Ám Vô Dạ Online
Quyển 2 - Chương 15
Kỳ thật Tri Hỏa với Bắc Hoàng Minh cũng không rõ lắm hồ Thiên Sơn Tuyết Liên rốt cuộc ở nơi nào. NPC chỉ nói cho bọn họ biết là cứ hướng đông mà đi, nhưng kỳ quái hơn là, Bắc Hoàng Minh lần này cũng chẳng buồn điều tra rõ địa chỉ cụ thể, lập tức kéo Tri Hỏa lên đường. Kết quả chính là hiện giờ hai người không hề rõ phương hướng cứ đi thẳng tắp về phía đông.
“Minh, thế tóm lại cậu có biết đi đường nào không?” Tri Hỏa cuối cùng nhịn không được nghi hoặc hỏi.
Tuy rằng cậu không ngại du ngoạn toàn bộ trò chơi cùng Bắc Hoàng Minh, nhưng thời điểm này là ngoại lệ, mọi người còn chờ mong bọn họ trở về.
“Tôi đâu có biết.” Bắc Hoàng Minh thật ra trả lời cũng đúng lý hợp tình, một chút cũng không thấy có gì bất ổn, nhưng lại nghe được Tri Hỏa cười ngất, như thể không tin được đây là cách hành xử của Bắc Hoàng Minh luôn luôn trầm ổn.
“Thế cậu định tính sao đây?”
“Vẫn đi hướng đông thôi.”
“Cái đó và việc chúng ta đang làm hiện giờ có gì khác nhau?” Tri Hỏa suýt nữa hộc máu.
“Hỏa, coi như cậu cùng tôi bỏ trốn là được, đừng hỏi nhiều thế, tin tưởng tôi đi.” Nháy mắt, nụ cười của Bắc Hoàng Minh mang theo vài phần phóng túng.
Lần đầu tiên thấy một Bắc Hoàng Minh như vậy, Tri Hỏa không khỏi có chút ngẩn người, lấy lại tinh thần, liền đỏ bừng mặt, “Cái gì mà bỏ trốn, cậu không cần nói kiểu mờ ám thế chứ.”
“Tôi chỉ là muốn được đi riêng với cậu một thời gian ngắn thôi.” Bắc Hoàng Minh có chút vô tội nhìn Tri Hỏa, ngay lập tức làm cơn tức giận của Tri Hỏa xẹp xuống.
“Quên đi, bình thường cậu vẫn theo ủng hộ tôi làm mấy việc điên cuồng, lần này để tôi điên cùng cậu.” Tri Hỏa có chút nhẫn nhịn nói.
Nhếch khóe môi, Bắc Hoàng Minh cười đến vui vẻ.
Để bọn họ được thoải mái một lần hiếm hoi này đi, kỳ thật Bắc Hoàng Minh có chút hối hận việc lập bang rồi. Sau khi lập bang, mọi người đều nhận ra chẳng có cách nào trở về lúc xưa tự do tự tại thích làm gì thì làm nữa. Bây giờ bản thân có thêm nhiều trói buộc, hắn đã rất lâu rồi không được cùng Tri Hỏa một chỗ chỉ có hai người thôi.
Thật là hoài niệm khi xưa a. Lúc vừa bắt đầu trò chơi, khi đó Tri Hỏa chỉ thuộc về một mình mình.
Dọc theo đường đi đánh quái, ngắm phong cảnh, hai người đều có vẻ thực nhàn nhã, giống như quay lại thời điểm ban đầu.
Nhìn Đóa Miêu Miêu lang thôn hổ yết ăn thịt nướng, Tri Hỏa khẽ nở nụ cười.
“Cười gì vậy?” Bắc Hoàng Minh nhíu mày, khó hiểu hỏi.
“Không, chỉ là nhớ lúc trước tìm cách ngăn Đóa Miêu Miêu khỏi trộm đi thịt nướng, ngày đó chúng ta thật sự rất chật vật đúng không.”
Nhớ tới quãng thời gian đó, Bắc Hoàng Minh cũng không khỏi mỉm cười.
Đóa Miêu Miêu mồm gặm thịt nướng, nhìn hai người cười đến vui vẻ, bĩu môi.
Muốn làm cái gì đây, rõ ràng là hai thằng nhóc mà lại làm như ông cụ tám mươi, còn ở nơi này ngồi hoài cổ? Đóa Miêu Miêu cảm thấy choáng váng.
“Nhắc mới nhớ, mèo nhà mi đến giờ còn chưa thấy được tích sự gì, ta nuôi mi làm cái gì nha.” Nhấc Đóa Miêu Miêu lên, Tri Hỏa tiếc nuối nói.
Đóa Miêu Miêu bị túm gáy giương nanh múa vuốt về phía Tri Hỏa, tỏ vẻ vô cùng bất mãn.
“Hừ, lúc trước ta đâu có ép nhà ngươi nuôi ta.”
“Mi làm thú cưng mà kiêu ngạo có kém ai đâu.” Quăng Đóa Miêu Miêu xuống, Tri Hỏa cảm thán nói.
Người ta cũng đâu phải thú cưng bình thường chứ! Xoa xoa cái mông đau, Đóa Miêu Miêu hừ lạnh, nhóc con này thật không có mắt, còn dám xỉa xói mình, mình không xỉa xói nhóc đó thì thôi chứ!
–
Trên đường lớn, một đội người ngựa hấp dẫn ánh mắt mọi người. Nguyên dàn soái ca đi theo một nam một nữ, thoạt nhìn như cận vệ. Mà hai người đi trước, nam tuấn mỹ, nữ xinh đẹp, dẫn đến số lượng người ngoái đầu lại nhìn càng nhiều.
“Anh, anh định buông tha đám người Minh Giáo kia sao? “Túy Hồn có chút khó hiểu hỏi.
“Đương nhiên không.” Bất Nhược tự nhiên cũng không phải kẻ ngu muội.
“Nhưng gần đây chưa thấy anh hành động gì cả nha.”
“Này không phải sao.”
“Đi lập bang cũng coi như có hành động?” Đảo trắng mắt, Túy Hồn không khỏi hoài nghi ông anh họ chỉ số IQ lên đến 160 có phải bị hỏng đầu rồi hay không.
“Là một bước trong đó thôi, ngoan ngoãn nhìn đi, anh nhất định sẽ xử đẹp Minh Giáo.” Trong mắt Bất Nhược hiện lên vẻ tàn nhẫn.
“Hy vọng thế.” Túy Hồn vẫn không thể lý giải được ý tứ của anh họ lần này, nhưng nhỏ cho tới giờ đã có lần nào hiểu được người anh mà trong gia tộc coi như người ngoài này đâu.
.
Bởi vì Lưu Ly bị thương, kế hoạch buổi chiều vốn định đi khiêu chiến bang khác phải hủy bỏ. Hải tự mình ra mặt phụ trách giao thuyết cùng đối phương, cũng không ngờ ở trên đường lại giáp mặt Bất Nhược, có thể nói chính là oan gia ngõ hẹp.
Nhìn người thanh niên làm mình cảm giác thực chán ghét trước mắt, sắc mặt Bất Nhược liền có chút trầm xuống.
Thấy Bất Nhược, Hải cũng có vẻ thực giật mình, xoay người định đi đường vòng.
Nhưng không ngờ động tác Bất Nhược so với anh nhanh hơn một bước, chắn trước mặt Hải, cản anh lại, ngữ khí châm chọc nói: “Nhìn thấy bạn cũ không tính chào hỏi sao? Đây là tác phong Minh Giáo ư?”
“Tôi không biết chúng ta còn coi như bạn bè cơ đấy. Nếu nói kẻ địch cũng có thể tính là bạn, vậy lại là chuyện khác.” Hải không chịu yếu thế, dám chọc đến Minh Giáo, phải biết là sẽ chịu trả giá.
Sắc mặt Bất Nhược chợt biến, “Hóa ra là anh không quen tôi, vậy thật mạo phạm Minh Giáo vĩ đại của các anh rồi.”
Hắn chỉ biết rằng người này có thể dễ dàng khơi dậy lửa giận trong hắn.
Nhún vai, Hải không định giằng co cùng hắn, anh còn muốn chạy về xem thương thế Lưu Ly như thế nào rồi.
Ngay lúc đi qua sát bên người Bất Nhược, Bất Nhược đột nhiên đưa tay kéo anh lại, động tác này không chỉ làm Hải cảm thấy giật mình, ngay cả bản thân Bất Nhược cũng sửng sốt.
“Còn có chuyện gì sao?” Hải thở dài, tiếp tục dây dưa cùng người kia.
Có chuyện gì ư? Bất Nhược cũng không thể giải thích hành động của mình, hắn chỉ là theo bản năng không muốn để Hải rời đi.
Dù vậy Bất Nhược rất nhanh chấn chỉnh lại tâm lý, ngạo mạn nói: “Tôi cũng đi lập bang hội, rất nhanh chúng ta sẽ lại đối đầu, đến lúc đó tôi nhất định phải hoàn lễ đầy đủ cho các người.”
“Chỉ hy vọng bang các cậu tới khi ấy không thành con mồi ngon cho chúng tôi là được.” Cười lạnh một tiếng, Hải hất tay Bất Nhược ra, cũng không quay đầu lại nữa liền rời đi.
Anh hôm nay tâm trạng rất không tốt .
Nhìn thân ảnh dần xa của Hải, Bất Nhược siết chặt nắm đấm, nở nụ cười lạnh lẽo.
Được lắm, Thanh Âm Hải Dương, tôi nhất định sẽ cho anh biết tay!
Nhìn biểu tình âm trầm của anh họ, Túy Hồn không khỏi rùng mình một cái. Ông anh thiên tài của nhỏ phát hỏa rồi.
“Minh, thế tóm lại cậu có biết đi đường nào không?” Tri Hỏa cuối cùng nhịn không được nghi hoặc hỏi.
Tuy rằng cậu không ngại du ngoạn toàn bộ trò chơi cùng Bắc Hoàng Minh, nhưng thời điểm này là ngoại lệ, mọi người còn chờ mong bọn họ trở về.
“Tôi đâu có biết.” Bắc Hoàng Minh thật ra trả lời cũng đúng lý hợp tình, một chút cũng không thấy có gì bất ổn, nhưng lại nghe được Tri Hỏa cười ngất, như thể không tin được đây là cách hành xử của Bắc Hoàng Minh luôn luôn trầm ổn.
“Thế cậu định tính sao đây?”
“Vẫn đi hướng đông thôi.”
“Cái đó và việc chúng ta đang làm hiện giờ có gì khác nhau?” Tri Hỏa suýt nữa hộc máu.
“Hỏa, coi như cậu cùng tôi bỏ trốn là được, đừng hỏi nhiều thế, tin tưởng tôi đi.” Nháy mắt, nụ cười của Bắc Hoàng Minh mang theo vài phần phóng túng.
Lần đầu tiên thấy một Bắc Hoàng Minh như vậy, Tri Hỏa không khỏi có chút ngẩn người, lấy lại tinh thần, liền đỏ bừng mặt, “Cái gì mà bỏ trốn, cậu không cần nói kiểu mờ ám thế chứ.”
“Tôi chỉ là muốn được đi riêng với cậu một thời gian ngắn thôi.” Bắc Hoàng Minh có chút vô tội nhìn Tri Hỏa, ngay lập tức làm cơn tức giận của Tri Hỏa xẹp xuống.
“Quên đi, bình thường cậu vẫn theo ủng hộ tôi làm mấy việc điên cuồng, lần này để tôi điên cùng cậu.” Tri Hỏa có chút nhẫn nhịn nói.
Nhếch khóe môi, Bắc Hoàng Minh cười đến vui vẻ.
Để bọn họ được thoải mái một lần hiếm hoi này đi, kỳ thật Bắc Hoàng Minh có chút hối hận việc lập bang rồi. Sau khi lập bang, mọi người đều nhận ra chẳng có cách nào trở về lúc xưa tự do tự tại thích làm gì thì làm nữa. Bây giờ bản thân có thêm nhiều trói buộc, hắn đã rất lâu rồi không được cùng Tri Hỏa một chỗ chỉ có hai người thôi.
Thật là hoài niệm khi xưa a. Lúc vừa bắt đầu trò chơi, khi đó Tri Hỏa chỉ thuộc về một mình mình.
Dọc theo đường đi đánh quái, ngắm phong cảnh, hai người đều có vẻ thực nhàn nhã, giống như quay lại thời điểm ban đầu.
Nhìn Đóa Miêu Miêu lang thôn hổ yết ăn thịt nướng, Tri Hỏa khẽ nở nụ cười.
“Cười gì vậy?” Bắc Hoàng Minh nhíu mày, khó hiểu hỏi.
“Không, chỉ là nhớ lúc trước tìm cách ngăn Đóa Miêu Miêu khỏi trộm đi thịt nướng, ngày đó chúng ta thật sự rất chật vật đúng không.”
Nhớ tới quãng thời gian đó, Bắc Hoàng Minh cũng không khỏi mỉm cười.
Đóa Miêu Miêu mồm gặm thịt nướng, nhìn hai người cười đến vui vẻ, bĩu môi.
Muốn làm cái gì đây, rõ ràng là hai thằng nhóc mà lại làm như ông cụ tám mươi, còn ở nơi này ngồi hoài cổ? Đóa Miêu Miêu cảm thấy choáng váng.
“Nhắc mới nhớ, mèo nhà mi đến giờ còn chưa thấy được tích sự gì, ta nuôi mi làm cái gì nha.” Nhấc Đóa Miêu Miêu lên, Tri Hỏa tiếc nuối nói.
Đóa Miêu Miêu bị túm gáy giương nanh múa vuốt về phía Tri Hỏa, tỏ vẻ vô cùng bất mãn.
“Hừ, lúc trước ta đâu có ép nhà ngươi nuôi ta.”
“Mi làm thú cưng mà kiêu ngạo có kém ai đâu.” Quăng Đóa Miêu Miêu xuống, Tri Hỏa cảm thán nói.
Người ta cũng đâu phải thú cưng bình thường chứ! Xoa xoa cái mông đau, Đóa Miêu Miêu hừ lạnh, nhóc con này thật không có mắt, còn dám xỉa xói mình, mình không xỉa xói nhóc đó thì thôi chứ!
–
Trên đường lớn, một đội người ngựa hấp dẫn ánh mắt mọi người. Nguyên dàn soái ca đi theo một nam một nữ, thoạt nhìn như cận vệ. Mà hai người đi trước, nam tuấn mỹ, nữ xinh đẹp, dẫn đến số lượng người ngoái đầu lại nhìn càng nhiều.
“Anh, anh định buông tha đám người Minh Giáo kia sao? “Túy Hồn có chút khó hiểu hỏi.
“Đương nhiên không.” Bất Nhược tự nhiên cũng không phải kẻ ngu muội.
“Nhưng gần đây chưa thấy anh hành động gì cả nha.”
“Này không phải sao.”
“Đi lập bang cũng coi như có hành động?” Đảo trắng mắt, Túy Hồn không khỏi hoài nghi ông anh họ chỉ số IQ lên đến 160 có phải bị hỏng đầu rồi hay không.
“Là một bước trong đó thôi, ngoan ngoãn nhìn đi, anh nhất định sẽ xử đẹp Minh Giáo.” Trong mắt Bất Nhược hiện lên vẻ tàn nhẫn.
“Hy vọng thế.” Túy Hồn vẫn không thể lý giải được ý tứ của anh họ lần này, nhưng nhỏ cho tới giờ đã có lần nào hiểu được người anh mà trong gia tộc coi như người ngoài này đâu.
.
Bởi vì Lưu Ly bị thương, kế hoạch buổi chiều vốn định đi khiêu chiến bang khác phải hủy bỏ. Hải tự mình ra mặt phụ trách giao thuyết cùng đối phương, cũng không ngờ ở trên đường lại giáp mặt Bất Nhược, có thể nói chính là oan gia ngõ hẹp.
Nhìn người thanh niên làm mình cảm giác thực chán ghét trước mắt, sắc mặt Bất Nhược liền có chút trầm xuống.
Thấy Bất Nhược, Hải cũng có vẻ thực giật mình, xoay người định đi đường vòng.
Nhưng không ngờ động tác Bất Nhược so với anh nhanh hơn một bước, chắn trước mặt Hải, cản anh lại, ngữ khí châm chọc nói: “Nhìn thấy bạn cũ không tính chào hỏi sao? Đây là tác phong Minh Giáo ư?”
“Tôi không biết chúng ta còn coi như bạn bè cơ đấy. Nếu nói kẻ địch cũng có thể tính là bạn, vậy lại là chuyện khác.” Hải không chịu yếu thế, dám chọc đến Minh Giáo, phải biết là sẽ chịu trả giá.
Sắc mặt Bất Nhược chợt biến, “Hóa ra là anh không quen tôi, vậy thật mạo phạm Minh Giáo vĩ đại của các anh rồi.”
Hắn chỉ biết rằng người này có thể dễ dàng khơi dậy lửa giận trong hắn.
Nhún vai, Hải không định giằng co cùng hắn, anh còn muốn chạy về xem thương thế Lưu Ly như thế nào rồi.
Ngay lúc đi qua sát bên người Bất Nhược, Bất Nhược đột nhiên đưa tay kéo anh lại, động tác này không chỉ làm Hải cảm thấy giật mình, ngay cả bản thân Bất Nhược cũng sửng sốt.
“Còn có chuyện gì sao?” Hải thở dài, tiếp tục dây dưa cùng người kia.
Có chuyện gì ư? Bất Nhược cũng không thể giải thích hành động của mình, hắn chỉ là theo bản năng không muốn để Hải rời đi.
Dù vậy Bất Nhược rất nhanh chấn chỉnh lại tâm lý, ngạo mạn nói: “Tôi cũng đi lập bang hội, rất nhanh chúng ta sẽ lại đối đầu, đến lúc đó tôi nhất định phải hoàn lễ đầy đủ cho các người.”
“Chỉ hy vọng bang các cậu tới khi ấy không thành con mồi ngon cho chúng tôi là được.” Cười lạnh một tiếng, Hải hất tay Bất Nhược ra, cũng không quay đầu lại nữa liền rời đi.
Anh hôm nay tâm trạng rất không tốt .
Nhìn thân ảnh dần xa của Hải, Bất Nhược siết chặt nắm đấm, nở nụ cười lạnh lẽo.
Được lắm, Thanh Âm Hải Dương, tôi nhất định sẽ cho anh biết tay!
Nhìn biểu tình âm trầm của anh họ, Túy Hồn không khỏi rùng mình một cái. Ông anh thiên tài của nhỏ phát hỏa rồi.
Tác giả :
Nguyệt Quang Vật Ngữ