Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
Chương 146: Thân phận của cô gái kia
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Tôi không khỏi nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Lam Thiên Hữu, hắn hỏi tôi, có tin trên thế giới này có phượng hoàng không.
“Trên thế giới này, có phượng hoàng không?” Tôi hỏi Lam Thiên Hữu.
“Đương nhiên là có.” Lam Thiên Hữu trả lời đặc biệt khẳng định, thấy tôi nhìn phượng hoàng xuất thần, hai mắt cũng nhìn, như suy tư gì đó nói: “Dị loại trong tộc.”
Tôi khó hiểu nhìn về phía hắn, hắn hơi mỉm cười với tôi, không có nói thêm gì nữa.
“Vào nhà nghỉ ngơi một chút đi, phòng nơi này rất nhiều, em có thể tùy tiện ở.” Lam Thiên Hữu ý bảo tôi vào nhà.
Tôi đứng ở tại chỗ không di chuyển, âm khí và sát khí nhà ở kia rất nặng, nhưng linh khí cũng không thấp.
“Anh dẫn tôi tới nơi này, đến tột cùng là muốn làm gì?” Tôi hỏi Lam Thiên Hữu.
Lam Thiên Hữu mỉm cười, chân thành nói: “Tôi chỉ muốn nắm tay vượt qua cuộc đời này với em.”
“Tôi đã kết hôn rồi…” Tôi cạn lời nói.
“Tôi không để bụng.”
“Tôi để ý!” Nếu bị ngâm lồng heo anh nhận sao!
“Người tôi yêu là Mặc Hàn, anh thả tôi đi đi, bằng không, trong chốc lát Mặc Hàn tìm tới, hắn khẳng định sẽ tìm anh tính sổ.” Tôi tận tình khuyên bảo Lam Thiên Hữu.
Hắn lại một chút cũng không nghe: “Hắn không tìm thấy nơi này.”
“Cho dù là tôi ở đâu, Mặc Hàn đều có thể tìm được tôi!”
Lam Thiên Hữu nghe vậy, nhìn tôi, hỏi: “Vậy em biết đây là vì sao không? Vì cái sao hắn vẫn luôn đều có thể tìm được em, em lại không tìm thấy hắn không?”
Mặc Hàn lợi hại!
“Trước đó hắn đặt dấu vết truy tung ở tròn hồn phách của em, bởi vậy, cho dù em ở nơi nào, hắn đều có thể bằng vào dấu vết truy tung này tìm được em.” Lam Thiên Hữu nói.
Này lại làm sao vậy?
Có dấu vết này, Mặc Hàn tùy thời đều có thể tìm được tôi, có thể cứu tôi khỏi nguy hiểm, khá tốt mà!
Nhưng sắc mặt Lam Thiên Hữu lại nghiêm túc: “Em biết hắn vì sao phải cho em dấu vết như vậy không?”
“Cứu tôi.” Tôi không để bụng.
Lam Thiên Hữu lại lắc đầu: “Hắn là vì phòng ngừa em chạy trốn.”
Tốt thôi, ngay từ đầu tôi đã sợ Mặc Hàn muốn chết, xác thật vẫn luôn muốn chạy trốn. Nhưng hắn vẫn luôn đều kịp thời xuất hiện cứu tôi ra khỏi khốn cảnh, tôi vẫn quyết định tha thứ cho Mặc Hàn.
Thấy tôi cũng không tức giận, Lam Thiên Hữu thở dài: “Tử Đồng, sao em lại không rõ, em là Linh Thể Thuần Âm, Linh Thể Thuần Âm mấy ngàn năm khó gặp, Lãnh Mặc Hàn không có khả năng để em chạy trốn!”
Một cái là nhấc lên Linh Thể Thuần Âm là không có chuyện gì tốt!
“Trong lòng Lãnh Mặc Hàn yêu chính là người khác, nàng đã chết, cho nên Lãnh Mặc Hàn phải dùng Linh Thể Thuần Âm tới sống lại nàng.” Lam Thiên Hữu nhìn tôi từ từ nói.
Tôi mới không tin: “Lời này rất nhiều người đều đã nói với tôi rồi, anh đã tới chậm.”
“Đây là sự thật, Tử Đồng, tôi là không muốn thấy em bị hắn lừa.” Lam Thiên Hữu nhẫn nại tính tình nói.
Tôi nhìn Lam Thiên Hữu, nhớ tới tin tức có được lúc trước, cảm thấy bộ dáng Lam Thiên Hữu với Mặc Hàn và Mặc Uyên đều rất quen thuộc, nói không chừng có thể từ nơi hắn hỏi đến chút nội dung Mặc Uyên không chịu nói.
“Sao anh lại biết chuyện của Mặc Hàn?” Tôi hỏi.
Lam Thiên Hữu nhìn tôi, như là tự hỏi một chút, mới nói: “Bởi vì, tôi chính mắt gặp qua bộ dáng khi bọn họ ở bên nhau.”
Không biết có phải ảo giác hay không, tôi cảm giác khi hắn nói lời này, trong mắt mang theo ba phần cô độc và cô đơn.
Tôi lại không có tâm tình đi để ý hắn, lòng đã bởi vì hắn nói mà nhắc lên, truy vấn nói: “Anh quen cô gái kia?”
Lam Thiên Hữu gật đầu, nhìn tôi, hắn lộ ra một nụ cười vui mừng, trong mắt còn giữ vài phần tham luyến: “Các em lớn lên thật giống…”
Giống cái đầu anh!
“Rốt cuộc cô ta là ai?” Tôi vội hỏi.
Ánh mắt lưu luyến của Lam Thiên Hữu chậm rãi di chuyển ở trên người tôi, bỗng nhiên gọi tôi một tiếng: “Tử Đồng.”
“Anh nói mau!” Tôi thúc giục.
Lam Thiên Hữu tự giễu cười khẽ một tiếng: “Nàng tên là Tử Đồng, Cơ Tử Đồng.”
Đầu óc tôi ong một tiếng, lập tức không biết nên nói cái gì.
Lam Thiên Hữu quay đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt lộ ra thương hại trước kia Mặc Uyên từng nhìn: “Em biết vì sao Lãnh Mặc Hàn chỉ lo gọi em là ‘ Mộ Nhi ’, mà không phải là Tử Đồng mà mỗi người đều gọi không?”
“Bởi vì, Tử Đồng là tên của nàng, ở trong lòng Lãnh Mặc Hàn là độc nhất vô nhị không thể thay thế. Cho nên, em chỉ là Mộ Nhi, không phải Tử Đồng của hắn, Tử Đồng của hắn chỉ có một.”
“Tử Đồng, đừng lại làm một thế thân.”
Quân Chi đã từng hoài nghi người nọ trong lòng Mặc Hàn tên là Tử Đồng, cho nên Mặc Hàn mới gọi tôi là Mộ Nhi. Thì ra, lại là như thế này…
Không! Chuyện này không có khả năng!
Tôi nên tin tưởng Mặc Hàn! Mà không phải tin tưởng con quỷ Lam Thiên Hữu này!
“Mặc Hàn thân là minh vương, chưởng quản sinh tử nhân gian, nếu thật sự giống như anh nói, vậy cô gái kia đã chết, lấy năng lực của Mặc Hàn khẳng định có thể sống lại nàng, nào cần thế thân gì!”
Lam Thiên Hữu lại lắc đầu: “Lãnh Mặc Hàn đương nhiên có thể sống lại nàng, chỉ là, sống lại nàng cần thời gian nhất định. Giống như em là Linh Thể Thuần Âm càng là khó được, Lãnh Mặc Hàn tự nhiên sẽ không bỏ qua. Bằng không, vì sao em không nghĩ, vì sao em và nàng lớn lên giống nhau như đúc? Em chính là thân hình Lãnh Mặc Hàn đắp nặn một lần nữa ở nhân gian vì nàng!”
“Không có khả năng! Mặc Hàn sẽ không để ý người hắn yêu là người hay quỷ, cô gái kia đã chết, nếu Mặc Hàn yêu nàng, vì sao không trực tiếp độ tu vi cho nàng? Cô gái kia thành quỷ cũng có thể ở bên Mặc Hàn!” Tôi liều mạng tìm các loại câu sai.
Lam Thiên Hữu vẫn thở dài: “Có một số người hồn phách yếu ớt, cần phải dùng một bộ thân thể ôn dưỡng mới được. Trừ lần đó ra, còn có con nối dõi, tu vi của Lãnh Mặc Hàn cao thâm khó có con nối dõi, người sống còn có cơ hội mạng thai hơn quỷ, lúc này mới có cơ thể em.”
Nói đến đứa con, tôi lại có tin tưởng.
“Tôi và Mặc Hàn đã có bảo bảo, bảo bảo sẽ không nhận một người xa lạ làm mẹ!”
“Cơ thể em vốn dĩ chính là chuẩn bị cho nàng, đứa bé là dùng thân thể của em hoài, nào sẽ là người xa lạ. Hơn nữa, Lãnh Mặc Hàn làm ba đứa bé, bảo đứa bé gọi mẹ dễ như trở bàn tay.” Lam Thiên Hữu nói.
“Bảo bảo của nhà chúng tôi sẽ không dễ dàng bị lừa dối như vậy!” Tôi có tin tưởng với đứa bé.
“Tử Đồng, Lãnh Mặc Hàn sẽ để hắn quên em.”
Lòng tôi trầm xuống.
Mặc Hàn có thể dễ dàng hủy diệt ký ức một người, bảo bảo còn là một quỷ thai mới ba tháng…
Không đúng không đúng không đúng!
Tôi không thể bị Lam Thiên Hữu cho vào tròng!
Hít sâu một cái, tôi nói với Lam Thiên Hữu: “Mặc kệ anh nói cái gì, tôi đều không tin! Tóm lại, tôi tin tưởng Mặc Hàn nhất định có thể tìm được tôi! Về phần Cơ Tử Đồng kia, tôi cũng mặc kệ! Tôi đã chuẩn bị cho hiện tại! Anh nói tôi bị ma quỷ ám ảnh cũng được, không thấy mặt chưa từ bỏ ý định cũng thế, tôi không để bụng! Tôi chỉ để ý Mặc Hàn và bảo bảo!”
Lam Thiên Hữu thở dài thật sâu, bất đắc dĩ nhìn tôi: “Tử Đồng, em nên tin tưởng tôi, mặc kệ em có tin hay không, tôi đều không muốn tổn thương em.”
Tôi trực tiếp không để ý tới hắn.
Không khí quỷ dị âm trầm lan tràn ở giữa chúng tôi, tôi nhìn non xanh nước biếc này với mặt trời trên đầu căn bản không phải là mặt trời kia, bỗng nhiên nhớ tới một người.
“Anh không phải là anh ruột của Cảnh Nhuận học trưởng đi?” Tôi hỏi Lam Thiên Hữu, thấy hắn gật đầu.
“Vậy anh rốt cuộc là ai?” Tôi vội hỏi.
Lam Thiên Hữu nhìn tôi cười, nói: “Kỳ thật, em hẳn đã gặp qua tôi hai lần.”
Tôi khó hiểu, hắn nhẹ nhàng nói hai chữ: “Khải Minh.”
Tôi nháy mắt hiểu được!
“Khải Minh trong ảo cảnh tầng mười bốn khách sạn kia?” Tôi kinh ngạc, thấy Lam Thiên Hữu lại gật đầu lần nữa.
“Tại hạ họ Lam tên Khải Minh, tự Thiên Hữu.” Lam Thiên Hữu nhàn nhạt cười.
“Nhưng các anh lớn lên không giống nhau!” Tôi nhớ rõ bởi vì cằm vài người Lam gia giống nhau như đúc, tôi tới lui đối chiếu rất nhiều lần.
“Tướng mạo là có thể thay đổi.” Lam Thiên Hữu quan sát qua lại mặt ảnh ngược của mình với nước một lát: “Khuôn mặt trước kia, đại khái như ngừng lại ở lúc tôi mười sáu tuổi. Hiện tại khuôn mặt này là hai tám tuổi, thoáng làm chút điều chỉnh, thoạt nhìn không tồi, tôi cũng quen dùng.”
Hắn nói xong nhìn về phía tôi, hỏi tôi: “Em không thích sao? Không thích, tôi có thể đổi trở về.”
“Không cần…” Dù sao cũng không đẹp bằng Mặc Hàn của nhà chúng tôi.
Lam Thiên Hữu cười với tôi: “Em thích là được.”
“Anh hiểu lầm… Chỉ là tôi cảm thấy với khuôn mặt đã biến hóa của một cương thi, tôi sẽ sợ hãi……” Nói đến cái này, tôi cũng có chút tò mò: “Phi cương trong sơn động Thanh Hư Quan kia, là thân thể của anh?”
Lam Thiên Hữu gật đầu, tôi khó hiểu: “Sao lại trở thành cương thi?”
“Tôi luyện.” Hắn dõng dạc.
“Anh đam mê gì thế…”
Đúng rồi! Trên tay cương thi hắn lúc ấy còn có kết tinh pháp lực của Mặc Hàn!
Tôi vội hỏi: “Sao kết tinh pháp lực của Mặc Hàn lại ở trên tay anh?”
“Đương nhiên là Lãnh Mặc Hàn tự mình cho nàng, tôi mới có thể lấy được.” Lam Thiên Hữu nói xong còn không quên cắm một đao ở trong lòng tôi: “Tử Đồng, Lãnh Mặc Hàn yêu nàng như vậy, ngay cả pháp lực đều nguyện ý ngưng tụ thành kết tinh cho nàng, em đừng chấp mê.”
Ai cần anh lo!
“Em có nghĩ tới vì sao hắn cởi bỏ phong ấn đã quấn lên em không?” Lam Thiên Hữu hỏi.
Cái này tôi đã hỏi qua Mặc Hàn, anh không cần châm ngòi ly gián!
“Không phải anh cũng giống vậy sao? Chúng ta quen biết còn chưa đến một tháng, anh đã cầu hôn tôi ở nơi đông người.” Tôi tức giận nói.
“Tôi là thật tình muốn cưới em làm vợ.” Lam Thiên Hữu nói.
Tôi nhớ tới cô đơn vừa mới hiện lên trong mắt hắn, trong đầu đột nhiên xẹt qua một ý niệm không phụ trách: “Chẳng lẽ không phải là bởi vì Cơ Tử Đồng kia sao?”
Lam Thiên Hữu kinh ngạc một chút, né tránh ánh mắt của tôi, lại nhận thấy được tôi nhìn chằm chằm vào hắn, biết không thể gạt được tôi, nói: “Ngay từ đầu, xác thật có nguyên nhân vì nàng. Các em lớn lên quá giống, tôi không để bụng cũng không có khả năng, về sau đã không có, cầu hôn là thật, tôi là muốn cầu hôn em, mà không phải là nàng.”
Hắn lại rất thản nhiên.
Đúng rồi, còn có y phục da người!
Lúc ấy cho rằng hắn chỉ là một người thường thiên phú cao một ít, cho nên không phát hiện được quần áo kia bị đánh tráo! Nhưng hiện tại biết thực lực của hắn phi phàm, ngay cả Tiểu Tiểu đều có thể nhìn ra trên quần áo kia tràn đầy oán quỷ, Lam Thiên Hữu không có khả năng không nhìn ra.
“Có phải quần áo da người trong khách sạn kia là anh đưa tới hay không? Đinh Linh chỉ là một kẻ chết thay?” Tôi hỏi.
Lam Thiên Hữu chần chờ một chút, gật đầu: “Là tôi, nhưng tôi cũng không phải muốn tổn thương em!”
“Anh là muốn trực tiếp hại chết tôi!” Tôi cả giận nói, hiện tại nhớ tới quần áo kia, tôi vẫn cảm thấy da cả người đều đau.
“Lúc ấy, nếu Lãnh Mặc Hàn không kịp thời đuổi tới, tôi cũng có thể cứu em.” Lam Thiên Hữu biện giải vì chính mình.
“Anh không hại tôi tôi đã thắp nhang cảm ơn rồi! Nếu Mặc Hàn không kịp thời chạy tới, hồn phách của tôi sẽ phải bị mấy nữ quỷ kia ăn luôn!” Tôi càng nghĩ càng tức giận: “Có phải anh vì Cơ Tử Đồng, muốn trực tiếp xử lý hồn phách của tôi, để nàng tiếp nhận thân thể của tôi hay không?”
“Không phải!” Lam Thiên Hữu vô cùng khẳng định nói.
“Áo da của người nọ là có ý gì!”
Lam Thiên Hữu dừng một chút, mới nói: “Khi chúng ta mới gặp mặt, Cảnh Nhuận đã nói chuyện của em với tôi, tôi muốn nhìn một chút, thật sự theo như lời hắn hay không, tàn hồn bám vào trên người của em kia đã hoàn toàn bị Lãnh Mặc Hàn đánh tan.”
“Quần áo da người là như thế nào?” Tôi không tin.
“Thực lực của nàng không thấp, nếu còn sống, quần áo da người không làm gì được nàng. Nếu nàng thật sự không còn nữa, y phục da người muốn tổn thương em, tôi cũng có thể cứu em ra.” Lam Thiên Hữu nói.
Tôi chỉ biết nếu lúc ấy Mặc Hàn không kịp thời chạy tới, tôi sẽ phải bị chín nữ quỷ kia lột da phân thực!
Cho Lam Thiên Hữu một ánh mắt trợn to, tôi không muốn nói với hắn nửa chữ.
“Tử Đồng, tôi biết, Lãnh Mặc Hàn sớm hơn tôi một bước, nhưng tôi tin tưởng rất nhanh trong lòng em sẽ không có hắn.” Lam Thiên Hữu không biết láy tự tin từ nơi nào nói những lời này với tôi.
“Lòng tôi không có Mặc Hàn cũng sẽ không có anh!” Tôi tức giận nói.
Nhớ tới hồn phách tôi bị hút đến nơi đây, một mình bảo bảo ở studio cũng không biết thế nào, tôi vô cùng lo lắng: “Lam Thiên Hữu! Đưa tôi trở về!”
Lam Thiên Hữu lắc đầu.
“Anh đây là bắt cóc người có biết hay không!” Tôi cả giận nói.
Lam Thiên Hữu hơi mỉm cười: “Vậy coi như tôi bắt cóc là được, Tử Đồng, chờ thêm mấy ngày nữa, em muốn trở lại nhân gian, tôi có thể bồi em trở về. Nhưng bây giờ còn chưa được.”
“Vì sao?”
“Bởi vì dấu vết truy tung của Lãnh Mặc Hàn còn ở trên người của em, tôi cần trừ bỏ mới được.” Lam Thiên Hữu nói.
tôi theo bản năng lui lại sau mấy bước, duy trì khoảng cách với Lam Thiên Hữu, ấn ký Mặc Hàn không thể xóa, bằng không hắn đã có thể thật sự không tìm thấy tôi!
“Anh trừ đi ấn ký tôi cũng sẽ không yêu anh! Tình yêu không thể miễn cưỡng, anh tỉnh lại đi được không!” Tôi cầu nguyện Mặc Hàn đã từ trong Thất Hồn Trận mang hồn phách của người nhà tôi về, bảo bảo cũng không phải một mình.
Bằng không, tôi đột nhiên biến mất, bảo bảo sẽ rất sợ hãi!
“Em không yêu tôi cũng không sao, tôi chỉ là không muốn để em cũng bị Lãnh Mặc Hàn tổn thương.” Lam Thiên Hữu nhàn nhạt cười.
Tôi lại phát hiện lời nói của hắn có ẩn ý: “Cái gì gọi là cũng bị Mặc Hàn tổn thương? Mặc Hàn còn tổn thương ai?”
Ánh mắt Lam Thiên Hữu ảm đạm một chút, nói: “Còn có thể có ai.”
Cơ Tử Đồng?
Chính là không phải Lam Thiên Hữu nói, trước kia người Mặc Hàn yêu nhất là Cơ Tử Đồng sao!
Mặc Hàn một con quỷ tốt như vậy, mới sẽ không đi tổn thương một người hắn yêu đâu!
Nhất định Lam Thiên Hữu đang nói dối!
Tâm tình của tôi đột nhiên tươi đẹp lên.
Lam Thiên Hữu nhìn tôi, có chút khó hiểu; “Em cười cái gì?”
“Tôi cười lời mở đầu của anh không khớp với lời sau! Lúc trước nói cái gì mà Mặc Hàn yêu nhất chính là cô gái kia, hiện tại lại nói Mặc Hàn tổn thương nàng! Mặc Hàn mới sẽ không tổn thương người hắn yêu đâu!” Lam Thiên Hữu khẳng định là nói dối vui sướng!
Ai ngờ, Lam Thiên Hữu lại bất đắc dĩ cười khẽ lắc đầu: “Tử Đồng, yêu một người và tổn thương một người cũng không mâu thuẫn, em đã nghe qua, tình thâm bất thọ chứ?”
Tôi lập tức bị hắn nói nghẹn họng.
Hồi lâu, tôi hỏi Lam Thiên Hữu: “Rốt cuộc Cơ Tử Đồng chết như thế nào?”
Nếu thật sự giống như theo lời bọn họ, Mặc Hàn yêu Cơ Tử Đồng như vậy, khẳng định cũng sẽ vì nàng sửa Sổ Sinh Tử, để nàng trường sinh bất tử. Trừ phi tác dụng ngoại lực, nếu không nàng vĩnh viễn cũng sẽ không chết.
Ánh mắt Lam Thiên Hữu nhìn về phía phương xa, như không phải rất nguyện ý nhớ lại. Hắn trầm ngâm một lát, mới nói: “Lãnh Mặc Hàn, hoặc là Lãnh Mặc Uyên giết nàng…”
Wtf!
Chuyện này không có khả năng!
Trước không nói Mặc Hàn một con quỷ tốt ôn nhu như vậy, tuyệt đối không thể giết người mình yêu! Cho dù là Mặc Uyên tiểu hỗn đản kia, biết trong lòng Mặc Hàn có cô gái kia, hắn nhiều nhất chỉ là uy hiếp hai câu, cũng tuyệt đối không thể hạ sát thủ!
“Vì sao Mặc Hàn và Mặc Uyên muốn giết nàng?” Tôi hỏi.
Có lẽ là biết tôi không tin, Lam Thiên Hữu quay đầu lại, nghiêm túc nhìn tôi, lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng Tử Đồng, tôi không lừa em.”
“Nếu anh biết nàng là chết ở trên tay Mặc Hàn và Mặc Uyên, vậy sao không biết vì sao nàng ta sẽ chết!”
“Lúc nàng chết, tôi không ở hiện trường, nếu tôi biết, ngược lại càng như là lừa em.”
Lam Thiên Hữu không chút hoang mang giải thích: “Tôi đốt hồn đèn cho nàng, cho nên hình ảnh trước khi nàng chết, tôi có thể nhìn đến. Chỉ là, lực lượng của minh vương quá cường đại, tôi chỉ có thể từ trong phán đoán ra là hơi thở của bọn họ, lại không phân biệt ra rốt cuộc là ai.”
Như thế…
Chỉ là…
“Nếu Mặc Hàn có thể giết nàng, đã nói lên Mặc Hàn không yêu nàng!” Tôi tin tưởng Mặc Hàn vẫn luôn sủng tôi, tuyệt đối sẽ không là một quỷ sẽ xuống tay với người âu yếm!
Lam Thiên Hữu lại cảm thấy tôi ngây thớ: “Tử Đồng, lực lượng của minh vương cường đại, có lẽ chỉ là một không cẩn thận, là có thể giết chết tánh mạng người sống, Lãnh Mặc Hàn có lẽ chỉ là thất thủ.”
Vậy cũng không có khả năng!
Cho dù Mặc Hàn làm cái gì với tôi, tay chân đều rất nhẹ nhàng! Chỉ sợ tổn thương đến tôi!
Từ từ, đây chẳng lẽ là bởi vì lúc trước hắn không chú ý mà giết nhầm cô gái kia, cho nên hiện tại mới như vậy?
Tôi đột nhiên không muốn cãi cọ những việc này với Lam Thiên Hữu.
Mặc Hàn cái gì cũng đều không nhớ rõ, Mặc Uyên lại cái gì cũng đều không muốn nói, trước khi cô gái kia sống lại, tôi không muốn suy nghĩ những chuyện lung tung rối loạn này.
Thấy tôi trầm ngâm, Lam Thiên Hữu đi về phía tôi, muốn nắm lấy tay của tôi, tôi phục hồi tinh thần lại, vội vàng né tránh.
Tay hắn cứng ngừng ở không trung như vậy không thu lại: “Tử Đồng, tôi muốn giúp em.”
Tôi lườm hắn một cái, trên mặt toàn là một vẻ chân thành: “Anh có thể đốt chút đèn hồn cho nàng, vậy nói rằng anh và nàng rất quen thuộc. Sao anh không giúp nàng sao? Vì sao muốn giúp tôi?”
“Tôi yêu em.”
Tôi bị thông báo này đột nhiên không kịp phòng ngừa bị sặc đạn, Lam Thiên Hữu vẫn là vẻ mặt chân thành, chăm chú nhìn tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy, hắn nhìn không phải là tôi, mà chỉ là mặt tôi.
“Anh yêu, là gương mặt này đi?” Tôi nói, thấy ánh mắt Lam Thiên Hữu lưu luyến ở trên mặt tôi nhảy lên một chút, lại mạnh mẽ trấn định xuống.
“Đương nhiên không phải, người tôi muốn cưới là em, Mộ Tử Đồng.” Vì tỏ vẻ mình vô tội, Lam Thiên Hữu còn đề nghị: “Nếu em không thích gương mặt này, ta có thể giúp em đổi đi.”
Mặt của tôi dựa vào cái gì bởi vì cô gái khác mà đổi, tôi không muốn!
“Không đổi!”
Tôi ghét bỏ đi tới một bên, trên mặt hồ chiếu ngược ra mặt tôi, tôi nhìn, nhớ tới cô gái kia lại bực bội, lần đầu tiên thật đúng là có chút chán ghét gương mặt này!
Không được không được không được!
Tôi không thể loạn! Việc cấp bách trong lòng tôi, là trở lại thân thể ở nhân gian của mình!
Hồn phách của tôi không ở đấy, khẳng định không tốt với bảo bảo tu hành!
Mà biện pháp trước tiên là tách Lam Thiên Hữu ở sau nhìn chằm chằm tôi ra!
“Tôi đói bụng.” Tôi thuận miệng nói dối: “Ta muốn ăn cá quế chiên xù, cửa hàng Đắc Nguyệt Lâu ở Tô Châu!”
Lam Thiên Hữu khẽ cười: “Tử Đồng, hiện tại em là hồn thể, sẽ không cảm nhận được đói.”
“Tôi muốn ăn! Không thể ăn tôi nhìn cũng không được sao!” Tôi cưỡng từ đoạt lí.
Lam Thiên Hữu lại khẽ cười một tiếng: “Muốn ăn cũng được, chờ tôi giúp em hủy diệt ấn ký kia, sẽ dẫn em đi Tô Châu.”
“Bây giờ tôi muốn ăn!”
Lam Thiên Hữu cười mà không nói, tôi buồn bực nói: “Nếu là Mặc Hàn, hắn nhất định sẽ đi mua cho tôi ngay lập tức!”
Nụ cười của Lam Thiên Hữu cứng đờ, tôi biết hắn chán ghét nghe được lời như vậy!
Vốn tưởng phép khích tướng thành công, lại không ngờ nụ cười cứng kia của Lam Thiên Hữu biến mất, thay thế chính là một tia âm trầm: “Cho nên, tôi không phải là hắn.”
Tôi lập tức không dám nói gì, mặt âm trầm kia của hắn, như tùy thời đều sẽ xuống tay với tôi.
Thấy tôi không ở để ý tới hắn, Lam Thiên Hữu qua một lát, lại đi tới bên người tôi: “Tử Đồng, tôi sẽ đối tốt với em.”
Ha hả, một người đàn ông keo kiệt ngay cả cá quế chiên xù đều không mua cho tôi, sẽ không có tư cách nói loại lời nói này!
“Chờ sau khi chuyện bên ngoài chấm dứt, chúng ta có thể tìm một chỗ quy ẩn, nếu em là thích nơi này, chúng ta sẽ ở đây. Cái khe có rất nhiều cảnh đẹp nhân gian không có, về sau tôi dẫn em đi xem, nếu em là còn thích nhân gian, chúng ta cũng có thể đi nhân gian. Đến lúc đó, Tô Châu, Hàng Châu, mỗi đồ ăn địa phương đặc sắc, tôi đều có thể nói cho em.”
Tôi chỉ muốn du sơn ngoạn thủy với Mặc Hàn của nhà chúng tôi!
Chỉ là, Lam Thiên Hữu nói xong làm tôi nhớ tới một đoạn ký ức khác.
“Anh còn nhớ rõ lời thề son sắt với Phổ Thủy Vi không?” Tôi hỏi.
Lam Thiên Hữu sửng sốt, tôi cười khinh miệt: “Cuối cùng anh cũng giết nàng, lúc xua tan hồn phách của nàng, lại không nương tay một chút!”
Lúc ấy, Phổ Thủy Vi tuyệt vọng và thống khổ, một chút không rơi truyền toàn bộ cho tôi.
“Lúc nàng chết, hận anh, đặc biệt hận anh, nhưng nàng hận nhất, vẫn là mình tin sai anh! Hồn phi phách tán, nàng cảm thấy mình chết chưa hết tội, chỉ là tiếc nuối duy nhất, là không thể thông báo thiên hạ tội của anh!”
Mỉm cười trên mặt Lam Thiên Hữu dần nhạt đi, cuối cùng chỉ còn lại có một mảnh yên tĩnh, một vẻ bình tĩnh đáng sợ.
Hồi lâu, sau khi hắn như là lặp lại hồi tưởng năm đó không có gì để sót, hắn mới mở miệng: “Em đều đã biết?”
Giọng của hắn rất bình tĩnh, lạnh nhạt không mang theo một tia tình cảm, hoàn toàn không giống lúc trước nói bất kì cái gì với tôi.
Tôi không mở miệng, hắn nhìn tôi, lại dời ánh mắt đi: “Lúc ấy chỉ là kế sách tạm thời mà thôi.”
“Tôi cũng là kế sách tạm thời của anh đi?” Tôi hỏi lại: “Bắt chẹt tôi, Mặc Hàn sẽ bị anh cản tay…”
“Tử Đồng!” Hắn chặn ngang tôi, khi nhìn về phía tôi, mặt đã là vẻ băng sương: “Tôi thật sự thích em.”
Hắn thông báo tôi từ chối hắn như thế nào cũng đều không nghe, tôi đơn giản lựa chọn làm lơ.
Lam Thiên Hữu lại nói: “Nếu em không tin tôi hứa hẹn, tôi đây cũng không hề hứa hẹn cái gì với em, nhưng tôi sẽ không hại em!”
Chỉ là bộ da người kia thiếu chút nữa hại chết tôi, dối trá!
Nhưng mà, tôi làm lơ lại như là chọc giận hắn, Lam Thiên Hữu chợt tiến lên bắt được tay của tôi, tôi giãy giụa như thế nào cũng vô dụng.
“Tử Đồng, quên Lãnh Mặc Hàn đi! Hắn không có khả năng đối xử thật tình với em!”
“Anh buông tôi ra!” Mặt hắn gần trong gang tấc, lại qua đây muốn đụng phải, tôi liều mạng lóe về sau, lại không ngờ phía sau là một hồ nước sâu không thấy đáy.