Ám Vô Dạ Online
Quyển 3 - Chương 3
Ăn chơi náo loạn thâu đêm, đến hôm sau login, cả đám đều mang bộ dạng tơi tả phờ phạc. Ai bảo thiết lập của Ám Vô Dạ chân thật như vậy, trong trò chơi mà cảm giác kiệt sức cũng y chang ngoài đời.
Trong bảy người thê thảm nhất chính là Tri Hỏa, tối hôm qua uống rượu cùng Hỏa Luyện uống đến mức giờ đầu vẫn còn đau, cậu ngã vào trong lòng Bắc Hoàng Minh, không muốn động cựa một chút nào.
“Không uống được thì đừng cố kiết vậy chứ.” Bắc Hoàng Minh bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường nhăn lại vì đau của Tri Hỏa, làm cậu thoải mái rên nhẹ một tiếng.
“Ai mà biết rượu kia mạnh như thế.” Tri Hỏa híp mắt than thở.
Bắc Hoàng Minh đột nhiên ngậm miệng không đáp, dù sao hôm qua Tri Hỏa uống rượu một phần không nhỏ là do hắn cố tình không ngăn cản. Nhưng Tri Hỏa lúc say thực rất đáng yêu đó, lại còn vô cùng… nhiệt tình… Đầu ngón tay chạm nhẹ môi, Bắc Hoàng Minh khẽ mỉm cười, vậy mà lại đi chủ động hôn mình, đúng là chuyện ngoài sức tưởng tượng mà.
Cổ Lam lia mắt nhìn ngay ra ý cười nhạt khó có thể nhận ra của Bắc Hoàng Minh, cũng cười lên theo.
Đột nhiên, cậu dường như nhớ đến chuyện gì, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ừm, bọn cậu có thể giúp tôi chuyện này được không?”
“Chuyện gì cơ?” Tri Hỏa tò mò ngẩng đầu hỏi.
“Có ai biết gì về nhiệm vụ cuối cùng của trò chơi này không?”
“Nhiệm vụ cuối hả? Đúng là có nghe nói qua, nhưng rốt cuộc nó là thế nào?” Tất cả mọi người có vẻ mờ mịt, kỳ thật không thể trách được, dù sao trò chơi đến hiện tại đều chưa công bố chút tin tức gì về nhiệm vụ cuối cả.
“Tôi cũng không biết, nhưng tôi phải đi giải quyết nhiệm vụ này.” Cổ Lam tỏ vẻ sầu não, trong lòng không ngừng oán trách Cung Thịnh Lạc gian trá, một chút manh mối cũng không thèm lộ ra. Trang web của trò chơi chỉ đơn giản viết qua có thứ gọi là nhiệm vụ cuối cùng, sau rồi cũng không nói thêm gì, thế nên người chơi cũng coi đó như đồ trang trí mà thôi, không ai buồn để ý.
“Tại sao nhất định phải đi hoàn thành nhiệm vụ cuối đó?” Lưu Ly nghi hoặc, có loại nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành sao? Dù sao đây cũng chỉ là trò chơi thôi mà.
“Cũng khá quan trọng.” Cổ Lam cười khổ, ngẫm nghĩ một lúc mới nói, “Nếu muốn nhờ mọi người hỗ trợ, tôi cũng không định giấu diếm nữa.”
“Sao sao??” Mọi người tò mò nhìn Cổ Lam, chờ cậu nói tiếp.
“Tôi đang đánh cược với một người, nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ này, tôi sẽ có cơ hội bắt đầu lại lần nữa với người ấy. Nếu không thì hai chúng tôi vĩnh viễn sẽ không thể quay lại được với nhau.”
Nghe thấy chuyện Cổ Lam kể dính dáng đến cuộc sống thực ngoài đời, tất cả đều có vẻ nghiêm túc hẳn.
“Chuyên gia thiết kế chính của game này tên là Cung Thịnh Lạc, từng là gia sư riêng của tôi. Trong quá trình quen biết chúng tôi yêu nhau, nhưng bởi vì bị người nhà tôi phản đối, hai người bọn tôi bị ép xa nhau. Cung Thịnh Lạc vì không muốn liên lụy đến tiền đồ của tôi, đáp ứng sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa… Mà tôi đi tìm hiểu biết được Cung Thịnh Lạc đang tham gia chế tác game này, thường thường vào trò chơi để tìm vá BUG, cho nên tôi mới tạo nhân vật trong trò chơi. Lúc tách mấy cậu là vì tôi đã tìm ra tung tích của người ấy, sau đấy liền tìm mọi cách truy đuổi, nhưng người ấy không ngừng tránh né tôi, cuối cùng mấy ngày trước tôi đã ép người ta đánh cược với mình.”
“Chính là hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng này?” Bắc Hoàng Minh đã thông suốt mọi chuyện.
“Đúng vậy, chỉ cần tôi có thể giải quyết được nhiệm vụ, người ấy sẽ đáp ứng cho hai người chúng tôi một cơ hội nữa. Cho nên nhất định tôi phải hoàn thành được nhiệm vụ này!” Trong mắt Cổ Lam lộ ra sự kiên định làm người khác không khỏi cảm thấy bội phục.
“Thế nhưng mà, cha mẹ cậu sao phải chia rẽ cậu với Cung Thịnh Lạc?” Tri Hỏa nghi ngờ hỏi.
Mà kỳ quái thật, cái tên Cung Thịnh Lạc này sao nghe quen vậy nhỉ?
“Bởi vì người đó là nam.” Cổ Lam cười khổ.
Lời này vừa nói ra, nhất thời làm cho những người ở đây khiếp sợ, đồng thời Tri Hỏa cũng nhớ ra người thanh niên trong trò chơi luôn bị Cổ Lam đuổi theo mà cậu đã gặp qua vài lần.
Nghe xong lời Cổ Lam, Bắc Hoàng Minh liền dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tri Hỏa.
Có lẽ bọn họ đã đơn giản hóa tình yêu rồi chăng? Trong trò chơi không ai ngăn cản bọn họ kết giao cả, nhưng còn ngoài đời? Tận sâu trong lòng Bắc Hoàng Minh cảm thấy suy nghĩ hai người thật ngây thơ, chỉ một mực lo làm sao để hiện tại được hạnh phúc bên nhau, mà không hề nghĩ đến những khó khăn phải đối mặt về sau này.
Tình cảm của Bắc Hoàng Minh đối với Tri Hỏa không phải chỉ là vui đùa thoáng qua. Nếu có thể, hắn thật sự hy vọng được bên cạnh Tri Hỏa cả một đời, nhưng rắc rối cả hai phải đối mặt có vẻ không hề ít. Trước tiên không nói đến những tác động từ bên ngoài, ngay đến quan hệ đối địch của hắn cùng Tri Hỏa ngoài đời đã đủ làm Bắc Hoàng Minh đau đầu không thôi.
Nhìn ra ánh mắt phức tạp của Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa cũng đột nhiên im lặng.
Cậu thích Bắc Hoàng Minh, nhưng cậu chưa một lần tính tới chuyện ngoài đời. Hiện giờ tình cảnh của Cổ Lam lập tức đem thứ hạnh phúc như không có thật của cậu ném về hiện thực lạnh lẽo. Cậu với Minh rốt cuộc phải làm sao đây?
Cùng lâm vào trầm tư còn có Hải.
Thấy mấy người đồng loạt yên lặng, trong bầu không khí ngột ngạt này, Nguyệt Lượng, Lưu Ly cùng Hàn Ly cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm. Lựa chọn con đường này thì họ sẽ phải đối mặt với rất nhiều áp lực, trọng hiện thực yêu nhau còn khó có thể đảm bảo sẽ được ở bên nhau, huống chi đây chỉ là mạng ảo, bọn họ thật sự sẽ có tương lai sao?
Làm bằng hữu, ba người vì bọn họ mà vô cùng lo lắng.
Trong bảy người thê thảm nhất chính là Tri Hỏa, tối hôm qua uống rượu cùng Hỏa Luyện uống đến mức giờ đầu vẫn còn đau, cậu ngã vào trong lòng Bắc Hoàng Minh, không muốn động cựa một chút nào.
“Không uống được thì đừng cố kiết vậy chứ.” Bắc Hoàng Minh bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường nhăn lại vì đau của Tri Hỏa, làm cậu thoải mái rên nhẹ một tiếng.
“Ai mà biết rượu kia mạnh như thế.” Tri Hỏa híp mắt than thở.
Bắc Hoàng Minh đột nhiên ngậm miệng không đáp, dù sao hôm qua Tri Hỏa uống rượu một phần không nhỏ là do hắn cố tình không ngăn cản. Nhưng Tri Hỏa lúc say thực rất đáng yêu đó, lại còn vô cùng… nhiệt tình… Đầu ngón tay chạm nhẹ môi, Bắc Hoàng Minh khẽ mỉm cười, vậy mà lại đi chủ động hôn mình, đúng là chuyện ngoài sức tưởng tượng mà.
Cổ Lam lia mắt nhìn ngay ra ý cười nhạt khó có thể nhận ra của Bắc Hoàng Minh, cũng cười lên theo.
Đột nhiên, cậu dường như nhớ đến chuyện gì, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ừm, bọn cậu có thể giúp tôi chuyện này được không?”
“Chuyện gì cơ?” Tri Hỏa tò mò ngẩng đầu hỏi.
“Có ai biết gì về nhiệm vụ cuối cùng của trò chơi này không?”
“Nhiệm vụ cuối hả? Đúng là có nghe nói qua, nhưng rốt cuộc nó là thế nào?” Tất cả mọi người có vẻ mờ mịt, kỳ thật không thể trách được, dù sao trò chơi đến hiện tại đều chưa công bố chút tin tức gì về nhiệm vụ cuối cả.
“Tôi cũng không biết, nhưng tôi phải đi giải quyết nhiệm vụ này.” Cổ Lam tỏ vẻ sầu não, trong lòng không ngừng oán trách Cung Thịnh Lạc gian trá, một chút manh mối cũng không thèm lộ ra. Trang web của trò chơi chỉ đơn giản viết qua có thứ gọi là nhiệm vụ cuối cùng, sau rồi cũng không nói thêm gì, thế nên người chơi cũng coi đó như đồ trang trí mà thôi, không ai buồn để ý.
“Tại sao nhất định phải đi hoàn thành nhiệm vụ cuối đó?” Lưu Ly nghi hoặc, có loại nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành sao? Dù sao đây cũng chỉ là trò chơi thôi mà.
“Cũng khá quan trọng.” Cổ Lam cười khổ, ngẫm nghĩ một lúc mới nói, “Nếu muốn nhờ mọi người hỗ trợ, tôi cũng không định giấu diếm nữa.”
“Sao sao??” Mọi người tò mò nhìn Cổ Lam, chờ cậu nói tiếp.
“Tôi đang đánh cược với một người, nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ này, tôi sẽ có cơ hội bắt đầu lại lần nữa với người ấy. Nếu không thì hai chúng tôi vĩnh viễn sẽ không thể quay lại được với nhau.”
Nghe thấy chuyện Cổ Lam kể dính dáng đến cuộc sống thực ngoài đời, tất cả đều có vẻ nghiêm túc hẳn.
“Chuyên gia thiết kế chính của game này tên là Cung Thịnh Lạc, từng là gia sư riêng của tôi. Trong quá trình quen biết chúng tôi yêu nhau, nhưng bởi vì bị người nhà tôi phản đối, hai người bọn tôi bị ép xa nhau. Cung Thịnh Lạc vì không muốn liên lụy đến tiền đồ của tôi, đáp ứng sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa… Mà tôi đi tìm hiểu biết được Cung Thịnh Lạc đang tham gia chế tác game này, thường thường vào trò chơi để tìm vá BUG, cho nên tôi mới tạo nhân vật trong trò chơi. Lúc tách mấy cậu là vì tôi đã tìm ra tung tích của người ấy, sau đấy liền tìm mọi cách truy đuổi, nhưng người ấy không ngừng tránh né tôi, cuối cùng mấy ngày trước tôi đã ép người ta đánh cược với mình.”
“Chính là hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng này?” Bắc Hoàng Minh đã thông suốt mọi chuyện.
“Đúng vậy, chỉ cần tôi có thể giải quyết được nhiệm vụ, người ấy sẽ đáp ứng cho hai người chúng tôi một cơ hội nữa. Cho nên nhất định tôi phải hoàn thành được nhiệm vụ này!” Trong mắt Cổ Lam lộ ra sự kiên định làm người khác không khỏi cảm thấy bội phục.
“Thế nhưng mà, cha mẹ cậu sao phải chia rẽ cậu với Cung Thịnh Lạc?” Tri Hỏa nghi ngờ hỏi.
Mà kỳ quái thật, cái tên Cung Thịnh Lạc này sao nghe quen vậy nhỉ?
“Bởi vì người đó là nam.” Cổ Lam cười khổ.
Lời này vừa nói ra, nhất thời làm cho những người ở đây khiếp sợ, đồng thời Tri Hỏa cũng nhớ ra người thanh niên trong trò chơi luôn bị Cổ Lam đuổi theo mà cậu đã gặp qua vài lần.
Nghe xong lời Cổ Lam, Bắc Hoàng Minh liền dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tri Hỏa.
Có lẽ bọn họ đã đơn giản hóa tình yêu rồi chăng? Trong trò chơi không ai ngăn cản bọn họ kết giao cả, nhưng còn ngoài đời? Tận sâu trong lòng Bắc Hoàng Minh cảm thấy suy nghĩ hai người thật ngây thơ, chỉ một mực lo làm sao để hiện tại được hạnh phúc bên nhau, mà không hề nghĩ đến những khó khăn phải đối mặt về sau này.
Tình cảm của Bắc Hoàng Minh đối với Tri Hỏa không phải chỉ là vui đùa thoáng qua. Nếu có thể, hắn thật sự hy vọng được bên cạnh Tri Hỏa cả một đời, nhưng rắc rối cả hai phải đối mặt có vẻ không hề ít. Trước tiên không nói đến những tác động từ bên ngoài, ngay đến quan hệ đối địch của hắn cùng Tri Hỏa ngoài đời đã đủ làm Bắc Hoàng Minh đau đầu không thôi.
Nhìn ra ánh mắt phức tạp của Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa cũng đột nhiên im lặng.
Cậu thích Bắc Hoàng Minh, nhưng cậu chưa một lần tính tới chuyện ngoài đời. Hiện giờ tình cảnh của Cổ Lam lập tức đem thứ hạnh phúc như không có thật của cậu ném về hiện thực lạnh lẽo. Cậu với Minh rốt cuộc phải làm sao đây?
Cùng lâm vào trầm tư còn có Hải.
Thấy mấy người đồng loạt yên lặng, trong bầu không khí ngột ngạt này, Nguyệt Lượng, Lưu Ly cùng Hàn Ly cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm. Lựa chọn con đường này thì họ sẽ phải đối mặt với rất nhiều áp lực, trọng hiện thực yêu nhau còn khó có thể đảm bảo sẽ được ở bên nhau, huống chi đây chỉ là mạng ảo, bọn họ thật sự sẽ có tương lai sao?
Làm bằng hữu, ba người vì bọn họ mà vô cùng lo lắng.
Tác giả :
Nguyệt Quang Vật Ngữ