Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
Chương 148: Sủng hư nàng cũng là ta
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Giọng nói của tôi không thấp, ba mẹ và Quân Chi đi ở phía trước cũng nghe thấy.
Mặc Hàn giật mình ở tại chỗ nhìn tôi, mẹ tôi nhíu mày quay đầu lại nhìn chúng tôi, nói với tôi: “Đồng Đồng, làm sao vậy?”
“Không có việc gì…” Tôi đáp một câu có lệ.
Ba tôi nhìn Mặc Hàn, khuôn mặt trầm xuống nói với tôi: “Đồng Đồng, đừng chơi tiểu tính tình!”
Tôi không lên tiếng, Mặc Hàn lại muốn nắm lấy tay của tôi, bị tôi né tránh.
Hắn đơn giản nói với ba mẹ: “Ba, mẹ, các người đi về trước đi, con và…… Chúng con một lát sẽ trở về.”
Ba mẹ nhìn nhau một cái, cảm thấy để tự chúng tôi giải quyết cũng tốt hơn.
“Đồng Đồng, đã là người sắp kết hôn, đừng động một chút là tức giận có biết hay không!” Ba tôi lo lắng dặn dò tôi một câu, ở dưới thúc giục của Quân Chi bà mẹ tôi đã rời đi rồi.
Bọn họ xoay người, tôi trực tiếp vào mặc ngọc.
Mặc Hàn cũng theo vào, lập tức ôm lấy tôi.
“Tránh ra! Không cần ôm em!” Tôi muốn đẩy hắn ra, nhưng nào đẩy được ra.
Mặc Hàn ôm chặt tôi, tính tình nhẫn nại dỗ tôi: “Nàng không thích, ta sẽ không gọi, Về sau, gọi là Tử Đồng được không?”
“Không được!” Nghe như là đang gọi cô gái kia!
Mặc Hàn ngẩn ra một chút, lại nói: “Đồng Đồng?”
Tôi hít cái mũi, cảm thấy gần đây nước mắt của mình có chút nhiều.
“Nàng thích cái gì, ta sẽ gọi là cái đó.” Mặc Hàn cúi đầu khẽ hôn qua, vẫn luôn ôn nhu và dễ nói chuyện.
Tôi chu miệng, cảm thấy mình bị Mặc Hàn sủng càng ngày càng làm kiêu.
“Cơ Tử Đồng.” Tôi không đủ tự tin gọi lên tên của cô gái kia, ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Hàn, lại thấy hắn một mảnh mờ mịt.
Thấy tôi nhìn về phía hắn, Mặc Hàn khó hiểu: “Cái gì?”
“Cơ Tử Đồng! Cô gái anh từng yêu kia tên là Cơ Tử Đồng!” Tôi dậm thẳng chân: “Nàng cũng gọi là Tử Đồng!”
“Phải không?” Mặc Hàn như suy nghĩ gì đó, như lần đầu tiên biết chuyện này.
Tôi bị biểu tình thờ ơ của hắn làm tức giận đến càng thêm oan ức: “Có phải anh bởi vì nàng cũng tên là Tử Đồng, cho nên mới không gọi em là Tử Đồng hay không? Bởi vì nàng mới là Tử Đồng duy nhất trong lòng anh…”
“Đương nhiên không phải!” Mặc Hàn chặn ngang tôi: “Cho dù nàng ta tên là gì, ta đều không để bụng, nàng mới là duy nhất trong lòng ta!”
Tôi bĩu môi, Mặc Hàn cúi đầu đi lên, bị tôi cắn ngược lại một ngụm, hắn cũng không né, tùy ý tôi cắn, tôi nhụt chí thả lỏng miệng ra, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía Mặc Hàn.
Mặc Hàn từ sau lưng lại ôm lấy tôi lần nữa, ở bên tai tôi nhẹ giọng nỉ non: “Ta không nhớ rõ nàng tên là gì.”
“Lần trước ở Minh Cung, anh và Mặc Uyên trộm truyền âm, chẳng lẽ hắn chưa nói sao!” Lúc này tôi mới phát hiện, thì ra tôi cũng không phải không để bụng nguyên nhân vì sao Mặc Hàn cố tình muốn né tránh hắn gọi tôi là Mộ Nhi.
“Hắn đã nhắc tới, nhưng không nói đến tên, ta đã chạy ra đuổi theo nàng.” Mặc Hàn quay thân thể của tôi lại, hôn tôi.
Tôi đang muốn đẩy hắn ra, một đoạn ký ức truyền vào trong đầu tôi.
Là Minh Cung, ở bên trong tẩm cung của Mặc Hàn, là ký ức lúc chúng tôi tìm Mặc Uyên dò hỏi Mặc Hàn mất đi.
Mặc Uyên truyền âm lại cho Mặc Hàn: “Ca, ngươi thật muốn biết cũng đừng mang theo Mộ Tử Đồng! Ngươi là chưa thấy qua, tình hình nữ nhân ăn dấm thật sự là rất đáng sợ!”
“Mộ Nhi không phải người lòng dạ hẹp hòi.” Mặc Hàn truyền âm trở về, biện giải cho tôi.
“Chờ ta nói xong, ngươi nhìn lại nàng có phải người lòng dạ hẹp hòi hay không đi!” Mặc Uyên ghét bỏ.
“Đừng nói nhảm nữa, chính sự.”
“Ba ngàn năm trước, ngươi thật sự là từng yêu một nữ nhân khác, a, lớn lên giống Mộ Tử Đồng nhau như đúc. Pháp lực kết tinh kia, cũng là ngươi cho nàng, ca, ngươi nói ngươi cho nữ nhân kia pháp lực làm gì? Còn nhiều như vậy! Thực lực của nữ nhân kia cũng không thấp! Ca, ngươi…”
Ngay ở lúc này, ngay lúc đó tôi nhận thấy được hai anh em bọn họ truyền âm ở sau lưng tôi, dưới sự tức giận tôi đã đứng dậy chạy lấy người, Mặc Hàn cũng vội vàng đuổi theo.
Ký ức chỉ đến đây, chuyện sau đó tôi đều đã biết.
Từ trong trí nhớ của Mặc Hàn, tôi nhìn hắn, lại không biết nên nói cái gì.
Hắn không nhớ rõ tên cô gái kia, không gọi tôi là Tử Đồng, là tiềm thức muốn né tránh tên của cô gái kia sao? Hay là tiềm thức muốn bảo hộ tên của cô gái kia?
Tay lạnh lẽo của Mặc Hàn mơn trớn gương mặt tôi, chống lại trán tôi, giọng nói mang theo bất đắc dĩ: “Ta thật sự không nhớ rõ nàng ta tên là gì.”
Vậy đến tột cùng là vì sao muốn gọi tôi là Mộ Nhi?
Thấy tôi vẫn bĩu môi nhìn hắn, Mặc Hàn chậm rãi nói: “Ta đã từng nghĩ gọi nàng là Tử Đồng hoặc Đồng Đồng như bằng hữu của nàng vậy. Nhưng không biết vì sao, lúc muốn gọi nàng như vậy, ta cảm thấy một ngày nào đó về sau, khả năng nàn sẽ không vui.”
“Vì sao…” Tôi khó hiểu.
“Vốn dĩ ta cũng không phải rất hiểu rõ, cho đến khi nàng vừa mới nói cho ta, nàng ta tên là Cơ Tử Đồng. Nếu gọi nàng là Tử Đồng, có lẽ nàng sẽ hoài nghi, ta gọi chính là nàng, vẫn là nàng…”
Mặc Hàn dừng một chút, trong mắt càng thêm bất đắc dĩ: “Vốn không nghĩ để nàng phiền lòng vì việc này, mới nghĩ xưng hô mới, không nghĩ tới hoàn toàn ngược lại.”
“Nhưng Đồng Đồng và tên nàng không giống nhau…” Tôi quật cường nói.
Mặc Hàn thở dài: “Ta đây sợ nàng hiểu lầm trước kia ta cũng gọi nàng ta như vậy, rất nhiều ký ức, ta cũng không thể nhớ tới toàn bộ, nhưng trong tiềm thức có chút ấn tượng mơ hồ. Ta muốn cho nàng một cảm nhận hoàn toàn mới, mà không phải vẫn luôn sống ở bên trong bóng ma trước kia, nàng là độc nhất vô nhị của ta, ta không muốn nàng bị bất kì kẻ nào nói thành là một người khác.”
Thì ra là như thế …
Tôi nhìn Mặc Hàn, xấu hổ không chỗ dung thân, đẩy hắn ra chạy tới trên giường, chui đầu vào trong chăn, không có mặt mũi nhìn Mặc Hàn!
Mặc Hàn đuổi lại đây, ôm lấy cơ thể tôi cuộn tròn ở trong chăn, càng thêm mờ mịt: “Làm sao vậy? Còn tức giận? Ta đây về sau cũng không gọi nàng là Mộ Nhi, gọi nàng…”
Hắn vắt hết óc nghĩ: “Bảo bối?… Thân ái?…” Hắn vắt hết óc nghĩ từ ngữ mới học được ở nhân gian này: “Vợ? Bà xã?”
“Mặc Hàn…” Tôi xấu hổ quấn chăn lăn qua lại ở trên giường.
Mặc Hàn tính tình tốt dỗ tôi: “Ta ở đây, đừng nóng giận, được không?”
“Em không phải tức giận anh…” Tôi không tự tin nói.
Mặc Hàn khó hiểu: “Vậy tức giận ai? Ai làm nàng tức giận, ta giúp nàng đi giáo huấn hắn.”
Tôi từ trên giường ngồi dậy, kéo chăn ra, trông thấy Mặc Hàn xụ mặt, đoán chừng chỉ cần tôi nói ra tên, hắn sẽ đi ra ngoài báo thù cho tôi.
Chính là…
“Em tự giận chính mình!” Tôi nói xong câu đó, xấu hổ lại dùng chăn che đầu lại lần nữa.
Không tin hắn, tôi không có mặt mũi gặp Mặc Hàn!
Mặc Hàn ngạc nhiên một chút, thử kéo chăn tôi xuống: “Vì sao phải giận chính mình? Đừng tức giận, tức điên mình, vẫn là tức ta đi, có thể đánh ta hai vòng xả hơi, ta đánh không đau.”
A a a a a!!
Mặc Hàn đối xử với tôi càng tốt, tôi càng xấu hổ!!
Không nhịn được nữa, lại bị mình tức đến phát khóc: “Em không phải muốn chọc giận anh… Em chính là tức giận mình! Em tức vì sao người khác nói mấy câu chọc phá ly gián, em đã không tin anh! Em tức là em không có tiền đồ! Tức mình quá vô dụng!”
Trước kia tôi vẫn luôn nguyện ý tin tưởng hắn, trong khoảng thời gian này đến tột cùng là làm sao vậy…
Mặc Hàn nhíu chặt mày lau nước mắt chảy ra cho tôi: “Không khóc, đừng tức giận mình.”
Hắn ôm tôi vào trong lòng, trấn an tôi: “Ta biết, rất nhiều chuyện ta đều không nhớ rõ, cho người khác cơ hội chọc phá ly gián, cho nên làm bàng rất bối rối. Nàng tin lầm lời gièm pha, không quan trọng, chỉ cần nàng còn nghe theo ta giải thích, còn nguyện ý tin tưởng ta.”
“Em tin tưởng anh…” Tôi nghẹn ngào nhanh chóng trả lời nói.
Mặc Hàn thỏa mãn hôn tôi một ngụm: “Vậy còn có cái gì phải tức giận? Tức ta đi, dù sao cũng đều là bởi vì quá khứ của ta, đừng tức giận mình.”
“Mặc Hàn…” Tôi khụt khịt một chút, cảm thấy đời này có thể gặp Mặc Hàn, tôi nhất định dùng hết vận khí cả đời rồi.
“Vậy về sau anh gọi em là gì?” Tôi hỏi.
“Nàng thích gọi gì thì gọi.” Mặc Hàn vuốt cái mũi của tôi.
Tôi có chút ngượng ngùng chu miệng: “Vẫn là gọi Mộ Nhi đi… Duy nhất một chữ không giống nhau, chỉ cho anh gọi!”
“Được, Mộ Nhi.” Mặc Hàn sủng nịch gọi một tiếng, ôm chặt tôi.
“Mặc Hàn… Gần đây có phải em làm kiêu rất nhiều hay không… Động một chút là phát cáu…” Tôi nhớ rõ tôi đã nói rất nhiều lần tôi muốn sửa lại! Sao lại không đổi được!
Mặc Hàn lại không quan tâm sủng tôi: “Không làm ra vẻ.”
“Nhưng em cảm giác gần đây em thường xuyên phát giận… Có phải em bị sủng hư hay không?” Đến lúc đó Mặc Hàn có thể ghét bỏ tôi hay không?
“Đồ ngốc, sủng hư nàng cũng là ta.” Mặc Hàn cúi đầu hôn tôi: “Ta tra xét một số thư tịch của người sống mang thai, trong lúc mang thai, cảm xúc dao động có chút lớn cũng là bình thường. Huống chi, những mặt khác nàng đều rất tốt, chỉ là lúc nhắc đến chuyện quá khứ của ta mới có thể không vui. Mặc Uyên nói, ghen là biểu hiện của một nữ nhân yêu.”
“Không có ghen!” Tôi già mồm.
Mặc Hàn cúi đầu nhìn về phía tôi, tôi chột dạ cúi đầu: “Tốt thôi… Ăn chút… Chỉ một chút! Một chút! Ghen khai vị trợ tiêu hóa! Thai phụ phải có một tiêu hóa tốt!”
Da mặt tôi dày tự bào chữa, Mặc Hàn cũng không vạch trần.
“Đừng ghen, vì người không liên quan không đáng tức giận, Mộ Nhi, tuy ta không hy vọng quá khứ của ta ảnh hưởng đến chúng ta, nhưng người có tâm luôn muốn nhảy ra.”
Tôi lanh mồm lanh miệng: “Bằng không, chúng ta nghĩ cách khôi phục đoạn ký ức kia của anh?”
Phi!
Mới nói xong tôi đã hối hận!
Nếu ký ức thật sự khôi phục, Mặc Hàn nhớ tới cô gái kia, thật sự là làm sao bây giờ!
Rốt cuộc hiện tại một đám đều nói với hắn, hắn yêu chính là cô gái kia, Mặc Hàn cũng chỉ nghe một chút. Nhưng chờ mình chân chính nhớ lại, vậy không giống nhau!
Bọn họ đã từng ở bên nhau từng ly từng tý, tùy thời đều sẽ điên đảo tôi và Mặc Hàn hiện tại…
Tôi lặng lẽ nhìn Mặc Hàn, thấy hắn đang nhìn tôi.
“Không cần, Mộ Nhi, nếu đã quên, ta cũng không tính nhớ lại.”
“Vì sao?” Hắn hẳn là cũng rất tò mò quá khứ của mình đi.
“Thứ nhất ta không tin mình từng yêu người khác ở trước nàng, thứ hai, cho dù từng có, hiện tại ta có nàng, cũng không muốn để việc quá khứ tới rối loạn tâm thần nàng.”
Mặc Hàn thật tốt…
Mấy ngày này, tôi vài lần phát cáu, kỳ thật cũng không phải tức giận với Mặc Hàn, nhiều hơn đều là bởi vì Mặc Hàn không biết đoạn ký ức quá khứ kia, có chút tức mình bất lực.
Mặc Hàn, lại cũng không để ý đoạn ký ức kia.
Chỉ là, vì sao hắn lại mất trí nhớ?
“Mặc Hàn, đoạn ký ức kia, vì sao sẽ mất đi?” Tôi hỏi.
Mặc Hàn tự hỏi một chút, không phải rất xác định: “Hẳn là ở trong lúc phong ấn mất đi.” Hắn nhìn Vô Cực Ngọc Giản trên tay tôi, lại không nói thêm cái gì.
“Thôi, Mộ Nhi, kia không quan trọng, có nàng tại bên cạnh mới là tất cả của ta.”
“Vậy em về sau cố gắng không để tính tình, có người lại đến châm ngòi ly gián, em nhất định bình tâm tĩnh khí hỏi anh…” Sao tôi càng nói càng không đủ tự tin…
Mặc Hàn sủng nịch sờ đầu tôi: “Phát cáu cũng không sao, nàng chịu nghe ta giải thích, ta không sợ nàng phát cáu.”
Mặc Hàn thật sự là quá tốt!
Lúc từ mặc ngọc đi ra ngoài, tôi bị ba mẹ tôi thay phiên gọi đi nói chuyện riêng thật lâu.
Đại thể nội dung chính là, hỏi trước một lần, có phải Mặc Hàn chọc tôi tức giận hay không, sau khi xác định không phải Mặc Hàn sai, hai người bọn họ tập thể bắt đầu phê phán tôi.
Đại khái chính là, Mộ Tử Đồng con đều sắp kết hôn, đừng như trẻ con động một chút là tức giận! Vợ chồng phải lý giải cho nhau, Tiểu Lãnh tốt như vậy, con phải hiểu được quý trọng, con phải ngoan một chút!
Vốn dĩ ba mẹ cũng muốn tôi tìm một đối tượng gia cảnh không khác nhà của chúng tôi lắm kết hôn, nhưng hiện tại điều kiện Tiểu Lãnh tốt như vậy, đối xử tôi còn tốt, ba mẹ đã là vui vẻ ngoài ý muốn.
Tôi phải ngoan một chút, mình không thể chịu ủy khuất, nhưng cũng đừng động một chút là phát cáu! Tôi không phải là trẻ con! Đừng có mà tức giận, còn đang mang thai! Trong lúc mang thai luôn là phát giận, tương lai sinh con ra tính tình cũng sẽ không tốt!
Mới không đâu!
Tính tình của đồ tham ăn tiểu bảo bảo của nhà chúng tôi vừa ngoan vừa ôn nhu!
Cuối cùng, vẫn là Mặc Hàn nghe không nổi, làm bộ lại đây gọi tôi đi ăn cơm, mới tránh thoát dạy dỗ của ba mẹ tôi.
Hôm nay người một nhà ra ngoài, Quân Chi đặt một phòng ăn ở nhà hàng cao cấp bên cạnh studio, người một nhà ăn một bữa cơm, buổi chiều lại đi dạo phố mua chút đồ vật, sau đó lại về nhà.
Đương nhiên, tất cả đều là Mặc Hàn trả tiền.
Mới ra khỏi studio, ánh mặt trời vốn sáng lạn, đột nhiên lập tức tối sầm xuống, toàn bộ như ban đêm.
Tôi tưởng có lệ quỷ gì quấy phá, nhưng lại không cảm nhận đến bất kì quỷ khí gì.
“Không sao.” Mặc Hàn ý bảo tôi an tâm.
Chuyện thần thánh Quân Chi khó hiểu hỏi Mặc Hàn: “Anh rể, tình huống này như thế nào? Sao trời đột nhiên tốt sầm.”
“Nhị Nhị lười biếng.” Mặc Hàn lạnh nhạt nói.
Quân Chi khó hiểu: “Nhị Nhị là ai?”
“Anh hai của Tiểu Tiểu.” Tôi giải thích, ngẩng đầu nhìn mắt trời, không nhìn thấy bất kì tung tích gì của mặt trời, không biết Nhị Nhị đi đâu.
Không phải âm linh quấy phá, Quân Chi cũng yên tâm, mang theo ba mẹ còn đang nói thầm trong chốc lát trời có thể mưa hay không đi nhà hàng ăn cơm.
Tôi nhớ tới Mặc Hàn và Kim Ô Thang Cốc như còn tính là bạn bè, hỏi: “Chúng ta kết hôn, mời hay không mời đám gà con Thang Cốc kia?”
“Vốn dĩ ta muốn trở lại Minh Cung làm hôn lễ lại mời bọn họ, bây giờ mời cũng có thể.” Mặc Hàn nói.
Tôi líu lưỡi: “Không ít âm linh không đủ tu vi đều sợ mặt trời, anh mời mười mặt trời đi âm phủ thật sự không thành vấn đề sao…”
“Kim Ô cũng không thích Minh giới, đến lúc đó bọn họ chỉ biết tặng lễ, sẽ không tự mình tới.” Mặc Hàn giải thích nói.
Tôi có một ý niệm vô sỉ: “Bằng không, đưa cho bọn hắn thiệp mời hai lần?” Thu hai phần lễ!
“Được.” Mặc Hàn hiểu ý.
“Mẹ! Trên tiệc rượu hôn lễ, lại giữ cho Mặc Hàn một bàn!” Tôi gọi ba mẹ đi ở phía trước.
Mẹ tôi cười đáp ứng: “Đã biết.”
Nhưng mà, buổi tối dạo xong phố về nhà, mới ngồi xuống đã nghe được tiếng chuông cửa.
Tôi cách gần nhất thuận tay mở cửa, một cục màu vàng nhào vào trong lòng tôi.
“Ma ma!”
Tôi kinh ngạc nhìn tiểu bao tử trong lòng mình, qua một hồi lâu, mới từ trên hơi thở nhận ra, bé gái này là Tiểu Tiểu.
“Tiểu Tiểu?” Tôi ngạc nhiên, thấy bé gái mặc quần áo lông chim màu vàng gật đầu: “Ma ma là ta!”
Tôi bế nàng lên, không nghĩ tới nàng đã hóa thành hình người nhanh như vậy,
đứng dậy, thấy được mặt Nhị Nhị đứng ở bên người Tiểu Tiểu.
“Hi, Nhị Nhị.” Tôi chào hỏi hắn, Mặc Hàn đi tới đứng ở bên người tôi, Tiểu Tiểu cười với hắn.
“Ba ba!”
Mặt Nhị Nhị càng đen.
“Sao ngươi lại tới đây?” Mặc Hàn hiển nhiên có chút ngoài ý muốn Nhị Nhị sẽ đến.
Nhị Nhị lườm Tiểu Tiểu: “Đưa nàng đến đây.” Lại nhìn về phía tôi: “Ta cho ngươi lông chim, sao lại sẽ ở trên tay Tiểu Tiểu?”
“Lông chim là dùng để bảo hộ Tiểu Tiểu, ta đương nhiên phải cho nàng.” Tôi khó hiểu.
Nhị Nhị cho tôi một cái xem thường, tỏ vẻ không muốn nói chuyện.
Tiểu Tiểu tranh công khoe với tôi: “Ma ma, ta bẻ gãy lông chim, nhị ca đã lập tức tới tìm ta!”
“Em không có việc gì bẻ gãy lông chim làm gì?” Tôi cảm thấy hôm nay Nhị Nhị khả năng lại bị muội muội hắn hố.
“Ta muốn tới tìm ma ma! Ninh Ninh nói tháng sau nàng mới đến gặp ma ma, nhưng ta không biết đường, chỉ có thể để nhị ca mang ta tới! Ma ma, ta có phải rất thông minh hay không!”
“Đúng vậy, chị Tiểu Tiểu thật thông minh!” Bảo bảo không chút bủn xỉn nào khích lệ, lông gà trền đầu đều kiêu ngạo dựng thẳng lên.
Nhưng lúc này Nhị Nhị mới phát hiện bảo bảo của nhà chúng tôi.
“Quỷ thai?” Hắn kinh ngạc, lại nhìn về phía Mặc Hàn: “Nhi tử của ngươi?”
“Bằng không thì sao?” Mặc Hàn tức giận hỏi lại.
“Được… Tu vi của ngươi lại còn có thể có hài tử…” Nhị Nhị kinh ngạc cảm thán, lại bỡn cợt hỏi: “Chẳng lẽ là vì tu vi tụt dốc lần trước?”
Mặc Hàn liếc hắn: “Ngươi muốn thử xem bổn tọa khôi phục bao nhiêu tu vi hay không?”
Nhị Nhị trả lại cái nhìn xem thường: “Không rảnh!”
Tôi nhân cơ hội nói với bảo bảo: “Bảo bảo, đây là Nhị Nhị của Tiểu Tiểu, con gọi là anh Nhị Nhị là được.”
“Anh Nhị Nhị.” Bảo bảo ngoan ngoãn gọi người.
Nhị Nhị tức giận: “Ta và phụ thân ngươi cùng thế hệ!”
“Nhưng chị Tiểu Tiểu gọi ba là ba ba…” Bảo bảo không hiểu.
Nhị Nhị trừng mắt nhìn Tiểu Tiểu sinh ra là sỉ nhục của hắn này!
“Vào đi.” Tôi ý bảo Nhị Nhị vào nhà.
Đoàn người ngồi vào phòng khách, Quân Chi trước cúng bái một phen Nhị Nhị này bỏ rơi nhiệm vụ mặt trời, sau đó Mặc Hàn viết chín thiệp mời đưa cho Nhị Nhị.
Còn dặn dò riêng một câu: “Đừng quên tiền mừng.”
Móng vuốt Nhị Nhị kia vừa định nhận thiệp mời ngây ra một lúc, liếc Mặc Hàn: “Vô sỉ!”
Hắn tiếp nhận, xem qua thời gian và địa điểm trên thiệp mời: “Ở nhân gian làm hôn lễ? Vậy thì có thể đến đây.”
“Chim không cần tới, lễ đến là được.” Mặc Hàn không chút khách khí.
Nhị nhị lại liếc hắn, lại cho tôi một cọng lông chim, luôn mãi dặn dò không được cho Tiểu Tiểu chơi, hắn rời đi.
Mẹ tôi bưng trà từ phòng khách ra, thấy khách nhân đi rồi, còn có chút ngoài ý muốn: “Sao đi nhanh như vậy? Mẹ mới pha trà xong…”
“Mẹ, không có việc gì, trà con uống.” Tôi ý bảo mẹ tôi cầm trà lại đây.
“Con mang thai uống trà cái gì! Uống sữa bò! Tiểu Lãnh đi, ngày thường đều do hiếm thấy con uống nước! Người này, nhất định phải uống nhiều nước.”
Hắn là quỷ đều lười đến ăn hương nến…
“Ma ma, ta muốn uống trà.” Tiểu Tiểu sử dụng tay chân từ trên sô pha bò xuống, đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm chén trà trên tay mẹ tôi, thiếu chút nữa làm mẹ tôi đổ trà ra ngoài.
“Đồng Đồng, đứa nhỏ này gọi con là gì?” Mẹ tôi nghi ngờ lỗ tai mình nghe lầm.
“Ma ma! Đây là ma ma!” Tiểu Tiểu xoay người ôm chặt cánh tay của tôi, vẻ mặt khoe ra.
Tôi che mặt.
Mặt của mẹ tôi ngẩn ngơ: “Đây là có chuyện gì?” Bà nhìn tôi, lại gọi ba tôi tới, sau đó nhìn về phía Mặc Hàn.
Ánh mắt kia, nhất định là tại hoài nghi đây là con riêng của Mặc Hàn.
“Mẹ, đây là em gái của bạn Mặc Hàn, để chúng con thay chăm sóc mấy ngày, vừa mới rời khỏi kia, chính là bạn của Mặc Hàn.” Tôi giải thích.
Mẹ tôi bán tín bán nghi, tôi lại nhắm ngay Tiểu Tiểu: “Mẹ, mẹ xem, Tiểu Tiểu và Mặc Hàn một chút đều không giống! Trẻ con mà, ai chăm sóc nàng, nàng đều gọi người đó là ba mẹ…”
Ba mẹ quan sát một hồi lâu, mới miễn cưỡng tin: “Đúng rồi, Đồng Đồng, gà con trước kia gọi là Tiểu Tiểu ở trong nhà kia đâu?”
“Chính là ta nha!” Tiểu Tiểu đúng sự thật nói.
Tôi vội vàng tới hoà giải: “Mẹ… Trẻ con, đồng ngôn vô kỵ! Thiếu chuyện không biết!”
Cũng may mẹ tôi cũng không miệt mài theo đuổi, chuyện này xem như được chăng hay chớ.
Không mấy ngày, Tiểu Tiểu đã đánh một mảnh nhiệt tình với ba mẹ tôi. liên quan mẹ tôi nhìn bụng tôi đều nóng bỏng, ngóng trông ngày bảo bảo sớm sinh ra.
Một ngày buổi tối, ăn qua cơm tối và tản bộ trở về với Mặc Hàn, khi đi ngang qua tiệm trà sữa của Tinh Bác Hiểu, nhìn thấy vừa lúc có âm linh đang dỡ hàng hóa.
Cửa hàng Tinh Bác Hiểu, đã làm buôn bán người sống, cũng làm buôn bán người chết. Buôn bán người sống sáng sớm mở hàng, buôn bán người chết vào đêm mở hàng.
Tôi cũng không phải lần đầu tiên gặp được, muốn ly trà sữa rồi về nhà với Mặc Hàn, khi đi ngang qua xe vận tải giấy trát kia, tôi lại ngây ra một lúc.
Nữ tài xế trong xe giấy kia, thấy thế nào có chút quen mắt?
Tôi cẩn thận quay đầu, nhìn về phía thùng xe kia. nữ tài xế đụng phải ánh mắt của tôi, lộ ra một nụ cười quỷ dị với tôi, tôi nhìn rất không thoải mái.
Nhưng đoán chừng là nàng kiêng kị Mặc Hàn, cũng không dám làm cái gì với tôi, lại cúi đầu xuống.
Tôi lại từ trong nụ cười kia, nhớ tới nàng là ai.
Cô em chồng mặc da chị dâu vào gả cho ca ca nàng kia, tôi đã thấy nàng trong trí nhớ chấp niệm ở nhà cũ Đồng gia kia.
Về đến nhà, tôi nói việc này cho Mặc Hàn, Mặc Hàn lập tức gọi Tinh Bác Hiểu lên, hỏi hắn lai lịch của nữ quỷ kia.
Tinh Bác Hiểu cũng không phải rất rõ ràng, chỉ biết trước khi nữ quỷ kia chết đã có chút tu vi, sau khi chết bảo trì linh trí vẫn luôn đều tiếp tục tu luyện.
U Minh chuyển phát nhanh thiếu nhân thủ, nàng không có con cháu cung phụng hương khói để ăn, nên đi báo danh, đổi chút hương nến minh tệ gì đó.
Quỷ khai hoá linh trí như vậy, là đầu thai vẫn tiếp tục tu luyện, ý tứ như là tôn trọng bọn họ. Nhưng chỉ cần không phải sinh ra quỷ thai, trên cơ bản đều có thể tra được tình huống khi bọn họ còn sống.
Buổi tối ngày hôm sau Hồng Quỷ đến mang theo đồ vật hắn tra được lại đây.
Khi cô em chồng quỷ kia còn sống, thật sự là người Lam gia ở Lục Thành. Nàng chết vào lúc Lam gia Lục Thành suy tàn, là sau khi thành thân ba năm, bị lửa lớn thiêu chết.
Đêm đó ở dưới lầu thấy cô em chồng quỷ, nàng là dùng thủ thuật che mắt che dấu dấu vết bị đốt ở trên người, dùng vẫn là da của chị dâu nàng.
Tôi không biết nàng có bao nhiêu chấp niệm lớn với khuôn mặt kia.
Hồng Quỷ nhìn bức họa của nữ quỷ trên tư liệu, lại liên tiếp nhìn về phía tôi, một bộ dáng muốn nói lại thôi. Từ sau khi biết tôi không phải là cô gái kia chuyển thế, thái độ của Hồng Quỷ với tôi tốt hơn rất nhiều.
Tôi đã từng một lần hoài nghi, Hồng Quỷ cũng biết không ít đoạn ký ức Mặc Hàn quên kia. Tôi và Mặc Hàn đều đi hỏi qua, trên thực tế hắn lại là cái gì cũng không biết, chỉ biết Mặc Hàn bị phong ấn là có quan hệ với cô gái kia, nên ghi hận trên cô gái kia.
Fan não tàn dù sao cũng là fan não tàn.
Giờ phút này, thấy hắn như vậy, tôi nói: “Có cái gì muốn nói thì anh ngươi nói đi.”
Hồng Quỷ lại cẩn thận nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn gật đầu, ý bảo hắn yên tâm lớn mật nói.
“Ta cảm thấy, nữ quỷ này ngụy trang ra gương mặt kia, có ba phần giống phu nhân.” Hồng Quỷ bất an nói lời trong lòng.
Tinh Bác Hiểu lập tức không vui: “Phu nhân nào là loại quỷ vô sỉ này có thể đánh đồng!”
Hồng Quỷ trừng hắn một cái: “Ta ăn ngay nói thật! Đại nhân và phu nhân bảo ta nói!”
Nhìn ra được, Tinh Bác Hiểu và Hồng Quỷ cũng là oan gia.
Mặc Hàn lấy bức họa kia lại nhìn, mày hơi nhíu, xem ra thật sự là có chút giống.
Tôi lại cảm thấy không có gì: “Giống nhau như đúc tôi đều thấy nhiều, hơi có chút giống rất bình thường, dù sao cũng nhiều người như vậy.”
Không có kết quả gì, mấy quỷ đã tan rã.
Ăn qua cơm chiều, tôi nhớ tới buổi sáng hôm nay ba tôi đi gấp, sữa bò còn chưa lấy cho tôi, nên thay giày đi xuống lầu lấy sữa bò.
Mới mở cửa ra, đã thấy một con tiểu quỷ ôm một chuyển phát nhanh đứng ở cửa chờ tôi.
“Chị, chuyển phát nhanh của chị.” Hắn đưa cái hộp vuông kia cho tôi.
Tô do dự một chút, không nhận.
Nói giỡn, không biết tên của tiểu quỷ là gì, có thể lấy loạn sao!
Tiểu quỷ chưa từ bỏ ý định, một hai muốn tôi lấy, tôi giơ tay muốn hất ra, lại không ngờ tay tiểu quỷ kia vừa nhấc, vừa lúc làm tôi đụng phải cái hộp chuyển phát nhanh kia.
Trong nháy mắt, cảnh sắc xung quanh thay đổi.
Âm khí dày đặc ập vào trước mặt, trực tiếp đánh thức bảo bảo vốn ngủ ở trong bụng tôi.
“Mẹ, chúng ta trở lại Minh giới sao? Thật nhiều thật nhiều âm khí.”
Khóe miệng tôi co rút: “Đoán chừng là…”
Tình hình nơi này, rất giống lần đầu tiên tôi đi âm phố, chẳng qua, lạnh hơn âm phố một chút.
Bảo bảo là quỷ thai, rất thích âm khí đặc sệt nơi này, tôi hít sâu một cái, tìm khắp nơi một chút, phát hiện tiểu quỷ đưa chuyển phát nhanh kia ôm hộp chuyển phát nhanh tránh ở góc tường một bên.
Xú tiểu quỷ!
Lại dám kéo tôi đến âm phủ!
“Tiểu quỷ, kéo tôi tới Minh giới làm gì?” Tôi đi lên trước tức giận hỏi.
Tiểu quỷ sợ hãi ngẩng đầu nhìn tôi một cái, lại sợ hãi cuộn tròn đứng dậy oa ở góc tường.
Bảo bảo ôn nhu nói: “Mẹ, hắn thật đáng thương.”
Tôi khó hiểu: “Hắn làm sao vậy?”
“Trên người hắn đều là miệng vết thương, mẹ, có phải có người đánh hắn hay không?” Bảo bảo có chút khổ sở nói.
Cả người tiểu quỷ này sơn màu, tôi lại không nhìn ra cái gì, nhưng cảm giác của bảo bảo từ trước đến nay rất chuẩn, tôi hỏi hắn: “Bảo bảo, pháp lực của tiểu quỷ này cao không?”
“Rất yếu, con đều đánh thắng được.” Bảo bảo tràn đầy tự hào.
Kỳ thật, bởi vì cha con, bảo bảo con gien tốt, rất nhiều cô hồn dã quỷ hiện tại đều đã không phải là đối thủ của con rồi…
Nhưng nếu bảo bảo đánh thắng được, tôi cũng nhất định có thể thu thập tiểu quỷ.
Tôi nhìn nhà kho ở mặc ngọc một cái, Tụ Hồn Đuốc còn dư lại một chút, hiện tại bảo bảo cũng không cần, tôi lấy ra, đưa đến trước mặt tiểu quỷ.
“Tiểu quỷ, nếu cậu có thể nói cho tôi, là ai bảo cậu đưa tôi tới nơi này, nửa cây Tụ Hồn Đuốc này cho cậu.”
Tiểu quỷ hơi kinh ngạc nhìn về phía tôi, hai mắt nhìn về phía Tụ Hồn Đuốc trong tay tôi, giãy giụa hiển nhiên rất muốn Tụ Hồn Đuốc.
Hắn vươn tay nhỏ khô khốc, khiếp đảm muốn lấy Tụ Hồn Đuốc qua, tay của tôi nghiêng về một bên, né tránh tay hắn.
Mặt tiểu quỷ lập tức gục xuống.
Bảo bảo uy hiếp nói: “Ngươi mau nói là ai bảo ngươi dẫn mẹ ta đến đây! Bằng không, ta thiêu ngươi đó!”
Tiểu quỷ nhìn sang tôi, lại nhìn sang bụng tôi, lại cúi đầu nhìn về phía chuyển phát nhanh trên tay mình. Sau đó như là hạ quyết tâm gì đó, ném chuyển phát nhanh đi, chỉ ngôi nhà đóng chặt cửa ở bên phải.
“Người dẫn tôi lại đây, ở nơi đó?” Tôi hỏi tiểu quỷ, nhìn thấy hắn gật đầu.
Tiểu quỷ này thèm nhỏ dãi Tụ Hồn Đuốc của tôi, pháp lực lại thấp, hẳn là không dám gạt tôi. Nhưng cần có bảo hiểm, tôi vẫn nói với hắn: “Dẫn đường phía trước, nếu là thật sự, Tụ Hồn Đuốc cho cậu, nếu dám gạt tôi, cẩn thận tôi đốt cậu!”
Nói xong, một bàn tay của tôi lại không chịu khống chế nâng lên, lòng bàn tay toát ra một ngọn lửa màu lam.
“Dám lừa mẹ sẽ đốt ngươi!” Bảo bảo diễu võ dương oai nói, thì ra vừa rồi là hắn khống chế tay của tôi.
Tiểu quỷ nhút nhát gật đầu, dẫn chúng tôi đi đến cửa kia, lại nói cái gì cũng không muốn đi vào.
Bảo bảo ở trong bụng tôi bất mãn che kín cái mũi: “Mẹ, hương vị bên trong thật khó ngửi… Khó ngửi như dì Ninh Ninh làm thịt kho tàu vậy…”
Vì chắp nối với bảo bảo, sau khi Ninh Ninh biết tiểu gia hỏa thích ăn thịt, xuống bếp làm riêng cho bảo bảo một chén thịt kho tàu.
Lại cháy…
“Mẹ, chúng ta không cần vào, bên trong rất thối!” Bảo bảo rất bất mãn.
Tôi hỏi: “Nơi đó nguy hiểm sao?”
Bảo bảo tự hỏi một chút, nói: “Chỉ có một con quỷ, hương vị chính là trên người nàng truyền lại…… Mẹ, nàng nhất định là bị thiêu chết.”
Quỷ thiêu chết, loại cách chết này rất thảm…
Tôi không muốn đi vào, lấy ra Minh Vương Lệnh định gọi Mặc Hàn tới, cửa kia lại đột nhiên mở ra.
“Nếu đã tới, vì sao không tiến vào nhìn?” Bên trong truyền ra một tiếng cười quyến rũ của cô gái.
Tên ngốc mới đi vào!
Tôi nắm chặt Minh Vương Lệnh, tiểu quỷ dẫn đường bên cạnh lại thừa dịp tôi không phòng bị, một phen đẩy tôi đi vào.
“Kẻ lừa đảo!” Bảo bảo bất mãn nổi giận gầm lên một tiếng, tay của tôi bị hắn khống chế nâng lên, một ngọn lửa xanh bùng nổ ra, nháy mắt đã xông về phía tiểu quỷ kia, thiêu hắn thành tro tàn.
“Quỷ hư lừa mẹ!” Bảo bảo nổi giận đùng đùng.
Tôi kinh ngạc nhìn tay mình, lại sờ bụng: “Bảo bảo, con thật là lợi hại…”
“Thật sao?” Bảo bảo như còn không có ý thức được vấn đề này.
“Thật sự, còn lợi hại hơn mẹ nghĩ.” Tôi khích lệ, trách không được đứa nhỏ này có thể một phát lại mang tôi từ trong cảnh tượng huyền ảo của cô gái kia ra.
Bảo bảo cười vui vẻ.
Trong phòng vang lên giọng nói kinh ngạc của nữ quỷ: “Quỷ thai? Mới hơn ba tháng, sao có thể lợi hại như vậy…”
Bởi vì cha hắn lợi hại!
Tôi theo giọng nói nhìn lại, lúc này mới thấy ở chỗ sâu trong nhà còn đứng một con quỷ cả người bị đốt trọi.
Giọng nói của tôi không thấp, ba mẹ và Quân Chi đi ở phía trước cũng nghe thấy.
Mặc Hàn giật mình ở tại chỗ nhìn tôi, mẹ tôi nhíu mày quay đầu lại nhìn chúng tôi, nói với tôi: “Đồng Đồng, làm sao vậy?”
“Không có việc gì…” Tôi đáp một câu có lệ.
Ba tôi nhìn Mặc Hàn, khuôn mặt trầm xuống nói với tôi: “Đồng Đồng, đừng chơi tiểu tính tình!”
Tôi không lên tiếng, Mặc Hàn lại muốn nắm lấy tay của tôi, bị tôi né tránh.
Hắn đơn giản nói với ba mẹ: “Ba, mẹ, các người đi về trước đi, con và…… Chúng con một lát sẽ trở về.”
Ba mẹ nhìn nhau một cái, cảm thấy để tự chúng tôi giải quyết cũng tốt hơn.
“Đồng Đồng, đã là người sắp kết hôn, đừng động một chút là tức giận có biết hay không!” Ba tôi lo lắng dặn dò tôi một câu, ở dưới thúc giục của Quân Chi bà mẹ tôi đã rời đi rồi.
Bọn họ xoay người, tôi trực tiếp vào mặc ngọc.
Mặc Hàn cũng theo vào, lập tức ôm lấy tôi.
“Tránh ra! Không cần ôm em!” Tôi muốn đẩy hắn ra, nhưng nào đẩy được ra.
Mặc Hàn ôm chặt tôi, tính tình nhẫn nại dỗ tôi: “Nàng không thích, ta sẽ không gọi, Về sau, gọi là Tử Đồng được không?”
“Không được!” Nghe như là đang gọi cô gái kia!
Mặc Hàn ngẩn ra một chút, lại nói: “Đồng Đồng?”
Tôi hít cái mũi, cảm thấy gần đây nước mắt của mình có chút nhiều.
“Nàng thích cái gì, ta sẽ gọi là cái đó.” Mặc Hàn cúi đầu khẽ hôn qua, vẫn luôn ôn nhu và dễ nói chuyện.
Tôi chu miệng, cảm thấy mình bị Mặc Hàn sủng càng ngày càng làm kiêu.
“Cơ Tử Đồng.” Tôi không đủ tự tin gọi lên tên của cô gái kia, ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Hàn, lại thấy hắn một mảnh mờ mịt.
Thấy tôi nhìn về phía hắn, Mặc Hàn khó hiểu: “Cái gì?”
“Cơ Tử Đồng! Cô gái anh từng yêu kia tên là Cơ Tử Đồng!” Tôi dậm thẳng chân: “Nàng cũng gọi là Tử Đồng!”
“Phải không?” Mặc Hàn như suy nghĩ gì đó, như lần đầu tiên biết chuyện này.
Tôi bị biểu tình thờ ơ của hắn làm tức giận đến càng thêm oan ức: “Có phải anh bởi vì nàng cũng tên là Tử Đồng, cho nên mới không gọi em là Tử Đồng hay không? Bởi vì nàng mới là Tử Đồng duy nhất trong lòng anh…”
“Đương nhiên không phải!” Mặc Hàn chặn ngang tôi: “Cho dù nàng ta tên là gì, ta đều không để bụng, nàng mới là duy nhất trong lòng ta!”
Tôi bĩu môi, Mặc Hàn cúi đầu đi lên, bị tôi cắn ngược lại một ngụm, hắn cũng không né, tùy ý tôi cắn, tôi nhụt chí thả lỏng miệng ra, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía Mặc Hàn.
Mặc Hàn từ sau lưng lại ôm lấy tôi lần nữa, ở bên tai tôi nhẹ giọng nỉ non: “Ta không nhớ rõ nàng tên là gì.”
“Lần trước ở Minh Cung, anh và Mặc Uyên trộm truyền âm, chẳng lẽ hắn chưa nói sao!” Lúc này tôi mới phát hiện, thì ra tôi cũng không phải không để bụng nguyên nhân vì sao Mặc Hàn cố tình muốn né tránh hắn gọi tôi là Mộ Nhi.
“Hắn đã nhắc tới, nhưng không nói đến tên, ta đã chạy ra đuổi theo nàng.” Mặc Hàn quay thân thể của tôi lại, hôn tôi.
Tôi đang muốn đẩy hắn ra, một đoạn ký ức truyền vào trong đầu tôi.
Là Minh Cung, ở bên trong tẩm cung của Mặc Hàn, là ký ức lúc chúng tôi tìm Mặc Uyên dò hỏi Mặc Hàn mất đi.
Mặc Uyên truyền âm lại cho Mặc Hàn: “Ca, ngươi thật muốn biết cũng đừng mang theo Mộ Tử Đồng! Ngươi là chưa thấy qua, tình hình nữ nhân ăn dấm thật sự là rất đáng sợ!”
“Mộ Nhi không phải người lòng dạ hẹp hòi.” Mặc Hàn truyền âm trở về, biện giải cho tôi.
“Chờ ta nói xong, ngươi nhìn lại nàng có phải người lòng dạ hẹp hòi hay không đi!” Mặc Uyên ghét bỏ.
“Đừng nói nhảm nữa, chính sự.”
“Ba ngàn năm trước, ngươi thật sự là từng yêu một nữ nhân khác, a, lớn lên giống Mộ Tử Đồng nhau như đúc. Pháp lực kết tinh kia, cũng là ngươi cho nàng, ca, ngươi nói ngươi cho nữ nhân kia pháp lực làm gì? Còn nhiều như vậy! Thực lực của nữ nhân kia cũng không thấp! Ca, ngươi…”
Ngay ở lúc này, ngay lúc đó tôi nhận thấy được hai anh em bọn họ truyền âm ở sau lưng tôi, dưới sự tức giận tôi đã đứng dậy chạy lấy người, Mặc Hàn cũng vội vàng đuổi theo.
Ký ức chỉ đến đây, chuyện sau đó tôi đều đã biết.
Từ trong trí nhớ của Mặc Hàn, tôi nhìn hắn, lại không biết nên nói cái gì.
Hắn không nhớ rõ tên cô gái kia, không gọi tôi là Tử Đồng, là tiềm thức muốn né tránh tên của cô gái kia sao? Hay là tiềm thức muốn bảo hộ tên của cô gái kia?
Tay lạnh lẽo của Mặc Hàn mơn trớn gương mặt tôi, chống lại trán tôi, giọng nói mang theo bất đắc dĩ: “Ta thật sự không nhớ rõ nàng ta tên là gì.”
Vậy đến tột cùng là vì sao muốn gọi tôi là Mộ Nhi?
Thấy tôi vẫn bĩu môi nhìn hắn, Mặc Hàn chậm rãi nói: “Ta đã từng nghĩ gọi nàng là Tử Đồng hoặc Đồng Đồng như bằng hữu của nàng vậy. Nhưng không biết vì sao, lúc muốn gọi nàng như vậy, ta cảm thấy một ngày nào đó về sau, khả năng nàn sẽ không vui.”
“Vì sao…” Tôi khó hiểu.
“Vốn dĩ ta cũng không phải rất hiểu rõ, cho đến khi nàng vừa mới nói cho ta, nàng ta tên là Cơ Tử Đồng. Nếu gọi nàng là Tử Đồng, có lẽ nàng sẽ hoài nghi, ta gọi chính là nàng, vẫn là nàng…”
Mặc Hàn dừng một chút, trong mắt càng thêm bất đắc dĩ: “Vốn không nghĩ để nàng phiền lòng vì việc này, mới nghĩ xưng hô mới, không nghĩ tới hoàn toàn ngược lại.”
“Nhưng Đồng Đồng và tên nàng không giống nhau…” Tôi quật cường nói.
Mặc Hàn thở dài: “Ta đây sợ nàng hiểu lầm trước kia ta cũng gọi nàng ta như vậy, rất nhiều ký ức, ta cũng không thể nhớ tới toàn bộ, nhưng trong tiềm thức có chút ấn tượng mơ hồ. Ta muốn cho nàng một cảm nhận hoàn toàn mới, mà không phải vẫn luôn sống ở bên trong bóng ma trước kia, nàng là độc nhất vô nhị của ta, ta không muốn nàng bị bất kì kẻ nào nói thành là một người khác.”
Thì ra là như thế …
Tôi nhìn Mặc Hàn, xấu hổ không chỗ dung thân, đẩy hắn ra chạy tới trên giường, chui đầu vào trong chăn, không có mặt mũi nhìn Mặc Hàn!
Mặc Hàn đuổi lại đây, ôm lấy cơ thể tôi cuộn tròn ở trong chăn, càng thêm mờ mịt: “Làm sao vậy? Còn tức giận? Ta đây về sau cũng không gọi nàng là Mộ Nhi, gọi nàng…”
Hắn vắt hết óc nghĩ: “Bảo bối?… Thân ái?…” Hắn vắt hết óc nghĩ từ ngữ mới học được ở nhân gian này: “Vợ? Bà xã?”
“Mặc Hàn…” Tôi xấu hổ quấn chăn lăn qua lại ở trên giường.
Mặc Hàn tính tình tốt dỗ tôi: “Ta ở đây, đừng nóng giận, được không?”
“Em không phải tức giận anh…” Tôi không tự tin nói.
Mặc Hàn khó hiểu: “Vậy tức giận ai? Ai làm nàng tức giận, ta giúp nàng đi giáo huấn hắn.”
Tôi từ trên giường ngồi dậy, kéo chăn ra, trông thấy Mặc Hàn xụ mặt, đoán chừng chỉ cần tôi nói ra tên, hắn sẽ đi ra ngoài báo thù cho tôi.
Chính là…
“Em tự giận chính mình!” Tôi nói xong câu đó, xấu hổ lại dùng chăn che đầu lại lần nữa.
Không tin hắn, tôi không có mặt mũi gặp Mặc Hàn!
Mặc Hàn ngạc nhiên một chút, thử kéo chăn tôi xuống: “Vì sao phải giận chính mình? Đừng tức giận, tức điên mình, vẫn là tức ta đi, có thể đánh ta hai vòng xả hơi, ta đánh không đau.”
A a a a a!!
Mặc Hàn đối xử với tôi càng tốt, tôi càng xấu hổ!!
Không nhịn được nữa, lại bị mình tức đến phát khóc: “Em không phải muốn chọc giận anh… Em chính là tức giận mình! Em tức vì sao người khác nói mấy câu chọc phá ly gián, em đã không tin anh! Em tức là em không có tiền đồ! Tức mình quá vô dụng!”
Trước kia tôi vẫn luôn nguyện ý tin tưởng hắn, trong khoảng thời gian này đến tột cùng là làm sao vậy…
Mặc Hàn nhíu chặt mày lau nước mắt chảy ra cho tôi: “Không khóc, đừng tức giận mình.”
Hắn ôm tôi vào trong lòng, trấn an tôi: “Ta biết, rất nhiều chuyện ta đều không nhớ rõ, cho người khác cơ hội chọc phá ly gián, cho nên làm bàng rất bối rối. Nàng tin lầm lời gièm pha, không quan trọng, chỉ cần nàng còn nghe theo ta giải thích, còn nguyện ý tin tưởng ta.”
“Em tin tưởng anh…” Tôi nghẹn ngào nhanh chóng trả lời nói.
Mặc Hàn thỏa mãn hôn tôi một ngụm: “Vậy còn có cái gì phải tức giận? Tức ta đi, dù sao cũng đều là bởi vì quá khứ của ta, đừng tức giận mình.”
“Mặc Hàn…” Tôi khụt khịt một chút, cảm thấy đời này có thể gặp Mặc Hàn, tôi nhất định dùng hết vận khí cả đời rồi.
“Vậy về sau anh gọi em là gì?” Tôi hỏi.
“Nàng thích gọi gì thì gọi.” Mặc Hàn vuốt cái mũi của tôi.
Tôi có chút ngượng ngùng chu miệng: “Vẫn là gọi Mộ Nhi đi… Duy nhất một chữ không giống nhau, chỉ cho anh gọi!”
“Được, Mộ Nhi.” Mặc Hàn sủng nịch gọi một tiếng, ôm chặt tôi.
“Mặc Hàn… Gần đây có phải em làm kiêu rất nhiều hay không… Động một chút là phát cáu…” Tôi nhớ rõ tôi đã nói rất nhiều lần tôi muốn sửa lại! Sao lại không đổi được!
Mặc Hàn lại không quan tâm sủng tôi: “Không làm ra vẻ.”
“Nhưng em cảm giác gần đây em thường xuyên phát giận… Có phải em bị sủng hư hay không?” Đến lúc đó Mặc Hàn có thể ghét bỏ tôi hay không?
“Đồ ngốc, sủng hư nàng cũng là ta.” Mặc Hàn cúi đầu hôn tôi: “Ta tra xét một số thư tịch của người sống mang thai, trong lúc mang thai, cảm xúc dao động có chút lớn cũng là bình thường. Huống chi, những mặt khác nàng đều rất tốt, chỉ là lúc nhắc đến chuyện quá khứ của ta mới có thể không vui. Mặc Uyên nói, ghen là biểu hiện của một nữ nhân yêu.”
“Không có ghen!” Tôi già mồm.
Mặc Hàn cúi đầu nhìn về phía tôi, tôi chột dạ cúi đầu: “Tốt thôi… Ăn chút… Chỉ một chút! Một chút! Ghen khai vị trợ tiêu hóa! Thai phụ phải có một tiêu hóa tốt!”
Da mặt tôi dày tự bào chữa, Mặc Hàn cũng không vạch trần.
“Đừng ghen, vì người không liên quan không đáng tức giận, Mộ Nhi, tuy ta không hy vọng quá khứ của ta ảnh hưởng đến chúng ta, nhưng người có tâm luôn muốn nhảy ra.”
Tôi lanh mồm lanh miệng: “Bằng không, chúng ta nghĩ cách khôi phục đoạn ký ức kia của anh?”
Phi!
Mới nói xong tôi đã hối hận!
Nếu ký ức thật sự khôi phục, Mặc Hàn nhớ tới cô gái kia, thật sự là làm sao bây giờ!
Rốt cuộc hiện tại một đám đều nói với hắn, hắn yêu chính là cô gái kia, Mặc Hàn cũng chỉ nghe một chút. Nhưng chờ mình chân chính nhớ lại, vậy không giống nhau!
Bọn họ đã từng ở bên nhau từng ly từng tý, tùy thời đều sẽ điên đảo tôi và Mặc Hàn hiện tại…
Tôi lặng lẽ nhìn Mặc Hàn, thấy hắn đang nhìn tôi.
“Không cần, Mộ Nhi, nếu đã quên, ta cũng không tính nhớ lại.”
“Vì sao?” Hắn hẳn là cũng rất tò mò quá khứ của mình đi.
“Thứ nhất ta không tin mình từng yêu người khác ở trước nàng, thứ hai, cho dù từng có, hiện tại ta có nàng, cũng không muốn để việc quá khứ tới rối loạn tâm thần nàng.”
Mặc Hàn thật tốt…
Mấy ngày này, tôi vài lần phát cáu, kỳ thật cũng không phải tức giận với Mặc Hàn, nhiều hơn đều là bởi vì Mặc Hàn không biết đoạn ký ức quá khứ kia, có chút tức mình bất lực.
Mặc Hàn, lại cũng không để ý đoạn ký ức kia.
Chỉ là, vì sao hắn lại mất trí nhớ?
“Mặc Hàn, đoạn ký ức kia, vì sao sẽ mất đi?” Tôi hỏi.
Mặc Hàn tự hỏi một chút, không phải rất xác định: “Hẳn là ở trong lúc phong ấn mất đi.” Hắn nhìn Vô Cực Ngọc Giản trên tay tôi, lại không nói thêm cái gì.
“Thôi, Mộ Nhi, kia không quan trọng, có nàng tại bên cạnh mới là tất cả của ta.”
“Vậy em về sau cố gắng không để tính tình, có người lại đến châm ngòi ly gián, em nhất định bình tâm tĩnh khí hỏi anh…” Sao tôi càng nói càng không đủ tự tin…
Mặc Hàn sủng nịch sờ đầu tôi: “Phát cáu cũng không sao, nàng chịu nghe ta giải thích, ta không sợ nàng phát cáu.”
Mặc Hàn thật sự là quá tốt!
Lúc từ mặc ngọc đi ra ngoài, tôi bị ba mẹ tôi thay phiên gọi đi nói chuyện riêng thật lâu.
Đại thể nội dung chính là, hỏi trước một lần, có phải Mặc Hàn chọc tôi tức giận hay không, sau khi xác định không phải Mặc Hàn sai, hai người bọn họ tập thể bắt đầu phê phán tôi.
Đại khái chính là, Mộ Tử Đồng con đều sắp kết hôn, đừng như trẻ con động một chút là tức giận! Vợ chồng phải lý giải cho nhau, Tiểu Lãnh tốt như vậy, con phải hiểu được quý trọng, con phải ngoan một chút!
Vốn dĩ ba mẹ cũng muốn tôi tìm một đối tượng gia cảnh không khác nhà của chúng tôi lắm kết hôn, nhưng hiện tại điều kiện Tiểu Lãnh tốt như vậy, đối xử tôi còn tốt, ba mẹ đã là vui vẻ ngoài ý muốn.
Tôi phải ngoan một chút, mình không thể chịu ủy khuất, nhưng cũng đừng động một chút là phát cáu! Tôi không phải là trẻ con! Đừng có mà tức giận, còn đang mang thai! Trong lúc mang thai luôn là phát giận, tương lai sinh con ra tính tình cũng sẽ không tốt!
Mới không đâu!
Tính tình của đồ tham ăn tiểu bảo bảo của nhà chúng tôi vừa ngoan vừa ôn nhu!
Cuối cùng, vẫn là Mặc Hàn nghe không nổi, làm bộ lại đây gọi tôi đi ăn cơm, mới tránh thoát dạy dỗ của ba mẹ tôi.
Hôm nay người một nhà ra ngoài, Quân Chi đặt một phòng ăn ở nhà hàng cao cấp bên cạnh studio, người một nhà ăn một bữa cơm, buổi chiều lại đi dạo phố mua chút đồ vật, sau đó lại về nhà.
Đương nhiên, tất cả đều là Mặc Hàn trả tiền.
Mới ra khỏi studio, ánh mặt trời vốn sáng lạn, đột nhiên lập tức tối sầm xuống, toàn bộ như ban đêm.
Tôi tưởng có lệ quỷ gì quấy phá, nhưng lại không cảm nhận đến bất kì quỷ khí gì.
“Không sao.” Mặc Hàn ý bảo tôi an tâm.
Chuyện thần thánh Quân Chi khó hiểu hỏi Mặc Hàn: “Anh rể, tình huống này như thế nào? Sao trời đột nhiên tốt sầm.”
“Nhị Nhị lười biếng.” Mặc Hàn lạnh nhạt nói.
Quân Chi khó hiểu: “Nhị Nhị là ai?”
“Anh hai của Tiểu Tiểu.” Tôi giải thích, ngẩng đầu nhìn mắt trời, không nhìn thấy bất kì tung tích gì của mặt trời, không biết Nhị Nhị đi đâu.
Không phải âm linh quấy phá, Quân Chi cũng yên tâm, mang theo ba mẹ còn đang nói thầm trong chốc lát trời có thể mưa hay không đi nhà hàng ăn cơm.
Tôi nhớ tới Mặc Hàn và Kim Ô Thang Cốc như còn tính là bạn bè, hỏi: “Chúng ta kết hôn, mời hay không mời đám gà con Thang Cốc kia?”
“Vốn dĩ ta muốn trở lại Minh Cung làm hôn lễ lại mời bọn họ, bây giờ mời cũng có thể.” Mặc Hàn nói.
Tôi líu lưỡi: “Không ít âm linh không đủ tu vi đều sợ mặt trời, anh mời mười mặt trời đi âm phủ thật sự không thành vấn đề sao…”
“Kim Ô cũng không thích Minh giới, đến lúc đó bọn họ chỉ biết tặng lễ, sẽ không tự mình tới.” Mặc Hàn giải thích nói.
Tôi có một ý niệm vô sỉ: “Bằng không, đưa cho bọn hắn thiệp mời hai lần?” Thu hai phần lễ!
“Được.” Mặc Hàn hiểu ý.
“Mẹ! Trên tiệc rượu hôn lễ, lại giữ cho Mặc Hàn một bàn!” Tôi gọi ba mẹ đi ở phía trước.
Mẹ tôi cười đáp ứng: “Đã biết.”
Nhưng mà, buổi tối dạo xong phố về nhà, mới ngồi xuống đã nghe được tiếng chuông cửa.
Tôi cách gần nhất thuận tay mở cửa, một cục màu vàng nhào vào trong lòng tôi.
“Ma ma!”
Tôi kinh ngạc nhìn tiểu bao tử trong lòng mình, qua một hồi lâu, mới từ trên hơi thở nhận ra, bé gái này là Tiểu Tiểu.
“Tiểu Tiểu?” Tôi ngạc nhiên, thấy bé gái mặc quần áo lông chim màu vàng gật đầu: “Ma ma là ta!”
Tôi bế nàng lên, không nghĩ tới nàng đã hóa thành hình người nhanh như vậy,
đứng dậy, thấy được mặt Nhị Nhị đứng ở bên người Tiểu Tiểu.
“Hi, Nhị Nhị.” Tôi chào hỏi hắn, Mặc Hàn đi tới đứng ở bên người tôi, Tiểu Tiểu cười với hắn.
“Ba ba!”
Mặt Nhị Nhị càng đen.
“Sao ngươi lại tới đây?” Mặc Hàn hiển nhiên có chút ngoài ý muốn Nhị Nhị sẽ đến.
Nhị Nhị lườm Tiểu Tiểu: “Đưa nàng đến đây.” Lại nhìn về phía tôi: “Ta cho ngươi lông chim, sao lại sẽ ở trên tay Tiểu Tiểu?”
“Lông chim là dùng để bảo hộ Tiểu Tiểu, ta đương nhiên phải cho nàng.” Tôi khó hiểu.
Nhị Nhị cho tôi một cái xem thường, tỏ vẻ không muốn nói chuyện.
Tiểu Tiểu tranh công khoe với tôi: “Ma ma, ta bẻ gãy lông chim, nhị ca đã lập tức tới tìm ta!”
“Em không có việc gì bẻ gãy lông chim làm gì?” Tôi cảm thấy hôm nay Nhị Nhị khả năng lại bị muội muội hắn hố.
“Ta muốn tới tìm ma ma! Ninh Ninh nói tháng sau nàng mới đến gặp ma ma, nhưng ta không biết đường, chỉ có thể để nhị ca mang ta tới! Ma ma, ta có phải rất thông minh hay không!”
“Đúng vậy, chị Tiểu Tiểu thật thông minh!” Bảo bảo không chút bủn xỉn nào khích lệ, lông gà trền đầu đều kiêu ngạo dựng thẳng lên.
Nhưng lúc này Nhị Nhị mới phát hiện bảo bảo của nhà chúng tôi.
“Quỷ thai?” Hắn kinh ngạc, lại nhìn về phía Mặc Hàn: “Nhi tử của ngươi?”
“Bằng không thì sao?” Mặc Hàn tức giận hỏi lại.
“Được… Tu vi của ngươi lại còn có thể có hài tử…” Nhị Nhị kinh ngạc cảm thán, lại bỡn cợt hỏi: “Chẳng lẽ là vì tu vi tụt dốc lần trước?”
Mặc Hàn liếc hắn: “Ngươi muốn thử xem bổn tọa khôi phục bao nhiêu tu vi hay không?”
Nhị Nhị trả lại cái nhìn xem thường: “Không rảnh!”
Tôi nhân cơ hội nói với bảo bảo: “Bảo bảo, đây là Nhị Nhị của Tiểu Tiểu, con gọi là anh Nhị Nhị là được.”
“Anh Nhị Nhị.” Bảo bảo ngoan ngoãn gọi người.
Nhị Nhị tức giận: “Ta và phụ thân ngươi cùng thế hệ!”
“Nhưng chị Tiểu Tiểu gọi ba là ba ba…” Bảo bảo không hiểu.
Nhị Nhị trừng mắt nhìn Tiểu Tiểu sinh ra là sỉ nhục của hắn này!
“Vào đi.” Tôi ý bảo Nhị Nhị vào nhà.
Đoàn người ngồi vào phòng khách, Quân Chi trước cúng bái một phen Nhị Nhị này bỏ rơi nhiệm vụ mặt trời, sau đó Mặc Hàn viết chín thiệp mời đưa cho Nhị Nhị.
Còn dặn dò riêng một câu: “Đừng quên tiền mừng.”
Móng vuốt Nhị Nhị kia vừa định nhận thiệp mời ngây ra một lúc, liếc Mặc Hàn: “Vô sỉ!”
Hắn tiếp nhận, xem qua thời gian và địa điểm trên thiệp mời: “Ở nhân gian làm hôn lễ? Vậy thì có thể đến đây.”
“Chim không cần tới, lễ đến là được.” Mặc Hàn không chút khách khí.
Nhị nhị lại liếc hắn, lại cho tôi một cọng lông chim, luôn mãi dặn dò không được cho Tiểu Tiểu chơi, hắn rời đi.
Mẹ tôi bưng trà từ phòng khách ra, thấy khách nhân đi rồi, còn có chút ngoài ý muốn: “Sao đi nhanh như vậy? Mẹ mới pha trà xong…”
“Mẹ, không có việc gì, trà con uống.” Tôi ý bảo mẹ tôi cầm trà lại đây.
“Con mang thai uống trà cái gì! Uống sữa bò! Tiểu Lãnh đi, ngày thường đều do hiếm thấy con uống nước! Người này, nhất định phải uống nhiều nước.”
Hắn là quỷ đều lười đến ăn hương nến…
“Ma ma, ta muốn uống trà.” Tiểu Tiểu sử dụng tay chân từ trên sô pha bò xuống, đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm chén trà trên tay mẹ tôi, thiếu chút nữa làm mẹ tôi đổ trà ra ngoài.
“Đồng Đồng, đứa nhỏ này gọi con là gì?” Mẹ tôi nghi ngờ lỗ tai mình nghe lầm.
“Ma ma! Đây là ma ma!” Tiểu Tiểu xoay người ôm chặt cánh tay của tôi, vẻ mặt khoe ra.
Tôi che mặt.
Mặt của mẹ tôi ngẩn ngơ: “Đây là có chuyện gì?” Bà nhìn tôi, lại gọi ba tôi tới, sau đó nhìn về phía Mặc Hàn.
Ánh mắt kia, nhất định là tại hoài nghi đây là con riêng của Mặc Hàn.
“Mẹ, đây là em gái của bạn Mặc Hàn, để chúng con thay chăm sóc mấy ngày, vừa mới rời khỏi kia, chính là bạn của Mặc Hàn.” Tôi giải thích.
Mẹ tôi bán tín bán nghi, tôi lại nhắm ngay Tiểu Tiểu: “Mẹ, mẹ xem, Tiểu Tiểu và Mặc Hàn một chút đều không giống! Trẻ con mà, ai chăm sóc nàng, nàng đều gọi người đó là ba mẹ…”
Ba mẹ quan sát một hồi lâu, mới miễn cưỡng tin: “Đúng rồi, Đồng Đồng, gà con trước kia gọi là Tiểu Tiểu ở trong nhà kia đâu?”
“Chính là ta nha!” Tiểu Tiểu đúng sự thật nói.
Tôi vội vàng tới hoà giải: “Mẹ… Trẻ con, đồng ngôn vô kỵ! Thiếu chuyện không biết!”
Cũng may mẹ tôi cũng không miệt mài theo đuổi, chuyện này xem như được chăng hay chớ.
Không mấy ngày, Tiểu Tiểu đã đánh một mảnh nhiệt tình với ba mẹ tôi. liên quan mẹ tôi nhìn bụng tôi đều nóng bỏng, ngóng trông ngày bảo bảo sớm sinh ra.
Một ngày buổi tối, ăn qua cơm tối và tản bộ trở về với Mặc Hàn, khi đi ngang qua tiệm trà sữa của Tinh Bác Hiểu, nhìn thấy vừa lúc có âm linh đang dỡ hàng hóa.
Cửa hàng Tinh Bác Hiểu, đã làm buôn bán người sống, cũng làm buôn bán người chết. Buôn bán người sống sáng sớm mở hàng, buôn bán người chết vào đêm mở hàng.
Tôi cũng không phải lần đầu tiên gặp được, muốn ly trà sữa rồi về nhà với Mặc Hàn, khi đi ngang qua xe vận tải giấy trát kia, tôi lại ngây ra một lúc.
Nữ tài xế trong xe giấy kia, thấy thế nào có chút quen mắt?
Tôi cẩn thận quay đầu, nhìn về phía thùng xe kia. nữ tài xế đụng phải ánh mắt của tôi, lộ ra một nụ cười quỷ dị với tôi, tôi nhìn rất không thoải mái.
Nhưng đoán chừng là nàng kiêng kị Mặc Hàn, cũng không dám làm cái gì với tôi, lại cúi đầu xuống.
Tôi lại từ trong nụ cười kia, nhớ tới nàng là ai.
Cô em chồng mặc da chị dâu vào gả cho ca ca nàng kia, tôi đã thấy nàng trong trí nhớ chấp niệm ở nhà cũ Đồng gia kia.
Về đến nhà, tôi nói việc này cho Mặc Hàn, Mặc Hàn lập tức gọi Tinh Bác Hiểu lên, hỏi hắn lai lịch của nữ quỷ kia.
Tinh Bác Hiểu cũng không phải rất rõ ràng, chỉ biết trước khi nữ quỷ kia chết đã có chút tu vi, sau khi chết bảo trì linh trí vẫn luôn đều tiếp tục tu luyện.
U Minh chuyển phát nhanh thiếu nhân thủ, nàng không có con cháu cung phụng hương khói để ăn, nên đi báo danh, đổi chút hương nến minh tệ gì đó.
Quỷ khai hoá linh trí như vậy, là đầu thai vẫn tiếp tục tu luyện, ý tứ như là tôn trọng bọn họ. Nhưng chỉ cần không phải sinh ra quỷ thai, trên cơ bản đều có thể tra được tình huống khi bọn họ còn sống.
Buổi tối ngày hôm sau Hồng Quỷ đến mang theo đồ vật hắn tra được lại đây.
Khi cô em chồng quỷ kia còn sống, thật sự là người Lam gia ở Lục Thành. Nàng chết vào lúc Lam gia Lục Thành suy tàn, là sau khi thành thân ba năm, bị lửa lớn thiêu chết.
Đêm đó ở dưới lầu thấy cô em chồng quỷ, nàng là dùng thủ thuật che mắt che dấu dấu vết bị đốt ở trên người, dùng vẫn là da của chị dâu nàng.
Tôi không biết nàng có bao nhiêu chấp niệm lớn với khuôn mặt kia.
Hồng Quỷ nhìn bức họa của nữ quỷ trên tư liệu, lại liên tiếp nhìn về phía tôi, một bộ dáng muốn nói lại thôi. Từ sau khi biết tôi không phải là cô gái kia chuyển thế, thái độ của Hồng Quỷ với tôi tốt hơn rất nhiều.
Tôi đã từng một lần hoài nghi, Hồng Quỷ cũng biết không ít đoạn ký ức Mặc Hàn quên kia. Tôi và Mặc Hàn đều đi hỏi qua, trên thực tế hắn lại là cái gì cũng không biết, chỉ biết Mặc Hàn bị phong ấn là có quan hệ với cô gái kia, nên ghi hận trên cô gái kia.
Fan não tàn dù sao cũng là fan não tàn.
Giờ phút này, thấy hắn như vậy, tôi nói: “Có cái gì muốn nói thì anh ngươi nói đi.”
Hồng Quỷ lại cẩn thận nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn gật đầu, ý bảo hắn yên tâm lớn mật nói.
“Ta cảm thấy, nữ quỷ này ngụy trang ra gương mặt kia, có ba phần giống phu nhân.” Hồng Quỷ bất an nói lời trong lòng.
Tinh Bác Hiểu lập tức không vui: “Phu nhân nào là loại quỷ vô sỉ này có thể đánh đồng!”
Hồng Quỷ trừng hắn một cái: “Ta ăn ngay nói thật! Đại nhân và phu nhân bảo ta nói!”
Nhìn ra được, Tinh Bác Hiểu và Hồng Quỷ cũng là oan gia.
Mặc Hàn lấy bức họa kia lại nhìn, mày hơi nhíu, xem ra thật sự là có chút giống.
Tôi lại cảm thấy không có gì: “Giống nhau như đúc tôi đều thấy nhiều, hơi có chút giống rất bình thường, dù sao cũng nhiều người như vậy.”
Không có kết quả gì, mấy quỷ đã tan rã.
Ăn qua cơm chiều, tôi nhớ tới buổi sáng hôm nay ba tôi đi gấp, sữa bò còn chưa lấy cho tôi, nên thay giày đi xuống lầu lấy sữa bò.
Mới mở cửa ra, đã thấy một con tiểu quỷ ôm một chuyển phát nhanh đứng ở cửa chờ tôi.
“Chị, chuyển phát nhanh của chị.” Hắn đưa cái hộp vuông kia cho tôi.
Tô do dự một chút, không nhận.
Nói giỡn, không biết tên của tiểu quỷ là gì, có thể lấy loạn sao!
Tiểu quỷ chưa từ bỏ ý định, một hai muốn tôi lấy, tôi giơ tay muốn hất ra, lại không ngờ tay tiểu quỷ kia vừa nhấc, vừa lúc làm tôi đụng phải cái hộp chuyển phát nhanh kia.
Trong nháy mắt, cảnh sắc xung quanh thay đổi.
Âm khí dày đặc ập vào trước mặt, trực tiếp đánh thức bảo bảo vốn ngủ ở trong bụng tôi.
“Mẹ, chúng ta trở lại Minh giới sao? Thật nhiều thật nhiều âm khí.”
Khóe miệng tôi co rút: “Đoán chừng là…”
Tình hình nơi này, rất giống lần đầu tiên tôi đi âm phố, chẳng qua, lạnh hơn âm phố một chút.
Bảo bảo là quỷ thai, rất thích âm khí đặc sệt nơi này, tôi hít sâu một cái, tìm khắp nơi một chút, phát hiện tiểu quỷ đưa chuyển phát nhanh kia ôm hộp chuyển phát nhanh tránh ở góc tường một bên.
Xú tiểu quỷ!
Lại dám kéo tôi đến âm phủ!
“Tiểu quỷ, kéo tôi tới Minh giới làm gì?” Tôi đi lên trước tức giận hỏi.
Tiểu quỷ sợ hãi ngẩng đầu nhìn tôi một cái, lại sợ hãi cuộn tròn đứng dậy oa ở góc tường.
Bảo bảo ôn nhu nói: “Mẹ, hắn thật đáng thương.”
Tôi khó hiểu: “Hắn làm sao vậy?”
“Trên người hắn đều là miệng vết thương, mẹ, có phải có người đánh hắn hay không?” Bảo bảo có chút khổ sở nói.
Cả người tiểu quỷ này sơn màu, tôi lại không nhìn ra cái gì, nhưng cảm giác của bảo bảo từ trước đến nay rất chuẩn, tôi hỏi hắn: “Bảo bảo, pháp lực của tiểu quỷ này cao không?”
“Rất yếu, con đều đánh thắng được.” Bảo bảo tràn đầy tự hào.
Kỳ thật, bởi vì cha con, bảo bảo con gien tốt, rất nhiều cô hồn dã quỷ hiện tại đều đã không phải là đối thủ của con rồi…
Nhưng nếu bảo bảo đánh thắng được, tôi cũng nhất định có thể thu thập tiểu quỷ.
Tôi nhìn nhà kho ở mặc ngọc một cái, Tụ Hồn Đuốc còn dư lại một chút, hiện tại bảo bảo cũng không cần, tôi lấy ra, đưa đến trước mặt tiểu quỷ.
“Tiểu quỷ, nếu cậu có thể nói cho tôi, là ai bảo cậu đưa tôi tới nơi này, nửa cây Tụ Hồn Đuốc này cho cậu.”
Tiểu quỷ hơi kinh ngạc nhìn về phía tôi, hai mắt nhìn về phía Tụ Hồn Đuốc trong tay tôi, giãy giụa hiển nhiên rất muốn Tụ Hồn Đuốc.
Hắn vươn tay nhỏ khô khốc, khiếp đảm muốn lấy Tụ Hồn Đuốc qua, tay của tôi nghiêng về một bên, né tránh tay hắn.
Mặt tiểu quỷ lập tức gục xuống.
Bảo bảo uy hiếp nói: “Ngươi mau nói là ai bảo ngươi dẫn mẹ ta đến đây! Bằng không, ta thiêu ngươi đó!”
Tiểu quỷ nhìn sang tôi, lại nhìn sang bụng tôi, lại cúi đầu nhìn về phía chuyển phát nhanh trên tay mình. Sau đó như là hạ quyết tâm gì đó, ném chuyển phát nhanh đi, chỉ ngôi nhà đóng chặt cửa ở bên phải.
“Người dẫn tôi lại đây, ở nơi đó?” Tôi hỏi tiểu quỷ, nhìn thấy hắn gật đầu.
Tiểu quỷ này thèm nhỏ dãi Tụ Hồn Đuốc của tôi, pháp lực lại thấp, hẳn là không dám gạt tôi. Nhưng cần có bảo hiểm, tôi vẫn nói với hắn: “Dẫn đường phía trước, nếu là thật sự, Tụ Hồn Đuốc cho cậu, nếu dám gạt tôi, cẩn thận tôi đốt cậu!”
Nói xong, một bàn tay của tôi lại không chịu khống chế nâng lên, lòng bàn tay toát ra một ngọn lửa màu lam.
“Dám lừa mẹ sẽ đốt ngươi!” Bảo bảo diễu võ dương oai nói, thì ra vừa rồi là hắn khống chế tay của tôi.
Tiểu quỷ nhút nhát gật đầu, dẫn chúng tôi đi đến cửa kia, lại nói cái gì cũng không muốn đi vào.
Bảo bảo ở trong bụng tôi bất mãn che kín cái mũi: “Mẹ, hương vị bên trong thật khó ngửi… Khó ngửi như dì Ninh Ninh làm thịt kho tàu vậy…”
Vì chắp nối với bảo bảo, sau khi Ninh Ninh biết tiểu gia hỏa thích ăn thịt, xuống bếp làm riêng cho bảo bảo một chén thịt kho tàu.
Lại cháy…
“Mẹ, chúng ta không cần vào, bên trong rất thối!” Bảo bảo rất bất mãn.
Tôi hỏi: “Nơi đó nguy hiểm sao?”
Bảo bảo tự hỏi một chút, nói: “Chỉ có một con quỷ, hương vị chính là trên người nàng truyền lại…… Mẹ, nàng nhất định là bị thiêu chết.”
Quỷ thiêu chết, loại cách chết này rất thảm…
Tôi không muốn đi vào, lấy ra Minh Vương Lệnh định gọi Mặc Hàn tới, cửa kia lại đột nhiên mở ra.
“Nếu đã tới, vì sao không tiến vào nhìn?” Bên trong truyền ra một tiếng cười quyến rũ của cô gái.
Tên ngốc mới đi vào!
Tôi nắm chặt Minh Vương Lệnh, tiểu quỷ dẫn đường bên cạnh lại thừa dịp tôi không phòng bị, một phen đẩy tôi đi vào.
“Kẻ lừa đảo!” Bảo bảo bất mãn nổi giận gầm lên một tiếng, tay của tôi bị hắn khống chế nâng lên, một ngọn lửa xanh bùng nổ ra, nháy mắt đã xông về phía tiểu quỷ kia, thiêu hắn thành tro tàn.
“Quỷ hư lừa mẹ!” Bảo bảo nổi giận đùng đùng.
Tôi kinh ngạc nhìn tay mình, lại sờ bụng: “Bảo bảo, con thật là lợi hại…”
“Thật sao?” Bảo bảo như còn không có ý thức được vấn đề này.
“Thật sự, còn lợi hại hơn mẹ nghĩ.” Tôi khích lệ, trách không được đứa nhỏ này có thể một phát lại mang tôi từ trong cảnh tượng huyền ảo của cô gái kia ra.
Bảo bảo cười vui vẻ.
Trong phòng vang lên giọng nói kinh ngạc của nữ quỷ: “Quỷ thai? Mới hơn ba tháng, sao có thể lợi hại như vậy…”
Bởi vì cha hắn lợi hại!
Tôi theo giọng nói nhìn lại, lúc này mới thấy ở chỗ sâu trong nhà còn đứng một con quỷ cả người bị đốt trọi.
Tác giả :
Mộ Hi Ngôn