Ám Vô Dạ Online
Quyển 3 - Chương 18
Hai vị phụ mẫu chỉ bảo Hàn Phi Tường một chút chuyện cần thiết xong liền lên máy bay đến nơi khác công tác, đi theo quản gia An vào phòng của mình, Hàn Phi Tường cuối cùng mới có thời gian nghỉ ngơi thoải mái.
Lần đầu tiên đi theo cha mẹ bay đến Anh, Hàn Phi Tường đã sớm kiệt sức, nhưng lúc nãy đấu khẩu với An Chấn Vũ làm tinh thần cậu kích động đến cực độ nên hoàn toàn quên mất mệt mỏi. Hiện tại thả lỏng cơ thể một chút, cảm giác kiệt quệ liền ập đến, qua loa tắm rửa cho xong, Hàn Phi Tường liền nằm gục xuống giường mà ngủ.
.
Xoa nhẹ ấn đường mỏi nhừ, An Chấn Vũ rốt cuộc đã xử lý xong tài liệu trên tay, mới vừa buông bút, tiếp gõ cửa liền vang lên, quản gia An đi vào thư phòng cung kính nói với An Chấn Vũ: “Cậu chủ, đã tới giờ cơm chiều.”
“Tôi đã biết.” Gật gật đầu, An Chấn Vũ đứng lên chuẩn bị xuống lầu, đi qua người bác An, hắn chợt nhớ ra điều gì cất giọng hỏi, “Hàn Phi Tường đâu? Đã ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa ăn, tôi đang định qua gọi cậu Hàn.” An thúc nói.
Chần chừ một chút, An Chấn Vũ nói: “Tôi đi gọi cậu ấy, bác cứ xuống trước chuẩn bị đi.”
Thoáng sửng sốt, tuy rằng không hiểu được hành động của cậu chủ, nhưng bác An không hỏi gì thêm, liền gật đầu đi xuống phòng ăn.
.
Đi tới phòng Hàn Phi Tường, An Chấn Vũ có chút ngoài ý muốn thấy cửa lại không có khóa, gõ nhẹ vài tiếng chẳng thấy ai đáp, trong lòng cảm thấy bất an liền không để ý tới mấy thứ lễ tiết trực tiếp đẩy cửa vào.
Mới vừa vào phòng, An Chấn Vũ liền thấy Hàn Phi Tường nằm trên giường ngủ thật say, trái tim đang lo lắng không thôi nhất thời thả lòng.
Nhẹ nhón chân tới bên giường cậu, khóe môi An Chấn Vũ vô thức cong lên, sự dịu dàng lan tỏa trong ánh mắt.
Lần đầu tiên hắn được ngắm bộ dáng khi ngủ của Hàn Phi Tường gần như vậy, Hàn Phi Tường ở trước mặt hắn luôn rạng rỡ sức sống hoặc là nổi giận bừng bừng, chứ chưa từng có lúc yên lặng như thế này.
Bất tri bất giác, An Chấn Vũ ngắm Hàn Phi Tường ngủ say đến ngơ ngẩn, mãi đến khi quản gia An đợi lâu không thấy hai người bèn lên tìm, hắn mới lấy lại tinh thần.
“Cậu chủ, đánh thức Hàn thiếu gia dậy đi, cậu Hàn ngồi máy bay mười mấy giờ nhất định đã đói lắm rồi.” Bác An thấy An Chấn Vũ vẻ mặt luyến tiếc không muốn gọi người dậy, bất đắc dĩ nhắc nhở.
Vừa nghĩ tới Hàn Phi Tường có thể đã đói bụng, An Chấn Vũ mới không đành lòng lay người cậu.
Mờ mịt mở hai mắt, Hàn Phi Tường có chút lạ lẫm không hiểu sao An Chấn Vũ lại xuất hiện trước mặt mình, cậu một lần nữa trở mình thấp giọng lẩm bẩm: “Thật là, sao nằm mơ lại trông thấy đồ khốn An Chấn Vũ nhỉ.” Ngáp một cái, cậu tiếp tục ngủ.
Có chút dở khóc dở cười nhìn hành động đáng yêu này của Hàn Phi Tường, An Chấn Vũ thực bất đắc dĩ, nhưng lại không thể không tiếp tục lay tỉnh cậu.
“Hàn Phi Tường, cậu thức dậy cho tôi, ăn cơm.”
“Ừm.” Rên khẽ một tiếng, Hàn Phi Tường cuối cùng bị An Chấn Vũ làm cho tỉnh lại, mở mắt trông thấy căn phòng bài trí xa hoa, lúc này cậu mới nhớ mình đang ở nhà của An Chấn Vũ.
“Tỉnh chưa? Xuống dùng cơm đi.” Thấy Hàn Phi Tường đã thức dậy, An Chấn Vũ thu lại hết thảy biểu cảm vừa nãy, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, đứng dậy rời khỏi phòng.
Khó hiểu nhìn bộ dáng cao ngạo của An Chấn Vũ, Hàn Phi Tường gãi gãi đầu, có chút ảo não.
“Hàn thiếu gia mời xuống lầu.” Quản gia An thấy Hàn Phi Tường chẳng buồn che dấu cảm xúc của mình, nhịn không được nở nụ cười. Ông đã làm ở đây mấy chục năm rồi, lần đầu tiên được trông thấy một người chẳng có chút tâm cơ nào, khó trách cậu chủ coi trọng người này đến vậy.
Tuy rằng An Chấn Vũ cư xử có chút kỳ quặc, dường như luôn tỏ vẻ khó chịu với Hàn Phi Tường, nhưng bác An đã nhìn hắn lớn lên từ nhỏ làm sao không hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn? Nếu An Chấn Vũ muốn trở thành bạn với Hàn Phi Tường, bác An thực vô cùng vui vẻ tán đồng.
.
Sửa soạn lại bề ngoài một chút, Hàn Phi Tường lúc này mới xuống lầu, vào phòng ăn chỉ thấy cả bàn ăn lớn đến vậy có một mình An Chấn Vũ ngồi, không khỏi sửng sốt.
“Qua dùng cơm đi.” An Chấn Vũ nâng mắt nói.
Đến bên ghế người hầu kéo ra cho mình, Hàn Phi Tường nhịn không được tò mò hỏi: “Ngày nào cậu cũng ăn cơm một mình sao?”
“Có vấn đề gì?” An Chấn Vũ tao nhã cắt miếng thịt bò trên đĩa, thuận miệng hỏi.
Nhún vai, thấy An Chấn Vũ không định trả lời mình, Hàn Phi Tường có chút tức giận im miệng không nói gì thêm. Hai người sau đó chìm vào bầu không khí im lặng mà dùng bữa.
Dùng sức cắt miếng thịt như để hả giận, Hàn Phi Tường thầm mắng trong lòng: An Chấn Vũ chết tiệt, đồ khốn An Chấn Vũ!
Kỳ thật Hàn Phi Tường hỏi như vậy chỉ là vì nhìn An Chấn Vũ một mình ngồi ăn cơm, Hàn Phi Tường có cảm giác rất xúc động. Cậu từ nhỏ đến lớn cũng luôn cô độc như vậy, đồ ăn nóng sốt chỉ một người thưởng thức, loại cảm giác trống vắng ấy cậu hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng mà hiển nhiên cậu đồng cảm nhầm người rồi, tên An Chấn Vũ chết tiệt này trời sinh máu lạnh, làm sao có thể thấy cô đơn chứ!
Rũ mắt, An Chấn Vũ tận lực giấu đi ý cười bất đắc dĩ trong mắt.
Tường, xin cậu đấy, trong lòng mắng chửi người khác đừng có biểu hiện trên mặt được không, như vậy người bị mắng phải nín nhịn không dám cười, thật rất khổ sở đó nha.
Lần đầu tiên đi theo cha mẹ bay đến Anh, Hàn Phi Tường đã sớm kiệt sức, nhưng lúc nãy đấu khẩu với An Chấn Vũ làm tinh thần cậu kích động đến cực độ nên hoàn toàn quên mất mệt mỏi. Hiện tại thả lỏng cơ thể một chút, cảm giác kiệt quệ liền ập đến, qua loa tắm rửa cho xong, Hàn Phi Tường liền nằm gục xuống giường mà ngủ.
.
Xoa nhẹ ấn đường mỏi nhừ, An Chấn Vũ rốt cuộc đã xử lý xong tài liệu trên tay, mới vừa buông bút, tiếp gõ cửa liền vang lên, quản gia An đi vào thư phòng cung kính nói với An Chấn Vũ: “Cậu chủ, đã tới giờ cơm chiều.”
“Tôi đã biết.” Gật gật đầu, An Chấn Vũ đứng lên chuẩn bị xuống lầu, đi qua người bác An, hắn chợt nhớ ra điều gì cất giọng hỏi, “Hàn Phi Tường đâu? Đã ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa ăn, tôi đang định qua gọi cậu Hàn.” An thúc nói.
Chần chừ một chút, An Chấn Vũ nói: “Tôi đi gọi cậu ấy, bác cứ xuống trước chuẩn bị đi.”
Thoáng sửng sốt, tuy rằng không hiểu được hành động của cậu chủ, nhưng bác An không hỏi gì thêm, liền gật đầu đi xuống phòng ăn.
.
Đi tới phòng Hàn Phi Tường, An Chấn Vũ có chút ngoài ý muốn thấy cửa lại không có khóa, gõ nhẹ vài tiếng chẳng thấy ai đáp, trong lòng cảm thấy bất an liền không để ý tới mấy thứ lễ tiết trực tiếp đẩy cửa vào.
Mới vừa vào phòng, An Chấn Vũ liền thấy Hàn Phi Tường nằm trên giường ngủ thật say, trái tim đang lo lắng không thôi nhất thời thả lòng.
Nhẹ nhón chân tới bên giường cậu, khóe môi An Chấn Vũ vô thức cong lên, sự dịu dàng lan tỏa trong ánh mắt.
Lần đầu tiên hắn được ngắm bộ dáng khi ngủ của Hàn Phi Tường gần như vậy, Hàn Phi Tường ở trước mặt hắn luôn rạng rỡ sức sống hoặc là nổi giận bừng bừng, chứ chưa từng có lúc yên lặng như thế này.
Bất tri bất giác, An Chấn Vũ ngắm Hàn Phi Tường ngủ say đến ngơ ngẩn, mãi đến khi quản gia An đợi lâu không thấy hai người bèn lên tìm, hắn mới lấy lại tinh thần.
“Cậu chủ, đánh thức Hàn thiếu gia dậy đi, cậu Hàn ngồi máy bay mười mấy giờ nhất định đã đói lắm rồi.” Bác An thấy An Chấn Vũ vẻ mặt luyến tiếc không muốn gọi người dậy, bất đắc dĩ nhắc nhở.
Vừa nghĩ tới Hàn Phi Tường có thể đã đói bụng, An Chấn Vũ mới không đành lòng lay người cậu.
Mờ mịt mở hai mắt, Hàn Phi Tường có chút lạ lẫm không hiểu sao An Chấn Vũ lại xuất hiện trước mặt mình, cậu một lần nữa trở mình thấp giọng lẩm bẩm: “Thật là, sao nằm mơ lại trông thấy đồ khốn An Chấn Vũ nhỉ.” Ngáp một cái, cậu tiếp tục ngủ.
Có chút dở khóc dở cười nhìn hành động đáng yêu này của Hàn Phi Tường, An Chấn Vũ thực bất đắc dĩ, nhưng lại không thể không tiếp tục lay tỉnh cậu.
“Hàn Phi Tường, cậu thức dậy cho tôi, ăn cơm.”
“Ừm.” Rên khẽ một tiếng, Hàn Phi Tường cuối cùng bị An Chấn Vũ làm cho tỉnh lại, mở mắt trông thấy căn phòng bài trí xa hoa, lúc này cậu mới nhớ mình đang ở nhà của An Chấn Vũ.
“Tỉnh chưa? Xuống dùng cơm đi.” Thấy Hàn Phi Tường đã thức dậy, An Chấn Vũ thu lại hết thảy biểu cảm vừa nãy, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, đứng dậy rời khỏi phòng.
Khó hiểu nhìn bộ dáng cao ngạo của An Chấn Vũ, Hàn Phi Tường gãi gãi đầu, có chút ảo não.
“Hàn thiếu gia mời xuống lầu.” Quản gia An thấy Hàn Phi Tường chẳng buồn che dấu cảm xúc của mình, nhịn không được nở nụ cười. Ông đã làm ở đây mấy chục năm rồi, lần đầu tiên được trông thấy một người chẳng có chút tâm cơ nào, khó trách cậu chủ coi trọng người này đến vậy.
Tuy rằng An Chấn Vũ cư xử có chút kỳ quặc, dường như luôn tỏ vẻ khó chịu với Hàn Phi Tường, nhưng bác An đã nhìn hắn lớn lên từ nhỏ làm sao không hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn? Nếu An Chấn Vũ muốn trở thành bạn với Hàn Phi Tường, bác An thực vô cùng vui vẻ tán đồng.
.
Sửa soạn lại bề ngoài một chút, Hàn Phi Tường lúc này mới xuống lầu, vào phòng ăn chỉ thấy cả bàn ăn lớn đến vậy có một mình An Chấn Vũ ngồi, không khỏi sửng sốt.
“Qua dùng cơm đi.” An Chấn Vũ nâng mắt nói.
Đến bên ghế người hầu kéo ra cho mình, Hàn Phi Tường nhịn không được tò mò hỏi: “Ngày nào cậu cũng ăn cơm một mình sao?”
“Có vấn đề gì?” An Chấn Vũ tao nhã cắt miếng thịt bò trên đĩa, thuận miệng hỏi.
Nhún vai, thấy An Chấn Vũ không định trả lời mình, Hàn Phi Tường có chút tức giận im miệng không nói gì thêm. Hai người sau đó chìm vào bầu không khí im lặng mà dùng bữa.
Dùng sức cắt miếng thịt như để hả giận, Hàn Phi Tường thầm mắng trong lòng: An Chấn Vũ chết tiệt, đồ khốn An Chấn Vũ!
Kỳ thật Hàn Phi Tường hỏi như vậy chỉ là vì nhìn An Chấn Vũ một mình ngồi ăn cơm, Hàn Phi Tường có cảm giác rất xúc động. Cậu từ nhỏ đến lớn cũng luôn cô độc như vậy, đồ ăn nóng sốt chỉ một người thưởng thức, loại cảm giác trống vắng ấy cậu hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng mà hiển nhiên cậu đồng cảm nhầm người rồi, tên An Chấn Vũ chết tiệt này trời sinh máu lạnh, làm sao có thể thấy cô đơn chứ!
Rũ mắt, An Chấn Vũ tận lực giấu đi ý cười bất đắc dĩ trong mắt.
Tường, xin cậu đấy, trong lòng mắng chửi người khác đừng có biểu hiện trên mặt được không, như vậy người bị mắng phải nín nhịn không dám cười, thật rất khổ sở đó nha.
Tác giả :
Nguyệt Quang Vật Ngữ