Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh
Chương 123
Mọi người có mặt tại hiện trường đều bị cảnh sát khống chế dẫn đi.
Người có ý đồ mưu sát Lộ Miểu là do hgn sắp xếp, cô ta chuẩn bị hai kế hoạch, không ngờ vào thời khắc mấu chốt lại nhảy ra một Lộ Tiểu Thành bảo vệ Lộ Miểu.
Lúc súng ống lên nòng thì ở một phía khác cũng có tiếng súng vang lên, tay bắn tỉa ăn đạn ngay lập tức.
Đường Viễn dựa theo tiếng súng đi tìm người ẩn núp, nhưng bên kia người đã rời đi, chỉ lờ mờ trông thấy là một chiếc xe con mà đen không có biển số, lúc anh ta quay đầu lại lái xe đuổi theo thì đã mất dấu.
Tay súng bắn tỉa bị bắt ngay tại chỗ.
Lộ Tiểu Thành mất tích.
Cho dù đội tuần tra cứu viện trên biển nhanh chóng được điều động, nhưng đêm dài sóng cả, không thể tìm kiếm được Lộ Tiểu Thành.
Lộ Miểu bất tỉnh được đưa vào bệnh viện.
Tuy hai chân hai tay cô bị thương không giống nhau, nhưng cũng may không bị thương đến gân cốt.
Từ lúc bị đâm xe cô đã đủ kinh hãi, sau đó Lộ Tiểu Thành lại vì cô rơi xuống biển đã đả kích tinh thần cô một cách nặng nề, cô không có cách nào chống đỡ được.
Nằm trên giường bệnh, cô ngủ không hề yên giấc, sắc mặt tái nhợt không có một tia máu, mặc dù người vẫn còn đang hôn mê nhưng nước mắt không ngừng chảy, kiềm nén mà đau đớn, cả người mỏng manh đến mức chỉ cần chạm nhẹ liền vỡ tan.
Kiều Trạch không dám rời đi nửa bước, luôn nắm chặt tay cô, thì thầm bên tai cô.
Tay trái cô nắm chặt một mảnh vải nilon màu vàng cũ nát, Kiều Trạch dùng hết sức mới gỡ nó ra khỏi tay cô.
Trên mảnh vải là một hàng chữ đen viết bằng bút dạ: Không đúng, là Vị Mã Hà.
Vài con ngữ ngắn ngủi, nhìn như cuộc trò chuyện bình thường.
Kiều Trạch nhìn chằm chằm những chữ này nghiên cứu cả nửa ngày, nhưng khó mà đọc ra được ý khác từ trên mặt chữ.
Anh không biết vì sao trên tay Lộ Miểu lại có thứ này, nhưng cô ngay cả khi hôn mê vẫn nắm chặt nó, có lẽ là thứ cực kỳ quan trọng.
Sáng hôm sau, đội trưởng Hình và Tô Minh đến thăm Lộ Miểu, cô vẫn chưa tỉnh lại, yếu ớt nằm trên giường bệnh.
Trông đội trưởng Hình có vẻ bận tâm, ông nhìn Kiều Trạch: Bác sĩ nói thế nào?
Thân thể không có vấn đề gì. Kiều Trạch mở miệng, giọng khàn khác hẳn thường ngày, Nhưng có thể do bị đả kích lớn nên cơ thể không chịu nổi.
Đội trưởng Hình thở dài, vỗ vai Kiều Trạch, khuyên anh nên thả lỏng tinh thần.
Vẫn chưa tìm thấy Lộ Tiểu Thành sao? Kiều Trạch hỏi.
Đội trưởng Hình lắc đầu: Chưa tìm thấy, tối qua sóng to gió lớn, không biết liệu có bị sóng cuốn đi hay chưa.
Kiều Trạch im lặng một hồi: Thẩm vấn thế nào rồi?
Đội trưởng Hình: Đều một mực chắc chắn Lộ Tiểu Thành là Hoắc tổng.
Cậu ấy không thể nào là Hoắc tổng được... Đột nhiên từ phía sau truyền đến âm thành khàn khàn của Lộ Miểu.
Ba người ngạc nhiên quay sang nhìn cô.
Cô vừa mới tỉnh, sắc mặt vẫn yếu ớt như trước, tinh thần có vẻ cũng không tốt lắm, nhưng trong đôi mắt xưa nay luôn bình thản lại có tia cố chấp.
Trước khi cậu ấy rơi xuống biển có nói với em rằng, cậu ấy chưa từng làm chuyện gì khiến em thất vọng. Cô khẽ nói, giọng khàn đến mức gần như không thể thốt lên nổi một câu nguyên vẹn, Cậu ấy không gạt em, nhất định có ẩn tình trong chuyện này.
Kiều Trạch nhớ lại đoạn băng kia của Hoàng Giai Ngâm, trong lòng không khỏi hốt hoảng.
Lộ Miểu không chú ý đến sắc mặt anh, chỉ quật cường nhìn đội trưởng Hình: Lúc đó cậu ấy còn nhét vào tay em một thứ...
Vừa nói vừa giơ tay lên theo bản năng, nhưng tay chưa kịp mở ra thì đã nhận thấy lòng bàn tay trống rỗng, trên mặt cô xẹt qua nét kinh hoàng, cô vội vàng ngồi dậy tìm kiếm, Kiều Trạch bước đến đỡ cô.
Thứ đồ đó ở chỗ anh. Anh đưa mảnh vải ra cho Lộ Miểu, Em đọc có hiểu không?
Lộ Miểu mù mịt lắc đầu, chữ đúng là của Lộ Tiểu Thành, nhưng câu nói đó, cô không hề quen thuộc.
Những chữ này căn bản không thể nào chứng minh được cậu trong sạch, mà hoặc giả cậu vốn không hề trong sách, chỉ là cô một bên tình nguyện tin cậu vô tội mà thôi.
Đội trưởng Hình nhìn trên mặt cô dần dần có sắc máu, đưa tay ra với cô, cầm lấy tờ giấy kia, nhìn một lúc lại đưa cho Tô Minh.
Mới đầu Tô Minh chỉ cầm lấy tùy tiện đảo qua, nhưng từ từ hai mắt híp lại.
Sao thế? Kiều Trạch đứng lên.
Trương Toàn! Đột nhiên Tô Minh lên tiếng, ngón trỏ tay trái chỉ liên tiếp mấy lần, Tuyến người chỉ điểm của Trương Toàn.
Bỗng chốc Kiều Trạch nhìn về phía anh ta.
Tuyến người chỉ điểm là một trong những nơi bọn họ thu thập tình báo, thông thường đều có quan hệ với các tập đoàn tội phạm, hoặc là tội phạm được chiêu mộ, lập công chuộc tội.
Vì để bảo vệ sự an toàn cho tuyến người cùng với tin tức, thông thường mỗi tuyến người sẽ có một mật ngữ riêng để nhận diện, những người khác sẽ không biết đến sự tồn tại của họ.
Còn nhớ lần trước bắt giữ ổ sản xuất ma túy của Thương Kỳ không? Tô Minh hỏi, Manh mối chính là đến từ đó.
Tôi có gặp Trương Toàn một lần trước khi anh ta gặp chuyện, anh ta có nói mình đang bồi dưỡng một tuyến người, nếu anh ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sẽ để tôi thay anh ta liên lạc. Nửa câu sau của mật ngữ của bọn họ chính là câu này.
Tôi biết anh, tháng ba vừa qua anh có mặt tại một bữa tiệc ở khách sạn Vinh Mã, đúng không? Đội trưởng Hình từ tốn mở miệng.
Tô Minh tiếp lời: Không đúng, là Vị Mã Hà.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn sang Lộ Miểu.
Lộ Miểu ngây người ngồi trên giường.
Lộ Tiểu Thành là người chỉ điểm, cậu ấy là người chỉ điểm.
Kiều Trạch lo lắng nhìn cô: Lộ Miểu?
Khóe miệng Lộ Miểu vạch ra một độ cong đầy miễn cưỡng: Em không sao.
Đội trưởng Hình và Tô Minh đều lo lắng nhìn cô, nói vài câu khuyên giải an ủi, để Kiều Trạch chăm sóc tốt cho cô, hai người ngồi thêm một lúc rồi rời đi.
Thân thể Lộ Miểu không có vấn đề gì lớn, xế chiều ngày hôm đó có thể xuất viện.
Cả một ngày, ngoại trừ chỉ ăn một ít cơm thì tinh thần cô khá tốt, cũng không khóc nữa.
Lúc về đến nhà, Lộ Bảo nhiệt tình nhảy chồm về phía cô, nhưng cô không đùa giỡn lại nó như ngày thường nữa, cả người ủ rũ.
Cô càng như thế, Kiều Trạch càng lo lắng.
Miểu ngốc. Anh ôm lấy cô, Em đừng thế nữa, nếu trong lòng khó chịu thì em cứ khóc đi.
Cô thoáng cử động, ngẩng đầu nhìn anh: Em thật sự không sao mà.
Nói thì nói vậy, nhưng lúc vào nhà tắm tắm rửa, rốt cuộc cũng không kiềm chế được, mượn tiếng nước chảy lấn át tiếng khóc nức nở.
Kiều Trạch ở ngoài phòng nghe thấy cô khóc, mới đầu chỉ là thút thít đứt quãng, nhưng dần dần âm thanh lớn hơn, giọng khản đặc, gần như thở không nổi.
Kiều Trạch vội vã đẩy cửa đi vào nhìn cô.
Cô để chân trần ngồi phịch xuống nền phòng tắm, áo quần trên người bị nước thấm làm cho ướt nhẹp, cả người hồn tiêu phách tán, khóc nấc không ngừng.
Kiều Trạch đóng tắt vòi hoa sen, bước đến ôm cô.
Cô không giãy dụa, cũng không đứng dậy, mở to đôi mắt sưng đỏ nhìn anh.
Kiều Trạch, anh nói đi, vì sao em lại nghi ngờ Tiểu Thành chứ?
Rõ ràng cậu ấy tốt đến thế, vì sao em lại đi nghi ngờ cậu ấy...
Nếu em chịu để ra chút tâm tư hỏi cậu ấy...
Nếu em không liều lĩnh hành động, liệu có phải cậu ấy sẽ không gặp chuyện không?
Đến chết cậu ấy vẫn bảo vệ em, nhưng em lại...
Vì sao lại thành ra thế này...
Vì sao em không thể nói rõ với cậu ấy được...
Em tìm cậu ấy lâu thế kia mà...
...
Từng câu từng câu xen kẽ trong tiếng khóc vỡ vụn, tự trách, hối hần, gần như cắn nuốt lấy cô.
Tim Kiều Trạch đau nhói, bình thường trầm ổn bình tĩnh là thế, nhưng nay đứng trước cô đang suy sụp thì không thể làm gì hơn.
Ngoài ôm chặt cô ra, không ngừng vỗ về bên tai cô, rằng Lộ Tiểu Thành chưa chết, rằng cậu ấy chỉ tạm thời mất tích, thì anh không thể tìm ra được lời an ủi nào khác.
Lần đầu tiên, anh cảm giác được sự bất lực của ngôn từ.
Quá nửa đêm, Lộ Miểu khóc mệt mới chìm vào giấc ngủ, bên khóe mắt vẫn còn vương giọt lệ.
Kiều Trạch cùng cô ngủ, nhưng người ngủ không sâu, trong ngoài giấc ngủ đều là đoạn băng kia, là nụ cười mỉa lạnh lùng của cô, nghe thấy người khác gọi cô là Hoắc tổng.
Đang chập chờn ngủ thì đột nhiên một cơn lạnh gáy ùa đến, tính cảnh giác trời sinh khiến anh lập tức mở to mắt, một con gao gọt trái cây kề ngay cổ anh, anh đưa tay theo bản năng cản lại, đẩy cánh tay đang đưa đến gần, nhìn Lộ Miểu trước mặt với vẻ không thể nào tin nổi.
Là cô, mà cũng không phải là cô.
Đôi mắt sưng đỏ như trước, nhưng ánh mắt lạnh băng như loài thú săn mồi, giống hết Lộ Miểu trong cơn ác mộng và trong đoạn băng ấy.
Lộ Miểu? Anh run run gọi tên cô.
Cô đáp lại anh bằng nụ cười lạnh khát máu.
Cái đồ rác rưởi kia ư? Cô cười lạnh, Đồ yếu đuối vô dụng, lại chậm chạp ngu ngốc, lúc nào cũng gây phiền phức cho người khác, sao tôi có thể là nó được?
Như có chậu nước đá đổ xuống đầu Kiều Trạch, máu toàn thân như đông lại, lạnh từ đầu đến chân.
Người có ý đồ mưu sát Lộ Miểu là do hgn sắp xếp, cô ta chuẩn bị hai kế hoạch, không ngờ vào thời khắc mấu chốt lại nhảy ra một Lộ Tiểu Thành bảo vệ Lộ Miểu.
Lúc súng ống lên nòng thì ở một phía khác cũng có tiếng súng vang lên, tay bắn tỉa ăn đạn ngay lập tức.
Đường Viễn dựa theo tiếng súng đi tìm người ẩn núp, nhưng bên kia người đã rời đi, chỉ lờ mờ trông thấy là một chiếc xe con mà đen không có biển số, lúc anh ta quay đầu lại lái xe đuổi theo thì đã mất dấu.
Tay súng bắn tỉa bị bắt ngay tại chỗ.
Lộ Tiểu Thành mất tích.
Cho dù đội tuần tra cứu viện trên biển nhanh chóng được điều động, nhưng đêm dài sóng cả, không thể tìm kiếm được Lộ Tiểu Thành.
Lộ Miểu bất tỉnh được đưa vào bệnh viện.
Tuy hai chân hai tay cô bị thương không giống nhau, nhưng cũng may không bị thương đến gân cốt.
Từ lúc bị đâm xe cô đã đủ kinh hãi, sau đó Lộ Tiểu Thành lại vì cô rơi xuống biển đã đả kích tinh thần cô một cách nặng nề, cô không có cách nào chống đỡ được.
Nằm trên giường bệnh, cô ngủ không hề yên giấc, sắc mặt tái nhợt không có một tia máu, mặc dù người vẫn còn đang hôn mê nhưng nước mắt không ngừng chảy, kiềm nén mà đau đớn, cả người mỏng manh đến mức chỉ cần chạm nhẹ liền vỡ tan.
Kiều Trạch không dám rời đi nửa bước, luôn nắm chặt tay cô, thì thầm bên tai cô.
Tay trái cô nắm chặt một mảnh vải nilon màu vàng cũ nát, Kiều Trạch dùng hết sức mới gỡ nó ra khỏi tay cô.
Trên mảnh vải là một hàng chữ đen viết bằng bút dạ: Không đúng, là Vị Mã Hà.
Vài con ngữ ngắn ngủi, nhìn như cuộc trò chuyện bình thường.
Kiều Trạch nhìn chằm chằm những chữ này nghiên cứu cả nửa ngày, nhưng khó mà đọc ra được ý khác từ trên mặt chữ.
Anh không biết vì sao trên tay Lộ Miểu lại có thứ này, nhưng cô ngay cả khi hôn mê vẫn nắm chặt nó, có lẽ là thứ cực kỳ quan trọng.
Sáng hôm sau, đội trưởng Hình và Tô Minh đến thăm Lộ Miểu, cô vẫn chưa tỉnh lại, yếu ớt nằm trên giường bệnh.
Trông đội trưởng Hình có vẻ bận tâm, ông nhìn Kiều Trạch: Bác sĩ nói thế nào?
Thân thể không có vấn đề gì. Kiều Trạch mở miệng, giọng khàn khác hẳn thường ngày, Nhưng có thể do bị đả kích lớn nên cơ thể không chịu nổi.
Đội trưởng Hình thở dài, vỗ vai Kiều Trạch, khuyên anh nên thả lỏng tinh thần.
Vẫn chưa tìm thấy Lộ Tiểu Thành sao? Kiều Trạch hỏi.
Đội trưởng Hình lắc đầu: Chưa tìm thấy, tối qua sóng to gió lớn, không biết liệu có bị sóng cuốn đi hay chưa.
Kiều Trạch im lặng một hồi: Thẩm vấn thế nào rồi?
Đội trưởng Hình: Đều một mực chắc chắn Lộ Tiểu Thành là Hoắc tổng.
Cậu ấy không thể nào là Hoắc tổng được... Đột nhiên từ phía sau truyền đến âm thành khàn khàn của Lộ Miểu.
Ba người ngạc nhiên quay sang nhìn cô.
Cô vừa mới tỉnh, sắc mặt vẫn yếu ớt như trước, tinh thần có vẻ cũng không tốt lắm, nhưng trong đôi mắt xưa nay luôn bình thản lại có tia cố chấp.
Trước khi cậu ấy rơi xuống biển có nói với em rằng, cậu ấy chưa từng làm chuyện gì khiến em thất vọng. Cô khẽ nói, giọng khàn đến mức gần như không thể thốt lên nổi một câu nguyên vẹn, Cậu ấy không gạt em, nhất định có ẩn tình trong chuyện này.
Kiều Trạch nhớ lại đoạn băng kia của Hoàng Giai Ngâm, trong lòng không khỏi hốt hoảng.
Lộ Miểu không chú ý đến sắc mặt anh, chỉ quật cường nhìn đội trưởng Hình: Lúc đó cậu ấy còn nhét vào tay em một thứ...
Vừa nói vừa giơ tay lên theo bản năng, nhưng tay chưa kịp mở ra thì đã nhận thấy lòng bàn tay trống rỗng, trên mặt cô xẹt qua nét kinh hoàng, cô vội vàng ngồi dậy tìm kiếm, Kiều Trạch bước đến đỡ cô.
Thứ đồ đó ở chỗ anh. Anh đưa mảnh vải ra cho Lộ Miểu, Em đọc có hiểu không?
Lộ Miểu mù mịt lắc đầu, chữ đúng là của Lộ Tiểu Thành, nhưng câu nói đó, cô không hề quen thuộc.
Những chữ này căn bản không thể nào chứng minh được cậu trong sạch, mà hoặc giả cậu vốn không hề trong sách, chỉ là cô một bên tình nguyện tin cậu vô tội mà thôi.
Đội trưởng Hình nhìn trên mặt cô dần dần có sắc máu, đưa tay ra với cô, cầm lấy tờ giấy kia, nhìn một lúc lại đưa cho Tô Minh.
Mới đầu Tô Minh chỉ cầm lấy tùy tiện đảo qua, nhưng từ từ hai mắt híp lại.
Sao thế? Kiều Trạch đứng lên.
Trương Toàn! Đột nhiên Tô Minh lên tiếng, ngón trỏ tay trái chỉ liên tiếp mấy lần, Tuyến người chỉ điểm của Trương Toàn.
Bỗng chốc Kiều Trạch nhìn về phía anh ta.
Tuyến người chỉ điểm là một trong những nơi bọn họ thu thập tình báo, thông thường đều có quan hệ với các tập đoàn tội phạm, hoặc là tội phạm được chiêu mộ, lập công chuộc tội.
Vì để bảo vệ sự an toàn cho tuyến người cùng với tin tức, thông thường mỗi tuyến người sẽ có một mật ngữ riêng để nhận diện, những người khác sẽ không biết đến sự tồn tại của họ.
Còn nhớ lần trước bắt giữ ổ sản xuất ma túy của Thương Kỳ không? Tô Minh hỏi, Manh mối chính là đến từ đó.
Tôi có gặp Trương Toàn một lần trước khi anh ta gặp chuyện, anh ta có nói mình đang bồi dưỡng một tuyến người, nếu anh ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sẽ để tôi thay anh ta liên lạc. Nửa câu sau của mật ngữ của bọn họ chính là câu này.
Tôi biết anh, tháng ba vừa qua anh có mặt tại một bữa tiệc ở khách sạn Vinh Mã, đúng không? Đội trưởng Hình từ tốn mở miệng.
Tô Minh tiếp lời: Không đúng, là Vị Mã Hà.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn sang Lộ Miểu.
Lộ Miểu ngây người ngồi trên giường.
Lộ Tiểu Thành là người chỉ điểm, cậu ấy là người chỉ điểm.
Kiều Trạch lo lắng nhìn cô: Lộ Miểu?
Khóe miệng Lộ Miểu vạch ra một độ cong đầy miễn cưỡng: Em không sao.
Đội trưởng Hình và Tô Minh đều lo lắng nhìn cô, nói vài câu khuyên giải an ủi, để Kiều Trạch chăm sóc tốt cho cô, hai người ngồi thêm một lúc rồi rời đi.
Thân thể Lộ Miểu không có vấn đề gì lớn, xế chiều ngày hôm đó có thể xuất viện.
Cả một ngày, ngoại trừ chỉ ăn một ít cơm thì tinh thần cô khá tốt, cũng không khóc nữa.
Lúc về đến nhà, Lộ Bảo nhiệt tình nhảy chồm về phía cô, nhưng cô không đùa giỡn lại nó như ngày thường nữa, cả người ủ rũ.
Cô càng như thế, Kiều Trạch càng lo lắng.
Miểu ngốc. Anh ôm lấy cô, Em đừng thế nữa, nếu trong lòng khó chịu thì em cứ khóc đi.
Cô thoáng cử động, ngẩng đầu nhìn anh: Em thật sự không sao mà.
Nói thì nói vậy, nhưng lúc vào nhà tắm tắm rửa, rốt cuộc cũng không kiềm chế được, mượn tiếng nước chảy lấn át tiếng khóc nức nở.
Kiều Trạch ở ngoài phòng nghe thấy cô khóc, mới đầu chỉ là thút thít đứt quãng, nhưng dần dần âm thanh lớn hơn, giọng khản đặc, gần như thở không nổi.
Kiều Trạch vội vã đẩy cửa đi vào nhìn cô.
Cô để chân trần ngồi phịch xuống nền phòng tắm, áo quần trên người bị nước thấm làm cho ướt nhẹp, cả người hồn tiêu phách tán, khóc nấc không ngừng.
Kiều Trạch đóng tắt vòi hoa sen, bước đến ôm cô.
Cô không giãy dụa, cũng không đứng dậy, mở to đôi mắt sưng đỏ nhìn anh.
Kiều Trạch, anh nói đi, vì sao em lại nghi ngờ Tiểu Thành chứ?
Rõ ràng cậu ấy tốt đến thế, vì sao em lại đi nghi ngờ cậu ấy...
Nếu em chịu để ra chút tâm tư hỏi cậu ấy...
Nếu em không liều lĩnh hành động, liệu có phải cậu ấy sẽ không gặp chuyện không?
Đến chết cậu ấy vẫn bảo vệ em, nhưng em lại...
Vì sao lại thành ra thế này...
Vì sao em không thể nói rõ với cậu ấy được...
Em tìm cậu ấy lâu thế kia mà...
...
Từng câu từng câu xen kẽ trong tiếng khóc vỡ vụn, tự trách, hối hần, gần như cắn nuốt lấy cô.
Tim Kiều Trạch đau nhói, bình thường trầm ổn bình tĩnh là thế, nhưng nay đứng trước cô đang suy sụp thì không thể làm gì hơn.
Ngoài ôm chặt cô ra, không ngừng vỗ về bên tai cô, rằng Lộ Tiểu Thành chưa chết, rằng cậu ấy chỉ tạm thời mất tích, thì anh không thể tìm ra được lời an ủi nào khác.
Lần đầu tiên, anh cảm giác được sự bất lực của ngôn từ.
Quá nửa đêm, Lộ Miểu khóc mệt mới chìm vào giấc ngủ, bên khóe mắt vẫn còn vương giọt lệ.
Kiều Trạch cùng cô ngủ, nhưng người ngủ không sâu, trong ngoài giấc ngủ đều là đoạn băng kia, là nụ cười mỉa lạnh lùng của cô, nghe thấy người khác gọi cô là Hoắc tổng.
Đang chập chờn ngủ thì đột nhiên một cơn lạnh gáy ùa đến, tính cảnh giác trời sinh khiến anh lập tức mở to mắt, một con gao gọt trái cây kề ngay cổ anh, anh đưa tay theo bản năng cản lại, đẩy cánh tay đang đưa đến gần, nhìn Lộ Miểu trước mặt với vẻ không thể nào tin nổi.
Là cô, mà cũng không phải là cô.
Đôi mắt sưng đỏ như trước, nhưng ánh mắt lạnh băng như loài thú săn mồi, giống hết Lộ Miểu trong cơn ác mộng và trong đoạn băng ấy.
Lộ Miểu? Anh run run gọi tên cô.
Cô đáp lại anh bằng nụ cười lạnh khát máu.
Cái đồ rác rưởi kia ư? Cô cười lạnh, Đồ yếu đuối vô dụng, lại chậm chạp ngu ngốc, lúc nào cũng gây phiền phức cho người khác, sao tôi có thể là nó được?
Như có chậu nước đá đổ xuống đầu Kiều Trạch, máu toàn thân như đông lại, lạnh từ đầu đến chân.
Tác giả :
Thanh Phong Ngữ