Ám Hiệu Tình Đầu
Chương 46
Nửa tháng sau khi ghi hình chương trình, Liên hoan phim Kim Mã cũng chuẩn bị khai mạc, Thịnh Li và Dung Hoa dẫn theo ê-kíp đến Đài Bắc trước một ngày, Lộ Tinh Vũ cũng đi cùng. Đã lâu lắm rồi hai người không xuất hiện chung một khung hình, Dung Hoa đã thử “cởi trói” cho hai người, nhưng cả hai đã “buộc chặt” nhau quá nhiều năm, lượng fans CP quá hùng hậu, “cởi trói” không phải chuyện dễ, trừ khi một bên công khai chuyện tình cảm.
Mặc dù hiện tại độ nổi tiếng của Lộ Tinh Vũ giảm sút nhưng không thể phủ nhận rằng trước đây cậu ta hot cực kỳ, hai năm nay đã chín chắn hơn không ít, lượng fans hâm mộ vẫn duy trì một khoảng nhất định, cậu ta sẽ không dại gì mà công khai tình cảm, trừ khi đối tượng là Thịnh Li.
Trên đường đến khách sạn, Thịnh Li và Lộ Tinh Vũ ngồi ở hàng ghế sau, tên nhóc này chộp lấy cơ hội bắt đầu lảm nhảm bên tai cô, cậu ta mở super topic của Tinh Thịnh CP, trước khi lên máy bay hai người lọt chung khung hình và video, hôm nay fans của super topic được một phen sướng rơn.
Cậu ta đặt điện thoại dưới tầm mắt cô: “Chị xem nè, hai chị em mình chung khung hình thì fans vui như trẩy hội, chị ơi mình đừng “cởi trói” mà chị?”
Thịnh Li lườm cậu ta, thờ ơ đáp: “Không.”
“Tại sao không?” Lộ Tinh Vũ tức giận thở hổn hển, “Hơn ba năm nay chị không quen ai mà vẫn không chịu ở bên em, còn muốn “cởi trói”, có phải chị đang nhớ nhung tên bạn trai cũ của chị không, giờ cậu ta lọt vào danh sách đề cử giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, có phải chị hối hận vì chia tay với tên đó rồi không?”
Thịnh Li liếc xéo: “Liên quan gì tới cậu?”
“Chị nói vậy em tổn thương lắm.”
Lộ Tinh Vũ lấy lại điện thoại, cười khinh bỉ, “Cậu ta “buộc chặt” với Trần Du để PR cơ mà? Nhà Trần Du giàu lắm, cổ là bạch phú mỹ, đang theo đuổi cậu ta đó, hai người đóng chung suốt mấy tháng, nói không chừng đã ngủ với nhau từ đời nào rồi.”
Thịnh Li khinh khỉnh: “Cậu nghĩ ai cũng ngựa đực như cậu ư?”
“Chuyện từ đời nảo đời nao!” Lộ Tinh Vũ tức anh ách, lần đầu chạm trán hai người đã ghét nhau mặt, hai lần thử vai đều bị cậu ta cướp vai diễn mà còn là những vai diễn đặc sắc, cộng thêm việc bị mất mấy cái hợp đồng quảng cáo, cậu ta không hận Dư Trì mới lạ. “Ở trong cái giới giải trí xa hoa đồi truỵ này mấy năm, chị cho rằng cậu ta vẫn còn là cậu học sinh cấp ba mới tốt nghiệp, tính tình đơn thuần ư?”
Thịnh Li nhắm mắt lại, lười để ý cậu ta.
Lộ Tinh Vũ không chịu bỏ qua: “Chị, lần trước cậu ta đi ghi hình chương trình của chị, hai người có phát sinh chuyện gì không?”
Câu này trước đây cậu ta đã bám riết trên Weixin hỏi cô rồi, Thịnh Li đang rầu muốn chết, cái tên khốn Dư Trì đó, trên chương trình nói muốn theo đuổi lại cô, kết quả là hơn nửa tháng trôi qua mà vẫn không có một chút động tĩnh nào.
Đồ khốn, chơi cô hả!
Thịnh Li trừng cậu ta: “Im mồm.”
___
Ngày diễn ra Liên hoan phim, Thịnh Li xuất hiện trong một chiếc đầm đuôi dài lấp lánh lấy cảm hứng từ bầu trời sao đêm, mái tóc dài được búi lên, khuôn mặt xinh đẹp với những đường nét tinh tế, dáng người mềm mại uyển chuyển với tỷ lệ cơ thể cân đối. Cô sánh bước trên thảm đỏ cùng với diễn viên nam chính của phim Tôi đã từng yêu một người như thế, tạo dáng chụp ảnh một cách tự nhiên và thành thạo, rất có thần thái.
Lần này đoàn phim Ác niệm và Tôi đã từng yêu một người như thế được sắp xếp ngồi ở hàng ghế trước và sau, sau khi Thịnh Li ngồi vào chỗ thì nhìn thấy Trần Du trong chiếc đầm công chúa màu trắng, đang khoác tay Dư Trì tiến vào hội trường dưới sự giới thiệu của MC.
Dư Trì mặc một bộ tây trang màu đen, vóc dáng cao ráo nổi bật, đường nét khuôn mặt điển trai, bộ tây trang càng tôn lên khí chất lạnh lùng nơi cậu, phóng ánh mắt nhìn khắp hội trường, Thịnh Li cảm thấy không một nam nghệ sĩ nào có thể mang lại cảm giác gợi cảm mê người như thế khi mặc tây trang.
Nếu như bên cạnh cậu không có Trần Du, thế thì nhìn sẽ càng thuận mắt.
Thịnh Li dựa vào lưng ghế, vươn tay sờ nhẹ lên chiếc khuyên tai hình ngôi sao trên tai, tất cả những món trang sức cô mang trên người hôm nay đều do nhãn hàng tài trợ, chỉ trừ chiếc khuyên tai này. Lễ Thất Tịch năm ấy, Dư Trì đã tặng cô một món quà, lúc đó đã quyết định chia tay, cô sợ bản thân sẽ do dự, vì vậy cô chưa hề mở món quà ấy ra.
Ngày hôm ghi hình xong chương trình, sau khi cô trở về nhà ở Bắc Kinh thì lục lại chiếc hộp gấm tinh xảo ấy. Đây là món quà đặc biệt nhất mà cô từng nhận được, bên trong chỉ có một chiếc khuyên tai hình ngôi sao.
Còn chiếc kia, chắc chắn ở chỗ Dư Trì.
Khi Thịnh Li nhìn thấy chiếc khuyên tai này, cô đã lặng người rất lâu, có lẽ ban đầu cô đã lựa chọn đúng đắn khi quyết định không mở món quà ấy. Nếu như lúc ấy cô thật sự mở nó ra, có lẽ cô đã không nỡ chia tay rồi, Dư Trì năm 18 tuổi lạnh lùng lại kiêu ngạo, có đôi khi còn thể hiện rõ mình là trai thẳng thực thụ, thời gian hai người ở bên nhau rất ngắn, đến cả ngày lễ Thất Tịch duy nhất cũng trải qua ở đoàn phim, ngày hôm ấy, ngay cả một nụ hôn hay một cái ôm giữa hai người cũng không có.
Cô chẳng thể ngờ cậu sẽ tặng quà cho cô bằng cách thức như vậy.
Tạo hình cho buổi Liên hoan phim hôm nay đã sớm được quyết định, stylish đã phối cho cô một đôi khuyên tai, Thịnh Li chỉ có hai lỗ tai, mấy hôm trước chẳng biết nghĩ sao mà lại đi bấm thêm một lỗ trên tai phải, khi nãy lúc stylish phối quần áo và phụ kiện cho cô, cô đã đeo chiếc khuyên tai này lên.
Cũng may chiếc khuyên tai này nhỏ nhắn và tinh tế, không làm mất đi sự hài hoà và lạc quẻ với tạo hình ngày hôm nay, nếu tỉ mỉ quan sát, thậm chí còn mang lại cảm giác dệt hoa trên gấm (1).
(1) Ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn.
Một lát sau, các thành viên trong đoàn phim Ác niệm cùng nhau đi tới vị trí chỗ ngồi, Dư Trì càng đi càng gần, ánh mắt Thịnh Li cứ mãi dõi theo cậu và Trần Du, không chỉ cô mà rất nhiều người đang nhìn Dư Trì, dẫu sao thì hôm nay cậu cũng là diễn viên trẻ nhất có mặt trong danh sách đề cử giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Nếu cuối cùng cậu thật sự thắng giải, vậy đây chính là Ảnh đế trẻ tuổi nhất trong giới giải trí.
Dư Trì nâng mắt, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của Thịnh Li.
Thịnh Li giống như đã đợi cậu từ sớm, khẽ nhướng mày, nụ cười đong đầy đôi mắt.
Dư Trì nhếch nhẹ khoé môi, rút tay khỏi cánh tay của Trần Du, vừa định xoay người ngồi xuống, bỗng nhiên đôi mắt thoáng xao động, khựng lại trên tai phải của Thịnh Li, cậu ngây ngẩn trong chốc lát, bàn chân giẫm phải thứ gì đó. Lúc này, Trần Du đỏ mặt xoay đầu nhìn cậu, nói nhỏ: “Dư Trì, em giẫm phải váy của chị rồi.”
“Xin lỗi.” Dư Trì cúi đầu, khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, giúp Trần Du sửa sang lại vạt váy rồi xoay người ngồi vào chỗ.
Cậu cúi đầu thất thần, cười giễu.
Thịnh Li cố ý phải không?
Cậu nói muốn theo đuổi lại cô trên chương trình, cô liền đeo món quà cậu đã tặng cô hơn ba năm trước. Cuối cùng cậu cũng hiểu nụ cười sâu xa đó của cô vào đêm ghi hình chương trình là có ý gì rồi.
Chị đợi em đến theo đuổi chị đó.
Thịnh Li cố tình làm như vậy, cô muốn xem thử phản ứng của cậu.
Ánh sáng ở hội trường hơi mờ, Thịnh Li ngồi chếch phía sau Dư Trì, cô thản nhiên nhìn kỹ góc nghiêng của Dư Trì, nhìn vào vành tai của cậu. Lúc hai người quen nhau, Dư Trì không có lỗ tai, sau này cô xem cậu chụp trang bìa cho tạp chí thì thấy cậu có mang khuyên tai, không biết đã bấm lỗ tai từ khi nào.
Có phải lúc mua khuyên tai thì đã có ý định bấm rồi không? Bởi vậy mới chỉ tặng cho cô một chiếc, nhưng lúc đó còn đang quay phim nên không thể làm như vậy được.
Càng gần tới giờ diễn ra lễ trao giải, ánh đèn càng tối dần, MC đứng chờ trong cánh gà, ban tổ chức tiến lên ngồi vào hàng ghế đầu. Tâm trí của Dư Trì gần như đã bị Thịnh Li cướp mất, không lo lắng hồi hộp như những diễn viên lọt vào danh sách đề cử khác, gương mặt cậu thả lỏng và bình tĩnh.
Tiếng nhạc mở màn vang lên, MC đi đến chính giữa sân khấu, lễ trao giải chính thức bắt đầu.
Sau khi trao một loạt giải thưởng, cuối cùng cũng đến lúc công bố giải Nam và Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Không ngoài dự đoán, Thịnh Li chỉ góp mặt trong danh sách đề cử, cuối cùng người thắng giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất là một diễn viên gạo cội hơn năm mươi tuổi.
Thịnh Li thấy không có gì đáng tiếc, cô cũng tự thấy rằng biểu hiện của mình trong Tôi đã từng yêu một người như thế quả thật chưa đủ thuyết phục.
Cô nín thở nhìn về phía sân khấu, màn hình lớn đang điểm lại những diễn viên lọt vào danh sách đề cử giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, sau khi chiếu xong đoạn trailer, tim cô như nhảy vọt, vì hồi hộp mà lòng bàn tay rịn mồ hôi, cô đưa mắt nhìn sườn mặt của Dư Trì, vẻ mặt cậu điềm tĩnh lạnh nhạt, sao cậu không căng thẳng chút nào vậy?
Trên sân khấu, với tư cách là khách mời công bố giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, Ngụy Thành mở phong bì, mỉm cười tuyên bố: “Người đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay là…”
“Dư Trì trong phim Ác niệm.”
Trong nháy mắt, ánh đèn lia tới vị trí của cậu, Dư Trì sững người, giống như chẳng hề ngờ tới, Trần Du bên cạnh kích động ôm lấy cánh tay cậu, đạo diễn Lưu Thù nghiêng người ôm cậu, vừa cười vừa vỗ vai cậu, “Chúc mừng, lên nhận giải đi.”
Dư Trì điềm nhiên rút cánh tay lại, quay sang ôm đạo diễn.
Cùng lúc đó, một tràng vỗ tay vang dậy khắp nơi, ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía cậu.
Dư Trì tiến lên sân khấu, Ngụy Thành ôm cậu mỉm cười: “Chúc mừng.”
“Cảm ơn Thành ca.” Dư Trì chân thành đáp lời.
Khi cầm trên tay chiếc cúp nặng trĩu, Dư Trì đứng dưới ánh đèn rực rỡ trên sân khấu, như thể có một vầng hào quang mỏng bao phủ khắp người, ánh mắt cậu thẳng tắp nhìn về phía khán đài.
Phía dưới khán đài nhiều người như thế, nhưng trong mắt cậu chỉ có mỗi khuôn mặt Thịnh Li là rõ nét.
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, đang nở nụ cười nhìn cậu.
Micro hơi ngắn và không vừa tầm lắm, cậu vươn tay điều chỉnh mic lên cao một chút, nhìn thẳng xuống khán đài: “Cảm ơn sự công nhận của ban giám khảo, cảm ơn đạo diễn Lưu Thù và ê-kíp của đoàn phim. Thành công của một bộ phim là tâm huyết và sự đóng góp tận tụy của tất cả mọi người phía sau hậu trường, tôi chỉ nỗ lực hết mình để khắc hoạ và hoàn thành vai diễn, tôi rất vui khi có thể nhận được giải thưởng này, bởi vì trước đây tôi cảm thấy mình rất đen đủi, tôi đã từng từ bỏ nghề này, cũng từng từ bỏ ước mơ trở thành một diễn viên. Sau năm 18 tuổi, vận may của tôi như khởi sắc, có người nói tôi là báu vật, người ấy (*) khuyên tôi quay lại với nghề diễn viên, sau này tôi mới gặp được những vị tiền bối và đạo diễn xuất sắc, từ đó nhận được vô số sự giúp đỡ của mọi người.”
(*) Trong tiếng Trung, từ “cô ấy” và “anh ấy” đều phát âm là [tā], nên khi nghe Dư Trì phát biểu, mọi người không biết người cậu ấy nói tới là nam hay nữ nên mình sẽ để là “người ấy”, còn trên mặt chữ tác giả ghi rõ là 她: cô ấy, nhé mọi người.
Cậu nhìn xuống chiếc cúp, gập người cúi chào.
“Cảm ơn.”
Những tràng vỗ tay nhiệt liệt và tiếng tán thưởng vang lên từ phía dưới khán đài.
Dư Trì cầm cúp đi xuống, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Thịnh Li hai giây.
Thịnh Li mím môi, cuối cùng lúc này cô cũng hiểu được thế nào gọi là tình yêu “Xứng đôi vừa lứa, em ưu tú nên tôi cũng không thể kém cạnh”, cô muốn đợi Dư Trì đến theo đuổi cô, còn Dư Trì muốn cô phải mở lòng đón nhận, hay là…muốn cô dỗ dành cậu?
- -----oOo------
Mặc dù hiện tại độ nổi tiếng của Lộ Tinh Vũ giảm sút nhưng không thể phủ nhận rằng trước đây cậu ta hot cực kỳ, hai năm nay đã chín chắn hơn không ít, lượng fans hâm mộ vẫn duy trì một khoảng nhất định, cậu ta sẽ không dại gì mà công khai tình cảm, trừ khi đối tượng là Thịnh Li.
Trên đường đến khách sạn, Thịnh Li và Lộ Tinh Vũ ngồi ở hàng ghế sau, tên nhóc này chộp lấy cơ hội bắt đầu lảm nhảm bên tai cô, cậu ta mở super topic của Tinh Thịnh CP, trước khi lên máy bay hai người lọt chung khung hình và video, hôm nay fans của super topic được một phen sướng rơn.
Cậu ta đặt điện thoại dưới tầm mắt cô: “Chị xem nè, hai chị em mình chung khung hình thì fans vui như trẩy hội, chị ơi mình đừng “cởi trói” mà chị?”
Thịnh Li lườm cậu ta, thờ ơ đáp: “Không.”
“Tại sao không?” Lộ Tinh Vũ tức giận thở hổn hển, “Hơn ba năm nay chị không quen ai mà vẫn không chịu ở bên em, còn muốn “cởi trói”, có phải chị đang nhớ nhung tên bạn trai cũ của chị không, giờ cậu ta lọt vào danh sách đề cử giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, có phải chị hối hận vì chia tay với tên đó rồi không?”
Thịnh Li liếc xéo: “Liên quan gì tới cậu?”
“Chị nói vậy em tổn thương lắm.”
Lộ Tinh Vũ lấy lại điện thoại, cười khinh bỉ, “Cậu ta “buộc chặt” với Trần Du để PR cơ mà? Nhà Trần Du giàu lắm, cổ là bạch phú mỹ, đang theo đuổi cậu ta đó, hai người đóng chung suốt mấy tháng, nói không chừng đã ngủ với nhau từ đời nào rồi.”
Thịnh Li khinh khỉnh: “Cậu nghĩ ai cũng ngựa đực như cậu ư?”
“Chuyện từ đời nảo đời nao!” Lộ Tinh Vũ tức anh ách, lần đầu chạm trán hai người đã ghét nhau mặt, hai lần thử vai đều bị cậu ta cướp vai diễn mà còn là những vai diễn đặc sắc, cộng thêm việc bị mất mấy cái hợp đồng quảng cáo, cậu ta không hận Dư Trì mới lạ. “Ở trong cái giới giải trí xa hoa đồi truỵ này mấy năm, chị cho rằng cậu ta vẫn còn là cậu học sinh cấp ba mới tốt nghiệp, tính tình đơn thuần ư?”
Thịnh Li nhắm mắt lại, lười để ý cậu ta.
Lộ Tinh Vũ không chịu bỏ qua: “Chị, lần trước cậu ta đi ghi hình chương trình của chị, hai người có phát sinh chuyện gì không?”
Câu này trước đây cậu ta đã bám riết trên Weixin hỏi cô rồi, Thịnh Li đang rầu muốn chết, cái tên khốn Dư Trì đó, trên chương trình nói muốn theo đuổi lại cô, kết quả là hơn nửa tháng trôi qua mà vẫn không có một chút động tĩnh nào.
Đồ khốn, chơi cô hả!
Thịnh Li trừng cậu ta: “Im mồm.”
___
Ngày diễn ra Liên hoan phim, Thịnh Li xuất hiện trong một chiếc đầm đuôi dài lấp lánh lấy cảm hứng từ bầu trời sao đêm, mái tóc dài được búi lên, khuôn mặt xinh đẹp với những đường nét tinh tế, dáng người mềm mại uyển chuyển với tỷ lệ cơ thể cân đối. Cô sánh bước trên thảm đỏ cùng với diễn viên nam chính của phim Tôi đã từng yêu một người như thế, tạo dáng chụp ảnh một cách tự nhiên và thành thạo, rất có thần thái.
Lần này đoàn phim Ác niệm và Tôi đã từng yêu một người như thế được sắp xếp ngồi ở hàng ghế trước và sau, sau khi Thịnh Li ngồi vào chỗ thì nhìn thấy Trần Du trong chiếc đầm công chúa màu trắng, đang khoác tay Dư Trì tiến vào hội trường dưới sự giới thiệu của MC.
Dư Trì mặc một bộ tây trang màu đen, vóc dáng cao ráo nổi bật, đường nét khuôn mặt điển trai, bộ tây trang càng tôn lên khí chất lạnh lùng nơi cậu, phóng ánh mắt nhìn khắp hội trường, Thịnh Li cảm thấy không một nam nghệ sĩ nào có thể mang lại cảm giác gợi cảm mê người như thế khi mặc tây trang.
Nếu như bên cạnh cậu không có Trần Du, thế thì nhìn sẽ càng thuận mắt.
Thịnh Li dựa vào lưng ghế, vươn tay sờ nhẹ lên chiếc khuyên tai hình ngôi sao trên tai, tất cả những món trang sức cô mang trên người hôm nay đều do nhãn hàng tài trợ, chỉ trừ chiếc khuyên tai này. Lễ Thất Tịch năm ấy, Dư Trì đã tặng cô một món quà, lúc đó đã quyết định chia tay, cô sợ bản thân sẽ do dự, vì vậy cô chưa hề mở món quà ấy ra.
Ngày hôm ghi hình xong chương trình, sau khi cô trở về nhà ở Bắc Kinh thì lục lại chiếc hộp gấm tinh xảo ấy. Đây là món quà đặc biệt nhất mà cô từng nhận được, bên trong chỉ có một chiếc khuyên tai hình ngôi sao.
Còn chiếc kia, chắc chắn ở chỗ Dư Trì.
Khi Thịnh Li nhìn thấy chiếc khuyên tai này, cô đã lặng người rất lâu, có lẽ ban đầu cô đã lựa chọn đúng đắn khi quyết định không mở món quà ấy. Nếu như lúc ấy cô thật sự mở nó ra, có lẽ cô đã không nỡ chia tay rồi, Dư Trì năm 18 tuổi lạnh lùng lại kiêu ngạo, có đôi khi còn thể hiện rõ mình là trai thẳng thực thụ, thời gian hai người ở bên nhau rất ngắn, đến cả ngày lễ Thất Tịch duy nhất cũng trải qua ở đoàn phim, ngày hôm ấy, ngay cả một nụ hôn hay một cái ôm giữa hai người cũng không có.
Cô chẳng thể ngờ cậu sẽ tặng quà cho cô bằng cách thức như vậy.
Tạo hình cho buổi Liên hoan phim hôm nay đã sớm được quyết định, stylish đã phối cho cô một đôi khuyên tai, Thịnh Li chỉ có hai lỗ tai, mấy hôm trước chẳng biết nghĩ sao mà lại đi bấm thêm một lỗ trên tai phải, khi nãy lúc stylish phối quần áo và phụ kiện cho cô, cô đã đeo chiếc khuyên tai này lên.
Cũng may chiếc khuyên tai này nhỏ nhắn và tinh tế, không làm mất đi sự hài hoà và lạc quẻ với tạo hình ngày hôm nay, nếu tỉ mỉ quan sát, thậm chí còn mang lại cảm giác dệt hoa trên gấm (1).
(1) Ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn.
Một lát sau, các thành viên trong đoàn phim Ác niệm cùng nhau đi tới vị trí chỗ ngồi, Dư Trì càng đi càng gần, ánh mắt Thịnh Li cứ mãi dõi theo cậu và Trần Du, không chỉ cô mà rất nhiều người đang nhìn Dư Trì, dẫu sao thì hôm nay cậu cũng là diễn viên trẻ nhất có mặt trong danh sách đề cử giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Nếu cuối cùng cậu thật sự thắng giải, vậy đây chính là Ảnh đế trẻ tuổi nhất trong giới giải trí.
Dư Trì nâng mắt, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của Thịnh Li.
Thịnh Li giống như đã đợi cậu từ sớm, khẽ nhướng mày, nụ cười đong đầy đôi mắt.
Dư Trì nhếch nhẹ khoé môi, rút tay khỏi cánh tay của Trần Du, vừa định xoay người ngồi xuống, bỗng nhiên đôi mắt thoáng xao động, khựng lại trên tai phải của Thịnh Li, cậu ngây ngẩn trong chốc lát, bàn chân giẫm phải thứ gì đó. Lúc này, Trần Du đỏ mặt xoay đầu nhìn cậu, nói nhỏ: “Dư Trì, em giẫm phải váy của chị rồi.”
“Xin lỗi.” Dư Trì cúi đầu, khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, giúp Trần Du sửa sang lại vạt váy rồi xoay người ngồi vào chỗ.
Cậu cúi đầu thất thần, cười giễu.
Thịnh Li cố ý phải không?
Cậu nói muốn theo đuổi lại cô trên chương trình, cô liền đeo món quà cậu đã tặng cô hơn ba năm trước. Cuối cùng cậu cũng hiểu nụ cười sâu xa đó của cô vào đêm ghi hình chương trình là có ý gì rồi.
Chị đợi em đến theo đuổi chị đó.
Thịnh Li cố tình làm như vậy, cô muốn xem thử phản ứng của cậu.
Ánh sáng ở hội trường hơi mờ, Thịnh Li ngồi chếch phía sau Dư Trì, cô thản nhiên nhìn kỹ góc nghiêng của Dư Trì, nhìn vào vành tai của cậu. Lúc hai người quen nhau, Dư Trì không có lỗ tai, sau này cô xem cậu chụp trang bìa cho tạp chí thì thấy cậu có mang khuyên tai, không biết đã bấm lỗ tai từ khi nào.
Có phải lúc mua khuyên tai thì đã có ý định bấm rồi không? Bởi vậy mới chỉ tặng cho cô một chiếc, nhưng lúc đó còn đang quay phim nên không thể làm như vậy được.
Càng gần tới giờ diễn ra lễ trao giải, ánh đèn càng tối dần, MC đứng chờ trong cánh gà, ban tổ chức tiến lên ngồi vào hàng ghế đầu. Tâm trí của Dư Trì gần như đã bị Thịnh Li cướp mất, không lo lắng hồi hộp như những diễn viên lọt vào danh sách đề cử khác, gương mặt cậu thả lỏng và bình tĩnh.
Tiếng nhạc mở màn vang lên, MC đi đến chính giữa sân khấu, lễ trao giải chính thức bắt đầu.
Sau khi trao một loạt giải thưởng, cuối cùng cũng đến lúc công bố giải Nam và Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Không ngoài dự đoán, Thịnh Li chỉ góp mặt trong danh sách đề cử, cuối cùng người thắng giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất là một diễn viên gạo cội hơn năm mươi tuổi.
Thịnh Li thấy không có gì đáng tiếc, cô cũng tự thấy rằng biểu hiện của mình trong Tôi đã từng yêu một người như thế quả thật chưa đủ thuyết phục.
Cô nín thở nhìn về phía sân khấu, màn hình lớn đang điểm lại những diễn viên lọt vào danh sách đề cử giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, sau khi chiếu xong đoạn trailer, tim cô như nhảy vọt, vì hồi hộp mà lòng bàn tay rịn mồ hôi, cô đưa mắt nhìn sườn mặt của Dư Trì, vẻ mặt cậu điềm tĩnh lạnh nhạt, sao cậu không căng thẳng chút nào vậy?
Trên sân khấu, với tư cách là khách mời công bố giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, Ngụy Thành mở phong bì, mỉm cười tuyên bố: “Người đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay là…”
“Dư Trì trong phim Ác niệm.”
Trong nháy mắt, ánh đèn lia tới vị trí của cậu, Dư Trì sững người, giống như chẳng hề ngờ tới, Trần Du bên cạnh kích động ôm lấy cánh tay cậu, đạo diễn Lưu Thù nghiêng người ôm cậu, vừa cười vừa vỗ vai cậu, “Chúc mừng, lên nhận giải đi.”
Dư Trì điềm nhiên rút cánh tay lại, quay sang ôm đạo diễn.
Cùng lúc đó, một tràng vỗ tay vang dậy khắp nơi, ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía cậu.
Dư Trì tiến lên sân khấu, Ngụy Thành ôm cậu mỉm cười: “Chúc mừng.”
“Cảm ơn Thành ca.” Dư Trì chân thành đáp lời.
Khi cầm trên tay chiếc cúp nặng trĩu, Dư Trì đứng dưới ánh đèn rực rỡ trên sân khấu, như thể có một vầng hào quang mỏng bao phủ khắp người, ánh mắt cậu thẳng tắp nhìn về phía khán đài.
Phía dưới khán đài nhiều người như thế, nhưng trong mắt cậu chỉ có mỗi khuôn mặt Thịnh Li là rõ nét.
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, đang nở nụ cười nhìn cậu.
Micro hơi ngắn và không vừa tầm lắm, cậu vươn tay điều chỉnh mic lên cao một chút, nhìn thẳng xuống khán đài: “Cảm ơn sự công nhận của ban giám khảo, cảm ơn đạo diễn Lưu Thù và ê-kíp của đoàn phim. Thành công của một bộ phim là tâm huyết và sự đóng góp tận tụy của tất cả mọi người phía sau hậu trường, tôi chỉ nỗ lực hết mình để khắc hoạ và hoàn thành vai diễn, tôi rất vui khi có thể nhận được giải thưởng này, bởi vì trước đây tôi cảm thấy mình rất đen đủi, tôi đã từng từ bỏ nghề này, cũng từng từ bỏ ước mơ trở thành một diễn viên. Sau năm 18 tuổi, vận may của tôi như khởi sắc, có người nói tôi là báu vật, người ấy (*) khuyên tôi quay lại với nghề diễn viên, sau này tôi mới gặp được những vị tiền bối và đạo diễn xuất sắc, từ đó nhận được vô số sự giúp đỡ của mọi người.”
(*) Trong tiếng Trung, từ “cô ấy” và “anh ấy” đều phát âm là [tā], nên khi nghe Dư Trì phát biểu, mọi người không biết người cậu ấy nói tới là nam hay nữ nên mình sẽ để là “người ấy”, còn trên mặt chữ tác giả ghi rõ là 她: cô ấy, nhé mọi người.
Cậu nhìn xuống chiếc cúp, gập người cúi chào.
“Cảm ơn.”
Những tràng vỗ tay nhiệt liệt và tiếng tán thưởng vang lên từ phía dưới khán đài.
Dư Trì cầm cúp đi xuống, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Thịnh Li hai giây.
Thịnh Li mím môi, cuối cùng lúc này cô cũng hiểu được thế nào gọi là tình yêu “Xứng đôi vừa lứa, em ưu tú nên tôi cũng không thể kém cạnh”, cô muốn đợi Dư Trì đến theo đuổi cô, còn Dư Trì muốn cô phải mở lòng đón nhận, hay là…muốn cô dỗ dành cậu?
- -----oOo------
Tác giả :
Mạch Ngôn Xuyên