Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta
Chương 81
Tô Tiểu Thiến căng thẳng đứng trong đội ngủ dài đằng đẵng, bọn cô đến Hoàng cung để ứng tuyển thị nữ, phàm là các cô gái mười tám tuổi trở lên đều có thể đến dự tuyển, nhưng trong đội ngũ dài đằng đẵng này lại chỉ tuyển ba mươi người.
Tô Tiểu Thiến không nắm chắc ngoảnh ra phía sau nhìn thử, đội ngũ này nhìn không thấy điểm dừng, ôi, cô nhất định phải trà trộn vào Hoàng cung nghe ngóng xem Lê Ngạo có phải ở bên trong hay không, chỉ cần tìm thấy Lê Ngạo thì cô nhất định có thể tìm được Minh Diệm.
Trong lúc Tô Tiểu Thiến đang trầm tư, bèn nghe thấy phía sau có người nghị luận: “Trời, cô xem nàng ta xấu muốn chết mà còn đến ứng tuyển nữa”
“Đúng vậy, hù chết người ta luôn đó chứ”
Tô Tiểu Thiến không nói gì, cô biết bọn họ đang nói cô, mặc kệ, miệng mọc trên người người ta, kệ họ vậy.
“Ngươi, tên là gì?” đang nói chính là người tuyển dụng lần này.
Tô Tiểu Thiến vội trả lời: “Tôi tên A Xú (= xấu xí), năm nay mười bảy tuổi” Tô Tiểu Thiến trong lòng mặc niệm mười bảy tuổi cộng thêm tám tuổi.
Người nữ quan này hết nhìn trái lại nhìn phải, lại giơ tay sờ soạn khuôn mặt cô, điều này khiến Tô Tiểu Thiến trong lòng run sợ, bọn họ đang nghi ngờ cô sao?
Một lát sau.
“Quả nhiên rất xấu, ngươi – - – được tuyển rồi” nữ quan nói một cách rất vừa ý.
“Gì?” các cô gái phía sau bất mãn xôn xao, nàng ta xấu như vậy mà cũng được tuyển nữa!
Nữ quan vội quát bọn họ câm miệng, lần tuyển người này nữ vương đặc biệt giao phó tốt nhất tuyển mấy người xấu xí một chút, cô gái này thật sự xấu đến nỗi người ta không dám khen tặng, phần công việc lặt vặt này nàng có thể coi như lần đầu hoàn thành tốt nhất.
Tô Tiểu Thiến còn chưa hết nỗi kinh ngạc để bình tĩnh lại, thì đã theo hai mươi chín thiếu nữ kia tiến vào Hoàng cung rồi.
Tô Tiểu Thiến đi trong đội ngũ không cầm được nghĩ, cái… cái này sao mà giống như Hoàng thượng tuyển phi tử trên ti-vi vậy?
“Được rồi, các ngươi ở đây chờ, Lưu quản sự sẽ đến nói cho các ngươi biết quy đinh và yêu cầu để làm thị nữ” một người thị nữ dẫn đầu đội ngũ nói.
“Dạ” các thị nữ đồng thanh nói.
Tô Tiểu Thiến nghe xong lại mặt đầy vạch đen, từ ‘dạ (1)’ này hình như là người cổ đại dùng mà, cái Ma Huyễn Giới này sao lại loạn đến vậy, hiện đại không ra hiện đại, cổ đại chả ra cổ đại, Ai Cập chẳng giống Ai Cập, sao Hoả cung chẳng giống… chờ chút, hình như cô không biết người sao Hảo có bộ dáng ra sao! Hãi!
( (1) Dạ: 诺 (nuo): Từ cổ, thường được dùng khi cấp dưới trả lời với cấp trên.)
Ngay trong lúc cô đang nghĩ loạn xạ, một người phụ nữ thân hình khệnh khạng lắc lư thân thể mập mạp đi đến.
“Vị này là Lưu quản sự” người thị nữ kia nói tiếp.
“Nô tì tham kiến Lưu quản sự” Tô Tiểu Thiến chỉ đành học theo mọi người thỉnh an, ôi, xem ra, cô không cần xuyên không cũng có thể thể nghiệm được cuộc sống ở cổ đại rồi.
“Ừm, đứng lên hết đi” Lưu quản sự phất tay nói.
Mọi người nghe xong đứng thẳng người chờ bà nói.
Bà ho khẽ một tiếng tiếp tục nói: “Các ngươi đang lúc còn trẻ có thể bước vào Hoàng cung là một điều may mắn, là phúc khí mà tám đời tổ tiên các ngươi tu được, phàm là làm thị nữ đều biết rằng, chờ đến khi các ngươi già đi, sau khi xuất cung nhà cửa, ngân lượng, ruộng đất toàn bộ đều thưởng cho các ngươi hưởng thụ không hết, già rồi, cũng có thể yêu đương”
Mọi người đều mỉm cười lắng nghe phúc lợi quá hời này.
“Đương nhiên, có lợi thì sẽ có hại, nếu như các ngươi liên tục phạm sai, thì sẽ bị ném vào Thi Ma Uyên (= vực thây ma)” giọng bà bỗng chuyển sang lạnh lẽo khiến bọn cô run lẩy bẩy.
“Kỳ thực các ngươi cũng không cần phải sợ hãi, mấy năm nay thị nữ xuất cung cũng nhiều như kiến, cuộc sống của bọn họ ta tin rằng mọi người đều thấy rõ, người Ma Huyễn Giới vĩnh viễn bất tử đã là định luật, nhưng nếu muốn cuộc sống cả đời không lo cơm áo gạo tiền thì không phải ai cũng có thể làm được, cho nên đãi ngộ của Hoàng cung mãi mãi là tốt nhất, mỗi năm đội ngũ ứng tuyển xếp hàng đến cả tháng vẫn chưa thấy ngừng, các ngươi nên biết cái vị trí này không phải dễ dàng mà có được.”
Mọi người vội gật đầu lia lịa, bọn họ chính là bị đãi ngộ hậu đãi như vậy hấp dẫn, tuy nói rằng mỗi năm cũng có rất nhiều người bị ném xuống Thi Ma Uyên, nhưng cũng có rất nhiều ngoại lệ, mà những người ngoại lệ kia sau khi rời khỏi cơm no mặc ấm, cũng không cần vất vả bận rộn kiếm tiền nữa.
“Trong một tuần ngắn ngủi này, ta sẽ chỉ dạy cho các ngươi, ta hy vọng dưới sự dạy dỗ của ta, các ngươi có thể nhanh chóng thuộc các quy định, tránh được những sai lầm, bây giờ nàng ta sẽ dẫn các ngươi đi nghỉ ngơi, sáng sớm mai tập hợp ở chỗ này” Lưu quản sự chỉ người thị nữ vừa mới nói, sau đó bà lắc lư thân thể mập mạp rời khỏi.
“Những lời vừa rồi của Lưu quản sự mọi người nghe rõ rồi chứ?” người thị nữ đó hỏi.
“Dạ” mọi người trả lời.
Sau đó bọn họ được sắp xếp trong một sương phòng khá xa, mười người một gian phòng.
Chúng thị nữ đem tay nãi (= hành lý) đặt xuống rồi bắt đầu nói chuyện, “Nè, muội tên là gì? Ta tên A Chu” cô gái ngủ cạnh Tô Tiểu Thiến cười hi hi hỏi.
Tô Tiểu Thiến ngượng ngùng mỉm cười, nói: “Gọi muội là A Xú được rồi” lời cô vừa dứt, mọi người cười to ha hả.
“Quả nhiên tên cũng như người mà, thật sự rất xấu, nè, ngươi có quan hệ phải không, ta đang buồn bực chuyện này đây, ngươi xấu xí như vậy sao lại được tuyển cơ chứ?” một cô gái có vóc người hơi cao cười châm chọc nói.
“Đúng thế, ngươi thật xấu, nè, sau này ngươi cách xa ta một chút, nếu không tối đến ta nhìn thấy ngươi lại bị doạ chết mất” một người khác tiếp lời nói.
“Ê, các người đừng có quá đáng quá, gì mà xấu này xấu nọ, ngươi cũng có đẹp lắm đâu” A Chu nhìn không được vội trách mắng nói.
“Nè, ta cũng đâu có nói ngươi, ngươi làm gì mà gấp gáp vậy, con nhỏ đó là tỷ tỷ hay muội muội của ngươi à?” cô gái kia bất mãn nói.
“Đúng vậy, ngươi có phải có bệnh hay không, lại ra mặt nói giúp cho cái đồ xấu xí?” một người khác cũng góp vui.
“Phải, muội ấy là muội muội của ta thì làm sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi lại làm càn cẩn thận ta cho ngươi bẹp dí” A Chu huơ huơ nắm đấm.
Hai ngươi kia thấy vậy chỉ có thể lườm liếc rồi không thể để ý đến nữa.
“A Chu không cần như vậy đâu” Tô Tiểu Thiến ngại ngùng nói, cô sao lại may mắn đến thế có thể quen biết được nhiều người đối xử tốt với cô!
A Chu khuôn mặt đầy hào khí vỗ ngực nói: “Đừng sợ, sau này muội chính là muội muội của ta, ta sẽ bảo vệ muội”
Tô Tiểu Thiến mỉm cười gật đầu bèn bắt đầu sắp xếp hành lý, sau một tuần huấn luyện này mới có thể chính thức nhận việc, nhưng mong là sau khi nhận chức có thể tra ra được tung tích của y, nơi này cùng thế giới ma quỷ, cô thà chọn thế giới ma quỷ, nơi đây, một khắc cô cũng không muốn ở lại.
Tô Tiểu Thiến không nắm chắc ngoảnh ra phía sau nhìn thử, đội ngũ này nhìn không thấy điểm dừng, ôi, cô nhất định phải trà trộn vào Hoàng cung nghe ngóng xem Lê Ngạo có phải ở bên trong hay không, chỉ cần tìm thấy Lê Ngạo thì cô nhất định có thể tìm được Minh Diệm.
Trong lúc Tô Tiểu Thiến đang trầm tư, bèn nghe thấy phía sau có người nghị luận: “Trời, cô xem nàng ta xấu muốn chết mà còn đến ứng tuyển nữa”
“Đúng vậy, hù chết người ta luôn đó chứ”
Tô Tiểu Thiến không nói gì, cô biết bọn họ đang nói cô, mặc kệ, miệng mọc trên người người ta, kệ họ vậy.
“Ngươi, tên là gì?” đang nói chính là người tuyển dụng lần này.
Tô Tiểu Thiến vội trả lời: “Tôi tên A Xú (= xấu xí), năm nay mười bảy tuổi” Tô Tiểu Thiến trong lòng mặc niệm mười bảy tuổi cộng thêm tám tuổi.
Người nữ quan này hết nhìn trái lại nhìn phải, lại giơ tay sờ soạn khuôn mặt cô, điều này khiến Tô Tiểu Thiến trong lòng run sợ, bọn họ đang nghi ngờ cô sao?
Một lát sau.
“Quả nhiên rất xấu, ngươi – - – được tuyển rồi” nữ quan nói một cách rất vừa ý.
“Gì?” các cô gái phía sau bất mãn xôn xao, nàng ta xấu như vậy mà cũng được tuyển nữa!
Nữ quan vội quát bọn họ câm miệng, lần tuyển người này nữ vương đặc biệt giao phó tốt nhất tuyển mấy người xấu xí một chút, cô gái này thật sự xấu đến nỗi người ta không dám khen tặng, phần công việc lặt vặt này nàng có thể coi như lần đầu hoàn thành tốt nhất.
Tô Tiểu Thiến còn chưa hết nỗi kinh ngạc để bình tĩnh lại, thì đã theo hai mươi chín thiếu nữ kia tiến vào Hoàng cung rồi.
Tô Tiểu Thiến đi trong đội ngũ không cầm được nghĩ, cái… cái này sao mà giống như Hoàng thượng tuyển phi tử trên ti-vi vậy?
“Được rồi, các ngươi ở đây chờ, Lưu quản sự sẽ đến nói cho các ngươi biết quy đinh và yêu cầu để làm thị nữ” một người thị nữ dẫn đầu đội ngũ nói.
“Dạ” các thị nữ đồng thanh nói.
Tô Tiểu Thiến nghe xong lại mặt đầy vạch đen, từ ‘dạ (1)’ này hình như là người cổ đại dùng mà, cái Ma Huyễn Giới này sao lại loạn đến vậy, hiện đại không ra hiện đại, cổ đại chả ra cổ đại, Ai Cập chẳng giống Ai Cập, sao Hoả cung chẳng giống… chờ chút, hình như cô không biết người sao Hảo có bộ dáng ra sao! Hãi!
( (1) Dạ: 诺 (nuo): Từ cổ, thường được dùng khi cấp dưới trả lời với cấp trên.)
Ngay trong lúc cô đang nghĩ loạn xạ, một người phụ nữ thân hình khệnh khạng lắc lư thân thể mập mạp đi đến.
“Vị này là Lưu quản sự” người thị nữ kia nói tiếp.
“Nô tì tham kiến Lưu quản sự” Tô Tiểu Thiến chỉ đành học theo mọi người thỉnh an, ôi, xem ra, cô không cần xuyên không cũng có thể thể nghiệm được cuộc sống ở cổ đại rồi.
“Ừm, đứng lên hết đi” Lưu quản sự phất tay nói.
Mọi người nghe xong đứng thẳng người chờ bà nói.
Bà ho khẽ một tiếng tiếp tục nói: “Các ngươi đang lúc còn trẻ có thể bước vào Hoàng cung là một điều may mắn, là phúc khí mà tám đời tổ tiên các ngươi tu được, phàm là làm thị nữ đều biết rằng, chờ đến khi các ngươi già đi, sau khi xuất cung nhà cửa, ngân lượng, ruộng đất toàn bộ đều thưởng cho các ngươi hưởng thụ không hết, già rồi, cũng có thể yêu đương”
Mọi người đều mỉm cười lắng nghe phúc lợi quá hời này.
“Đương nhiên, có lợi thì sẽ có hại, nếu như các ngươi liên tục phạm sai, thì sẽ bị ném vào Thi Ma Uyên (= vực thây ma)” giọng bà bỗng chuyển sang lạnh lẽo khiến bọn cô run lẩy bẩy.
“Kỳ thực các ngươi cũng không cần phải sợ hãi, mấy năm nay thị nữ xuất cung cũng nhiều như kiến, cuộc sống của bọn họ ta tin rằng mọi người đều thấy rõ, người Ma Huyễn Giới vĩnh viễn bất tử đã là định luật, nhưng nếu muốn cuộc sống cả đời không lo cơm áo gạo tiền thì không phải ai cũng có thể làm được, cho nên đãi ngộ của Hoàng cung mãi mãi là tốt nhất, mỗi năm đội ngũ ứng tuyển xếp hàng đến cả tháng vẫn chưa thấy ngừng, các ngươi nên biết cái vị trí này không phải dễ dàng mà có được.”
Mọi người vội gật đầu lia lịa, bọn họ chính là bị đãi ngộ hậu đãi như vậy hấp dẫn, tuy nói rằng mỗi năm cũng có rất nhiều người bị ném xuống Thi Ma Uyên, nhưng cũng có rất nhiều ngoại lệ, mà những người ngoại lệ kia sau khi rời khỏi cơm no mặc ấm, cũng không cần vất vả bận rộn kiếm tiền nữa.
“Trong một tuần ngắn ngủi này, ta sẽ chỉ dạy cho các ngươi, ta hy vọng dưới sự dạy dỗ của ta, các ngươi có thể nhanh chóng thuộc các quy định, tránh được những sai lầm, bây giờ nàng ta sẽ dẫn các ngươi đi nghỉ ngơi, sáng sớm mai tập hợp ở chỗ này” Lưu quản sự chỉ người thị nữ vừa mới nói, sau đó bà lắc lư thân thể mập mạp rời khỏi.
“Những lời vừa rồi của Lưu quản sự mọi người nghe rõ rồi chứ?” người thị nữ đó hỏi.
“Dạ” mọi người trả lời.
Sau đó bọn họ được sắp xếp trong một sương phòng khá xa, mười người một gian phòng.
Chúng thị nữ đem tay nãi (= hành lý) đặt xuống rồi bắt đầu nói chuyện, “Nè, muội tên là gì? Ta tên A Chu” cô gái ngủ cạnh Tô Tiểu Thiến cười hi hi hỏi.
Tô Tiểu Thiến ngượng ngùng mỉm cười, nói: “Gọi muội là A Xú được rồi” lời cô vừa dứt, mọi người cười to ha hả.
“Quả nhiên tên cũng như người mà, thật sự rất xấu, nè, ngươi có quan hệ phải không, ta đang buồn bực chuyện này đây, ngươi xấu xí như vậy sao lại được tuyển cơ chứ?” một cô gái có vóc người hơi cao cười châm chọc nói.
“Đúng thế, ngươi thật xấu, nè, sau này ngươi cách xa ta một chút, nếu không tối đến ta nhìn thấy ngươi lại bị doạ chết mất” một người khác tiếp lời nói.
“Ê, các người đừng có quá đáng quá, gì mà xấu này xấu nọ, ngươi cũng có đẹp lắm đâu” A Chu nhìn không được vội trách mắng nói.
“Nè, ta cũng đâu có nói ngươi, ngươi làm gì mà gấp gáp vậy, con nhỏ đó là tỷ tỷ hay muội muội của ngươi à?” cô gái kia bất mãn nói.
“Đúng vậy, ngươi có phải có bệnh hay không, lại ra mặt nói giúp cho cái đồ xấu xí?” một người khác cũng góp vui.
“Phải, muội ấy là muội muội của ta thì làm sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi lại làm càn cẩn thận ta cho ngươi bẹp dí” A Chu huơ huơ nắm đấm.
Hai ngươi kia thấy vậy chỉ có thể lườm liếc rồi không thể để ý đến nữa.
“A Chu không cần như vậy đâu” Tô Tiểu Thiến ngại ngùng nói, cô sao lại may mắn đến thế có thể quen biết được nhiều người đối xử tốt với cô!
A Chu khuôn mặt đầy hào khí vỗ ngực nói: “Đừng sợ, sau này muội chính là muội muội của ta, ta sẽ bảo vệ muội”
Tô Tiểu Thiến mỉm cười gật đầu bèn bắt đầu sắp xếp hành lý, sau một tuần huấn luyện này mới có thể chính thức nhận việc, nhưng mong là sau khi nhận chức có thể tra ra được tung tích của y, nơi này cùng thế giới ma quỷ, cô thà chọn thế giới ma quỷ, nơi đây, một khắc cô cũng không muốn ở lại.
Tác giả :
Y Hinh