Âm Mưu Ngoại Tình
Chương 56: Gánh nặng
Do dự rất lâu, Hoa Diệp vẫn bấm số điện thoại đó.
“Rảnh không? Nếu rảnh, cùng nhau uống tách cà phê nhé?” Anh nói, ngữ khí bình thường, nhưng ít nhiều có chút căng thẳng. Anh cúi đầu nhìn bàn tay, đường chỉ tay quanh co khúc khuỷu. Đào Đào nói người có đường chỉ tay như vậy rất đa tình, anh bật cười. Từ “đa tình” này hình như vô cùng không hợp với anh.
“Hả?” Cô sững sờ, có thể là hơi bất ngờ, nhưng lập tức nói liền, “Có, em đã luyện đàn xong rồi, tối nay không có diễn.”
Anh nói địa điểm.
Anh đi đến cửa sổ, nhìn thấy hoa tuyết rơi xuống từ trên bầu trời. Những bông tuyết giống như chạy theo anh, ở Sơn Đông mấy ngày thì rơi mấy ngày. Sau cơn bão tuyết lần trước, Thanh Đài nắng mấy ngày liền, anh vừa đến Thanh Đài, thì tuyết lại rơi.
Anh kéo mạnh cửa sổ bằng kính, gió bấc lạnh căm thổi vào vù vù, đập lên mặt, đau lâm râm, nhưng không chỉ lạnh trên mặt, dường như đáy lòng cũng run rẩy. Tuy là lạnh, lạnh thấu xương cốt, nhưng cả người lại tỉnh táo lạ thường.
Tàu đến ga là sáu giờ sáng, trời ảm đạm. Anh và thư ký Trâu tự ai người nấy bắt xe về nhà, lát nữa còn phải quay về công ty, mấy ngày đi công tác, công việc tồn đọng rất nhiều, cuối năm rồi, có một số việc không thể trì hoãn. Vừa mở cửa, không khí lạnh lẽo đọng lại trong nhà làm anh hắt xì liên tục mấy cái, trên vật dụng trong nhà, trên nền nhà phủ một lớp bụi mỏng, trên kệ bếp đặt một cái ly, vẫn là ly sữa anh uống trước khi công tác ở Sơn Đông. Lúc vội thu dọn hành lý, quên đóng ngăn tủ, bây giờ vẫn còn mở toang, thứ đầu tiên chiếu vào tầm mắt là một chiếc hộp vẫn chưa bóc, đó là hộp quà mua vào tối hôm tiệc tái hôn của Nhạc Tĩnh Phân tham gia cùng Đào Đào, vẫn chưa có cơ hội phát huy tác dụng.
Hiển nhiên, mấy ngày nay, Đào Đào vẫn chưa bước vào nhà một bước.
Trước đây, cô luôn tự giễu mình là trạch nữ. Ngoài đi làm, thời gian còn lại cô đều ở trong nhà, làm việc nhà, nghe nhạc, lên mạng, thời gian liền trôi qua trong phút chốc, cô cảm thấy rất vui rất đầy đủ.
Bây giờ cô không làm trạch nữ, đổi thành làm kẻ lang thang rồi.
Tối hôm ấy, thật không nên ra tay. Nếu kiềm chế được một chú thôi thì bây giờ cô hẳn sẽ trừng mắt thật to, khoa trương nhìn anh và hình dung khi không có cô ở bên anh trông bẩn thỉu như thế nào, sắc mặt tiều tụy bao nhiêu, sau đó đẩy anh vào nhà tắm, chuẩn bị nước nóng cho anh, tự nhiên nhìn anh cởi quần áo, ngồi xuống bên cạnh bồn tắm, đôi môi hồng hào chu lên, đợi anh rửa mặt xong, mới sáp đến bảo anh hôn một cái. Bữa sáng nhất định vừa phong phú vừa nóng hổi, anh quen ngồi đối diện với cô ăn cơm, nhưng cô nhất định phải kéo ghế đến bên cạnh anh, tay kề tay, chân kề chân, thỉnh thoảng nghiêng mặt qua, nhìn anh dịu dàng, ỏn ẻn hỏi: Chồng ơi, có nhớ em không? Anh vùi đầu ăn cơm, không tiếp lời. Trên mặt tuy hờ hững nhưng trong lòng lại vì cô mà nảy sinh một tia dịu dàng như nước. “Có biết thế nào gọi là tiểu biệt thắng ly hôn không hả?” Cô trợn mắt, lầm bầm.
Anh biết, nhưng không trả lời cô.
Lần này, thứ cô cho anh là một căn nhà lạnh lẽo.
Thế nhưng, lúc đó anh thật sự tức giận đến cực điểm. Tại sao cô phải chỉ trích Kinh Nghệ, tại sao không suy nghĩ kỹ càng mà nói ra lời ngu ngốc “gái điếm” như thế? Sinh nhật Trương Hoằng, mỗi người đều mời rượu, nhưng cô lại ngồi đó không nhúc nhích. Anh quay lại nhìn cô thì cô xoay người, đuổi theo Tiêu Tử Hoàn ra khỏi cửa. Anh hi vọng cô có thể biểu hiện tốt trước mặt bạn bè anh biết bao nhiêu, huống hồ Mộc Ca cũng đang ở đó. Trên đời này chỉ có một Hứa Mộc Ca, anh không so sánh cô với Mộc Ca, nhưng chí ít không thể trẻ con, bướng bỉnh giống như một đứa trẻ.
Anh nhắm mắt lại, không thể nghĩ tiếp nữa. Cô là viên minh châu được nâng niu trong lòng bàn tay, không hiểu thế sự, có lẽ anh đã dùng sai cách.
Tắm rửa xong, quần áo ném vào giỏ đồ giặt, cũng không ăn sáng, nhìn lướt một vòng, thở dài, đóng cửa lại xuống lầu đến văn phòng.
“Đến rồi!” Anh gật gật đầu với cô. Hoàng hôn ngày đông, ở một quán cà phê vừa có không khí, vừa có tình cảm, nhìn người tới người lui, nghe độc tấu dương cầm du dương êm tai, thật là một loại hưởng thụ.
Cô mỉm cười nhã nhặn, ngồi xuống ghế sofa đối diện anh.
Vẫn giống như trước đây, ăn mặt giản dị, trang điểm nhạt, không đeo bất cứ trang sức nào, tóc dài thả sau vai, cười lên trong mắt tựa như có sóng nước dập dềnh. “Diệp, đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi điện cho em, lúc đó em tưởng mình nghe nhầm chứ.”
“Ừ!” Anh bưng cà phê lên, nhìn chất lỏng màu nâu trong ly, dạ dày bỗng nhiên co rút. Sáng không ăn sáng, cả buổi sáng rất bận, uống rất nhiều nước, đến giờ cơm trưa, cũng không muốn ăn. Ở bên ngoài mấy ngày, cứ tiệc tùng liên miên, uống không ít rượu. Cái dạ dày yếu ớt này của anh, sợ là sắp biểu tình nữa rồi.
“Diệp, chỗ này của anh…” Cô chỉ chỉ bên trái cằm anh, ở đó có hai chấm đỏ nho nhỏ.
“Cạo râu đụng phải bị rách, không có gì.” Anh sờ sờ, “Dạo này em vẫn khỏe chứ?”
“Không phải anh đều biết cả hay sao, buổi diễn đầu tiên tạm ổn, sau đó thì diễn liên tiếp, bây giờ trong đoàn đang tập chương trình thăm hỏi năm mới cơ sở, có hơi bận!”
“Các mặt khác thì sao? Có đi thăm bố em không?” Anh cau mày.
Cô ngoảnh mặt sang một bên, nhìn cô bé đang đàn piano ở giữa sân khấu, “Có thăm rồi. Bây giờ ông ấy đang bị người phụ nữ đó thuần hóa đến không còn góc cạnh nữa, có điều ông ấy rất hạnh phúc. Người phụ nữ đó cứ hỏi em một tháng được bao nhiêu tiền, quen biết những ai, bà ta có một cô con gái đang học sư phạm, muốn em giới thiệu cho một sĩ quan trong quân khu. Em nghe mà thấy phiền, ở nhà chưa đến một tiếng đồng hồ liền bỏ về.”
Anh khẽ nhắm mắt, dựa người lên sofa, “Sĩ quan được yêu thích như vậy?”
“Diệp,” cô nghe ra sự mỉa mai trong ngữ khí của anh, xoay người lại nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng anh lại dời tầm mắt đi, “Mộc Ca, anh sống rất hạnh phúc nên mong em cũng có thể tìm được hạnh phúc thuộc về em.”
Cô ngẩng đầu lên, chớp mắt với chùm đèn trên trần nhà, khi cô cúi đầu xuống, anh nhìn thấy khóe mắt cô hơi ướt.
“Nhất định là Trương Hoằng nhiều chuyện. Diệp, em vì muốn hạnh phúc nên mới quyết định bắt đầu một tình cảm mới. Đại tá Bạch thật sự là một người rất tốt.”
“Em xứng đáng với người tốt hơn.” Anh hơi sốt ruột.
“Người tốt hơn là chồng người ta.” Cô tiếp lời rất nhanh, “Diệp, có thể đừng quan tâm đến em nữa được không, anh như vậy, em sẽ có gánh nặng, em sẽ luôn lưu luyến quá khứ, làm sao mà bước tiếp được?”
Anh ngây người.
“Đại tá Bạch mặt mũi xấu xí, tuổi cũng hơi lớn, đã từng kết hôn, nhưng em cũng từng kết hôn, cũng không phải thiếu nữ mười tám. Đối với loại phụ nữ không biết quý trọng như vậy, bây giờ có thể gặp được một người đàn ông thích hợp đã là may mắn lắm rồi. Em không dám đòi hỏi gì hơn.” Cô che miệng đau khổ, nước mắt đã rơi không ngừng.
“Không được nói mình như vậy, cuộc hôn nhân đó của em chỉ là một thỏa thuận, không phải sự thật.”
“Ai mà tin chứ? Cho dù chứng minh thì lại thế nào? Lẽ nào cả đời này em còn có thể đợi được người em yêu sâu đậm hay sao?” Cô mỉm cười châm biếm.
Bốn bề yên tĩnh, chỉ có âm nhạc du dương. Là bản dương cầm được Richard cải biên từ bản nhạc violin “Lương Chúc”, cô bé đang đàn đến chương “Hóa điệp”, nốt nhạc đẹp đẽ vừa đau buồn, giống như mưa phùn, bay lả tả rơi đầy mặt đất.
“Rảnh không? Nếu rảnh, cùng nhau uống tách cà phê nhé?” Anh nói, ngữ khí bình thường, nhưng ít nhiều có chút căng thẳng. Anh cúi đầu nhìn bàn tay, đường chỉ tay quanh co khúc khuỷu. Đào Đào nói người có đường chỉ tay như vậy rất đa tình, anh bật cười. Từ “đa tình” này hình như vô cùng không hợp với anh.
“Hả?” Cô sững sờ, có thể là hơi bất ngờ, nhưng lập tức nói liền, “Có, em đã luyện đàn xong rồi, tối nay không có diễn.”
Anh nói địa điểm.
Anh đi đến cửa sổ, nhìn thấy hoa tuyết rơi xuống từ trên bầu trời. Những bông tuyết giống như chạy theo anh, ở Sơn Đông mấy ngày thì rơi mấy ngày. Sau cơn bão tuyết lần trước, Thanh Đài nắng mấy ngày liền, anh vừa đến Thanh Đài, thì tuyết lại rơi.
Anh kéo mạnh cửa sổ bằng kính, gió bấc lạnh căm thổi vào vù vù, đập lên mặt, đau lâm râm, nhưng không chỉ lạnh trên mặt, dường như đáy lòng cũng run rẩy. Tuy là lạnh, lạnh thấu xương cốt, nhưng cả người lại tỉnh táo lạ thường.
Tàu đến ga là sáu giờ sáng, trời ảm đạm. Anh và thư ký Trâu tự ai người nấy bắt xe về nhà, lát nữa còn phải quay về công ty, mấy ngày đi công tác, công việc tồn đọng rất nhiều, cuối năm rồi, có một số việc không thể trì hoãn. Vừa mở cửa, không khí lạnh lẽo đọng lại trong nhà làm anh hắt xì liên tục mấy cái, trên vật dụng trong nhà, trên nền nhà phủ một lớp bụi mỏng, trên kệ bếp đặt một cái ly, vẫn là ly sữa anh uống trước khi công tác ở Sơn Đông. Lúc vội thu dọn hành lý, quên đóng ngăn tủ, bây giờ vẫn còn mở toang, thứ đầu tiên chiếu vào tầm mắt là một chiếc hộp vẫn chưa bóc, đó là hộp quà mua vào tối hôm tiệc tái hôn của Nhạc Tĩnh Phân tham gia cùng Đào Đào, vẫn chưa có cơ hội phát huy tác dụng.
Hiển nhiên, mấy ngày nay, Đào Đào vẫn chưa bước vào nhà một bước.
Trước đây, cô luôn tự giễu mình là trạch nữ. Ngoài đi làm, thời gian còn lại cô đều ở trong nhà, làm việc nhà, nghe nhạc, lên mạng, thời gian liền trôi qua trong phút chốc, cô cảm thấy rất vui rất đầy đủ.
Bây giờ cô không làm trạch nữ, đổi thành làm kẻ lang thang rồi.
Tối hôm ấy, thật không nên ra tay. Nếu kiềm chế được một chú thôi thì bây giờ cô hẳn sẽ trừng mắt thật to, khoa trương nhìn anh và hình dung khi không có cô ở bên anh trông bẩn thỉu như thế nào, sắc mặt tiều tụy bao nhiêu, sau đó đẩy anh vào nhà tắm, chuẩn bị nước nóng cho anh, tự nhiên nhìn anh cởi quần áo, ngồi xuống bên cạnh bồn tắm, đôi môi hồng hào chu lên, đợi anh rửa mặt xong, mới sáp đến bảo anh hôn một cái. Bữa sáng nhất định vừa phong phú vừa nóng hổi, anh quen ngồi đối diện với cô ăn cơm, nhưng cô nhất định phải kéo ghế đến bên cạnh anh, tay kề tay, chân kề chân, thỉnh thoảng nghiêng mặt qua, nhìn anh dịu dàng, ỏn ẻn hỏi: Chồng ơi, có nhớ em không? Anh vùi đầu ăn cơm, không tiếp lời. Trên mặt tuy hờ hững nhưng trong lòng lại vì cô mà nảy sinh một tia dịu dàng như nước. “Có biết thế nào gọi là tiểu biệt thắng ly hôn không hả?” Cô trợn mắt, lầm bầm.
Anh biết, nhưng không trả lời cô.
Lần này, thứ cô cho anh là một căn nhà lạnh lẽo.
Thế nhưng, lúc đó anh thật sự tức giận đến cực điểm. Tại sao cô phải chỉ trích Kinh Nghệ, tại sao không suy nghĩ kỹ càng mà nói ra lời ngu ngốc “gái điếm” như thế? Sinh nhật Trương Hoằng, mỗi người đều mời rượu, nhưng cô lại ngồi đó không nhúc nhích. Anh quay lại nhìn cô thì cô xoay người, đuổi theo Tiêu Tử Hoàn ra khỏi cửa. Anh hi vọng cô có thể biểu hiện tốt trước mặt bạn bè anh biết bao nhiêu, huống hồ Mộc Ca cũng đang ở đó. Trên đời này chỉ có một Hứa Mộc Ca, anh không so sánh cô với Mộc Ca, nhưng chí ít không thể trẻ con, bướng bỉnh giống như một đứa trẻ.
Anh nhắm mắt lại, không thể nghĩ tiếp nữa. Cô là viên minh châu được nâng niu trong lòng bàn tay, không hiểu thế sự, có lẽ anh đã dùng sai cách.
Tắm rửa xong, quần áo ném vào giỏ đồ giặt, cũng không ăn sáng, nhìn lướt một vòng, thở dài, đóng cửa lại xuống lầu đến văn phòng.
“Đến rồi!” Anh gật gật đầu với cô. Hoàng hôn ngày đông, ở một quán cà phê vừa có không khí, vừa có tình cảm, nhìn người tới người lui, nghe độc tấu dương cầm du dương êm tai, thật là một loại hưởng thụ.
Cô mỉm cười nhã nhặn, ngồi xuống ghế sofa đối diện anh.
Vẫn giống như trước đây, ăn mặt giản dị, trang điểm nhạt, không đeo bất cứ trang sức nào, tóc dài thả sau vai, cười lên trong mắt tựa như có sóng nước dập dềnh. “Diệp, đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi điện cho em, lúc đó em tưởng mình nghe nhầm chứ.”
“Ừ!” Anh bưng cà phê lên, nhìn chất lỏng màu nâu trong ly, dạ dày bỗng nhiên co rút. Sáng không ăn sáng, cả buổi sáng rất bận, uống rất nhiều nước, đến giờ cơm trưa, cũng không muốn ăn. Ở bên ngoài mấy ngày, cứ tiệc tùng liên miên, uống không ít rượu. Cái dạ dày yếu ớt này của anh, sợ là sắp biểu tình nữa rồi.
“Diệp, chỗ này của anh…” Cô chỉ chỉ bên trái cằm anh, ở đó có hai chấm đỏ nho nhỏ.
“Cạo râu đụng phải bị rách, không có gì.” Anh sờ sờ, “Dạo này em vẫn khỏe chứ?”
“Không phải anh đều biết cả hay sao, buổi diễn đầu tiên tạm ổn, sau đó thì diễn liên tiếp, bây giờ trong đoàn đang tập chương trình thăm hỏi năm mới cơ sở, có hơi bận!”
“Các mặt khác thì sao? Có đi thăm bố em không?” Anh cau mày.
Cô ngoảnh mặt sang một bên, nhìn cô bé đang đàn piano ở giữa sân khấu, “Có thăm rồi. Bây giờ ông ấy đang bị người phụ nữ đó thuần hóa đến không còn góc cạnh nữa, có điều ông ấy rất hạnh phúc. Người phụ nữ đó cứ hỏi em một tháng được bao nhiêu tiền, quen biết những ai, bà ta có một cô con gái đang học sư phạm, muốn em giới thiệu cho một sĩ quan trong quân khu. Em nghe mà thấy phiền, ở nhà chưa đến một tiếng đồng hồ liền bỏ về.”
Anh khẽ nhắm mắt, dựa người lên sofa, “Sĩ quan được yêu thích như vậy?”
“Diệp,” cô nghe ra sự mỉa mai trong ngữ khí của anh, xoay người lại nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng anh lại dời tầm mắt đi, “Mộc Ca, anh sống rất hạnh phúc nên mong em cũng có thể tìm được hạnh phúc thuộc về em.”
Cô ngẩng đầu lên, chớp mắt với chùm đèn trên trần nhà, khi cô cúi đầu xuống, anh nhìn thấy khóe mắt cô hơi ướt.
“Nhất định là Trương Hoằng nhiều chuyện. Diệp, em vì muốn hạnh phúc nên mới quyết định bắt đầu một tình cảm mới. Đại tá Bạch thật sự là một người rất tốt.”
“Em xứng đáng với người tốt hơn.” Anh hơi sốt ruột.
“Người tốt hơn là chồng người ta.” Cô tiếp lời rất nhanh, “Diệp, có thể đừng quan tâm đến em nữa được không, anh như vậy, em sẽ có gánh nặng, em sẽ luôn lưu luyến quá khứ, làm sao mà bước tiếp được?”
Anh ngây người.
“Đại tá Bạch mặt mũi xấu xí, tuổi cũng hơi lớn, đã từng kết hôn, nhưng em cũng từng kết hôn, cũng không phải thiếu nữ mười tám. Đối với loại phụ nữ không biết quý trọng như vậy, bây giờ có thể gặp được một người đàn ông thích hợp đã là may mắn lắm rồi. Em không dám đòi hỏi gì hơn.” Cô che miệng đau khổ, nước mắt đã rơi không ngừng.
“Không được nói mình như vậy, cuộc hôn nhân đó của em chỉ là một thỏa thuận, không phải sự thật.”
“Ai mà tin chứ? Cho dù chứng minh thì lại thế nào? Lẽ nào cả đời này em còn có thể đợi được người em yêu sâu đậm hay sao?” Cô mỉm cười châm biếm.
Bốn bề yên tĩnh, chỉ có âm nhạc du dương. Là bản dương cầm được Richard cải biên từ bản nhạc violin “Lương Chúc”, cô bé đang đàn đến chương “Hóa điệp”, nốt nhạc đẹp đẽ vừa đau buồn, giống như mưa phùn, bay lả tả rơi đầy mặt đất.
Tác giả :
Lâm Địch Nhi