Âm Mưu Ngoại Tình
Chương 52: Tập gym
Im lặng, hít thở, bất động. Mặt không cảm xúc, đây là Đào Đào.
Hứa Mộc Ca vẫn cười giống như nhìn thấy người thân cửu biệt trùng phùng, thậm chí còn nắm lấy tay Đào Đào, rất chặt, “Hôm đó, Diệp sốt ruột sắp điên luôn, em đã về nhà hả? Ừ, chị nói anh ấy vài câu, sao có thể đối xử với vợ như vậy chứ! Anh ấy có xin lỗi em không?”
“Tôi nói chúng tôi ân ái như keo với sơn, liệu chị có rất thất vọng không?” Tuy là vợ danh chính ngôn thuận trên pháp luật của Hoa Diệp nhưng đứng trước mặt Hứa Mộc Ca, luôn khiến cô nảy sinh nỗi bất lực và bi ai. Cô không có vốn liếng gì để khoe khoang giống như Hứa Mộc Ca, nếu lúc này có một chiếc ô tô chạy qua, đúng lúc Hoa Diệp đang đứng ở bên đường, cô có thể khẳng định, người mà Hoa Diệp xông đến trước chắc chắn sẽ là Hứa Mộc Ca, không phải anh cố ý, chỉ là xuất phát từ bản năng của nội tâm mà thôi.
Tình yêu của anh và Hứa Mộc Ca, đã tự nhiên tới mức hòa tan vào trong xương tủy của nhau rồi.
“Đồ ngốc, chị vui còn không kịp nữa là! Nào, chị em mình đứng bên này.” Cô ta niềm nở dắt Đào Đào đi. Đến dưới mái hiên quán cà phê, bên đường có tấm biển quảng cáo to to, che chắn gió lạnh từ phương bắc mặc ý thổi đến.
“Cảm thấy anh ấy thế nào?” Ngữ khí quen thuộc của cô ta, giống như Đào Đào và cô ta là bạn thân không có bí mật vậy. Người đàn ông uống nước cùng cô ta mỉm cười với cô ta qua lớp kính, cô ta vẫy tay đáp lại.
Đào Đào liếc nhìn người đàn ông, không hiểu cô ta muốn hỏi gì.
Hứa Mộc Ca cười khẽ, “Bạn của trưởng đoàn văn công, công tác ở bộ tác chiến quân khu, chuyên gia ngư lôi, quân hàm đại tá. Ngoại hình tạm ổn, chỉ tiếc là đầu hơi ít tóc, có thể là dùng não quá mức. Sau khi anh ấy xem buổi diễn đầu tiên của chị, đã nhờ trưởng đoàn giới thiệu giúp. Hôm nay là lần đầu tiên bọn chị gặp nhau, anh ấy rất hài hước, nói chuyện với anh ấy, cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Chị định qua lại với anh ấy thử.”
Đào Đào nhìn cô ta, buột miệng hỏi: “Tại sao?”
“Hả?” Hứa Mộc Ca nhướng đôi mày liễu xinh đẹp.
“Chị không yêu Hoa Diệp nữa sao?”
Hứa Mộc Ca nhìn cô chăm chăm một hồi, trong mắt thoáng qua tia cay đắng, “Tiểu Đào thật là ngây thơ, sao chị còn có thể yêu Hoa Diệp cơ chứ, anh ấy là chồng em.”
Nhưng mà… Đào Đào không hiểu, Hứa Mộc Ca chắc biết quan hệ hiện tại giữa cô và Hoa Diệp đã đến bên bờ, cô ta cố ý ly hôn về nước, nếu Hoa Diệp ly hôn rồi thì chẳng phải họ sẽ có thể được người có tình sẽ thành vợ chồng hay sao?
“Chị chưa nhìn thấy Hoa Diệp hung dữ với ai như thế bao giờ, vì em là vợ của anh ấy, anh ấy càng mong em có được sự khẳng định và thừa nhận của bạn bè. Cho nên anh ấy nghe những lời Kinh Nghệ nói, mới mất kiểm soát như thế. Kinh Nghệ được ngài tư lệnh là bố chị ấy nuông chiều thành ra ngang ngược, làm việc luôn không nghĩ đến cảm nhận của người khác, đối với Tiêu Tử Hoàn, chị ấy lún quá sâu, bước không ra, người nào nói thì chị ấy cáu với người đó, bọn chị ở trước mặt chị ấy đều không dám nhắc đến, em nhỏ hơn chị ấy nhiều như thế, em nói chị ấy còn không nổi điên hay sao? Nhưng việc này, một lòng bàn tay vỗ không kêu, chỉ cần Tiêu Tử Hoàn lập trường kiên định, việc gì cũng đều sẽ không xảy ra. Tiểu Đào, Diệp thật sự rất quan tâm đến em, rất thích em, giận anh ấy vài ngày rồi cho anh ấy bậc thang để xuống nhé!”
Đào Đào nhìn khuôn mặt xinh đẹp cười tươi như hoa của Hứa Mộc Ca, bỗng cảm thấy khắp người giăng một sợi tơ vô hình, trói chặt tứ chi cô lại, miệng cũng bị chặn cứng, cô có thể nhìn thấy mọi thứ xảy ra nhưng không thể mở miệng phản bác, cũng không thể vùng vẫy.
Hứa Mộc Ca thật sự đã cắt đứt tình yêu với Hoa Diệp rồi? Đây là sự thỏa hiệp với số phận hay là sự từ bỏ bất đắc dĩ?
Vậy cô đau đến chết đi sống lại rốt cuộc là vì điều gì? Thật nực cười và cũng thật mỉa mai!
Tiến tới cũng không phải, lùi lại cũng không phải, dậm chân tại chỗ gần như lại không cam tâm.
Thật là khốn đốn.
“Em đến cùng bạn à?” Tả Tu Nhiên xách hai túi giấy to đứng trên đường nhìn dáo dác, nhìn thấy hai người dưới mái hiên, bước nhanh đến bên này.
“Là đồng nghiệp.” Trong lòng Đào Đào bức bối, giới thiệu đơn giản hai người với nhau, “Đây là Hứa Mộc Ca, đây là thầy Tả.”
Hứa Mộc Ca lịch sự gật đầu, “Tôi lạnh nhạt với bạn lâu quá rồi, phải vào thôi.”
“Ừm, tạm biệt!” Đào Đào đờ đẫn nói, nhìn Hứa Mộc Ca lướt qua, người đàn ông hói đầu chu đáo đón lấy áo khoác của cô ta, vẫy tay bảo phục vụ đến, đại khái là gọi cho cô ta một ly nước nóng.
“Này, bảo cô đừng có tùy tiện bỏ đi mà. Sao không nghe lời gì hết vậy?” Tả Tu Nhiên trừng mắt nhìn cô.
Cô khẽ run rẩy, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hai người trong cửa kính, “Chị ấy rất đẹp, có phải không?”
“Khí chất không tệ!” Tả Tu Nhiên bình luận đúng trọng tâm.
“Người đàn ông đó không xứng với chị ấy!” Nếu Hoa Diệp biết đối tượng hẹn hò của Hứa Mộc Ca là như thế này, sẽ có phản ứng gì?
“Cô và chồng cô có xứng không?” Tả Tu Nhiên híp mắt, khóe miệng hiện lên một tia mỉa mai.
Đào Đào chậm rãi xoay người như một pha chiếu chậm, không nói lấy một câu, thẳng lưng đi về phía đậu xe.
Tả Tu Nhiên thở ra một hơi khí nóng với bầu trời đêm, giành tiến lên trước, choàng qua vai cô, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, “Có muốn được ngủ một giấc thật ngon không? Muốn thì đi theo tôi.”
Cô từ từ nhắm mắt lại, gật gật đầu.
Cô gái tiếp đón trong câu lạc bộ tập gym mặc đồ thể thao đỏ tươi đứng ngay cửa mỉm cười nói với hai người: “Chào mừng quý khách!”
“Vào trong thay đồ đi.” Anh đưa túi giấy cho cô, đẩy cô vào phòng thay đồ.
Đồ thể thao sọc xanh trắng xen kẽ, giày cũng cùng kiểu, rất vừa người, rất vừa chân, cô chưa từng nói anh biết số đo, cô nhìn mình trong gương, sững sờ.
Anh cũng đã thay đồ, áo thun cộc tay, cơ bắp rắn chắc trên cánh tay lộ ra đẹp đẽ. Hình như anh là khách quen, máy nào nằm ở đâu đều rất quen thuộc, các huấn luyện viên của câu lạc bộ nhìn thấy cô, nháy mắt mờ ám với cô.
Anh dẫn cô đến trước máy chạy bộ, bảo cô đứng lên, chỉnh tốc độc và thời gian cho ô, “Mới bắt đầu thì phải chậm một tí, làm nóng người rất quan trọng.”
Cô gật gật đầu.
“Thả lỏng… thả lỏng…” Anh kéo nhẹ eo cô giúp cô làm động tác kéo duỗi, “Cảm giác được chưa? Tư thế này giúp cho cơ thịt phần mông được kéo giãn.”
Sự tiếp xúc thân thể như có như không như vậy khiến Đào Đào vô cùng mất tự nhiên, không kiểm soát được lại đỏ mặt.
“Xóa sạch mọi suy nghĩ trong đầu đi cho tôi, chuyên tâm vận động.” Anh đập cô một cái.
Cô cúi đầu nhìn điểm đỏ nhỏ nhảy lên nhảy xuống trên bàn hiển thị trước máy chạy bộ, nghe tiếng ầm ầm mà máy chạy bộ truyền đến, suy nghĩ của cô bị đủ thứ lấp đầy.
Cô chạy được mười lăm phút. Anh lại dẫn cô đi chạy xe đạp, leo cầu thang.” Phụ nữ không phải gầy là đẹp, không có người đàn ông nào thích ôm một bộ xương ngủ cả. Lưng phải thẳng.” Anh ôm lấy eo cô từ đằng sau, “Nếu không lưng sẽ bị thương.”
Đào Đào đã mồ hôi đầm đìa, cảm thấy hơi thở từ mũi anh phả lên đằng sau cái cổ đầy mồ hôi của mình, cô bất giác đẩy tay anh ra, dưới làn da trắng nõn dường như hiện lên tia máu, cúi đầu xuống, “Tôi biết rồi, để tôi tự làm.”
“Ừ!” Bàn tay đặt trên sau eo cô khẽ buông ra.
Một sợi tóc rơi xuống trước trán, anh đưa tay lên, vén sợi tóc đó ra sau tai cho cô.
Toàn thân cô cứng ngắc. Suýt thì ngã khỏi xe đạp.
Anh lùi lại một bước, cong cong khóe miệng, “Tôi cũng đi chạy bộ một lát.”
Lần đầu tiên đến, huấn luyện viên nói không được vận động quá độ. Sau một tiếng rưỡi, cô xuống xe đạp, cảm thấy xương cốt toàn thân như rã rời. Tắm nước nóng đi ra, Tả Tu Nhiên đã đội đầu tóc ướt nhẹp đứng ngoài cửa đợi.
Cô tưởng họ sẽ trực tiếp về nhà, nhưng anh lại đưa cô đến một quán bar nhỏ, hai người không chọn bàn, mà ngồi trước quầy rượu, mỗi người một chai bia.
“Vận động xong, uống một ly bia, lỗ chân lông toàn thân đều được thoải mái.” Cơ ngực rắn rỏi đẹp đẽ dưới áo, nhấp nhô lên xuống theo hô hấp của anh. Anh cầm chai bia lên uống một ngụm.
Cô, nhìn chất lỏng màu vàng trong chai, ngón tay gõ nhẹ giống như bấm đàn, dường như không để ý.
Anh cười cười, ngó nhìn tóc cô, thêm một lát nữa chắc sẽ khô thôi!
Uống bia xong, lái xe về nhà. Lúc xuống xe, cô đã ngáp lên ngáp xuống.
“Ngủ ngon!” Anh kéo cửa xe ra giúp cô, xoa xoa tóc cô.
“Thầy Tả…” Đi vào trong sân, cô ngoảnh đầu lại, bỗng gọi anh lại.
Anh hạ cửa xe xuống, nhìn cô.
Cô muốn nói “cảm ơn”, nhưng lại cảm thấy câu này rất giả tạo rất nhạt nhẽo, thế là vẫy tay, “Đi đường cẩn thận, mai gặp!”
Anh nháy mắt với cô, quay đầu xe lái đi.
Đêm nay, quả thật cô ngủ không mộng mị cho đến sáng, tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái…
Hứa Mộc Ca vẫn cười giống như nhìn thấy người thân cửu biệt trùng phùng, thậm chí còn nắm lấy tay Đào Đào, rất chặt, “Hôm đó, Diệp sốt ruột sắp điên luôn, em đã về nhà hả? Ừ, chị nói anh ấy vài câu, sao có thể đối xử với vợ như vậy chứ! Anh ấy có xin lỗi em không?”
“Tôi nói chúng tôi ân ái như keo với sơn, liệu chị có rất thất vọng không?” Tuy là vợ danh chính ngôn thuận trên pháp luật của Hoa Diệp nhưng đứng trước mặt Hứa Mộc Ca, luôn khiến cô nảy sinh nỗi bất lực và bi ai. Cô không có vốn liếng gì để khoe khoang giống như Hứa Mộc Ca, nếu lúc này có một chiếc ô tô chạy qua, đúng lúc Hoa Diệp đang đứng ở bên đường, cô có thể khẳng định, người mà Hoa Diệp xông đến trước chắc chắn sẽ là Hứa Mộc Ca, không phải anh cố ý, chỉ là xuất phát từ bản năng của nội tâm mà thôi.
Tình yêu của anh và Hứa Mộc Ca, đã tự nhiên tới mức hòa tan vào trong xương tủy của nhau rồi.
“Đồ ngốc, chị vui còn không kịp nữa là! Nào, chị em mình đứng bên này.” Cô ta niềm nở dắt Đào Đào đi. Đến dưới mái hiên quán cà phê, bên đường có tấm biển quảng cáo to to, che chắn gió lạnh từ phương bắc mặc ý thổi đến.
“Cảm thấy anh ấy thế nào?” Ngữ khí quen thuộc của cô ta, giống như Đào Đào và cô ta là bạn thân không có bí mật vậy. Người đàn ông uống nước cùng cô ta mỉm cười với cô ta qua lớp kính, cô ta vẫy tay đáp lại.
Đào Đào liếc nhìn người đàn ông, không hiểu cô ta muốn hỏi gì.
Hứa Mộc Ca cười khẽ, “Bạn của trưởng đoàn văn công, công tác ở bộ tác chiến quân khu, chuyên gia ngư lôi, quân hàm đại tá. Ngoại hình tạm ổn, chỉ tiếc là đầu hơi ít tóc, có thể là dùng não quá mức. Sau khi anh ấy xem buổi diễn đầu tiên của chị, đã nhờ trưởng đoàn giới thiệu giúp. Hôm nay là lần đầu tiên bọn chị gặp nhau, anh ấy rất hài hước, nói chuyện với anh ấy, cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Chị định qua lại với anh ấy thử.”
Đào Đào nhìn cô ta, buột miệng hỏi: “Tại sao?”
“Hả?” Hứa Mộc Ca nhướng đôi mày liễu xinh đẹp.
“Chị không yêu Hoa Diệp nữa sao?”
Hứa Mộc Ca nhìn cô chăm chăm một hồi, trong mắt thoáng qua tia cay đắng, “Tiểu Đào thật là ngây thơ, sao chị còn có thể yêu Hoa Diệp cơ chứ, anh ấy là chồng em.”
Nhưng mà… Đào Đào không hiểu, Hứa Mộc Ca chắc biết quan hệ hiện tại giữa cô và Hoa Diệp đã đến bên bờ, cô ta cố ý ly hôn về nước, nếu Hoa Diệp ly hôn rồi thì chẳng phải họ sẽ có thể được người có tình sẽ thành vợ chồng hay sao?
“Chị chưa nhìn thấy Hoa Diệp hung dữ với ai như thế bao giờ, vì em là vợ của anh ấy, anh ấy càng mong em có được sự khẳng định và thừa nhận của bạn bè. Cho nên anh ấy nghe những lời Kinh Nghệ nói, mới mất kiểm soát như thế. Kinh Nghệ được ngài tư lệnh là bố chị ấy nuông chiều thành ra ngang ngược, làm việc luôn không nghĩ đến cảm nhận của người khác, đối với Tiêu Tử Hoàn, chị ấy lún quá sâu, bước không ra, người nào nói thì chị ấy cáu với người đó, bọn chị ở trước mặt chị ấy đều không dám nhắc đến, em nhỏ hơn chị ấy nhiều như thế, em nói chị ấy còn không nổi điên hay sao? Nhưng việc này, một lòng bàn tay vỗ không kêu, chỉ cần Tiêu Tử Hoàn lập trường kiên định, việc gì cũng đều sẽ không xảy ra. Tiểu Đào, Diệp thật sự rất quan tâm đến em, rất thích em, giận anh ấy vài ngày rồi cho anh ấy bậc thang để xuống nhé!”
Đào Đào nhìn khuôn mặt xinh đẹp cười tươi như hoa của Hứa Mộc Ca, bỗng cảm thấy khắp người giăng một sợi tơ vô hình, trói chặt tứ chi cô lại, miệng cũng bị chặn cứng, cô có thể nhìn thấy mọi thứ xảy ra nhưng không thể mở miệng phản bác, cũng không thể vùng vẫy.
Hứa Mộc Ca thật sự đã cắt đứt tình yêu với Hoa Diệp rồi? Đây là sự thỏa hiệp với số phận hay là sự từ bỏ bất đắc dĩ?
Vậy cô đau đến chết đi sống lại rốt cuộc là vì điều gì? Thật nực cười và cũng thật mỉa mai!
Tiến tới cũng không phải, lùi lại cũng không phải, dậm chân tại chỗ gần như lại không cam tâm.
Thật là khốn đốn.
“Em đến cùng bạn à?” Tả Tu Nhiên xách hai túi giấy to đứng trên đường nhìn dáo dác, nhìn thấy hai người dưới mái hiên, bước nhanh đến bên này.
“Là đồng nghiệp.” Trong lòng Đào Đào bức bối, giới thiệu đơn giản hai người với nhau, “Đây là Hứa Mộc Ca, đây là thầy Tả.”
Hứa Mộc Ca lịch sự gật đầu, “Tôi lạnh nhạt với bạn lâu quá rồi, phải vào thôi.”
“Ừm, tạm biệt!” Đào Đào đờ đẫn nói, nhìn Hứa Mộc Ca lướt qua, người đàn ông hói đầu chu đáo đón lấy áo khoác của cô ta, vẫy tay bảo phục vụ đến, đại khái là gọi cho cô ta một ly nước nóng.
“Này, bảo cô đừng có tùy tiện bỏ đi mà. Sao không nghe lời gì hết vậy?” Tả Tu Nhiên trừng mắt nhìn cô.
Cô khẽ run rẩy, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hai người trong cửa kính, “Chị ấy rất đẹp, có phải không?”
“Khí chất không tệ!” Tả Tu Nhiên bình luận đúng trọng tâm.
“Người đàn ông đó không xứng với chị ấy!” Nếu Hoa Diệp biết đối tượng hẹn hò của Hứa Mộc Ca là như thế này, sẽ có phản ứng gì?
“Cô và chồng cô có xứng không?” Tả Tu Nhiên híp mắt, khóe miệng hiện lên một tia mỉa mai.
Đào Đào chậm rãi xoay người như một pha chiếu chậm, không nói lấy một câu, thẳng lưng đi về phía đậu xe.
Tả Tu Nhiên thở ra một hơi khí nóng với bầu trời đêm, giành tiến lên trước, choàng qua vai cô, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, “Có muốn được ngủ một giấc thật ngon không? Muốn thì đi theo tôi.”
Cô từ từ nhắm mắt lại, gật gật đầu.
Cô gái tiếp đón trong câu lạc bộ tập gym mặc đồ thể thao đỏ tươi đứng ngay cửa mỉm cười nói với hai người: “Chào mừng quý khách!”
“Vào trong thay đồ đi.” Anh đưa túi giấy cho cô, đẩy cô vào phòng thay đồ.
Đồ thể thao sọc xanh trắng xen kẽ, giày cũng cùng kiểu, rất vừa người, rất vừa chân, cô chưa từng nói anh biết số đo, cô nhìn mình trong gương, sững sờ.
Anh cũng đã thay đồ, áo thun cộc tay, cơ bắp rắn chắc trên cánh tay lộ ra đẹp đẽ. Hình như anh là khách quen, máy nào nằm ở đâu đều rất quen thuộc, các huấn luyện viên của câu lạc bộ nhìn thấy cô, nháy mắt mờ ám với cô.
Anh dẫn cô đến trước máy chạy bộ, bảo cô đứng lên, chỉnh tốc độc và thời gian cho ô, “Mới bắt đầu thì phải chậm một tí, làm nóng người rất quan trọng.”
Cô gật gật đầu.
“Thả lỏng… thả lỏng…” Anh kéo nhẹ eo cô giúp cô làm động tác kéo duỗi, “Cảm giác được chưa? Tư thế này giúp cho cơ thịt phần mông được kéo giãn.”
Sự tiếp xúc thân thể như có như không như vậy khiến Đào Đào vô cùng mất tự nhiên, không kiểm soát được lại đỏ mặt.
“Xóa sạch mọi suy nghĩ trong đầu đi cho tôi, chuyên tâm vận động.” Anh đập cô một cái.
Cô cúi đầu nhìn điểm đỏ nhỏ nhảy lên nhảy xuống trên bàn hiển thị trước máy chạy bộ, nghe tiếng ầm ầm mà máy chạy bộ truyền đến, suy nghĩ của cô bị đủ thứ lấp đầy.
Cô chạy được mười lăm phút. Anh lại dẫn cô đi chạy xe đạp, leo cầu thang.” Phụ nữ không phải gầy là đẹp, không có người đàn ông nào thích ôm một bộ xương ngủ cả. Lưng phải thẳng.” Anh ôm lấy eo cô từ đằng sau, “Nếu không lưng sẽ bị thương.”
Đào Đào đã mồ hôi đầm đìa, cảm thấy hơi thở từ mũi anh phả lên đằng sau cái cổ đầy mồ hôi của mình, cô bất giác đẩy tay anh ra, dưới làn da trắng nõn dường như hiện lên tia máu, cúi đầu xuống, “Tôi biết rồi, để tôi tự làm.”
“Ừ!” Bàn tay đặt trên sau eo cô khẽ buông ra.
Một sợi tóc rơi xuống trước trán, anh đưa tay lên, vén sợi tóc đó ra sau tai cho cô.
Toàn thân cô cứng ngắc. Suýt thì ngã khỏi xe đạp.
Anh lùi lại một bước, cong cong khóe miệng, “Tôi cũng đi chạy bộ một lát.”
Lần đầu tiên đến, huấn luyện viên nói không được vận động quá độ. Sau một tiếng rưỡi, cô xuống xe đạp, cảm thấy xương cốt toàn thân như rã rời. Tắm nước nóng đi ra, Tả Tu Nhiên đã đội đầu tóc ướt nhẹp đứng ngoài cửa đợi.
Cô tưởng họ sẽ trực tiếp về nhà, nhưng anh lại đưa cô đến một quán bar nhỏ, hai người không chọn bàn, mà ngồi trước quầy rượu, mỗi người một chai bia.
“Vận động xong, uống một ly bia, lỗ chân lông toàn thân đều được thoải mái.” Cơ ngực rắn rỏi đẹp đẽ dưới áo, nhấp nhô lên xuống theo hô hấp của anh. Anh cầm chai bia lên uống một ngụm.
Cô, nhìn chất lỏng màu vàng trong chai, ngón tay gõ nhẹ giống như bấm đàn, dường như không để ý.
Anh cười cười, ngó nhìn tóc cô, thêm một lát nữa chắc sẽ khô thôi!
Uống bia xong, lái xe về nhà. Lúc xuống xe, cô đã ngáp lên ngáp xuống.
“Ngủ ngon!” Anh kéo cửa xe ra giúp cô, xoa xoa tóc cô.
“Thầy Tả…” Đi vào trong sân, cô ngoảnh đầu lại, bỗng gọi anh lại.
Anh hạ cửa xe xuống, nhìn cô.
Cô muốn nói “cảm ơn”, nhưng lại cảm thấy câu này rất giả tạo rất nhạt nhẽo, thế là vẫy tay, “Đi đường cẩn thận, mai gặp!”
Anh nháy mắt với cô, quay đầu xe lái đi.
Đêm nay, quả thật cô ngủ không mộng mị cho đến sáng, tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái…
Tác giả :
Lâm Địch Nhi