Ám Yến
Chương 15
Thái Đường Yến vẫn chưa cất sách, Thường Minh liền lôi tấm ảnh ra, chụp lại bằng điện thoại rồi tải vào máy tính xách tay. Thường Minh vẫn chưa tìm rõ manh mối, không tiện kéo cả Tạ Vũ Bách và Vương Trác vào. Nhiệm vụ thiết yếu hiện tại là phải tân trang lại nhà cửa, cứ ở lỳ ở đây cũng không hay ho gì, anh liên lạc với lão Viên sắp xếp nhiệm vụ, còn bên mình thì nhờ chú Chung và thím Hồ giúp.
Một ngày bôn ba đã làm Thường Minh nhanh chóng mỏi mệt nên nằm dài lên giường từ khi sớm. Ưu điểm của anh là khả năng thích ứng khá mạnh, không quen giường cũng mơ màng ngủ được.
Cũng chẳng biết đã bao lâu trôi qua, đêm đen dày đặc, tiếng mở khóa ken két vang lên giữa màn đêm gọi anh tỉnh lại.
Thường Minh ti hí mắt, khẽ ngóc đầu dậy, thích ứng với bóng tối khiến anh nhanh chóng chụp được một bóng người ở cạnh cửa.
Chính là Thái Đường Yến, không lẫn vào đâu được. Cũng không biết lấy đâu ra căn cứ đó, mà phần lớn là trực giác. Thường Minh lại nằm xuống.
Động tác thay giày của cô chậm chạp hệt như bà lão, tiếng vang rất nhẹ khó nhận ra. Sau đó vào phòng ngủ cởi áo khoác ra, anh có thể nhìn thấy đường cong của cơ thể nhẵn bóng ấy, chắc mặc bên trong là áo mùa thu bó sát người. Vào phòng tắm đóng cửa lại, rồi nhanh chóng tiếng nước chảy vang lên.
Thường Minh lắng nghe nước chảy trong bóng tối, cảm giác thật vi diệu, dù cô ở nhà anh một tháng nhưng cũng chưa từng xâm nhập vào cuộc sống của anh tỉ mỉ đến như thế, như quay về lại thời kỳ nội trú, chỉ có điều bạn cùng phòng bây giờ của anh là khác phái, là một người phụ nữ anh từng không muốn dây dưa nữa.
Thường Minh đúng là sớm nắng chiều mưa.
Cửa phòng tắm bị kéo mở, ánh sáng và hơi nước bọc quanh người bước ra, mơ hồ như trong mộng, Thái Đường Yến bối tóc lên cao, mặc bộ đồ ngủ tròng đầu, đường cong gò ngực thay đổi, Thường Minh có thể chắc chắn cô không mặc áo lót.
Quá bỉ ổi, Thường Minh tự nhận mình chẳng phải chính nhân quân tử gì, nhưng nhìn trộm còn thô bỉ hơn nhiều. Anh tức giận quay mặt vào tường, cửa phòng ngủ bên kia cũng khép lại.
Thái Đường Yến cũng chẳng để ý đến một góc xoắn xuýt bên này, cả người cô lạnh run, đầu hôn mê, chỉ muốn chui vào chiếc chăn ấm áp, nhưng chăn lại lạnh như đá, cô rùng mình liên tục, ngủ không yên giấc đến tận trời sáng.
Đang mơ màng thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Thường Minh đứng bên ngoài gọi: Thái Tiểu Đường, dậy chưa, đã hơn chín giờ rồi.
Ờ...
Dậy ăn sáng đi.
Thái Đường Yến không nghe rõ là gọi cô dậy nấu ăn hay ra ăn sáng, chỉ siết chặt chăn đáp, Tôi không ăn.
Dậy giúp tôi in đồ đi.
Quả nhiên chẳng phải chuyện gì hay ho, Muộn rồi.
Cô sao thế?
Không sao.
Bên ngoài lặng đi một thoáng, Tôi vào nhé?
...
Không thấy từ chối, Thường Minh bèn đẩy cửa đi vào, Thái Đường Yến bọc mình trong chăn hệt như chú gấu bắc cực, chỉ nhô mỗi đầu ra.
Tiếng nạng cộp cộp lại gần cô, một bàn tay ấm áp đặt lên trán cô, Thái Đường Yến đột ngột mở mắt ra.
Thường Minh thu tay về, Sốt rồi, hơi nóng đấy. Có thuốc không?
Lắc đầu.
Tôi ra ngoài mua cho cô nhé?
Không cần đâu... Dân quê chúng tôi đâu có yếu đuối như người thành phố các anh. Chạm phải đôi mắt nheo lại của Thường Minh, giọng cô chậm lại, Ngủ một giấc là tốt rồi.
Thường Minh mò lấy nạng rồi lại cộp cộp đi ra ngoài, Thái Đường Yến ở sau lưng kêu lên: Thường tiên sinh, không cần thật mà!
Thường Minh đáp: Tôi rót nước cho cô, không ép cô ăn uống.
Thái Đường Yến lại xấu hổ nằm xuống.
Thường Minh dùng tay phải kẹp bình nước đi vào, Thái Đường Yến hơi lo sợ chống người ngồi dậy, tu ừng ực hết hơn nửa chai, quả thật cô rất khát.
Đừng uống vội như thế.
Vốn đang còn yên ổn, nhưng vừa bị nhắc như thế thì lại hấp tấp, sặc một cái, cô lau khóe miệng rồi đặt bình nước lên bàn.
Thường Minh hỏi: Cảm thấy thế nào?
Lạnh.
Có túi chườm nóng không?
Lắc đầu.
Máy sưởi?
Vẫn lắc đầu.
Thường Minh lại nghĩ, Vậy để tôi ôm cô?
Thái Đường Yến tưởng anh đang giỡn nên lại tiếp tục lắc đầu. Nhưng Thường Minh chơi thật, tính nhấc chăn cô lên.
Không muốn! Thường Minh vẫn nắm một góc chăn, dùng ánh mắt khóa cô lại, Thái Đường Yến sợ hãi, mềm giọng nói, Không cần... Tay anh như thế ôm cũng chẳng được... Ý cô là cánh tay phải đang bọc thạch cao treo trên cổ Thường Minh.
Thường Minh không nói nhiều, lập tức tháo dây ra, trong sự kinh ngạc của Thái Đường Yến liền chui vào chăn cô. Thái Đường Yến phản ứng lại liền co rụt vào chân tường.
Cô sợ cái gì, cũng đâu phải chưa ôm bao giờ.
Nói câu này cứ như đã bị ‘ăn’ một lần thì từ nay về sau có thể tùy tiện bắt nạt vậy. Thái Đường Yến nổi giận, lại đang trong giai đoạn bệnh tật nên cơn thịnh nộ tăng vọt gấp đôi, sắc mặt cô rất không tốt, giãy giụa mạnh.
Này —— Cô đá gì thế —— Chân đừng lộn xộn! —— Nghe không hả, Thái Tiểu Đường!! Làm phản rồi! —— Ai ôi...
Thái Đường Yến cũng không biết đầu gối mình chạm vào chân cụt hay thân dưới của anh, Thường Minh cong gập người, ngũ quan nhíu sát lại với nhau. Cô không dễ chịu gì nên cũng chẳng có lòng dỗ anh, hơn nữa cũng cảm thấy lão già hồ ly này đang giả vờ, vậy là nhanh chóng kéo chăn về mình, để Thường Minh lăn ra khỏi chăn.
Cơn giận của Thường Minh bị châm đốt, chống nạng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nói: Thái Tiểu Đường, mẹ nó tôi tốt bụng mà cô nghĩ là lòng lang dạ thú à! Cô mà có đổ bệnh thì tôi không ôm nổi cô đi bệnh viện đâu!
Thái Đường Yến dứt khoát kéo chăn lên, trùm kín đầu.
Thường Minh tức đến run người, Được, cô tự sinh tự diệt đi!
Thường Minh nhặt dây buộc lên quay về ghế sofa, mở laptop lên làm chuyện của mình, mắt nhìn hạng mục số liệu nhưng lại chẳng vào được đầu.
Anh lại tức giận với một cô nhóc đang bị bệnh, đúng là không tiền đồ.
Thường Minh lại đứng dậy, nấu một nồi cháo trắng trước, rồi lại vào phòng ngủ ngồi bên mép giường cô, gỡ chăn ra hỏi: Nhiệt kế ở đâu?
Thường Minh không quen với thái độ thất thường lặp đi lặp lại của anh, cô chớp chớp mắt, rồi đưa tay chỉ vào bàn có hộc kéo.
Cái này? Có ba tủ kéo, Thường Minh bắt đầu hỏi từ chiếc tủ kê sát giường nhất, thấy cô gật đầu thì kéo ra, nhiệt kệ nằm cạnh một gói băng vệ sinh. Thường Minh dùng một tay mở nắp nhiệt kế, vẫy mấy cái rồi đưa cho cô.
Thường Minh ngồi xuống ghế, cách giường một quãng. Thái Đường Yến lén lút nhìn anh, không ngờ Thường Minh vẫn cứ nhìn mành, lập tức bị bắt gặp. Tính nói câu gì đấy hóa giải lúng túng, nhưng một là cô không thành thạo, thêm nữa giờ choáng váng não căng phình, thế là dứt khoát bỏ luôn.
Mười phút khó khăn.
Đưa tôi.
Thái Đường Yến đưa nhiệt kế qua.
Thường Minh nhìn về cửa sổ, nói: 37,9°C, nếu hơn 38,5°C thì cô phải uống thuốc bằng được cho tôi.
Bên kia ngoan ngoãn gật đầu.
Thường Minh đóng nắp để vào lại vị trí cũ, Nấu cháo rồi, đã đói bụng chưa?
Lại lắc đầu.
Thường Minh nhíu mày, đây là tín hiệu nguy hiểm, nhưng anh lại chỉ nói: Ăn nhiều chút.
Thái Đường Yến vật lộn khoác áo vào ngồi dậy, rửa mặt rồi ăn một bát cháo, quả thật không hợp khẩu vị, thế là lại nằm xuống ngủ tiếp.
Đến bốn giờ rưỡi thì điện thoại reo lên, tên là bà chủ, đây là lần đầu tiên có người gọi điện tìm cô, Thường Minh nhìn người kia vẫn đang ngủ mê man, nhưng lúc nãy cô ăn trông chẳng khác gì tự làm mình đau khổ, thế là Thường Minh vẫn đi vào gọi cô dậy.
Cô có điện thoại.
Thái Đường Yến khổ sở mở mắt, nghe điện thoại, Thường Minh đứng bên cạnh nhìn.
Alo, bà chủ à. A ——! Tôi ngủ quên mất, quên cả thời gian rồi, xấu hổ quá, giờ tôi đến ngay đây ——
Thái Đường Yến nhấc chăn lên định ngồi dậy, bỗng bị một tay Thường Minh đè bả vai lại, Cô sốt thành ra thế này rồi mà còn đi làm à.
Thái Đường Yến gỡ tay anh ra, khá là phiền não, Không đi làm thì anh đưa tiền đi.
Đưa luôn ——
Tiểu Thái à, đau rồi hả? Đau thì không cần tới nữa, hôm nay trời mưa chắc cũng không nhiều khách lắm đau, cơ thể cô quan trọng hơn. Không cần đến đâu.
Rốt cuộc vẫn là ở trên địa bàn của mình, gan Thái Đường Yến lớn hơn chút, trợn mắt nhìn Thường Minh, nói: Không sao đâu bà chủ ——
Cô bị bệnh mà đến thì cũng hay lắm, đúng không. Ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi, sớm bình phục nhé.
Rồi bên kia cúp máy.
Thái Đường Yến ủ rũ cúi đầu.
Thường Minh nhìn cô như không hiểu. Ở trước mặt anh cô sẽ tức giận, không dè dặt đón nhận cảm xúc của anh nữa mà sẽ bắn ngược lại. Có lẽ đàn ông trời sinh hiếu chiến, Thường Minh lại cảm thấy Thái Đường Yến như vậy đáng yêu rất nhiều.
Thường Minh nói: Tôi đưa thật.
Thái Đường Yến ném điện thoại vào ngực anh - có lẽ là để công kích anh, cũng có lẽ là đưa điện thoại cho anh, nhưng không quan trọng - Thường Minh đón lấy, lại còn mỉm cười nữa, đương nhiên là cô không nhìn thấy rồi, nếu không có khi lại giơ cả chân lên.
Thường Minh lóng ngóng bắt cô đo nhiệt độ lại lần nữa, 38,8 °C, chả trách lại nóng tính đến thế, thôi thì đi phục vụ thuốc vậy
Đây là lần đầu tiên Thường Minh không đeo chân giả một mình ra ngoài. Lúc này mới cảm thấy có Thái Đường Yến đứng bên cạnh mình thật tốt, khi ấy anh như có đồng bạn, dù ánh mắt người khác có thương hại đến đâu thì cũng có người cho anh chỗ dựa.
Đi xuống lầu thì nạng xuống trước, vẫn chậm rãi như cũ, lúc khỏe thì bước nhanh hai bậc một lần, cảm giác xa xôi dần mờ nhạt.
May mà trời không mưa đất không trợn đỡ anh thêm phiền phức, gặp phải mấy người đi đường, lập tức sự chú ý của bọn họ tập trung ngay lên chân trái của anh. Thường Minh vẫn nhìn thẳng về phía trước, cố gắng không nhìn vào mắt ai, nhưng trong lòng lại như bị những ánh mắt kia lột sạch.
Anh tìm một hiệu thuốc dây chuyền ở cạnh tiểu khu, đi thẳng đến quầy thuốc bảo nhân viên lấy mấy viên ibuprofen*.
(*ibuprofen là thuốc chống viêm giảm đau hạ sốt không steroid.)
Lúc này trong hiệu thuốc chỉ có hai người bọn họ, hệt như diễn viên cầm kịch bản, sau khi đối chiếu một lần lời thoại thì ai làm việc ấy.
May mắn đáng giá duy nhất là dọc đường lên xuống cầu thang không gặp hàng xóm cùng tầng.
Thường Minh lại gọi cô dậy đút thuốc, Thái Đường Yến ngủ một giấc thẳng đến chín giờ tối, giữa chừng uống hai chai nước nóng, cơn sốt hạ đi nên tỉnh táo lại khá nhiều, bụng cũng đói meo.
Nồi cháo cơm điện vẫn còn giữ ấm, hiếm khi thấy Thường Minh lại có thể quan tâm như vậy, Thái Đường Yến múc một bát.
Thường Minh ngồi trên sofa bận chuyện của mình, chăn vò một cục nhét sau lưng để dựa.
Thái Đường Yến ăn một mỗng cháo lại lặng lẽ đưa mắt nhìn, nhưng Thường Minh như không để ý đến cô, có lẽ còn đang giận cô.
Ăn xong cháo, Thái Đường Yến rửa bát đi ra, nói: Thường tiên sinh, anh còn cần in hộ không?
Ừm, Thái Tiểu Đường đó lại trở lại rồi. Thường Minh có chút thất vọng khó hiểu.
Cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi à.
Thái Đường Yến hiểu lầm, đáp: Chắc quán in vẫn còn mở cửa.
Thợ hồ Thường Minh nói: Tối khuya rồi còn chạy ra ngoài làm gì, sáng mai rồi đi.
Té ra là lo lắng buổi tối ra ngoài không an toàn sao? Thái Đường Yến ở bên cạnh xoa ly, thoải mái không lời nào diễn tả được.
Cô ngồi ở một góc sofa, lôi cuốn sách kia ra đọc.
Thường Minh xếp tài liệu trên tay lại, Cô vẫn còn làm ở chỗ kia à?
Câu hỏi bất thình lình làm Thái Đường Yến không kịp phản ứng, Hả?
Hỗn Hợp Dạ Sắc.
À, không phải. Thái Đường Yến nói, Tôi không làm, tôi không làm cái đó.
Rốt cuộc Thường Minh cũng tranh thủ ngẩng đầu lên nhìn cô.
Đây là lần đầu tiên Thái Đường Yến nhắc tới quá khứ và hiện tại với người khác, luôn có dũng khí đoạn tuyệt muốn trút hết mới nhắc đến được.
cô nói: Giờ tôi làm ở quán lẩu, làm phục vụ.
Cô đợi thái độ hoài nghi hay pha trò của Thường Minh, nhưng không có, anh chỉ ừ một tiếng đơn giản, nhưng lại khiến cô dễ chịu hơn.
Một lát sau, Thường Minh nói: Cô đi làm được mấy năm rồi?
Hơn một năm.
Có thể là do tối nay Thường Minh nhìn có vẻ không gai góc, cũng có thể do nín nhịn một bụng tâm sự đã lâu không có ai để giãi bày, tóm lại Thái Đường Yến có dục vọng muốn thổ lộ.
Cô nói: Tôi vẫn chưa tốt nghiệp, mới lên năm nhất đã nghỉ học, nếu thuận lợi thì sang năm về đi học tiếp.
Ánh mắt nhìn cô của Thường Minh có thay đổi, là ánh mắt soi mói, mà cũng có tò mò.
Thường Minh nói: Đại học nào, ngành gì?
Thái Đường Yến tránh câu hỏi thứ nhất, Tiếng Anh.
Thích không?
Thích.
Tại sao?
... Không nói được, chỉ là thay đổi cách bày tỏ cảm xúc khá là hay.
Hèn gì thích đọc sách đến thế. Ánh mắt của Thường Minh chuyển qua cuốn sách trong tay cô, vươn tay ra, Đưa tôi.
Làm gì? Tuy hỏi thế, nhưng Thái Đường Yến vẫn đưa sách cho anh.
Thường Minh thả người trên giường, lật trang đầu tiên ra chỉ vào đoạn đầu hỏi: Đọc đi.
Kiểm tra tôi à.
Thái Đường Yến lấy sách về, hắng giọng, dựa theo đoạn đầu mà đọc ——
Last night i dreamt i went to Manderley again. it seems to me...
(Đêm qua tôi mơ mình lại đến Manderley lần nữa. Có vẻ như với tôi...)
Đọc xong rồi Thái Đường Yến mới nhìn xem phản ứng Thường Minh như thế nào, chỉ thấy anh lẳng lặng nhìn mình, như cười như không. Nét mặt xúc phạm như thế, có cảm giác như muốn châm chọc nhưng lại cố nén. Thái Đường Yến bực mình, Đánh giá?
Thường Minh không trả lời thẳng, nói: Tôi đọc một lần cô nghe nhé?
Khiêu khích đến rồi. Thái Đường Yến tức giận nhét sách cho anh, hai người ngồi khá xa, cô còn cố ý dịch lại gần.
Đọc đi.
Thường Minh bắt đầu lặp lại câu vừa nãy cô đọc, chỉ có điều đổi âm điệu khác, mượt mà, tròn chữ, rất tiêu chuẩn, lúc anh đọc lên câu đầu tiên, Thái Đường Yến đã biết vì sao lúc nãy anh lại có vẻ mặt đó.
Khi chữ cuối cùng bật ra khỏi miệng anh, Thường Minh đặt sách xuống, nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên trước đó chưa từng có của cô, người như bước ra từ tăm tối, ánh mắt sáng lên.
Sao? Thường Minh hỏi.
Tốt hơn tôi nhiều! Thái Đường Yến khen người chưa bao giờ keo kiệt, làm Thường Minh cũng sửng sốt, Anh học như thế nào vậy?
Còn hỏi người ta học thế nào, quả nhiên vẫn là sinh viên. Nhưng sự sùng bái của cô gái nhỏ làm anh có chút tự đắc, cười nói: Tôi đi du học.
Hèn gì...
Nhưng lâu rồi chưa nói, giảm đi rồi.
Khả năng nghe thì tôi còn học được, nhưng khẩu ngữ thì chịu thôi, tiếng Anh lai Trung quá.
Còn cứng lắm.
Còn cứng lắm. Thái Đường Yến không hiểu vì sao lại lặp lại lời anh, kết cấu cụm từ ABB* khá thú vị, đặc biệt khi ghép với người đang tạm thôi nóng nảy như Thường Minh thì lại có cảm giác đáng yêu đầy mâu thuẫn.
(*Từ gốc của tác giả là 硬邦邦/yìngbāngbāng – cấu trúc láy 2 chữ sau, ví dụ như “hiểu chút chút”.)
Thường Minh nói: Học tôi làm gì.
Thái Đường Yến nói: Thường tiên sinh, anh dạy tôi đi, dạy tôi khẩu ngữ.
Thường Minh xòe tay trái ra, Đóng học phí.
Thái Đường Yến nhặt sách lên đánh khẽ vào tay anh, cười hì hì.
Đây là lần đầu tiên Thái Đường Yến cười với anh đầy ự nhiên như thế, không khiên cưỡng, không nhăn nhó, nhìn rất thoải mái, thậm chí Thường Minh còn có kích muốn bóp lấy gương mặt kia.
Bỗng Thái Đường Yến lại gần, vô cùng thành kính cầm sách lên, nói: Thường tiên sinh, anh đọc thêm một đoạn cho tôi được chứ?
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Thường Minh lại gật đầu, rồi đột nhiên tỉnh ngộ, Người phải luyện khẩu ngữ là cô, cô đọc cho tôi đi.
Một ngày bôn ba đã làm Thường Minh nhanh chóng mỏi mệt nên nằm dài lên giường từ khi sớm. Ưu điểm của anh là khả năng thích ứng khá mạnh, không quen giường cũng mơ màng ngủ được.
Cũng chẳng biết đã bao lâu trôi qua, đêm đen dày đặc, tiếng mở khóa ken két vang lên giữa màn đêm gọi anh tỉnh lại.
Thường Minh ti hí mắt, khẽ ngóc đầu dậy, thích ứng với bóng tối khiến anh nhanh chóng chụp được một bóng người ở cạnh cửa.
Chính là Thái Đường Yến, không lẫn vào đâu được. Cũng không biết lấy đâu ra căn cứ đó, mà phần lớn là trực giác. Thường Minh lại nằm xuống.
Động tác thay giày của cô chậm chạp hệt như bà lão, tiếng vang rất nhẹ khó nhận ra. Sau đó vào phòng ngủ cởi áo khoác ra, anh có thể nhìn thấy đường cong của cơ thể nhẵn bóng ấy, chắc mặc bên trong là áo mùa thu bó sát người. Vào phòng tắm đóng cửa lại, rồi nhanh chóng tiếng nước chảy vang lên.
Thường Minh lắng nghe nước chảy trong bóng tối, cảm giác thật vi diệu, dù cô ở nhà anh một tháng nhưng cũng chưa từng xâm nhập vào cuộc sống của anh tỉ mỉ đến như thế, như quay về lại thời kỳ nội trú, chỉ có điều bạn cùng phòng bây giờ của anh là khác phái, là một người phụ nữ anh từng không muốn dây dưa nữa.
Thường Minh đúng là sớm nắng chiều mưa.
Cửa phòng tắm bị kéo mở, ánh sáng và hơi nước bọc quanh người bước ra, mơ hồ như trong mộng, Thái Đường Yến bối tóc lên cao, mặc bộ đồ ngủ tròng đầu, đường cong gò ngực thay đổi, Thường Minh có thể chắc chắn cô không mặc áo lót.
Quá bỉ ổi, Thường Minh tự nhận mình chẳng phải chính nhân quân tử gì, nhưng nhìn trộm còn thô bỉ hơn nhiều. Anh tức giận quay mặt vào tường, cửa phòng ngủ bên kia cũng khép lại.
Thái Đường Yến cũng chẳng để ý đến một góc xoắn xuýt bên này, cả người cô lạnh run, đầu hôn mê, chỉ muốn chui vào chiếc chăn ấm áp, nhưng chăn lại lạnh như đá, cô rùng mình liên tục, ngủ không yên giấc đến tận trời sáng.
Đang mơ màng thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Thường Minh đứng bên ngoài gọi: Thái Tiểu Đường, dậy chưa, đã hơn chín giờ rồi.
Ờ...
Dậy ăn sáng đi.
Thái Đường Yến không nghe rõ là gọi cô dậy nấu ăn hay ra ăn sáng, chỉ siết chặt chăn đáp, Tôi không ăn.
Dậy giúp tôi in đồ đi.
Quả nhiên chẳng phải chuyện gì hay ho, Muộn rồi.
Cô sao thế?
Không sao.
Bên ngoài lặng đi một thoáng, Tôi vào nhé?
...
Không thấy từ chối, Thường Minh bèn đẩy cửa đi vào, Thái Đường Yến bọc mình trong chăn hệt như chú gấu bắc cực, chỉ nhô mỗi đầu ra.
Tiếng nạng cộp cộp lại gần cô, một bàn tay ấm áp đặt lên trán cô, Thái Đường Yến đột ngột mở mắt ra.
Thường Minh thu tay về, Sốt rồi, hơi nóng đấy. Có thuốc không?
Lắc đầu.
Tôi ra ngoài mua cho cô nhé?
Không cần đâu... Dân quê chúng tôi đâu có yếu đuối như người thành phố các anh. Chạm phải đôi mắt nheo lại của Thường Minh, giọng cô chậm lại, Ngủ một giấc là tốt rồi.
Thường Minh mò lấy nạng rồi lại cộp cộp đi ra ngoài, Thái Đường Yến ở sau lưng kêu lên: Thường tiên sinh, không cần thật mà!
Thường Minh đáp: Tôi rót nước cho cô, không ép cô ăn uống.
Thái Đường Yến lại xấu hổ nằm xuống.
Thường Minh dùng tay phải kẹp bình nước đi vào, Thái Đường Yến hơi lo sợ chống người ngồi dậy, tu ừng ực hết hơn nửa chai, quả thật cô rất khát.
Đừng uống vội như thế.
Vốn đang còn yên ổn, nhưng vừa bị nhắc như thế thì lại hấp tấp, sặc một cái, cô lau khóe miệng rồi đặt bình nước lên bàn.
Thường Minh hỏi: Cảm thấy thế nào?
Lạnh.
Có túi chườm nóng không?
Lắc đầu.
Máy sưởi?
Vẫn lắc đầu.
Thường Minh lại nghĩ, Vậy để tôi ôm cô?
Thái Đường Yến tưởng anh đang giỡn nên lại tiếp tục lắc đầu. Nhưng Thường Minh chơi thật, tính nhấc chăn cô lên.
Không muốn! Thường Minh vẫn nắm một góc chăn, dùng ánh mắt khóa cô lại, Thái Đường Yến sợ hãi, mềm giọng nói, Không cần... Tay anh như thế ôm cũng chẳng được... Ý cô là cánh tay phải đang bọc thạch cao treo trên cổ Thường Minh.
Thường Minh không nói nhiều, lập tức tháo dây ra, trong sự kinh ngạc của Thái Đường Yến liền chui vào chăn cô. Thái Đường Yến phản ứng lại liền co rụt vào chân tường.
Cô sợ cái gì, cũng đâu phải chưa ôm bao giờ.
Nói câu này cứ như đã bị ‘ăn’ một lần thì từ nay về sau có thể tùy tiện bắt nạt vậy. Thái Đường Yến nổi giận, lại đang trong giai đoạn bệnh tật nên cơn thịnh nộ tăng vọt gấp đôi, sắc mặt cô rất không tốt, giãy giụa mạnh.
Này —— Cô đá gì thế —— Chân đừng lộn xộn! —— Nghe không hả, Thái Tiểu Đường!! Làm phản rồi! —— Ai ôi...
Thái Đường Yến cũng không biết đầu gối mình chạm vào chân cụt hay thân dưới của anh, Thường Minh cong gập người, ngũ quan nhíu sát lại với nhau. Cô không dễ chịu gì nên cũng chẳng có lòng dỗ anh, hơn nữa cũng cảm thấy lão già hồ ly này đang giả vờ, vậy là nhanh chóng kéo chăn về mình, để Thường Minh lăn ra khỏi chăn.
Cơn giận của Thường Minh bị châm đốt, chống nạng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nói: Thái Tiểu Đường, mẹ nó tôi tốt bụng mà cô nghĩ là lòng lang dạ thú à! Cô mà có đổ bệnh thì tôi không ôm nổi cô đi bệnh viện đâu!
Thái Đường Yến dứt khoát kéo chăn lên, trùm kín đầu.
Thường Minh tức đến run người, Được, cô tự sinh tự diệt đi!
Thường Minh nhặt dây buộc lên quay về ghế sofa, mở laptop lên làm chuyện của mình, mắt nhìn hạng mục số liệu nhưng lại chẳng vào được đầu.
Anh lại tức giận với một cô nhóc đang bị bệnh, đúng là không tiền đồ.
Thường Minh lại đứng dậy, nấu một nồi cháo trắng trước, rồi lại vào phòng ngủ ngồi bên mép giường cô, gỡ chăn ra hỏi: Nhiệt kế ở đâu?
Thường Minh không quen với thái độ thất thường lặp đi lặp lại của anh, cô chớp chớp mắt, rồi đưa tay chỉ vào bàn có hộc kéo.
Cái này? Có ba tủ kéo, Thường Minh bắt đầu hỏi từ chiếc tủ kê sát giường nhất, thấy cô gật đầu thì kéo ra, nhiệt kệ nằm cạnh một gói băng vệ sinh. Thường Minh dùng một tay mở nắp nhiệt kế, vẫy mấy cái rồi đưa cho cô.
Thường Minh ngồi xuống ghế, cách giường một quãng. Thái Đường Yến lén lút nhìn anh, không ngờ Thường Minh vẫn cứ nhìn mành, lập tức bị bắt gặp. Tính nói câu gì đấy hóa giải lúng túng, nhưng một là cô không thành thạo, thêm nữa giờ choáng váng não căng phình, thế là dứt khoát bỏ luôn.
Mười phút khó khăn.
Đưa tôi.
Thái Đường Yến đưa nhiệt kế qua.
Thường Minh nhìn về cửa sổ, nói: 37,9°C, nếu hơn 38,5°C thì cô phải uống thuốc bằng được cho tôi.
Bên kia ngoan ngoãn gật đầu.
Thường Minh đóng nắp để vào lại vị trí cũ, Nấu cháo rồi, đã đói bụng chưa?
Lại lắc đầu.
Thường Minh nhíu mày, đây là tín hiệu nguy hiểm, nhưng anh lại chỉ nói: Ăn nhiều chút.
Thái Đường Yến vật lộn khoác áo vào ngồi dậy, rửa mặt rồi ăn một bát cháo, quả thật không hợp khẩu vị, thế là lại nằm xuống ngủ tiếp.
Đến bốn giờ rưỡi thì điện thoại reo lên, tên là bà chủ, đây là lần đầu tiên có người gọi điện tìm cô, Thường Minh nhìn người kia vẫn đang ngủ mê man, nhưng lúc nãy cô ăn trông chẳng khác gì tự làm mình đau khổ, thế là Thường Minh vẫn đi vào gọi cô dậy.
Cô có điện thoại.
Thái Đường Yến khổ sở mở mắt, nghe điện thoại, Thường Minh đứng bên cạnh nhìn.
Alo, bà chủ à. A ——! Tôi ngủ quên mất, quên cả thời gian rồi, xấu hổ quá, giờ tôi đến ngay đây ——
Thái Đường Yến nhấc chăn lên định ngồi dậy, bỗng bị một tay Thường Minh đè bả vai lại, Cô sốt thành ra thế này rồi mà còn đi làm à.
Thái Đường Yến gỡ tay anh ra, khá là phiền não, Không đi làm thì anh đưa tiền đi.
Đưa luôn ——
Tiểu Thái à, đau rồi hả? Đau thì không cần tới nữa, hôm nay trời mưa chắc cũng không nhiều khách lắm đau, cơ thể cô quan trọng hơn. Không cần đến đâu.
Rốt cuộc vẫn là ở trên địa bàn của mình, gan Thái Đường Yến lớn hơn chút, trợn mắt nhìn Thường Minh, nói: Không sao đâu bà chủ ——
Cô bị bệnh mà đến thì cũng hay lắm, đúng không. Ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi, sớm bình phục nhé.
Rồi bên kia cúp máy.
Thái Đường Yến ủ rũ cúi đầu.
Thường Minh nhìn cô như không hiểu. Ở trước mặt anh cô sẽ tức giận, không dè dặt đón nhận cảm xúc của anh nữa mà sẽ bắn ngược lại. Có lẽ đàn ông trời sinh hiếu chiến, Thường Minh lại cảm thấy Thái Đường Yến như vậy đáng yêu rất nhiều.
Thường Minh nói: Tôi đưa thật.
Thái Đường Yến ném điện thoại vào ngực anh - có lẽ là để công kích anh, cũng có lẽ là đưa điện thoại cho anh, nhưng không quan trọng - Thường Minh đón lấy, lại còn mỉm cười nữa, đương nhiên là cô không nhìn thấy rồi, nếu không có khi lại giơ cả chân lên.
Thường Minh lóng ngóng bắt cô đo nhiệt độ lại lần nữa, 38,8 °C, chả trách lại nóng tính đến thế, thôi thì đi phục vụ thuốc vậy
Đây là lần đầu tiên Thường Minh không đeo chân giả một mình ra ngoài. Lúc này mới cảm thấy có Thái Đường Yến đứng bên cạnh mình thật tốt, khi ấy anh như có đồng bạn, dù ánh mắt người khác có thương hại đến đâu thì cũng có người cho anh chỗ dựa.
Đi xuống lầu thì nạng xuống trước, vẫn chậm rãi như cũ, lúc khỏe thì bước nhanh hai bậc một lần, cảm giác xa xôi dần mờ nhạt.
May mà trời không mưa đất không trợn đỡ anh thêm phiền phức, gặp phải mấy người đi đường, lập tức sự chú ý của bọn họ tập trung ngay lên chân trái của anh. Thường Minh vẫn nhìn thẳng về phía trước, cố gắng không nhìn vào mắt ai, nhưng trong lòng lại như bị những ánh mắt kia lột sạch.
Anh tìm một hiệu thuốc dây chuyền ở cạnh tiểu khu, đi thẳng đến quầy thuốc bảo nhân viên lấy mấy viên ibuprofen*.
(*ibuprofen là thuốc chống viêm giảm đau hạ sốt không steroid.)
Lúc này trong hiệu thuốc chỉ có hai người bọn họ, hệt như diễn viên cầm kịch bản, sau khi đối chiếu một lần lời thoại thì ai làm việc ấy.
May mắn đáng giá duy nhất là dọc đường lên xuống cầu thang không gặp hàng xóm cùng tầng.
Thường Minh lại gọi cô dậy đút thuốc, Thái Đường Yến ngủ một giấc thẳng đến chín giờ tối, giữa chừng uống hai chai nước nóng, cơn sốt hạ đi nên tỉnh táo lại khá nhiều, bụng cũng đói meo.
Nồi cháo cơm điện vẫn còn giữ ấm, hiếm khi thấy Thường Minh lại có thể quan tâm như vậy, Thái Đường Yến múc một bát.
Thường Minh ngồi trên sofa bận chuyện của mình, chăn vò một cục nhét sau lưng để dựa.
Thái Đường Yến ăn một mỗng cháo lại lặng lẽ đưa mắt nhìn, nhưng Thường Minh như không để ý đến cô, có lẽ còn đang giận cô.
Ăn xong cháo, Thái Đường Yến rửa bát đi ra, nói: Thường tiên sinh, anh còn cần in hộ không?
Ừm, Thái Tiểu Đường đó lại trở lại rồi. Thường Minh có chút thất vọng khó hiểu.
Cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi à.
Thái Đường Yến hiểu lầm, đáp: Chắc quán in vẫn còn mở cửa.
Thợ hồ Thường Minh nói: Tối khuya rồi còn chạy ra ngoài làm gì, sáng mai rồi đi.
Té ra là lo lắng buổi tối ra ngoài không an toàn sao? Thái Đường Yến ở bên cạnh xoa ly, thoải mái không lời nào diễn tả được.
Cô ngồi ở một góc sofa, lôi cuốn sách kia ra đọc.
Thường Minh xếp tài liệu trên tay lại, Cô vẫn còn làm ở chỗ kia à?
Câu hỏi bất thình lình làm Thái Đường Yến không kịp phản ứng, Hả?
Hỗn Hợp Dạ Sắc.
À, không phải. Thái Đường Yến nói, Tôi không làm, tôi không làm cái đó.
Rốt cuộc Thường Minh cũng tranh thủ ngẩng đầu lên nhìn cô.
Đây là lần đầu tiên Thái Đường Yến nhắc tới quá khứ và hiện tại với người khác, luôn có dũng khí đoạn tuyệt muốn trút hết mới nhắc đến được.
cô nói: Giờ tôi làm ở quán lẩu, làm phục vụ.
Cô đợi thái độ hoài nghi hay pha trò của Thường Minh, nhưng không có, anh chỉ ừ một tiếng đơn giản, nhưng lại khiến cô dễ chịu hơn.
Một lát sau, Thường Minh nói: Cô đi làm được mấy năm rồi?
Hơn một năm.
Có thể là do tối nay Thường Minh nhìn có vẻ không gai góc, cũng có thể do nín nhịn một bụng tâm sự đã lâu không có ai để giãi bày, tóm lại Thái Đường Yến có dục vọng muốn thổ lộ.
Cô nói: Tôi vẫn chưa tốt nghiệp, mới lên năm nhất đã nghỉ học, nếu thuận lợi thì sang năm về đi học tiếp.
Ánh mắt nhìn cô của Thường Minh có thay đổi, là ánh mắt soi mói, mà cũng có tò mò.
Thường Minh nói: Đại học nào, ngành gì?
Thái Đường Yến tránh câu hỏi thứ nhất, Tiếng Anh.
Thích không?
Thích.
Tại sao?
... Không nói được, chỉ là thay đổi cách bày tỏ cảm xúc khá là hay.
Hèn gì thích đọc sách đến thế. Ánh mắt của Thường Minh chuyển qua cuốn sách trong tay cô, vươn tay ra, Đưa tôi.
Làm gì? Tuy hỏi thế, nhưng Thái Đường Yến vẫn đưa sách cho anh.
Thường Minh thả người trên giường, lật trang đầu tiên ra chỉ vào đoạn đầu hỏi: Đọc đi.
Kiểm tra tôi à.
Thái Đường Yến lấy sách về, hắng giọng, dựa theo đoạn đầu mà đọc ——
Last night i dreamt i went to Manderley again. it seems to me...
(Đêm qua tôi mơ mình lại đến Manderley lần nữa. Có vẻ như với tôi...)
Đọc xong rồi Thái Đường Yến mới nhìn xem phản ứng Thường Minh như thế nào, chỉ thấy anh lẳng lặng nhìn mình, như cười như không. Nét mặt xúc phạm như thế, có cảm giác như muốn châm chọc nhưng lại cố nén. Thái Đường Yến bực mình, Đánh giá?
Thường Minh không trả lời thẳng, nói: Tôi đọc một lần cô nghe nhé?
Khiêu khích đến rồi. Thái Đường Yến tức giận nhét sách cho anh, hai người ngồi khá xa, cô còn cố ý dịch lại gần.
Đọc đi.
Thường Minh bắt đầu lặp lại câu vừa nãy cô đọc, chỉ có điều đổi âm điệu khác, mượt mà, tròn chữ, rất tiêu chuẩn, lúc anh đọc lên câu đầu tiên, Thái Đường Yến đã biết vì sao lúc nãy anh lại có vẻ mặt đó.
Khi chữ cuối cùng bật ra khỏi miệng anh, Thường Minh đặt sách xuống, nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên trước đó chưa từng có của cô, người như bước ra từ tăm tối, ánh mắt sáng lên.
Sao? Thường Minh hỏi.
Tốt hơn tôi nhiều! Thái Đường Yến khen người chưa bao giờ keo kiệt, làm Thường Minh cũng sửng sốt, Anh học như thế nào vậy?
Còn hỏi người ta học thế nào, quả nhiên vẫn là sinh viên. Nhưng sự sùng bái của cô gái nhỏ làm anh có chút tự đắc, cười nói: Tôi đi du học.
Hèn gì...
Nhưng lâu rồi chưa nói, giảm đi rồi.
Khả năng nghe thì tôi còn học được, nhưng khẩu ngữ thì chịu thôi, tiếng Anh lai Trung quá.
Còn cứng lắm.
Còn cứng lắm. Thái Đường Yến không hiểu vì sao lại lặp lại lời anh, kết cấu cụm từ ABB* khá thú vị, đặc biệt khi ghép với người đang tạm thôi nóng nảy như Thường Minh thì lại có cảm giác đáng yêu đầy mâu thuẫn.
(*Từ gốc của tác giả là 硬邦邦/yìngbāngbāng – cấu trúc láy 2 chữ sau, ví dụ như “hiểu chút chút”.)
Thường Minh nói: Học tôi làm gì.
Thái Đường Yến nói: Thường tiên sinh, anh dạy tôi đi, dạy tôi khẩu ngữ.
Thường Minh xòe tay trái ra, Đóng học phí.
Thái Đường Yến nhặt sách lên đánh khẽ vào tay anh, cười hì hì.
Đây là lần đầu tiên Thái Đường Yến cười với anh đầy ự nhiên như thế, không khiên cưỡng, không nhăn nhó, nhìn rất thoải mái, thậm chí Thường Minh còn có kích muốn bóp lấy gương mặt kia.
Bỗng Thái Đường Yến lại gần, vô cùng thành kính cầm sách lên, nói: Thường tiên sinh, anh đọc thêm một đoạn cho tôi được chứ?
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Thường Minh lại gật đầu, rồi đột nhiên tỉnh ngộ, Người phải luyện khẩu ngữ là cô, cô đọc cho tôi đi.
Tác giả :
Khâm Điểm Phế Sài