Ám Vệ Công Lược
Chương 68
Chủ tiệm kinh ngạc, nói một Giáo chủ khác vừa tới. Phạm Vô Cứu nghe vậy thì đặt chén rượu xuống, “Kim Bất Hoán này giỏi, Giáo chủ phái hắn ở lại Vương phủ giả làm Tư Đồ Nhị công tử, hắn lại dám quăng thúng chạy về phân đàn! Bỏ mặc cương vị như thế, phải xử chém xử đâm, quyết không buông tha!”
Tư Đồ Nhã không nghi ngờ hắn, hạ lệnh truyền Kim Bất Hoán tới gặp. Chủ tiệm không ngừng khuyên nhủ, “Giáo chủ, Hữu sứ phạt ác, nghe thuộc hạ một lời, nếu Kim đường chủ dịch dung tới đây thì chắc chắn không đến hiệu sách, mạo danh Giáo chủ triệu tập giáo chúng bằng ám hiệu. Người này làm loạn không chút e dè, cẩn thận có bẫy.”
Tư Đồ Nhã cũng rất bất ngờ, trừ Kim Bất Hoán, còn ai dám giả mạo y lẻn vào phân đàn Cửu Như Thần Giáo trong giờ khắc này?
Tạ Tất An khẩn cấp thỉnh mệnh, “Thuộc hạ đi thử hắn một phen.”
Tư Đồ Nhã chặn lại, “Đêm hỏa thiêu phủ Tư Đồ, Tả sứ giả làm thuộc hạ của ‘Ân Vô Hận’. Nay có người cải trang thành bổn giáo chủ, ngươi lại tùy tiện ra mặt thì chẳng phải không đánh mà khai, xác nhận bổn giáo chủ có liên quan tới ‘Ân Vô Hận’?”
Mấy người nhanh chóng bàn bạc lại, cho rằng việc cấp bách là rút lui khỏi phân đàn bại lộ, bắt đầu từ số không. Bàn xong, Tả Hữu sứ đều có nhiệm vụ riêng, giáo chúng và chủ tiệm theo đường hầm bí mật rời đi. Tư Đồ Nhã thay trang phục của lão giáo chủ, dùng mũ rộng vành quây lụa trắng che mặt, ngồi xuống giường chờ Giáo chủ giả được đưa vào.
Theo y, vị Giáo chủ giả này rất sáng suốt, cũng rất bản lĩnh — Có thể nhận ra ám hiệu y liên lạc với giáo chúng thì ít nhất cũng phải thần không biết quỷ không hay theo dõi y mấy năm, nắm rõ như lòng bàn tay tất cả hành tung của y. Mà muốn làm như vậy, bản lĩnh của người này dù không cao hơn y thì ít nhất cũng phải ngang sức ngang tài. Trừ Ân Vô Hận, y thật sự không nghĩ ra ai khác… Y giả mạo Ân Vô Hận, Ân Vô Hận giả mạo y, chung quy cũng thú vị… Đang mải suy nghĩ, bóng người áo trắng đã lững thững bước qua bậc cửa.
Y ngước lên nhìn, ‘Tư Đồ Nhã’ này thực sự giống hệt y, chỉ khác ở đôi mắt sáng quắc, tuy đã ngụy trang cẩn thận, khóe mắt vẫn khó che giấu được ý cười. Y kinh hãi đứng bật dậy, không thể ngờ mới xa cách một đêm mà ám vệ Cửu lại dịch dung thành y, theo y tới phân đàn thần giáo.
Ám vệ Cửu cũng nhận ra trang phục của Tư Đồ Nhã khá giống với người mặc đồ trắng ném Tư Đồ Nhã xuống ngựa hôm đó.
“…” Hai người giằng co không nói.
Tư Đồ Nhã rối bời cực điểm, suýt thì cho rằng ám vệ Cửu hợp tác với Ân Vô Hận, nhưng càng nghĩ càng không có khả năng, dù ám vệ Cửu biết y là người trong Ma giáo thì chắc chắn cũng không nhẫn tâm ra tay đối phó y, tên ngốc này bị Ân Vô Hận lợi dụng rồi. Nghĩ vậy, y hành động rất nhanh, dùng ‘Thái Cổ Phong Hồi’ trong Huyền Mặc Thần Công vòng ra phía sau ám vệ Cửu, nhanh như chớp chụp lấy huyệt Kiên Tỉnh của hắn, “Đi!”
Ám vệ Cửu tê rần cả người, chỉ cảm thấy khinh công này cực kỳ giống với ‘Ân Vô Hận’, nhưng giọng nói lại không trầm ấm như ‘Ân Vô Hận’. Đối phương vừa bắt lấy hắn đã tức khắc phá cửa mà ra, cảnh vật nghiêng ngả lướt qua, hắn choáng váng một lát, bất giác đã lên tới nóc tiệm lụa, Tư Đồ Nhã một tay cắp lấy hắn, một tay mang theo bọc quần áo, phía sau còn treo hộp đàn bằng gỗ ngô đồng.
Nhìn xuống, bên ngoài tiệm lụa là nhân sĩ giang hồ đông nghìn nghịt. Cờ quạt đủ màu bay phấp phới, tiếng thách thức ầm ĩ bên tai.
Ám vệ Cửu tỉnh ngộ, những người này dường như đã sớm có mưu đồ, hắn vào tiệm lụa, họ vây kín nơi này chật như nêm cối. Nay hắn dịch dung thành Tư Đồ Nhã, đứng chung một chỗ với người mặc đồ trắng của Ma Giáo này, chẳng khác nào tuyên bố với cả thiên hạ rằng Võ Lâm Minh chủ Nhị công tử cấu kết với Ma Giáo.
Có người phát hiện hộp đàn sau lưng Tư Đồ Nhã, vừa rụt lùi vừa xác nhận, “… Là Ân Vô Hận, nơi này đúng là hang ổ của Ma Giáo!”
Tư Đồ Nhã ném túi vải xuống, bễ nghễ sảng khoái, thờ ơ đáp, “Dùng nơi này làm hang ổ thì khó coi quá đấy!”
Ám vệ Cửu không thể động đậy, trơ mắt nhìn võ lâm chính đạo đồng loạt xông lên từ bốn phía, mà người áo trắng đang cắp hắn thì nhanh nhẹn rút đàn, dây đàn bắn ra, chỉ trong chớp mắt đã chằng chịt xuyên thủng kinh mạch các quần hùng lao đến. Tiếng đàn ngân lên, thịt, xương, máu tươi đổ xuống như mưa rào. Đặt mình ở giữa, hắn có thể thấy tiếng đàn như nước chảy mây trôi tạo thành từng đợt sóng âm gợn lên trong cơn mưa máu, sóng âm biến ảo không ngừng, lao đi khắp chốn. Máu bắn tung tóe, dây đàn như đội quân đông đảo, xé mở vòng vây.
Cờ quạt oai phong ban đầu, lúc này đã loang lổ màu đỏ sẫm. Mọi người hoảng sợ lùi về phía sau, mười trượng đất bên ngoài tiệm lụa trở nên trống trải.
Áo trắng của Tư Đồ Nhã vẫn không nhiễm bụi trần, “Chơi nữa không?”
Ám vệ Cửu hoảng hốt nhìn xác chết ngổn ngang phía trước. Những người này chết quá nhanh, thậm chí hắn còn không kịp cảm thấy tàn nhẫn. Hắn không rõ người áo trắng này làm cách nào, tại sao có thể dùng dây đàn mảnh mai mềm mại, cướp đi cả trăm mạng người chỉ trong nháy mắt.
Bên ngoài tiệm lụa, một vị đạo trưởng tiến lên khỏi đám người, dùng việt Tử Ngọ Uyên Ương chỉ vào ám vệ Cửu, lớn tiếng chất vấn, “Tư Đồ Nhã! Ngươi thân là con trai của Võ Lâm Minh chủ, sao lại trụy lạc đắm mình theo phe ma đầu Ân Vô Hận! Chẳng lẽ Tư Đồ gia luôn miệng phò tá chính nghĩa lại treo đầu dê bán thịt chó, cùng một giuộc với Ma Giáo sao? Còn không dừng cương trước bờ vực, mau tự tay giết chết ma đầu kia, rửa sạch hiềm nghi cho Minh chủ!”
Ám vệ Cửu muốn giải thích rằng hắn không phải Tư Đồ Nhã, nhưng huyệt Kiên Tỉnh bị khóa chặt, cả người hắn chết lặng, lưỡi cũng không thể nhúc nhích.
Tư Đồ Nhã khó hiểu, “Phong lão phái Không Động nói gì vậy, ai bảo ngươi bổn giáo chủ là Ân Vô Hận?”
Chưởng môn Phong Lạc Ảnh phái Không Động không ngờ y lại hỏi câu này, “Tên ma đầu lạm sát người vô tội như ngươi, ta rõ như ban ngày, còn định dối trá sao?!”
Tư Đồ Nhã thấy chuyện đã đến nước này, nhìn quanh quần hùng, lớn tiếng hỏi, “Bổn giáo chủ là ai?”
Phong Lạc Ảnh chẳng hiểu mô tê gì, ma đầu kia hồ đồ, lại đi hỏi người khác mình là ai. Nào ngờ giữa đám đông quần hùng tức khắc có không ít người thét lên ca tụng, “Giáo chủ Ngọc Tiêu Dao của chúng ta! Thần công cái thế, trời hộ cửu như — Như núi như ngọc, như đỉnh như đồi, vĩnh hằng như vầng trăng, hừng hực như Thái Dương, rộng lớn như đồng bằng, sum sê như tùng bách, thọ bền như Nam Sơn. Tiêu dao ngao du, không dâng không giáng, mãi mãi thắng lợi, vĩnh viễn phồn hưng!”
Mọi người đồng loạt biến sắc, bọn họ nhận được mật báo, nói Tư Đồ Nhã cấu kết với Ân Vô Hận, mưu đồ bí mật tại tiệm lụa Lục Khởi. Vạn lần không ngờ mật báo này sai lầm nghiêm trọng. Ân Vô Hận và Hoan Hỉ Giáo chưa trừ, họ lại chọc phải đại ma đầu không rõ lai lịch này. Mà thuộc hạ của ma đầu này còn ẩn nấp trong các phái. Chẳng mấy chốc địch ta không rõ, ai cũng đáng ngờ.
Tư Đồ Nhã ôm chặt ám vệ Cửu, nhấc cằm hắn lên trước mặt tất cả, “Cùng một giuộc với giáo ta, há chỉ có mình vị Tư Đồ công tử này. Mấy năm nay bổn giáo chủ ban ơn cho các phái, có thể gọi là rất bình đẳng. Chính tà tương sinh, vốn tuy hai mà một.” Dừng một lát, “Câu ‘Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết’ thường nói, thực ra chỉ là bụng dạ hẹp hòi. Thẳng thắn ra, nếu các ngươi không biết lượng sức tới khiêu chiến, thì bổn giáo chủ cũng rất sẵn lòng.”
Phong Lạc Ảnh nghe vậy thì phùng mang trợn mắt. Tư Đồ Nhã lại nói, “Phong lão đạo sĩ này, nghe đệ tử trong phái của ngươi nói, mấy năm nay ngươi mưu đồ tranh cướp chức vị Minh chủ, kết bè với Bộ Bạch Thu tàn sát đồng đạo võ lâm, thay bổn giáo chủ làm bao nhiêu chuyện tốt. Ví dụ như đại hội võ lâm lần trước, ngươi giúp Bộ Bạch Thu tìm tiều phu đổ oan cho Tư Đồ Khánh rất ngoạn mục… Có điều Giáo chủ bề bộn nhiều việc, dù nắm rõ chứng cứ thì cũng lười luận công ban thưởng. Không nói nhảm nữa, ngươi muốn kết cục thế nào, ngoan ngoãn bước lên cho bổn giáo chủ giết, hay bổn giáo chủ phải cất chút công xuống tận nơi xử lý ngươi và đám xung quanh?”
Sắc mặt Phong Lạc Ảnh thoạt đỏ thoạt trắng, “Ngươi…!”
Mũi chân Tư Đồ Nhã vừa chuyển động — Quần hùng đã không hẹn mà cùng lùi lại nửa bước. Y dùng mũi chân nhấc túi vải lên, vắt lên vai, săn sóc hỏi, “Không thích cả hai sao? Vậy sao còn chưa trốn?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, biết rõ ma đầu này có thể dùng một địch nghìn, cơ sở ngầm trải rộng, nắm bắt tường tận bí mật của các phái, nhưng vẫn không dám lâm trận bỏ chạy, chỉ mong có phái khác rút lui trước. Phong Lạc Ảnh dùng mũi việt chỉ vào Tư Đồ Nhã, lạnh lùng nói, “Hiện giờ Phong mỗ không địch lại ngươi, chờ bảo đao luyện sắc sẽ lấy đầu ngươi!” Dứt lời thì giận dữ bỏ đi. Quần hùng tức khắc sinh lòng kính nể, thấy chưởng môn này có gan chịu thua, dù chạy trốn thì khí khái vẫn rất anh hùng. Lập tức nhao nhao học theo, la hét ma đầu cút đi, chờ Tư Đồ Minh chủ tới tái chiến. Vội vàng rút lui.
Ba ngày sau, phía Đông Du Châu, quỷ thành Phong Đô. Vài con thuyền nhỏ dừng ở bến, người lái thuyền vội vàng mua thêm chút lương khô. Không ít hành khách tranh thủ lên bờ tản bộ, thưởng thức phế tích của thành trì bị thiêu hủy trên sườn núi, đây chính là nơi Tư Đồ Khánh dẫn đầu võ lâm chính đạo thảo phạt Hoan Hỉ Giáo năm nào.
Một vị khách lắc đầu thở dài, “Chém giết bi thảm như vậy mà cũng chỉ đổi được hai mươi năm thái bình. Đạo cao một thước, ma cao một trượng, Ân Vô Hận chưa diệt, giờ lại thêm đại ma đầu Ngọc Tiêu Dao khét tiếng giang hồ…”
Khách thuyền lời ra tiếng vào, rơi vào tai ám vệ Cửu. Hắn ngồi giữa mui thuyền, nhìn chằm chằm ‘Đại ma đầu’ đội mũ quây lụa trắng đối diện.
Tư Đồ Nhã quay sang. Cách đó không xa, trong một chiếc thuyền khác, có người hỏi vọng lên bờ, “Đại ma đầu gì thế, lợi hại lắm sao?”
Ám vệ Cửu giật mình, nhận ra đây là giọng Thục Vương Hàn Mị. Ban đầu hắn cực kỳ xa cách Hàn Mị, lúc này lại chợt thấy Hàn Mị thân thiết vô cùng, hận không thể rời khỏi đại ma đầu tàn sát võ lâm này, tới thuyền bên kia gặp gỡ Hàn Mị.
Khách thuyền trên bờ thuật lại trận chiến tại tiệm lụa Ích Châu. Hàn Mị thắc mắc, “Tư Đồ Nhã bị ma đầu Ngọc Tiêu Dao bắt rồi?”
Khách thuyền đáp phải. Hàn Mị trầm ngâm thật lâu, “Bên cạnh Tư Đồ Nhã có ám vệ dùng đoản đao nào không?”
Khách thuyền đáp không thấy. Hàn Mị không nhiều lời nữa. Ám vệ Cửu điều khiển nội lực lắng tai nghe, trong thuyền của Hàn Mị lại có tiếng nữ tử thấp giọng nói, “Giáo chủ của chúng ta võ công cái thế, coi như cũng rất thành ý. Nhị ca, lần này tới Kim Lăng cửu tử nhất sinh, phải suy nghĩ cho kỹ.”
Sau đó người lái thuyền cầm lái đẩy thuyền đi, hai chiếc thuyền con kéo giãn khoảng cách. Tư Đồ Nhã chợt gọi, “Tư Đồ Nhã.”
Ám vệ Cửu hoàn hồn, lúc này mới nhớ mình đang dịch dung thành tiểu chủ nhân. Mà Giáo chủ áo trắng này hình như lại cực kỳ ngả ngớn với tiểu chủ nhân của hắn. Liên tưởng đến bộ dạng suy yếu vô cùng của Tư Đồ Nhã lúc trở về hôm đó, đột nhiên hắn nghĩ, Ngọc Tiêu Dao và tiểu chủ nhân của hắn có thể là…
Có vết xe đổ dịch dung thành Bộ Bạch Thu bị người ta đùa cợt, ám vệ Cửu dứt khoát đáp luôn, “Ta không phải Tư Đồ Nhã.”
Tư Đồ Nhã không ngờ hắn thẳng thắn như vậy, thất vọng hỏi, “Vậy ngươi là ai?”
Ám vệ Cửu chắp tay, “Ta từng là ám vệ của Tư Đồ Nhị công tử.”
Tư Đồ Nhã nhíu mày, “Từng là?”
Ám vệ Cửu nghiêm nghị nói, “Chủ nhân sa thải ta. Giáo chủ, trước khi ta chết, ngươi có thể trả lời ta một vấn đề không?”
“Nói đi.” Tư Đồ Nhã cũng có rất nhiều vấn đề, vì sao phụ thân đột ngột sa thải ám vệ Cửu, là ai xui khiến ám vệ Cửu dịch dung thành y?
Ám vệ Cửu nhìn lụa trắng phủ quanh mũ rộng vành của Tư Đồ Nhã, “Gia nhập ma giáo, Tư Đồ Nhị công tử cam tâm tình nguyện hay bị ép buộc bất đắc dĩ?”
Tư Đồ Nhã mập mờ đáp, “Là mệnh.”
Ám vệ Cửu lặp lại, “Là mệnh?”
Tư Đồ Nhã nói, “Ngươi trở thành ám vệ cũng không phải lựa chọn của ngươi, nhưng ngươi vẫn tận trung với cương vị đó. Tư Đồ Nhã và Ma Giáo cũng giống như vậy.”
Ám vệ Cửu đáp, “Không giống. Ám vệ bảo vệ người khác, làm việc tốt. Ma Giáo làm việc xấu, dù mất mạng cũng không thể tận trung.”
“Tốt xấu nào có phân biệt rõ ràng như ngươi nói.” Tư Đồ Nhã chọc ghẹo, “Trong lòng mỗi người đều có chính đạo, cũng có Ma Giáo.”
Ám vệ Cửu nói, “Trong lòng ta không có Ma Giáo.”
“Nói đơn giản, ngươi bảo vệ người này, chắc chắn sẽ tổn thương người nọ. Nhìn như chút nghĩa khí, thực chất chỉ là chút tư lợi. Có câu ‘Biến phải rộng lớn mới chứa được trăm sông’. Lòng dạ hẹp hòi, chất chứa đối lập, không muốn ngươi tốt, không muốn ta xấu, như vậy cũng gọi là chính đạo sao?” Tư Đồ Nhã chấm dứt câu chuyện, “Mà thôi, ta không muốn tranh luận với ngươi.”
Ám vệ Cửu đáp, “Ngụy biện, ngươi lạm sát người vô tội, vốn đã không thể tha thứ.”
Tư Đồ Nhã nghiêm túc nói, “Hoàng đế đại chiến Xi Vưu cũng giết rất nhiều người. Có minh quân nào trong sử sách không nhuốm máu trăm ngàn sinh mạng? Tất cả là mệnh trời thôi. Từ xưa đến nay, người đời người luôn luôn kiếm chuyện vô cớ, không ngừng sát phạt lẫn nhau. Khôn sống mống chết, tài năng đi trước.”
Ám vệ Cửu nói, “Vì ngươi nghĩ lòng người quá hiểm ác.”
Tư Đồ Nhã thản nhiên, “Thói đời vốn cực kỳ hiểm ác. Vì thế giữa người với người, nếu có thể không sợ hiểm ác, không đề phòng nhau, một lòng suy nghĩ vì nhau thì sẽ thiện do ác sinh, căn do thiện khởi. Đó chính là tình yêu, là thứ đáng quý nhất.”
Ám vệ Cửu trầm ngâm một lát, chậm rãi nói, “… Giáo chủ và Tư Đồ Nhị công tử, có phải đang yêu nhau như vậy?”
Tư Đồ Nhã nghe mà nghẹn cả ngụm máu ở cổ, lối suy nghĩ của ám vệ Cửu lúc nào cũng khiến y bất ngờ.
Ám vệ Cửu ngờ vực nhìn Tư Đồ Nhã.
Tư Đồ Nhã quay đi, vén mành trúc nhìn mặt sông mênh mông bên ngoài, “Mười mấy năm qua, ta là người bạn đáng tin cậy duy nhất của Tư Đồ Nhã. Ta biết y rất thích ngươi.” Y hắng giọng, dày mặt nói tiếp, “Nếu ngươi và y ý hợp tâm đầu, ta mừng còn chẳng kịp, thậm chí có thể nói là cuộc đời này không uổng.”
Ám vệ Cửu im lặng không lên tiếng, chờ thuyền đi qua khe núi mới hạ giọng nói, “Ta thật sự không thể hiểu được Ma Giáo. Mặc dù Tư Đồ Nhị công tử là tiểu chủ nhân của ta, nhưng có lẽ ta hoàn toàn không hiểu tiểu chủ nhân. Nếu Ma Giáo là lựa chọn của tiểu chủ nhân thì phiền Giáo chủ chăm sóc tốt cho y.”
Ánh mắt Tư Đồ Nhã tối sầm lại, thật lâu sau mới gật đầu, “Được, ta sẽ chăm sóc y cẩn thận.”
Ám vệ Cửu miễn cưỡng lên tiếng, “Tiểu chủ nhân có người bạn như Giáo chủ, ta cũng không cần lo lắng nữa.”
Tư Đồ Nhã cười đáp, “Được, nếu ý ngươi đã quyết, thì đừng bận tâm đến y nữa…”
Ám vệ Cửu sực nhớ tới cổ ngọc, không cầm nổi lòng lại hỏi, “Tiểu chủ nhân có trúng cổ thuật hay không?”
Tư Đồ Nhã bình thản đáp, “Ngày trước, Tư Đồ Nhã vì luyện công nên sống chung với băng tằm cổ năm năm. Nhưng cổ này có lợi, không có hại. Lúc đó ta cũng bị nhốt chung với Tư Đồ Nhã… Y trúng hùng cổ (trùng đực), cổ này hấp thụ công lực suốt đời của các giáo chủ đời trước, giúp y vô địch thiên hạ. Còn ta trúng thư cổ (trùng cái), dùng để trói buộc y. Chỉ cần thư cổ không chết, thì y vẫn bình yên vô sự.”
Ám vệ Cửu cẩn thận quan sát Tư Đồ Nhã, nhưng chỉ có thể nhìn thấy lụa trắng bao quanh mũ rộng vành, “Giáo chủ là bạn của tiểu chủ nhân thật sao?”
Tư Đồ Nhã đáp, “Ta và y đồng cam cộng khổ từ nhỏ. Thực ra ngoài ta, y không cần bất luận kẻ nào, cũng không nên cần bất luận kẻ nào.”
Ám vệ Cửu đờ đẫn gật đầu.
Tư Đồ Nhã thành thật nói, “Ngươi không muốn bầu bạn với Tư Đồ Nhã, lại bị Tư Đồ Khánh trục xuất khỏi gia môn, ngươi định đi đâu?”
Ám vệ Cửu nghĩ đến Tư Đồ Nhã lừa gạt hắn, treo nhân nghĩa bên miệng mà lại thông đồng với Ma Giáo thì lòng đau như cắt. Hắn không thể nghĩ ra cách kéo Tư Đồ Nhã về chính đạo. Sau trận chiến ở tiệm lụa, Tư Đồ Nhã đã trở thành đối tượng đả kích… Hắn chợt nảy ra sáng kiến, từ nay về sau hắn có thể cải trang thành Tư Đồ Nhã, đi thăm hỏi các phái, chịu đòn nhận tội với đồng đạo võ lâm… Dù mất mạng thì cũng có thể tạm thời bảo vệ thanh danh của Tư Đồ gia, có lẽ nếu hắn bỏ mạng, Tư Đồ Nhã cũng sẽ nhớ tình chủ tớ mà quay đầu là bờ?
Tư Đồ Nhã thấy hắn đột nhiên sáng mắt, linh cảm chẳng lành, “Nói cho ngươi biết một chuyện, mười lăm tháng Giêng, là ngày Tư Đồ Nhã ra đời.”
Ám vệ Cửu nhớ rõ ngày này, rất nhiều năm trước, vào đêm hội đèn lồng mười lăm tháng Giêng, Tư Đồ Nhã ngồi trong lòng Tư Đồ Khánh, dùng xâu mứt quả chỉ vào hắn, khuôn mặt non nớt tràn đầy nghĩa khí. Khi đó, chính Tư Đồ Nhã nói muốn nhận nuôi hắn, muốn hắn bắt người xấu, bảo vệ người tốt.
“Ta đã điều tra, ngày mười lăm tháng Giêng năm cải nguyên, Tư Đồ Khánh vốn định đưa Tư Đồ Nhã đi hội rước đèn. Thình lình có biến, người đi là Tư Đồ Phong.” Tư Đồ Nhã cắt ngang hồi ức của ám vệ Cửu, nói rõ từng tiếng, “Ám vệ Cửu, người nhận nuôi ngươi là Tư Đồ Phong.”
Ám vệ Cửu ngẩng phắt đầu lên, mờ mịt nhìn Tư Đồ Nhã.
Tư Đồ Nhã vẫn thờ ơ, “Từ đầu tới cuối, Tư Đồ Nhã vẫn lừa gạt ngươi, nếu ngươi muốn vứt bỏ y thì hãy khiến y dứt khoát ngừng hi vọng, bổn giáo chủ cũng an tâm. Tiểu chủ nhân của ngươi vốn phải là Tư Đồ Phong. Nếu ngươi không tin thì cứ đi hỏi Tư Đồ Phong. Tư Đồ Phong chưa chết, hiện giờ đang bế quan tại Tiểu Kiếm Sơn ở Kiếm Môn quan. Ta đi Giang Nam, không chung đường với ngươi được nữa, ngươi tự đi đi.”
Không đợi ám vệ Cửu phản ứng, y ôm lấy ám vệ Cửu, bước ra ngoài thuyền, cách đó vài trượng có một con thuyền nhỏ đang chạy ngược về hướng Du Châu. Y đạp nước nhảy tới đầu thuyền, đặt ám vệ Cửu xuống, lấy bạc bỏ vào vạt áo ám vệ Cửu, rồi kiên quyết bỏ đi.
Tư Đồ Nhã không nghi ngờ hắn, hạ lệnh truyền Kim Bất Hoán tới gặp. Chủ tiệm không ngừng khuyên nhủ, “Giáo chủ, Hữu sứ phạt ác, nghe thuộc hạ một lời, nếu Kim đường chủ dịch dung tới đây thì chắc chắn không đến hiệu sách, mạo danh Giáo chủ triệu tập giáo chúng bằng ám hiệu. Người này làm loạn không chút e dè, cẩn thận có bẫy.”
Tư Đồ Nhã cũng rất bất ngờ, trừ Kim Bất Hoán, còn ai dám giả mạo y lẻn vào phân đàn Cửu Như Thần Giáo trong giờ khắc này?
Tạ Tất An khẩn cấp thỉnh mệnh, “Thuộc hạ đi thử hắn một phen.”
Tư Đồ Nhã chặn lại, “Đêm hỏa thiêu phủ Tư Đồ, Tả sứ giả làm thuộc hạ của ‘Ân Vô Hận’. Nay có người cải trang thành bổn giáo chủ, ngươi lại tùy tiện ra mặt thì chẳng phải không đánh mà khai, xác nhận bổn giáo chủ có liên quan tới ‘Ân Vô Hận’?”
Mấy người nhanh chóng bàn bạc lại, cho rằng việc cấp bách là rút lui khỏi phân đàn bại lộ, bắt đầu từ số không. Bàn xong, Tả Hữu sứ đều có nhiệm vụ riêng, giáo chúng và chủ tiệm theo đường hầm bí mật rời đi. Tư Đồ Nhã thay trang phục của lão giáo chủ, dùng mũ rộng vành quây lụa trắng che mặt, ngồi xuống giường chờ Giáo chủ giả được đưa vào.
Theo y, vị Giáo chủ giả này rất sáng suốt, cũng rất bản lĩnh — Có thể nhận ra ám hiệu y liên lạc với giáo chúng thì ít nhất cũng phải thần không biết quỷ không hay theo dõi y mấy năm, nắm rõ như lòng bàn tay tất cả hành tung của y. Mà muốn làm như vậy, bản lĩnh của người này dù không cao hơn y thì ít nhất cũng phải ngang sức ngang tài. Trừ Ân Vô Hận, y thật sự không nghĩ ra ai khác… Y giả mạo Ân Vô Hận, Ân Vô Hận giả mạo y, chung quy cũng thú vị… Đang mải suy nghĩ, bóng người áo trắng đã lững thững bước qua bậc cửa.
Y ngước lên nhìn, ‘Tư Đồ Nhã’ này thực sự giống hệt y, chỉ khác ở đôi mắt sáng quắc, tuy đã ngụy trang cẩn thận, khóe mắt vẫn khó che giấu được ý cười. Y kinh hãi đứng bật dậy, không thể ngờ mới xa cách một đêm mà ám vệ Cửu lại dịch dung thành y, theo y tới phân đàn thần giáo.
Ám vệ Cửu cũng nhận ra trang phục của Tư Đồ Nhã khá giống với người mặc đồ trắng ném Tư Đồ Nhã xuống ngựa hôm đó.
“…” Hai người giằng co không nói.
Tư Đồ Nhã rối bời cực điểm, suýt thì cho rằng ám vệ Cửu hợp tác với Ân Vô Hận, nhưng càng nghĩ càng không có khả năng, dù ám vệ Cửu biết y là người trong Ma giáo thì chắc chắn cũng không nhẫn tâm ra tay đối phó y, tên ngốc này bị Ân Vô Hận lợi dụng rồi. Nghĩ vậy, y hành động rất nhanh, dùng ‘Thái Cổ Phong Hồi’ trong Huyền Mặc Thần Công vòng ra phía sau ám vệ Cửu, nhanh như chớp chụp lấy huyệt Kiên Tỉnh của hắn, “Đi!”
Ám vệ Cửu tê rần cả người, chỉ cảm thấy khinh công này cực kỳ giống với ‘Ân Vô Hận’, nhưng giọng nói lại không trầm ấm như ‘Ân Vô Hận’. Đối phương vừa bắt lấy hắn đã tức khắc phá cửa mà ra, cảnh vật nghiêng ngả lướt qua, hắn choáng váng một lát, bất giác đã lên tới nóc tiệm lụa, Tư Đồ Nhã một tay cắp lấy hắn, một tay mang theo bọc quần áo, phía sau còn treo hộp đàn bằng gỗ ngô đồng.
Nhìn xuống, bên ngoài tiệm lụa là nhân sĩ giang hồ đông nghìn nghịt. Cờ quạt đủ màu bay phấp phới, tiếng thách thức ầm ĩ bên tai.
Ám vệ Cửu tỉnh ngộ, những người này dường như đã sớm có mưu đồ, hắn vào tiệm lụa, họ vây kín nơi này chật như nêm cối. Nay hắn dịch dung thành Tư Đồ Nhã, đứng chung một chỗ với người mặc đồ trắng của Ma Giáo này, chẳng khác nào tuyên bố với cả thiên hạ rằng Võ Lâm Minh chủ Nhị công tử cấu kết với Ma Giáo.
Có người phát hiện hộp đàn sau lưng Tư Đồ Nhã, vừa rụt lùi vừa xác nhận, “… Là Ân Vô Hận, nơi này đúng là hang ổ của Ma Giáo!”
Tư Đồ Nhã ném túi vải xuống, bễ nghễ sảng khoái, thờ ơ đáp, “Dùng nơi này làm hang ổ thì khó coi quá đấy!”
Ám vệ Cửu không thể động đậy, trơ mắt nhìn võ lâm chính đạo đồng loạt xông lên từ bốn phía, mà người áo trắng đang cắp hắn thì nhanh nhẹn rút đàn, dây đàn bắn ra, chỉ trong chớp mắt đã chằng chịt xuyên thủng kinh mạch các quần hùng lao đến. Tiếng đàn ngân lên, thịt, xương, máu tươi đổ xuống như mưa rào. Đặt mình ở giữa, hắn có thể thấy tiếng đàn như nước chảy mây trôi tạo thành từng đợt sóng âm gợn lên trong cơn mưa máu, sóng âm biến ảo không ngừng, lao đi khắp chốn. Máu bắn tung tóe, dây đàn như đội quân đông đảo, xé mở vòng vây.
Cờ quạt oai phong ban đầu, lúc này đã loang lổ màu đỏ sẫm. Mọi người hoảng sợ lùi về phía sau, mười trượng đất bên ngoài tiệm lụa trở nên trống trải.
Áo trắng của Tư Đồ Nhã vẫn không nhiễm bụi trần, “Chơi nữa không?”
Ám vệ Cửu hoảng hốt nhìn xác chết ngổn ngang phía trước. Những người này chết quá nhanh, thậm chí hắn còn không kịp cảm thấy tàn nhẫn. Hắn không rõ người áo trắng này làm cách nào, tại sao có thể dùng dây đàn mảnh mai mềm mại, cướp đi cả trăm mạng người chỉ trong nháy mắt.
Bên ngoài tiệm lụa, một vị đạo trưởng tiến lên khỏi đám người, dùng việt Tử Ngọ Uyên Ương chỉ vào ám vệ Cửu, lớn tiếng chất vấn, “Tư Đồ Nhã! Ngươi thân là con trai của Võ Lâm Minh chủ, sao lại trụy lạc đắm mình theo phe ma đầu Ân Vô Hận! Chẳng lẽ Tư Đồ gia luôn miệng phò tá chính nghĩa lại treo đầu dê bán thịt chó, cùng một giuộc với Ma Giáo sao? Còn không dừng cương trước bờ vực, mau tự tay giết chết ma đầu kia, rửa sạch hiềm nghi cho Minh chủ!”
Ám vệ Cửu muốn giải thích rằng hắn không phải Tư Đồ Nhã, nhưng huyệt Kiên Tỉnh bị khóa chặt, cả người hắn chết lặng, lưỡi cũng không thể nhúc nhích.
Tư Đồ Nhã khó hiểu, “Phong lão phái Không Động nói gì vậy, ai bảo ngươi bổn giáo chủ là Ân Vô Hận?”
Chưởng môn Phong Lạc Ảnh phái Không Động không ngờ y lại hỏi câu này, “Tên ma đầu lạm sát người vô tội như ngươi, ta rõ như ban ngày, còn định dối trá sao?!”
Tư Đồ Nhã thấy chuyện đã đến nước này, nhìn quanh quần hùng, lớn tiếng hỏi, “Bổn giáo chủ là ai?”
Phong Lạc Ảnh chẳng hiểu mô tê gì, ma đầu kia hồ đồ, lại đi hỏi người khác mình là ai. Nào ngờ giữa đám đông quần hùng tức khắc có không ít người thét lên ca tụng, “Giáo chủ Ngọc Tiêu Dao của chúng ta! Thần công cái thế, trời hộ cửu như — Như núi như ngọc, như đỉnh như đồi, vĩnh hằng như vầng trăng, hừng hực như Thái Dương, rộng lớn như đồng bằng, sum sê như tùng bách, thọ bền như Nam Sơn. Tiêu dao ngao du, không dâng không giáng, mãi mãi thắng lợi, vĩnh viễn phồn hưng!”
Mọi người đồng loạt biến sắc, bọn họ nhận được mật báo, nói Tư Đồ Nhã cấu kết với Ân Vô Hận, mưu đồ bí mật tại tiệm lụa Lục Khởi. Vạn lần không ngờ mật báo này sai lầm nghiêm trọng. Ân Vô Hận và Hoan Hỉ Giáo chưa trừ, họ lại chọc phải đại ma đầu không rõ lai lịch này. Mà thuộc hạ của ma đầu này còn ẩn nấp trong các phái. Chẳng mấy chốc địch ta không rõ, ai cũng đáng ngờ.
Tư Đồ Nhã ôm chặt ám vệ Cửu, nhấc cằm hắn lên trước mặt tất cả, “Cùng một giuộc với giáo ta, há chỉ có mình vị Tư Đồ công tử này. Mấy năm nay bổn giáo chủ ban ơn cho các phái, có thể gọi là rất bình đẳng. Chính tà tương sinh, vốn tuy hai mà một.” Dừng một lát, “Câu ‘Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết’ thường nói, thực ra chỉ là bụng dạ hẹp hòi. Thẳng thắn ra, nếu các ngươi không biết lượng sức tới khiêu chiến, thì bổn giáo chủ cũng rất sẵn lòng.”
Phong Lạc Ảnh nghe vậy thì phùng mang trợn mắt. Tư Đồ Nhã lại nói, “Phong lão đạo sĩ này, nghe đệ tử trong phái của ngươi nói, mấy năm nay ngươi mưu đồ tranh cướp chức vị Minh chủ, kết bè với Bộ Bạch Thu tàn sát đồng đạo võ lâm, thay bổn giáo chủ làm bao nhiêu chuyện tốt. Ví dụ như đại hội võ lâm lần trước, ngươi giúp Bộ Bạch Thu tìm tiều phu đổ oan cho Tư Đồ Khánh rất ngoạn mục… Có điều Giáo chủ bề bộn nhiều việc, dù nắm rõ chứng cứ thì cũng lười luận công ban thưởng. Không nói nhảm nữa, ngươi muốn kết cục thế nào, ngoan ngoãn bước lên cho bổn giáo chủ giết, hay bổn giáo chủ phải cất chút công xuống tận nơi xử lý ngươi và đám xung quanh?”
Sắc mặt Phong Lạc Ảnh thoạt đỏ thoạt trắng, “Ngươi…!”
Mũi chân Tư Đồ Nhã vừa chuyển động — Quần hùng đã không hẹn mà cùng lùi lại nửa bước. Y dùng mũi chân nhấc túi vải lên, vắt lên vai, săn sóc hỏi, “Không thích cả hai sao? Vậy sao còn chưa trốn?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, biết rõ ma đầu này có thể dùng một địch nghìn, cơ sở ngầm trải rộng, nắm bắt tường tận bí mật của các phái, nhưng vẫn không dám lâm trận bỏ chạy, chỉ mong có phái khác rút lui trước. Phong Lạc Ảnh dùng mũi việt chỉ vào Tư Đồ Nhã, lạnh lùng nói, “Hiện giờ Phong mỗ không địch lại ngươi, chờ bảo đao luyện sắc sẽ lấy đầu ngươi!” Dứt lời thì giận dữ bỏ đi. Quần hùng tức khắc sinh lòng kính nể, thấy chưởng môn này có gan chịu thua, dù chạy trốn thì khí khái vẫn rất anh hùng. Lập tức nhao nhao học theo, la hét ma đầu cút đi, chờ Tư Đồ Minh chủ tới tái chiến. Vội vàng rút lui.
Ba ngày sau, phía Đông Du Châu, quỷ thành Phong Đô. Vài con thuyền nhỏ dừng ở bến, người lái thuyền vội vàng mua thêm chút lương khô. Không ít hành khách tranh thủ lên bờ tản bộ, thưởng thức phế tích của thành trì bị thiêu hủy trên sườn núi, đây chính là nơi Tư Đồ Khánh dẫn đầu võ lâm chính đạo thảo phạt Hoan Hỉ Giáo năm nào.
Một vị khách lắc đầu thở dài, “Chém giết bi thảm như vậy mà cũng chỉ đổi được hai mươi năm thái bình. Đạo cao một thước, ma cao một trượng, Ân Vô Hận chưa diệt, giờ lại thêm đại ma đầu Ngọc Tiêu Dao khét tiếng giang hồ…”
Khách thuyền lời ra tiếng vào, rơi vào tai ám vệ Cửu. Hắn ngồi giữa mui thuyền, nhìn chằm chằm ‘Đại ma đầu’ đội mũ quây lụa trắng đối diện.
Tư Đồ Nhã quay sang. Cách đó không xa, trong một chiếc thuyền khác, có người hỏi vọng lên bờ, “Đại ma đầu gì thế, lợi hại lắm sao?”
Ám vệ Cửu giật mình, nhận ra đây là giọng Thục Vương Hàn Mị. Ban đầu hắn cực kỳ xa cách Hàn Mị, lúc này lại chợt thấy Hàn Mị thân thiết vô cùng, hận không thể rời khỏi đại ma đầu tàn sát võ lâm này, tới thuyền bên kia gặp gỡ Hàn Mị.
Khách thuyền trên bờ thuật lại trận chiến tại tiệm lụa Ích Châu. Hàn Mị thắc mắc, “Tư Đồ Nhã bị ma đầu Ngọc Tiêu Dao bắt rồi?”
Khách thuyền đáp phải. Hàn Mị trầm ngâm thật lâu, “Bên cạnh Tư Đồ Nhã có ám vệ dùng đoản đao nào không?”
Khách thuyền đáp không thấy. Hàn Mị không nhiều lời nữa. Ám vệ Cửu điều khiển nội lực lắng tai nghe, trong thuyền của Hàn Mị lại có tiếng nữ tử thấp giọng nói, “Giáo chủ của chúng ta võ công cái thế, coi như cũng rất thành ý. Nhị ca, lần này tới Kim Lăng cửu tử nhất sinh, phải suy nghĩ cho kỹ.”
Sau đó người lái thuyền cầm lái đẩy thuyền đi, hai chiếc thuyền con kéo giãn khoảng cách. Tư Đồ Nhã chợt gọi, “Tư Đồ Nhã.”
Ám vệ Cửu hoàn hồn, lúc này mới nhớ mình đang dịch dung thành tiểu chủ nhân. Mà Giáo chủ áo trắng này hình như lại cực kỳ ngả ngớn với tiểu chủ nhân của hắn. Liên tưởng đến bộ dạng suy yếu vô cùng của Tư Đồ Nhã lúc trở về hôm đó, đột nhiên hắn nghĩ, Ngọc Tiêu Dao và tiểu chủ nhân của hắn có thể là…
Có vết xe đổ dịch dung thành Bộ Bạch Thu bị người ta đùa cợt, ám vệ Cửu dứt khoát đáp luôn, “Ta không phải Tư Đồ Nhã.”
Tư Đồ Nhã không ngờ hắn thẳng thắn như vậy, thất vọng hỏi, “Vậy ngươi là ai?”
Ám vệ Cửu chắp tay, “Ta từng là ám vệ của Tư Đồ Nhị công tử.”
Tư Đồ Nhã nhíu mày, “Từng là?”
Ám vệ Cửu nghiêm nghị nói, “Chủ nhân sa thải ta. Giáo chủ, trước khi ta chết, ngươi có thể trả lời ta một vấn đề không?”
“Nói đi.” Tư Đồ Nhã cũng có rất nhiều vấn đề, vì sao phụ thân đột ngột sa thải ám vệ Cửu, là ai xui khiến ám vệ Cửu dịch dung thành y?
Ám vệ Cửu nhìn lụa trắng phủ quanh mũ rộng vành của Tư Đồ Nhã, “Gia nhập ma giáo, Tư Đồ Nhị công tử cam tâm tình nguyện hay bị ép buộc bất đắc dĩ?”
Tư Đồ Nhã mập mờ đáp, “Là mệnh.”
Ám vệ Cửu lặp lại, “Là mệnh?”
Tư Đồ Nhã nói, “Ngươi trở thành ám vệ cũng không phải lựa chọn của ngươi, nhưng ngươi vẫn tận trung với cương vị đó. Tư Đồ Nhã và Ma Giáo cũng giống như vậy.”
Ám vệ Cửu đáp, “Không giống. Ám vệ bảo vệ người khác, làm việc tốt. Ma Giáo làm việc xấu, dù mất mạng cũng không thể tận trung.”
“Tốt xấu nào có phân biệt rõ ràng như ngươi nói.” Tư Đồ Nhã chọc ghẹo, “Trong lòng mỗi người đều có chính đạo, cũng có Ma Giáo.”
Ám vệ Cửu nói, “Trong lòng ta không có Ma Giáo.”
“Nói đơn giản, ngươi bảo vệ người này, chắc chắn sẽ tổn thương người nọ. Nhìn như chút nghĩa khí, thực chất chỉ là chút tư lợi. Có câu ‘Biến phải rộng lớn mới chứa được trăm sông’. Lòng dạ hẹp hòi, chất chứa đối lập, không muốn ngươi tốt, không muốn ta xấu, như vậy cũng gọi là chính đạo sao?” Tư Đồ Nhã chấm dứt câu chuyện, “Mà thôi, ta không muốn tranh luận với ngươi.”
Ám vệ Cửu đáp, “Ngụy biện, ngươi lạm sát người vô tội, vốn đã không thể tha thứ.”
Tư Đồ Nhã nghiêm túc nói, “Hoàng đế đại chiến Xi Vưu cũng giết rất nhiều người. Có minh quân nào trong sử sách không nhuốm máu trăm ngàn sinh mạng? Tất cả là mệnh trời thôi. Từ xưa đến nay, người đời người luôn luôn kiếm chuyện vô cớ, không ngừng sát phạt lẫn nhau. Khôn sống mống chết, tài năng đi trước.”
Ám vệ Cửu nói, “Vì ngươi nghĩ lòng người quá hiểm ác.”
Tư Đồ Nhã thản nhiên, “Thói đời vốn cực kỳ hiểm ác. Vì thế giữa người với người, nếu có thể không sợ hiểm ác, không đề phòng nhau, một lòng suy nghĩ vì nhau thì sẽ thiện do ác sinh, căn do thiện khởi. Đó chính là tình yêu, là thứ đáng quý nhất.”
Ám vệ Cửu trầm ngâm một lát, chậm rãi nói, “… Giáo chủ và Tư Đồ Nhị công tử, có phải đang yêu nhau như vậy?”
Tư Đồ Nhã nghe mà nghẹn cả ngụm máu ở cổ, lối suy nghĩ của ám vệ Cửu lúc nào cũng khiến y bất ngờ.
Ám vệ Cửu ngờ vực nhìn Tư Đồ Nhã.
Tư Đồ Nhã quay đi, vén mành trúc nhìn mặt sông mênh mông bên ngoài, “Mười mấy năm qua, ta là người bạn đáng tin cậy duy nhất của Tư Đồ Nhã. Ta biết y rất thích ngươi.” Y hắng giọng, dày mặt nói tiếp, “Nếu ngươi và y ý hợp tâm đầu, ta mừng còn chẳng kịp, thậm chí có thể nói là cuộc đời này không uổng.”
Ám vệ Cửu im lặng không lên tiếng, chờ thuyền đi qua khe núi mới hạ giọng nói, “Ta thật sự không thể hiểu được Ma Giáo. Mặc dù Tư Đồ Nhị công tử là tiểu chủ nhân của ta, nhưng có lẽ ta hoàn toàn không hiểu tiểu chủ nhân. Nếu Ma Giáo là lựa chọn của tiểu chủ nhân thì phiền Giáo chủ chăm sóc tốt cho y.”
Ánh mắt Tư Đồ Nhã tối sầm lại, thật lâu sau mới gật đầu, “Được, ta sẽ chăm sóc y cẩn thận.”
Ám vệ Cửu miễn cưỡng lên tiếng, “Tiểu chủ nhân có người bạn như Giáo chủ, ta cũng không cần lo lắng nữa.”
Tư Đồ Nhã cười đáp, “Được, nếu ý ngươi đã quyết, thì đừng bận tâm đến y nữa…”
Ám vệ Cửu sực nhớ tới cổ ngọc, không cầm nổi lòng lại hỏi, “Tiểu chủ nhân có trúng cổ thuật hay không?”
Tư Đồ Nhã bình thản đáp, “Ngày trước, Tư Đồ Nhã vì luyện công nên sống chung với băng tằm cổ năm năm. Nhưng cổ này có lợi, không có hại. Lúc đó ta cũng bị nhốt chung với Tư Đồ Nhã… Y trúng hùng cổ (trùng đực), cổ này hấp thụ công lực suốt đời của các giáo chủ đời trước, giúp y vô địch thiên hạ. Còn ta trúng thư cổ (trùng cái), dùng để trói buộc y. Chỉ cần thư cổ không chết, thì y vẫn bình yên vô sự.”
Ám vệ Cửu cẩn thận quan sát Tư Đồ Nhã, nhưng chỉ có thể nhìn thấy lụa trắng bao quanh mũ rộng vành, “Giáo chủ là bạn của tiểu chủ nhân thật sao?”
Tư Đồ Nhã đáp, “Ta và y đồng cam cộng khổ từ nhỏ. Thực ra ngoài ta, y không cần bất luận kẻ nào, cũng không nên cần bất luận kẻ nào.”
Ám vệ Cửu đờ đẫn gật đầu.
Tư Đồ Nhã thành thật nói, “Ngươi không muốn bầu bạn với Tư Đồ Nhã, lại bị Tư Đồ Khánh trục xuất khỏi gia môn, ngươi định đi đâu?”
Ám vệ Cửu nghĩ đến Tư Đồ Nhã lừa gạt hắn, treo nhân nghĩa bên miệng mà lại thông đồng với Ma Giáo thì lòng đau như cắt. Hắn không thể nghĩ ra cách kéo Tư Đồ Nhã về chính đạo. Sau trận chiến ở tiệm lụa, Tư Đồ Nhã đã trở thành đối tượng đả kích… Hắn chợt nảy ra sáng kiến, từ nay về sau hắn có thể cải trang thành Tư Đồ Nhã, đi thăm hỏi các phái, chịu đòn nhận tội với đồng đạo võ lâm… Dù mất mạng thì cũng có thể tạm thời bảo vệ thanh danh của Tư Đồ gia, có lẽ nếu hắn bỏ mạng, Tư Đồ Nhã cũng sẽ nhớ tình chủ tớ mà quay đầu là bờ?
Tư Đồ Nhã thấy hắn đột nhiên sáng mắt, linh cảm chẳng lành, “Nói cho ngươi biết một chuyện, mười lăm tháng Giêng, là ngày Tư Đồ Nhã ra đời.”
Ám vệ Cửu nhớ rõ ngày này, rất nhiều năm trước, vào đêm hội đèn lồng mười lăm tháng Giêng, Tư Đồ Nhã ngồi trong lòng Tư Đồ Khánh, dùng xâu mứt quả chỉ vào hắn, khuôn mặt non nớt tràn đầy nghĩa khí. Khi đó, chính Tư Đồ Nhã nói muốn nhận nuôi hắn, muốn hắn bắt người xấu, bảo vệ người tốt.
“Ta đã điều tra, ngày mười lăm tháng Giêng năm cải nguyên, Tư Đồ Khánh vốn định đưa Tư Đồ Nhã đi hội rước đèn. Thình lình có biến, người đi là Tư Đồ Phong.” Tư Đồ Nhã cắt ngang hồi ức của ám vệ Cửu, nói rõ từng tiếng, “Ám vệ Cửu, người nhận nuôi ngươi là Tư Đồ Phong.”
Ám vệ Cửu ngẩng phắt đầu lên, mờ mịt nhìn Tư Đồ Nhã.
Tư Đồ Nhã vẫn thờ ơ, “Từ đầu tới cuối, Tư Đồ Nhã vẫn lừa gạt ngươi, nếu ngươi muốn vứt bỏ y thì hãy khiến y dứt khoát ngừng hi vọng, bổn giáo chủ cũng an tâm. Tiểu chủ nhân của ngươi vốn phải là Tư Đồ Phong. Nếu ngươi không tin thì cứ đi hỏi Tư Đồ Phong. Tư Đồ Phong chưa chết, hiện giờ đang bế quan tại Tiểu Kiếm Sơn ở Kiếm Môn quan. Ta đi Giang Nam, không chung đường với ngươi được nữa, ngươi tự đi đi.”
Không đợi ám vệ Cửu phản ứng, y ôm lấy ám vệ Cửu, bước ra ngoài thuyền, cách đó vài trượng có một con thuyền nhỏ đang chạy ngược về hướng Du Châu. Y đạp nước nhảy tới đầu thuyền, đặt ám vệ Cửu xuống, lấy bạc bỏ vào vạt áo ám vệ Cửu, rồi kiên quyết bỏ đi.
Tác giả :
Minh Linh Tử