Âm Tào Địa Phủ
Quyển 2 - Chương 47
Rừng san hô cách Đông Hải Long cung một khoảng xa nên Dực San cảm thấy có đến đó đi dạo thì cũng không thể khéo tới mức gặp được Ấn Trì ở đó, vì thể vui vẻ theo Hành Tư đi đến rừng san hô.
Rừng san hô ngũ quang thập sắc, rực rỡ vô cùng, Dực San nhìn mà hoa cả mắt. Nhưng sau khi bị ôm lần thứ n, bị hôn lần thứ n, bị đùa giỡn trêu chọc lần thứ n…Nàng lại cảm thấy rừng san hô còn nguy hiểm hơn lúc ở trên đụn mấy
Ngay lúc Dực San đang nghĩ hôm nay mình có thể ra khỏi rừng san hô hay không thì từ xa truyền đến thanh âm trung khí mười phần ‘Hành Tư quân? Phải Hành Tư quân đó không?”
Thanh âm càng lúc càng gần, Dực San tập trung nhìn, liền thấy một trung niên nam tử được vài tùy tùng vây quanh, rơi xuống trước mặt nàng và Hành Tư. Tuy Dực San không biết đối phương nhưng thông qua phục sức và cái sừng trên đầu thì vẫn có thể đoán được vị này chính là Đông Hải long vương
Đông Hải long vương người chưa đến gần đã nói liên thanh “vừa rồi có San Hô tinh báo có người nhìn giống Hành Tư ngươi đang ở trong rừng san hô, ta còn không tin lắm, nào ngờ quả thật là ngươi. Lần trước ngươi thay sư phụ ngươi tới đây tặng đồ, cũng không chịu ngồi lâu một chút, lần này không nói tiếng nào đã chạy đến rừng san hô đi dạo, thật sự là…Nha đầu nhà ta suốt ngày nhắc tới ngươi, khiến ta phiền muốn chết” lúc này hắn mới nhìn thấy tay của Hành Tư đang bị “móng vuốt’ của Dực San nắm chặt, liền ngẩn người, lời muốn nói liền ngừng lại. Hiển niên hắn chưa từng gặp phải tình trạng này, nghẹn đến đỏ mặt tía tai “vị này là…?”
Hành Tư chậm rãi giới thiệu “Thần Tiêu phủ, Dực San điện hạ”
Dực San nhìn sắc mặt của hắn, nghĩ Hành Tư đã quen mặt không chút thay đổi, thấy ai cũng không sửa. Vì tránh cho Đông Hải Long Vương mất hứng, nàng liền tươi cười tự giới thiệu mình “Long Vương hảo, ta là Thần Tiêu phủ Dực San. Nghe nói rừng san hô ở Đông Hải là độc nhất vô nhịn nên mới nhờ Hành Tư quân đưa ta đến xem, lại nghĩ lão nhân gia ngài chắc nhiều việc, nên không muốn tới Long cung quấy rầy,cũng không phải cố ý không chào hỏi ngài, thỉnh ngài thứ lỗi nha” Vì lúc trước nàng thường xuyên gây rối gặp chuyện nên việc làm nũng khoe mẽ với Trường Sinh Đại Đế và cha mẹ rất thuần thục.
Đông Hải bị biểu hiện nhu thuận giả dốc của Dực San làm cho rơi lệ: nếu nữ nhi của hắn cũng nhu thuận như thế, không biết tuổi thọ của hắn sẽ kéo dài thêm được bao nhiêu ngàn năm ah, cũng không cần vì nữ nhi si mê Hành Tư mà đặc biệt chạy tới đây tìm hắn.
Đông Hải Long Vương thu hồi tâm tình, ánh mắt quét qua chỗ Dực San và Hành Tư nhưng hắn còn chưa mở miệng, Hành Tư đã bất động thanh sắc kéo Dực San lại sát gần người mình. Đông Hải Long Vương lại rơi lệ lần nữa
Hắn tốt xấu gì cũng sống hơn bọn họ nhiều năm, cô nam quả nữ ở trong rừng san hô lại nắm tay nhau, hắn còn không đoán ra quan hệ của bọn họ sao? có cần phải ám chỉ rõ ràng như vậy không? cần không hả?
Nhưng là trưởng bối, Đông Hải Long Vương cũng vô cùng có hàm dưỡng, không biểu hiện nội tâm rối rắm ra mắt, điều chỉnh tâm tình, hỏi thăm Dực San về Trường Sinh Đại Đế nhưng khi nhìn Dực San, hắn lại bị một vấn đề khác quấy nhiễu “ ta đã gặp qua Trường Sinh Đại Đế vài lần nhưng đến nay cũng chỉ gặp qua trưởng tôn Dực Lam của Đế Quân, lại chưa từng gặp qua nha đầu ngươi, sao lại cảm thấy như đã từng quen biết?”
Khi Dực San còn làm Liễu San San từng đến Đông Hải long cung, Đông Hải Long Vương tuy chưa từng gặp qua nàng nhưng trong lúc vô tình cũng từng thấy thoáng qua. Dực San hồi tưởng lại bi kịch “phân tán hỏa lực” của nàng lúc đó, cảm thấy dù là từ góc độ bảo vệ hình tượng bản thân hay là quan hệ hữu hảo giữa Đông Hải long cung và nhà nàng thì vẫn không nên nhắc tới thì hơn. Vì thế nàng vẫn tiếp tục giả vờ ngoan ngoãn “ta lớn lên giống ca ca, Long Vương nếu đã gặp qua ca ca ta, cảm thấy ta có chút quen mắt cũng không có gì lạ”
Đông Hải Long Vương cảm thấy có lý, gật đầu chấp nhận, sau đó hỏi tình hình Trường Sinh Đại Đế gần đây
Đột nhiên Đông Hải Long Vương như nghĩ tới gì đó, quay đầu hỏi Hành Tư “Hành Tư, nghe nói ngươi gần đây lại quay về địa phủ tiếp nhận vị trí của Hợp Nghiêm?”
Hành Tư gật đầu.
“Vậy ta có chuyện làm phiền ngươi rồi” Đông Hải Long Vương vẻ mặt buồn rầu “ngươi có thể giúp ta hỏi thăm xem rốt cuộc tiểu nhi tử Ấn Trì không nên thân của ta đã coi trọng thiên kim nhà ai ở âm tào địa phủ? nghe nói lúc trước Ấn Trì đã đến địa phủ tìm nàng, sau khi bị bắt trở về thì cả ngày đòi chết đòi sống, hỏi hắn thì hắn lại không chịu nói. Ta thấy hắn cũng đã tới tuổi thành gia lập thất, liền tính vác cái mặt già nua này giúp hắn cầu hôn nhưng đến địa phủ thì không hỏi ra cô nương kia là ai, làm ta phiền lòng muốn chết”
“Chuyện này quả thật làm cho người ta rất phiền lòng”
Dọc đường từ Đông Hải trở về, Dực San có chút thất thần
Hành Tư quan sát nàng hồi lâu, nhịn không được hỏi “nghĩ gì vậy?”
Dực San có chút không yên lòng “ta nghĩ tới Ấn Trì”
Hành Tư: “…”
Dực San nói xong cũng biết mình lỡ lời, vội lắc đầu “ngươi đừng hiểu lầm. Ta là nhìn thấy rừng san hô liền nghĩ tới cây san hô và dạ minh châu Ấn Trì tặng ta, nếu lúc trước không có dạ minh châu của hắn cứu cấp, ta đã không có cơ hội quay về thiên đình, cho nên nếu có cơ hội, vẫn muốn giáp mặt cảm ơn hắn”
Tuy lúc trước nàng biến thành phàm nhân nhưng nếu ở địa phủ hồn phi phách tán, tiên nguyên bị hủy cũng giống như hồn phách tầm thường, rơi vào Nại Hà cũng sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Nhớ tới hai ngày hai đêm nàng ở chỗ Tắc Thủ, sắc mặt của Hành Tư liền trầm xuống. Khi đó, hắn cảm thấy lần đầu tiên muốn bảo hộ lại không bảo hộ được;lần đầu tiên có chuyện mình muốn làm mà không làm được; lần đầu tiên cảm thấy bị giày vò khi chờ đợi kết quả.
Nhìn sắc mặt Hành Tư không tốt, Dực San cũng đoán được hắn nhớ tới chuyện khi đó liền không nhắc tới nữa, ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay hắn, lắc lắc ‘đừng suy nghĩ, đều là chuyện quá khứ. Ngươi không thấy hiện ta rất vui vẻ sao?”
Thấy Hành Tư nắm chặt tay nàng nhưng vẫn trầm mặc. Dực San nghĩ nghĩ, bỏ tay hắn ra, đột nhiên trong tay có ngũ quang thập sắc lóng lánh, như hiến vật quý đưa tới trước mặt Hành Tư “ngươi nhìn đi, nhìn đi”
Hành Tư nhìn nhánh san hô trong tay nàng, tâm tình nặng nề cũng vơi đi không ít, khóe miệng run rẩy “ngươi bẻ lúc nào?”
Dực San cười vô liêm sỉ “lúc đi dạo trong rừng san hô”
Thấy Hành Tư nhíu mày không nói gì, nàng liền tiến lên “ngươi yên tâm, ta cũng không phải chỉ bẻ một cây mà cách một cây bẻ một cái, sẽ không bị phát hiện”
Tình huống như vậy còn có thể nghĩ tới chuyện bẻ san hô? Phủ quân đại nhân nào đó cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Trở lại Chuyển Sinh điện, Dực San chọn một cành san hô tự cho là đẹp nhất đưa cho Hành Tư,sau đó Hành Tư bị Tất Trì lôi đi xử lý công vụ, còn nàng đi tặng quà cho mọi người
Vô Thân, Vô Khâu vẫn lưu manh như trước. Dực San tùy tiện đưa cho bọn họ hai cành san hô, bị hai tên này quấn lấy moi tin “San San, Hành Tư quân ôm ngươi ra ngoài lâu như vậy, hắc, các ngươi đã là những gì rồi?”
Bọn họ hỏi như vậy làm Dực San nhớ tới đủ loại tình huống ở trên đụn mây và trong rừng san hô, không tự giác mà mặt đỏ bừng. Hai đệ nhất nhiều chuyện như Vô Thân, Vô Khâu thấy thế lập tức sáng mắt, lập tức dụ dỗ “San San, ngươi vậy là không đúng rồi. Tuy ngươi không nhớ rõ nhưng quan hệ có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia của chúng ta là không thể phủ nhận nha, ngươi và Hành Tư quân tiến triển thế nào, sao lại giấu chúng ta? nói không chừng chúng ta còn có thể góp ý cho ngươi nha, người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê mà” Cái gì gọi là trợn mắt nói dối? bọn họ chính là điển hình nha
Dực San híp mắt nhìn bọn họ, nghiến răng hỏi “các ngươi với ta là có nạn cùng chịu có phúc cùng hưởng?”
Vô Thân, Vô Khâu còn không biết xấu hổ mà gật đầu ‘đúng vậy nha”
“Vậy khi ta mới tới địa phủ, theo Tây Tề đến thế gian báo mộng, là ai châm chọc, hại ta bị cấm túc một tháng? lúc trước ở Sâm La điện, Tang Cách gây phiền toái với ta, không phải các ngươi lẩn đi rất nhanh sao? khi ta đánh thức Tây Tề, là ai nói đánh không lại hắn, chạy trốn còn nhanh hơn cả ta?” Dực San nhếch cằm, bộ dáng như tính nợ cũ
Vô Thân vội cắt ngang lời này “San San…ngươi đều nhớ lại hết rồi?”
Dực San nhíu mày “dù đã quên cái gì cũng không thể quên chuyện của Vô Thân, Vô Khâu các ngươi. Chúng ta đúng là có giao tình nha”
Những lời này, nghe rất quen tai
Vô Thân, Vô Khâu cảm giác da đầu run lên. Mà có thể không run được sao? Dực San không nhớ chuyện trước kia còn tốt, giờ đã nhớ ra, còn thêm thân phận Thần nữ, lực sát thương không phải tầm thường ah
Quả nhiên, Dực San vừa nói vừa rút kiếm ra.
Vô Thân, Vô Khâu không chút do dự, quay đầu bỏ chạy, mãi khi đến hậu viện mới dừng lại
Vô Khâu thấy Dực San không còn đuổi theo nữa, nghĩ nghĩ, hỏi “Vô Thân, sao chúng ta phải chạy?”
Vô Thân “ta cũng không biết”
Cái này có khả năng là do chột dạ trường kỳ ah.
Rất nhanh, Dực San đã tay cầm đao, khí thế rào rạt đuổi tới
Vô Thân, Vô Khâu tuy không muốn đánh lại nàng nhưng lòng nhiệt tình yêu thương của bọn họ lại bị coi thường, có chút không vui, vì thế ba người ở hậu viện chơi trò đuổi giết, nhất thời gà bay chó sủa.
Đang lúc dừng lại thở dốc, Dực San vô tình thấy Tây Tề áo khoác xộc xệch, khoanh tay dựa vào cây cột, nhìn chằm chằm bọn họ, không nói lời nào. Tiêu rồi, lại quên mất việc Tây Tề đang ngủ.
Dực San thầm thấy không ổn, đang định chuồn đi lại cảm thấy thái độ của Tây Tề lần này khác với lúc trước bị bọn họ đánh thức khi đang ngủ, nàng tò mò đi qua, cẩn thận đứng cách hắn ba bước, hỏi “Tây Tề, hôm nay ngươi không ngủ được sao?”
Tây Tề bị đánh thức nửa chừng mà lại bình tĩnh như thế, thật hiếm thấy
Tây Tề nhìn nàng một lát, chậm rãi nói ‘vì ngươi?”
Dực San còn chưa có phản ứng, Vô Thân, Vô Khâu nghe có mùi bát quái liền hưng phấn hẳn.
Tình huống như thế rất phù hợp với trong kịch nha: nam nhân vật chính ánh mắt thâm trầm, ngữ khí trầm ổn cùng với lời kịch điển hình
Tây Tề đây là muốn thổ lộ sao? là muốn tuyên chiến với Hành Tư sao? là muốn vì San San mà dẫn tới một trận đại chiến kinh thiên động địa sao?
Sự thật chứng minh là bọn hắn đã nghĩ nhiều rồi.
Tây Tề nhìn vẻ mặt mờ mịt của Dực San, lắc đầu thở dài “vì bị ngươi đánh thức”
Tây Tề bị đánh thức mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy?
Dực San kinh ngạc nhìn kỳ quan hiếm có khó gặp này, sau đó ngượng ngùng cười nói “như vậy sao, thật xấu hổ ah. Ta còn tưởng rằng hôm nay ngươi lại ngẫu nhiên không ngủ được chứ”
Tây Tề sửng sốt một hồi mới nói “ngươi…đều nhớ lại rồi?”
Dực San mỉm cười gật đầu “ừ, lúc trước đến chỗ Tư Mệnh Tinh Quân, nhìn qua đá Tam Sinh ở đó, đã nhớ lại chuyện trước kia”
Tây Tề cũng gật đầu ‘vậy tốt rồi”
Dực San thấy hắn phản ứng bình thản, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hai tay chống nạnh, bộ dáng hung hãn “hừ, chúng ta còn chưa đấu tửu lượng nha, nhất định phải tìm thời gian kết thúc việc này thôi. Nhất định sẽ cho ngươi uống đến nằm sấp xuống”
Nàng là Thần nữ chuyên ủ rượu của thiên giới lại bị người ta cười nhạo là tửu lượng kém, truyền đi sẽ là hỏng hình tượng của nàng. Sư phụ chú trọng thanh danh đến đòi mạng của nàng không đánh nàng mới lạ
Tây Tề nghe nàng hạ chiến thư, chỉ cười khẽ ‘bất cứ lúc nào cũng có thể phụng bồi”
Dực San chưa từng thấy Tây Tề cười, lúc này nhìn đến ngây người “Tây Tề, thì ra ngươi cười rộ lên lại dễ nhìn như vậy ah”
Tây Tề giật mình, sắc mặt có chút không được tự nhiên
Lúc này, phía sau có người gọi Dực San “San San, lại đây một chút, có người tìm ngươi”
Nàng quay đầu, thấy là Hành Tư, liền nói “Tây Tề, ta đi trước, rảnh rỗi sẽ tìm người đấu rượu”
Nhìn Dực San và Hành Tư đi về phía tiền điện, Vô Khâu, Vô Thân tiến lên, nhìn Tây Tề vẫn đứng im không lên tiến, liền nói khích hắn ‘Tây Tề, thật ra là ngươi thích San San. Ngươi lại có thể nghẹn lâu như vậy, một chữ cũng không nói, đừng nói là người chậm chạp trong chuyện tình cảm như San San, cho dù có hỏa nhãn kim tinh cũng không thể nhìn ra tâm tư của ngươi nha. Long cung Thất công tử kia dù ngốc thế nào cũng đã thổ lộ qua, ngươi ngay cả thử một lần cũng không, xứng đáng sống cô đơn một mình”
“Đúng vậy. Loại chuyện thích này không thể nói đạo lý, nên ra tay thì ra tay, nếu không hối hận cũng đã muộn nha”
Vô Thân, Vô Khâu sợ thiên hạ không loạn nên ra sức giật giây Tây Tề hoành đao đoạt ái để bọn họ có náo nhiệt mà xem
Tây Tề lại im lặng hồi lâu mới đáp “ta sẽ không?”
Hắn sẽ không? sẽ không cái gì mới được chứ?
Vô Thân, Vô Khâu nhìn Tây Tề quay trở về phòng, lại nhìn nhau, hồi lâu vẫn không hiểu
“Là hắn nói tuy có ý với San San nhưng sẽ không làm chuyện chia rẽ San San và Hành Tư đúng không?”
“Hay là hắn thực ra rất muốn chia rẽ San San và Hành Tư quân nhưng lại không biết nên xuống tay thế nào?”
Tâm tư của nam nhân, có đôi khi cũng rất khó đoán
Rừng san hô ngũ quang thập sắc, rực rỡ vô cùng, Dực San nhìn mà hoa cả mắt. Nhưng sau khi bị ôm lần thứ n, bị hôn lần thứ n, bị đùa giỡn trêu chọc lần thứ n…Nàng lại cảm thấy rừng san hô còn nguy hiểm hơn lúc ở trên đụn mấy
Ngay lúc Dực San đang nghĩ hôm nay mình có thể ra khỏi rừng san hô hay không thì từ xa truyền đến thanh âm trung khí mười phần ‘Hành Tư quân? Phải Hành Tư quân đó không?”
Thanh âm càng lúc càng gần, Dực San tập trung nhìn, liền thấy một trung niên nam tử được vài tùy tùng vây quanh, rơi xuống trước mặt nàng và Hành Tư. Tuy Dực San không biết đối phương nhưng thông qua phục sức và cái sừng trên đầu thì vẫn có thể đoán được vị này chính là Đông Hải long vương
Đông Hải long vương người chưa đến gần đã nói liên thanh “vừa rồi có San Hô tinh báo có người nhìn giống Hành Tư ngươi đang ở trong rừng san hô, ta còn không tin lắm, nào ngờ quả thật là ngươi. Lần trước ngươi thay sư phụ ngươi tới đây tặng đồ, cũng không chịu ngồi lâu một chút, lần này không nói tiếng nào đã chạy đến rừng san hô đi dạo, thật sự là…Nha đầu nhà ta suốt ngày nhắc tới ngươi, khiến ta phiền muốn chết” lúc này hắn mới nhìn thấy tay của Hành Tư đang bị “móng vuốt’ của Dực San nắm chặt, liền ngẩn người, lời muốn nói liền ngừng lại. Hiển niên hắn chưa từng gặp phải tình trạng này, nghẹn đến đỏ mặt tía tai “vị này là…?”
Hành Tư chậm rãi giới thiệu “Thần Tiêu phủ, Dực San điện hạ”
Dực San nhìn sắc mặt của hắn, nghĩ Hành Tư đã quen mặt không chút thay đổi, thấy ai cũng không sửa. Vì tránh cho Đông Hải Long Vương mất hứng, nàng liền tươi cười tự giới thiệu mình “Long Vương hảo, ta là Thần Tiêu phủ Dực San. Nghe nói rừng san hô ở Đông Hải là độc nhất vô nhịn nên mới nhờ Hành Tư quân đưa ta đến xem, lại nghĩ lão nhân gia ngài chắc nhiều việc, nên không muốn tới Long cung quấy rầy,cũng không phải cố ý không chào hỏi ngài, thỉnh ngài thứ lỗi nha” Vì lúc trước nàng thường xuyên gây rối gặp chuyện nên việc làm nũng khoe mẽ với Trường Sinh Đại Đế và cha mẹ rất thuần thục.
Đông Hải bị biểu hiện nhu thuận giả dốc của Dực San làm cho rơi lệ: nếu nữ nhi của hắn cũng nhu thuận như thế, không biết tuổi thọ của hắn sẽ kéo dài thêm được bao nhiêu ngàn năm ah, cũng không cần vì nữ nhi si mê Hành Tư mà đặc biệt chạy tới đây tìm hắn.
Đông Hải Long Vương thu hồi tâm tình, ánh mắt quét qua chỗ Dực San và Hành Tư nhưng hắn còn chưa mở miệng, Hành Tư đã bất động thanh sắc kéo Dực San lại sát gần người mình. Đông Hải Long Vương lại rơi lệ lần nữa
Hắn tốt xấu gì cũng sống hơn bọn họ nhiều năm, cô nam quả nữ ở trong rừng san hô lại nắm tay nhau, hắn còn không đoán ra quan hệ của bọn họ sao? có cần phải ám chỉ rõ ràng như vậy không? cần không hả?
Nhưng là trưởng bối, Đông Hải Long Vương cũng vô cùng có hàm dưỡng, không biểu hiện nội tâm rối rắm ra mắt, điều chỉnh tâm tình, hỏi thăm Dực San về Trường Sinh Đại Đế nhưng khi nhìn Dực San, hắn lại bị một vấn đề khác quấy nhiễu “ ta đã gặp qua Trường Sinh Đại Đế vài lần nhưng đến nay cũng chỉ gặp qua trưởng tôn Dực Lam của Đế Quân, lại chưa từng gặp qua nha đầu ngươi, sao lại cảm thấy như đã từng quen biết?”
Khi Dực San còn làm Liễu San San từng đến Đông Hải long cung, Đông Hải Long Vương tuy chưa từng gặp qua nàng nhưng trong lúc vô tình cũng từng thấy thoáng qua. Dực San hồi tưởng lại bi kịch “phân tán hỏa lực” của nàng lúc đó, cảm thấy dù là từ góc độ bảo vệ hình tượng bản thân hay là quan hệ hữu hảo giữa Đông Hải long cung và nhà nàng thì vẫn không nên nhắc tới thì hơn. Vì thế nàng vẫn tiếp tục giả vờ ngoan ngoãn “ta lớn lên giống ca ca, Long Vương nếu đã gặp qua ca ca ta, cảm thấy ta có chút quen mắt cũng không có gì lạ”
Đông Hải Long Vương cảm thấy có lý, gật đầu chấp nhận, sau đó hỏi tình hình Trường Sinh Đại Đế gần đây
Đột nhiên Đông Hải Long Vương như nghĩ tới gì đó, quay đầu hỏi Hành Tư “Hành Tư, nghe nói ngươi gần đây lại quay về địa phủ tiếp nhận vị trí của Hợp Nghiêm?”
Hành Tư gật đầu.
“Vậy ta có chuyện làm phiền ngươi rồi” Đông Hải Long Vương vẻ mặt buồn rầu “ngươi có thể giúp ta hỏi thăm xem rốt cuộc tiểu nhi tử Ấn Trì không nên thân của ta đã coi trọng thiên kim nhà ai ở âm tào địa phủ? nghe nói lúc trước Ấn Trì đã đến địa phủ tìm nàng, sau khi bị bắt trở về thì cả ngày đòi chết đòi sống, hỏi hắn thì hắn lại không chịu nói. Ta thấy hắn cũng đã tới tuổi thành gia lập thất, liền tính vác cái mặt già nua này giúp hắn cầu hôn nhưng đến địa phủ thì không hỏi ra cô nương kia là ai, làm ta phiền lòng muốn chết”
“Chuyện này quả thật làm cho người ta rất phiền lòng”
Dọc đường từ Đông Hải trở về, Dực San có chút thất thần
Hành Tư quan sát nàng hồi lâu, nhịn không được hỏi “nghĩ gì vậy?”
Dực San có chút không yên lòng “ta nghĩ tới Ấn Trì”
Hành Tư: “…”
Dực San nói xong cũng biết mình lỡ lời, vội lắc đầu “ngươi đừng hiểu lầm. Ta là nhìn thấy rừng san hô liền nghĩ tới cây san hô và dạ minh châu Ấn Trì tặng ta, nếu lúc trước không có dạ minh châu của hắn cứu cấp, ta đã không có cơ hội quay về thiên đình, cho nên nếu có cơ hội, vẫn muốn giáp mặt cảm ơn hắn”
Tuy lúc trước nàng biến thành phàm nhân nhưng nếu ở địa phủ hồn phi phách tán, tiên nguyên bị hủy cũng giống như hồn phách tầm thường, rơi vào Nại Hà cũng sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Nhớ tới hai ngày hai đêm nàng ở chỗ Tắc Thủ, sắc mặt của Hành Tư liền trầm xuống. Khi đó, hắn cảm thấy lần đầu tiên muốn bảo hộ lại không bảo hộ được;lần đầu tiên có chuyện mình muốn làm mà không làm được; lần đầu tiên cảm thấy bị giày vò khi chờ đợi kết quả.
Nhìn sắc mặt Hành Tư không tốt, Dực San cũng đoán được hắn nhớ tới chuyện khi đó liền không nhắc tới nữa, ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay hắn, lắc lắc ‘đừng suy nghĩ, đều là chuyện quá khứ. Ngươi không thấy hiện ta rất vui vẻ sao?”
Thấy Hành Tư nắm chặt tay nàng nhưng vẫn trầm mặc. Dực San nghĩ nghĩ, bỏ tay hắn ra, đột nhiên trong tay có ngũ quang thập sắc lóng lánh, như hiến vật quý đưa tới trước mặt Hành Tư “ngươi nhìn đi, nhìn đi”
Hành Tư nhìn nhánh san hô trong tay nàng, tâm tình nặng nề cũng vơi đi không ít, khóe miệng run rẩy “ngươi bẻ lúc nào?”
Dực San cười vô liêm sỉ “lúc đi dạo trong rừng san hô”
Thấy Hành Tư nhíu mày không nói gì, nàng liền tiến lên “ngươi yên tâm, ta cũng không phải chỉ bẻ một cây mà cách một cây bẻ một cái, sẽ không bị phát hiện”
Tình huống như vậy còn có thể nghĩ tới chuyện bẻ san hô? Phủ quân đại nhân nào đó cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Trở lại Chuyển Sinh điện, Dực San chọn một cành san hô tự cho là đẹp nhất đưa cho Hành Tư,sau đó Hành Tư bị Tất Trì lôi đi xử lý công vụ, còn nàng đi tặng quà cho mọi người
Vô Thân, Vô Khâu vẫn lưu manh như trước. Dực San tùy tiện đưa cho bọn họ hai cành san hô, bị hai tên này quấn lấy moi tin “San San, Hành Tư quân ôm ngươi ra ngoài lâu như vậy, hắc, các ngươi đã là những gì rồi?”
Bọn họ hỏi như vậy làm Dực San nhớ tới đủ loại tình huống ở trên đụn mây và trong rừng san hô, không tự giác mà mặt đỏ bừng. Hai đệ nhất nhiều chuyện như Vô Thân, Vô Khâu thấy thế lập tức sáng mắt, lập tức dụ dỗ “San San, ngươi vậy là không đúng rồi. Tuy ngươi không nhớ rõ nhưng quan hệ có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia của chúng ta là không thể phủ nhận nha, ngươi và Hành Tư quân tiến triển thế nào, sao lại giấu chúng ta? nói không chừng chúng ta còn có thể góp ý cho ngươi nha, người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê mà” Cái gì gọi là trợn mắt nói dối? bọn họ chính là điển hình nha
Dực San híp mắt nhìn bọn họ, nghiến răng hỏi “các ngươi với ta là có nạn cùng chịu có phúc cùng hưởng?”
Vô Thân, Vô Khâu còn không biết xấu hổ mà gật đầu ‘đúng vậy nha”
“Vậy khi ta mới tới địa phủ, theo Tây Tề đến thế gian báo mộng, là ai châm chọc, hại ta bị cấm túc một tháng? lúc trước ở Sâm La điện, Tang Cách gây phiền toái với ta, không phải các ngươi lẩn đi rất nhanh sao? khi ta đánh thức Tây Tề, là ai nói đánh không lại hắn, chạy trốn còn nhanh hơn cả ta?” Dực San nhếch cằm, bộ dáng như tính nợ cũ
Vô Thân vội cắt ngang lời này “San San…ngươi đều nhớ lại hết rồi?”
Dực San nhíu mày “dù đã quên cái gì cũng không thể quên chuyện của Vô Thân, Vô Khâu các ngươi. Chúng ta đúng là có giao tình nha”
Những lời này, nghe rất quen tai
Vô Thân, Vô Khâu cảm giác da đầu run lên. Mà có thể không run được sao? Dực San không nhớ chuyện trước kia còn tốt, giờ đã nhớ ra, còn thêm thân phận Thần nữ, lực sát thương không phải tầm thường ah
Quả nhiên, Dực San vừa nói vừa rút kiếm ra.
Vô Thân, Vô Khâu không chút do dự, quay đầu bỏ chạy, mãi khi đến hậu viện mới dừng lại
Vô Khâu thấy Dực San không còn đuổi theo nữa, nghĩ nghĩ, hỏi “Vô Thân, sao chúng ta phải chạy?”
Vô Thân “ta cũng không biết”
Cái này có khả năng là do chột dạ trường kỳ ah.
Rất nhanh, Dực San đã tay cầm đao, khí thế rào rạt đuổi tới
Vô Thân, Vô Khâu tuy không muốn đánh lại nàng nhưng lòng nhiệt tình yêu thương của bọn họ lại bị coi thường, có chút không vui, vì thế ba người ở hậu viện chơi trò đuổi giết, nhất thời gà bay chó sủa.
Đang lúc dừng lại thở dốc, Dực San vô tình thấy Tây Tề áo khoác xộc xệch, khoanh tay dựa vào cây cột, nhìn chằm chằm bọn họ, không nói lời nào. Tiêu rồi, lại quên mất việc Tây Tề đang ngủ.
Dực San thầm thấy không ổn, đang định chuồn đi lại cảm thấy thái độ của Tây Tề lần này khác với lúc trước bị bọn họ đánh thức khi đang ngủ, nàng tò mò đi qua, cẩn thận đứng cách hắn ba bước, hỏi “Tây Tề, hôm nay ngươi không ngủ được sao?”
Tây Tề bị đánh thức nửa chừng mà lại bình tĩnh như thế, thật hiếm thấy
Tây Tề nhìn nàng một lát, chậm rãi nói ‘vì ngươi?”
Dực San còn chưa có phản ứng, Vô Thân, Vô Khâu nghe có mùi bát quái liền hưng phấn hẳn.
Tình huống như thế rất phù hợp với trong kịch nha: nam nhân vật chính ánh mắt thâm trầm, ngữ khí trầm ổn cùng với lời kịch điển hình
Tây Tề đây là muốn thổ lộ sao? là muốn tuyên chiến với Hành Tư sao? là muốn vì San San mà dẫn tới một trận đại chiến kinh thiên động địa sao?
Sự thật chứng minh là bọn hắn đã nghĩ nhiều rồi.
Tây Tề nhìn vẻ mặt mờ mịt của Dực San, lắc đầu thở dài “vì bị ngươi đánh thức”
Tây Tề bị đánh thức mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy?
Dực San kinh ngạc nhìn kỳ quan hiếm có khó gặp này, sau đó ngượng ngùng cười nói “như vậy sao, thật xấu hổ ah. Ta còn tưởng rằng hôm nay ngươi lại ngẫu nhiên không ngủ được chứ”
Tây Tề sửng sốt một hồi mới nói “ngươi…đều nhớ lại rồi?”
Dực San mỉm cười gật đầu “ừ, lúc trước đến chỗ Tư Mệnh Tinh Quân, nhìn qua đá Tam Sinh ở đó, đã nhớ lại chuyện trước kia”
Tây Tề cũng gật đầu ‘vậy tốt rồi”
Dực San thấy hắn phản ứng bình thản, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hai tay chống nạnh, bộ dáng hung hãn “hừ, chúng ta còn chưa đấu tửu lượng nha, nhất định phải tìm thời gian kết thúc việc này thôi. Nhất định sẽ cho ngươi uống đến nằm sấp xuống”
Nàng là Thần nữ chuyên ủ rượu của thiên giới lại bị người ta cười nhạo là tửu lượng kém, truyền đi sẽ là hỏng hình tượng của nàng. Sư phụ chú trọng thanh danh đến đòi mạng của nàng không đánh nàng mới lạ
Tây Tề nghe nàng hạ chiến thư, chỉ cười khẽ ‘bất cứ lúc nào cũng có thể phụng bồi”
Dực San chưa từng thấy Tây Tề cười, lúc này nhìn đến ngây người “Tây Tề, thì ra ngươi cười rộ lên lại dễ nhìn như vậy ah”
Tây Tề giật mình, sắc mặt có chút không được tự nhiên
Lúc này, phía sau có người gọi Dực San “San San, lại đây một chút, có người tìm ngươi”
Nàng quay đầu, thấy là Hành Tư, liền nói “Tây Tề, ta đi trước, rảnh rỗi sẽ tìm người đấu rượu”
Nhìn Dực San và Hành Tư đi về phía tiền điện, Vô Khâu, Vô Thân tiến lên, nhìn Tây Tề vẫn đứng im không lên tiến, liền nói khích hắn ‘Tây Tề, thật ra là ngươi thích San San. Ngươi lại có thể nghẹn lâu như vậy, một chữ cũng không nói, đừng nói là người chậm chạp trong chuyện tình cảm như San San, cho dù có hỏa nhãn kim tinh cũng không thể nhìn ra tâm tư của ngươi nha. Long cung Thất công tử kia dù ngốc thế nào cũng đã thổ lộ qua, ngươi ngay cả thử một lần cũng không, xứng đáng sống cô đơn một mình”
“Đúng vậy. Loại chuyện thích này không thể nói đạo lý, nên ra tay thì ra tay, nếu không hối hận cũng đã muộn nha”
Vô Thân, Vô Khâu sợ thiên hạ không loạn nên ra sức giật giây Tây Tề hoành đao đoạt ái để bọn họ có náo nhiệt mà xem
Tây Tề lại im lặng hồi lâu mới đáp “ta sẽ không?”
Hắn sẽ không? sẽ không cái gì mới được chứ?
Vô Thân, Vô Khâu nhìn Tây Tề quay trở về phòng, lại nhìn nhau, hồi lâu vẫn không hiểu
“Là hắn nói tuy có ý với San San nhưng sẽ không làm chuyện chia rẽ San San và Hành Tư đúng không?”
“Hay là hắn thực ra rất muốn chia rẽ San San và Hành Tư quân nhưng lại không biết nên xuống tay thế nào?”
Tâm tư của nam nhân, có đôi khi cũng rất khó đoán
Tác giả :
Nhược Nhược Dao