Ảm Dạ Ly Du
Chương 97
Khi Thiển Ly Du trở lại Khanh phủ, ba người Ngụy Thanh Sương, Ngụy Thanh Hoằng cùng Thanh Nguyệt đều như y dự liệu, đang tại tiền thính kiễng chân đứng chờ. Chỉ có nam tử tuấn dật đang ngồi ngay ngắn trên thượng vị kia quả thực khiến Thiển Ly Du có chút ngoài ý muốn. Y bước vào tiền thính, hướng người đang ngồi trên thượng tọa khom người hành lễ nói: “Thần thân vương.”
Dạ Tuấn Thần thấy thế liền vội vàng đứng dậy khỏi ghế, trêu chọc nói: “Lễ của Quốc sư đại nhân, bản vương nhận không nổi. Nếu là một loại thân phận khác, bản vương còn phải hành lễ trước Quốc sư đại nhân mới đúng.”
Thiển Ly Du nghe vậy nhíu mày, liếc nhìn Dạ Tuấn Thần. “Một loại thân phận khác” mà Dạ Tuấn Thần nói đến, trong lòng y tất nhiên hiểu rõ. Xem ra vị Thần thân vương này mặt ngoài trông có vẻ cương trực công chính, nhưng bên trong lại không hổ là thân huynh đệ nhất mẫu đồng bào với Dạ Quân Hi, chế giễu người khác không tốn chút công sức nào.
Thấy ánh mắt thản nhiên có chút thâm ý liếc về phía mình, Dạ Tuấn Thần nhịn không được toàn thân run lên, nghĩ tới thiếu niên này chính là người khiến đệ đệ lãnh tâm lãnh tình của mình trở nên ngoan ngoãn dễ bảo, Dạ Tuấn Thần thầm nghĩ về sau không nên tiếp tục trêu chọc y mới tốt. Bằng không nếu một ngày thực sự chọc giận y, sợ rằng người này còn không động thủ, đệ đệ của hắn đã xuất thủ khiến hắn thống khổ trước.
Nghĩ vậy, Dạ Tuấn Thần ho nhẹ một tiếng, thu hồi vẻ vui đùa trên mặt, nghiêm túc nói: “Ý chỉ của đế quân bệ hạ, mệnh bản vương tới đây hiệp trợ ngươi.”
Thì ra, Thiển Ly Du vừa mới xuất cung, Dạ Quân Hi liền sai người truyền tin cho Thân vương phủ, bắt Dạ Tuấn Thần chạy tới Khanh phủ trước. Trợ giúp Thiển Ly Du một tay và mấu chốt là bảo hộ ái nhân của hắn không bị thương tổn ở nơi hắn không thấy được. Dù sao, sau trận đánh đêm qua ở Khanh phủ, ảnh vệ của Ám bộ đều đã trở về cung, lúc này trong Khanh phủ chỉ còn số ít ảnh vệ và thị vệ của Du Nguyệt Lâu âm thầm bảo hộ, Dạ Quân Hi không thể nào yên tâm. Thiển Ly Du nghe vậy liền nhẹ nhàng nhíu mày, nhưng thoáng suy tư liền biết được suy nghĩ trong lòng của nam nhân đang ở đế cung, y không khỏi bất đắc dĩ khẽ thở dài, thôi thuận theo hắn đi. Dù sao có Dạ Tuấn Thần ở bên, rất nhiều chuyện sẽ xử lý dễ dàng hơn nhiều, không cần người của Du Nguyệt Lâu góp sức. Thiển Ly Du nghĩ vậy, ánh mắt liền dời về phía ba huynh muội Ngụy gia. Tuy rằng y là người đứng đầu Du Nguyệt lâu, nhưng từng ấy năm tới nay, Ngụy Thanh Sương cùng Ngụy Thanh Hoằng mới là người bôn ba hao hết tâm lực vì Du Nguyệt Lâu. Mấy người bọn họ vốn hẹn nhau đợi cho tất cả lắng xuống, liền rời đi nơi thị phi này, sống cuộc sống tự do tự tại, mà nay y lại có người để vướng bận ở đế cung Lam Vũ, không thể vì chuyện riêng của y mà liên lụy ba người bọn họ. Tận lực không để Du Nguyệt lâu cuốn vào chuyện trong triều đình Lam Vũ, coi như là lời nhắn nhủ của y đối với bọn họ.
Dường như đã nhìn ra thần sắc có chút bối rối trong mắt Thiển Ly Du, Ngụy Thanh Hoằng thấu hiểu, ôn hòa cười, tiến lên vỗ vỗ bả vai y nói: “Tìm mèo con quan trọng hơn, những chuyện khác sau này giải quyết cũng không muộn.”
“Không sai. Nếu thực sự là người của Lang Tê bắt đi tiểu gia hỏa kia, thì chiêu dương Đông kích Tây này của bọn họ thật đúng là diệu. Ngay cả Thừa tướng đương triều cũng lợi dụng…”
Dạ Tuấn Thần hừ lạnh một tiếng, nắm chặt song quyền. Ngụy Thanh Sương cảm thấy có chút kỳ quặc, liền mở miệng: “Buổi tối hôm Minh bị bắt, mới là lần đầu tiên hắn nhìn thấy mèo con. Theo đạo lý, hắn không có cơ hội nói cho người khác mới đúng?”
“Tế ti Lang Tê tinh thông linh lực. Trào Phượng lại vốn là của Lang Tê, khó tránh khỏi có chút liên quan tới những Tế ti này. Nếu bọn họ biết mèo con chính là Trào phượng, cũng không có gì đáng kinh ngạc.” Thiển Ly Du nói xong liền trầm ngâm trong chốc lát, sau đó lại hỏi: “Mèo con mất tích ở nơi nào?”
“Thường ngày ngoại trừ lúc đi theo chủ tử, nó không hề xuất môn, hôm qua nó vẫn ở trong phòng của chủ tử. Sáng nay ta đem thức ăn tới mới phát hiện nó mất tích.” Thanh Nguyệt mở miệng đáp, “Tiểu tử kia đối với mọi người đều rất hung, ngay cả Đại ca Nhị ca cũng không cho tiếp cận. Nếu thật sự có người bắt đi thì lẽ ra phải có dấu vết giằng co mới đúng. Nhưng trong phòng chủ tử cũng không nhiễm một hạt bụi, không khác nhiều so với hôm qua.”
“Nga?”
Thiển Ly Du nhìn Thanh Nguyệt một chút rồi nói: “Thanh Nguyệt, trừ ngươi ra liệu có kẻ nào tiến vào phòng ta không?”
“Không hề. Phòng ngủ của chủ tử, thị vệ đều không dám tự tiện bước vào.” Thanh Nguyệt lắc đầu nói. Thiển Ly Du sáng tỏ, gật gật đầu nói: “Nếu như thế, vậy thỉnh các vị cùng ta đi tới tìm hiểu mọi chuyện.” Thiển Ly Du xoay người đi về phía tiểu viện mà y cư ngụ. Mấy người còn lại đều theo phía sau.
Trong tiểu viện không hề lưu lại thi thể của cuộc tranh đấu đêm qua như ở lối đi, trái lại còn vô cùng an bình, giống như đây là nơi duy nhất trong phủ không bị cuộc tranh đấu lan đến. Khi mấy người đi tới phòng của Thiển Ly Du, đều vô cùng kinh ngạc phát hiện Bạch Khải Nhiên đang đứng trước cửa phòng, vuốt nhẹ râu nhíu chặt mày, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
“Bạch ngự y?” Thiển Ly Du nhíu mày mở miệng kêu.
“Công tử Ly Du?”
Lúc này Bạch Khải Nhiên mới phát hiện ngoài phòng có đứng vài người, hắn quay đầu thấy người mặc huyền y đứng bên Thiển Ly Du liền vội vàng hành lễ: “Cựu thần tham kiến Thân vương điện hạ.”
“Bạch ngự y miễn lễ. Vì sao ngài có thần sắc như vậy, trong phòng Ly Du có gì cổ quái sao?” Dạ Tuấn Thần hỏi. Bạch Khải Nhiên nhìn Dạ Tuấn Thần một chút, sau đó lại đem ánh mắt dời về phía Thiển Ly Du, trong đôi mắt đục màu tràn đầy vẻ ngưng trọng: “Công tử đứng ở bên ngoài lâu như vậy, có nhận thấy trong phòng có gì kỳ quặc không?”
“Mộc bổn vô tâm…” Trong đôi mắt như hắc diệu thạch hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó chính là hàn ý vô tận, ngay cả đuôi mắt vểnh cao cũng hiện ra một tia tức giận khiến người kinh sợ. Mới vừa rồi còn chưa phát hiện, nhưng khi Bạch Khải Nhiên hướng Dạ Tuấn Thần hành lễ, y đã cảm thấy không thích hợp, lúc này có thể hoàn toàn xác định, trong phòng y có gì kỳ quái.
“Mộc bổn vô tâm? Đó là thứ gì?” Ngụy Thanh Sương khó hiểu hỏi, vẻ mặt của Ngụy Thanh Hoằng cùng Thanh Nguyệt đứng bên cũng rất mờ mịt.
“Năm năm trước, Bạch Phát Tu Mi Hồi Xuân Thủ giải cứu giang hồ hào kiệt khỏi tay ma giáo từ đó về sau bị ma giáo truy sát, bất đắc dĩ phải trốn vào đế cung Lam Vũ làm Thái y…” Dạ Tuấn Thần nhíu chặt mày giải thích, đồng thời lùi về phía sau một bước, không muốn tiếp cận căn phòng kia, “Lúc đó, độc mà Ma giáo sử dụng, được gọi là ‘Mộc bổn vô tâm’.”
Khi mấy người còn lại lộ ra thần sắc kinh hoảng, Thiển Ly Du lại từ từ đi vào trong phòng, cùng Bạch Khải Nhiên nhìn xung quanh phòng ngủ của chính mình, y lạnh lùng nói: “Mộc bổn vô tâm có thể khiến người bị trúng độc mất đi bản tính, trở thành con rối của người hạ độc. Năm đó, Ma giáo muốn dùng cách này để khống chế toàn bộ võ lâm.”
Thiển Ly Du vừa dứt lời, ngoài phòng liền vang lên tiếng hút không khí, nhất là Thanh Nguyệt còn giơ tay che miệng, vẻ mặt không thể tin. Chẳng trách mèo con vốn không gần người lạ và hung dữ dị thường lại bị người khác mang đi mà không hề lưu lại vết tích, Quy Vô giáo được xưng là Ma giáo kia cư nhiên có liên quan tới đế quốc Lang Tê, mà đêm qua, nếu Thiển Ly Du ở trong phòng… Xung quanh trở nên vắng lặng, nhất thời không ai dám tùy tiện mở miệng. Không ai dám tưởng tượng, nếu đêm qua, không chỉ có mèo con ở trong phòng, vậy hôm nay nơi này sẽ trào dâng bao nhiêu gợn sóng…
“Thứ những người đó muốn, thực sự chỉ có mèo con sao?” Một lát sau, Bạch Khải Nhiên mới sâu kín mở miệng nói, những người khác lập tức phản ứng lại, không hẹn mà cùng đem ánh mắt dời về phía Thiển Ly Du. Thiếu niên vẫn trầm tĩnh như vậy, trên dung nhan khuynh thế vô song không hề có chút sợ hãi hoặc tức giận, chỉ có đôi mắt như hắc diệu thạch là đang hiện lên một tia lãnh ý, khiến trái tim tất cả người những người xung quanh dần dần rơi vào đáy hàn đàm.
Vô duyên vô cớ mang theo ký ức chuyển thế, lại thêm một tiểu thú kỳ dị được xưng là Thánh vật nhận y làm chủ tử, hôm nay còn bị Lang Tê nhớ thương… Thiển Ly Du đột nhiên cong lên khóe môi, cười khẽ… Chẳng lẽ ông trời thương hại y kiếp trước cơ khổ cho nên muốn trêu đùa y, muốn tạo cho y một cuộc sống nhiều sắc màu như vậy sao?
Nghe tiếng cười mà Thiển Ly Du đột nhiên phát ra, tất cả mọi người càng thêm hoảng sợ, nhưng lại thấy thiếu niên tuyệt thế mím môi, khóe môi cong lên một độ cong yêu mị mà câu nhân, hai tròng mắt thâm thúy lưu luyến, kẻ khác nhìn không thấu những thứ bên trong, rồi lại kìm lòng không được muốn sa vào đó. Mắt thấy bộ dáng ngơ ngác của những người xung quanh, Thiển Ly Du mới thong dong mở miệng: “Mộc bổn vô tâm sao… Bất quá là một loại độc dược tầm thường mà thôi. Lang Tê cũng chỉ như thế này, nếu muốn không chế nhân tâm, cần gì dùng dược vật hỗ trợ.”
Nghe Thiển Ly Du nói như vậy, mấy người bên cạnh lập tức sửng sốt, chỉ có Thanh Nguyệt đột nhiên phục hồi tinh thần lại, ý của chủ tử là… Trong mắt thiếu nữ tuy rằng vẫn xen lẫn sự lo lắng vô tận, nhưng đã bắt đầu xuất hiện một tia mỉm cười vui sướng: “Chủ tử…”
Ngụy Thanh Sương cùng Ngụy Thanh Hoằng cũng bình tĩnh lại, hai người nhìn nhau cười. Ngụy Thanh Hoằng nhẹ nhàng nói: “Đa số hắc y nhân đêm qua đều mất mạng tại chỗ, những người còn sống đều bị ảnh vệ mang về đế cung. Nếu thực sự có người bắt đi mèo con, vậy nên lặng lẽ rời đi mới đúng. Ta đã sai người tìm kiếm tất cả những lối đi thông ra ngoài phủ, nói không chừng sẽ có một ít đầu mối.”
Thiển Ly Du nghe vậy gật đầu, từ trước đến nay Ngụy Thanh Hoằng vẫn là người có tâm tư cẩn thận nhất trong số bọn họ.
Dạ Tuấn Thần cùng Bạch Khải Nhiên vẫn ngơ ngác nhìn bốn người, vẻ mặt khó hiểu, cuối cùng Dạ Tuấn Thần nhịn không được mở miệng hỏi: “Có ai nguyện ý giúp bản vương giải thích nghi hoặc không?”
Thiển Ly Du xoay người bước ra cửa phòng, cười nói: “Thiên cơ bất khả lộ.”
Dạ Tuấn Thần thấy thế liền vội vàng đứng dậy khỏi ghế, trêu chọc nói: “Lễ của Quốc sư đại nhân, bản vương nhận không nổi. Nếu là một loại thân phận khác, bản vương còn phải hành lễ trước Quốc sư đại nhân mới đúng.”
Thiển Ly Du nghe vậy nhíu mày, liếc nhìn Dạ Tuấn Thần. “Một loại thân phận khác” mà Dạ Tuấn Thần nói đến, trong lòng y tất nhiên hiểu rõ. Xem ra vị Thần thân vương này mặt ngoài trông có vẻ cương trực công chính, nhưng bên trong lại không hổ là thân huynh đệ nhất mẫu đồng bào với Dạ Quân Hi, chế giễu người khác không tốn chút công sức nào.
Thấy ánh mắt thản nhiên có chút thâm ý liếc về phía mình, Dạ Tuấn Thần nhịn không được toàn thân run lên, nghĩ tới thiếu niên này chính là người khiến đệ đệ lãnh tâm lãnh tình của mình trở nên ngoan ngoãn dễ bảo, Dạ Tuấn Thần thầm nghĩ về sau không nên tiếp tục trêu chọc y mới tốt. Bằng không nếu một ngày thực sự chọc giận y, sợ rằng người này còn không động thủ, đệ đệ của hắn đã xuất thủ khiến hắn thống khổ trước.
Nghĩ vậy, Dạ Tuấn Thần ho nhẹ một tiếng, thu hồi vẻ vui đùa trên mặt, nghiêm túc nói: “Ý chỉ của đế quân bệ hạ, mệnh bản vương tới đây hiệp trợ ngươi.”
Thì ra, Thiển Ly Du vừa mới xuất cung, Dạ Quân Hi liền sai người truyền tin cho Thân vương phủ, bắt Dạ Tuấn Thần chạy tới Khanh phủ trước. Trợ giúp Thiển Ly Du một tay và mấu chốt là bảo hộ ái nhân của hắn không bị thương tổn ở nơi hắn không thấy được. Dù sao, sau trận đánh đêm qua ở Khanh phủ, ảnh vệ của Ám bộ đều đã trở về cung, lúc này trong Khanh phủ chỉ còn số ít ảnh vệ và thị vệ của Du Nguyệt Lâu âm thầm bảo hộ, Dạ Quân Hi không thể nào yên tâm. Thiển Ly Du nghe vậy liền nhẹ nhàng nhíu mày, nhưng thoáng suy tư liền biết được suy nghĩ trong lòng của nam nhân đang ở đế cung, y không khỏi bất đắc dĩ khẽ thở dài, thôi thuận theo hắn đi. Dù sao có Dạ Tuấn Thần ở bên, rất nhiều chuyện sẽ xử lý dễ dàng hơn nhiều, không cần người của Du Nguyệt Lâu góp sức. Thiển Ly Du nghĩ vậy, ánh mắt liền dời về phía ba huynh muội Ngụy gia. Tuy rằng y là người đứng đầu Du Nguyệt lâu, nhưng từng ấy năm tới nay, Ngụy Thanh Sương cùng Ngụy Thanh Hoằng mới là người bôn ba hao hết tâm lực vì Du Nguyệt Lâu. Mấy người bọn họ vốn hẹn nhau đợi cho tất cả lắng xuống, liền rời đi nơi thị phi này, sống cuộc sống tự do tự tại, mà nay y lại có người để vướng bận ở đế cung Lam Vũ, không thể vì chuyện riêng của y mà liên lụy ba người bọn họ. Tận lực không để Du Nguyệt lâu cuốn vào chuyện trong triều đình Lam Vũ, coi như là lời nhắn nhủ của y đối với bọn họ.
Dường như đã nhìn ra thần sắc có chút bối rối trong mắt Thiển Ly Du, Ngụy Thanh Hoằng thấu hiểu, ôn hòa cười, tiến lên vỗ vỗ bả vai y nói: “Tìm mèo con quan trọng hơn, những chuyện khác sau này giải quyết cũng không muộn.”
“Không sai. Nếu thực sự là người của Lang Tê bắt đi tiểu gia hỏa kia, thì chiêu dương Đông kích Tây này của bọn họ thật đúng là diệu. Ngay cả Thừa tướng đương triều cũng lợi dụng…”
Dạ Tuấn Thần hừ lạnh một tiếng, nắm chặt song quyền. Ngụy Thanh Sương cảm thấy có chút kỳ quặc, liền mở miệng: “Buổi tối hôm Minh bị bắt, mới là lần đầu tiên hắn nhìn thấy mèo con. Theo đạo lý, hắn không có cơ hội nói cho người khác mới đúng?”
“Tế ti Lang Tê tinh thông linh lực. Trào Phượng lại vốn là của Lang Tê, khó tránh khỏi có chút liên quan tới những Tế ti này. Nếu bọn họ biết mèo con chính là Trào phượng, cũng không có gì đáng kinh ngạc.” Thiển Ly Du nói xong liền trầm ngâm trong chốc lát, sau đó lại hỏi: “Mèo con mất tích ở nơi nào?”
“Thường ngày ngoại trừ lúc đi theo chủ tử, nó không hề xuất môn, hôm qua nó vẫn ở trong phòng của chủ tử. Sáng nay ta đem thức ăn tới mới phát hiện nó mất tích.” Thanh Nguyệt mở miệng đáp, “Tiểu tử kia đối với mọi người đều rất hung, ngay cả Đại ca Nhị ca cũng không cho tiếp cận. Nếu thật sự có người bắt đi thì lẽ ra phải có dấu vết giằng co mới đúng. Nhưng trong phòng chủ tử cũng không nhiễm một hạt bụi, không khác nhiều so với hôm qua.”
“Nga?”
Thiển Ly Du nhìn Thanh Nguyệt một chút rồi nói: “Thanh Nguyệt, trừ ngươi ra liệu có kẻ nào tiến vào phòng ta không?”
“Không hề. Phòng ngủ của chủ tử, thị vệ đều không dám tự tiện bước vào.” Thanh Nguyệt lắc đầu nói. Thiển Ly Du sáng tỏ, gật gật đầu nói: “Nếu như thế, vậy thỉnh các vị cùng ta đi tới tìm hiểu mọi chuyện.” Thiển Ly Du xoay người đi về phía tiểu viện mà y cư ngụ. Mấy người còn lại đều theo phía sau.
Trong tiểu viện không hề lưu lại thi thể của cuộc tranh đấu đêm qua như ở lối đi, trái lại còn vô cùng an bình, giống như đây là nơi duy nhất trong phủ không bị cuộc tranh đấu lan đến. Khi mấy người đi tới phòng của Thiển Ly Du, đều vô cùng kinh ngạc phát hiện Bạch Khải Nhiên đang đứng trước cửa phòng, vuốt nhẹ râu nhíu chặt mày, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
“Bạch ngự y?” Thiển Ly Du nhíu mày mở miệng kêu.
“Công tử Ly Du?”
Lúc này Bạch Khải Nhiên mới phát hiện ngoài phòng có đứng vài người, hắn quay đầu thấy người mặc huyền y đứng bên Thiển Ly Du liền vội vàng hành lễ: “Cựu thần tham kiến Thân vương điện hạ.”
“Bạch ngự y miễn lễ. Vì sao ngài có thần sắc như vậy, trong phòng Ly Du có gì cổ quái sao?” Dạ Tuấn Thần hỏi. Bạch Khải Nhiên nhìn Dạ Tuấn Thần một chút, sau đó lại đem ánh mắt dời về phía Thiển Ly Du, trong đôi mắt đục màu tràn đầy vẻ ngưng trọng: “Công tử đứng ở bên ngoài lâu như vậy, có nhận thấy trong phòng có gì kỳ quặc không?”
“Mộc bổn vô tâm…” Trong đôi mắt như hắc diệu thạch hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó chính là hàn ý vô tận, ngay cả đuôi mắt vểnh cao cũng hiện ra một tia tức giận khiến người kinh sợ. Mới vừa rồi còn chưa phát hiện, nhưng khi Bạch Khải Nhiên hướng Dạ Tuấn Thần hành lễ, y đã cảm thấy không thích hợp, lúc này có thể hoàn toàn xác định, trong phòng y có gì kỳ quái.
“Mộc bổn vô tâm? Đó là thứ gì?” Ngụy Thanh Sương khó hiểu hỏi, vẻ mặt của Ngụy Thanh Hoằng cùng Thanh Nguyệt đứng bên cũng rất mờ mịt.
“Năm năm trước, Bạch Phát Tu Mi Hồi Xuân Thủ giải cứu giang hồ hào kiệt khỏi tay ma giáo từ đó về sau bị ma giáo truy sát, bất đắc dĩ phải trốn vào đế cung Lam Vũ làm Thái y…” Dạ Tuấn Thần nhíu chặt mày giải thích, đồng thời lùi về phía sau một bước, không muốn tiếp cận căn phòng kia, “Lúc đó, độc mà Ma giáo sử dụng, được gọi là ‘Mộc bổn vô tâm’.”
Khi mấy người còn lại lộ ra thần sắc kinh hoảng, Thiển Ly Du lại từ từ đi vào trong phòng, cùng Bạch Khải Nhiên nhìn xung quanh phòng ngủ của chính mình, y lạnh lùng nói: “Mộc bổn vô tâm có thể khiến người bị trúng độc mất đi bản tính, trở thành con rối của người hạ độc. Năm đó, Ma giáo muốn dùng cách này để khống chế toàn bộ võ lâm.”
Thiển Ly Du vừa dứt lời, ngoài phòng liền vang lên tiếng hút không khí, nhất là Thanh Nguyệt còn giơ tay che miệng, vẻ mặt không thể tin. Chẳng trách mèo con vốn không gần người lạ và hung dữ dị thường lại bị người khác mang đi mà không hề lưu lại vết tích, Quy Vô giáo được xưng là Ma giáo kia cư nhiên có liên quan tới đế quốc Lang Tê, mà đêm qua, nếu Thiển Ly Du ở trong phòng… Xung quanh trở nên vắng lặng, nhất thời không ai dám tùy tiện mở miệng. Không ai dám tưởng tượng, nếu đêm qua, không chỉ có mèo con ở trong phòng, vậy hôm nay nơi này sẽ trào dâng bao nhiêu gợn sóng…
“Thứ những người đó muốn, thực sự chỉ có mèo con sao?” Một lát sau, Bạch Khải Nhiên mới sâu kín mở miệng nói, những người khác lập tức phản ứng lại, không hẹn mà cùng đem ánh mắt dời về phía Thiển Ly Du. Thiếu niên vẫn trầm tĩnh như vậy, trên dung nhan khuynh thế vô song không hề có chút sợ hãi hoặc tức giận, chỉ có đôi mắt như hắc diệu thạch là đang hiện lên một tia lãnh ý, khiến trái tim tất cả người những người xung quanh dần dần rơi vào đáy hàn đàm.
Vô duyên vô cớ mang theo ký ức chuyển thế, lại thêm một tiểu thú kỳ dị được xưng là Thánh vật nhận y làm chủ tử, hôm nay còn bị Lang Tê nhớ thương… Thiển Ly Du đột nhiên cong lên khóe môi, cười khẽ… Chẳng lẽ ông trời thương hại y kiếp trước cơ khổ cho nên muốn trêu đùa y, muốn tạo cho y một cuộc sống nhiều sắc màu như vậy sao?
Nghe tiếng cười mà Thiển Ly Du đột nhiên phát ra, tất cả mọi người càng thêm hoảng sợ, nhưng lại thấy thiếu niên tuyệt thế mím môi, khóe môi cong lên một độ cong yêu mị mà câu nhân, hai tròng mắt thâm thúy lưu luyến, kẻ khác nhìn không thấu những thứ bên trong, rồi lại kìm lòng không được muốn sa vào đó. Mắt thấy bộ dáng ngơ ngác của những người xung quanh, Thiển Ly Du mới thong dong mở miệng: “Mộc bổn vô tâm sao… Bất quá là một loại độc dược tầm thường mà thôi. Lang Tê cũng chỉ như thế này, nếu muốn không chế nhân tâm, cần gì dùng dược vật hỗ trợ.”
Nghe Thiển Ly Du nói như vậy, mấy người bên cạnh lập tức sửng sốt, chỉ có Thanh Nguyệt đột nhiên phục hồi tinh thần lại, ý của chủ tử là… Trong mắt thiếu nữ tuy rằng vẫn xen lẫn sự lo lắng vô tận, nhưng đã bắt đầu xuất hiện một tia mỉm cười vui sướng: “Chủ tử…”
Ngụy Thanh Sương cùng Ngụy Thanh Hoằng cũng bình tĩnh lại, hai người nhìn nhau cười. Ngụy Thanh Hoằng nhẹ nhàng nói: “Đa số hắc y nhân đêm qua đều mất mạng tại chỗ, những người còn sống đều bị ảnh vệ mang về đế cung. Nếu thực sự có người bắt đi mèo con, vậy nên lặng lẽ rời đi mới đúng. Ta đã sai người tìm kiếm tất cả những lối đi thông ra ngoài phủ, nói không chừng sẽ có một ít đầu mối.”
Thiển Ly Du nghe vậy gật đầu, từ trước đến nay Ngụy Thanh Hoằng vẫn là người có tâm tư cẩn thận nhất trong số bọn họ.
Dạ Tuấn Thần cùng Bạch Khải Nhiên vẫn ngơ ngác nhìn bốn người, vẻ mặt khó hiểu, cuối cùng Dạ Tuấn Thần nhịn không được mở miệng hỏi: “Có ai nguyện ý giúp bản vương giải thích nghi hoặc không?”
Thiển Ly Du xoay người bước ra cửa phòng, cười nói: “Thiên cơ bất khả lộ.”
Tác giả :
Thủy Thiên Nhất Sắc