Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh
Chương 61
Nửa tiếng sau, Lộ Miểu đã thay áo quần tươm tất, cùng Kiều Trạch lên xe đến hội sở lần trước.
Trên đường đi, Kiều Trạch gọi điện cho Tiếu Trạm, thông báo tin tức mà Từ Gia Thiên đã cung cấp, để Lộ Miểu nói chuyện với Tiếu Trạm.
Bọn họ đến kiểm tra vị trí trước, đội của Tiếu Trạm ở phía sau giám sát.
Kế hoạch của Lộ Miểu là vốn lấy thân phận nhân viên phục vụ thâm nhập vào, nhưng đến nơi mới phát hiện không làm được, nhân viên làm thêm giờ chỉ phụ trách quét dọn nhà vệ sinh, không được vào phòng bao.
Lộ Miểu cũng không biết Kiều Trạch lấy đâu ra hai tấm thẻ hội viên VIP, hai người dùng thân phận này mà đi vào.
Hội sở ở đây thích hợp cho hội viên VIP, tính bí mật cao, thông thường người ngoài không thể vào.
Lần trước nhờ có quan hệ với Hoàng Giai Ngâm nên Lộ Miểu mới vào được, cô ấy có vẻ là khách quen bên này, hội viên thẻ VIP vàng, đã sớm thân quen với tất cả nhân viên ở bên này.
Lộ Miểu không đoán được cụ thể phòng bao của Lê Quân Hạo là ở đâu, sau khi đi vào, cô với Kiều Trạch dựa vào đám người ở đại sảnh mà quan sát.
Nửa tiếng sau đội trưởng Tiếu dẫn người đến, tạm thời chờ ở bên ngoài lấy tin tức, còn anh ta với Diêu Linh Linh lấy thân phận khách hàng mà vào.
Diêu Linh Linh vừa đến liền trông thấy Lộ Miểu đang ngồi cùng Kiều Trạch trong đại sảnh, lập tức ngạc nhiên nhú mày, quẹt thẻ xong toan bước đến chỗ Lộ Miểu.
Kiều Trạch ném cho Tiếu Trạm một ánh mắt, Diêu Linh Linh liền bị Tiếu Trạm đưa đi cách xa khỏi đại sảnh.
Kiều Trạch với Lộ Miểu cũng không tiện ngồi ở đại sảnh quá lâu, nếu không đợi được người thì rất dễ khiến người ta nghi ngờ.
Kiều Trạch rút điện thoại ra gửi tin nhắn Wechat cho Kiều Thời: Anh mượn linh vật nhà các em dùng.
... Kiều Thời không phản ứng kịp, nhắn lại anh một chuỗi dấu chấm lửng.
Thẩm Ngộ! Kiều Trạch trả lời một dùng chữ, Cậu ta hiện giờ có rảnh không?
Thẩm Ngộ đang ở bên cạnh trông nom Tiểu Tiểu Kiều, thấy Kiều Thời nhìn anh đầy kì quái, đưa tay ra cầm lấy điện thoại của cô, mắt nhìn, rất nhanh gõ một hàng: Chuyện gì?
Hội ở Lệ Tân. Kiều Trạch nhanh chóng trả lời, Có biến.
Thẩm Ngộ trầm ngâm nhìn mấy chữ kia một lúc, xóa cuộc đối thoại, trả lại điện thoại cho Kiều Thời rồi nói: Anh có chút chuyện ra ngoài một chuyến, tối muộn mới về.
Kiều Thời thấy có vẻ việc không nhỏ, đến Kiều Trạch phải đích thân mượn người, bèn gật đầu: Đi đi, anh nhớ chú ý an toàn đấy.
Thẩm Ngộ khẽ gật đầu, cúi đầu thơm Tiểu Tiểu Kiều, nói mấy câu vỗ về cô nhóc, thay bộ đồ tiện lợi rồi ra ngoài.
Kiều Trạch với Lộ Miểu đợi trong đại sảnh, không đợi được Thẩm Ngộ hay Lê Quân Hạo, nhưng không ngờ lại chờ được Hoàng Giai Ngâm.
Lộ Miểu nhìn thấy Hoàng Giai Ngâm trước, vị trí của cô vừa lúc đối diện cửa ra vào.
Hoàng Giai Ngâm vừa xuống xe thì cô đã trông thấy, hình như cô ấy đến chơi với bạn, có cả Ngô Man Man.
Lộ Miểu nhìn sang Kiều Trạch, dùng khẩu ngữ nói với anh: Hoàng Giai Ngâm đến.
Ánh mắt Kiều Trạch dừng trên mặt cô.
Đến cùng Ngô Man Man. Cô nói, Vừa mới xuống xe, đang chuẩn bị đi vào.
Kiều Trạch lập tức kéo cô đứng dậy, tay khoát lên vai cô, kéo cô vào lòng, ôm cô đi về phía thang máy.
Cô vốn nhỏ nhắn, không mấy cao, bị Kiều Trạch kéo vào trong lòng như thế, dường như cả người bị áo khoác của anh che đi, từ phía sau căn bản không thể thấy được bóng dáng cô.
Ngô Man Man với Hoàng Giai Ngâm chỉ kịp trông thấy bóng Kiều Trạch lướt qua, nhưng tốc độ nhanh đến mức khiến hai người không xác định được là mình có nhìn lầm hay không.
Vừa nãy... Hoàng Giai Ngâm nghi ngờ nhìn vào thang máy, Bóng lưng đó có phải hơi quen không?
Ngô Man Man bận nhìn điện thoại, càng không thấy rõ được, chỉ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bốn phía: Sao thế?
Hoàng Giai Ngâm chỉ vào trong thang máy.
Ngô Man Man không thấy được gì.
Hoàng Giai Ngâm trầm ngâm một lát, rồi quay sang nhìn hmm: Cô gọi điện cho Lộ Miểu đi, hẹn cô ấy đến đây gặp mặt.
Ngô Man Man nhanh chóng gọi cho Lộ Miểu.
Lộ Miểu không nghe máy, để mặc nó kêu.
Cô với Kiều Trạch vòng qua thang máy, đi đến cầu thang bộ phía sau, từ đó đi lên thầng ba.
Hội sở này có nhiều khu vực với chức năng riêng của nó, khu vực phụ tầng một xây sân vận động, trang bị phòng spa, tập thể hình, chơi bài, thẻ vàng tầng một phục vụ khu sinh hoạt, có dựng trung tâm tiêu khiển cho trẻ nhỏ, câu lạc bộ người già, tầng hai là nơi sinh hoạt của CEO, những quán bar nổi tiếng, những salon lắm tiền, và cả quán cà phê nữa, đều là khu vực hoạt động công cộng, đến tầng ba mới là không gian riêng của hội viên thẻ vàng, có hơn ba mươi phòng, sắp xếp theo chữ 凹, ở giữa là thang máy, hai bên là lối thoát hiểm.
Ở lối thoát hiểm có treo tấm bảng mặt bằng tầng gác, bên cạnh có hai cô gái, còn đi học, mặc áo sơ mi trắng với quần bò, đeo balo trên vai, đang nghiên cứu bản đồ.
Lộ Miểu vốn không để ý, Kiều Trạch nhìn hai người kia, đột nhiên kéo tay cô lại.
Lộ Miểu ngẩng đầu nhìn anh, còn anh đã ôm cô đến gần hai cô học trò kia, nhìn tấm bản đồ ở trên, bàn tay dưới áo khoác giữ lấy tay cô, ngón tay viết nhanh lên lòng bàn tay cô một chữ: Nghe.
Lộ Miểu nhanh chóng ngầm hiểu ý, để mặc Kiều Trạch ôm cô đứng trước tấm bản đồ, giả vờ tìm chỗ ngồi.
Hai cô gái dáng vẻ nữ sinh đang chỉ vào một chỗ trên đó nói nhỏ.
Hẳn là phòng này nhỉ. Một cô gái chỉ vào đầu bên trái chữ 凹, thấp giọng nói.
Một cô gái khác lại chỉ vào chỗ khác: Không đúng, ở đây mới đúng. Anh Trần nói anh Hạo ở phòng bao hướng Tây Bắc gần cầu thang.
Hướng Tây Bắc à? Một cô nữ sinh ngẩng đầu nhìn bốn phía, rồi chỉ sang hành lang bên kia: Ở đó?
Chắc thế rồi. Hai người thương lượng một lúc rồi đi sang bên kia.
Lộ Miểu thuật lại từ đầu đến cuối đoạn đối thoại của hai người kia cho Kiều Trạch.
Kiều Trạch nhìn bóng người đi xa dần, bỗng nói: Đó là hai fans não tàn của Lê Quân Hạo.
Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn anh.
Trên weibo fanclub của Lê Quân Hạo có ảnh chụp. Kiều Trạch đưa điện thoại cho cô, Sau lưng áo sơ mi của hai đứa đó có in ảnh chân dung của Lê Quân Hạo.
Lộ Miểu nhíu mày: Hai cô bé này xuất hiện ở đây có vẻ nguy hiểm, lát nữa bên đội trưởng Tiếu phải...
Cô còn chưa nói hết lời, Kiều Trạch đã lấy điện thoại ra, gọi cho Tiếu Trạm: Có hai fans trà trộn vào, đừng làm thương đến người khác.
Rồi ôm lấy Lộ Miểu đi đến nơi mà hai nữ sinh kia biến mất.
Đã không thấy bóng hai người đâu, không biết là vào phòng nào, hay đã đổi đường rồi.
Tuy bên trong bố cục theo chữ 凹, nhưng hành lang lại đan xen nhau, xuống dưới chữ 凹 kia sẽ có hai góc hành lang đối diện đan chéo nhau.
Lộ Miểu đoán đám người Lê Quân Hạo ở ngay phòng 358 góc Tây Bắc, đang muốn định đi qua xem với Kiều Trạch, nhưng chân vừa giơ ra, bên tai liền vang lên tiếng nói chuyện của Hoàng Giai Ngâm và Ngô Man Man.
Cô lập tức rút chân về, kéo lấy Kiều Trạch.
Kiều Trạch quay đầu lại nhìn cô, Lộ Miểu chỉ tay ra sau lưng.
Hoàng Giai Ngâm với Ngô Man Man. Cô vội vàng mấp máy môi nói.
Bọn họ vừa ra khỏi cửa thang máy, thang máy ở ngay vị trí 凹, còn cô với Kiều Trạch ở đường chéo bên phải, đi về phía trước là đường thẳng tắp không thấy điểm cuối, phía sau là Hoàng Giai Ngâm và Ngô Man Man, khó chặt hai bên căn phòng, hai người không còn chỗ để trốn nữa.
Kiều Trạch đưa mắt nhìn về phía sau cô, nhanh chóng vươn tay ra, kéo lấy cánh tay cô, ôm cô vào lòng, áo khoác trên người khẽ quấn lấy cô, tay nâng mặt cô lên, bỗng cúi đầu hôn, đè cô lên cánh cửa gần đó nhất, cánh cửa vuông góc với vách tường đã hoàn toàn che mất cô cùng với mặt anh.
Ngô Man Man vốn đang nói chuyện với Hoàng Giai Ngâm, không ngờ khi ngẩng đầu liền trông thấy có hai người đang đứng ở góc cửa ôm hôn mãnh liệt, lập tức có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng rồi dời mặt đi.
Hôm nay Kiều Trạch mặc áo khoác màu đen che đến chân, áo rộng thùng thình, cổ áo cũng dựng cao, gần như che đi thân hình với hơn nửa đầu của Kiều Trạch.
Hoàng Giai Ngâm cũng không ngờ đụng phải cảnh này, cũng xấu hổ quay mặt đi, kéo Ngô Man Man tính rời đi chỗ khác, nhưng vừa đi được hai bước, lại không nhịn được chần chừ quay đầu nhìn về phía bóng dáng Kiều Trạch.
Vừa lúc Thẩm Ngộ đuổi đến, anh đã từng thấy Kiều Trạch mặc bộ đồ đó, rất nhanh đoán ra được đầu mối trước mắt, bình tĩnh đi về phía trước, khéo sao chắn đi tầm mắt nhìn Kiều Trạch của Hoàng Giai Ngâm.
Cô Hoàng. Anh khách khí lên tiếng chào hỏi, để Hoàng Giai Ngâm chú ý đến mình
Anh với Hoàng Giai Ngâm không tính là quen, nhưng thân là tộc trưởng của thành phố An cũng rất giàu có, người muốn nịnh bợ rất nhiều, bởi thế mặc dù không quen, nhưng vẫn biết nhau.
Hoàng Giai Ngâm cũng mỉm cười chào Thẩm Ngộ: Anh Thẩm.
Lực chú ý hoàn toàn quay sang người Thaarm Ngộ, vừa đi về phía trước vừa chuyện trò với anh, dần dần đi khuất.
Lộ Miểu lén kéo góc áo Kiều Trạch, động tác hôn cô liền dừng lại, nhưng Kiều Trạch vẫn giữ cô ở góc cửa, không nhúc nhích, chỉ cúi đầu nhìn cô, hỏi: Đi rồi?
Lộ Miểu gật đầu, mặc dù biết là do nhiệm vụ yêu cầu, nhưng luôn thấy xấu hổ, môi cô hơi ngứa, hai má cũng nóng cả lên, toàn thân khô nóng, rất không dễ chịu, thậm chí cũng không dám nhìn thẳng vào anh.
Kiều Trạch nhẹ thở hắt ra, hai tay sửa tóc sửa áo lại thay cô.
Thẩm ngộ nhanh chóng nhắn tin đến: Bọn họ vào phòng 330.
330...
Kiều Trạch ngẩng đầu nhìn số phòng, đây là 322, không xa lắm.
Tay khẽ bóp lên vi Lộ Miểu, một tay kéo cô vào lòng, đưa cô quay về, rồi lại đi về phóa thang máy, đi vào đường chéo bên trái chữ 凹, vừa đi vừa gọi Thẩm Ngộ: Đổi cho chúng tôi phòng 336.
Phòng 336 ở sát bên cạnh phòng 358 của Lê Quân Hạo, để thuận lợi, liền bỏ đi 4 phòng, ở đây toàn bộ đều là số chẵn, số phòng trực tiếp nhảy từ 338 đến 350.
Kiều Trạch dẫn Lộ Miểu đi vòng quanh để tránh gặp phải Hoàng Giai Ngâm với Ngô Man Man, từ hướng khác đi đến phòng 336.
Thẩm Ngộ đã chờ trong phòng, đang cầm bộ bài ngồi trên sô pha, xóc bài lúc có lúc không.
Lộ Miểu nhớ đến nụ hôn ban nãy, nghĩ đến chuyện bị Thẩm Ngộ bắt gặp, nên khi nhìn anh luôn có vẻ khó chịu.
Thẩm Ngộ cũng khá bất ngờ khi trông thấy Lộ Miểu, anh vẫn còn nhớ cô, Kiều Trạch từng dẫn cô đến nhà mình đón Lộ Bảo về, anh không thể nào không nhớ rõ được, ngày nào Kiều Thời cũng ghé vào tai anh nhắc đến Lộ Miểu, nói lui nói tới không dứt câu nào, rốt cuộc có phải anh cô ấy thích Lộ Miểu hay không.
Từ sau khi sinh con gái, cô ấy rất để bụng đến chuyện hôn nhân của Kiều Trạch, chỉ thiếu mức sắp xếp để Kiều Trạch đi xem mặt.
Mà đâu phải cô ấy không muốn, chỉ là không dám.
Kiều Thời luôn sợ Kiều Trạch, Thẩm Ngộ biết.
Cô ấy thường nói anh mình nhìn người rất cao, ngay cả cô vốn được anh nuôi nấng cũng bị ghét bỏ không cần, không biết cô gái thế nào mới có thể lọt vào mắt anh được.
Thao thao nhiều lần, đến anh cũng không nhịn được mà tò mò.
Thẩm Ngộ còn tưởng rằng, với tính cách xoi xét của Kiều Trạch, ít nhất tìm người cũng phải tương đương anh đã từng, dáng vẻ xinh đẹp tính cách khoa trương, thành thật thẳng thắn, dù không muốn làm kẻ cuồng em gái nhưng chí ít cũng tìm người giống Kiều Thời, khụ, là có mấy phần thông minh hơn Kiều Thời chút.
Khi ánh mắt bình tĩnh đảo qua bàn tay Kiều Trạch đang nắm lấy Lộ Miểu, Thẩm Ngộ đã tháo gỡ được thắc mắc trong lòng.
Trên đường đi, Kiều Trạch gọi điện cho Tiếu Trạm, thông báo tin tức mà Từ Gia Thiên đã cung cấp, để Lộ Miểu nói chuyện với Tiếu Trạm.
Bọn họ đến kiểm tra vị trí trước, đội của Tiếu Trạm ở phía sau giám sát.
Kế hoạch của Lộ Miểu là vốn lấy thân phận nhân viên phục vụ thâm nhập vào, nhưng đến nơi mới phát hiện không làm được, nhân viên làm thêm giờ chỉ phụ trách quét dọn nhà vệ sinh, không được vào phòng bao.
Lộ Miểu cũng không biết Kiều Trạch lấy đâu ra hai tấm thẻ hội viên VIP, hai người dùng thân phận này mà đi vào.
Hội sở ở đây thích hợp cho hội viên VIP, tính bí mật cao, thông thường người ngoài không thể vào.
Lần trước nhờ có quan hệ với Hoàng Giai Ngâm nên Lộ Miểu mới vào được, cô ấy có vẻ là khách quen bên này, hội viên thẻ VIP vàng, đã sớm thân quen với tất cả nhân viên ở bên này.
Lộ Miểu không đoán được cụ thể phòng bao của Lê Quân Hạo là ở đâu, sau khi đi vào, cô với Kiều Trạch dựa vào đám người ở đại sảnh mà quan sát.
Nửa tiếng sau đội trưởng Tiếu dẫn người đến, tạm thời chờ ở bên ngoài lấy tin tức, còn anh ta với Diêu Linh Linh lấy thân phận khách hàng mà vào.
Diêu Linh Linh vừa đến liền trông thấy Lộ Miểu đang ngồi cùng Kiều Trạch trong đại sảnh, lập tức ngạc nhiên nhú mày, quẹt thẻ xong toan bước đến chỗ Lộ Miểu.
Kiều Trạch ném cho Tiếu Trạm một ánh mắt, Diêu Linh Linh liền bị Tiếu Trạm đưa đi cách xa khỏi đại sảnh.
Kiều Trạch với Lộ Miểu cũng không tiện ngồi ở đại sảnh quá lâu, nếu không đợi được người thì rất dễ khiến người ta nghi ngờ.
Kiều Trạch rút điện thoại ra gửi tin nhắn Wechat cho Kiều Thời: Anh mượn linh vật nhà các em dùng.
... Kiều Thời không phản ứng kịp, nhắn lại anh một chuỗi dấu chấm lửng.
Thẩm Ngộ! Kiều Trạch trả lời một dùng chữ, Cậu ta hiện giờ có rảnh không?
Thẩm Ngộ đang ở bên cạnh trông nom Tiểu Tiểu Kiều, thấy Kiều Thời nhìn anh đầy kì quái, đưa tay ra cầm lấy điện thoại của cô, mắt nhìn, rất nhanh gõ một hàng: Chuyện gì?
Hội ở Lệ Tân. Kiều Trạch nhanh chóng trả lời, Có biến.
Thẩm Ngộ trầm ngâm nhìn mấy chữ kia một lúc, xóa cuộc đối thoại, trả lại điện thoại cho Kiều Thời rồi nói: Anh có chút chuyện ra ngoài một chuyến, tối muộn mới về.
Kiều Thời thấy có vẻ việc không nhỏ, đến Kiều Trạch phải đích thân mượn người, bèn gật đầu: Đi đi, anh nhớ chú ý an toàn đấy.
Thẩm Ngộ khẽ gật đầu, cúi đầu thơm Tiểu Tiểu Kiều, nói mấy câu vỗ về cô nhóc, thay bộ đồ tiện lợi rồi ra ngoài.
Kiều Trạch với Lộ Miểu đợi trong đại sảnh, không đợi được Thẩm Ngộ hay Lê Quân Hạo, nhưng không ngờ lại chờ được Hoàng Giai Ngâm.
Lộ Miểu nhìn thấy Hoàng Giai Ngâm trước, vị trí của cô vừa lúc đối diện cửa ra vào.
Hoàng Giai Ngâm vừa xuống xe thì cô đã trông thấy, hình như cô ấy đến chơi với bạn, có cả Ngô Man Man.
Lộ Miểu nhìn sang Kiều Trạch, dùng khẩu ngữ nói với anh: Hoàng Giai Ngâm đến.
Ánh mắt Kiều Trạch dừng trên mặt cô.
Đến cùng Ngô Man Man. Cô nói, Vừa mới xuống xe, đang chuẩn bị đi vào.
Kiều Trạch lập tức kéo cô đứng dậy, tay khoát lên vai cô, kéo cô vào lòng, ôm cô đi về phía thang máy.
Cô vốn nhỏ nhắn, không mấy cao, bị Kiều Trạch kéo vào trong lòng như thế, dường như cả người bị áo khoác của anh che đi, từ phía sau căn bản không thể thấy được bóng dáng cô.
Ngô Man Man với Hoàng Giai Ngâm chỉ kịp trông thấy bóng Kiều Trạch lướt qua, nhưng tốc độ nhanh đến mức khiến hai người không xác định được là mình có nhìn lầm hay không.
Vừa nãy... Hoàng Giai Ngâm nghi ngờ nhìn vào thang máy, Bóng lưng đó có phải hơi quen không?
Ngô Man Man bận nhìn điện thoại, càng không thấy rõ được, chỉ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bốn phía: Sao thế?
Hoàng Giai Ngâm chỉ vào trong thang máy.
Ngô Man Man không thấy được gì.
Hoàng Giai Ngâm trầm ngâm một lát, rồi quay sang nhìn hmm: Cô gọi điện cho Lộ Miểu đi, hẹn cô ấy đến đây gặp mặt.
Ngô Man Man nhanh chóng gọi cho Lộ Miểu.
Lộ Miểu không nghe máy, để mặc nó kêu.
Cô với Kiều Trạch vòng qua thang máy, đi đến cầu thang bộ phía sau, từ đó đi lên thầng ba.
Hội sở này có nhiều khu vực với chức năng riêng của nó, khu vực phụ tầng một xây sân vận động, trang bị phòng spa, tập thể hình, chơi bài, thẻ vàng tầng một phục vụ khu sinh hoạt, có dựng trung tâm tiêu khiển cho trẻ nhỏ, câu lạc bộ người già, tầng hai là nơi sinh hoạt của CEO, những quán bar nổi tiếng, những salon lắm tiền, và cả quán cà phê nữa, đều là khu vực hoạt động công cộng, đến tầng ba mới là không gian riêng của hội viên thẻ vàng, có hơn ba mươi phòng, sắp xếp theo chữ 凹, ở giữa là thang máy, hai bên là lối thoát hiểm.
Ở lối thoát hiểm có treo tấm bảng mặt bằng tầng gác, bên cạnh có hai cô gái, còn đi học, mặc áo sơ mi trắng với quần bò, đeo balo trên vai, đang nghiên cứu bản đồ.
Lộ Miểu vốn không để ý, Kiều Trạch nhìn hai người kia, đột nhiên kéo tay cô lại.
Lộ Miểu ngẩng đầu nhìn anh, còn anh đã ôm cô đến gần hai cô học trò kia, nhìn tấm bản đồ ở trên, bàn tay dưới áo khoác giữ lấy tay cô, ngón tay viết nhanh lên lòng bàn tay cô một chữ: Nghe.
Lộ Miểu nhanh chóng ngầm hiểu ý, để mặc Kiều Trạch ôm cô đứng trước tấm bản đồ, giả vờ tìm chỗ ngồi.
Hai cô gái dáng vẻ nữ sinh đang chỉ vào một chỗ trên đó nói nhỏ.
Hẳn là phòng này nhỉ. Một cô gái chỉ vào đầu bên trái chữ 凹, thấp giọng nói.
Một cô gái khác lại chỉ vào chỗ khác: Không đúng, ở đây mới đúng. Anh Trần nói anh Hạo ở phòng bao hướng Tây Bắc gần cầu thang.
Hướng Tây Bắc à? Một cô nữ sinh ngẩng đầu nhìn bốn phía, rồi chỉ sang hành lang bên kia: Ở đó?
Chắc thế rồi. Hai người thương lượng một lúc rồi đi sang bên kia.
Lộ Miểu thuật lại từ đầu đến cuối đoạn đối thoại của hai người kia cho Kiều Trạch.
Kiều Trạch nhìn bóng người đi xa dần, bỗng nói: Đó là hai fans não tàn của Lê Quân Hạo.
Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn anh.
Trên weibo fanclub của Lê Quân Hạo có ảnh chụp. Kiều Trạch đưa điện thoại cho cô, Sau lưng áo sơ mi của hai đứa đó có in ảnh chân dung của Lê Quân Hạo.
Lộ Miểu nhíu mày: Hai cô bé này xuất hiện ở đây có vẻ nguy hiểm, lát nữa bên đội trưởng Tiếu phải...
Cô còn chưa nói hết lời, Kiều Trạch đã lấy điện thoại ra, gọi cho Tiếu Trạm: Có hai fans trà trộn vào, đừng làm thương đến người khác.
Rồi ôm lấy Lộ Miểu đi đến nơi mà hai nữ sinh kia biến mất.
Đã không thấy bóng hai người đâu, không biết là vào phòng nào, hay đã đổi đường rồi.
Tuy bên trong bố cục theo chữ 凹, nhưng hành lang lại đan xen nhau, xuống dưới chữ 凹 kia sẽ có hai góc hành lang đối diện đan chéo nhau.
Lộ Miểu đoán đám người Lê Quân Hạo ở ngay phòng 358 góc Tây Bắc, đang muốn định đi qua xem với Kiều Trạch, nhưng chân vừa giơ ra, bên tai liền vang lên tiếng nói chuyện của Hoàng Giai Ngâm và Ngô Man Man.
Cô lập tức rút chân về, kéo lấy Kiều Trạch.
Kiều Trạch quay đầu lại nhìn cô, Lộ Miểu chỉ tay ra sau lưng.
Hoàng Giai Ngâm với Ngô Man Man. Cô vội vàng mấp máy môi nói.
Bọn họ vừa ra khỏi cửa thang máy, thang máy ở ngay vị trí 凹, còn cô với Kiều Trạch ở đường chéo bên phải, đi về phía trước là đường thẳng tắp không thấy điểm cuối, phía sau là Hoàng Giai Ngâm và Ngô Man Man, khó chặt hai bên căn phòng, hai người không còn chỗ để trốn nữa.
Kiều Trạch đưa mắt nhìn về phía sau cô, nhanh chóng vươn tay ra, kéo lấy cánh tay cô, ôm cô vào lòng, áo khoác trên người khẽ quấn lấy cô, tay nâng mặt cô lên, bỗng cúi đầu hôn, đè cô lên cánh cửa gần đó nhất, cánh cửa vuông góc với vách tường đã hoàn toàn che mất cô cùng với mặt anh.
Ngô Man Man vốn đang nói chuyện với Hoàng Giai Ngâm, không ngờ khi ngẩng đầu liền trông thấy có hai người đang đứng ở góc cửa ôm hôn mãnh liệt, lập tức có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng rồi dời mặt đi.
Hôm nay Kiều Trạch mặc áo khoác màu đen che đến chân, áo rộng thùng thình, cổ áo cũng dựng cao, gần như che đi thân hình với hơn nửa đầu của Kiều Trạch.
Hoàng Giai Ngâm cũng không ngờ đụng phải cảnh này, cũng xấu hổ quay mặt đi, kéo Ngô Man Man tính rời đi chỗ khác, nhưng vừa đi được hai bước, lại không nhịn được chần chừ quay đầu nhìn về phía bóng dáng Kiều Trạch.
Vừa lúc Thẩm Ngộ đuổi đến, anh đã từng thấy Kiều Trạch mặc bộ đồ đó, rất nhanh đoán ra được đầu mối trước mắt, bình tĩnh đi về phía trước, khéo sao chắn đi tầm mắt nhìn Kiều Trạch của Hoàng Giai Ngâm.
Cô Hoàng. Anh khách khí lên tiếng chào hỏi, để Hoàng Giai Ngâm chú ý đến mình
Anh với Hoàng Giai Ngâm không tính là quen, nhưng thân là tộc trưởng của thành phố An cũng rất giàu có, người muốn nịnh bợ rất nhiều, bởi thế mặc dù không quen, nhưng vẫn biết nhau.
Hoàng Giai Ngâm cũng mỉm cười chào Thẩm Ngộ: Anh Thẩm.
Lực chú ý hoàn toàn quay sang người Thaarm Ngộ, vừa đi về phía trước vừa chuyện trò với anh, dần dần đi khuất.
Lộ Miểu lén kéo góc áo Kiều Trạch, động tác hôn cô liền dừng lại, nhưng Kiều Trạch vẫn giữ cô ở góc cửa, không nhúc nhích, chỉ cúi đầu nhìn cô, hỏi: Đi rồi?
Lộ Miểu gật đầu, mặc dù biết là do nhiệm vụ yêu cầu, nhưng luôn thấy xấu hổ, môi cô hơi ngứa, hai má cũng nóng cả lên, toàn thân khô nóng, rất không dễ chịu, thậm chí cũng không dám nhìn thẳng vào anh.
Kiều Trạch nhẹ thở hắt ra, hai tay sửa tóc sửa áo lại thay cô.
Thẩm ngộ nhanh chóng nhắn tin đến: Bọn họ vào phòng 330.
330...
Kiều Trạch ngẩng đầu nhìn số phòng, đây là 322, không xa lắm.
Tay khẽ bóp lên vi Lộ Miểu, một tay kéo cô vào lòng, đưa cô quay về, rồi lại đi về phóa thang máy, đi vào đường chéo bên trái chữ 凹, vừa đi vừa gọi Thẩm Ngộ: Đổi cho chúng tôi phòng 336.
Phòng 336 ở sát bên cạnh phòng 358 của Lê Quân Hạo, để thuận lợi, liền bỏ đi 4 phòng, ở đây toàn bộ đều là số chẵn, số phòng trực tiếp nhảy từ 338 đến 350.
Kiều Trạch dẫn Lộ Miểu đi vòng quanh để tránh gặp phải Hoàng Giai Ngâm với Ngô Man Man, từ hướng khác đi đến phòng 336.
Thẩm Ngộ đã chờ trong phòng, đang cầm bộ bài ngồi trên sô pha, xóc bài lúc có lúc không.
Lộ Miểu nhớ đến nụ hôn ban nãy, nghĩ đến chuyện bị Thẩm Ngộ bắt gặp, nên khi nhìn anh luôn có vẻ khó chịu.
Thẩm Ngộ cũng khá bất ngờ khi trông thấy Lộ Miểu, anh vẫn còn nhớ cô, Kiều Trạch từng dẫn cô đến nhà mình đón Lộ Bảo về, anh không thể nào không nhớ rõ được, ngày nào Kiều Thời cũng ghé vào tai anh nhắc đến Lộ Miểu, nói lui nói tới không dứt câu nào, rốt cuộc có phải anh cô ấy thích Lộ Miểu hay không.
Từ sau khi sinh con gái, cô ấy rất để bụng đến chuyện hôn nhân của Kiều Trạch, chỉ thiếu mức sắp xếp để Kiều Trạch đi xem mặt.
Mà đâu phải cô ấy không muốn, chỉ là không dám.
Kiều Thời luôn sợ Kiều Trạch, Thẩm Ngộ biết.
Cô ấy thường nói anh mình nhìn người rất cao, ngay cả cô vốn được anh nuôi nấng cũng bị ghét bỏ không cần, không biết cô gái thế nào mới có thể lọt vào mắt anh được.
Thao thao nhiều lần, đến anh cũng không nhịn được mà tò mò.
Thẩm Ngộ còn tưởng rằng, với tính cách xoi xét của Kiều Trạch, ít nhất tìm người cũng phải tương đương anh đã từng, dáng vẻ xinh đẹp tính cách khoa trương, thành thật thẳng thắn, dù không muốn làm kẻ cuồng em gái nhưng chí ít cũng tìm người giống Kiều Thời, khụ, là có mấy phần thông minh hơn Kiều Thời chút.
Khi ánh mắt bình tĩnh đảo qua bàn tay Kiều Trạch đang nắm lấy Lộ Miểu, Thẩm Ngộ đã tháo gỡ được thắc mắc trong lòng.
Tác giả :
Thanh Phong Ngữ