánh tay Vu Hiểu Huyên, không để ý đến việc cô giãy giụa mà nhét cô vào trong xe của mình, sau đó đóng cửa xe, lao vút đi.
Thẩm Quân Dục bật cười, sau đó mới nhớ ra Cố Dương và Cố Khải vẫn còn ở trong phòng, bèn gọi điện thoại cho hai người rồi lái xe về nhà.
“Đồ ẻo lả, mở cửa xe cho tôi." Vu Hiểu Huyên bị Hàn Dịch ném ra ghế sau thì đập cửa xe, la hét với anh.
Sắc mặt Hàn Dịch đen thui, ra vẻ mắt điếc tai ngơ với tiếng hét của cô. Một lúc sau, anh mới nhận ra là mình không biết địa chỉ nhà Vu Hiểu Huyên, vừa rồi nói như vậy chỉ là tùy tiện tìm cớ. Anh bèn nhìn kính chiếu hậu rồi hỏi: “Vu Hiểu Huyên, nhà cô ở đâu?"
Vu Hiểu Huyên không mở cửa xe được, rượu ngấm lâu nên bây giờ đầu cô rất choáng váng. Thế là cô ôm cánh tay ngồi phía sau, nghe Hàn Dịch hỏi thì chỉ hừ lạnh một tiếng, chẳng nói chẳng rằng.
“Hỏi cô đó, nhà cô ở đâu?"
Vu Hiểu Huyên thong thả trả lời, “Anh nói biết địa chỉ nhà tôi mà, bây giờ hỏi tôi làm gì? Tôi không nói cho anh biết."
Hàn Dịch giận quá hóa cười, “Cô tin tôi ném cô xuống xe không?"
“Có giỏi thì làm đi, đồ ẻo lả chết tiệt."
Két một tiếng, xe đỗ phịch lại. Vu Hiểu Huyên không kịp đề phòng nên đầu đập mạnh vào thành ghế, đau đến mức khiến cô “ối" một tiếng.
Hàn Dịch nhấn nút mở cửa xe, “Xuống xe."
Vu Hiểu Huyên ngẩng đầu lên, “Cái đồ ẻo lả kia, ngay cả xe cũng không biết lái, hừ." Cô hừ lạnh một tiếng rồi xuống xe. Vừa đóng cửa xe lại thì chiếc xe đã lao vút đi.
Vu Hiểu Huyên bĩu môi, đang định đón xe mới chợt phát hiện túi của mình vẫn còn trên xe Hàn Dịch, “Đồ ẻo lả, đồ khốn kiếp, anh quay lại cho tôi."
Trên đường phố yên tĩnh đã không thấy bóng dáng xe Hàn Dịch từ lâu. Vu Hiểu Huyên hung dữ giậm chân.
“Khốn kiếp, lần sau đừng để bản tiểu thư gặp anh, nếu không... tôi nhất định sẽ cắn chết anh."
Không có tiền, không có điện thoại, đầu còn choáng váng, Vu Hiểu Huyên cảm thấy mình bây giờ đúng là thảm của thảm. Gió lạnh thổi qua khiến cô tỉnh táo hơn môt chút. Cô lắc lắc đầu, đi dọc bên đường, vừa đi được vài bước đã cảm thấy đeo giày cao gót rất khó chịu, bèn cởi giày ra, xách trong tay.
Cả đường đi, sắc mắt Hàn Dịch tối sầm, chỉ cần nghĩ tới Vu Hiểu Huyên không biết tốt xấu, còn thích cắn bậy là anh liền giận không biết trút vào đâu.
Lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, vô tình quay đầu lại, anh mới phát hiện túi của Vu Hiểu Huyên bỏ trên xe, sắc mặt lại đen hơn một chút, thầm mắng một tiếng rồi quay đầu xe.
Lúc Hàn Dịch tìm được Vu Hiểu Huyên thì cô đang ngồi nhắm mắt dựa vào một gốc cây ở ven đường, không biết có phải đang ngủ không, giày cao gót cởi ra ném qua một bên, đôi chân trắng nõn toàn đất bẩn.
Hàn Dịch khẽ cười cười, mở cửa xuống xe, dùng chân đá đá Vu Hiểu Huyên, “Này, dậy đi."
Thật ra Vu Hiểu Huyên không ngủ mà chỉ thấy đi lại hơi mệt, lại còn chóng mặt nên mới ngồi nghỉ một lát. Bị Hàn Dịch đá một cái, cô liền mở mắt ra.
Thấy người trước mắt là ai, đáy mắt Vu Hiểu Huyên lóe vẻ hung ác, đứng dậy phủi đất rồi liền đánh lên người anh. Hàn Dịch sợ cô ngã nên vội vươn tay đỡ lấy. Sau đó, anh liền không nhịn được một tiếng hét thảm, “Con bé chết tiệt này, buông ra."
Chỉ thấy Vu Hiểu Huyên nhào vào lòng anh, sau đó cắn một cái lên cổ anh. Sức cô không nhỏ, Hàn Dịch dám chắc là đã chảy máu rồi.
Con bé chết tiệt này là chó sao? Gặp người là cắn!
Vu Hiểu Huyên cắn được rồi mới nhả ra, cười đắc ý nhìn Hàn Dịch lấy tay bịt miệng vết thương, “Hừ, cho anh vứt tôi lại nè, tôi cắn chết anh."
Hàn Dịch nhoẻn miệng cười, đôi mắt hoa đào hấp háy khiến Vu Hiểu Huyên phải ôm ngực lui ra sau một bước, cảnh giác nhìn anh, “Anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, tôi có thể hét lên anh sàm sỡ tôi đấy."
Hàn Dịch càng cười tươi hơn, nháy mắt với Vu Hiểu Huyên, “Hét đi, dù cô có hét thì cũng có thể để người ta phân xử xem trong hai chúng ta, rốt cuộc là ai sàm sỡ ai?"
Vu Hiểu Huyên bĩu môi, ngoại hình đẹp thì giỏi lắm à, đồ ẻo lả.
“Lên xe." Hàn Dịch nói, sau đó phất tay mà đi.
Vu Hiểu Huyên suy nghĩ một chút, nhấc chân đuổi theo, còn không quên cầm giày cao gót lên.
“Địa chỉ." Hàn Dịch lời ít ý nhiều, không khí trong xe áp lực đến đáng sợ.
“À… tôi quên rồi." Vu Hiểu Huyên vô tội nhìn anh.
Hàn Dịch cười nhạt, “Cô quên rồi? Sao cô không quên luôn cả bản thân cô đi. Nói mau, nếu không thì tôi lại ném cô xuống đấy."
Vu Hiểu Huyên tiếp tục vô tội nhìn anh ta, “Tôi quên thật rồi." Trong mắt cô hiện vẻ giảo hoạt, chẳng phải anh nói biết nhà tôi sao, tôi không nói cho anh biết đấy, để xem anh làm thế nào.
Nhưng cô đã quên, có một câu nói là vui quá hóa buồn, còn có một câu nữa là tự làm tự chịu.
Hàn Dịch nhìn cô một lúc lâu, nở nụ cười, đôi mắt đào hoa lóe lên, “Được, đừng hối hận."
“Anh đừng hối hận thì có!", Vu Hiểu Huyên thầm nghĩ, sau đó chờ Hàn Dịch hỏi cô lần nữa, chỉ cần hỏi một lần nữa thì cô sẽ nói cho anh ta biết.
Nhưng chờ mãi mà không thấy Hàn Dịch hỏi nữa, Vu Hiểu Huyên mệt mỏi tựa lên cửa sổ xe, ngủ thiếp đi, ngay cả Hàn Dịch chở đi hướng nào cũng không biết.
Lúc xe dừng lại thì Vu Hiểu Huyên vẫn đang ngủ. Hàn Dịch nhìn vào kính chiếu hậu, cô ngủ rất yên tĩnh, khuôn mặt không biết là do nóng hay do ngủ mà hơi hồng, cái miệng nhỏ xinh hơi nhếch lên, rất đáng yêu.
Hàn Dịch nhìn mặt cô, nhỏ giọng lầm bầm một câu, “Lúc ngủ đáng yêu hơn."
Sau khi mở cửa xe, anh định đánh thức cô dậy, nhưng nghĩ thế nào lại khom lưng ôm cô từ trong xe ra. Cả quá trình này, Vu Hiểu Huyên vẫn không tỉnh.
Hàn Dịch cũng thấy phục, cô không cảnh giác như vậy, ngày nào đó bị người ta bán cũng không biết.
Ôm cô lên tầng, Hàn Dịch cố hết sức để ấn phím tầng 16. Khó khăn lắm mới mở được cửa, anh đặt cô lên giường ở phòng khách, thở phào nhẹ nhõm, trông cô gầy teo mà không ngờ lại nặng như vậy.
Lau mồ hôi trán, Hàn Dịch cởi áo khoác cho Vu Hiểu Huyên, kéo chăn đắp cho cô rồi mới trở về phòng ngủ chính để tắm rửa.
Đây là căn hộ trong trung tâm thành phố của anh, rất ít khi đến ở, chỉ dặn người đúng giờ tới quét dọn. Ở đây rất gần trụ sở chính của Hàn Thị, thỉnh thoảng tăng ca mệt mỏi thì anh sẽ đến đây ngủ.
Tắm rửa xong, vào phòng khách thấy Vu Hiểu Huyên vẫn còn yên tĩnh ngủ, nhưng chăn lại bị cô ấy đạp xuống giường, anh không nhịn được bật cười một tiếng, cam chịu nhặt chăn đắp lên người cô.
Hàn Dịch đen mặt, “Thẩm Quân Dục, cậu coi Hàn Dịch tôi là loại người gì? Tôi là người bụng đói ăn quàng sao?"
Thẩm Quân Dục xấu hổ, “Được, được, được, cậu đưa, cậu đưa."
“Không được." Vu Hiểu Huyên níu chặt cánh tay Thẩm Quân Dục, “Em không muốn đồ ẻo lả này đưa về. Nam thần, em muốn anh đưa em về."
Hàn Dịch kéo mạnh cánh tay Vu Hiểu Huyên, không để ý đến việc cô giãy giụa mà nhét cô vào trong xe của mình, sau đó đóng cửa xe, lao vút đi.
Thẩm Quân Dục bật cười, sau đó mới nhớ ra Cố Dương và Cố Khải vẫn còn ở trong phòng, bèn gọi điện thoại cho hai người rồi lái xe về nhà.
“Đồ ẻo lả, mở cửa xe cho tôi." Vu Hiểu Huyên bị Hàn Dịch ném ra ghế sau thì đập cửa xe, la hét với anh.
Sắc mặt Hàn Dịch đen thui, ra vẻ mắt điếc tai ngơ với tiếng hét của cô. Một lúc sau, anh mới nhận ra là mình không biết địa chỉ nhà Vu Hiểu Huyên, vừa rồi nói như vậy chỉ là tùy tiện tìm cớ. Anh bèn nhìn kính chiếu hậu rồi hỏi: “Vu Hiểu Huyên, nhà cô ở đâu?"
Vu Hiểu Huyên không mở cửa xe được, rượu ngấm lâu nên bây giờ đầu cô rất choáng váng. Thế là cô ôm cánh tay ngồi phía sau, nghe Hàn Dịch hỏi thì chỉ hừ lạnh một tiếng, chẳng nói chẳng rằng.
“Hỏi cô đó, nhà cô ở đâu?"
Vu Hiểu Huyên thong thả trả lời, “Anh nói biết địa chỉ nhà tôi mà, bây giờ hỏi tôi làm gì? Tôi không nói cho anh biết."
Hàn Dịch giận quá hóa cười, “Cô tin tôi ném cô xuống xe không?"
“Có giỏi thì làm đi, đồ ẻo lả chết tiệt."
Két một tiếng, xe đỗ phịch lại. Vu Hiểu Huyên không kịp đề phòng nên đầu đập mạnh vào thành ghế, đau đến mức khiến cô “ối" một tiếng.
Hàn Dịch nhấn nút mở cửa xe, “Xuống xe."
Vu Hiểu Huyên ngẩng đầu lên, “Cái đồ ẻo lả kia, ngay cả xe cũng không biết lái, hừ." Cô hừ lạnh một tiếng rồi xuống xe. Vừa đóng cửa xe lại thì chiếc xe đã lao vút đi.
Vu Hiểu Huyên bĩu môi, đang định đón xe mới chợt phát hiện túi của mình vẫn còn trên xe Hàn Dịch, “Đồ ẻo lả, đồ khốn kiếp, anh quay lại cho tôi."
Trên đường phố yên tĩnh đã không thấy bóng dáng xe Hàn Dịch từ lâu. Vu Hiểu Huyên hung dữ giậm chân.
“Khốn kiếp, lần sau đừng để bản tiểu thư gặp anh, nếu không... tôi nhất định sẽ cắn chết anh."
Không có tiền, không có điện thoại, đầu còn choáng váng, Vu Hiểu Huyên cảm thấy mình bây giờ đúng là thảm của thảm. Gió lạnh thổi qua khiến cô tỉnh táo hơn môt chút. Cô lắc lắc đầu, đi dọc bên đường, vừa đi được vài bước đã cảm thấy đeo giày cao gót rất khó chịu, bèn cởi giày ra, xách trong tay.
Cả đường đi, sắc mắt Hàn Dịch tối sầm, chỉ cần nghĩ tới Vu Hiểu Huyên không biết tốt xấu, còn thích cắn bậy là anh liền giận không biết trút vào đâu.
Lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, vô tình quay đầu lại, anh mới phát hiện túi của Vu Hiểu Huyên bỏ trên xe, sắc mặt lại đen hơn một chút, thầm mắng một tiếng rồi quay đầu xe.
Lúc Hàn Dịch tìm được Vu Hiểu Huyên thì cô đang ngồi nhắm mắt dựa vào một gốc cây ở ven đường, không biết có phải đang ngủ không, giày cao gót cởi ra ném qua một bên, đôi chân trắng nõn toàn đất bẩn.
Hàn Dịch khẽ cười cười, mở cửa xuống xe, dùng chân đá đá Vu Hiểu Huyên, “Này, dậy đi."
Thật ra Vu Hiểu Huyên không ngủ mà chỉ thấy đi lại hơi mệt, lại còn chóng mặt nên mới ngồi nghỉ một lát. Bị Hàn Dịch đá một cái, cô liền mở mắt ra.
Thấy người trước mắt là ai, đáy mắt Vu Hiểu Huyên lóe vẻ hung ác, đứng dậy phủi đất rồi liền đánh lên người anh. Hàn Dịch sợ cô ngã nên vội vươn tay đỡ lấy. Sau đó, anh liền không nhịn được một tiếng hét thảm, “Con bé chết tiệt này, buông ra."
Chỉ thấy Vu Hiểu Huyên nhào vào lòng anh, sau đó cắn một cái lên cổ anh. Sức cô không nhỏ, Hàn Dịch dám chắc là đã chảy máu rồi.
Con bé chết tiệt này là chó sao? Gặp người là cắn!
Vu Hiểu Huyên cắn được rồi mới nhả ra, cười đắc ý nhìn Hàn Dịch lấy tay bịt miệng vết thương, “Hừ, cho anh vứt tôi lại nè, tôi cắn chết anh."
Hàn Dịch nhoẻn miệng cười, đôi mắt hoa đào hấp háy khiến Vu Hiểu Huyên phải ôm ngực lui ra sau một bước, cảnh giác nhìn anh, “Anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, tôi có thể hét lên anh sàm sỡ tôi đấy."
Hàn Dịch càng cười tươi hơn, nháy mắt với Vu Hiểu Huyên, “Hét đi, dù cô có hét thì cũng có thể để người ta phân xử xem trong hai chúng ta, rốt cuộc là ai sàm sỡ ai?"
Vu Hiểu Huyên bĩu môi, ngoại hình đẹp thì giỏi lắm à, đồ ẻo lả.
“Lên xe." Hàn Dịch nói, sau đó phất tay mà đi.
Vu Hiểu Huyên suy nghĩ một chút, nhấc chân đuổi theo, còn không quên cầm giày cao gót lên.
“Địa chỉ." Hàn Dịch lời ít ý nhiều, không khí trong xe áp lực đến đáng sợ.
“À… tôi quên rồi." Vu Hiểu Huyên vô tội nhìn anh.
Hàn Dịch cười nhạt, “Cô quên rồi? Sao cô không quên luôn cả bản thân cô đi. Nói mau, nếu không thì tôi lại ném cô xuống đấy."
Vu Hiểu Huyên tiếp tục vô tội nhìn anh ta, “Tôi quên thật rồi." Trong mắt cô hiện vẻ giảo hoạt, chẳng phải anh nói biết nhà tôi sao, tôi không nói cho anh biết đấy, để xem anh làm thế nào.
Nhưng cô đã quên, có một câu nói là vui quá hóa buồn, còn có một câu nữa là tự làm tự chịu.
Hàn Dịch nhìn cô một lúc lâu, nở nụ cười, đôi mắt đào hoa lóe lên, “Được, đừng hối hận."
“Anh đừng hối hận thì có!", Vu Hiểu Huyên thầm nghĩ, sau đó chờ Hàn Dịch hỏi cô lần nữa, chỉ cần hỏi một lần nữa thì cô sẽ nói cho anh ta biết.
Nhưng chờ mãi mà không thấy Hàn Dịch hỏi nữa, Vu Hiểu Huyên mệt mỏi tựa lên cửa sổ xe, ngủ thiếp đi, ngay cả Hàn Dịch chở đi hướng nào cũng không biết.
Lúc xe dừng lại thì Vu Hiểu Huyên vẫn đang ngủ. Hàn Dịch nhìn vào kính chiếu hậu, cô ngủ rất yên tĩnh, khuôn mặt không biết là do nóng hay do ngủ mà hơi hồng, cái miệng nhỏ xinh hơi nhếch lên, rất đáng yêu.
Hàn Dịch nhìn mặt cô, nhỏ giọng lầm bầm một câu, “Lúc ngủ đáng yêu hơn."
Sau khi mở cửa xe, anh định đánh thức cô dậy, nhưng nghĩ thế nào lại khom lưng ôm cô từ trong xe ra. Cả quá trình này, Vu Hiểu Huyên vẫn không tỉnh.
Hàn Dịch cũng thấy phục, cô không cảnh giác như vậy, ngày nào đó bị người ta bán cũng không biết.
Ôm cô lên tầng, Hàn Dịch cố hết sức để ấn phím tầng 16. Khó khăn lắm mới mở được cửa, anh đặt cô lên giường ở phòng khách, thở phào nhẹ nhõm, trông cô gầy teo mà không ngờ lại nặng như vậy.
Lau mồ hôi trán, Hàn Dịch cởi áo khoác cho Vu Hiểu Huyên, kéo chăn đắp cho cô rồi mới trở về phòng ngủ chính để tắm rửa.
Đây là căn hộ trong trung tâm thành phố của anh, rất ít khi đến ở, chỉ dặn người đúng giờ tới quét dọn. Ở đây rất gần trụ sở chính của Hàn Thị, thỉnh thoảng tăng ca mệt mỏi thì anh sẽ đến đây ngủ.
Tắm rửa xong, vào phòng khách thấy Vu Hiểu Huyên vẫn còn yên tĩnh ngủ, nhưng chăn lại bị cô ấy đạp xuống giường, anh không nhịn được bật cười một tiếng, cam chịu nhặt chăn đắp lên người cô.
Tác giả :
Cửu Mạch Ly