Ám Vệ Công Lược
Chương 77
Tư Đồ Nhã đang thả hồn vào cõi hư không, vài tấm lụa trắng từ bên đường thình lình vút ra, vây kín bốn phía xung quanh y. Người áo đỏ bên cạnh Hốt Hưng rút hai ống sắt hình thù kỳ quái bên hông, nhắm thẳng vào các thiếu nữ áo trắng đạp lụa mà tới, tập trung đề phòng.
Chín thiếu nữ dưới ánh mặt trời không thèm nhìn người áo đỏ, đồng loạt chắp tay với Tư Đồ Nhã, sau đó lùi lại hành lễ — Chỉ thấy một bà lão tóc bạc phơ, mặt mũi nhăn nheo, đội mũ rộng vành, được thiếu nữ áo trắng dìu đi, gian khổ ngồi xuống chiếc ghế đan bằng lụa trắng.
Tư Đồ Nhã vội vã đứng dậy chào, “… Mẹ, sao mẹ lại xuất quan?”
Hốt Hưng và người áo đỏ giật mình, bọn họ từng nghe nói mẫu thân của Tư Đồ Nhã là chưởng môn Ngọc Phù Dung của Điểm Giáng Phái, cùng lắm chỉ khoảng ba-bốn mươi tuổi, còn bà cụ này đã gần đất xa trời, trông cũng phải trên bảy mươi rồi.
Ngọc Phù Dung không để ý tới Tư Đồ Nhã, hỏi người áo đỏ, “Thứ trong tay là gì?”
Người áo đỏ ngẩn ra. Hốt Hưng cười lộ cả răng nanh, đè ống sắt xuống, “Hỏa Thần Thương của Tây Vực… Là ám khí. Tặng cho, Giáo chủ.”
Ngọc Phù Dung đánh mắt ra hiệu, thiếu nữ bên cạnh ngước lên, tung ra một đồng tiền.
Hốt Hưng nghe âm thanh đoán vị trí, chộp lấy hỏa thương (súng kíp), mở ra, nhắm lên trời, đập một cái. Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, chốc lát sau, đồng tiền chia năm xẻ bảy, rơi xuống đất. Thiếu nữ áo trắng thầm khen, “Không hổ là bằng hữu của Giáo chủ, tuổi còn nhỏ mà nội công thâm hậu thật.”
“Không liên quan đến nội công.” Hốt Hưng thật thà giải thích quy luật bên trong, lấy trong lòng ra một xấp bản vẽ, muốn Tư Đồ Nhã đưa về cho đường chủ Cơ Xảo Đường nghiên cứu. Người áo đỏ nói, “Bây giờ Ngọc giáo chủ cũng nên tin tưởng, giáo ta không cần dùng võ công Trung Nguyên, càng không lén lút giấu giếm ‘Cửu Như Thần Công’.”
Hốt Hưng gật đầu, “Ma công kia, đốt thật.”
Tư Đồ Nhã trầm mặc không nói.
Ngọc Phù Dung buông tiếng thở dài, “Ngươi làm tốt lắm. Môn võ công này không luyện thì thôi, khi đã luyện, nếu không thể đạt tới tầng thứ chín Trú Nhan Chi Thuật (thuật lưu giữ thanh xuân)trong ba mươi năm, thì huyết khí trong thân thể sẽ tự động tuần hoàn, thay đổi vị trí kinh mạch, dẫn đến phế tạng suy kiệt, biến thành bộ dạng như bản tôn.”
Chính vì thế, từ xưa đến nay Cửu Như Thần Giáo luôn có hai vị giáo chủ — phó giáo chủ luyện xong Huyền Mặc Thần Công thì dừng tay xử lý sự vụ trong giáo. Còn giáo chủ sẽ tiếp tục luyện Cửu Như Thần Công, đạt tới trình độ siêu phàm. Tiếc rằng các giáo chủ đời trước không đủ tư chất, thường chỉ luyện đến tầng thứ sáu thứ bảy là quá thời hạn. Mãi tới thời Ngọc Phù Dung lên làm giáo chủ, Ngọc Vô Song làm phó giáo chủ, Ngọc Phù Dung mới dựa vào truyền công của các giáo chủ tiền nhiệm và tư chất của bản thân, chẳng mấy chốc đã luyện đến tầng tám.
Hốt Hưng không nhịn được hỏi thêm vài câu. Người áo đỏ hỏi, “Vậy lão phu nhân hẳn là đã luyện thành Cửu Như Thần Công từ lâu, vì sao lại thành như vậy?”
Ngọc Phù Dung đáp, “Nói ra thì dài.”
Khi đó, phó giáo chủ Ngọc Vô Song cứu được một thiếu niên bị cầm tù trong phòng cấm của lão giáo chủ mới qua đời. Thiếu niên này xinh đẹp hiếm thấy, lại thông minh lanh lợi, cực kỳ thỏa mãn khoái cảm bạo ngược của Ngọc Vô Song.
Một lần Ngọc Phù Dung bắt gặp hai người, phát hiện Ngọc Vô Song giả làm nam nhi, tra tấn thiếu niên kia tàn bạo. Bà trách cứ Ngọc Vô Song vài câu, đưa thiếu niên về hỏi chuyện, lúc đó mới biết thiếu niên họ Ân, tên Vô Hận, so vai vế còn là em họ của bà. Từ đó về sau lấy lễ đối đãi.
Ngọc Vô Song lại cho rằng bà có tình ý với Ân Vô Hận, ghen ghét ra mặt, chẳng những phái người lấy cắp Cửu Như Thần Công trong lúc bà luyện công, mà còn định tự tay trừ bỏ Ân Vô Hận, khiến hắn xương nát thịt tan. Nào ngờ Ân Vô Hận hầu hạ lão giáo chủ từ nhỏ đã lén lúc học được Huyền Mặc Thần Công, bản lĩnh cũng không kém Ngọc Vô Song, ngược lại còn nhân lúc loạn lạc, lấy trộm hai bản thần công, trốn ra ngoài.
Lúc đó Ngọc Vô Song hối hận đã muộn, quay về làm hòa với Ngọc Phù Dung. Ngọc Phù Dung thấy việc đã đến nước này, Ngọc Vô Song lại ăn năn hối cải thì cũng tha thứ cho sư muội bốc đồng, sau đó ngụy trang thành Điểm Giáng Phái liên lạc với người giang hồ, âm thầm điều tra tung tích của Ân Vô Hận và thần công.
Sau này Ngọc Vô Song biết được, Ân Vô Hận đã thành lập Hoan Hỉ Giáo, còn năm lần bảy lượt cứu mạng một đệ tử Kiếm Môn tên gọi Tư Đồ Khánh, có vẻ ý hợp tâm đầu. Trong cơn thịnh nộ, Ngọc Vô Song cải trang thành Ân Vô Hận, dùng Huyền Mặc Thần Công tàn sát Kiếm Môn, vu oan giá họa, mượn tay giang hồ chính đạo diệt trừ Hoan Hỉ Giáo.
Hốt Hưng và người áo đỏ nghe vậy thì hít khí lạnh, “Thật… Thủ đoạn.”
Gã đệ tử Kiếm Môn Tư Đồ Khánh may mắn trốn thoát cũng là một thằng ngốc, cứ khăng khăng cho rằng kẻ tiêu diệt Kiếm Môn là Ân Vô Hận, người cứu mình là Ngọc Phù Dung.
Ngọc Phù Dung bình thản nói, “Bản tôn cho rằng, Vô Song hành động lỗ mãng, nhưng đổi lại, võ công Kiếm Môn có thể khắc chế Cửu Như Thần Giáo ta lại thất truyền, vì thế tương kế tựu kế, kết hợp với Tư Đồ Khánh, diệt trừ Hoan Hỉ Giáo và Ân Vô Hận. Từ đó về sau, Tư Đồ Khánh thân là Võ Lâm Minh chủ vẫn luôn nằm trong tay bản tôn, từng bước làm suy yếu thế lực của phái Võ Đang. Chỉ có điều, tung tích của Cửu Như Thần Công thì hoàn toàn không thấy…”
Bà tự biết sắp hết kỳ hạn ba mươi năm, chắc chắn sẽ già đi nhanh chóng, dù thần công đạt được chút thành tựu thì cũng không còn tác dụng. Bởi vậy mới nhường chức giáo chủ cho Ngọc Vô Song, nhận lời cầu hôn của Tư Đồ Khánh, sinh được ba con trai, chọn Tư Đồ Nhã có khung xương tốt nhất, định truyền thụ công lực suốt đời cho y.
Lúc đó Ngọc Vô Song lại vừa ý một tên trai lơ Miêu tộc, chính là phụ thân của Ngọc Linh Lung, ả góp lời với Ngọc Phù Dung, Tư Đồ Nhã dù sao cũng là con của Tư Đồ Khánh, ngộ nhỡ lớn lên tạo phản thì không khỏi bê đá tự đập chân mình. Lại thêm nếu Tư Đồ Nhã không thể tìm được và luyện thành tầng cuối cùng của Cửu Như Thần Công trong ba mươi năm thì chắc chắn cũng sẽ giống Ngọc Phù Dung, lấy Cửu Như Thần Giáo làm trọng, ngoan ngoãn truyền lại thần công cho đời kế tiếp.
Ngắn gọn chỉ là e sợ Tư Đồ Nhã không nghe lời. Ngọc Vô Song dùng lý do này, một mặt ngăn cản Ngọc Phù Dung truyền công, một mặt theo dõi băng tằm trong núi tuyết. Những con băng tằm này không giống tằm thường, bản thân rất hiền lành, có thể hấp thụ và lưu trữ khí lạnh cùng công lực, thích hợp để luyện công, nhưng nếu đưa chúng xuống nơi ấm áp dưới chân núi, chúng sẽ trở nên cực kỳ hung bạo. Chúng tồn tại có đôi có cặp, tằm đực sợ tằm cái. Nếu cây dâu tằm không có chủ, chỉ cần tằm cái tới gần, tằm đực sẽ ngoan ngoãn bò lên những nơi tằm cái vừa gặm nhấm. Đáng quý hơn là, nếu tằm cái mất mạng, tằm đực cũng đột ngột chết theo.
Ngọc Vô Song bèn lệnh tên trai lơ Miêu tộc, dùng sáu năm để nghiên cứu ra một đôi băng tằm cổ đực và cái. Muốn Ngọc Phù Dung dùng thân mình nuôi cổ đực trước, chờ cổ đực hấp thụ hết công lực trong người thì mới truyền lại cổ đực cho Tư Đồ Nhã, rồi dùng cách này truyền thụ cho đời sau. Thực ra mục đích chỉ là đợi Tư Đồ Nhã tìm được Cửu Như Thần Công, luyện đến tầng chín trường sinh bất lão thì sẽ dùng cổ cái trong người dẫn dụ cổ đực, cướp riêng cho mình dùng.
Ngọc Phù Dung kể hết câu chuyện, nhìn sang Tư Đồ Nhã, “Ngọc Vô Song dã tâm bừng bừng, biết mình không biết người. Tạm thời để lại ả chỉ vì sự yên ổn của giáo. Về công về tư, mẹ đều không hi vọng con tìm thấy Cửu Như Thần Công. Chỉ cần con báo thù rửa hận cho sư tổ, giết Trương Hạc Tâm là được rồi.”
Tư Đồ Nhã mỉm cười, “Hài nhi lại muốn luyện thành thần công, trả lại công lực cho mẹ, để mẹ thanh xuân vĩnh hằng.”
Ngọc Phù Dung bật cười, “Khẩu Phật tâm xà. Trông mẹ thế này khó coi lắm sao?”
Tư Đồ Nhã thật thà đáp, “Mẹ là mẹ con, trông thế nào cũng đẹp.”
Hốt Hưng nghe người áo đỏ phiên dịch xong thì thất vọng nói, “Giáo chủ, không phải Ngọc Liên Hoàn?”
Tư Đồ Nhã như có điều suy nghĩ, “Khi còn bé ta hỏi mẹ, ta từ đâu mà ra. Hình như mẹ nói nhặt được ta ở ven đường…”
Ngọc Phù Dung đáp, “Khi đó con còn nhỏ, mẹ đâu thể giải thích cho con chuyện mang thai và chuyện nam nữ. Con nhặt thử xem?”
Tư Đồ Nhã lưu luyến đáp, “Tam đệ nhặt được một ám vệ ven đường. Con cũng muốn nhặt, tiếc rằng duyên phận không đủ.”
Ngọc Phù Dung nói, “Nhắc tới ám vệ Cửu, trước đây không lâu, Cứ tổng quản mật báo cho Ngọc Vô Song, tuyên bố con lá mặt lá trái, lén lút giấu Tam đệ con ở Tiểu Kiếm Sơn. Ngọc Vô Song nghe tin thì đem người đuổi giết, trùng hợp gặp được ám vệ nọ.”
Tư Đồ Nhã biến sắc, “Hắn sao rồi?”
Ngọc Phù Dung bình thản, “Bị Ân Vô Hận ném xuống vách núi, không biết tung tích.”
Tư Đồ Nhã miễn cưỡng trấn định, cho rằng ngã xuống vách núi thì không thể không biết tung tích, câu này ngụ ý là lão Tam đã tiếp nhận. Có điều tại sao Ân Vô Hận lại nhúng tay vào, xuất hiện trước mặt Ngọc Vô Song, cứu ám vệ Cửu?
Ngọc Phù Dung viển vông lạc đề, “Thực ra làm con dâu, mẹ rất thích tính cách và thân phận chân long Thiên tử của ám vệ Cửu. Hắn có duyên với Phong nhi trước, lại rất thích hợp để ràng buộc Phong nhi, thật sự là ông trời tác hợp. Về phần con, nói thật cho con hay, bất kể con có lừa được cổ cái của Ngọc Vô Song hay không thì Cửu Như Thần Công của con cũng dở dang rồi, dù con sống thì không bao lâu cũng sẽ già yếu như mẹ, thôi thì nhân lúc còn phong nhã hào hoa, tìm một cô nương nối dõi tông đường đi, trì hoãn lại hối hận không kịp.”
Tư Đồ Nhã thót bụng, “Mẹ, Ngọc Vô Song muốn con nâng đỡ Đại ca làm Võ Lâm Minh chủ, con nghe lời mẹ, từ nhỏ cứ khiêu khích Tam đệ, còn âm thầm ra tay giúp đỡ mấy lần, để cuối cùng đưa đệ ấy lên làm Minh chủ…”
Ngọc Phù Dung thương hại nói, “Sau khi con giả chết, nhất định mẹ sẽ kể lại hết sự thực cho Phong nhi, để nó hiểu con nghĩ cho nó như thế nào.”
Tư Đồ Nhã bật cười, “Để làm gì? Con muốn nói là, thứ nên nhường thì con nhường, thứ không nên nhường, chỉ cần con còn sống thì quyết không nhường.”
Ngọc Phù Dung lãnh đạm hỏi, “Bất kể ám vệ Cửu biến thành bộ dạng gì?”
Tư Đồ Nhã đáp, “Đó là chuyện của con.”
Ngọc Phù Dung lại hỏi, “Bất kể con biến thành bộ dạng gì?”
Tư Đồ Nhã đáp, “Đó cũng là chuyện của con.”
Ngọc Phù Dung bật cười thành tiếng, mỉa mai, “Xem ra Ma Giáo chúng ta thất bại rồi, lại đi nuôi lớn một nam nhân si tình như con.”
Tư Đồ Nhã đối chọi gay gắt, “Mẹ không tin cha thật lòng với mẹ, sao phải suy bụng ta ra bụng người?”
Ngọc Phù Dung nghe vậy thì trầm ngâm, “Mẹ trả cha con cho Ân Vô Hận rồi. Cha con đã già, không thích hợp làm Võ Lâm Minh chủ nữa.”
Tư Đồ Nhã cảnh giác, “Trả thế nào? Sao cha chấp nhận được?” Y vốn định trừ khử Trương Hạc Tâm rồi sẽ quay về Ích Châu, giải quyết triệt để ân oán giữa Ân Vô Hận và Tư Đồ Khánh. Nào ngờ Ngọc Phù Dung và Ngọc Vô Song lại làm rối tung kế hoạch của y.
“Con sẽ biết sớm thôi.” Ngọc Phù Dung chậm rãi đứng dậy, “Trước khi Phong nhi xuất quan khiêu chiến con, tốt nhất con cứ che mặt mà hành tẩu giang hồ.” Dứt lời, thiếu nữ áo trắng bên cạnh dâng lên chiếc mũ rộng vành quây lụa trắng. Tư Đồ Nhã nhận mũ, quay gót rời đi.
Hốt Hưng muôn phần cảm thông nhìn theo Tư Đồ Nhã, chuyển sang Ngọc Phù Dung, “Sau này, muốn cắm rễ Ba Thục, hợp tác với quý giáo, tìm ngươi?”
…
Trở lại phân đàn Cửu Như Thần Giáo mới thành lập tại Ích Châu, Tư Đồ Nhã được cho hay, trong mười ngày y rời đi, giang hồ đã lâm vào sóng to gió lớn — Ba ngày trước, Tư Đồ Khánh thình lình chết dưới tay ‘Tư Đồ Nhã’, mật thám của Ma Giáo. Người trong vương phủ thấy xui nên khiêng quan tài về đặt tại phủ Tư Đồ mới xây lại. Còn Đại công tử Tư Đồ Tung thì sợ hãi càn quét gia sản, bỏ trốn mất dạng.
Hai mắt Kim Bất Hoán lóe sáng, bẩm, “Là lệnh của lão giáo chủ — Giáo chủ vẫn quyến luyến Tư Đồ gia, sẽ gây bất lợi cho giáo ta, đồng thời gây hại tới huynh đệ trong giáo. Thuộc hạ bất đắc dĩ phải cải trang thành Giáo chủ, giết Tư Đồ Khánh để chặn đường lùi của Giáo chủ. Giáo chủ muốn chém giết muốn róc thịt thì cứ tự nhiên.”
Tư Đồ Nhã ôn hòa đáp, “Tên đần ngươi theo bổn giáo chủ bao nhiêu năm, nặng nhẹ thế nào, chẳng lẽ bổn giáo chủ không rõ hay sao? Ngươi chỉ có chút tài cải trang mà giết được Võ Lâm Minh chủ Tư Đồ Khánh?” Y từng nửa đêm do thám phủ Tư Đồ, mở quan tài khám nghiệm tử thi, thi thể nọ đeo mặt nạ da người, đâu phải phụ thân Tư Đồ Khánh.
Kim Bất Hoán khốn khổ nói, “Khụ, ban đầu lão giáo chủ ra lệnh như thế. Thuộc hạ nghe xong thì mật báo cho Ngọc lão chưởng môn Điểm Giáng Phái… Ai ngờ Ngọc lão chưởng môn không cứu Tư Đồ Khánh, còn sai thuộc hạ hạ độc, làm theo lệnh của lão giáo chủ, vu oan cho Giáo chủ.”
Tư Đồ Nhã hỏi, “Ngươi hạ độc gì?”
Kim Bất Hoán thấp thỏm đáp, “Là ‘Thiên Nhân Ngũ Suy’ của Điểm Giáng Phái, sau khi trúng thì năm giác quan suy yếu, không có thuốc giải. Hình như Ngọc lão chưởng môn đã giao hẹn với Ân Vô Hận, sau khi Tư Đồ Khánh trúng độc thì Ân Vô Hận bế ông ta bỏ đi… Bộ dạng tình sâu tựa biển như thế, thuộc hạ nhìn mà run cả người. Trước khi đi Ân Vô Hận còn nói, cuộc đời hắn bị Cửu Như Thần Giáo hủy họai, thù này không thể không báo, vì thế phải tặng Giáo chủ một niềm vui bất ngờ.”
Tư Đồ Nhã thản nhiên hỏi, “Niềm vui bất ngờ gì?”
Kim Bất Hoán lúng túng đáp, “Nói là Giáo chủ đến Tiểu Kiếm Sơn sẽ biết.”
Tư Đồ Nhã không thể không thừa nhận, Ngọc Phù Dung xử trí rất thỏa đáng, cũng coi như trả lại công bằng cho Ân Vô Hận, những việc còn lại phải làm, trừ đoạt lại Huyền Mặc Thần Công từ Huyết Y Giáo thì không có gì lớn. Mà đoạt lại Huyền Mặc Thần Công, dựa vào kiếm pháp của Tư Đồ Phong diệt trừ Huyết Y Giáo là đủ rồi. Đại khái cũng không khác biệt lắm với kế hoạch của y… Nhưng y nghĩ mãi không hiểu, Ân Vô Hận báo thù, vì sao lại báo vào y, tặng y ‘Niềm vui bất ngờ’?
Hai người lòng như lửa đốt chạy tới Tiểu Kiếm Sơn, nửa đường Tư Đồ Nhã tiện mồm hỏi, “Ân Vô Hận trông thế nào?”
Kim Bất Hoán nói, “Mặc đồ ám vệ, chính là ám vệ hay đứng bên cạnh Tư Đồ Tung. Lột mặt nạ da người, thu lại Súc Cốt Công (thuật rút xương) thì đúng là một nam tử trung niên thanh tú xinh đẹp, nhưng thật ra cũng không được như thiên hạ đồn thổi, so về thanh tú xinh đẹp thì không bằng Giáo chủ đâu.”
Tư Đồ Nhã giật mình, “Quả nhiên là ám vệ Bát. Hắn vừa làm mật thám cho Huyết Y Giáo, vừa làm ám vệ tại phủ Tư Đồ, đúng là vất vả. Nhưng hai mươi năm trước hắn trúng ‘Thiên Hoan Đoạn Tuyệt Tán’, theo lý thì cứ dùng nội công là dâm độc sẽ phát tác, sao có thể ngụy trang thành ám vệ?”
Kim Bất Hoán cố gắng đuổi kịp nhịp bước của y, hổn hển đáp, “Thuộc hạ nghe các tiền bối nói, trúng ‘Thiên Hoan Đoạn Tuyệt Tán’, làm chuyện phòng the tới xuất tinh thì có thể dùng nội công một lát. Lặp đi lặp lại, số lần phòng the càng nhiều thì càng tới gần cái chết, thời gian có thể sử dụng nội công cũng càng dài.”
Về dưới chân Kiếm Môn quan, hai người từ xa trông thấy một bóng người chống dù. Trên thân dù viết bốn chữ to ‘Rồi Sẽ Tới Ngươi’. Kim Bất Hoán hô lên, “Lâu không gặp Tả sứ.” Tạ Tất An khẽ gật đầu, chắp tay hành lễ với Tư Đồ Nhã, thuật lại trận chiến ở Kiếm Sơn. Thì ra sau khi Ân Vô Hận quăng ám vệ Cửu xuống vách núi thì dẫn dụ đám người Ngọc Vô Song chạy về phía Nam. Trong lúc cấp bách, Ngọc Vô Song phái Tạ Tất An ở lại, lệnh cho hắn tùy tình hình mà diệt trừ Tư Đồ Phong và ám vệ Cửu.
“Thuộc hạ từng vào động kiểm tra.” Tạ Tất An thấp thỏm nói, “Trong động trống rỗng, không còn tung tích của hai người họ. Cũng chẳng biết Giáo chủ phu nhân tương lai sống hay chết, hiện đang ở đâu.”
Tư Đồ Nhã dùng Cửu Như Thần Công lắng nghe một lát, vẻ mặt dịu đi vài phần, “Bổn giáo chủ biết rồi.” Lại chọc ghẹo nói, “Bây giờ bốn bề thọ địch, bổn giáo chủ sắp bị đám võ lâm chính đạo vây đánh, tiện thể đi đời nhà ma. Tả sứ thường ngày gian xảo quỷ quyệt mà lúc này vẫn trung thành tận tâm, thật khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.”
Tạ Tất An nghe vậy thì bứt rứt, ngước lên nhìn trời đáp, “Thuộc hạ không dám nhận, chẳng qua nếu để lão giáo chủ sát hại ám vệ Cửu thì Hữu sứ lại tự đề cử mình làm ấm giường cho Giáo chủ, tốt xấu gì thuộc hạ cũng lâu ngày sinh tình với Hữu sứ, hầu hạ Giáo chủ hơn mười năm, sẽ rất khó chịu.”
Kim Bất Hoán không hiểu, “Nói rõ cái, ngươi là sinh tình với Giáo chủ hay với Hữu sứ?”
Tạ Tất An trợn mắt nhìn, “Thế còn Kim đường chủ thấy tiền sáng mắt, sao phải theo Giáo chủ chui vào ngõ cụt?”
Kim Bất Hoán đáp rất đương nhiên, “Giáo chủ anh minh thần võ, tính trước cả rồi. Lũ kia nhìn nhầm châu báu, sau này sẽ xúi quẩy. Huống hồ chúng ta còn Tam công chúa và đám người Miêu tụ tập với nàng ta ở Vân Nam…”
Tư Đồ Nhã nhìn hắn, “Kim đường chủ cờ bạc toàn thua, lần này đặt bổn giáo chủ thắng, đúng là xúi quẩy thật rồi.”
Ba người vừa chọc cười vừa trèo lên phía sau núi. Kim Bất Hoán không để ý, đạp phải một sợi dây giăng trong rừng, bị cành cây uốn cong lao tới quật, khổ sở tránh thoát, ngoác miệng chửi đứa nào thất đức. Tạ Tất An cười ha hả. Tư Đồ Nhã ngẩng đầu chiêm ngưỡng một phen, sợi dây thừng này buộc rất khéo, không cần rình tại chỗ cũng bắt được con mồi. Ba người lại đi nửa dặm, mùi thịt nướng ngào ngạt tỏa ra.
Kim Bất Hoán thèm nhỏ dãi, “Gà rừng nướng.”
Ba người im lặng quan sát xung quanh, chỉ thấy một nam nhân mặc đồ đen đứng trước giá gỗ, quay lưng về phía bọn hắn. Trên giá gỗ có gà rừng nhồi rau dại nướng và một mảnh đá nhỏ và dẹt. Nam nhân dùng mỡ thịt nướng đổ vào mảnh đá, lại dùng đũa trúc lọc thịt cá diếc đặt lên đá để nướng. Động tác cực kỳ nhanh nhẹn, trông rất vui mắt.
Tư Đồ Nhã chợt nhận ra, đây là bóng lưng ám vệ Cửu, mừng vui khôn xiết, không khỏi tim đập rộn ràng. Y cứ tưởng ‘Niềm vui bất ngờ’ của Ân Vô Hận là xuống tay với ám vệ Cửu, nhưng nhìn cảnh này thì hình như còn dụng ý khác. Tức thì không kiềm chế được, lặng lẽ tiến đến, vồ lấy eo ám vệ Cửu.
“…” Ám vệ Cửu giật nảy mình, quả quyết quay gót uốn người, quẳng y vào giá gỗ cháy hừng hực.
Kim Bất Hoán và Tạ Tất An thấy vậy thì đồng loạt nhảy ra, một cướp gà nướng, một chịu nóng bưng mảnh đá, nâng niu như báu vật.
Tư Đồ Nhã quay lại, cổ tay nhấc lên, một sợi dây đàn bắn vào nhánh cây cách đó không xa, hỗ trợ y xoay người giữa không trung, kéo ám vệ Cửu rời xa ngọn lửa.
Ám vệ Cửu nhất quyết không tha, vung tay như điện xẹt, nhắm vào huyệt đạo trên cổ Tư Đồ Nhã.
Tư Đồ Nhã nghiêng đầu, bắt lấy cổ tay hắn, kéo về phía sau, khẽ nói sau vải lụa quây kín mũ rộng vành, “Tiếp đi!”
Cuối cùng ám vệ Cửu mới nhận ra bộ đồ này, hắn đề phòng ra mặt, thở dốc hỏi, “Ngọc giáo chủ?”
Tư Đồ Nhã thấy hơi lạ, thầm nghĩ, ngươi cũng biết ta là Giáo chủ? Bổn giáo chủ chỉ gặp ngươi một lần mà ngươi đã quẳng béng thân phận Nhị công tử của ta đi, lại còn bày tư thế không biết trời cao đất rộng đối địch với ta. Ngươi đánh thì đánh, sao mới được vài chiêu đã đỏ ửng mặt lên! Ngươi cho rằng Giáo chủ Ma Giáo giết người như ngóe lãnh khốc vô tình sẽ trúng mỹ nam kế mà hôn ngươi sao…
Ám vệ Cửu rất xấu hổ, vốn định liều mạng, nào ngờ nội lực tác động tới độc tính trong cơ thể, tà hỏa bùng phát, kỳ kinh bát mạch đau buốt khó chịu. Bị Tư Đồ Nhã ôm chặt vào lòng, ngửi thấy mùi đàn hương nhè nhẹ quen thuộc, đầu óc hắn mê muội, gắng gượng hỏi, “Vì sao… Giáo chủ lại tới đây?”
Tư Đồ Nhã đang định trả lời thì chợt nhướn mày, u ám hỏi, “Ngươi sao thế? Chọc vào bổn giáo chủ rồi.”
Ám vệ Cửu thật sự không ngờ y lại nói toạc ra như vậy, hai má đỏ phừng phừng, xấu hổ vô cùng, quay đầu lẫm liệt đáp, “… Vẫy liễu rồi tái chiến.”
Chín thiếu nữ dưới ánh mặt trời không thèm nhìn người áo đỏ, đồng loạt chắp tay với Tư Đồ Nhã, sau đó lùi lại hành lễ — Chỉ thấy một bà lão tóc bạc phơ, mặt mũi nhăn nheo, đội mũ rộng vành, được thiếu nữ áo trắng dìu đi, gian khổ ngồi xuống chiếc ghế đan bằng lụa trắng.
Tư Đồ Nhã vội vã đứng dậy chào, “… Mẹ, sao mẹ lại xuất quan?”
Hốt Hưng và người áo đỏ giật mình, bọn họ từng nghe nói mẫu thân của Tư Đồ Nhã là chưởng môn Ngọc Phù Dung của Điểm Giáng Phái, cùng lắm chỉ khoảng ba-bốn mươi tuổi, còn bà cụ này đã gần đất xa trời, trông cũng phải trên bảy mươi rồi.
Ngọc Phù Dung không để ý tới Tư Đồ Nhã, hỏi người áo đỏ, “Thứ trong tay là gì?”
Người áo đỏ ngẩn ra. Hốt Hưng cười lộ cả răng nanh, đè ống sắt xuống, “Hỏa Thần Thương của Tây Vực… Là ám khí. Tặng cho, Giáo chủ.”
Ngọc Phù Dung đánh mắt ra hiệu, thiếu nữ bên cạnh ngước lên, tung ra một đồng tiền.
Hốt Hưng nghe âm thanh đoán vị trí, chộp lấy hỏa thương (súng kíp), mở ra, nhắm lên trời, đập một cái. Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, chốc lát sau, đồng tiền chia năm xẻ bảy, rơi xuống đất. Thiếu nữ áo trắng thầm khen, “Không hổ là bằng hữu của Giáo chủ, tuổi còn nhỏ mà nội công thâm hậu thật.”
“Không liên quan đến nội công.” Hốt Hưng thật thà giải thích quy luật bên trong, lấy trong lòng ra một xấp bản vẽ, muốn Tư Đồ Nhã đưa về cho đường chủ Cơ Xảo Đường nghiên cứu. Người áo đỏ nói, “Bây giờ Ngọc giáo chủ cũng nên tin tưởng, giáo ta không cần dùng võ công Trung Nguyên, càng không lén lút giấu giếm ‘Cửu Như Thần Công’.”
Hốt Hưng gật đầu, “Ma công kia, đốt thật.”
Tư Đồ Nhã trầm mặc không nói.
Ngọc Phù Dung buông tiếng thở dài, “Ngươi làm tốt lắm. Môn võ công này không luyện thì thôi, khi đã luyện, nếu không thể đạt tới tầng thứ chín Trú Nhan Chi Thuật (thuật lưu giữ thanh xuân)trong ba mươi năm, thì huyết khí trong thân thể sẽ tự động tuần hoàn, thay đổi vị trí kinh mạch, dẫn đến phế tạng suy kiệt, biến thành bộ dạng như bản tôn.”
Chính vì thế, từ xưa đến nay Cửu Như Thần Giáo luôn có hai vị giáo chủ — phó giáo chủ luyện xong Huyền Mặc Thần Công thì dừng tay xử lý sự vụ trong giáo. Còn giáo chủ sẽ tiếp tục luyện Cửu Như Thần Công, đạt tới trình độ siêu phàm. Tiếc rằng các giáo chủ đời trước không đủ tư chất, thường chỉ luyện đến tầng thứ sáu thứ bảy là quá thời hạn. Mãi tới thời Ngọc Phù Dung lên làm giáo chủ, Ngọc Vô Song làm phó giáo chủ, Ngọc Phù Dung mới dựa vào truyền công của các giáo chủ tiền nhiệm và tư chất của bản thân, chẳng mấy chốc đã luyện đến tầng tám.
Hốt Hưng không nhịn được hỏi thêm vài câu. Người áo đỏ hỏi, “Vậy lão phu nhân hẳn là đã luyện thành Cửu Như Thần Công từ lâu, vì sao lại thành như vậy?”
Ngọc Phù Dung đáp, “Nói ra thì dài.”
Khi đó, phó giáo chủ Ngọc Vô Song cứu được một thiếu niên bị cầm tù trong phòng cấm của lão giáo chủ mới qua đời. Thiếu niên này xinh đẹp hiếm thấy, lại thông minh lanh lợi, cực kỳ thỏa mãn khoái cảm bạo ngược của Ngọc Vô Song.
Một lần Ngọc Phù Dung bắt gặp hai người, phát hiện Ngọc Vô Song giả làm nam nhi, tra tấn thiếu niên kia tàn bạo. Bà trách cứ Ngọc Vô Song vài câu, đưa thiếu niên về hỏi chuyện, lúc đó mới biết thiếu niên họ Ân, tên Vô Hận, so vai vế còn là em họ của bà. Từ đó về sau lấy lễ đối đãi.
Ngọc Vô Song lại cho rằng bà có tình ý với Ân Vô Hận, ghen ghét ra mặt, chẳng những phái người lấy cắp Cửu Như Thần Công trong lúc bà luyện công, mà còn định tự tay trừ bỏ Ân Vô Hận, khiến hắn xương nát thịt tan. Nào ngờ Ân Vô Hận hầu hạ lão giáo chủ từ nhỏ đã lén lúc học được Huyền Mặc Thần Công, bản lĩnh cũng không kém Ngọc Vô Song, ngược lại còn nhân lúc loạn lạc, lấy trộm hai bản thần công, trốn ra ngoài.
Lúc đó Ngọc Vô Song hối hận đã muộn, quay về làm hòa với Ngọc Phù Dung. Ngọc Phù Dung thấy việc đã đến nước này, Ngọc Vô Song lại ăn năn hối cải thì cũng tha thứ cho sư muội bốc đồng, sau đó ngụy trang thành Điểm Giáng Phái liên lạc với người giang hồ, âm thầm điều tra tung tích của Ân Vô Hận và thần công.
Sau này Ngọc Vô Song biết được, Ân Vô Hận đã thành lập Hoan Hỉ Giáo, còn năm lần bảy lượt cứu mạng một đệ tử Kiếm Môn tên gọi Tư Đồ Khánh, có vẻ ý hợp tâm đầu. Trong cơn thịnh nộ, Ngọc Vô Song cải trang thành Ân Vô Hận, dùng Huyền Mặc Thần Công tàn sát Kiếm Môn, vu oan giá họa, mượn tay giang hồ chính đạo diệt trừ Hoan Hỉ Giáo.
Hốt Hưng và người áo đỏ nghe vậy thì hít khí lạnh, “Thật… Thủ đoạn.”
Gã đệ tử Kiếm Môn Tư Đồ Khánh may mắn trốn thoát cũng là một thằng ngốc, cứ khăng khăng cho rằng kẻ tiêu diệt Kiếm Môn là Ân Vô Hận, người cứu mình là Ngọc Phù Dung.
Ngọc Phù Dung bình thản nói, “Bản tôn cho rằng, Vô Song hành động lỗ mãng, nhưng đổi lại, võ công Kiếm Môn có thể khắc chế Cửu Như Thần Giáo ta lại thất truyền, vì thế tương kế tựu kế, kết hợp với Tư Đồ Khánh, diệt trừ Hoan Hỉ Giáo và Ân Vô Hận. Từ đó về sau, Tư Đồ Khánh thân là Võ Lâm Minh chủ vẫn luôn nằm trong tay bản tôn, từng bước làm suy yếu thế lực của phái Võ Đang. Chỉ có điều, tung tích của Cửu Như Thần Công thì hoàn toàn không thấy…”
Bà tự biết sắp hết kỳ hạn ba mươi năm, chắc chắn sẽ già đi nhanh chóng, dù thần công đạt được chút thành tựu thì cũng không còn tác dụng. Bởi vậy mới nhường chức giáo chủ cho Ngọc Vô Song, nhận lời cầu hôn của Tư Đồ Khánh, sinh được ba con trai, chọn Tư Đồ Nhã có khung xương tốt nhất, định truyền thụ công lực suốt đời cho y.
Lúc đó Ngọc Vô Song lại vừa ý một tên trai lơ Miêu tộc, chính là phụ thân của Ngọc Linh Lung, ả góp lời với Ngọc Phù Dung, Tư Đồ Nhã dù sao cũng là con của Tư Đồ Khánh, ngộ nhỡ lớn lên tạo phản thì không khỏi bê đá tự đập chân mình. Lại thêm nếu Tư Đồ Nhã không thể tìm được và luyện thành tầng cuối cùng của Cửu Như Thần Công trong ba mươi năm thì chắc chắn cũng sẽ giống Ngọc Phù Dung, lấy Cửu Như Thần Giáo làm trọng, ngoan ngoãn truyền lại thần công cho đời kế tiếp.
Ngắn gọn chỉ là e sợ Tư Đồ Nhã không nghe lời. Ngọc Vô Song dùng lý do này, một mặt ngăn cản Ngọc Phù Dung truyền công, một mặt theo dõi băng tằm trong núi tuyết. Những con băng tằm này không giống tằm thường, bản thân rất hiền lành, có thể hấp thụ và lưu trữ khí lạnh cùng công lực, thích hợp để luyện công, nhưng nếu đưa chúng xuống nơi ấm áp dưới chân núi, chúng sẽ trở nên cực kỳ hung bạo. Chúng tồn tại có đôi có cặp, tằm đực sợ tằm cái. Nếu cây dâu tằm không có chủ, chỉ cần tằm cái tới gần, tằm đực sẽ ngoan ngoãn bò lên những nơi tằm cái vừa gặm nhấm. Đáng quý hơn là, nếu tằm cái mất mạng, tằm đực cũng đột ngột chết theo.
Ngọc Vô Song bèn lệnh tên trai lơ Miêu tộc, dùng sáu năm để nghiên cứu ra một đôi băng tằm cổ đực và cái. Muốn Ngọc Phù Dung dùng thân mình nuôi cổ đực trước, chờ cổ đực hấp thụ hết công lực trong người thì mới truyền lại cổ đực cho Tư Đồ Nhã, rồi dùng cách này truyền thụ cho đời sau. Thực ra mục đích chỉ là đợi Tư Đồ Nhã tìm được Cửu Như Thần Công, luyện đến tầng chín trường sinh bất lão thì sẽ dùng cổ cái trong người dẫn dụ cổ đực, cướp riêng cho mình dùng.
Ngọc Phù Dung kể hết câu chuyện, nhìn sang Tư Đồ Nhã, “Ngọc Vô Song dã tâm bừng bừng, biết mình không biết người. Tạm thời để lại ả chỉ vì sự yên ổn của giáo. Về công về tư, mẹ đều không hi vọng con tìm thấy Cửu Như Thần Công. Chỉ cần con báo thù rửa hận cho sư tổ, giết Trương Hạc Tâm là được rồi.”
Tư Đồ Nhã mỉm cười, “Hài nhi lại muốn luyện thành thần công, trả lại công lực cho mẹ, để mẹ thanh xuân vĩnh hằng.”
Ngọc Phù Dung bật cười, “Khẩu Phật tâm xà. Trông mẹ thế này khó coi lắm sao?”
Tư Đồ Nhã thật thà đáp, “Mẹ là mẹ con, trông thế nào cũng đẹp.”
Hốt Hưng nghe người áo đỏ phiên dịch xong thì thất vọng nói, “Giáo chủ, không phải Ngọc Liên Hoàn?”
Tư Đồ Nhã như có điều suy nghĩ, “Khi còn bé ta hỏi mẹ, ta từ đâu mà ra. Hình như mẹ nói nhặt được ta ở ven đường…”
Ngọc Phù Dung đáp, “Khi đó con còn nhỏ, mẹ đâu thể giải thích cho con chuyện mang thai và chuyện nam nữ. Con nhặt thử xem?”
Tư Đồ Nhã lưu luyến đáp, “Tam đệ nhặt được một ám vệ ven đường. Con cũng muốn nhặt, tiếc rằng duyên phận không đủ.”
Ngọc Phù Dung nói, “Nhắc tới ám vệ Cửu, trước đây không lâu, Cứ tổng quản mật báo cho Ngọc Vô Song, tuyên bố con lá mặt lá trái, lén lút giấu Tam đệ con ở Tiểu Kiếm Sơn. Ngọc Vô Song nghe tin thì đem người đuổi giết, trùng hợp gặp được ám vệ nọ.”
Tư Đồ Nhã biến sắc, “Hắn sao rồi?”
Ngọc Phù Dung bình thản, “Bị Ân Vô Hận ném xuống vách núi, không biết tung tích.”
Tư Đồ Nhã miễn cưỡng trấn định, cho rằng ngã xuống vách núi thì không thể không biết tung tích, câu này ngụ ý là lão Tam đã tiếp nhận. Có điều tại sao Ân Vô Hận lại nhúng tay vào, xuất hiện trước mặt Ngọc Vô Song, cứu ám vệ Cửu?
Ngọc Phù Dung viển vông lạc đề, “Thực ra làm con dâu, mẹ rất thích tính cách và thân phận chân long Thiên tử của ám vệ Cửu. Hắn có duyên với Phong nhi trước, lại rất thích hợp để ràng buộc Phong nhi, thật sự là ông trời tác hợp. Về phần con, nói thật cho con hay, bất kể con có lừa được cổ cái của Ngọc Vô Song hay không thì Cửu Như Thần Công của con cũng dở dang rồi, dù con sống thì không bao lâu cũng sẽ già yếu như mẹ, thôi thì nhân lúc còn phong nhã hào hoa, tìm một cô nương nối dõi tông đường đi, trì hoãn lại hối hận không kịp.”
Tư Đồ Nhã thót bụng, “Mẹ, Ngọc Vô Song muốn con nâng đỡ Đại ca làm Võ Lâm Minh chủ, con nghe lời mẹ, từ nhỏ cứ khiêu khích Tam đệ, còn âm thầm ra tay giúp đỡ mấy lần, để cuối cùng đưa đệ ấy lên làm Minh chủ…”
Ngọc Phù Dung thương hại nói, “Sau khi con giả chết, nhất định mẹ sẽ kể lại hết sự thực cho Phong nhi, để nó hiểu con nghĩ cho nó như thế nào.”
Tư Đồ Nhã bật cười, “Để làm gì? Con muốn nói là, thứ nên nhường thì con nhường, thứ không nên nhường, chỉ cần con còn sống thì quyết không nhường.”
Ngọc Phù Dung lãnh đạm hỏi, “Bất kể ám vệ Cửu biến thành bộ dạng gì?”
Tư Đồ Nhã đáp, “Đó là chuyện của con.”
Ngọc Phù Dung lại hỏi, “Bất kể con biến thành bộ dạng gì?”
Tư Đồ Nhã đáp, “Đó cũng là chuyện của con.”
Ngọc Phù Dung bật cười thành tiếng, mỉa mai, “Xem ra Ma Giáo chúng ta thất bại rồi, lại đi nuôi lớn một nam nhân si tình như con.”
Tư Đồ Nhã đối chọi gay gắt, “Mẹ không tin cha thật lòng với mẹ, sao phải suy bụng ta ra bụng người?”
Ngọc Phù Dung nghe vậy thì trầm ngâm, “Mẹ trả cha con cho Ân Vô Hận rồi. Cha con đã già, không thích hợp làm Võ Lâm Minh chủ nữa.”
Tư Đồ Nhã cảnh giác, “Trả thế nào? Sao cha chấp nhận được?” Y vốn định trừ khử Trương Hạc Tâm rồi sẽ quay về Ích Châu, giải quyết triệt để ân oán giữa Ân Vô Hận và Tư Đồ Khánh. Nào ngờ Ngọc Phù Dung và Ngọc Vô Song lại làm rối tung kế hoạch của y.
“Con sẽ biết sớm thôi.” Ngọc Phù Dung chậm rãi đứng dậy, “Trước khi Phong nhi xuất quan khiêu chiến con, tốt nhất con cứ che mặt mà hành tẩu giang hồ.” Dứt lời, thiếu nữ áo trắng bên cạnh dâng lên chiếc mũ rộng vành quây lụa trắng. Tư Đồ Nhã nhận mũ, quay gót rời đi.
Hốt Hưng muôn phần cảm thông nhìn theo Tư Đồ Nhã, chuyển sang Ngọc Phù Dung, “Sau này, muốn cắm rễ Ba Thục, hợp tác với quý giáo, tìm ngươi?”
…
Trở lại phân đàn Cửu Như Thần Giáo mới thành lập tại Ích Châu, Tư Đồ Nhã được cho hay, trong mười ngày y rời đi, giang hồ đã lâm vào sóng to gió lớn — Ba ngày trước, Tư Đồ Khánh thình lình chết dưới tay ‘Tư Đồ Nhã’, mật thám của Ma Giáo. Người trong vương phủ thấy xui nên khiêng quan tài về đặt tại phủ Tư Đồ mới xây lại. Còn Đại công tử Tư Đồ Tung thì sợ hãi càn quét gia sản, bỏ trốn mất dạng.
Hai mắt Kim Bất Hoán lóe sáng, bẩm, “Là lệnh của lão giáo chủ — Giáo chủ vẫn quyến luyến Tư Đồ gia, sẽ gây bất lợi cho giáo ta, đồng thời gây hại tới huynh đệ trong giáo. Thuộc hạ bất đắc dĩ phải cải trang thành Giáo chủ, giết Tư Đồ Khánh để chặn đường lùi của Giáo chủ. Giáo chủ muốn chém giết muốn róc thịt thì cứ tự nhiên.”
Tư Đồ Nhã ôn hòa đáp, “Tên đần ngươi theo bổn giáo chủ bao nhiêu năm, nặng nhẹ thế nào, chẳng lẽ bổn giáo chủ không rõ hay sao? Ngươi chỉ có chút tài cải trang mà giết được Võ Lâm Minh chủ Tư Đồ Khánh?” Y từng nửa đêm do thám phủ Tư Đồ, mở quan tài khám nghiệm tử thi, thi thể nọ đeo mặt nạ da người, đâu phải phụ thân Tư Đồ Khánh.
Kim Bất Hoán khốn khổ nói, “Khụ, ban đầu lão giáo chủ ra lệnh như thế. Thuộc hạ nghe xong thì mật báo cho Ngọc lão chưởng môn Điểm Giáng Phái… Ai ngờ Ngọc lão chưởng môn không cứu Tư Đồ Khánh, còn sai thuộc hạ hạ độc, làm theo lệnh của lão giáo chủ, vu oan cho Giáo chủ.”
Tư Đồ Nhã hỏi, “Ngươi hạ độc gì?”
Kim Bất Hoán thấp thỏm đáp, “Là ‘Thiên Nhân Ngũ Suy’ của Điểm Giáng Phái, sau khi trúng thì năm giác quan suy yếu, không có thuốc giải. Hình như Ngọc lão chưởng môn đã giao hẹn với Ân Vô Hận, sau khi Tư Đồ Khánh trúng độc thì Ân Vô Hận bế ông ta bỏ đi… Bộ dạng tình sâu tựa biển như thế, thuộc hạ nhìn mà run cả người. Trước khi đi Ân Vô Hận còn nói, cuộc đời hắn bị Cửu Như Thần Giáo hủy họai, thù này không thể không báo, vì thế phải tặng Giáo chủ một niềm vui bất ngờ.”
Tư Đồ Nhã thản nhiên hỏi, “Niềm vui bất ngờ gì?”
Kim Bất Hoán lúng túng đáp, “Nói là Giáo chủ đến Tiểu Kiếm Sơn sẽ biết.”
Tư Đồ Nhã không thể không thừa nhận, Ngọc Phù Dung xử trí rất thỏa đáng, cũng coi như trả lại công bằng cho Ân Vô Hận, những việc còn lại phải làm, trừ đoạt lại Huyền Mặc Thần Công từ Huyết Y Giáo thì không có gì lớn. Mà đoạt lại Huyền Mặc Thần Công, dựa vào kiếm pháp của Tư Đồ Phong diệt trừ Huyết Y Giáo là đủ rồi. Đại khái cũng không khác biệt lắm với kế hoạch của y… Nhưng y nghĩ mãi không hiểu, Ân Vô Hận báo thù, vì sao lại báo vào y, tặng y ‘Niềm vui bất ngờ’?
Hai người lòng như lửa đốt chạy tới Tiểu Kiếm Sơn, nửa đường Tư Đồ Nhã tiện mồm hỏi, “Ân Vô Hận trông thế nào?”
Kim Bất Hoán nói, “Mặc đồ ám vệ, chính là ám vệ hay đứng bên cạnh Tư Đồ Tung. Lột mặt nạ da người, thu lại Súc Cốt Công (thuật rút xương) thì đúng là một nam tử trung niên thanh tú xinh đẹp, nhưng thật ra cũng không được như thiên hạ đồn thổi, so về thanh tú xinh đẹp thì không bằng Giáo chủ đâu.”
Tư Đồ Nhã giật mình, “Quả nhiên là ám vệ Bát. Hắn vừa làm mật thám cho Huyết Y Giáo, vừa làm ám vệ tại phủ Tư Đồ, đúng là vất vả. Nhưng hai mươi năm trước hắn trúng ‘Thiên Hoan Đoạn Tuyệt Tán’, theo lý thì cứ dùng nội công là dâm độc sẽ phát tác, sao có thể ngụy trang thành ám vệ?”
Kim Bất Hoán cố gắng đuổi kịp nhịp bước của y, hổn hển đáp, “Thuộc hạ nghe các tiền bối nói, trúng ‘Thiên Hoan Đoạn Tuyệt Tán’, làm chuyện phòng the tới xuất tinh thì có thể dùng nội công một lát. Lặp đi lặp lại, số lần phòng the càng nhiều thì càng tới gần cái chết, thời gian có thể sử dụng nội công cũng càng dài.”
Về dưới chân Kiếm Môn quan, hai người từ xa trông thấy một bóng người chống dù. Trên thân dù viết bốn chữ to ‘Rồi Sẽ Tới Ngươi’. Kim Bất Hoán hô lên, “Lâu không gặp Tả sứ.” Tạ Tất An khẽ gật đầu, chắp tay hành lễ với Tư Đồ Nhã, thuật lại trận chiến ở Kiếm Sơn. Thì ra sau khi Ân Vô Hận quăng ám vệ Cửu xuống vách núi thì dẫn dụ đám người Ngọc Vô Song chạy về phía Nam. Trong lúc cấp bách, Ngọc Vô Song phái Tạ Tất An ở lại, lệnh cho hắn tùy tình hình mà diệt trừ Tư Đồ Phong và ám vệ Cửu.
“Thuộc hạ từng vào động kiểm tra.” Tạ Tất An thấp thỏm nói, “Trong động trống rỗng, không còn tung tích của hai người họ. Cũng chẳng biết Giáo chủ phu nhân tương lai sống hay chết, hiện đang ở đâu.”
Tư Đồ Nhã dùng Cửu Như Thần Công lắng nghe một lát, vẻ mặt dịu đi vài phần, “Bổn giáo chủ biết rồi.” Lại chọc ghẹo nói, “Bây giờ bốn bề thọ địch, bổn giáo chủ sắp bị đám võ lâm chính đạo vây đánh, tiện thể đi đời nhà ma. Tả sứ thường ngày gian xảo quỷ quyệt mà lúc này vẫn trung thành tận tâm, thật khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.”
Tạ Tất An nghe vậy thì bứt rứt, ngước lên nhìn trời đáp, “Thuộc hạ không dám nhận, chẳng qua nếu để lão giáo chủ sát hại ám vệ Cửu thì Hữu sứ lại tự đề cử mình làm ấm giường cho Giáo chủ, tốt xấu gì thuộc hạ cũng lâu ngày sinh tình với Hữu sứ, hầu hạ Giáo chủ hơn mười năm, sẽ rất khó chịu.”
Kim Bất Hoán không hiểu, “Nói rõ cái, ngươi là sinh tình với Giáo chủ hay với Hữu sứ?”
Tạ Tất An trợn mắt nhìn, “Thế còn Kim đường chủ thấy tiền sáng mắt, sao phải theo Giáo chủ chui vào ngõ cụt?”
Kim Bất Hoán đáp rất đương nhiên, “Giáo chủ anh minh thần võ, tính trước cả rồi. Lũ kia nhìn nhầm châu báu, sau này sẽ xúi quẩy. Huống hồ chúng ta còn Tam công chúa và đám người Miêu tụ tập với nàng ta ở Vân Nam…”
Tư Đồ Nhã nhìn hắn, “Kim đường chủ cờ bạc toàn thua, lần này đặt bổn giáo chủ thắng, đúng là xúi quẩy thật rồi.”
Ba người vừa chọc cười vừa trèo lên phía sau núi. Kim Bất Hoán không để ý, đạp phải một sợi dây giăng trong rừng, bị cành cây uốn cong lao tới quật, khổ sở tránh thoát, ngoác miệng chửi đứa nào thất đức. Tạ Tất An cười ha hả. Tư Đồ Nhã ngẩng đầu chiêm ngưỡng một phen, sợi dây thừng này buộc rất khéo, không cần rình tại chỗ cũng bắt được con mồi. Ba người lại đi nửa dặm, mùi thịt nướng ngào ngạt tỏa ra.
Kim Bất Hoán thèm nhỏ dãi, “Gà rừng nướng.”
Ba người im lặng quan sát xung quanh, chỉ thấy một nam nhân mặc đồ đen đứng trước giá gỗ, quay lưng về phía bọn hắn. Trên giá gỗ có gà rừng nhồi rau dại nướng và một mảnh đá nhỏ và dẹt. Nam nhân dùng mỡ thịt nướng đổ vào mảnh đá, lại dùng đũa trúc lọc thịt cá diếc đặt lên đá để nướng. Động tác cực kỳ nhanh nhẹn, trông rất vui mắt.
Tư Đồ Nhã chợt nhận ra, đây là bóng lưng ám vệ Cửu, mừng vui khôn xiết, không khỏi tim đập rộn ràng. Y cứ tưởng ‘Niềm vui bất ngờ’ của Ân Vô Hận là xuống tay với ám vệ Cửu, nhưng nhìn cảnh này thì hình như còn dụng ý khác. Tức thì không kiềm chế được, lặng lẽ tiến đến, vồ lấy eo ám vệ Cửu.
“…” Ám vệ Cửu giật nảy mình, quả quyết quay gót uốn người, quẳng y vào giá gỗ cháy hừng hực.
Kim Bất Hoán và Tạ Tất An thấy vậy thì đồng loạt nhảy ra, một cướp gà nướng, một chịu nóng bưng mảnh đá, nâng niu như báu vật.
Tư Đồ Nhã quay lại, cổ tay nhấc lên, một sợi dây đàn bắn vào nhánh cây cách đó không xa, hỗ trợ y xoay người giữa không trung, kéo ám vệ Cửu rời xa ngọn lửa.
Ám vệ Cửu nhất quyết không tha, vung tay như điện xẹt, nhắm vào huyệt đạo trên cổ Tư Đồ Nhã.
Tư Đồ Nhã nghiêng đầu, bắt lấy cổ tay hắn, kéo về phía sau, khẽ nói sau vải lụa quây kín mũ rộng vành, “Tiếp đi!”
Cuối cùng ám vệ Cửu mới nhận ra bộ đồ này, hắn đề phòng ra mặt, thở dốc hỏi, “Ngọc giáo chủ?”
Tư Đồ Nhã thấy hơi lạ, thầm nghĩ, ngươi cũng biết ta là Giáo chủ? Bổn giáo chủ chỉ gặp ngươi một lần mà ngươi đã quẳng béng thân phận Nhị công tử của ta đi, lại còn bày tư thế không biết trời cao đất rộng đối địch với ta. Ngươi đánh thì đánh, sao mới được vài chiêu đã đỏ ửng mặt lên! Ngươi cho rằng Giáo chủ Ma Giáo giết người như ngóe lãnh khốc vô tình sẽ trúng mỹ nam kế mà hôn ngươi sao…
Ám vệ Cửu rất xấu hổ, vốn định liều mạng, nào ngờ nội lực tác động tới độc tính trong cơ thể, tà hỏa bùng phát, kỳ kinh bát mạch đau buốt khó chịu. Bị Tư Đồ Nhã ôm chặt vào lòng, ngửi thấy mùi đàn hương nhè nhẹ quen thuộc, đầu óc hắn mê muội, gắng gượng hỏi, “Vì sao… Giáo chủ lại tới đây?”
Tư Đồ Nhã đang định trả lời thì chợt nhướn mày, u ám hỏi, “Ngươi sao thế? Chọc vào bổn giáo chủ rồi.”
Ám vệ Cửu thật sự không ngờ y lại nói toạc ra như vậy, hai má đỏ phừng phừng, xấu hổ vô cùng, quay đầu lẫm liệt đáp, “… Vẫy liễu rồi tái chiến.”
Tác giả :
Minh Linh Tử