Âm Mưu Ngoại Tình
Chương 40: Khí lạnh
Mùa đông ở Thanh Đài, tuyết vừa rơi, do vì nằm sát biển, nên đến đêm không khí liền trở nên cô cùng ẩm ướt, người đứng ở bên ngoài, gió từ biển thổi đến, thật giống như một nhát dao sắc bén đâm vào da thịt.
Đào Đào đứng ở bên đường, rùng mình mấy cái liên tiếp, mới nhìn thấy Hoa Diệp lái xe đến, cô vội mở cửa xe chui vào. Ở bên kia, Xa Thành dựng cổ áo lên giúp Nhạc Tĩnh Phân, ôm eo chị ta, đứng bên cạnh xe vẫy tay chào tạm biệt mọi người.
“Nhìn họ âu yếm như vậy, ai mà tin họ đã từng ly hôn?” Đào Đào sờ nắn cái mũi đỏ ửng, một mình lẩm bẩm.
“Chồng ơi, anh biết trước đây tại sao họ ly hôn không?”
Hoa Diệp nhàn nhạt liếc cô một cái, chậm rãi nói: “Phải tôn trọng đời tư của người khác, đừng giống như mấy người đàn bà nhiều chuyện.”
“Sao phải chuyện bé xé ra to chứ, chỉ tò mò nên hỏi thôi mà, không nói thì thôi.” Cô nằm trở về trong ghế, bĩu môi, ngoái đầu ra ngoài xe.
Hoa Diệp nhận ra Đào Đào không vui, anh cau mày, chuyện này không phải là không thể nói, nhưng mà không biết sao anh lại không muốn nói cho Đào Đào nghe. Tình cũ cháy lại với bạn gái cũ, sau đó một lần nữa đường ai nấy đi, vì con cái, mọi thứ lại quay về điểm xuất phát, tình tiết như vậy, dường như là kinh điển trong cuộc sống, có thể xảy ra ở bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu. Đào Đào nghe được, liệu có mượn cớ để nói chuyện khác hay không, anh ngẫm nghĩ, vẻ mặt trở nên u ám.
Thế nên, anh giữ im lặng.
Trong xe điều hòa mở rất lớn, Đào Đào cởi hết nút áo khoác ra, đổi tư thế ngồi, chần chừ một lúc, hỏi: “Bệnh viện quân khu có chuyên gia khoa ngoại tim mạch nào giỏi không anh?”
“Chuyên gia tim mạch nổi tiếng nhất Thanh Đài không ở bệnh viện quân khu, mà ở bệnh viện thành phố, là một bác sĩ họ Âu Dương.”
“Anh có quen không?” Ngữ khí của Đào Đào có hơi gấp.
Đã vào đêm, mặt đường kết thành một lớp băng mỏng, lúc xe chạy qua, đặc biệt trơn trượt, Hoa Diệp phải tập trung hết sức chú ý để lái xe, “Lát nữa về nhà rồi nói chuyện này.” Anh cắt ngang sự tiếp tục của cô.
Đào Đào yên lặng trở lại, trong lòng tắc nghẽn, tâm tình bỗng nhiên phức tạp.
Lúc ra ngoài, cô nói với Hoa Diệp đến nhà ở đường Quế Lâm thăm bố mẹ, Hoa Diệp không lên tiếng, điều này có nghĩa là đã đồng ý. Làm con rể nhà họ Đào nửa năm, nhìn từ bên ngoài, biểu hiện của Hoa Diệp vô cùng hoàn hảo, nhưng trong lòng Đào Đào hiểu rõ, Hoa Diệp ở nhà cô, giống như cô ở chỗ Quý Manh Nhân, vô cùng không tự nhiên. Bình thường đến nhà họ Đào ăn cơm, anh đều tới đúng giờ, đến đó thì ngồi vào bàn, ăn cơm xong, anh sẽ vừa vặn có hẹn với khách hàng, tính toán thời gian rất đúng lúc. Thỉnh thoảng đến sớm một hai lần, cô ở trong bếp nấu cơm với mẹ, Hoa Diệp và Đào Giang Hải ngồi trong phòng khách uống trà, chỉ nghe thấy một mình Đào Giang Hải ở bên ngoài vừa nói vừa cười, Hoa Diệp nhiều nhất là “ừm” vài tiếng, không bao giờ nói xen vào. Đào Đào cảm thấy mình vẫn đang cố gắng khiến bản thân hòa nhập vào cuộc sống của Quý Manh Nhân, còn Hoa Diệp có thể ngay cả suy nghĩ như vậy cũng chưa từng hiện lên trong đầu anh.
Bố là người làm ăn cục mịch, có thể không cùng chung ngôn ngữ với anh, nhưng anh ngồi trong siêu thị nhỏ, lại uống rượu trò chuyện vui vẻ với tiểu thương đó, Đào Đào không biết dùng lý do gì để an ủi bản thân nữa.
Xe chậm rãi dừng lại ngoài sân, Đào Đào ngẩng đầu nhìn trước khi mở cửa, bố mẹ ngủ sớm, nếu đèn đã tắt hết thì cô không định đánh thức họ.
Ba tầng lầu, mỗi tầng đều đèn điện sáng trưng, Đào Đào bất giác khẩn trương, lúc gõ cửa, tay cũng run lên.
Dì giúp việc đến mở cửa, nhìn thấy Đào Đào thì ngây người, sau đó thấy Hoa Diệp đứng sau, mới thở phào, “Luật sư Hoa đến đúng lúc lắm, mau tới giúp một tay.”
Đào Đào vội vàng xông vào trong, mùi rượu rất nồng nặc lan tỏa khắp phòng. Chỉ thấy Đào Giang Hải say khướt nằm trên sofa, mặt đỏ bừng, miệng cứ lẩm bẩm, không biết là té ngã, hay là nằm nghỉ tạm nữa, trên đầu gối có vài bãi nôn mửa. Mẹ Đào đứng bên cạnh, kéo cánh tay ông, không ngừng thở dốc.
“Bố lại say nữa ạ?” Đào Đào bốc hỏa.
Mẹ Đào quay đầu lại, sững sờ, “Tiểu Đào, muộn thế này rồi, về nhà có chuyện gì ư?”
“Nhất định phải có chuyện mới được về sao?” Đào Đào nhìn mẹ gầy gò, âm lượng càng cao hơn, “Thật sự có chuyện, sợ là mẹ cũng sẽ không nói cho con biết. Bố cháu về nhà bằng cách nào vậy?” Cô quay đầu hỏi dì giúp việc.
“Tiểu Đào, chú ý ngữ khí của em.” Hoa Diệp nhíu mày.
Mẹ Đào muốn nháy mắt với dì giúp việc, nhưng dì ấy đã mở miệng, “Tự lái xe về, có thể là do trời lạnh nên cảnh sát giao thông đều ở nhà cả, ông ấy cũng cứ thế mà lái xe về, đèn sau bị va rớt một cái, sơn xe cũng bị tróc vài chỗ.”
“Mẹ…” Đào Đào giậm chân, ngón tay nắm chặt, “Tại sao mẹ không quản bố? Mẹ cứ dung túng cho bố như vậy, mẹ cho rằng đàn ông biết kiếm tiền và trong lòng có cái nhà này là được rồi, có phải không? Không cần phải bầu bạn, không cần phải chu đáo, không cần phải ấm áp…”
Đào Đào bỗng nhiên sức cùng lực kiệt, nếu như tối nay trên đường về nhà bố không chỉ bị trầy sơn, rơi đèn, mà là bị lật xe, nếu như mẹ nghe được tin gì, bệnh tim lại tái phát, nếu như… cô không dám nghĩ tiếp nữa.
“Bố tỉnh lại cho con… Bố tỉnh lại cho con…” Cô nhào mạnh lên sofa, tóm lấy vạt áo Đào Giang Hải, ra sức lắc.
Đào Giang Hải lầm bầm trong miệng, mơ màng mở mắt ra, rồi híp lại, cười ha ha, “Bố… nhìn thấy người đẹp rồi… Hi hi… Con gái nhà bố vẫn đẹp nhất…”
“Nếu bố còn say rượu, còn khiến mẹ lo lắng nữa thì bố chỉ là Đào Giang Hải, không phải bố của Đào Đào. Đừng làm chuyện hối hận, đừng khiến con hận bố…” Giọng cô tắc nghẽn, nước mắt tí tách rơi.
“Ngồi yên, ngồi yên… Người đẹp bé nhỏ…” Đào Giang Hải giơ ngón tay lên, nhướng mí mắt, “phịch” một cái, đầu lại vẹo sang một bên, lại ngáy khò khò.
Đào Đào che mặt, khóc nức nở.
“Tiểu Đào…” Mẹ Đào thở dài, đau lòng khom người, ôm Đào Đào.
“Không được đụng vào con, không được đụng vào con.” Đào Đào phủi tay mẹ Đào ra, nước mắt lau thế nào cũng không hết.
Mẹ Đào nhắm mắt lại, lùi về sau vài bước, tựa bàn ngồi xuống nhìn Hoa Diệp, “Hoa Diệp, con giúp dì giúp việc một tay, đưa bố lên giường, ngủ ở ngoài sẽ bị lạnh.”
Đào Giang Hải dáng người cao to, lại say rượu nên thân thể nặng hơn bình thường mấy phần, Hoa Diệp và dì giúp việc đổ đầy mồ hôi mới dìu được ông lên giường.
Đào Đào quay lưng lại với mẹ, tiếng khóc yếu dần, nhưng vẻ mặt vẫn cứng ngắc.
“Cô ấy bị dọa cho sợ, nên khẩu khí mới nặng như thế, mẹ đừng để trong lòng.” Hoa Diệp nhìn nhìn Đào Đào, kéo ghế ngồi xuống đối diện mẹ Đào.
Mẹ Đào cười yếu ớt, “Con mẹ sinh ra, mẹ không biết tính của nó sao? Haiz, làm cha mẹ mà khiến con cái lo lắng, thật là khó chịu.”
“Dạo này sức khỏe mẹ thế nào ạ?” Hoa Diệp hỏi.
“Vẫn ổn.”
“Nói thật, sẽ chết người sao?” Đào Đào xoay người trừng mẹ.
“Tiểu Đào?” Mẹ Đào nghiêm mặt, “Sao lại ăn nói với mẹ như vậy?”
“Tim của mẹ gần đây rất nghe lời, không giày vò mẹ? Cái sân này dạo này không có xe cấp cứu đến? Bây giờ mẹ ăn rất ngon, ngủ rất ngon?”
“Bệnh cũ mấy chục năm, cũng đâu phải bệnh cấp tính, không có gì đâu.” Mẹ Đào cười, “Hoa Diệp, có phải con chiều nó quá rồi không, sao tính khí nó lại xấu như vậy chứ?”
Ánh mắt Hoa Diệp bình tĩnh không gợn sóng, cười nhàn nhạt, “Mẹ, sau này có chyện gì vẫn nên gọi cho chúng con đầu tiên, đây không phải là phiền phức, mà là chuyện trong bổn phận của chúng con.”
“Haiz, mẹ biết rồi, đại tiểu thư, sau này bất cứ chuyện to hay nhỏ đề sẽ bẩm báo với con.” Mẹ Đào cưng chiều nhìn Đào Đào, “Người già rồi, sẽ trở thành trẻ con, trẻ con thì ngược lại giống bậc cha mẹ vậy.”
Đào Đào tủi thân mếu máo, lầu bầu: “Đương nhiên con hi vọng bố mẹ không có chuyện gì, con cũng muốn mãi mãi làm trẻ con, nhưng bố mẹ thật khiến người ta không thể nào bớt lo lắng. Hôm nay không có phát bệnh chứ?”
“Không có, nhưng lại bị bố con chọc giận, có điều, có con chống lưng cho mẹ, mẹ sẽ quản ông ấy thật nghiêm. Không còn sớm nữa, mai còn phải đi làm, hai đứa về nhà sớm đi!”
Đào Đào không mấy tình nguyện đứng dậy, mắt vừa đỏ vừa sưng, “Dì, sau này con sẽ tăng lương cho dì, bố mẹ có chuyện gì, dì hãy gọi cho con.” Nói thật, vẫn không mấy tin tưởng bố mẹ.
Dì giúp việc gật đầu, “Có lúc tôi cũng muốn gọi nhưng mà phu nhân không chịu.”
Đào Đào thở dài, chậm rãi đi đến trước mặt mẹ Đào, ôm thật chặt, “Con thích ăn cơm mẹ nấu nhất, có chuyện gì tủi thân con thích làm nũng với mẹ nhất, trong lòng không vui sẽ tìm mẹ nổi nóng, ở bên ngoài bị người ta bắt nạt, mẹ sẽ là người đầu tiên đến giúp con… Mẹ, chúng ta giao hẹn trước nhé, đợi khi con của con được bốn mươi tuổi, mẹ mới có thể không thương một mình con, được không?”
“Đúng là tham lam!” Mẹ Đào cưng chiều vỗ vỗ cô, trong lòng bỗng nhiên rúng động, bà có thể sống lâu như thế sao?
Trên đường về, Đào Đào luôn dùng tay chống cằm, ngây người thất thần.
“Đừng lo, em trai bác sĩ Âu Dương từng tìm anh kiện cáo, coi như là rất thân, mai anh sẽ nhờ anh ta liên lạc với bác sĩ Âu Dương, làm kiểm tra triệt để cho mẹ, nếu phải phẫu thuật thì cũng có thể chuẩn bị sớm.” Hoa Diệp nói.
“Chồng ơi, thật hi vọng em có thể sinh một đứa con trai.”
Đáy mắt Hoa Diệp có một tia chấn động, “Em cũng có tư tưởng trọng nam khinh nữ?”
“Tối hôm nay, nếu không phải có anh thì ai sẽ có cách đưa bố lên giường? Con gái có gì tốt đâu chứ, chỉ biết tiêu tiền, làm nũng với bố mẹ, nói không chừng còn lấy chồng xa, muốn gặp cũng rất khó khăn. Hơn nữa một khi gặp chuyện thì chỉ biết khóc, sốt ruột, không bình tĩnh, không có một tí chủ trương nào.” Cô bất lực cắn môi.
“Nếu sinh con trai, chắc là mẹ anh cũng sẽ rất vui, nhưng anh muốn có con gái, cho con đi học đàn, mặc váy công chúa xinh đẹp lên sân khấu biểu diễn, nhìn xem, sẽ vô cùng tự hào, giống như…” Anh bỗng im bặt, nhìn chằm chằm đèn đỏ phía trước, dần giảm tốc độ.
Hàng mi dài của Đào Đào chớp chớp hai cái, giống như một góc yếu ớt nào đó trong cơ thể bị đụng phải, đau nhói, “Giống như bà nội nó vậy.”
Hoa Diệp mỉm cười, âm thầm thở phào.
Lúc đi ngang qua hiệu thuốc mở cửa hai mươi tư tiếng gần Thính Hải Các, Đào Đào bảo Hoa Diệp dừng xe, “Chồng ơi, sức khỏe mẹ như vậy, tâm trạng em rất kiềm nén, lúc này mà có em bé có thể… không tốt lắm, anh xuống mua hộp bao đi!”
Đào Đào đứng ở bên đường, rùng mình mấy cái liên tiếp, mới nhìn thấy Hoa Diệp lái xe đến, cô vội mở cửa xe chui vào. Ở bên kia, Xa Thành dựng cổ áo lên giúp Nhạc Tĩnh Phân, ôm eo chị ta, đứng bên cạnh xe vẫy tay chào tạm biệt mọi người.
“Nhìn họ âu yếm như vậy, ai mà tin họ đã từng ly hôn?” Đào Đào sờ nắn cái mũi đỏ ửng, một mình lẩm bẩm.
“Chồng ơi, anh biết trước đây tại sao họ ly hôn không?”
Hoa Diệp nhàn nhạt liếc cô một cái, chậm rãi nói: “Phải tôn trọng đời tư của người khác, đừng giống như mấy người đàn bà nhiều chuyện.”
“Sao phải chuyện bé xé ra to chứ, chỉ tò mò nên hỏi thôi mà, không nói thì thôi.” Cô nằm trở về trong ghế, bĩu môi, ngoái đầu ra ngoài xe.
Hoa Diệp nhận ra Đào Đào không vui, anh cau mày, chuyện này không phải là không thể nói, nhưng mà không biết sao anh lại không muốn nói cho Đào Đào nghe. Tình cũ cháy lại với bạn gái cũ, sau đó một lần nữa đường ai nấy đi, vì con cái, mọi thứ lại quay về điểm xuất phát, tình tiết như vậy, dường như là kinh điển trong cuộc sống, có thể xảy ra ở bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu. Đào Đào nghe được, liệu có mượn cớ để nói chuyện khác hay không, anh ngẫm nghĩ, vẻ mặt trở nên u ám.
Thế nên, anh giữ im lặng.
Trong xe điều hòa mở rất lớn, Đào Đào cởi hết nút áo khoác ra, đổi tư thế ngồi, chần chừ một lúc, hỏi: “Bệnh viện quân khu có chuyên gia khoa ngoại tim mạch nào giỏi không anh?”
“Chuyên gia tim mạch nổi tiếng nhất Thanh Đài không ở bệnh viện quân khu, mà ở bệnh viện thành phố, là một bác sĩ họ Âu Dương.”
“Anh có quen không?” Ngữ khí của Đào Đào có hơi gấp.
Đã vào đêm, mặt đường kết thành một lớp băng mỏng, lúc xe chạy qua, đặc biệt trơn trượt, Hoa Diệp phải tập trung hết sức chú ý để lái xe, “Lát nữa về nhà rồi nói chuyện này.” Anh cắt ngang sự tiếp tục của cô.
Đào Đào yên lặng trở lại, trong lòng tắc nghẽn, tâm tình bỗng nhiên phức tạp.
Lúc ra ngoài, cô nói với Hoa Diệp đến nhà ở đường Quế Lâm thăm bố mẹ, Hoa Diệp không lên tiếng, điều này có nghĩa là đã đồng ý. Làm con rể nhà họ Đào nửa năm, nhìn từ bên ngoài, biểu hiện của Hoa Diệp vô cùng hoàn hảo, nhưng trong lòng Đào Đào hiểu rõ, Hoa Diệp ở nhà cô, giống như cô ở chỗ Quý Manh Nhân, vô cùng không tự nhiên. Bình thường đến nhà họ Đào ăn cơm, anh đều tới đúng giờ, đến đó thì ngồi vào bàn, ăn cơm xong, anh sẽ vừa vặn có hẹn với khách hàng, tính toán thời gian rất đúng lúc. Thỉnh thoảng đến sớm một hai lần, cô ở trong bếp nấu cơm với mẹ, Hoa Diệp và Đào Giang Hải ngồi trong phòng khách uống trà, chỉ nghe thấy một mình Đào Giang Hải ở bên ngoài vừa nói vừa cười, Hoa Diệp nhiều nhất là “ừm” vài tiếng, không bao giờ nói xen vào. Đào Đào cảm thấy mình vẫn đang cố gắng khiến bản thân hòa nhập vào cuộc sống của Quý Manh Nhân, còn Hoa Diệp có thể ngay cả suy nghĩ như vậy cũng chưa từng hiện lên trong đầu anh.
Bố là người làm ăn cục mịch, có thể không cùng chung ngôn ngữ với anh, nhưng anh ngồi trong siêu thị nhỏ, lại uống rượu trò chuyện vui vẻ với tiểu thương đó, Đào Đào không biết dùng lý do gì để an ủi bản thân nữa.
Xe chậm rãi dừng lại ngoài sân, Đào Đào ngẩng đầu nhìn trước khi mở cửa, bố mẹ ngủ sớm, nếu đèn đã tắt hết thì cô không định đánh thức họ.
Ba tầng lầu, mỗi tầng đều đèn điện sáng trưng, Đào Đào bất giác khẩn trương, lúc gõ cửa, tay cũng run lên.
Dì giúp việc đến mở cửa, nhìn thấy Đào Đào thì ngây người, sau đó thấy Hoa Diệp đứng sau, mới thở phào, “Luật sư Hoa đến đúng lúc lắm, mau tới giúp một tay.”
Đào Đào vội vàng xông vào trong, mùi rượu rất nồng nặc lan tỏa khắp phòng. Chỉ thấy Đào Giang Hải say khướt nằm trên sofa, mặt đỏ bừng, miệng cứ lẩm bẩm, không biết là té ngã, hay là nằm nghỉ tạm nữa, trên đầu gối có vài bãi nôn mửa. Mẹ Đào đứng bên cạnh, kéo cánh tay ông, không ngừng thở dốc.
“Bố lại say nữa ạ?” Đào Đào bốc hỏa.
Mẹ Đào quay đầu lại, sững sờ, “Tiểu Đào, muộn thế này rồi, về nhà có chuyện gì ư?”
“Nhất định phải có chuyện mới được về sao?” Đào Đào nhìn mẹ gầy gò, âm lượng càng cao hơn, “Thật sự có chuyện, sợ là mẹ cũng sẽ không nói cho con biết. Bố cháu về nhà bằng cách nào vậy?” Cô quay đầu hỏi dì giúp việc.
“Tiểu Đào, chú ý ngữ khí của em.” Hoa Diệp nhíu mày.
Mẹ Đào muốn nháy mắt với dì giúp việc, nhưng dì ấy đã mở miệng, “Tự lái xe về, có thể là do trời lạnh nên cảnh sát giao thông đều ở nhà cả, ông ấy cũng cứ thế mà lái xe về, đèn sau bị va rớt một cái, sơn xe cũng bị tróc vài chỗ.”
“Mẹ…” Đào Đào giậm chân, ngón tay nắm chặt, “Tại sao mẹ không quản bố? Mẹ cứ dung túng cho bố như vậy, mẹ cho rằng đàn ông biết kiếm tiền và trong lòng có cái nhà này là được rồi, có phải không? Không cần phải bầu bạn, không cần phải chu đáo, không cần phải ấm áp…”
Đào Đào bỗng nhiên sức cùng lực kiệt, nếu như tối nay trên đường về nhà bố không chỉ bị trầy sơn, rơi đèn, mà là bị lật xe, nếu như mẹ nghe được tin gì, bệnh tim lại tái phát, nếu như… cô không dám nghĩ tiếp nữa.
“Bố tỉnh lại cho con… Bố tỉnh lại cho con…” Cô nhào mạnh lên sofa, tóm lấy vạt áo Đào Giang Hải, ra sức lắc.
Đào Giang Hải lầm bầm trong miệng, mơ màng mở mắt ra, rồi híp lại, cười ha ha, “Bố… nhìn thấy người đẹp rồi… Hi hi… Con gái nhà bố vẫn đẹp nhất…”
“Nếu bố còn say rượu, còn khiến mẹ lo lắng nữa thì bố chỉ là Đào Giang Hải, không phải bố của Đào Đào. Đừng làm chuyện hối hận, đừng khiến con hận bố…” Giọng cô tắc nghẽn, nước mắt tí tách rơi.
“Ngồi yên, ngồi yên… Người đẹp bé nhỏ…” Đào Giang Hải giơ ngón tay lên, nhướng mí mắt, “phịch” một cái, đầu lại vẹo sang một bên, lại ngáy khò khò.
Đào Đào che mặt, khóc nức nở.
“Tiểu Đào…” Mẹ Đào thở dài, đau lòng khom người, ôm Đào Đào.
“Không được đụng vào con, không được đụng vào con.” Đào Đào phủi tay mẹ Đào ra, nước mắt lau thế nào cũng không hết.
Mẹ Đào nhắm mắt lại, lùi về sau vài bước, tựa bàn ngồi xuống nhìn Hoa Diệp, “Hoa Diệp, con giúp dì giúp việc một tay, đưa bố lên giường, ngủ ở ngoài sẽ bị lạnh.”
Đào Giang Hải dáng người cao to, lại say rượu nên thân thể nặng hơn bình thường mấy phần, Hoa Diệp và dì giúp việc đổ đầy mồ hôi mới dìu được ông lên giường.
Đào Đào quay lưng lại với mẹ, tiếng khóc yếu dần, nhưng vẻ mặt vẫn cứng ngắc.
“Cô ấy bị dọa cho sợ, nên khẩu khí mới nặng như thế, mẹ đừng để trong lòng.” Hoa Diệp nhìn nhìn Đào Đào, kéo ghế ngồi xuống đối diện mẹ Đào.
Mẹ Đào cười yếu ớt, “Con mẹ sinh ra, mẹ không biết tính của nó sao? Haiz, làm cha mẹ mà khiến con cái lo lắng, thật là khó chịu.”
“Dạo này sức khỏe mẹ thế nào ạ?” Hoa Diệp hỏi.
“Vẫn ổn.”
“Nói thật, sẽ chết người sao?” Đào Đào xoay người trừng mẹ.
“Tiểu Đào?” Mẹ Đào nghiêm mặt, “Sao lại ăn nói với mẹ như vậy?”
“Tim của mẹ gần đây rất nghe lời, không giày vò mẹ? Cái sân này dạo này không có xe cấp cứu đến? Bây giờ mẹ ăn rất ngon, ngủ rất ngon?”
“Bệnh cũ mấy chục năm, cũng đâu phải bệnh cấp tính, không có gì đâu.” Mẹ Đào cười, “Hoa Diệp, có phải con chiều nó quá rồi không, sao tính khí nó lại xấu như vậy chứ?”
Ánh mắt Hoa Diệp bình tĩnh không gợn sóng, cười nhàn nhạt, “Mẹ, sau này có chyện gì vẫn nên gọi cho chúng con đầu tiên, đây không phải là phiền phức, mà là chuyện trong bổn phận của chúng con.”
“Haiz, mẹ biết rồi, đại tiểu thư, sau này bất cứ chuyện to hay nhỏ đề sẽ bẩm báo với con.” Mẹ Đào cưng chiều nhìn Đào Đào, “Người già rồi, sẽ trở thành trẻ con, trẻ con thì ngược lại giống bậc cha mẹ vậy.”
Đào Đào tủi thân mếu máo, lầu bầu: “Đương nhiên con hi vọng bố mẹ không có chuyện gì, con cũng muốn mãi mãi làm trẻ con, nhưng bố mẹ thật khiến người ta không thể nào bớt lo lắng. Hôm nay không có phát bệnh chứ?”
“Không có, nhưng lại bị bố con chọc giận, có điều, có con chống lưng cho mẹ, mẹ sẽ quản ông ấy thật nghiêm. Không còn sớm nữa, mai còn phải đi làm, hai đứa về nhà sớm đi!”
Đào Đào không mấy tình nguyện đứng dậy, mắt vừa đỏ vừa sưng, “Dì, sau này con sẽ tăng lương cho dì, bố mẹ có chuyện gì, dì hãy gọi cho con.” Nói thật, vẫn không mấy tin tưởng bố mẹ.
Dì giúp việc gật đầu, “Có lúc tôi cũng muốn gọi nhưng mà phu nhân không chịu.”
Đào Đào thở dài, chậm rãi đi đến trước mặt mẹ Đào, ôm thật chặt, “Con thích ăn cơm mẹ nấu nhất, có chuyện gì tủi thân con thích làm nũng với mẹ nhất, trong lòng không vui sẽ tìm mẹ nổi nóng, ở bên ngoài bị người ta bắt nạt, mẹ sẽ là người đầu tiên đến giúp con… Mẹ, chúng ta giao hẹn trước nhé, đợi khi con của con được bốn mươi tuổi, mẹ mới có thể không thương một mình con, được không?”
“Đúng là tham lam!” Mẹ Đào cưng chiều vỗ vỗ cô, trong lòng bỗng nhiên rúng động, bà có thể sống lâu như thế sao?
Trên đường về, Đào Đào luôn dùng tay chống cằm, ngây người thất thần.
“Đừng lo, em trai bác sĩ Âu Dương từng tìm anh kiện cáo, coi như là rất thân, mai anh sẽ nhờ anh ta liên lạc với bác sĩ Âu Dương, làm kiểm tra triệt để cho mẹ, nếu phải phẫu thuật thì cũng có thể chuẩn bị sớm.” Hoa Diệp nói.
“Chồng ơi, thật hi vọng em có thể sinh một đứa con trai.”
Đáy mắt Hoa Diệp có một tia chấn động, “Em cũng có tư tưởng trọng nam khinh nữ?”
“Tối hôm nay, nếu không phải có anh thì ai sẽ có cách đưa bố lên giường? Con gái có gì tốt đâu chứ, chỉ biết tiêu tiền, làm nũng với bố mẹ, nói không chừng còn lấy chồng xa, muốn gặp cũng rất khó khăn. Hơn nữa một khi gặp chuyện thì chỉ biết khóc, sốt ruột, không bình tĩnh, không có một tí chủ trương nào.” Cô bất lực cắn môi.
“Nếu sinh con trai, chắc là mẹ anh cũng sẽ rất vui, nhưng anh muốn có con gái, cho con đi học đàn, mặc váy công chúa xinh đẹp lên sân khấu biểu diễn, nhìn xem, sẽ vô cùng tự hào, giống như…” Anh bỗng im bặt, nhìn chằm chằm đèn đỏ phía trước, dần giảm tốc độ.
Hàng mi dài của Đào Đào chớp chớp hai cái, giống như một góc yếu ớt nào đó trong cơ thể bị đụng phải, đau nhói, “Giống như bà nội nó vậy.”
Hoa Diệp mỉm cười, âm thầm thở phào.
Lúc đi ngang qua hiệu thuốc mở cửa hai mươi tư tiếng gần Thính Hải Các, Đào Đào bảo Hoa Diệp dừng xe, “Chồng ơi, sức khỏe mẹ như vậy, tâm trạng em rất kiềm nén, lúc này mà có em bé có thể… không tốt lắm, anh xuống mua hộp bao đi!”
Tác giả :
Lâm Địch Nhi