Âm Hoàng
Quyển 1 - Chương 6-1
Edit: Đa Mộng
Beta: Trangki
“Các người đang làm cái gì?”
Trên ban công màu trắng, hai nam một nữ đang giằng co.
Đứng ở cửa vào ban công thanh niên tóc trắng vẻ mặt đạm mạc, tay trắng nõn cắm ở trong túi quần, song đồng như ngọc lưu ly lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người còn lại. Ánh mắt thanh niên như mũi kiếm tràn ngập hàn ý, đâm thẳng vào đáy lòng người đàn ông nọ.
Người đàn ông thoạt nhìn ước chừng ba mươi, đứng ở bên cạnh ban công, trên mặt cũng không có biểu tình gì, nhưng hai má góc cạnh rõ ràng của y có một dấu bàn tay rất rõ. Vị trí dấu tay đỏ như muốn tươm ra máu.
Giữa bọn họ, đứng đó là một thiếu nữ chỉ vỏn vẹn mặc một chiếc áo sơ mi trắng của nam, vẻ mặt có chút luống cuống, cặp đùi tuyết trắng dưới vạt áo lộ ra hơn phân nửa. Cổ áo sơ mi trên người cô lại như có dấu vết bị người thô lỗ lôi kéo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Sự tình dường như tại một khắc này trở nên phức tạp.
“Có thể không nói không?” Một lát sau, thiếu nữ tên là Thiển Hân yếu ớt mở miệng.
“……” Lăng Nhất Quyền không nói chuyện, chỉ là thản nhiên liếc mắt nhìn cô.
Thiển Hân sắc mặt khẽ biến, cúi đầu cọ xát một hồi, mới chậm rãi nói: “Kỳ thật cũng không có gì…… Vừa rồi em ở trên tượng đá ngoài rào chắn nhìn thấy một con chim nhỏ màu xanh, không có chút nào sợ người, em cảm giác rất đáng yêu liền muốn chộp lấy nó để chơi. Sau đó có thể do trong quá trình bắt nó, vươn người ra ngoài hơi quá, vì thế…… Trùng hợp xuất hiện chú Bạch, chú ấy, chú ấy…… Chú ấy chắc là nghĩ em bị nguy hiểm, liền một phen ôm chặt em……”
Nói tới đây, cô tạm dừng thật lâu, thanh âm thong thả chậm rãi mang theo nghẹn ngào không dễ phát hiện, tựa như là nhớ tới tình cảnh gì đó rất không thoải mái, dần dần nói năng trở nên có chút lộn xộn.
“Lúc ấy em thật sự hoảng sợ. Anh biết mà, trừ anh ra, em không cho phép bất cứ người đàn ông nào khác chạm vào em (ra vẻ thánh khiết thế mà chỉ mặc 1 cái sơ mi đứng trc 2 người đàn ông, dối trá >”<)…… Đột nhiên không nói một tiếng bị ôm chặt lấy từ phía sau như vậy, vô luận thế nào cũng có chút không thể chấp nhận…… Cho nên liền xoay người cho chú ấy một bàn tay, thật sự rất xin lỗi……” Thiển Hân nói, lại lần nữa bắt đầu nghẹn ngào, tựa như là đang áp lực gì đó, cứ như đang cố gắng thông cảm hành vi của Bạch Thiên Nghiêm, nhưng vẫn như trước khó có thể khống chế cảm thấy ủy khuất, nhếch môi run rẩy. (ý con này là giả vờ nói đỡ cho đại thúc nhưng thái độ thì ra vẻ như bị ép nói vậy đó…>”< dễ giết con này quá mà)
Bạch Thiên Nghiêm yên lặng nghe cô nói dối, nhưng không cách nào biện giải một chữ nào.
Bởi vì chân tướng sự việc nếu ở phương diện nào đó mà nói, kỳ thật càng khiến cho người ta không thể nhận hơn.
Dưới tình huống thoạt nhìn phi thường dễ dàng khiến người hiểu lầm, Thiển Hân nhìn như đang vì y giải thích, nhưng sự thật lại vừa vặn tương phản.
Cô cũng không phải ngu xuẩn, nếu Bạch Thiên Nghiêm đã muốn ở trong nhà Lăng Nhất Quyền, như vậy tất nhiên là đã chiếm được tín nhiệm trọn vẹn của Lăng Nhất Quyền. Đồng thời, Lăng Nhất Quyền cũng có thể khá hiểu người này.
Nếu cô lợi dụng cơ hội trước mắt nói xấu Bạch Thiên Nghiêm vô lễ với mình, vô luận là nhìn từ góc độ nào, cách nói này cũng khá thô lỗ. Nói như thế nào thì một người đàn ông bình thường cũng sẽ không ở trong nhà cấp trên mình dám cả gan vô lễ với bạn gái cấp trên.
Nhưng trong lời của cô dùng từ “Chắc là” để hình dung hành vi của Bạch Thiên Nghiêm, cô chỉ nói như vậy, lưu lại không gian tưởng tượng cho Lăng Nhất Quyền _ Bạch Thiên Nghiêm đột nhiên không nói một tiếng ôm lấy mình, có thể là sợ mình ngã xuống, lại có thể là vì nguyên nhân khác.
Cách nói như vậy, vô luận kết quả như thế nào, chuyện này nhất định cũng khiến hình tượng Bạch Thiên Nghiêm ở trong lòng Lăng Nhất Quyền hoặc ít hoặc nhiều đều lưu lại ấn tượng xấu.
Thanh niên tóc trắng vẫn trầm mặc nghe xong lý do thoái thác của bạn gái sau, mới chậm rãi chuyển tầm mắt tới Bạch Thiên Nghiêm cũng đang trầm mặc, thản nhiên nói: “Là như thế này sao?”
Song đồng như ngọc lưu ly, nhìn không ra một tia cảm xúc khác thường.
“Vâng.” Bạch Thiên Nghiêm mặt không chút thay đổi gật đầu, không có nói thêm một lời nào nữa.
Y chỉ có thể như vậy, bởi vì Thiển Hân đang ở bên cạnh nhìn y.
Chỉ cần cô không nói chân tướng chuyện xảy ra _ hành vi vừa rồi của y tại phòng ghi âm, thì cái gì y cũng nhận.
Khiến cho Thiển Hân thế nào cũng không nghĩ tới chính là, khi Lăng Nhất Quyền nghe Bạch Thiên Nghiêm trả lời mơ hồ như vậy sau, cư nhiên không có ý tiếp tục truy cứu, thậm chí không có hỏi thêm gì nữa, rồi sau đó còn giống như cái gì cũng chưa phát sinh bảo đối phương pha trà cho mình.
Loại thái độ tín nhiệm triệt để với Bạch Thiên Nghiêm này, khiến Thiển Hân vốn nhạy cảm đã cảm nhận được một uy hiếp rất lớn, ánh mắt lại dần dần đỏ lên.
Không! Cô tuyệt không cho phép chuyện như vậy tiếp tục chuyển biến xấu đi!
◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇
Sự việc cuối cùng tạm thời bị bỏ qua, Bạch Thiên Nghiêm buộc một cái tạp dề hoa văn ô vuông màu xanh nhạt, một mình một người đứng ở phòng bếp vì hai người trên lầu chuẩn bị bánh trà chiều. Động tác y rất lưu loát, đâu vào đấy cắt hoa quả, mà cầu hồ ly thì lười biếng nằm sấp trên cái bệ cạnh rãnh nước lẳng lặng nhìn y, cái đầu tròn trịa theo động tác y bày biện trái cây mà quay trái quay phải.
Bỗng nhiên, cầu hồ ly lông tóc rung rung, hai mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm Bạch Thiên Nghiêm vì trật tay mà cắt vào ngón tay.
“Ngao!” Nó rũ tai, có chút bất an kêu một tiếng. Người đàn ông sờ sờ đầu của nó, thật bình tĩnh tìm hộp cứu thương dùng miệng bao lại vết đứt trên ngón tay.
Sau khi vứt trái cây bị dính máu đi, Bạch Thiên Nghiêm cầm ra một quả dưa Hami, tiếp tục vì Lăng Nhất Quyền và Thiển Hân chuẩn bị trà bánh. Nhưng, vỏn vẹn hai đao tiếp theo, y lại cắt vào ngón tay, vết cắt lúc này rất sâu, máu chảy rất nhiều.
“……” Cầu hồ ly chợt đứng lên, tựa hồ có chút nôn nóng. Bởi vì Bạch Thiên Nghiêm cứ như không phát hiện ngón tay mình bị cắt nát, cư nhiên còn đang cắt, cho đến khi khiến cho máu tươi dần dần nhiễm đỏ trái cây.
Cuối cùng, dưới sự lôi kéo của cầu hồ ly Bạch Thiên Nghiêm mới ngừng cắt.
Y mặt không chút thay đổi nhìn trước mắt mình, mày dần dần nhíu lại vì sự thất thần của mình.
“Xin lỗi.” Y thản nhiên nói với cầu hồ ly, sau đó tùy ý rửa vết thương, lại một lần nữa cầm hộp cứu thương ra, băng bó đơn giản.
Mười phút sau, cuối cùng dưới sự giám sát của cầu hồ ly, y cũng thuận lợi làm xong đĩa trái cây tráng miệng, lại pha trà nóng, đem trà xanh sữa tự chế làm lạnh một lát rồi đặt vào khay, sau đó bưng lên lầu hai.
Nhẹ nhàng gõ gõ cửa, không có tiếng đáp lại, Bạch Thiên Nghiêm đứng yên trong chốc lát mới chậm rãi đẩy cửa ra.
Trong phòng ghi âm cả hai người đều ở đó, nhưng dường như đang hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình, không hề phát hiện Bạch Thiên Nghiêm đến.
Xuyên thấu qua cửa sổ sát đất to rộng, ánh mặt trời sau giờ ngọ nhỏ vụn từ giữa các nhánh cây chiếu vào. Thanh niên tóc trắng tuấn mỹ ngồi ngay ngắn trước cây đàn dương cầm trong suốt, nhắm hai mắt, đầu ngón tay xinh đẹp tuyệt trần như những chú yêu tinh linh động gõ trên phím đàn.
Theo ngón tay vũ động của cậu, giai điệu duyên dáng như đến từ một đất nước xa xôi, như một bức thủy mạc bị đẩy ra từng tầng. Âm luật kỳ ảo phiên đãng cả căn phòng, giống như mê cảnh huyền ảo trong thế giới rừng rậm.
Ở bên cạnh cậu, còn có một thiếu nữ cũng rất mĩ lệ đang ngồi, thân ảnh yểu điệu tản ra hơi thở tuổi trẻ mà ngọt ngào. Cô không có hành động gì đặc biệt, chỉ chuyên chú nhìn thanh niên, đắm chìm trong thế giới âm nhạc kỳ diệu kia.
Hai người tựa như một đôi tình nhân thần tiên, không cho phép người khác quấy nhiễu.
Một khúc kết thúc, thiếu nữ im lặng ngồi một lát, mới ôn nhu nói nhỏ với Lăng Nhất Quyền: “Chỗ đoạn thứ hai này, giai điệu chính không đủ, nếu ở đây giảm một nửa âm cuối cùng sẽ càng hoàn mỹ hơn.” Nói xong, ngón tay ôn nhu của thiếu nữ nhẹ nhàng gÕ một đoạn trên phím đàn.
Lăng Nhất Quyền nhắm mắt nghe một lát, gật gật đầu, khóe miệng lại hiện lên tia mỉm cười hiếm thấy: “Không tồi.”
Rồi sau đó cậu lại tinh tế đánh lại một lần, cũng theo những góp ý của thiếu nữ, lại can đảm đưa ra không ít thay đổi _ nháy mắt, bản nhạc ban đầu như được rót vào sinh mệnh mới, khiến nhân tâm sinh ra một cảm giác như linh hồn được trọng sinh.
Si ngốc nhìn chăm chú vào Lăng Nhất Quyền hoàn toàn đắm chìm tại trong thế giới âm nhạc, thiếu nữ lấy dũng khí, thật cẩn thận hôn má cậu một cái. Người sau không có phản ứng gì, vẫn như trước thoải mái đánh đàn dương cầm.
Giống như là thói quen, hoặc hình như căn bản không biết……
Bạch Thiên Nghiêm yên lặng nhìn bọn họ, một lát sau, mới lặng yên không tiếng động đặt trà bánh ở trên bàn, lại nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.
Kia, không phải thế giới mà y có tư cách quấy rầy.
Gần đến giờ cơm tối, Bạch Thiên Nghiêm đang muốn đi đến phòng bếp làm cơm, lại nhìn thấy hai người mặc quần áo chỉnh chu từ trên lầu song song đi xuống.
“Chú Bạch, không cần phiền toái chú chuẩn bị bữa tối cho chúng tôi, tôi cùng Quyền có chuyện đi ra ngoài, đêm nay hẳn sẽ không quay lại.” Thiển Hân một bên cầm túi sách của mình, một bên quay đầu ôn nhu phân phó Bạch Thiên Nghiêm.
“……” Bạch Thiên Nghiêm sửng sốt một lát, quay đầu nhìn về phía Lăng Nhất Quyền mặt không chút thay đổi.
Lăng Nhất Quyền gật gật đầu với y, hướng y đi tới, rồi sau đó đem caravat màu tím xanh trong tay đưa cho y.
Bạch Thiên Nghiêm rất tự nhiên vừa định tiếp nhận, lại bị Thiển Hân đồng thời bước tới một phen đoạt qua caravat, lập tức lại như có chút ngượng ngùng cười cười, oán trách nói: “Loại chuyện này em làm được rồi, không cần cứ làm phiền chú Bạch, chú ấy quét dọn phòng đã rất vất vả rồi.”
Lăng Nhất Quyền nhìn nhìn Bạch Thiên Nghiêm thần sắc có chút mỏi mệt, lập tức xoay người đối mặt Thiển Hân, để cô vì mình thắt caravat.
Bạch Thiên Nghiêm chỉ cười cười, không nói gì.
“Hẹn gặp lại chú Bạch, buổi tối nghỉ ngơi sớm chút.”
Cùng với cánh cửa đóng lại theo bóng dáng hai người rời đi, căn phòng tuyết trắng phảng phất như sa vào đáy biển xanh thẩm, vô cùng tĩnh mịch.
Rõ ràng còn có ánh chiều tà chiếu vào trong nhà, lại có cảm giác lạnh thấu xương, từng chút một ăn mòn thân thể Bạch Thiên Nghiêm.
Y cứ như vậy đứng lẳng lặng một mình, song đồng thâm trầm tối tăm như mực đã có chút trống rỗng.
Beta: Trangki
“Các người đang làm cái gì?”
Trên ban công màu trắng, hai nam một nữ đang giằng co.
Đứng ở cửa vào ban công thanh niên tóc trắng vẻ mặt đạm mạc, tay trắng nõn cắm ở trong túi quần, song đồng như ngọc lưu ly lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người còn lại. Ánh mắt thanh niên như mũi kiếm tràn ngập hàn ý, đâm thẳng vào đáy lòng người đàn ông nọ.
Người đàn ông thoạt nhìn ước chừng ba mươi, đứng ở bên cạnh ban công, trên mặt cũng không có biểu tình gì, nhưng hai má góc cạnh rõ ràng của y có một dấu bàn tay rất rõ. Vị trí dấu tay đỏ như muốn tươm ra máu.
Giữa bọn họ, đứng đó là một thiếu nữ chỉ vỏn vẹn mặc một chiếc áo sơ mi trắng của nam, vẻ mặt có chút luống cuống, cặp đùi tuyết trắng dưới vạt áo lộ ra hơn phân nửa. Cổ áo sơ mi trên người cô lại như có dấu vết bị người thô lỗ lôi kéo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Sự tình dường như tại một khắc này trở nên phức tạp.
“Có thể không nói không?” Một lát sau, thiếu nữ tên là Thiển Hân yếu ớt mở miệng.
“……” Lăng Nhất Quyền không nói chuyện, chỉ là thản nhiên liếc mắt nhìn cô.
Thiển Hân sắc mặt khẽ biến, cúi đầu cọ xát một hồi, mới chậm rãi nói: “Kỳ thật cũng không có gì…… Vừa rồi em ở trên tượng đá ngoài rào chắn nhìn thấy một con chim nhỏ màu xanh, không có chút nào sợ người, em cảm giác rất đáng yêu liền muốn chộp lấy nó để chơi. Sau đó có thể do trong quá trình bắt nó, vươn người ra ngoài hơi quá, vì thế…… Trùng hợp xuất hiện chú Bạch, chú ấy, chú ấy…… Chú ấy chắc là nghĩ em bị nguy hiểm, liền một phen ôm chặt em……”
Nói tới đây, cô tạm dừng thật lâu, thanh âm thong thả chậm rãi mang theo nghẹn ngào không dễ phát hiện, tựa như là nhớ tới tình cảnh gì đó rất không thoải mái, dần dần nói năng trở nên có chút lộn xộn.
“Lúc ấy em thật sự hoảng sợ. Anh biết mà, trừ anh ra, em không cho phép bất cứ người đàn ông nào khác chạm vào em (ra vẻ thánh khiết thế mà chỉ mặc 1 cái sơ mi đứng trc 2 người đàn ông, dối trá >”<)…… Đột nhiên không nói một tiếng bị ôm chặt lấy từ phía sau như vậy, vô luận thế nào cũng có chút không thể chấp nhận…… Cho nên liền xoay người cho chú ấy một bàn tay, thật sự rất xin lỗi……” Thiển Hân nói, lại lần nữa bắt đầu nghẹn ngào, tựa như là đang áp lực gì đó, cứ như đang cố gắng thông cảm hành vi của Bạch Thiên Nghiêm, nhưng vẫn như trước khó có thể khống chế cảm thấy ủy khuất, nhếch môi run rẩy. (ý con này là giả vờ nói đỡ cho đại thúc nhưng thái độ thì ra vẻ như bị ép nói vậy đó…>”< dễ giết con này quá mà)
Bạch Thiên Nghiêm yên lặng nghe cô nói dối, nhưng không cách nào biện giải một chữ nào.
Bởi vì chân tướng sự việc nếu ở phương diện nào đó mà nói, kỳ thật càng khiến cho người ta không thể nhận hơn.
Dưới tình huống thoạt nhìn phi thường dễ dàng khiến người hiểu lầm, Thiển Hân nhìn như đang vì y giải thích, nhưng sự thật lại vừa vặn tương phản.
Cô cũng không phải ngu xuẩn, nếu Bạch Thiên Nghiêm đã muốn ở trong nhà Lăng Nhất Quyền, như vậy tất nhiên là đã chiếm được tín nhiệm trọn vẹn của Lăng Nhất Quyền. Đồng thời, Lăng Nhất Quyền cũng có thể khá hiểu người này.
Nếu cô lợi dụng cơ hội trước mắt nói xấu Bạch Thiên Nghiêm vô lễ với mình, vô luận là nhìn từ góc độ nào, cách nói này cũng khá thô lỗ. Nói như thế nào thì một người đàn ông bình thường cũng sẽ không ở trong nhà cấp trên mình dám cả gan vô lễ với bạn gái cấp trên.
Nhưng trong lời của cô dùng từ “Chắc là” để hình dung hành vi của Bạch Thiên Nghiêm, cô chỉ nói như vậy, lưu lại không gian tưởng tượng cho Lăng Nhất Quyền _ Bạch Thiên Nghiêm đột nhiên không nói một tiếng ôm lấy mình, có thể là sợ mình ngã xuống, lại có thể là vì nguyên nhân khác.
Cách nói như vậy, vô luận kết quả như thế nào, chuyện này nhất định cũng khiến hình tượng Bạch Thiên Nghiêm ở trong lòng Lăng Nhất Quyền hoặc ít hoặc nhiều đều lưu lại ấn tượng xấu.
Thanh niên tóc trắng vẫn trầm mặc nghe xong lý do thoái thác của bạn gái sau, mới chậm rãi chuyển tầm mắt tới Bạch Thiên Nghiêm cũng đang trầm mặc, thản nhiên nói: “Là như thế này sao?”
Song đồng như ngọc lưu ly, nhìn không ra một tia cảm xúc khác thường.
“Vâng.” Bạch Thiên Nghiêm mặt không chút thay đổi gật đầu, không có nói thêm một lời nào nữa.
Y chỉ có thể như vậy, bởi vì Thiển Hân đang ở bên cạnh nhìn y.
Chỉ cần cô không nói chân tướng chuyện xảy ra _ hành vi vừa rồi của y tại phòng ghi âm, thì cái gì y cũng nhận.
Khiến cho Thiển Hân thế nào cũng không nghĩ tới chính là, khi Lăng Nhất Quyền nghe Bạch Thiên Nghiêm trả lời mơ hồ như vậy sau, cư nhiên không có ý tiếp tục truy cứu, thậm chí không có hỏi thêm gì nữa, rồi sau đó còn giống như cái gì cũng chưa phát sinh bảo đối phương pha trà cho mình.
Loại thái độ tín nhiệm triệt để với Bạch Thiên Nghiêm này, khiến Thiển Hân vốn nhạy cảm đã cảm nhận được một uy hiếp rất lớn, ánh mắt lại dần dần đỏ lên.
Không! Cô tuyệt không cho phép chuyện như vậy tiếp tục chuyển biến xấu đi!
◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇
Sự việc cuối cùng tạm thời bị bỏ qua, Bạch Thiên Nghiêm buộc một cái tạp dề hoa văn ô vuông màu xanh nhạt, một mình một người đứng ở phòng bếp vì hai người trên lầu chuẩn bị bánh trà chiều. Động tác y rất lưu loát, đâu vào đấy cắt hoa quả, mà cầu hồ ly thì lười biếng nằm sấp trên cái bệ cạnh rãnh nước lẳng lặng nhìn y, cái đầu tròn trịa theo động tác y bày biện trái cây mà quay trái quay phải.
Bỗng nhiên, cầu hồ ly lông tóc rung rung, hai mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm Bạch Thiên Nghiêm vì trật tay mà cắt vào ngón tay.
“Ngao!” Nó rũ tai, có chút bất an kêu một tiếng. Người đàn ông sờ sờ đầu của nó, thật bình tĩnh tìm hộp cứu thương dùng miệng bao lại vết đứt trên ngón tay.
Sau khi vứt trái cây bị dính máu đi, Bạch Thiên Nghiêm cầm ra một quả dưa Hami, tiếp tục vì Lăng Nhất Quyền và Thiển Hân chuẩn bị trà bánh. Nhưng, vỏn vẹn hai đao tiếp theo, y lại cắt vào ngón tay, vết cắt lúc này rất sâu, máu chảy rất nhiều.
“……” Cầu hồ ly chợt đứng lên, tựa hồ có chút nôn nóng. Bởi vì Bạch Thiên Nghiêm cứ như không phát hiện ngón tay mình bị cắt nát, cư nhiên còn đang cắt, cho đến khi khiến cho máu tươi dần dần nhiễm đỏ trái cây.
Cuối cùng, dưới sự lôi kéo của cầu hồ ly Bạch Thiên Nghiêm mới ngừng cắt.
Y mặt không chút thay đổi nhìn trước mắt mình, mày dần dần nhíu lại vì sự thất thần của mình.
“Xin lỗi.” Y thản nhiên nói với cầu hồ ly, sau đó tùy ý rửa vết thương, lại một lần nữa cầm hộp cứu thương ra, băng bó đơn giản.
Mười phút sau, cuối cùng dưới sự giám sát của cầu hồ ly, y cũng thuận lợi làm xong đĩa trái cây tráng miệng, lại pha trà nóng, đem trà xanh sữa tự chế làm lạnh một lát rồi đặt vào khay, sau đó bưng lên lầu hai.
Nhẹ nhàng gõ gõ cửa, không có tiếng đáp lại, Bạch Thiên Nghiêm đứng yên trong chốc lát mới chậm rãi đẩy cửa ra.
Trong phòng ghi âm cả hai người đều ở đó, nhưng dường như đang hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình, không hề phát hiện Bạch Thiên Nghiêm đến.
Xuyên thấu qua cửa sổ sát đất to rộng, ánh mặt trời sau giờ ngọ nhỏ vụn từ giữa các nhánh cây chiếu vào. Thanh niên tóc trắng tuấn mỹ ngồi ngay ngắn trước cây đàn dương cầm trong suốt, nhắm hai mắt, đầu ngón tay xinh đẹp tuyệt trần như những chú yêu tinh linh động gõ trên phím đàn.
Theo ngón tay vũ động của cậu, giai điệu duyên dáng như đến từ một đất nước xa xôi, như một bức thủy mạc bị đẩy ra từng tầng. Âm luật kỳ ảo phiên đãng cả căn phòng, giống như mê cảnh huyền ảo trong thế giới rừng rậm.
Ở bên cạnh cậu, còn có một thiếu nữ cũng rất mĩ lệ đang ngồi, thân ảnh yểu điệu tản ra hơi thở tuổi trẻ mà ngọt ngào. Cô không có hành động gì đặc biệt, chỉ chuyên chú nhìn thanh niên, đắm chìm trong thế giới âm nhạc kỳ diệu kia.
Hai người tựa như một đôi tình nhân thần tiên, không cho phép người khác quấy nhiễu.
Một khúc kết thúc, thiếu nữ im lặng ngồi một lát, mới ôn nhu nói nhỏ với Lăng Nhất Quyền: “Chỗ đoạn thứ hai này, giai điệu chính không đủ, nếu ở đây giảm một nửa âm cuối cùng sẽ càng hoàn mỹ hơn.” Nói xong, ngón tay ôn nhu của thiếu nữ nhẹ nhàng gÕ một đoạn trên phím đàn.
Lăng Nhất Quyền nhắm mắt nghe một lát, gật gật đầu, khóe miệng lại hiện lên tia mỉm cười hiếm thấy: “Không tồi.”
Rồi sau đó cậu lại tinh tế đánh lại một lần, cũng theo những góp ý của thiếu nữ, lại can đảm đưa ra không ít thay đổi _ nháy mắt, bản nhạc ban đầu như được rót vào sinh mệnh mới, khiến nhân tâm sinh ra một cảm giác như linh hồn được trọng sinh.
Si ngốc nhìn chăm chú vào Lăng Nhất Quyền hoàn toàn đắm chìm tại trong thế giới âm nhạc, thiếu nữ lấy dũng khí, thật cẩn thận hôn má cậu một cái. Người sau không có phản ứng gì, vẫn như trước thoải mái đánh đàn dương cầm.
Giống như là thói quen, hoặc hình như căn bản không biết……
Bạch Thiên Nghiêm yên lặng nhìn bọn họ, một lát sau, mới lặng yên không tiếng động đặt trà bánh ở trên bàn, lại nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.
Kia, không phải thế giới mà y có tư cách quấy rầy.
Gần đến giờ cơm tối, Bạch Thiên Nghiêm đang muốn đi đến phòng bếp làm cơm, lại nhìn thấy hai người mặc quần áo chỉnh chu từ trên lầu song song đi xuống.
“Chú Bạch, không cần phiền toái chú chuẩn bị bữa tối cho chúng tôi, tôi cùng Quyền có chuyện đi ra ngoài, đêm nay hẳn sẽ không quay lại.” Thiển Hân một bên cầm túi sách của mình, một bên quay đầu ôn nhu phân phó Bạch Thiên Nghiêm.
“……” Bạch Thiên Nghiêm sửng sốt một lát, quay đầu nhìn về phía Lăng Nhất Quyền mặt không chút thay đổi.
Lăng Nhất Quyền gật gật đầu với y, hướng y đi tới, rồi sau đó đem caravat màu tím xanh trong tay đưa cho y.
Bạch Thiên Nghiêm rất tự nhiên vừa định tiếp nhận, lại bị Thiển Hân đồng thời bước tới một phen đoạt qua caravat, lập tức lại như có chút ngượng ngùng cười cười, oán trách nói: “Loại chuyện này em làm được rồi, không cần cứ làm phiền chú Bạch, chú ấy quét dọn phòng đã rất vất vả rồi.”
Lăng Nhất Quyền nhìn nhìn Bạch Thiên Nghiêm thần sắc có chút mỏi mệt, lập tức xoay người đối mặt Thiển Hân, để cô vì mình thắt caravat.
Bạch Thiên Nghiêm chỉ cười cười, không nói gì.
“Hẹn gặp lại chú Bạch, buổi tối nghỉ ngơi sớm chút.”
Cùng với cánh cửa đóng lại theo bóng dáng hai người rời đi, căn phòng tuyết trắng phảng phất như sa vào đáy biển xanh thẩm, vô cùng tĩnh mịch.
Rõ ràng còn có ánh chiều tà chiếu vào trong nhà, lại có cảm giác lạnh thấu xương, từng chút một ăn mòn thân thể Bạch Thiên Nghiêm.
Y cứ như vậy đứng lẳng lặng một mình, song đồng thâm trầm tối tăm như mực đã có chút trống rỗng.
Tác giả :
Hắc Sắc Cấm Dược