Ám Vô Dạ Online
Quyển 3 - Chương 45
Tiếng sóng biển rì rào, ánh sáng le lói còn sót lại ban chiều chiếu qua vùng đất bị mây mù hắc ám bao phủ, ngày chậm rãi chuyển sang đêm, trên bãi biển, có vài người vẫn đang trong cơn mê.
Tri Hỏa khẽ rên rỉ, chậm rãi mở mắt nhìn bầu trời đêm tối như mực, còn chưa kịp tỉnh táo hoàn toàn. Qua một lúc sau mới nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê, ngồi dậy xoa xoa ấn đường, Tri Hỏa nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện trên bờ biển chỉ có một vài đồng đội vẫn còn nằm đấy, vội vàng đứng dậy chạy đến bên cạnh lay tỉnh bọn họ. Sau nỗ lực của Tri Hỏa, một chốc sau tất cả đều đã tỉnh lại.
“Đã đến đảo Hắc ám rồi sao?” Đầu óc thông suốt trở lại, Thiếu Ảnh lập tức cân nhắc tình cảnh hiện tại, có chút nghi ngờ hỏi.
“Xem quanh cảnh có vẻ đúng rồi.” Vỗ cái đầu còn đang quay cuồng, Hàn Ly được Tri Hỏa đánh thức đáp.
“Chỉ còn mấy người chúng ta sao? Những người khác đâu?” Hải đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện chỉ có Tri Hỏa, Hàn Ly, Nguyệt Lượng, Thiếu Ảnh, Bất Nhược cùng mình ở đây, còn đám Bắc Hoàng Minh không thấy đâu.
“Không biết, có thể đang ở nơi khác. Bị tách đội ra thế này nhất định là có tính toán gì đó, chúng ta chỉ còn cách đề phòng ứng phó thôi.” Tri Hỏa đã sớm có kinh nghiệm thoải mái nói, “Nào nào, dù có chuyện gì thì hoàn thành nhiệm vụ vẫn phải ưu tiên trước, nhất định sẽ đến lúc hội tụ lại thôi mà.”
“Nói đúng lắm.” Mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý với Tri Hỏa.
Hải lấy bản đồ ra dò tìm phương hướng, đoàn người sau đó tiến vào sâu trong lòng đảo.
Ở bên kia, Bắc Hoàng Minh, Cổ Lam, Tuyết Vân Phi, Đoạn Tình Vô Tâm, Hỏa Luyện, Lưu Ly,Dật Sử cũng từ một hướng khác tiến về đích chung.
Bọn họ vững tin rằng đến lúc nên gặp mặt tất sẽ tìm thấy nhau, hiện tại nên giải quyết vấn đề trước mắt cho tốt đã.
–
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý kỹ càng, biết rõ đường tới tháp Hắc ám của vị hoàng đế kia hẳn là không dễ, nhưng mọi người chưa nghĩ tới lại gặp chướng ngại vật sớm như vậy, đứng nhìn đàn trùng hút máu phía trước mà không ai nói nên lời.
“Ầy, tên hoàng đế hắc ám này bị ngớ ngẩn phải không?” Hàn Ly khẽ cười lắc đầu.
“Không, phải nói rằng hắn rất thông minh, chẳng qua hắn không thể lường được mấy chuyện ngoài ý muốn mà thôi.” Hải mỉm cười nhìn ‘chuyện ngoài ý muốn’ —— Hàn Ly.
Ngoại trừ người Minh Giáo, còn lại không ai hiểu gì cả nhìn Hải cùng Hàn Ly, không rõ bọn họ đang nói cái gì.
“Trùng hút máu tuy rằng lợi hại, nhưng chúng vẫn chỉ là côn trùng, nên có một nhược điểm trí mạng.” Tri Hỏa mở miệng giải thích.
“Cậu đang muốn nói chúng sợ lửa?” Mấy người Thiếu Ảnh rốt cuộc không phải ngốc, rất nhanh hiểu được.
“Nhưng ở đây có ai là ma pháp sư đâu.” Bất Nhược nhắc.
“Cho nên mới nói là ngoài ý muốn.”
Mỉm cười, Tri Hỏa triệu tập vũ khí, Hàn Ly cũng gọi ra cây cung của mình, sau đó, mọi người mới hiểu được cái gọi là ngoài ý muốn rốt cuộc là gì.
Vũ khí ‘Hồng’ của Tri Hỏa là vũ khí hệ hỏa, mà mũi tên Hàn Ly sử dụng còn có cả tên thuộc tính hỏa! Kết quả một đàn trùng hút máu khổng lồ vừa mới dũng mãnh xông ra trong nháy mắt đã bị tiêu diệt, hóa thành tro bụi bay tứ tán. Nhìn Tri Hỏa với Hàn Ly tươi cười quay trở về, đám người Thiếu Ảnh lại có cảm giác hết nói nổi.
Rõ ràng là tai họa lớn như vậy, vì cái gì lại bị giải quyết nhẹ nhàng như không? Vận khí của Minh Giáo thật sự tốt đến mức làm người ta không ghen tị thì cảm thấy thật có lỗi với bản thân mà.
“Xong rồi xong rồi, tiếp tục đi thôi.” Đám Tri Hỏa chẳng cảm thấy không ổn chỗ nào, tiếp tục ồn ào chạy về phía trước.
“Quả nhiên không nên đối địch với bọn họ vẫn tốt hơn.” Vô Ngữ hơi nhíu mày, lẩm bẩm.
“Nói đúng đấy, cho nên tôi vẫn luôn bội phục người nào đó nha.” Thiếu Ảnh dùng ánh mắt thâm thúy nhìn về phía ‘người nào đó’, tên kia có một đoạn thời gian rất dài luôn hướng về Minh Giáo mà tìm phiền toái.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Bất Nhược bất mãn bĩu môi, “Ai biết bọn người kia biến thái như thế, rõ ràng thực lực rất mạnh rồi còn vô cùng đoàn kết, hừ, muốn bọn họ lục đục nội bộ là điều không thể.”
“Loại ý niệm kiểu này trong đầu, cũng chỉ có mình cậu nghĩ tới.” Vỗ vai Bất Nhược, Thiếu Ảnh nhìn thành viên Minh Giáo đi phía trước, cảm khái nói. Tên nhóc này không sợ bị đám người biến thái kia chém mình sao? Nhưng mà bị chém so ra hẳn vẫn là kết cục tương đối nhẹ nhàng.
Khẽ hừ lạnh, Bất Nhược không có trả lời. Dù sao hiện tại hắn không muốn gây sự với Minh Giáo nữa, cho nên nếu khi trước thật sự làm đến mức để xảy ra hậu quả gì, tuyệt đối cũng không thuộc phạm vi để ý của hắn.
Tri Hỏa khẽ rên rỉ, chậm rãi mở mắt nhìn bầu trời đêm tối như mực, còn chưa kịp tỉnh táo hoàn toàn. Qua một lúc sau mới nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê, ngồi dậy xoa xoa ấn đường, Tri Hỏa nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện trên bờ biển chỉ có một vài đồng đội vẫn còn nằm đấy, vội vàng đứng dậy chạy đến bên cạnh lay tỉnh bọn họ. Sau nỗ lực của Tri Hỏa, một chốc sau tất cả đều đã tỉnh lại.
“Đã đến đảo Hắc ám rồi sao?” Đầu óc thông suốt trở lại, Thiếu Ảnh lập tức cân nhắc tình cảnh hiện tại, có chút nghi ngờ hỏi.
“Xem quanh cảnh có vẻ đúng rồi.” Vỗ cái đầu còn đang quay cuồng, Hàn Ly được Tri Hỏa đánh thức đáp.
“Chỉ còn mấy người chúng ta sao? Những người khác đâu?” Hải đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện chỉ có Tri Hỏa, Hàn Ly, Nguyệt Lượng, Thiếu Ảnh, Bất Nhược cùng mình ở đây, còn đám Bắc Hoàng Minh không thấy đâu.
“Không biết, có thể đang ở nơi khác. Bị tách đội ra thế này nhất định là có tính toán gì đó, chúng ta chỉ còn cách đề phòng ứng phó thôi.” Tri Hỏa đã sớm có kinh nghiệm thoải mái nói, “Nào nào, dù có chuyện gì thì hoàn thành nhiệm vụ vẫn phải ưu tiên trước, nhất định sẽ đến lúc hội tụ lại thôi mà.”
“Nói đúng lắm.” Mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý với Tri Hỏa.
Hải lấy bản đồ ra dò tìm phương hướng, đoàn người sau đó tiến vào sâu trong lòng đảo.
Ở bên kia, Bắc Hoàng Minh, Cổ Lam, Tuyết Vân Phi, Đoạn Tình Vô Tâm, Hỏa Luyện, Lưu Ly,Dật Sử cũng từ một hướng khác tiến về đích chung.
Bọn họ vững tin rằng đến lúc nên gặp mặt tất sẽ tìm thấy nhau, hiện tại nên giải quyết vấn đề trước mắt cho tốt đã.
–
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý kỹ càng, biết rõ đường tới tháp Hắc ám của vị hoàng đế kia hẳn là không dễ, nhưng mọi người chưa nghĩ tới lại gặp chướng ngại vật sớm như vậy, đứng nhìn đàn trùng hút máu phía trước mà không ai nói nên lời.
“Ầy, tên hoàng đế hắc ám này bị ngớ ngẩn phải không?” Hàn Ly khẽ cười lắc đầu.
“Không, phải nói rằng hắn rất thông minh, chẳng qua hắn không thể lường được mấy chuyện ngoài ý muốn mà thôi.” Hải mỉm cười nhìn ‘chuyện ngoài ý muốn’ —— Hàn Ly.
Ngoại trừ người Minh Giáo, còn lại không ai hiểu gì cả nhìn Hải cùng Hàn Ly, không rõ bọn họ đang nói cái gì.
“Trùng hút máu tuy rằng lợi hại, nhưng chúng vẫn chỉ là côn trùng, nên có một nhược điểm trí mạng.” Tri Hỏa mở miệng giải thích.
“Cậu đang muốn nói chúng sợ lửa?” Mấy người Thiếu Ảnh rốt cuộc không phải ngốc, rất nhanh hiểu được.
“Nhưng ở đây có ai là ma pháp sư đâu.” Bất Nhược nhắc.
“Cho nên mới nói là ngoài ý muốn.”
Mỉm cười, Tri Hỏa triệu tập vũ khí, Hàn Ly cũng gọi ra cây cung của mình, sau đó, mọi người mới hiểu được cái gọi là ngoài ý muốn rốt cuộc là gì.
Vũ khí ‘Hồng’ của Tri Hỏa là vũ khí hệ hỏa, mà mũi tên Hàn Ly sử dụng còn có cả tên thuộc tính hỏa! Kết quả một đàn trùng hút máu khổng lồ vừa mới dũng mãnh xông ra trong nháy mắt đã bị tiêu diệt, hóa thành tro bụi bay tứ tán. Nhìn Tri Hỏa với Hàn Ly tươi cười quay trở về, đám người Thiếu Ảnh lại có cảm giác hết nói nổi.
Rõ ràng là tai họa lớn như vậy, vì cái gì lại bị giải quyết nhẹ nhàng như không? Vận khí của Minh Giáo thật sự tốt đến mức làm người ta không ghen tị thì cảm thấy thật có lỗi với bản thân mà.
“Xong rồi xong rồi, tiếp tục đi thôi.” Đám Tri Hỏa chẳng cảm thấy không ổn chỗ nào, tiếp tục ồn ào chạy về phía trước.
“Quả nhiên không nên đối địch với bọn họ vẫn tốt hơn.” Vô Ngữ hơi nhíu mày, lẩm bẩm.
“Nói đúng đấy, cho nên tôi vẫn luôn bội phục người nào đó nha.” Thiếu Ảnh dùng ánh mắt thâm thúy nhìn về phía ‘người nào đó’, tên kia có một đoạn thời gian rất dài luôn hướng về Minh Giáo mà tìm phiền toái.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Bất Nhược bất mãn bĩu môi, “Ai biết bọn người kia biến thái như thế, rõ ràng thực lực rất mạnh rồi còn vô cùng đoàn kết, hừ, muốn bọn họ lục đục nội bộ là điều không thể.”
“Loại ý niệm kiểu này trong đầu, cũng chỉ có mình cậu nghĩ tới.” Vỗ vai Bất Nhược, Thiếu Ảnh nhìn thành viên Minh Giáo đi phía trước, cảm khái nói. Tên nhóc này không sợ bị đám người biến thái kia chém mình sao? Nhưng mà bị chém so ra hẳn vẫn là kết cục tương đối nhẹ nhàng.
Khẽ hừ lạnh, Bất Nhược không có trả lời. Dù sao hiện tại hắn không muốn gây sự với Minh Giáo nữa, cho nên nếu khi trước thật sự làm đến mức để xảy ra hậu quả gì, tuyệt đối cũng không thuộc phạm vi để ý của hắn.
Tác giả :
Nguyệt Quang Vật Ngữ