Ám Vô Dạ Online
Quyển 2 - Chương 24
Giữa cuộc chiến, Hàn Ly y phục nhẹ bay, Bích Tinh trong tay tỏa ra vầng bạch quang nhu hòa nhưng chẳng thể giấu nổi khí chất sắc bén của nó. Mà đối thủ bên kia nhìn thấy một Hàn Ly như vậy, mồ hôi lạnh đã túa ra trên trán.
Đám người vây quanh bị bao trùm bởi bầu không khí nghẹt thở theo dõi trận đấu kịch liệt, đều cảm thán màn PK này thực quá mức đẳng cấp.
Mà phía bên kia, Lưu Ly nhàn nhã đến phát ngán lôi ra một cái quạt phẩy phẩy, nhìn mọi người vẻ mặt khẩn trương mà nhịn không được bật cười.
“Cái ông Hàn Ly này cũng thực nhàm chán, mỗi lần đọ sức đều bày ra bộ dáng bí bí hiểm biểm, cứ khoái chơi trò tâm lý chiến, ai tỷ thí cùng ổng cứ xác định sẽ thảm thôi rồi.”
“Thực ra anh thấy như vậy cũng tốt. Chắc chắn so với em vừa lên đài chưa được một giây đã quật con nhà người ta xuống đất vẫn là tốt hơn, ít nhất người ta bị đả kích còn nhẹ nhàng bao nhiêu.” Hải nhìn cái người vừa đấu trận trước, vẻ mặt nãy giờ vẫn ngơ ngác, vì người ta mà âm thầm đồng cảm.
“Trời nóng nực mà, tốc chiến tốc thắng lại chẳng thích hơn. Em không muốn đổ mồ hôi đâu.” Lưu Ly chẳng thèm để ý trả lời, tựa hồ không hề nhận ra đả kích lòng tự trọng của một người nam nhân chính là chuyện rất quá đáng. Dù sao đối với nhỏ các soái ca dễ nhìn mới đáng được cưng yêu, chứ như cái ông kia vừa to con lại mang thái độ trọng nam khinh nữ, loại đàn ông đó phải dạy cho một bài học mới là đạo lý.
Hải nhún vai, cũng không để ý nhiều, ai bảo người kia vừa lên đài thấy Lưu Ly nhỏ xinh lền bắt đầu buông lời trêu ghẹo. Cũng khó trách Lưu Ly không hạ thủ lưu tình, là người đó đáng bị thế, khinh thường con gái thì cứ chuẩn bị chịu trừng phạt đi.
Và rồi ngay lúc không khí căng thẳng nhất, Hàn Ly bắn cung, chỉ thấy mũi tên xé gió lao vun vút về phía đối phương, chẻ đôi mũi tên của người đó, cuối cùng vẫn theo hướng đó nhằm về phía bả vai, chỉ làm người nọ bị thương nơi cánh tay mà thôi.
Thu cung, Hàn Ly mỉm cười đáp lễ đối thủ, lấy được huy chương rồi, mấy người liền rời đi.
.
“Vừa rồi rõ ràng Hàn Ly có thể bắn trúng ngực người nọ, tại sao lại bắn trật?” Nguyệt Lượng băn khoăn hỏi.
Híp mắt, Hàn Ly cười hỏi: “Em biết anh bắn trật sao??”
“Lấy thị lực ngắm chuẩn trăm phát trăm trúng của anh sao có thể bắn lệch được.” Nguyệt Lượng đối với Hàn Ly tràn ngập tin tưởng.
“Đúng là Nguyệt Lượng vẫn hiểu anh rõ nhất.” Cười lớn ôm lấy bả vai Nguyệt Lượng, Hàn Ly hôn chụt vào má cô.
“Ầy ầy, không được dụ dỗ nhi đồng nha.” Lưu Ly xem không nổi, bỡn cợt nói.
“Nơi này sao lại có nhi đồng?” Hàn Ly nghi hoặc.
“Nguyệt Lượng đó, em bé ngây thơ vậy sao có thể bị anh bắt cóc, đến đến, Nguyệt Lượng, em nhất định sẽ tìm một tấm chồng tốt cho chị!” Lưu Ly vẫy vẫy tay với Nguyệt Lượng, vẻ mặt đen tối nói.
“Đứa con gái xấu xa này, không được lừa gạt Nguyệt Lượng nhà người ta.” Hàn Ly chán nản.
“Hứ, ai cần anh lo.”Lưu Ly hừ lạnh.
“Được, không cần anh đây lo phải không, anh gọi Dật Sử nhà cô đến lo, thế được chưa?” Hàn Ly đâu phải loại người vĩnh viễn chịu thiệt thòi, nhanh chóng phản kích.
Lưu Ly mặt đỏ lên, bướng bỉnh nói: “Cái người này nói lung tung gì thế hả!”
“Hờ hờ, anh nói lung tung hay không tìm người làm chứng chẳng phải sẽ rõ sao? Mấy ngày trước chính mắt anh nhìn thấy hai-người-nào-đó giữa ban ngày ban mặt tình tứ, bộ dáng còn thân mật vô cùng nha.” Hàn Ly chớp mắt, tiếp tục đả kích Lưu Ly.
“Thôi thôi, anh vẫn chưa trả lời em đâu?” Không đành lòng nhìn Lưu Ly vẻ mặt bị dồn ép đến buồn bực không chịu nổi, Nguyệt Lượng đổi đề tài.
“Còn có thể vì sao chứ? Không phải vì đồ nha đầu thối này sao hả, không thèm nể mặt phó bang đối phương. Nếu anh không giữ lại mặt mũi cho bang chủ người ta, chúng ta làm sao dễ dàng rời đi được như thế? Đám đó cam tâm sao” Hàn Ly hừ lạnh.
Thè lưỡi, Lưu Ly cũng biết hôm nay là nhỏ có chút bức xúc, thế nào cũng là hơi quá phận rồi. Nhưng ai bảo dám khinh thường nhỏ chứ!
“Được rồi, cám ơn ông anh.” Lưu Ly tuy rằng ngoài miệng không cam lòng nói lời cảm tạ, nhưng bên trong là thực rất cảm kích Hàn Ly đã thay nhỏ thu thập phiền toái.
“Hừ, hiện tại mới biết nể mặt anh nha.” Hàn Ly cốc đầu Lưu Ly một cái, “Nha đầu ngốc.”
“Tui bị ông gõ sắp ngu đến nơi rồi đó.” Ôm cái trán, Lưu Ly oán giận.
“Vốn ngốc sẵn rồi, không phải tự tìm cớ lảng tránh.” Hàn Ly cười khẩy.
“Được rồi, không làm loạn nữa. Hiện tại chúng ta đã có 85 huy chương, cùng năm bang đứng trước kém không nhiều nữa, tất cả đều đang gấp rút rượt đuổi nhau. Có lẽ sau khi phá được mức 90 là đến giai đoạn gay cấn rồi.” Hải bình tĩnh phân tích.
“Lo lắng như thế nhiều làm gì, dù sao chỉ có một chút vượt qua là tốt rồi.” Hàn Ly không có vẻ lo lắng.
“Cũng đúng.” Nghĩ nghĩ, Hải nở nụ cười, “Chẳng biết Tri Hỏa với Bắc Hoàng Minh bao giờ mới quay lại, hy vọng có thể kịp, bằng không chúng ta sẽ khó xoay sở đó.”
“Hai tên kia hiện tại hẳn là đang làm nhiệm vụ? Nếu mà không hoàn thành, em phải tận lực khinh bỉ cười nhạo một phen mới được.” Lưu Ly đối với Tri Hỏa cùng Bắc Hoàng Minh vẫn rất tin tưởng.
“Mặc kệ như thế nào, trước khi hai đứa trở về, chúng ta phải bảo toàn bang sao cho thật tốt nha.”
“Đương nhiên không thành vấn đề.”
Chớp mắt nhìn nhau, mấy người phá lên cười.
Đám người vây quanh bị bao trùm bởi bầu không khí nghẹt thở theo dõi trận đấu kịch liệt, đều cảm thán màn PK này thực quá mức đẳng cấp.
Mà phía bên kia, Lưu Ly nhàn nhã đến phát ngán lôi ra một cái quạt phẩy phẩy, nhìn mọi người vẻ mặt khẩn trương mà nhịn không được bật cười.
“Cái ông Hàn Ly này cũng thực nhàm chán, mỗi lần đọ sức đều bày ra bộ dáng bí bí hiểm biểm, cứ khoái chơi trò tâm lý chiến, ai tỷ thí cùng ổng cứ xác định sẽ thảm thôi rồi.”
“Thực ra anh thấy như vậy cũng tốt. Chắc chắn so với em vừa lên đài chưa được một giây đã quật con nhà người ta xuống đất vẫn là tốt hơn, ít nhất người ta bị đả kích còn nhẹ nhàng bao nhiêu.” Hải nhìn cái người vừa đấu trận trước, vẻ mặt nãy giờ vẫn ngơ ngác, vì người ta mà âm thầm đồng cảm.
“Trời nóng nực mà, tốc chiến tốc thắng lại chẳng thích hơn. Em không muốn đổ mồ hôi đâu.” Lưu Ly chẳng thèm để ý trả lời, tựa hồ không hề nhận ra đả kích lòng tự trọng của một người nam nhân chính là chuyện rất quá đáng. Dù sao đối với nhỏ các soái ca dễ nhìn mới đáng được cưng yêu, chứ như cái ông kia vừa to con lại mang thái độ trọng nam khinh nữ, loại đàn ông đó phải dạy cho một bài học mới là đạo lý.
Hải nhún vai, cũng không để ý nhiều, ai bảo người kia vừa lên đài thấy Lưu Ly nhỏ xinh lền bắt đầu buông lời trêu ghẹo. Cũng khó trách Lưu Ly không hạ thủ lưu tình, là người đó đáng bị thế, khinh thường con gái thì cứ chuẩn bị chịu trừng phạt đi.
Và rồi ngay lúc không khí căng thẳng nhất, Hàn Ly bắn cung, chỉ thấy mũi tên xé gió lao vun vút về phía đối phương, chẻ đôi mũi tên của người đó, cuối cùng vẫn theo hướng đó nhằm về phía bả vai, chỉ làm người nọ bị thương nơi cánh tay mà thôi.
Thu cung, Hàn Ly mỉm cười đáp lễ đối thủ, lấy được huy chương rồi, mấy người liền rời đi.
.
“Vừa rồi rõ ràng Hàn Ly có thể bắn trúng ngực người nọ, tại sao lại bắn trật?” Nguyệt Lượng băn khoăn hỏi.
Híp mắt, Hàn Ly cười hỏi: “Em biết anh bắn trật sao??”
“Lấy thị lực ngắm chuẩn trăm phát trăm trúng của anh sao có thể bắn lệch được.” Nguyệt Lượng đối với Hàn Ly tràn ngập tin tưởng.
“Đúng là Nguyệt Lượng vẫn hiểu anh rõ nhất.” Cười lớn ôm lấy bả vai Nguyệt Lượng, Hàn Ly hôn chụt vào má cô.
“Ầy ầy, không được dụ dỗ nhi đồng nha.” Lưu Ly xem không nổi, bỡn cợt nói.
“Nơi này sao lại có nhi đồng?” Hàn Ly nghi hoặc.
“Nguyệt Lượng đó, em bé ngây thơ vậy sao có thể bị anh bắt cóc, đến đến, Nguyệt Lượng, em nhất định sẽ tìm một tấm chồng tốt cho chị!” Lưu Ly vẫy vẫy tay với Nguyệt Lượng, vẻ mặt đen tối nói.
“Đứa con gái xấu xa này, không được lừa gạt Nguyệt Lượng nhà người ta.” Hàn Ly chán nản.
“Hứ, ai cần anh lo.”Lưu Ly hừ lạnh.
“Được, không cần anh đây lo phải không, anh gọi Dật Sử nhà cô đến lo, thế được chưa?” Hàn Ly đâu phải loại người vĩnh viễn chịu thiệt thòi, nhanh chóng phản kích.
Lưu Ly mặt đỏ lên, bướng bỉnh nói: “Cái người này nói lung tung gì thế hả!”
“Hờ hờ, anh nói lung tung hay không tìm người làm chứng chẳng phải sẽ rõ sao? Mấy ngày trước chính mắt anh nhìn thấy hai-người-nào-đó giữa ban ngày ban mặt tình tứ, bộ dáng còn thân mật vô cùng nha.” Hàn Ly chớp mắt, tiếp tục đả kích Lưu Ly.
“Thôi thôi, anh vẫn chưa trả lời em đâu?” Không đành lòng nhìn Lưu Ly vẻ mặt bị dồn ép đến buồn bực không chịu nổi, Nguyệt Lượng đổi đề tài.
“Còn có thể vì sao chứ? Không phải vì đồ nha đầu thối này sao hả, không thèm nể mặt phó bang đối phương. Nếu anh không giữ lại mặt mũi cho bang chủ người ta, chúng ta làm sao dễ dàng rời đi được như thế? Đám đó cam tâm sao” Hàn Ly hừ lạnh.
Thè lưỡi, Lưu Ly cũng biết hôm nay là nhỏ có chút bức xúc, thế nào cũng là hơi quá phận rồi. Nhưng ai bảo dám khinh thường nhỏ chứ!
“Được rồi, cám ơn ông anh.” Lưu Ly tuy rằng ngoài miệng không cam lòng nói lời cảm tạ, nhưng bên trong là thực rất cảm kích Hàn Ly đã thay nhỏ thu thập phiền toái.
“Hừ, hiện tại mới biết nể mặt anh nha.” Hàn Ly cốc đầu Lưu Ly một cái, “Nha đầu ngốc.”
“Tui bị ông gõ sắp ngu đến nơi rồi đó.” Ôm cái trán, Lưu Ly oán giận.
“Vốn ngốc sẵn rồi, không phải tự tìm cớ lảng tránh.” Hàn Ly cười khẩy.
“Được rồi, không làm loạn nữa. Hiện tại chúng ta đã có 85 huy chương, cùng năm bang đứng trước kém không nhiều nữa, tất cả đều đang gấp rút rượt đuổi nhau. Có lẽ sau khi phá được mức 90 là đến giai đoạn gay cấn rồi.” Hải bình tĩnh phân tích.
“Lo lắng như thế nhiều làm gì, dù sao chỉ có một chút vượt qua là tốt rồi.” Hàn Ly không có vẻ lo lắng.
“Cũng đúng.” Nghĩ nghĩ, Hải nở nụ cười, “Chẳng biết Tri Hỏa với Bắc Hoàng Minh bao giờ mới quay lại, hy vọng có thể kịp, bằng không chúng ta sẽ khó xoay sở đó.”
“Hai tên kia hiện tại hẳn là đang làm nhiệm vụ? Nếu mà không hoàn thành, em phải tận lực khinh bỉ cười nhạo một phen mới được.” Lưu Ly đối với Tri Hỏa cùng Bắc Hoàng Minh vẫn rất tin tưởng.
“Mặc kệ như thế nào, trước khi hai đứa trở về, chúng ta phải bảo toàn bang sao cho thật tốt nha.”
“Đương nhiên không thành vấn đề.”
Chớp mắt nhìn nhau, mấy người phá lên cười.
Tác giả :
Nguyệt Quang Vật Ngữ