Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
Chương 219: Bị người yêu nhất giết chết
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Nhận thấy được ánh mắt của tôi, tay Mặc Hàn nắm tay tôi lại chặt thêm vài phần, chậm rãi nói: “Cũng không phải toàn bộ đều là giả.”
Hắn nhìn về phía tôi, ánh mắt thâm tình.
Vậy thì tôi yên tâm rồi, ít nhất tôi có thể xác định, lần đầu tiên Mặc Hàn mất khống chế muốn giết tôi, nhất định không phải giả vờ!
“Lãnh Mặc Hàn, sao lại thế này!” Tôi tin tưởng Mặc Hàn làm như vậy nhất định có lý do của hắn, Nhị Nhị lại không vui.
“Nguyên thần của Thủy Kỳ Lân còn ở đây.” Mặc Hàn bỗng nhiên nói.
Nhị Nhị sửng sốt, ngay cả Thái Nhất cũng không dám tin tưởng, hắn nhìn xác chết dần dần thiêu đốt dưới chân, lại nhìn hắc ám phía sau Mặc Hàn chúng ta không nhìn thấy, hoài nghi hỏi: “Ngươi xác định sao?”
Mặc Hàn gật đầu: “Ngay ở chỗ này.”
Mọi người hoảng sợ, Mặc Hàn đột nhiên bảo vệ tôi và Bạch Diễm hộ ở sau người. Thái Nhất cũng ném ra một ánh sáng sang một bên, một bóng dáng hung hăng đánh vào phía trên cái chắn màu vàng của Thái Nhất.
Bóng dáng ngã sang một bên, ngưng tụ ra một hình người một lần nữa.
Thái Nhất nhìn, lại nhíu mày: “Hạo Viêm?”
“Ngươi còn nhớ ta.” Bóng đen lạnh lùng nói, cơ thể không ngừng rõ ràng, thấy khuôn mặt hắn, tôi cả kinh.
Hắn lớn lên lại có vài phần tương tự Mặc Hàn!
“Ngươi thật sự còn sống…” Thái Nhấy ngạc nhiên.
“Giống ngươi, đã chết.” Hạo Viêm rũ mắt nhìn thi thể kim ô dưới chân chúng tôi, giọng nói lạnh hơn: “Ngươi đều đồng quy vu tận với ta, sao ta có thể không cho mặt mũi.”
“Vậy hiện tại ngươi tới tìm ta báo thù sao?” Thái Nhất hỏi.
“Ta không có tâm tình kia.” Hạo Viêm lạnh lùng nói, ánh mắt hắn dừng ở trên người tôi, Mặc Hàn vừa đứng trước người tôi, chặn tầm mắt của Hạo Viêm.
“Đưa nàng cho ta.” Hạo Viêm giận dữ.
“Mơ tưởng!” Mặc Hàn càng giận.
“Hậu bối kẻ hèn, cũng dám ở trước mặt ta làm càn!” Phía sau Hạo Viêm bỗng nhiên nhảy ra hóa thân của một con Kỳ lân, hung hăng đánh tới cái chắn màu vàng, bất ngờ phá vỡ cái chắn nát kia.
Hạo Viêm phi thân dựng lên, Mặc Hàn nhanh chóng đi lên đón, lại không ngờ một bóng dang chui vào dưới chân tôi Lấy thực lực ngang ngược kéo tôi vào trong bóng tối.
Khác với hai bàn tay phía trước, lần này, tôi có thể rõ ràng cảm nhận được trong bóng tối có một luồng hơi thở khác.
Mà hơi thở còn rất quen thuộc, hẳn là hơi thở tộc Bàn Phượng.
Dù sao ở chỗ này cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, chi bằng tiến lên đi xem. Tôi đi theo hơi thở, dần dần trong bóng đêm phát hiện một tia ánh sáng màu hỏa hồng.
Là Niết Bàn Hỏa của Bàn Phượng!
Tôi bước nhanh đi qua, ánh sáng càng ngày càng sáng, rốt cuộc, trong bóng tối, tôi nhìn thấy từng đoàn Niết Bàn Hỏa màu hỏa hồng, quay xung quanh một nữ tử hai mắt nhắm nghiền.
Nữ tử an tường nằm thẳng ở không trung, trong thần sắc mang theo một vẻ vui mừng, khuôn mặt thật sự có vài phần tương tự với tôi.
Tôi nhớ tới Tổ Long đã từng nói qua, Thủy Kỳ Lân giết thê tử hắn, mà thê tử hắn, là chỉ Bàn Phượng.
Chẳng lẽ đây là thê tử của Thủy Kỳ Lân Hạo Viêm?
Tôi đang nghĩ ngợi tới, bỗng nhiên nhận thấy được phía sau truyền đến một luồng hơi thở khác —— là Hạo Viêm!
Tôi lập tức xoay người, thấy được đôi mắt hắn nhìn tôi hơi xuất thần chút, cặp mắt kia tràn ngập bi thương.
Thấy tôi xoay người lại, bi thương trên khuôn mặt hắn biến mất vô tung vô ảnh, thay thế chỉ có lạnh nhạt. Ánh mắt kia, như đang nhìn một người chết.
Hắn xẹt qua tôi, đi đến bên cạnh nàng kia, khẽ cầm tay trước người nữ tử: “Khinh Ngữ, lập tức nàng và ta có thể gặp lại.”
Lông tơ trên cổ tôi không nhịn được dựng lên, theo bản năng lui về sau. Hạo Viêm ý thức được, giơ tay về phía tôi, tôi lại bị định trụ!
Kỳ lân thối này xác định chắc chắn đang nghĩ cách dùng tôi!
“Có thể cho Khinh Ngữ làm đoạt xá thân thể, là vinh hạnh của ngươi.” Hắn lạnh lùng nói, thật cẩn thận để tay Khinh Ngữ Bàn Phượng lại chỗ cũ, hắn chậm rãi đi tới bên người tôi.
“Cả đời Hoàng Ngạo Tình chưa làm qua chuyện gì tốt, phút cuối cùng để lại ngươi, cũng đã thành toàn cho ta.”
Thành toàn em gái anh!
“Kỳ Lân đại ca… Bình tĩnh được không…” Lão bà anh đã chết! Tôi rống giận ở trong lòng, lại không dám để Hạo Viêm biết, chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở nói: “Theo ta được biết, đoạt xá cần nguyên thần hoặc hồn phách, nhưng là…”
Nhưng lão bà anh là hồn phi phách tán, căn bản không đoạt xá được!
Ai ngờ, trong mắt Hạo Viêm lại khinh thường nhìn lại tôi: “Tâm Đầu Huyết ngươi của Hoàng Ngạo Tình có thể tạo tân hồn, tự nhiên cũng có thể vì Kinh Ngữ nắn lại hồn phách!”
Trong đầu tôi hiện ra “Lô Đỉnh Tuyệt Hảo”, “Cực Phẩm Đại Bổ”, “Vũ Khí Đoạt Xá Sắc Bén” chờ sau khi tiền tố, xem ra lại có thể gia tăng một danh tiếng “Tái Tạo Nguyên Thần”…
Cổ tôi chợt bị hắn bóp chặt, tôi vội dùng linh lực đi chống cự, lực độ này, giống lần đầu tiên Mặc Hàn mất khống chế bóp tôi như đúc.
Thấy tâm ý của hắn đã định, tôi lại trốn không thoát, dù sao đều là chết, chi bằng liều một phen!
“Ta đã thấy Tổ Long……” Tôi khó khăn nói.
“Thì sao?” Hạo Viêm không quan tâm chút nào.
“Hắn nói cho ta, là ngươi tự tay giết thê tử ngươi.” Tôi nói.
Khuôn mặt lạnh lùng của Hạo Viêm ngẩn ra một chút, thống khổ nhíu mày lại. Tôi thừa dịp một lúc rảnh này, lập tức hóa ra trường kiếm, giãy giụa từ trong tay hắn chạy ra ngoài.
“Mơ tưởng chạy trốn!” Hắn giận mắng đuổi theo, tôi không phải là đối thủ của hắn, lại bị hắn chế trụ lần nữa.
Lần này, hắn định trụ tôi, bắt đầu trực tiếp rút ra pháp lực trong cơ thể tôi.
Ngực truyền đến cảm giác hơi đau, tôi cảm giác máu trong cơ thể đều theo những pháp lực đó bị rút ra.
Một luồng màu ngân bạch đang ngưng tụ mà thành trên tay, đó là bộ phận pháp lực của Hoàng Ngạo Tình.
Tôi giãy giụa muốn đi đoạt trở về, hắn giành đánh pháp lực kia vào trong cơ thể Kinh Ngữ trước một bước.
Phía trên thi thể không có tý máu của Kinh Ngữ hiện ra màu da bình thường, Hạo Viêm thấy thế cười vui sướng, lực độ và tốc độ rút pháp lực trong cơ thể tôi ra nhanh hơn.
Tôi cảm giác hồn phách đều theo những pháp lực đó bị rút ra, chợt cảm giác cả người đều không có sức lực.
Tôi liều chết giãy giụa, nhưng pháp lực kém Hạo Viêm quá lớn, như thế nào làm cũng không làm nên chuyện gì.
Đến lúc này, tôi giận cực phản cười, dùng hết toàn bộ sức lực cuối cùng, hét lớn: “Hạo Viêm, ngươi thật dối trá! Ngươi giết thê tử ngươi, hiện tại còn muốn dùng tộc mệnh tới sống lại nàng! Sớm biết hôm nay, hà tất lúc trước! Hà tất giết nàng!”
Vẻ mặt của Hạo Viêm hiện ra thống khổ dữ tợn, nổi giận nói: “Ngươi cho rằng ta muốn giết nàng sao!”
Bởi vậy động tác hắn rút pháp lực tôi ra dừng một chút, tôi nhân cơ hội đoạt lại một chút pháp lực của mình.
“Nhưng ngươi chính là giết nàng! Ngươi ngẫm lại hình ảnh khi nàng chết đi!”
Hạo Viêm nghe vậy dừng lại, mảnh nhỏ Thủy Kính lòng bàn tay tôi phát ra xúc cảm ấm áp. Một hình ảnh truyền vào trong đầu tôi.
“Hạo Viêm! Đủ rồi! Ngươi tỉnh lại! Đừng bị ma khí khống chế! Ngươi là Hạo Viêm! Sao có thể bại bởi cái loại đồ vật này!” Là Kinh Ngữ và Hạo Viêm đang giao thủ, nàng phòng thủ khắp nơi, nhưng không thắng nổi Hạo Viêm toàn lực ứng phó, toàn thân đã bị thương.
Tim chợt đau, đó là cảm giác của máu Bàn Phượng trong cơ thể và đau lòng Hạo Viêm truyền đến.
Rốt cuộc, ở luusc pháp lực khô cạn, Kinh Ngữ từ bỏ giãy giụa.
“Tôn thượng đã mang theo các tộc nhân rời khỏi Cửu Châu. Tôn thượng nói, Cửu Châu không nên lại có tung tích của Bàn Phượng. Ta vì ngươi, cãi lại mệnh lệnh ở lại Cửu Châu, hiện giờ, nếu ngươi muốn giết ta, vậy giết đi. Chỉ là, hy vọng máu của ta, có thể làm ngươi tìm về lý trí một lần nữa…”
Lời còn chưa dứt, móng vuốt màu đen đã đâm vào ngực nàng, xuyên qua lưng nàng. Máu tươi màu đỏ theo móng vuốt của kỳ lân chảy xuống ào ạt, tiếng rơi xuống mặt đất vang dội đáng sợ.
Trong miệng Kinh Ngữ khẽ niệm cái gì đó, từng Niết Bàn Hỏa màu đỏ bốc cháy ở quanh người nàng. Toàn bộ máu của nàng đều bắn mạnh đến quanh người Hạo Viêm, bên trong biển máu bốc cháy lên Niết Bàn Hỏa tuyệt diễm.
Cơ thể Kinh Ngữ chậm rãi ngã xuống, trong Niết Bàn Hỏa, Hạo Viêm lại dần khôi phục thanh tỉnh.
“Kinh Ngữ!” Hắn hét lên, không thể tin được là tự tay mình giết Kinh Ngữ, hắn tiến lên ôm lấy nàng, Kinh Ngữ cũng đã không có sức lực.
Nàng nhìn hắn, thấy hắn rốt cuộc tỉnh táo lại, lộ ra một nụ cười vui mừng, nhưng không mở mắt ra nhìn.
Lửa của Niết Bàn Hỏa là ngọn lửa phượng hoàng chết mà trùng sinh, lấy nguyên thần làm đại giới, trùng sinh chính mình.
Nhưng mà, lần này Kinh Ngữ lại lấy nguyên thần chính mình làm đại giới, đổi cho Hạo Viêm trùng sinh.
Tôi nghe được Hạo Viêm đau đớn kêu rên muốn chết, bị hắn mạnh mẽ lôi ra khỏi ký ức.
Hắn trừng mắt nhìn tôi một cái, nhanh rút pháp lực của tôi ra nhanh hơn.
Tôi đã không có sức lực để đứng, cơ thể ngã xuống mặt đất, Hạo Viêm nắm cánh tay của tôi cũng mặc kệ tôi.
Bỗng nhiên, cơ thể hắn khẽ động.
Tôi bị hắn bắt lấy cũng phải theo hắn đi về phía trước, một thanh trường kiếm chợt chặt đứt tay Hạo Viêm nắm lấy tay của tôi kia.
Cánh tay nguyên thần ngưng tụ ra biến mất ở không trung, thân thể của tôi lại muốn ngã xuống lần nữa, lại rơi vào một ôm ấp lạnh lẽo.
“Mặc Hàn…” Lòng tôi lập tức an tâm.
“Là ta.” Mặc Hàn
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Nhận thấy được ánh mắt của tôi, tay Mặc Hàn nắm tay tôi lại chặt thêm vài phần, chậm rãi nói: “Cũng không phải toàn bộ đều là giả.”
Hắn nhìn về phía tôi, ánh mắt thâm tình.
Vậy thì tôi yên tâm rồi, ít nhất tôi có thể xác định, lần đầu tiên Mặc Hàn mất khống chế muốn giết tôi, nhất định không phải giả vờ!
“Lãnh Mặc Hàn, sao lại thế này!” Tôi tin tưởng Mặc Hàn làm như vậy nhất định có lý do của hắn, Nhị Nhị lại không vui.
“Nguyên thần của Thủy Kỳ Lân còn ở đây.” Mặc Hàn bỗng nhiên nói.
Nhị Nhị sửng sốt, ngay cả Thái Nhất cũng không dám tin tưởng, hắn nhìn xác chết dần dần thiêu đốt dưới chân, lại nhìn hắc ám phía sau Mặc Hàn chúng ta không nhìn thấy, hoài nghi hỏi: “Ngươi xác định sao?”
Mặc Hàn gật đầu: “Ngay ở chỗ này.”
Mọi người hoảng sợ, Mặc Hàn đột nhiên bảo vệ tôi và Bạch Diễm hộ ở sau người. Thái Nhất cũng ném ra một ánh sáng sang một bên, một bóng dáng hung hăng đánh vào phía trên cái chắn màu vàng của Thái Nhất.
Bóng dáng ngã sang một bên, ngưng tụ ra một hình người một lần nữa.
Thái Nhất nhìn, lại nhíu mày: “Hạo Viêm?”
“Ngươi còn nhớ ta.” Bóng đen lạnh lùng nói, cơ thể không ngừng rõ ràng, thấy khuôn mặt hắn, tôi cả kinh.
Hắn lớn lên lại có vài phần tương tự Mặc Hàn!
“Ngươi thật sự còn sống…” Thái Nhấy ngạc nhiên.
“Giống ngươi, đã chết.” Hạo Viêm rũ mắt nhìn thi thể kim ô dưới chân chúng tôi, giọng nói lạnh hơn: “Ngươi đều đồng quy vu tận với ta, sao ta có thể không cho mặt mũi.”
“Vậy hiện tại ngươi tới tìm ta báo thù sao?” Thái Nhất hỏi.
“Ta không có tâm tình kia.” Hạo Viêm lạnh lùng nói, ánh mắt hắn dừng ở trên người tôi, Mặc Hàn vừa đứng trước người tôi, chặn tầm mắt của Hạo Viêm.
“Đưa nàng cho ta.” Hạo Viêm giận dữ.
“Mơ tưởng!” Mặc Hàn càng giận.
“Hậu bối kẻ hèn, cũng dám ở trước mặt ta làm càn!” Phía sau Hạo Viêm bỗng nhiên nhảy ra hóa thân của một con Kỳ lân, hung hăng đánh tới cái chắn màu vàng, bất ngờ phá vỡ cái chắn nát kia.
Hạo Viêm phi thân dựng lên, Mặc Hàn nhanh chóng đi lên đón, lại không ngờ một bóng dang chui vào dưới chân tôi Lấy thực lực ngang ngược kéo tôi vào trong bóng tối.
Khác với hai bàn tay phía trước, lần này, tôi có thể rõ ràng cảm nhận được trong bóng tối có một luồng hơi thở khác.
Mà hơi thở còn rất quen thuộc, hẳn là hơi thở tộc Bàn Phượng.
Dù sao ở chỗ này cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, chi bằng tiến lên đi xem. Tôi đi theo hơi thở, dần dần trong bóng đêm phát hiện một tia ánh sáng màu hỏa hồng.
Là Niết Bàn Hỏa của Bàn Phượng!
Tôi bước nhanh đi qua, ánh sáng càng ngày càng sáng, rốt cuộc, trong bóng tối, tôi nhìn thấy từng đoàn Niết Bàn Hỏa màu hỏa hồng, quay xung quanh một nữ tử hai mắt nhắm nghiền.
Nữ tử an tường nằm thẳng ở không trung, trong thần sắc mang theo một vẻ vui mừng, khuôn mặt thật sự có vài phần tương tự với tôi.
Tôi nhớ tới Tổ Long đã từng nói qua, Thủy Kỳ Lân giết thê tử hắn, mà thê tử hắn, là chỉ Bàn Phượng.
Chẳng lẽ đây là thê tử của Thủy Kỳ Lân Hạo Viêm?
Tôi đang nghĩ ngợi tới, bỗng nhiên nhận thấy được phía sau truyền đến một luồng hơi thở khác —— là Hạo Viêm!
Tôi lập tức xoay người, thấy được đôi mắt hắn nhìn tôi hơi xuất thần chút, cặp mắt kia tràn ngập bi thương.
Thấy tôi xoay người lại, bi thương trên khuôn mặt hắn biến mất vô tung vô ảnh, thay thế chỉ có lạnh nhạt. Ánh mắt kia, như đang nhìn một người chết.
Hắn xẹt qua tôi, đi đến bên cạnh nàng kia, khẽ cầm tay trước người nữ tử: “Khinh Ngữ, lập tức nàng và ta có thể gặp lại.”
Lông tơ trên cổ tôi không nhịn được dựng lên, theo bản năng lui về sau. Hạo Viêm ý thức được, giơ tay về phía tôi, tôi lại bị định trụ!
Kỳ lân thối này xác định chắc chắn đang nghĩ cách dùng tôi!
“Có thể cho Khinh Ngữ làm đoạt xá thân thể, là vinh hạnh của ngươi.” Hắn lạnh lùng nói, thật cẩn thận để tay Khinh Ngữ Bàn Phượng lại chỗ cũ, hắn chậm rãi đi tới bên người tôi.
“Cả đời Hoàng Ngạo Tình chưa làm qua chuyện gì tốt, phút cuối cùng để lại ngươi, cũng đã thành toàn cho ta.”
Thành toàn em gái anh!
“Kỳ Lân đại ca… Bình tĩnh được không…” Lão bà anh đã chết! Tôi rống giận ở trong lòng, lại không dám để Hạo Viêm biết, chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở nói: “Theo ta được biết, đoạt xá cần nguyên thần hoặc hồn phách, nhưng là…”
Nhưng lão bà anh là hồn phi phách tán, căn bản không đoạt xá được!
Ai ngờ, trong mắt Hạo Viêm lại khinh thường nhìn lại tôi: “Tâm Đầu Huyết ngươi của Hoàng Ngạo Tình có thể tạo tân hồn, tự nhiên cũng có thể vì Kinh Ngữ nắn lại hồn phách!”
Trong đầu tôi hiện ra “Lô Đỉnh Tuyệt Hảo”, “Cực Phẩm Đại Bổ”, “Vũ Khí Đoạt Xá Sắc Bén” chờ sau khi tiền tố, xem ra lại có thể gia tăng một danh tiếng “Tái Tạo Nguyên Thần”…
Cổ tôi chợt bị hắn bóp chặt, tôi vội dùng linh lực đi chống cự, lực độ này, giống lần đầu tiên Mặc Hàn mất khống chế bóp tôi như đúc.
Thấy tâm ý của hắn đã định, tôi lại trốn không thoát, dù sao đều là chết, chi bằng liều một phen!
“Ta đã thấy Tổ Long……” Tôi khó khăn nói.
“Thì sao?” Hạo Viêm không quan tâm chút nào.
“Hắn nói cho ta, là ngươi tự tay giết thê tử ngươi.” Tôi nói.
Khuôn mặt lạnh lùng của Hạo Viêm ngẩn ra một chút, thống khổ nhíu mày lại. Tôi thừa dịp một lúc rảnh này, lập tức hóa ra trường kiếm, giãy giụa từ trong tay hắn chạy ra ngoài.
“Mơ tưởng chạy trốn!” Hắn giận mắng đuổi theo, tôi không phải là đối thủ của hắn, lại bị hắn chế trụ lần nữa.
Lần này, hắn định trụ tôi, bắt đầu trực tiếp rút ra pháp lực trong cơ thể tôi.
Ngực truyền đến cảm giác hơi đau, tôi cảm giác máu trong cơ thể đều theo những pháp lực đó bị rút ra.
Một luồng màu ngân bạch đang ngưng tụ mà thành trên tay, đó là bộ phận pháp lực của Hoàng Ngạo Tình.
Tôi giãy giụa muốn đi đoạt trở về, hắn giành đánh pháp lực kia vào trong cơ thể Kinh Ngữ trước một bước.
Phía trên thi thể không có tý máu của Kinh Ngữ hiện ra màu da bình thường, Hạo Viêm thấy thế cười vui sướng, lực độ và tốc độ rút pháp lực trong cơ thể tôi ra nhanh hơn.
Tôi cảm giác hồn phách đều theo những pháp lực đó bị rút ra, chợt cảm giác cả người đều không có sức lực.
Tôi liều chết giãy giụa, nhưng pháp lực kém Hạo Viêm quá lớn, như thế nào làm cũng không làm nên chuyện gì.
Đến lúc này, tôi giận cực phản cười, dùng hết toàn bộ sức lực cuối cùng, hét lớn: “Hạo Viêm, ngươi thật dối trá! Ngươi giết thê tử ngươi, hiện tại còn muốn dùng tộc mệnh tới sống lại nàng! Sớm biết hôm nay, hà tất lúc trước! Hà tất giết nàng!”
Vẻ mặt của Hạo Viêm hiện ra thống khổ dữ tợn, nổi giận nói: “Ngươi cho rằng ta muốn giết nàng sao!”
Bởi vậy động tác hắn rút pháp lực tôi ra dừng một chút, tôi nhân cơ hội đoạt lại một chút pháp lực của mình.
“Nhưng ngươi chính là giết nàng! Ngươi ngẫm lại hình ảnh khi nàng chết đi!”
Hạo Viêm nghe vậy dừng lại, mảnh nhỏ Thủy Kính lòng bàn tay tôi phát ra xúc cảm ấm áp. Một hình ảnh truyền vào trong đầu tôi.
“Hạo Viêm! Đủ rồi! Ngươi tỉnh lại! Đừng bị ma khí khống chế! Ngươi là Hạo Viêm! Sao có thể bại bởi cái loại đồ vật này!” Là Kinh Ngữ và Hạo Viêm đang giao thủ, nàng phòng thủ khắp nơi, nhưng không thắng nổi Hạo Viêm toàn lực ứng phó, toàn thân đã bị thương.
Tim chợt đau, đó là cảm giác của máu Bàn Phượng trong cơ thể và đau lòng Hạo Viêm truyền đến.
Rốt cuộc, ở luusc pháp lực khô cạn, Kinh Ngữ từ bỏ giãy giụa.
“Tôn thượng đã mang theo các tộc nhân rời khỏi Cửu Châu. Tôn thượng nói, Cửu Châu không nên lại có tung tích của Bàn Phượng. Ta vì ngươi, cãi lại mệnh lệnh ở lại Cửu Châu, hiện giờ, nếu ngươi muốn giết ta, vậy giết đi. Chỉ là, hy vọng máu của ta, có thể làm ngươi tìm về lý trí một lần nữa…”
Lời còn chưa dứt, móng vuốt màu đen đã đâm vào ngực nàng, xuyên qua lưng nàng. Máu tươi màu đỏ theo móng vuốt của kỳ lân chảy xuống ào ạt, tiếng rơi xuống mặt đất vang dội đáng sợ.
Trong miệng Kinh Ngữ khẽ niệm cái gì đó, từng Niết Bàn Hỏa màu đỏ bốc cháy ở quanh người nàng. Toàn bộ máu của nàng đều bắn mạnh đến quanh người Hạo Viêm, bên trong biển máu bốc cháy lên Niết Bàn Hỏa tuyệt diễm.
Cơ thể Kinh Ngữ chậm rãi ngã xuống, trong Niết Bàn Hỏa, Hạo Viêm lại dần khôi phục thanh tỉnh.
“Kinh Ngữ!” Hắn hét lên, không thể tin được là tự tay mình giết Kinh Ngữ, hắn tiến lên ôm lấy nàng, Kinh Ngữ cũng đã không có sức lực.
Nàng nhìn hắn, thấy hắn rốt cuộc tỉnh táo lại, lộ ra một nụ cười vui mừng, nhưng không mở mắt ra nhìn.
Lửa của Niết Bàn Hỏa là ngọn lửa phượng hoàng chết mà trùng sinh, lấy nguyên thần làm đại giới, trùng sinh chính mình.
Nhưng mà, lần này Kinh Ngữ lại lấy nguyên thần chính mình làm đại giới, đổi cho Hạo Viêm trùng sinh.
Tôi nghe được Hạo Viêm đau đớn kêu rên muốn chết, bị hắn mạnh mẽ lôi ra khỏi ký ức.
Hắn trừng mắt nhìn tôi một cái, nhanh rút pháp lực của tôi ra nhanh hơn.
Tôi đã không có sức lực để đứng, cơ thể ngã xuống mặt đất, Hạo Viêm nắm cánh tay của tôi cũng mặc kệ tôi.
Bỗng nhiên, cơ thể hắn khẽ động.
Tôi bị hắn bắt lấy cũng phải theo hắn đi về phía trước, một thanh trường kiếm chợt chặt đứt tay Hạo Viêm nắm lấy tay của tôi kia.
Cánh tay nguyên thần ngưng tụ ra biến mất ở không trung, thân thể của tôi lại muốn ngã xuống lần nữa, lại rơi vào một ôm ấp lạnh lẽo.
“Mặc Hàn…” Lòng tôi lập tức an tâm.
“Là ta.” Mặc Hàn
Tác giả :
Mộ Hi Ngôn