Ám Vô Dạ Online
Quyển 3 - Chương 53
Nhóm Tri Hỏa giải quyết xong nhiệm vụ lại bị đưa về đỉnh tháp Hắc ám, mà Cung Thịnh Lạc đã sớm đứng đó chờ từ bao giờ.
“Cổ Lam, tôi cứ nói lời xin lỗi với cậu trước nha.” Tri Hỏa thấp giọng nói bên tai Cổ Lam.
“A?”
Cổ Lam còn chưa kịp phản ứng, Tri Hỏa đã phóng lên trước mặt Cung Thịnh Lạc, rồi một tống một cú đấm nhanh gọn thẳng vào bụng anh.
Nhất thời tất cả mọi người đần mặt ra, chỉ có Bắc Hoàng Minh nở nụ cười bất đắc dĩ.
Lắc lắc tay, Tri Hỏa khẽ hầm hừ, “Cú đấm này coi như cho anh một bài học, đồ dối trá nhà anh còn dám hại bọn tôi khổ sở như vậy. Còn nữa nhân đây cảnh cáo anh, nếu còn có lỗi với Cổ Lam một lần nữa, thì sẽ không chỉ đơn giản một đấm vậy đâu.”
Dứt lời, Tri Hỏa liền quyết đoán xoay người trở lại bên cạnh Bắc Hoàng Minh. Cung Thịnh Lạc ở phía sau cả người khuỵu xuống không thể đứng thẳng, có thể thấy Tri Hỏa xuống tay nặng thế nào.
Cổ Lam nhìn nhìn Tri Hỏa, bất đắc dĩ thở dài, tuy rằng xót thay cho người yêu, nhưng Tri Hỏa dù sao cũng chỉ vì tốt cho cậu. Cổ Lam đành phải im lặng chạy đến bên Cung Thịnh Lạc xem anh như thế nào rồi.
“Cậu đó, cũng không sợ Cổ Lam ghét cậu sao.” Bắc Hoàng Minh nhẹ cốc trán Tri Hỏa nói.
Thè lưỡi, Tri Hỏa tự tin nở nụ cười, “Ai thèm sợ, Cổ Lam đâu phải loại người không biết phân biệt phải trái mà bênh vực người yêu chứ.”
“Có lòng tin quá nhỉ.” Bắc Hoàng Minh không nhịn được trêu cậu.
“Nếu ngay cả chuyện nhìn người mà cũng không nên như vậy, thì sao chấm được cậu chứ?” Tri Hỏa đáp lại, Bắc Hoàng Minh chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Mãi một lúc sau đau đớn mới giảm bớt, Cung Thịnh Lạc nhìn Cổ Lam vẻ mặt lo lắng nhìn mình, nở nụ cười dịu dàng, vươn tay, anh vuốt tóc Cổ Lam nói: “Tiểu Lam, em thắng rồi. Anh nghĩ bản thân phải dũng cảm lên thôi, em có đồng ý cùng anh đối mặt khó khăn này không?”
Ngơ ngác chớp mắt, Cổ Lam không thể tin bản thân mình chờ đợi lâu đến thế, cuối cùng có thể chính tai nghe được lời hứa của Cung Thịnh Lạc. Cuống quýt gật đầu, Cổ Lam sợ anh lại đổi ý.
“Đương nhiên em đồng ý rồi.”
Nắm tay Cổ Lam, Cung Thịnh Lạc chân thành cúi người với thành viên Minh Giáo.
“Cám ơn các bạn.”
“Chỉ cần cậu không khi dễ Cổ Lam, đó là lời cảm ơn tốt nhất với chúng tôi rồi.” Hải mỉm cười, đột nhiên nhớ tới Bất Nhược. Lần đầu tiên anh cảm thấy muốn ngay lập tức được gặp hắn.
“Nhất định tôi sẽ không để cậu ấy khổ sở nữa.” Quay đầu nhìn Cổ Lam, Cung Thịnh Lạc cam đoan.
“Được rồi, nếu đã giải quyết xong, chúng ta cũng nên ra khỏi tháp tụ hội với mấy người kia thôi.”
Trước khi đi ra đỉnh tháp, Tri Hỏa đột nhiên dừng bước.
“Chuyện gì vậy?” Đi bên cạnh Tri Hỏa ra sau cùng, Bắc Hoàng Minh tò mò hỏi.
“Đóa Miêu Miêu với hoàng đế Hắc ám đâu?” Quay đầu nhìn xung quanh đỉnh tháp, Tri Hỏa không thể nào tìm ra bóng dáng hai người kia.
Bắc Hoàng Minh cũng sửng sốt, tới giờ mới nhận ra chuyện quan trọng này.
“Các cậu sao vậy?” Đồng đội đi phía trước phát hiện hai người không theo cùng, đều dừng bước.
“Không có gì đâu, mọi người đi trước đi, bọn tôi sẽ đuổi theo sau.” Tri Hỏa phất phất tay, xoay người chạy vào trong tháp.
Cả đám người cho rằng hai tên này muốn ở đây bồi dưỡng tình cảm, không buồn để ý nữa, nghe lời rời khỏi.
.
“Đóa Miêu Miêu? Đóa Miêu Miêu mi ở đâu rồi?” Tri Hỏa vừa gọi lớn, vừa chạy tới lui trong tháp tìm kiếm.
“Ta ở trong này.” Đột nhiên, giọng nói quen thuộc của Đóa Miêu Miêu từ phía cửa sổ truyền đến.
Vọt tới bên cửa sổ, Tri Hỏa trợn mắt bắt gặp hai mèo một trắng một đen đang thảnh thơi nằm trên bậu cửa sổ phơi nắng, “Đây là?” Ngón tay chỉ vào con mèo trắng, Tri Hỏa đột nhiên có linh cảm không lành.
“Chào ngươi nha ~ ” Giọng nói không hề xa lạ của hoàng đế Hắc ám vang lên từ miệng mèo trắng, nhất thời khiến Tri Hỏa vẻ mặt như bị sét đánh.
“Sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn.” Hoàng đế Hắc ám xấu xa bỏ thêm một câu, rồi mới khoái trá nhìn Tri Hỏa lâm vào trạng thái hóa đá.
“Minh, tôi nuôi không nổi hai kẻ này đâu.” Tri Hỏa lấy lại tinh thần, vẻ mặt bi phẫn nhào vào lòng người yêu.
Cười khổ vỗ vỗ lưng Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh dẫn cậu ra khỏi đỉnh tháp, mà hai con mèo phía sau lập tức nhảy từ trên cửa sổ xuống, đuổi theo hai người.
Phía sau, đại sảnh vốn âm u chậm rãi thay đổi diện mạo. Ánh nắng nhu hòa từ cửa sổ chiếu vào, ngai vàng đen thẫm đổi thành màu trắng, đại sảnh trống rỗng dần hiện ra những đồ vật trang trí cùng các bức tranh đẹp đẽ, làm cho nơi này thêm vài phần nhân khí.
.
Ra khỏi tháp Hắc ám, Tri Hỏa kinh ngạc trừng lớn mắt, quả thực không thể tin nổi cảnh tượng mình đang thấy trước mặt.
“Đây, đây là hòn đảo chúng ta đặt chân tới sao?”
“Chắc là phải rồi…” Lưu Ly sớm bước ra chần chừ gật đầu, hiển nhiên vừa rồi nhỏ cũng bị dọa không ít.
Lúc này, mọi người mới hiểu tại sao đảo Thần thánh được xưng là hòn đảo xinh đẹp nhất Ám Vô Dạ, vườn địa đàng trong Kinh thánh hẳn là cũng chỉ đẹp đến vậy thôi.
Nơi từng là đầm lầy cùng đụn cát hoang vu giờ đều được bao trùm bởi màu xanh biếc căng tràn sức sống, bầu trời lam trong suốt tựa thủy tinh, khiến người ta ngỡ như đang ở trong mộng.
“Đẹp quá.” Nhìn cảnh vật tuyệt mỹ trước mắt, Tri Hỏa thì thào ca ngợi.
“Nào, nơi này lần sau mọi người còn có thể quay lại. Hiện giờ mau trở về hoàn thành thủ tục xác nhận hoàn thành nhiệm vụ đi, từ nay về sau hòn đảo này sẽ được hủy bỏ phong ấn.” Cung Thịnh Lạc gọi tâm trí mọi người trở lại mặt đất.
“Được được.”
Vì muốn càng thêm nhiều người được tới nơi này thưởng thức cảnh sắc mỹ lệ, tất cả không nán lại nữa đi về phía bờ biển, ở đó đã có một con thuyền chờ sẵn.
“Lần sau lại đi làm nhiệm vụ nữa nhé.” Mới vừa lên thuyền, Hỏa Luyện vẻ mặt không được tự nhiên nói với Tri Hỏa.
Kinh ngạc chớp mắt, Tri Hỏa nhìn xung quanh thấy mọi người đều mang vẻ mặt chăm chú nhìn về phía này, lập tức hào phóng gật đầu, “Đương nhiên không thành vấn đề, trò chơi phải có bạn bè chơi cùng mới thú vị.”
Thấy mọi người có hứng thú với Ám Vô Dạ như vậy, Cung Thịnh Lạc thân là người khai phá game cảm thấy thật vui vẻ. Ánh mắt quay sang nhìn Tuyết Vân Phi, hai anh em hiểu ý nhau mỉm cười.
Tạo ra một trò chơi có thể kết nối mọi người tới gần nhau hơn, thật sự là một thành tích đáng để tự hào.
Quay đầu nhìn lại đảo Thần thánh xinh đẹp, mọi người đều nở nụ cười.
– Kết thúc –
“Cổ Lam, tôi cứ nói lời xin lỗi với cậu trước nha.” Tri Hỏa thấp giọng nói bên tai Cổ Lam.
“A?”
Cổ Lam còn chưa kịp phản ứng, Tri Hỏa đã phóng lên trước mặt Cung Thịnh Lạc, rồi một tống một cú đấm nhanh gọn thẳng vào bụng anh.
Nhất thời tất cả mọi người đần mặt ra, chỉ có Bắc Hoàng Minh nở nụ cười bất đắc dĩ.
Lắc lắc tay, Tri Hỏa khẽ hầm hừ, “Cú đấm này coi như cho anh một bài học, đồ dối trá nhà anh còn dám hại bọn tôi khổ sở như vậy. Còn nữa nhân đây cảnh cáo anh, nếu còn có lỗi với Cổ Lam một lần nữa, thì sẽ không chỉ đơn giản một đấm vậy đâu.”
Dứt lời, Tri Hỏa liền quyết đoán xoay người trở lại bên cạnh Bắc Hoàng Minh. Cung Thịnh Lạc ở phía sau cả người khuỵu xuống không thể đứng thẳng, có thể thấy Tri Hỏa xuống tay nặng thế nào.
Cổ Lam nhìn nhìn Tri Hỏa, bất đắc dĩ thở dài, tuy rằng xót thay cho người yêu, nhưng Tri Hỏa dù sao cũng chỉ vì tốt cho cậu. Cổ Lam đành phải im lặng chạy đến bên Cung Thịnh Lạc xem anh như thế nào rồi.
“Cậu đó, cũng không sợ Cổ Lam ghét cậu sao.” Bắc Hoàng Minh nhẹ cốc trán Tri Hỏa nói.
Thè lưỡi, Tri Hỏa tự tin nở nụ cười, “Ai thèm sợ, Cổ Lam đâu phải loại người không biết phân biệt phải trái mà bênh vực người yêu chứ.”
“Có lòng tin quá nhỉ.” Bắc Hoàng Minh không nhịn được trêu cậu.
“Nếu ngay cả chuyện nhìn người mà cũng không nên như vậy, thì sao chấm được cậu chứ?” Tri Hỏa đáp lại, Bắc Hoàng Minh chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Mãi một lúc sau đau đớn mới giảm bớt, Cung Thịnh Lạc nhìn Cổ Lam vẻ mặt lo lắng nhìn mình, nở nụ cười dịu dàng, vươn tay, anh vuốt tóc Cổ Lam nói: “Tiểu Lam, em thắng rồi. Anh nghĩ bản thân phải dũng cảm lên thôi, em có đồng ý cùng anh đối mặt khó khăn này không?”
Ngơ ngác chớp mắt, Cổ Lam không thể tin bản thân mình chờ đợi lâu đến thế, cuối cùng có thể chính tai nghe được lời hứa của Cung Thịnh Lạc. Cuống quýt gật đầu, Cổ Lam sợ anh lại đổi ý.
“Đương nhiên em đồng ý rồi.”
Nắm tay Cổ Lam, Cung Thịnh Lạc chân thành cúi người với thành viên Minh Giáo.
“Cám ơn các bạn.”
“Chỉ cần cậu không khi dễ Cổ Lam, đó là lời cảm ơn tốt nhất với chúng tôi rồi.” Hải mỉm cười, đột nhiên nhớ tới Bất Nhược. Lần đầu tiên anh cảm thấy muốn ngay lập tức được gặp hắn.
“Nhất định tôi sẽ không để cậu ấy khổ sở nữa.” Quay đầu nhìn Cổ Lam, Cung Thịnh Lạc cam đoan.
“Được rồi, nếu đã giải quyết xong, chúng ta cũng nên ra khỏi tháp tụ hội với mấy người kia thôi.”
Trước khi đi ra đỉnh tháp, Tri Hỏa đột nhiên dừng bước.
“Chuyện gì vậy?” Đi bên cạnh Tri Hỏa ra sau cùng, Bắc Hoàng Minh tò mò hỏi.
“Đóa Miêu Miêu với hoàng đế Hắc ám đâu?” Quay đầu nhìn xung quanh đỉnh tháp, Tri Hỏa không thể nào tìm ra bóng dáng hai người kia.
Bắc Hoàng Minh cũng sửng sốt, tới giờ mới nhận ra chuyện quan trọng này.
“Các cậu sao vậy?” Đồng đội đi phía trước phát hiện hai người không theo cùng, đều dừng bước.
“Không có gì đâu, mọi người đi trước đi, bọn tôi sẽ đuổi theo sau.” Tri Hỏa phất phất tay, xoay người chạy vào trong tháp.
Cả đám người cho rằng hai tên này muốn ở đây bồi dưỡng tình cảm, không buồn để ý nữa, nghe lời rời khỏi.
.
“Đóa Miêu Miêu? Đóa Miêu Miêu mi ở đâu rồi?” Tri Hỏa vừa gọi lớn, vừa chạy tới lui trong tháp tìm kiếm.
“Ta ở trong này.” Đột nhiên, giọng nói quen thuộc của Đóa Miêu Miêu từ phía cửa sổ truyền đến.
Vọt tới bên cửa sổ, Tri Hỏa trợn mắt bắt gặp hai mèo một trắng một đen đang thảnh thơi nằm trên bậu cửa sổ phơi nắng, “Đây là?” Ngón tay chỉ vào con mèo trắng, Tri Hỏa đột nhiên có linh cảm không lành.
“Chào ngươi nha ~ ” Giọng nói không hề xa lạ của hoàng đế Hắc ám vang lên từ miệng mèo trắng, nhất thời khiến Tri Hỏa vẻ mặt như bị sét đánh.
“Sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn.” Hoàng đế Hắc ám xấu xa bỏ thêm một câu, rồi mới khoái trá nhìn Tri Hỏa lâm vào trạng thái hóa đá.
“Minh, tôi nuôi không nổi hai kẻ này đâu.” Tri Hỏa lấy lại tinh thần, vẻ mặt bi phẫn nhào vào lòng người yêu.
Cười khổ vỗ vỗ lưng Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh dẫn cậu ra khỏi đỉnh tháp, mà hai con mèo phía sau lập tức nhảy từ trên cửa sổ xuống, đuổi theo hai người.
Phía sau, đại sảnh vốn âm u chậm rãi thay đổi diện mạo. Ánh nắng nhu hòa từ cửa sổ chiếu vào, ngai vàng đen thẫm đổi thành màu trắng, đại sảnh trống rỗng dần hiện ra những đồ vật trang trí cùng các bức tranh đẹp đẽ, làm cho nơi này thêm vài phần nhân khí.
.
Ra khỏi tháp Hắc ám, Tri Hỏa kinh ngạc trừng lớn mắt, quả thực không thể tin nổi cảnh tượng mình đang thấy trước mặt.
“Đây, đây là hòn đảo chúng ta đặt chân tới sao?”
“Chắc là phải rồi…” Lưu Ly sớm bước ra chần chừ gật đầu, hiển nhiên vừa rồi nhỏ cũng bị dọa không ít.
Lúc này, mọi người mới hiểu tại sao đảo Thần thánh được xưng là hòn đảo xinh đẹp nhất Ám Vô Dạ, vườn địa đàng trong Kinh thánh hẳn là cũng chỉ đẹp đến vậy thôi.
Nơi từng là đầm lầy cùng đụn cát hoang vu giờ đều được bao trùm bởi màu xanh biếc căng tràn sức sống, bầu trời lam trong suốt tựa thủy tinh, khiến người ta ngỡ như đang ở trong mộng.
“Đẹp quá.” Nhìn cảnh vật tuyệt mỹ trước mắt, Tri Hỏa thì thào ca ngợi.
“Nào, nơi này lần sau mọi người còn có thể quay lại. Hiện giờ mau trở về hoàn thành thủ tục xác nhận hoàn thành nhiệm vụ đi, từ nay về sau hòn đảo này sẽ được hủy bỏ phong ấn.” Cung Thịnh Lạc gọi tâm trí mọi người trở lại mặt đất.
“Được được.”
Vì muốn càng thêm nhiều người được tới nơi này thưởng thức cảnh sắc mỹ lệ, tất cả không nán lại nữa đi về phía bờ biển, ở đó đã có một con thuyền chờ sẵn.
“Lần sau lại đi làm nhiệm vụ nữa nhé.” Mới vừa lên thuyền, Hỏa Luyện vẻ mặt không được tự nhiên nói với Tri Hỏa.
Kinh ngạc chớp mắt, Tri Hỏa nhìn xung quanh thấy mọi người đều mang vẻ mặt chăm chú nhìn về phía này, lập tức hào phóng gật đầu, “Đương nhiên không thành vấn đề, trò chơi phải có bạn bè chơi cùng mới thú vị.”
Thấy mọi người có hứng thú với Ám Vô Dạ như vậy, Cung Thịnh Lạc thân là người khai phá game cảm thấy thật vui vẻ. Ánh mắt quay sang nhìn Tuyết Vân Phi, hai anh em hiểu ý nhau mỉm cười.
Tạo ra một trò chơi có thể kết nối mọi người tới gần nhau hơn, thật sự là một thành tích đáng để tự hào.
Quay đầu nhìn lại đảo Thần thánh xinh đẹp, mọi người đều nở nụ cười.
– Kết thúc –
Tác giả :
Nguyệt Quang Vật Ngữ