Ám Vệ Công Lược
Chương 67
Ám vệ Cửu tìm được Tư Đồ Khánh tại sương phòng Vương phủ, kính cẩn thuật lại chuyện Hàn Mị vào kinh. Tư Đồ Khánh thờ ơ đứng bên cửa sổ, nhìn cành mai sắp vươn vào phòng trong ánh nắng chiều. Ám vệ Cửu khẽ gọi, “Chủ nhân?”
Tư Đồ Khánh bồn chồn nói, “Mấy ngày nay, cuối cùng ta cũng mơ thấy một người.”
Ám vệ Cửu ngỡ ngàng. Tư Đồ Khánh xốc lại tinh thần, ánh mắt quanh quẩn trên mặt hắn một lát, rồi lại chuyển sang những nụ hoa ngoài cửa sổ, “Đới Đao, ngươi nói thật cho ta biết, ngươi và Ân Vô Hận, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vào cái đêm ở Long Tuyền trấn?”
Ám vệ Cửu giật mình, “Ân Vô Hận thích Bộ Bạch Thu, coi thuộc hạ là Bộ Bạch Thu. Tất cả những gì thuộc hạ nói đều là thật, không dám lừa gạt.”
Ánh mắt Tư Đồ Khánh lóe lên chút ngờ vực, “Một tháng nay ta phái người âm thầm điều tra phái Thanh Thành, chính miệng nhị đệ tử tranh giành chức chưởng môn đã nói, năm đó sau khi ta rời khỏi Hoan Hỉ Giáo, đám người Bộ Bạch Thu bắt nhốt Ân Vô Hận vào phòng tối, chẳng những hạ độc ép hắn dùng sắc hầu người, mà còn đối xử với hắn như súc vật.”
“Với tính tình của Ân Vô Hận.” Tư Đồ Khánh nặng nề nói, “Nếu hắn coi ngươi là Bộ Bạch Thu, chắc chắn sẽ chỉ phanh thây xẻ thịt ngươi thôi.”
Ám vệ Cửu khó lòng giãi bày. Chuyện phát sinh đêm đó vẫn rành rành trước mắt hắn. Chính vì vậy nên Tư Đồ Nhã mới ngày càng xa cách hắn. Có lẽ hắn đã hiểu, tiểu chủ nhân bề ngoài vẫn thân thiết như xưa, nhưng thực ra luôn để bụng việc hắn làm cùng ‘Ân Vô Hận’.
Tư Đồ Khánh thất vọng nói, “Nếu ngươi từng cầu xin Ma Giáo thì cứ nói thật, ta cũng không trách ngươi. Nam tử hán đại trượng phu, biết sai thì sửa, hà tất phải mắc thêm lỗi lầm, dối trá rằng mình tằng tịu với Giáo chủ Ma Giáo. Chẳng lẽ ngươi muốn dùng việc này đổi lấy sự quan tâm từ thằng con thứ hai của ta?”
Ám vệ Cửu ngẩn ngơ một lát, hắn nằm bên dưới ‘Ân Vô Hận’ vì muốn tiểu chủ nhân quan tâm… Ý tưởng này hắn chưa bao giờ có. Hắn cho rằng chỉ cần hắn trung thành và tận tâm, chủ nhân và tiểu chủ nhân nhất định sẽ tin vào hắn.
Tư Đồ Khánh thở dài, “Được rồi, ngươi đi đi.”
Ám vệ Cửu không giải thích nữa, vội vàng nhận tội, “Thuộc hạ biết sai, xin chủ nhân trách phạt.”
Tư Đồ Khánh bực bội, “Phạt ngươi có ích gì? Đi đi.”
Ám vệ Cửu bàng hoàng, “Ý của chủ nhân là… Không giữ lại người không đáng tin?”
Tư Đồ Khánh phẫn nộ nói, “Tư Đồ Khánh ta há là kẻ bụng dạ hẹp hòi! Đan Sơn trấn, ngươi bất chấp Tung nhi cầu cứu, là tại Tung nhi không ra gì, ta không trách ngươi. Hồ Bạch Long, Phong nhi bỏ mạng, ta có chất vấn ngươi nửa câu? Ngươi và Tư Đồ Nhã quấn quýt không rời, ta mặc kệ! Nhưng từ khi hầu hạ Tư Đồ Nhã, ngươi mất hồn mất vía, đã không lập được công mà còn liên tục gây họa. Bây giờ phủ Tư Đồ chẳng còn gì, Thục Vương đối xử tốt với ngươi như thế, việc gì ngươi phải hao tâm tổn sức dối trá vì Ma Giáo, đeo bám con ta không rời, nằng nặc đòi ở lại Tư Đồ gia chúng ta?”
Ám vệ Cửu im lặng nghe chỉ trích rồi quay về phòng, Tư Đồ Nhã đã ngủ say.
Có điều Tư Đồ Nhã này đã không phải bản thân Tư Đồ Nhã, mà là đường chủ Đại Phong Đường Kim Bất Hoán của Cửu Như Thần Giáo, sở trường là thuật dịch dung. Còn Tư Đồ Nhã chân chính, sau khi ám vệ Cửu đi thì đã tới phân đàn Cửu Như Thần Giáo đặt tại tiệm lụa Lục Khởi, thâu đêm xử lý sự vụ một tháng sau — Theo y, Hàn Mị tới Kim Lăng chuyến này, khả năng sống sót cực kỳ ít ỏi, suy nghĩ vì ám vệ Cửu, y phải theo Hàn Mị đến hoàng cung một phen.
Ám vệ Cửu thấy ‘Tư Đồ Nhã’ ngủ say, không đành lòng đánh thức y, bèn rón rén đặt ngân phiếu và sổ sách lên bàn. Sau đó tháo cổ ngọc và đoản đao thường dùng, cất kỹ. Trong lúc lơ đãng, ánh mắt hắn rơi xuống vết rạn trên một lưỡi đao.
Hắn nhớ rõ, vào cái đêm ở Đan Sơn trấn, lúc Tư Đồ Nhã hôn lên vết rạn trên thanh đao này, ít nhất hắn vẫn cảm nhận được Tư Đồ Nhã thích hắn. Hắn không cầm nổi lòng, lại lấy đao cất vào tay áo. Nhìn quanh phòng, hắn đến trước bàn sắp xếp lại giấy và bút mực, mở sổ, kẹp dây tơ hồng làm dấu. Mở tủ lấy quần áo cho Tư Đồ Nhã mặc ngày mai, im lặng xếp ở cuối giường.
Tư Đồ Nhã vẫn ngủ say. Hắn nhớ lúc tỉnh dậy Tư Đồ Nhã thường khát nước, còn viện cớ này đòi hôn hắn. Bởi vậy hắn đun một ấm nước, đặt lên bếp than xong, ra đến cửa mới nhớ những thứ này nô bộc trong Vương phủ đều biết làm, thực ra hắn chỉ vẽ vời. Hắn không nhìn ánh mắt của thị vệ, trịnh trọng quỳ xuống dập đầu trước cổng, sau đó tạm biệt Vương phủ, đến bãi tha ma bên ngoài thành Ích Châu.
Nơi này không có bóng người, dưới đất và tuyết chỉ có xương trắng lộn xộn. Ám vệ Cửu ngồi xuống, cởi bỏ vạt áo, phơi lồng ngực. Hắn rút đoản đao trong tay áo, nhắm mắt hít một hơi thật sâu — Tiểu chủ nhân của hắn biết võ công, võ công rất cao, chớp mắt có thể chạy năm mươi dặm, nhưng cái đêm phủ Tư Đồ cháy lại bị Ma Giáo bắt giữ, cách một tấm mành, nghe hắn tằng tịu với ‘Ân Vô Hận’.
Hắn không biết rốt cuộc Tư Đồ Nhã đối xử với hắn thế nào, hay là cũng giống Tư Đồ Khánh, cho rằng vì hắn muốn gây chú ý nên mới cố tình chịu nhục. Hắn lại càng không biết hắn nên đối xử với Tư Đồ Nhã thế nào. Hắn không muốn nghi ngờ Tư Đồ Nhã. Cảm giác bị hoài nghi thật sự không dễ chịu.
Bởi vậy, hắn phải nhân lúc máu trong người còn nóng, tim trong ngực chưa lạnh để làm một việc. Việc này có thể chứng minh lòng trung thành của hắn với Tư Đồ gia, mà trái tim đầy hoài nghi của hắn, từ nay về sau cũng sẽ không bao giờ làm tổn thương Tư Đồ Nhã.
Nghĩ vậy, ám vệ Cửu lãnh đạm thản nhiên, chĩa mũi đao thẳng vào tâm mạch, mạnh bạo đâm tới — Chỉ trong tích tắc, một sợi chỉ bạc lao đến, thẳng tắp xuyên qua lưỡi đao trên tay hắn. Lưỡi đao vốn đã mang vết rạn, tức khắc biến thành bột mịn.
Ám vệ Cửu vội đứng dậy, tìm kiếm xung quanh, chỉ thấy xa hơn mười trượng có một bóng đen. Áo bào đeo bảo hộ, mũ rộng vành, giày nỉ, y phục của ám vệ Tư Đồ gia. Ám vệ nọ không nói một lời, tháo túi vải đeo trên vai, ném tới, tiện đà nhún người, biến mất không còn bóng dáng.
Ám vệ Cửu mở túi vải, đập vào mắt là giấy trắng mực đen, viết rằng “Muốn biết Tư Đồ Nhã là thần thánh phương nào, vì sao ‘Ân Vô Hận’ vui vẻ cùng ngươi thì nhân lúc Tư Đồ Nhã còn ở Vương phủ, thay quần áo dịch dung, tới hiệu sách Bạch Lộc, nhấc lên đặt xuống theo thứ tự các bộ sách như sau, cuối cùng hỏi chủ tiệm có ‘La Chức Kinh’ hay không. Sau hai canh giờ, đến tiệm lụa Lục Khởi, nói với chủ tiệm mình cần may y phục như cũ. Gặp rồi sẽ biết.”
“…” Ám vệ Cửu lật xem các vật trong túi vải, đúng là áo trắng, kem dịch dung và bạc vụn, thậm chí còn một chiếc quạt giấy.
Hôm sau, hắn không thể kìm lòng quay về Vương phủ, xác nhận Tư Đồ Nhã đã bị Tư Đồ Khánh gọi đi bàn bạc, không rảnh bứt ra. Hắn bèn theo lời chỉ điểm, thuê một gian phòng trọ, dịch dung thành Tư Đồ Nhã. Hắn rất quen thuộc và am hiểu lời nói cử chỉ của Tư Đồ Nhã, dịch dung xong xuôi, nhìn qua gương thật giống Tư Đồ Nhã đang nhìn lại hắn, hắn không dám ngắm lâu.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại nhìn không rời mắt, cả người lảo đảo trước gương đồng, cất tiếng gọi, “Tiểu chủ nhân…”
Tư Đồ Nhã trong gương tò mò nhìn hắn. Hắn xấu hổ cùng cực, lùi về phía sau nửa bước, quỳ lạy gương đồng, nghiêm túc bẩm, “Thuộc hạ… Lo cho an nguy của tiểu chủ nhân, cũng lo tiểu chủ nhân lạc lối, nên mới cả gan giả mạo tiểu chủ nhân, xin tiểu chủ nhân thứ tội.”
Cùng lúc đó, trong tiệm lụa Lục Khởi, Tư Đồ Nhã đang ăn sáng, Tả sứ Tạ Tất An đứng cạnh tận tình khuyên bảo như tụng kinh, “Đã đến kỳ hạn hai tháng, lần này Giáo chủ đi Kim Lăng xa xôi ngàn dặm, ngộ nhỡ không kịp trở về đỉnh Cống Ca trước khi tuyết tan, e là sẽ tổn hại nguyên dương. Huống hồ lão giáo chủ cũng đã căn dặn, Giáo chủ phải lấy việc tìm kiếm Cửu Như Thần Công làm trọng, chớ nên dây dưa thêm rắc rối…”
Tư Đồ Nhã cao thâm khó lường nói, “Lời ấy sai rồi. Bổn giáo chủ đang định đi tìm Cửu Như Thần Công mà. Manh mối duy nhất về Cửu Như Thần Công đang nằm ở Võ Đang. Hàn Mị thân là đệ tử ruột của chưởng môn Võ Đang Trương Hạc Tâm, lúc này gã gặp nạn, chắc chắn Trương Hạc Tâm sẽ không đứng ngoài mặc kệ.”
Tạ Tất An bừng tỉnh đại ngộ, “Giáo chủ đang nghĩ, theo Hàn Mị tới Kim Lăng là có thể gặp Trương Hạc Tâm?”
Phạm Vô Cứu u ám nói, “Thuộc hạ nghe nói võ công của Trương Hạc Tâm đã lên tới đỉnh cao, nếu Giáo đã quyết thì xin hãy cho thuộc hạ cùng đi.”
Tư Đồ Nhã đáp, “Nếu không địch lại thật thì ngươi định dùng cái mặt này dọa lão ta sao? Đừng chuốc thêm phiền cho bổn giáo chủ nữa, ngươi cứ bám theo Trương Bích Hiệp đi.”
Phạm Vô Cứu đành phải tuân lệnh, “Thuộc hạ nhận được bồ câu đưa tin, sau khi Trương Bích Hiệp rời khỏi Vương phủ thì hướng về Kiếm Môn quan phía Bắc, đi tới Đại Châu.”
Tạ Tất An nói, “Căn cứ theo mật báo của Đại Phong Đường, phụ thân Thiết Mộc Nhi Bất Hoa của Trương Bích Hiệp là con trai của Tiểu Khả Hãn Kim Trướng Hãn Quốc. Chuyến này hắn đi, chắc chắn có liên quan tới mưu đồ của Thục Vương Hàn Mị.”
“Tốt lắm, bám theo hắn, xem rốt cuộc hắn muốn gì.” Tư Đồ Nhã chuyển đề tài, “Thực ra bổn giáo chủ rất tò mò, vì sao tổng quản thình lình cắn ngược bổn giáo chủ, dùng bồ câu báo tin cho lão giáo chủ chuyện Tư Đồ Phong còn sống?”
Tạ Tất An thở dài, “Chẳng phải vì ám vệ Cửu bên cạnh Giáo chủ đó sao?”
Tư Đồ Nhã bật cười, “Liên quan gì đến ám vệ Cửu?”
Phạm Vô Cứu nhíu mày đáp, “Nói ra thì dài. Tháng trước, phó giáo chủ trà trộn vào Cái Bang tin tức linh hoạt để điều tra thân thế ám vệ Cửu cho Giáo chủ. Nàng ta và bang chủ Tác Liệt cùng nhau đại náo quan phủ Ích Châu, trộm lấy sổ sách, tra ra ám vệ Cửu được Tư Đồ Khánh nhập hộ tịch vào ngày mười lăm tháng giêng năm cải nguyên (thay đổi niên hiệu). Cái Bang có vị khất cái già năm đó cũng đi xem hội đèn lồng, trông thấy Võ Lâm Minh chủ và con trai…”
Tư Đồ Nhã ngắt lời, “Con trai nào?”
Phạm Vô Cứu đáp, “Nghe miêu tả thì đứa con trai nọ mặc áo lông trắng muốt, rất giống Giáo chủ khi còn bé.”
Tư Đồ Nhã suy tư thật lâu, “Thằng ranh con, quả nhiên là nó.”
Phạm Vô Cứu nói, “Phó giáo chủ và bang chủ Tác Liệt tâm đầu ý hợp, thường xuyên qua lại, nảy sinh tình cảm. Phó giáo chủ tự xưng là biểu muội (em họ) của Tư Đồ Nhị công tử, lúc đó mới biết hóa ra Tác Liệt là nghĩa huynh (anh kết nghĩa) của Tư Đồ Nhị công tử, thân lại càng thêm thân. Giáo chủ biết rõ tổng quản thích phó giáo chủ mà, sau khi về giáo, nghe được việc này thì căm giận vô cùng, cho là Giáo chủ cố tình tác hợp hai người nọ. Lão giáo chủ lợi dụng phó giáo chủ làm mồi, dụ tổng quản khai ra hành tung của Giáo chủ. Thế mới biết Giáo chủ không nghe lệnh mình…”
Tạ Tất An tổng kết, “Một câu thôi, tổng quản vì sắc quên nghĩa, giậu đổ bìm leo, nên mới khiến lão giáo chủ rời núi, Giáo chủ bị phạt.”
Tư Đồ Nhã thở dài, “Thôi, lão giáo chủ cứu mạng hắn, hắn cũng nên hết lòng vì lão giáo chủ.”
Ba người đang định nâng chén tạm biệt thì chủ tiệm vội vàng chạy vào, ngập ngừng nói, “Khởi bẩm Giáo chủ… Bên ngoài, có Giáo chủ khác tới!”
Tư Đồ Khánh bồn chồn nói, “Mấy ngày nay, cuối cùng ta cũng mơ thấy một người.”
Ám vệ Cửu ngỡ ngàng. Tư Đồ Khánh xốc lại tinh thần, ánh mắt quanh quẩn trên mặt hắn một lát, rồi lại chuyển sang những nụ hoa ngoài cửa sổ, “Đới Đao, ngươi nói thật cho ta biết, ngươi và Ân Vô Hận, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vào cái đêm ở Long Tuyền trấn?”
Ám vệ Cửu giật mình, “Ân Vô Hận thích Bộ Bạch Thu, coi thuộc hạ là Bộ Bạch Thu. Tất cả những gì thuộc hạ nói đều là thật, không dám lừa gạt.”
Ánh mắt Tư Đồ Khánh lóe lên chút ngờ vực, “Một tháng nay ta phái người âm thầm điều tra phái Thanh Thành, chính miệng nhị đệ tử tranh giành chức chưởng môn đã nói, năm đó sau khi ta rời khỏi Hoan Hỉ Giáo, đám người Bộ Bạch Thu bắt nhốt Ân Vô Hận vào phòng tối, chẳng những hạ độc ép hắn dùng sắc hầu người, mà còn đối xử với hắn như súc vật.”
“Với tính tình của Ân Vô Hận.” Tư Đồ Khánh nặng nề nói, “Nếu hắn coi ngươi là Bộ Bạch Thu, chắc chắn sẽ chỉ phanh thây xẻ thịt ngươi thôi.”
Ám vệ Cửu khó lòng giãi bày. Chuyện phát sinh đêm đó vẫn rành rành trước mắt hắn. Chính vì vậy nên Tư Đồ Nhã mới ngày càng xa cách hắn. Có lẽ hắn đã hiểu, tiểu chủ nhân bề ngoài vẫn thân thiết như xưa, nhưng thực ra luôn để bụng việc hắn làm cùng ‘Ân Vô Hận’.
Tư Đồ Khánh thất vọng nói, “Nếu ngươi từng cầu xin Ma Giáo thì cứ nói thật, ta cũng không trách ngươi. Nam tử hán đại trượng phu, biết sai thì sửa, hà tất phải mắc thêm lỗi lầm, dối trá rằng mình tằng tịu với Giáo chủ Ma Giáo. Chẳng lẽ ngươi muốn dùng việc này đổi lấy sự quan tâm từ thằng con thứ hai của ta?”
Ám vệ Cửu ngẩn ngơ một lát, hắn nằm bên dưới ‘Ân Vô Hận’ vì muốn tiểu chủ nhân quan tâm… Ý tưởng này hắn chưa bao giờ có. Hắn cho rằng chỉ cần hắn trung thành và tận tâm, chủ nhân và tiểu chủ nhân nhất định sẽ tin vào hắn.
Tư Đồ Khánh thở dài, “Được rồi, ngươi đi đi.”
Ám vệ Cửu không giải thích nữa, vội vàng nhận tội, “Thuộc hạ biết sai, xin chủ nhân trách phạt.”
Tư Đồ Khánh bực bội, “Phạt ngươi có ích gì? Đi đi.”
Ám vệ Cửu bàng hoàng, “Ý của chủ nhân là… Không giữ lại người không đáng tin?”
Tư Đồ Khánh phẫn nộ nói, “Tư Đồ Khánh ta há là kẻ bụng dạ hẹp hòi! Đan Sơn trấn, ngươi bất chấp Tung nhi cầu cứu, là tại Tung nhi không ra gì, ta không trách ngươi. Hồ Bạch Long, Phong nhi bỏ mạng, ta có chất vấn ngươi nửa câu? Ngươi và Tư Đồ Nhã quấn quýt không rời, ta mặc kệ! Nhưng từ khi hầu hạ Tư Đồ Nhã, ngươi mất hồn mất vía, đã không lập được công mà còn liên tục gây họa. Bây giờ phủ Tư Đồ chẳng còn gì, Thục Vương đối xử tốt với ngươi như thế, việc gì ngươi phải hao tâm tổn sức dối trá vì Ma Giáo, đeo bám con ta không rời, nằng nặc đòi ở lại Tư Đồ gia chúng ta?”
Ám vệ Cửu im lặng nghe chỉ trích rồi quay về phòng, Tư Đồ Nhã đã ngủ say.
Có điều Tư Đồ Nhã này đã không phải bản thân Tư Đồ Nhã, mà là đường chủ Đại Phong Đường Kim Bất Hoán của Cửu Như Thần Giáo, sở trường là thuật dịch dung. Còn Tư Đồ Nhã chân chính, sau khi ám vệ Cửu đi thì đã tới phân đàn Cửu Như Thần Giáo đặt tại tiệm lụa Lục Khởi, thâu đêm xử lý sự vụ một tháng sau — Theo y, Hàn Mị tới Kim Lăng chuyến này, khả năng sống sót cực kỳ ít ỏi, suy nghĩ vì ám vệ Cửu, y phải theo Hàn Mị đến hoàng cung một phen.
Ám vệ Cửu thấy ‘Tư Đồ Nhã’ ngủ say, không đành lòng đánh thức y, bèn rón rén đặt ngân phiếu và sổ sách lên bàn. Sau đó tháo cổ ngọc và đoản đao thường dùng, cất kỹ. Trong lúc lơ đãng, ánh mắt hắn rơi xuống vết rạn trên một lưỡi đao.
Hắn nhớ rõ, vào cái đêm ở Đan Sơn trấn, lúc Tư Đồ Nhã hôn lên vết rạn trên thanh đao này, ít nhất hắn vẫn cảm nhận được Tư Đồ Nhã thích hắn. Hắn không cầm nổi lòng, lại lấy đao cất vào tay áo. Nhìn quanh phòng, hắn đến trước bàn sắp xếp lại giấy và bút mực, mở sổ, kẹp dây tơ hồng làm dấu. Mở tủ lấy quần áo cho Tư Đồ Nhã mặc ngày mai, im lặng xếp ở cuối giường.
Tư Đồ Nhã vẫn ngủ say. Hắn nhớ lúc tỉnh dậy Tư Đồ Nhã thường khát nước, còn viện cớ này đòi hôn hắn. Bởi vậy hắn đun một ấm nước, đặt lên bếp than xong, ra đến cửa mới nhớ những thứ này nô bộc trong Vương phủ đều biết làm, thực ra hắn chỉ vẽ vời. Hắn không nhìn ánh mắt của thị vệ, trịnh trọng quỳ xuống dập đầu trước cổng, sau đó tạm biệt Vương phủ, đến bãi tha ma bên ngoài thành Ích Châu.
Nơi này không có bóng người, dưới đất và tuyết chỉ có xương trắng lộn xộn. Ám vệ Cửu ngồi xuống, cởi bỏ vạt áo, phơi lồng ngực. Hắn rút đoản đao trong tay áo, nhắm mắt hít một hơi thật sâu — Tiểu chủ nhân của hắn biết võ công, võ công rất cao, chớp mắt có thể chạy năm mươi dặm, nhưng cái đêm phủ Tư Đồ cháy lại bị Ma Giáo bắt giữ, cách một tấm mành, nghe hắn tằng tịu với ‘Ân Vô Hận’.
Hắn không biết rốt cuộc Tư Đồ Nhã đối xử với hắn thế nào, hay là cũng giống Tư Đồ Khánh, cho rằng vì hắn muốn gây chú ý nên mới cố tình chịu nhục. Hắn lại càng không biết hắn nên đối xử với Tư Đồ Nhã thế nào. Hắn không muốn nghi ngờ Tư Đồ Nhã. Cảm giác bị hoài nghi thật sự không dễ chịu.
Bởi vậy, hắn phải nhân lúc máu trong người còn nóng, tim trong ngực chưa lạnh để làm một việc. Việc này có thể chứng minh lòng trung thành của hắn với Tư Đồ gia, mà trái tim đầy hoài nghi của hắn, từ nay về sau cũng sẽ không bao giờ làm tổn thương Tư Đồ Nhã.
Nghĩ vậy, ám vệ Cửu lãnh đạm thản nhiên, chĩa mũi đao thẳng vào tâm mạch, mạnh bạo đâm tới — Chỉ trong tích tắc, một sợi chỉ bạc lao đến, thẳng tắp xuyên qua lưỡi đao trên tay hắn. Lưỡi đao vốn đã mang vết rạn, tức khắc biến thành bột mịn.
Ám vệ Cửu vội đứng dậy, tìm kiếm xung quanh, chỉ thấy xa hơn mười trượng có một bóng đen. Áo bào đeo bảo hộ, mũ rộng vành, giày nỉ, y phục của ám vệ Tư Đồ gia. Ám vệ nọ không nói một lời, tháo túi vải đeo trên vai, ném tới, tiện đà nhún người, biến mất không còn bóng dáng.
Ám vệ Cửu mở túi vải, đập vào mắt là giấy trắng mực đen, viết rằng “Muốn biết Tư Đồ Nhã là thần thánh phương nào, vì sao ‘Ân Vô Hận’ vui vẻ cùng ngươi thì nhân lúc Tư Đồ Nhã còn ở Vương phủ, thay quần áo dịch dung, tới hiệu sách Bạch Lộc, nhấc lên đặt xuống theo thứ tự các bộ sách như sau, cuối cùng hỏi chủ tiệm có ‘La Chức Kinh’ hay không. Sau hai canh giờ, đến tiệm lụa Lục Khởi, nói với chủ tiệm mình cần may y phục như cũ. Gặp rồi sẽ biết.”
“…” Ám vệ Cửu lật xem các vật trong túi vải, đúng là áo trắng, kem dịch dung và bạc vụn, thậm chí còn một chiếc quạt giấy.
Hôm sau, hắn không thể kìm lòng quay về Vương phủ, xác nhận Tư Đồ Nhã đã bị Tư Đồ Khánh gọi đi bàn bạc, không rảnh bứt ra. Hắn bèn theo lời chỉ điểm, thuê một gian phòng trọ, dịch dung thành Tư Đồ Nhã. Hắn rất quen thuộc và am hiểu lời nói cử chỉ của Tư Đồ Nhã, dịch dung xong xuôi, nhìn qua gương thật giống Tư Đồ Nhã đang nhìn lại hắn, hắn không dám ngắm lâu.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại nhìn không rời mắt, cả người lảo đảo trước gương đồng, cất tiếng gọi, “Tiểu chủ nhân…”
Tư Đồ Nhã trong gương tò mò nhìn hắn. Hắn xấu hổ cùng cực, lùi về phía sau nửa bước, quỳ lạy gương đồng, nghiêm túc bẩm, “Thuộc hạ… Lo cho an nguy của tiểu chủ nhân, cũng lo tiểu chủ nhân lạc lối, nên mới cả gan giả mạo tiểu chủ nhân, xin tiểu chủ nhân thứ tội.”
Cùng lúc đó, trong tiệm lụa Lục Khởi, Tư Đồ Nhã đang ăn sáng, Tả sứ Tạ Tất An đứng cạnh tận tình khuyên bảo như tụng kinh, “Đã đến kỳ hạn hai tháng, lần này Giáo chủ đi Kim Lăng xa xôi ngàn dặm, ngộ nhỡ không kịp trở về đỉnh Cống Ca trước khi tuyết tan, e là sẽ tổn hại nguyên dương. Huống hồ lão giáo chủ cũng đã căn dặn, Giáo chủ phải lấy việc tìm kiếm Cửu Như Thần Công làm trọng, chớ nên dây dưa thêm rắc rối…”
Tư Đồ Nhã cao thâm khó lường nói, “Lời ấy sai rồi. Bổn giáo chủ đang định đi tìm Cửu Như Thần Công mà. Manh mối duy nhất về Cửu Như Thần Công đang nằm ở Võ Đang. Hàn Mị thân là đệ tử ruột của chưởng môn Võ Đang Trương Hạc Tâm, lúc này gã gặp nạn, chắc chắn Trương Hạc Tâm sẽ không đứng ngoài mặc kệ.”
Tạ Tất An bừng tỉnh đại ngộ, “Giáo chủ đang nghĩ, theo Hàn Mị tới Kim Lăng là có thể gặp Trương Hạc Tâm?”
Phạm Vô Cứu u ám nói, “Thuộc hạ nghe nói võ công của Trương Hạc Tâm đã lên tới đỉnh cao, nếu Giáo đã quyết thì xin hãy cho thuộc hạ cùng đi.”
Tư Đồ Nhã đáp, “Nếu không địch lại thật thì ngươi định dùng cái mặt này dọa lão ta sao? Đừng chuốc thêm phiền cho bổn giáo chủ nữa, ngươi cứ bám theo Trương Bích Hiệp đi.”
Phạm Vô Cứu đành phải tuân lệnh, “Thuộc hạ nhận được bồ câu đưa tin, sau khi Trương Bích Hiệp rời khỏi Vương phủ thì hướng về Kiếm Môn quan phía Bắc, đi tới Đại Châu.”
Tạ Tất An nói, “Căn cứ theo mật báo của Đại Phong Đường, phụ thân Thiết Mộc Nhi Bất Hoa của Trương Bích Hiệp là con trai của Tiểu Khả Hãn Kim Trướng Hãn Quốc. Chuyến này hắn đi, chắc chắn có liên quan tới mưu đồ của Thục Vương Hàn Mị.”
“Tốt lắm, bám theo hắn, xem rốt cuộc hắn muốn gì.” Tư Đồ Nhã chuyển đề tài, “Thực ra bổn giáo chủ rất tò mò, vì sao tổng quản thình lình cắn ngược bổn giáo chủ, dùng bồ câu báo tin cho lão giáo chủ chuyện Tư Đồ Phong còn sống?”
Tạ Tất An thở dài, “Chẳng phải vì ám vệ Cửu bên cạnh Giáo chủ đó sao?”
Tư Đồ Nhã bật cười, “Liên quan gì đến ám vệ Cửu?”
Phạm Vô Cứu nhíu mày đáp, “Nói ra thì dài. Tháng trước, phó giáo chủ trà trộn vào Cái Bang tin tức linh hoạt để điều tra thân thế ám vệ Cửu cho Giáo chủ. Nàng ta và bang chủ Tác Liệt cùng nhau đại náo quan phủ Ích Châu, trộm lấy sổ sách, tra ra ám vệ Cửu được Tư Đồ Khánh nhập hộ tịch vào ngày mười lăm tháng giêng năm cải nguyên (thay đổi niên hiệu). Cái Bang có vị khất cái già năm đó cũng đi xem hội đèn lồng, trông thấy Võ Lâm Minh chủ và con trai…”
Tư Đồ Nhã ngắt lời, “Con trai nào?”
Phạm Vô Cứu đáp, “Nghe miêu tả thì đứa con trai nọ mặc áo lông trắng muốt, rất giống Giáo chủ khi còn bé.”
Tư Đồ Nhã suy tư thật lâu, “Thằng ranh con, quả nhiên là nó.”
Phạm Vô Cứu nói, “Phó giáo chủ và bang chủ Tác Liệt tâm đầu ý hợp, thường xuyên qua lại, nảy sinh tình cảm. Phó giáo chủ tự xưng là biểu muội (em họ) của Tư Đồ Nhị công tử, lúc đó mới biết hóa ra Tác Liệt là nghĩa huynh (anh kết nghĩa) của Tư Đồ Nhị công tử, thân lại càng thêm thân. Giáo chủ biết rõ tổng quản thích phó giáo chủ mà, sau khi về giáo, nghe được việc này thì căm giận vô cùng, cho là Giáo chủ cố tình tác hợp hai người nọ. Lão giáo chủ lợi dụng phó giáo chủ làm mồi, dụ tổng quản khai ra hành tung của Giáo chủ. Thế mới biết Giáo chủ không nghe lệnh mình…”
Tạ Tất An tổng kết, “Một câu thôi, tổng quản vì sắc quên nghĩa, giậu đổ bìm leo, nên mới khiến lão giáo chủ rời núi, Giáo chủ bị phạt.”
Tư Đồ Nhã thở dài, “Thôi, lão giáo chủ cứu mạng hắn, hắn cũng nên hết lòng vì lão giáo chủ.”
Ba người đang định nâng chén tạm biệt thì chủ tiệm vội vàng chạy vào, ngập ngừng nói, “Khởi bẩm Giáo chủ… Bên ngoài, có Giáo chủ khác tới!”
Tác giả :
Minh Linh Tử