Ấm Áp Như Xưa
Chương 59: Phiên ngoại: harvard
Gương mặt Kính Thành càng đỏ hơn: “Tôi nghĩ, tôi là bạn trai của cô ấy.”
***
Buổi sáng ngày thứ 5, Hinh Dĩnh và Kính Thành cùng tới trường, gặp mấy vị giáo sư trong khoa cũng như trong phòng thí nghiệm.
Mọi người nói chuyện vô cùng vui vẻ. Bất kể nói tới học thuật, hay nói về cuộc sống. Có lúc còn so sánh giữa Harvard với Stanford ở một vài mặt nữa …
Dù cho không có những mối quan hệ này của Kính Thành, nếu Hinh Dĩnh có tới Stanford để xin việc, cũng sẽ giành chắc phần thắng.
Giờ, thêm cả mối quan hệ của Kính Thành, nên mỗi vị giáo sư sau khi gặp cô đều bỏ một phiếu đồng tình.
Charles cũng không hề thấy kinh ngạc chút nào. Cứ như thế, lúc chiều tà ngày thứ năm, Hinh Dĩnh đã có được lời mời làm việc bằng miệng từ Stanford.
Nhận được tin này, Kính Thành còn vui hơn cả Hinh Dĩnh. Anh hôn hôn lên má cô, nói: Anh thực sự rất tự hào vì em.” Còn lại, không nói gì hơn nữa. Anh không muốn mang tới áp lực cho cô.
Thời gian còn lại, trôi qua cũng rất nhanh.
Ngày thứ 6, Kính Thành không có tiết dạy, vì thế cũng không tới trường. Hai người họ ở nhà, cùng làm việc, cùng đọc sách, cùng nói chuyện, cùng đi dạo …
California là đại bản doanh của người Hoa. Không chỉ đông người Hoa, mà nơi này còn có cả rất nhiều siêu thị của Trung Quốc. Bên trong đồ gì cần là có, bày đầy khắp nơi.
Hai người họ cùng đi mua thức ăn. Trong lúc Kính Thành nấu cơm, Hinh Dĩnh sẽ giúp anh làm phụ bếp.
Buổi tối, ăn những món ăn ngon mà Kính Thành làm, Hinh Dĩnh cười hi hi nói: “Em cảm thấy em có thể quen với cuộc sống như thế này rồi.”
Kính Thành lập tức nói: “Gả cho anh nhé. Chúng ta sẽ có thể ngay lập tức bắt đầu cuộc sống như thế này.”
Hinh Dĩnh lại coi như anh nói đùa, đáp: “Gì chứ, chúng ta mới gặp nhau có một tuần.”
Kính Thành nói: “Thế nhưng, chúng ta đã quen biết hai mươi năm rồi.”
Hinh Dĩnh nói: “Em thích Harvard.”
Sống ở Harvard đã nhiều năm, từ khi còn đi học cho tới lúc đi làm, cô thực sự rất thích Harvard.
Có điều, đây không hẳn là nguyên nhân chính. Quan trọng là bởi cô vẫn chưa hề suy nghĩ kỹ càng cũng như tính toán tới tương lai. Dù sao mọi chuyện cũng xảy ra quá nhanh. Phải biết là, mới chỉ một tuần trước, cô vẫn còn đang chuẩn bị để làm đám cưới với Thế Văn.
Lần gặp nhau ở New York đó, đã thay đổi tất cả.
Cô biết, cô sẽ gả cho Kính Thành. Đương nhiên là phải gả cho anh rồi. Chỉ có điều hiện giờ, còn có rất nhiều chuyện, đều là những chuyện trong lúc này cô không hề muốn suy tính tới, ví dụ như: bố mẹ, Thế Văn, công việc …
Kính Thành nói: “Anh biết. Anh cũng rất thích Harvard.”
Hinh Dĩnh ngây người, nhìn anh.
Kính Thành nói: “Anh sẽ rất vui lòng chuyển tới Harvard.”
Trong lòng Hinh Dĩnh vô cùng cảm động, nhưng trên miệng vẫn nói: “Để sau này rồi chúng ta tính tiếp.” Ai chuyển đi cũng không phải là chuyện nhỏ. Nhất định phải suy tính thật tốt lợi hại.
Thái độ này của Hinh Dĩnh, Kính Thành hoàn toàn hiểu được, song tận đáy lòng vẫn không kìm nén được mà hơi có chút thất vọng. Chỉ đành nhắc nhở mình lần nữa, để cho cô ấy thêm chút thời gian.
Ngày thứ hai, hai người họ cùng bay về Boston. Đến nơi, đã là tối muộn.
Hai người cùng rất mệt. Nhanh nhanh chóng chóng tắm rửa rồi lên giường.
Kính Thành ôm lấy Hinh Dĩnh, hỏi: “Ngày mai, em có cần anh đi cùng không?”
Hinh Dĩnh mãi lâu mà không thấy nói gì. Cô khác với Kính Thành. Anh là giáo sư, khi không có tiết giảng, thì không cần lên lớp. Còn cô trừ khi xin nghỉ, còn lại ngày nào cũng phải lên phòng thí nghiệm làm việc.
Thấy Hinh Dĩnh không nói gì, Kính Thành cũng trầm mặc theo. Chỉ dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng cô.
Ngoài chủ nhật trước quay về phòng thí nghiệm để lấy đồ, thì Hinh Dĩnh đã nghỉ suốt hơn một tuần không tới phòng thí nghiệm.
Mà trong một tuần đó thôi, đã có sự thay đổi quá lớn:
Cô từ việc là vị hôn thê của Thế Văn, lại trở thành bạn gái Kính Thành.
Ai ai trong phòng thí nghiệm cũng biết chuyện cô sắp kết hôn, vậy mà giờ thì …
Cô không biết mọi người sẽ nghĩ như thế nào.
Ngoài ra, mọi người trong văn phòng cũng không quen biết Thế Văn mấy. Dù anh có thành tích rất xuất sắc, nhưng dù gì cũng không cùng ngành với họ.
Thế nhưng, trong phòng thí nghiệm này người không biết Dr. JC Zhang e là chẳng có ai. Dù cho chỉ một số ít người chưa từng gặp anh ngoài đời, cũng nhất định đã từng đọc qua luận văn của anh.
Hinh Dĩnh nhất thời không biết nên giải quyết thế nào.
Cuối tuần trước, cô vội vội vàng vàng từ bỏ hôn ước với Thế Văn, sau đó vội vã tới California. Còn chưa kịp nói với đồng sự về việc hủy bỏ hôn lễ. Ngày hôm nay, cô biết nói thế nào đây?
Kính Thành mãi vẫn không nói gì. Chỉ dùng bàn tay không ngừng nhẹ vỗ phía sau lưng Hinh Dĩnh.
Một làn hơi ấm áp truyền tới từ phía sau lưng. Khiến Hinh Dĩnh thấy thực thoải mái trên người, trong lòng cũng đột nhiên như có thêm sức mạnh.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Kính Thành nói: “Anh đi cùng em đi.” Cách tốt nhất để giải quyết vấn đề đó là nói thực. Dù gì, mọi người sớm muộn cũng biết được chuyện này.
Kính Thành gật gật đầu. Đồng thời, lại nắn nắn bàn tay Hinh Dĩnh.
Hinh Dĩnh mỉm cười nhìn vào trong mắt anh.
Hai người họ bốn mắt nhìn nhau, tâm ý tương thông.
Dù cảm thấy căng thẳng vì ngày hôm sau, nhưng Hinh Dĩnh vẫn không kìm được nói đùa: “Anh khỏi phải nhờ em giới thiệu nhé.”
Sáng thứ hai, phòng thí nghiệm vốn dĩ luôn bình lặng lại có chút xáo động.
Chủ yếu là vì có hai tin tức mang tính động trời. Đều có liên quan tới Dĩnh.
Các giáo chức tụm năm tụm ba thì thà thì thầm nói chuyện:
“Tôi nghe nói là hôn lễ của Dĩnh đã bị hủy rồi.”
“Trời ơi, thực sao? Tại sao thế?”
“Hình như mười hôm trước cô ấy khi tới New York dự hội thảo, đã gặp được bạn thanh mai trúc mã ( childhood sweetheart ).
“Gặp được thanh mai trúc mã là lập tức đá luôn vị hôn phu à? Cô ấy sao lại có thể làm thế chứ?”
“Bất luận thế nào, thì cô ấy cũng đã làm rồi. Có điều, cậu có biết thanh mai trúc mã của cô ấy là ai không?”
“Ai mà biết? Tôi chẳng quan tâm.”
“Thanh mai trúc mã của cô ấy chính là Dr. JC Zhang.”
“Gì cơ? Dr. JC Zhang đó hả?” Giọng hỏi đặt hoàn toàn trọng tâm vào cái từ “đó”.
“Đúng, chính là Dr. JC Zhang đó!” Người đáp cũng vậy.
“Oh, trời ơi! Họ là thanh mai trúc mã sao.”
“Chính xác!”
… …
Hinh Dĩnh đi vào toilet. Ở cạnh bồn rửa đang có hai đồng sự nữ đứng đó. Nhìn thấy cô, họ lập tức im bặt, trên gương mặt có chút gượng gạo. Quá rõ ràng, họ đang nói về cô.
Hinh Dĩnh mỉm cười với họ.
Hai người đồng sự nữ kia cũng gật gật đầu với cô. Họ vốn định nói gì đó, song lại không biết nên nói gì. Nói là chúc mừng à, có được không?
Trở thành trọng điểm bàn tán của mọi người, Hinh Dĩnh dù có chút không quen cho lắm, nhưng cũng có thể chấp nhận được. Làm người, dám làm thì phải dám chịu. Cô vô cùng vui mừng, bởi có Kính Thành ở đây, để ủng hộ cô.
Mọi người bàn tán một lúc, rồi ai đi làm việc nấy.
Thời gian Hinh Dĩnh làm việc, Kính Thành đi gặp mấy người bạn cũ.
Ba năm trước, anh từng tới nơi này để tổ chức một buổi tọa đàm, cũng có quen biết với một vài giáo sư ở nơi này. Hơn nữa, cũng đôi khi bắt gặp họ ở những buổi hội thảo về học thuật, nên cũng cùng thảo luận với họ.
Rogers sang sớm nay phải đi họp trong học viện. Khi bước vào, vừa hay nhìn thấy Kính Thành bước ra từ văn phòng của giáo sư Baker.
Roger kinh ngạc gọi: “JC, anh ở đây sao!” Trong giọng nói đong đầy sự vui sướng.
“Hey, Rogers, thực vui vì được gặp ông!”
“Vâng, thực vui khi gặp cậu. Vào đi, vào văn phòng tôi.”
Kính Thành theo Rogers đi vào trong văn phòng lớn của ông.
“Sao cậu đến đây mà lại không nói trước tiếng nào thế? Để tôi chuẩn bị tọa đàm, hay hội giảng gì đó. Chúng ta có thể sắp xếp được ngay mà, đúng không?”
Kính Thành mỉm cười gật đầu: “Đúng.”
“Cậu đến gặp ai thế?” Do hợp tác với nhiều bộ máy học thuật cũng như quan hệ giữa người với người, nên Rogers cứ ngỡ JC đến đây để gặp mặt một vị giáo sư nào đó.
Kính Thành cười cười nói: “Tôi không đến gặp ai cả. Tôi tới cùng với Dĩnh.” Anh biết, nơi này mọi người đều gọi cô là Dĩnh.
Rogers nói: “Dĩnh? Dĩnh nào nhỉ?”
Gương mặt JC hơi hồng lên: “Dĩnh làm trong phòng thí nghiệm của các ông. Dr. Li”
Rogers hoàn toàn hồ đồ rồi. “Dĩnh của chúng tôi à? Cậu biết cô ấy sao?”
Kính Thành đáp: “Đúng.”
Rogers càng chẳng hiểu gì, hỏi: “Hai người đang hợp tác à?” Nơi này có rất nhiều giáo sư muốn được hợp tác với JC. Còn Dĩnh chỉ vừa tốt nghiệp, lý lịch tương đối mỏng, ông không hiểu sao JC lại hợp tác với cô nữa.
“Không, chúng tôi không hợp tác.”
“Vậy hai người cùng tới làm gì?”
Gương mặt Kính Thành càng đỏ hơn: “Tôi nghĩ, tôi là bạn trai của cô ấy.”
“Gì cơ?” Rogers kinh ngạc khôn tưởng. “Thế nhưng … thế nhưng cô ấy không phải sắp gả cho người ta sao?”
“E là không phải nữa.” Trừ khi gả cho tôi.
“Cậu quen biết Dĩnh rất lâu rồi sao?”
“Đúng. Chúng tôi lớn lên cùng nhau.”
Rogers khó tin được hỏi lại: “Là thực sao?”
Kính Thành cười ha ha: “Thực.”
“Sao tôi lại chưa từng nghe Dĩnh nói tới chuyện này nhỉ?” Nếu cô cùng Dr. JC Zhang lớn lên từ nhỏ, sao lại không thấy nhắc đến bao giờ?
“Từ nhỏ cô ấy vốn gọi tôi bằng một cái tên khác, cô ấy không hề biết đó là tôi.”
“Vậy lần trước khi cậu tới đây tọa đàm thì sao? Cô ấy không đi à?”
“Khi đó cô ấy sang Anh theo hệ trao đổi sinh viên.”
__________
Tuần trước, Kính Thành có hỏi Hinh Dĩnh chuyện này. Sau khi nghe câu trả lời của cô, trong lòng không khỏi tiếc nuối: Nếu lúc đó gặp được nhau, có phải họ đã sớm bên nhau ba năm rồi không?
Hinh Dĩnh thấy anh buồn bã, bèn an ủi nói: “Đừng tham lam thế. Giờ chúng ta không phải đã được bên nhau rồi sao?”
__________
“Hóa ra là thế.” Lại không đúng lúc như thế, Rogers nghĩ, nếu lúc đó Dĩnh ở đây, JC nhất định sẽ chấp nhận lời mời về đây làm việc của họ.
“Từ khi nào hai người phát hiện ra chuyện này?”
“Lúc tới New York dự hội thảo.”
“Giờ thì sao?”
Kính Thành cười: “Chúng tôi chỉ vừa mới bắt đầu …”
Rogers nói: “Chúc mừng! JC, lời mời làm việc của chúng tôi với cậu lúc nào cũng còn hiệu lực.”
Kính Thành nhất thời ngây ra, lập tức nói: “Vô cùng cảm ơn ông, Rogers! Nếu cô ấy cho phép, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ chuyện này.”
“Đúng thế, cậu hãy nghĩ cho kỹ. Nếu cậu có thể gia nhập, chúng tôi thực sự rất vui mừng.”
“Mấy ngày tới tôi có thể ở lại phòng thí nghiệm của ông không?” “Đương nhiên. Vô cùng hoan nghênh.”
Hai người họ tiếp đó lại thảo luận về đề tài nghiên cứu mới nhất, cả về tọa đàm với nhân công cũng như thời gian giảng bài cho học sinh.
Kính Thành sau đó lại đi gặp từng người bạn cũ, rồi mới quay về văn phòng của Hinh Dĩnh. Thấy cô làm việc, lại góp ý thêm một chút.
Thời gian qua rất nhanh. Khi sắp tới giờ về, Hinh Dĩnh đột nhiên nhận được một cuộc điện thoai.
Kính Thành vốn không để tâm, nhưng lại nghe thấy Hinh Dĩnh nói: “Thế Văn, anh vẫn khỏe chứ?” Trong giọng nói đong đầy sự quan tâm.
Kính Thành lập tức biết đó là ai. Hóa ra, anh ta tên là Thế Văn.
Tuần trước, Kính Thành từng thử hỏi Hinh Dĩnh, song lại nhận được câu trả lời là “để sau này nói.” Vì thế, anh hầu như không biết gì về vị hôn phu tương lai của Hinh Dĩnh.
Kính Thành ngẩng đầu nhìn Hinh Dĩnh. Sắc mặt cô khi nghe điện thoại có vẻ trầm trọng.
Kính Thành không biết đầu kia điện thoại đang nói những gì, nhưng có thể thấy được sắc mặt của Hinh Dĩnh càng lúc càng lo lắng và càng lúc càng đau khổ, anh nghe thấy cô nói ngắt quãng:
“Thế Văn, em đã nói rồi …”
“Đã không thể được nữa …”
“Thực sự không được…”
“Em rất xin lỗi…”
“Thế Văn, không …”
“Thế Văn, anh đừng thế …”
“Thế Văn … …”
Kính Thành đoán Thế Văn đang đề nghị yêu cầu gì đó. Hinh Dĩnh lại một mực từ chối, còn đầu kia điện thoại lại vẫn cố gắng tới cùng.
Rốt cuộc, Hinh Dĩnh nói: “Được rồi. Sáu giờ rưỡi. Ở chỗ cũ.”
Nghe Hinh Dĩnh nói chuyện điện thoại, mà trái tim Kính Thành liên tục căng thẳng. Anh hi vọng Hinh Dĩnh có thể có thái độ dứt khoát nói: “Không!” Sau đó ngắt điện thoại. Dù như vậy có chút tàn nhẫn, nhưng như vậy mới tốt cho tất cả mọi người. Còn giờ điều Thế Văn cần, chính là thời gian và không gian riêng.
Thế nhưng, rốt cuộc anh lại nghe thấy Hinh Dĩnh nói: “Sáu giờ rưỡi. Ở chỗ cũ.” Trong lòng Kính Thành vô cùng thất vọng. Tim cũng có chút nhói đau.
___________
Hôm nay khi tỉnh dậy, còn chưa rời giường, Hinh Dĩnh đã vừa hôn vừa nói với anh: “Hôm nay khi đi làm về, em sẽ đưa anh đi dạo quanh khu trung tâm Boston, mời anh ăn món hải sản ngon nhất ở nơi này.”
Kính Thành đã mỉm cười gật đầu nói: “Được.”
Hinh Dĩnh nói: “Ăn xong cơm, có lẽ còn có tiết mục khác nữa.”
Kính Thành hỏi: “Tiết mục gì nữa?”
Hinh Dĩnh nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ được.” Gương mặt rất ma mãnh, còn mang theo nụ cười đáng ngờ.
Kính Thành ha ha cười vang. Ôm cô hôn một trận cuồng nhiệt.
Hinh Dĩnh bị anh hôn tới mức đỏ hết cả mặt, lại còn không thở nổi.
Kính Thành rốt cuộc cũng phải ngừng lại.
Hinh Dĩnh vừa thở hổn hển, vừa tức khí nói: “Không nói trước với anh được.”
Kính Thành lại cười ha ha ôm chầm lấy cô.
Hinh Dĩnh nói: “Chúng ta hôm nay tốt nhất là không nên đến trễ đâu.”
Kính Thành nghĩ cũng phải, lúc này mới buông cô ra.
Thực ra thì, không biết có lẽ tốt hơn. Suốt một ngày, anh như một đứa trẻ, lại đoán mò, rồi chờ mong, rồi hi vọng rồi cả kích động. Dù có là lúc được thảo luận với nhà di truyền học có tiếng tăm nhất thế giới, vừa nghĩ tới tiết mục sắp tới tối nay, anh lại không kìm được mà mỉm cười.
__________
Thế nhưng, giờ thì …
Nỗi thất vọng và đố kỵ trong lòng Kính Thành không chỉ một hai từ có thể hình dung được. Anh phải tự nhắc nhở chính mình: Phải bình tĩnh.
Hinh Dĩnh buông điện thoại xuống, gương mặt đầy hối lỗi nói với Kính Thành: “Xin lỗi anh, em phải đi gặp anh ấy.”
“Dĩnh Tử, hai người giờ tốt nhất không nên gặp nhau.”
“Em biết chứ. Nhưng, có vẻ anh ấy rất không ổn.”
“Dĩnh Tử …” “Em chỉ đi thăm xem thế nào, rồi nói chuyện với anh ấy thôi. Không mất nhiều thời gian đâu.”
“Vậy để anh đi cùng em.”
“Không, anh đi không hay lắm.”
“Dĩnh Tử…” Kính Thành trong lòng vô cùng không muốn, đồng thời cũng rất lo lắng.
Hinh Dĩnh hai tay ôm lấy eo anh: “Em đi rồi sẽ về mà.”
***
Buổi sáng ngày thứ 5, Hinh Dĩnh và Kính Thành cùng tới trường, gặp mấy vị giáo sư trong khoa cũng như trong phòng thí nghiệm.
Mọi người nói chuyện vô cùng vui vẻ. Bất kể nói tới học thuật, hay nói về cuộc sống. Có lúc còn so sánh giữa Harvard với Stanford ở một vài mặt nữa …
Dù cho không có những mối quan hệ này của Kính Thành, nếu Hinh Dĩnh có tới Stanford để xin việc, cũng sẽ giành chắc phần thắng.
Giờ, thêm cả mối quan hệ của Kính Thành, nên mỗi vị giáo sư sau khi gặp cô đều bỏ một phiếu đồng tình.
Charles cũng không hề thấy kinh ngạc chút nào. Cứ như thế, lúc chiều tà ngày thứ năm, Hinh Dĩnh đã có được lời mời làm việc bằng miệng từ Stanford.
Nhận được tin này, Kính Thành còn vui hơn cả Hinh Dĩnh. Anh hôn hôn lên má cô, nói: Anh thực sự rất tự hào vì em.” Còn lại, không nói gì hơn nữa. Anh không muốn mang tới áp lực cho cô.
Thời gian còn lại, trôi qua cũng rất nhanh.
Ngày thứ 6, Kính Thành không có tiết dạy, vì thế cũng không tới trường. Hai người họ ở nhà, cùng làm việc, cùng đọc sách, cùng nói chuyện, cùng đi dạo …
California là đại bản doanh của người Hoa. Không chỉ đông người Hoa, mà nơi này còn có cả rất nhiều siêu thị của Trung Quốc. Bên trong đồ gì cần là có, bày đầy khắp nơi.
Hai người họ cùng đi mua thức ăn. Trong lúc Kính Thành nấu cơm, Hinh Dĩnh sẽ giúp anh làm phụ bếp.
Buổi tối, ăn những món ăn ngon mà Kính Thành làm, Hinh Dĩnh cười hi hi nói: “Em cảm thấy em có thể quen với cuộc sống như thế này rồi.”
Kính Thành lập tức nói: “Gả cho anh nhé. Chúng ta sẽ có thể ngay lập tức bắt đầu cuộc sống như thế này.”
Hinh Dĩnh lại coi như anh nói đùa, đáp: “Gì chứ, chúng ta mới gặp nhau có một tuần.”
Kính Thành nói: “Thế nhưng, chúng ta đã quen biết hai mươi năm rồi.”
Hinh Dĩnh nói: “Em thích Harvard.”
Sống ở Harvard đã nhiều năm, từ khi còn đi học cho tới lúc đi làm, cô thực sự rất thích Harvard.
Có điều, đây không hẳn là nguyên nhân chính. Quan trọng là bởi cô vẫn chưa hề suy nghĩ kỹ càng cũng như tính toán tới tương lai. Dù sao mọi chuyện cũng xảy ra quá nhanh. Phải biết là, mới chỉ một tuần trước, cô vẫn còn đang chuẩn bị để làm đám cưới với Thế Văn.
Lần gặp nhau ở New York đó, đã thay đổi tất cả.
Cô biết, cô sẽ gả cho Kính Thành. Đương nhiên là phải gả cho anh rồi. Chỉ có điều hiện giờ, còn có rất nhiều chuyện, đều là những chuyện trong lúc này cô không hề muốn suy tính tới, ví dụ như: bố mẹ, Thế Văn, công việc …
Kính Thành nói: “Anh biết. Anh cũng rất thích Harvard.”
Hinh Dĩnh ngây người, nhìn anh.
Kính Thành nói: “Anh sẽ rất vui lòng chuyển tới Harvard.”
Trong lòng Hinh Dĩnh vô cùng cảm động, nhưng trên miệng vẫn nói: “Để sau này rồi chúng ta tính tiếp.” Ai chuyển đi cũng không phải là chuyện nhỏ. Nhất định phải suy tính thật tốt lợi hại.
Thái độ này của Hinh Dĩnh, Kính Thành hoàn toàn hiểu được, song tận đáy lòng vẫn không kìm nén được mà hơi có chút thất vọng. Chỉ đành nhắc nhở mình lần nữa, để cho cô ấy thêm chút thời gian.
Ngày thứ hai, hai người họ cùng bay về Boston. Đến nơi, đã là tối muộn.
Hai người cùng rất mệt. Nhanh nhanh chóng chóng tắm rửa rồi lên giường.
Kính Thành ôm lấy Hinh Dĩnh, hỏi: “Ngày mai, em có cần anh đi cùng không?”
Hinh Dĩnh mãi lâu mà không thấy nói gì. Cô khác với Kính Thành. Anh là giáo sư, khi không có tiết giảng, thì không cần lên lớp. Còn cô trừ khi xin nghỉ, còn lại ngày nào cũng phải lên phòng thí nghiệm làm việc.
Thấy Hinh Dĩnh không nói gì, Kính Thành cũng trầm mặc theo. Chỉ dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng cô.
Ngoài chủ nhật trước quay về phòng thí nghiệm để lấy đồ, thì Hinh Dĩnh đã nghỉ suốt hơn một tuần không tới phòng thí nghiệm.
Mà trong một tuần đó thôi, đã có sự thay đổi quá lớn:
Cô từ việc là vị hôn thê của Thế Văn, lại trở thành bạn gái Kính Thành.
Ai ai trong phòng thí nghiệm cũng biết chuyện cô sắp kết hôn, vậy mà giờ thì …
Cô không biết mọi người sẽ nghĩ như thế nào.
Ngoài ra, mọi người trong văn phòng cũng không quen biết Thế Văn mấy. Dù anh có thành tích rất xuất sắc, nhưng dù gì cũng không cùng ngành với họ.
Thế nhưng, trong phòng thí nghiệm này người không biết Dr. JC Zhang e là chẳng có ai. Dù cho chỉ một số ít người chưa từng gặp anh ngoài đời, cũng nhất định đã từng đọc qua luận văn của anh.
Hinh Dĩnh nhất thời không biết nên giải quyết thế nào.
Cuối tuần trước, cô vội vội vàng vàng từ bỏ hôn ước với Thế Văn, sau đó vội vã tới California. Còn chưa kịp nói với đồng sự về việc hủy bỏ hôn lễ. Ngày hôm nay, cô biết nói thế nào đây?
Kính Thành mãi vẫn không nói gì. Chỉ dùng bàn tay không ngừng nhẹ vỗ phía sau lưng Hinh Dĩnh.
Một làn hơi ấm áp truyền tới từ phía sau lưng. Khiến Hinh Dĩnh thấy thực thoải mái trên người, trong lòng cũng đột nhiên như có thêm sức mạnh.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Kính Thành nói: “Anh đi cùng em đi.” Cách tốt nhất để giải quyết vấn đề đó là nói thực. Dù gì, mọi người sớm muộn cũng biết được chuyện này.
Kính Thành gật gật đầu. Đồng thời, lại nắn nắn bàn tay Hinh Dĩnh.
Hinh Dĩnh mỉm cười nhìn vào trong mắt anh.
Hai người họ bốn mắt nhìn nhau, tâm ý tương thông.
Dù cảm thấy căng thẳng vì ngày hôm sau, nhưng Hinh Dĩnh vẫn không kìm được nói đùa: “Anh khỏi phải nhờ em giới thiệu nhé.”
Sáng thứ hai, phòng thí nghiệm vốn dĩ luôn bình lặng lại có chút xáo động.
Chủ yếu là vì có hai tin tức mang tính động trời. Đều có liên quan tới Dĩnh.
Các giáo chức tụm năm tụm ba thì thà thì thầm nói chuyện:
“Tôi nghe nói là hôn lễ của Dĩnh đã bị hủy rồi.”
“Trời ơi, thực sao? Tại sao thế?”
“Hình như mười hôm trước cô ấy khi tới New York dự hội thảo, đã gặp được bạn thanh mai trúc mã ( childhood sweetheart ).
“Gặp được thanh mai trúc mã là lập tức đá luôn vị hôn phu à? Cô ấy sao lại có thể làm thế chứ?”
“Bất luận thế nào, thì cô ấy cũng đã làm rồi. Có điều, cậu có biết thanh mai trúc mã của cô ấy là ai không?”
“Ai mà biết? Tôi chẳng quan tâm.”
“Thanh mai trúc mã của cô ấy chính là Dr. JC Zhang.”
“Gì cơ? Dr. JC Zhang đó hả?” Giọng hỏi đặt hoàn toàn trọng tâm vào cái từ “đó”.
“Đúng, chính là Dr. JC Zhang đó!” Người đáp cũng vậy.
“Oh, trời ơi! Họ là thanh mai trúc mã sao.”
“Chính xác!”
… …
Hinh Dĩnh đi vào toilet. Ở cạnh bồn rửa đang có hai đồng sự nữ đứng đó. Nhìn thấy cô, họ lập tức im bặt, trên gương mặt có chút gượng gạo. Quá rõ ràng, họ đang nói về cô.
Hinh Dĩnh mỉm cười với họ.
Hai người đồng sự nữ kia cũng gật gật đầu với cô. Họ vốn định nói gì đó, song lại không biết nên nói gì. Nói là chúc mừng à, có được không?
Trở thành trọng điểm bàn tán của mọi người, Hinh Dĩnh dù có chút không quen cho lắm, nhưng cũng có thể chấp nhận được. Làm người, dám làm thì phải dám chịu. Cô vô cùng vui mừng, bởi có Kính Thành ở đây, để ủng hộ cô.
Mọi người bàn tán một lúc, rồi ai đi làm việc nấy.
Thời gian Hinh Dĩnh làm việc, Kính Thành đi gặp mấy người bạn cũ.
Ba năm trước, anh từng tới nơi này để tổ chức một buổi tọa đàm, cũng có quen biết với một vài giáo sư ở nơi này. Hơn nữa, cũng đôi khi bắt gặp họ ở những buổi hội thảo về học thuật, nên cũng cùng thảo luận với họ.
Rogers sang sớm nay phải đi họp trong học viện. Khi bước vào, vừa hay nhìn thấy Kính Thành bước ra từ văn phòng của giáo sư Baker.
Roger kinh ngạc gọi: “JC, anh ở đây sao!” Trong giọng nói đong đầy sự vui sướng.
“Hey, Rogers, thực vui vì được gặp ông!”
“Vâng, thực vui khi gặp cậu. Vào đi, vào văn phòng tôi.”
Kính Thành theo Rogers đi vào trong văn phòng lớn của ông.
“Sao cậu đến đây mà lại không nói trước tiếng nào thế? Để tôi chuẩn bị tọa đàm, hay hội giảng gì đó. Chúng ta có thể sắp xếp được ngay mà, đúng không?”
Kính Thành mỉm cười gật đầu: “Đúng.”
“Cậu đến gặp ai thế?” Do hợp tác với nhiều bộ máy học thuật cũng như quan hệ giữa người với người, nên Rogers cứ ngỡ JC đến đây để gặp mặt một vị giáo sư nào đó.
Kính Thành cười cười nói: “Tôi không đến gặp ai cả. Tôi tới cùng với Dĩnh.” Anh biết, nơi này mọi người đều gọi cô là Dĩnh.
Rogers nói: “Dĩnh? Dĩnh nào nhỉ?”
Gương mặt JC hơi hồng lên: “Dĩnh làm trong phòng thí nghiệm của các ông. Dr. Li”
Rogers hoàn toàn hồ đồ rồi. “Dĩnh của chúng tôi à? Cậu biết cô ấy sao?”
Kính Thành đáp: “Đúng.”
Rogers càng chẳng hiểu gì, hỏi: “Hai người đang hợp tác à?” Nơi này có rất nhiều giáo sư muốn được hợp tác với JC. Còn Dĩnh chỉ vừa tốt nghiệp, lý lịch tương đối mỏng, ông không hiểu sao JC lại hợp tác với cô nữa.
“Không, chúng tôi không hợp tác.”
“Vậy hai người cùng tới làm gì?”
Gương mặt Kính Thành càng đỏ hơn: “Tôi nghĩ, tôi là bạn trai của cô ấy.”
“Gì cơ?” Rogers kinh ngạc khôn tưởng. “Thế nhưng … thế nhưng cô ấy không phải sắp gả cho người ta sao?”
“E là không phải nữa.” Trừ khi gả cho tôi.
“Cậu quen biết Dĩnh rất lâu rồi sao?”
“Đúng. Chúng tôi lớn lên cùng nhau.”
Rogers khó tin được hỏi lại: “Là thực sao?”
Kính Thành cười ha ha: “Thực.”
“Sao tôi lại chưa từng nghe Dĩnh nói tới chuyện này nhỉ?” Nếu cô cùng Dr. JC Zhang lớn lên từ nhỏ, sao lại không thấy nhắc đến bao giờ?
“Từ nhỏ cô ấy vốn gọi tôi bằng một cái tên khác, cô ấy không hề biết đó là tôi.”
“Vậy lần trước khi cậu tới đây tọa đàm thì sao? Cô ấy không đi à?”
“Khi đó cô ấy sang Anh theo hệ trao đổi sinh viên.”
__________
Tuần trước, Kính Thành có hỏi Hinh Dĩnh chuyện này. Sau khi nghe câu trả lời của cô, trong lòng không khỏi tiếc nuối: Nếu lúc đó gặp được nhau, có phải họ đã sớm bên nhau ba năm rồi không?
Hinh Dĩnh thấy anh buồn bã, bèn an ủi nói: “Đừng tham lam thế. Giờ chúng ta không phải đã được bên nhau rồi sao?”
__________
“Hóa ra là thế.” Lại không đúng lúc như thế, Rogers nghĩ, nếu lúc đó Dĩnh ở đây, JC nhất định sẽ chấp nhận lời mời về đây làm việc của họ.
“Từ khi nào hai người phát hiện ra chuyện này?”
“Lúc tới New York dự hội thảo.”
“Giờ thì sao?”
Kính Thành cười: “Chúng tôi chỉ vừa mới bắt đầu …”
Rogers nói: “Chúc mừng! JC, lời mời làm việc của chúng tôi với cậu lúc nào cũng còn hiệu lực.”
Kính Thành nhất thời ngây ra, lập tức nói: “Vô cùng cảm ơn ông, Rogers! Nếu cô ấy cho phép, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ chuyện này.”
“Đúng thế, cậu hãy nghĩ cho kỹ. Nếu cậu có thể gia nhập, chúng tôi thực sự rất vui mừng.”
“Mấy ngày tới tôi có thể ở lại phòng thí nghiệm của ông không?” “Đương nhiên. Vô cùng hoan nghênh.”
Hai người họ tiếp đó lại thảo luận về đề tài nghiên cứu mới nhất, cả về tọa đàm với nhân công cũng như thời gian giảng bài cho học sinh.
Kính Thành sau đó lại đi gặp từng người bạn cũ, rồi mới quay về văn phòng của Hinh Dĩnh. Thấy cô làm việc, lại góp ý thêm một chút.
Thời gian qua rất nhanh. Khi sắp tới giờ về, Hinh Dĩnh đột nhiên nhận được một cuộc điện thoai.
Kính Thành vốn không để tâm, nhưng lại nghe thấy Hinh Dĩnh nói: “Thế Văn, anh vẫn khỏe chứ?” Trong giọng nói đong đầy sự quan tâm.
Kính Thành lập tức biết đó là ai. Hóa ra, anh ta tên là Thế Văn.
Tuần trước, Kính Thành từng thử hỏi Hinh Dĩnh, song lại nhận được câu trả lời là “để sau này nói.” Vì thế, anh hầu như không biết gì về vị hôn phu tương lai của Hinh Dĩnh.
Kính Thành ngẩng đầu nhìn Hinh Dĩnh. Sắc mặt cô khi nghe điện thoại có vẻ trầm trọng.
Kính Thành không biết đầu kia điện thoại đang nói những gì, nhưng có thể thấy được sắc mặt của Hinh Dĩnh càng lúc càng lo lắng và càng lúc càng đau khổ, anh nghe thấy cô nói ngắt quãng:
“Thế Văn, em đã nói rồi …”
“Đã không thể được nữa …”
“Thực sự không được…”
“Em rất xin lỗi…”
“Thế Văn, không …”
“Thế Văn, anh đừng thế …”
“Thế Văn … …”
Kính Thành đoán Thế Văn đang đề nghị yêu cầu gì đó. Hinh Dĩnh lại một mực từ chối, còn đầu kia điện thoại lại vẫn cố gắng tới cùng.
Rốt cuộc, Hinh Dĩnh nói: “Được rồi. Sáu giờ rưỡi. Ở chỗ cũ.”
Nghe Hinh Dĩnh nói chuyện điện thoại, mà trái tim Kính Thành liên tục căng thẳng. Anh hi vọng Hinh Dĩnh có thể có thái độ dứt khoát nói: “Không!” Sau đó ngắt điện thoại. Dù như vậy có chút tàn nhẫn, nhưng như vậy mới tốt cho tất cả mọi người. Còn giờ điều Thế Văn cần, chính là thời gian và không gian riêng.
Thế nhưng, rốt cuộc anh lại nghe thấy Hinh Dĩnh nói: “Sáu giờ rưỡi. Ở chỗ cũ.” Trong lòng Kính Thành vô cùng thất vọng. Tim cũng có chút nhói đau.
___________
Hôm nay khi tỉnh dậy, còn chưa rời giường, Hinh Dĩnh đã vừa hôn vừa nói với anh: “Hôm nay khi đi làm về, em sẽ đưa anh đi dạo quanh khu trung tâm Boston, mời anh ăn món hải sản ngon nhất ở nơi này.”
Kính Thành đã mỉm cười gật đầu nói: “Được.”
Hinh Dĩnh nói: “Ăn xong cơm, có lẽ còn có tiết mục khác nữa.”
Kính Thành hỏi: “Tiết mục gì nữa?”
Hinh Dĩnh nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ được.” Gương mặt rất ma mãnh, còn mang theo nụ cười đáng ngờ.
Kính Thành ha ha cười vang. Ôm cô hôn một trận cuồng nhiệt.
Hinh Dĩnh bị anh hôn tới mức đỏ hết cả mặt, lại còn không thở nổi.
Kính Thành rốt cuộc cũng phải ngừng lại.
Hinh Dĩnh vừa thở hổn hển, vừa tức khí nói: “Không nói trước với anh được.”
Kính Thành lại cười ha ha ôm chầm lấy cô.
Hinh Dĩnh nói: “Chúng ta hôm nay tốt nhất là không nên đến trễ đâu.”
Kính Thành nghĩ cũng phải, lúc này mới buông cô ra.
Thực ra thì, không biết có lẽ tốt hơn. Suốt một ngày, anh như một đứa trẻ, lại đoán mò, rồi chờ mong, rồi hi vọng rồi cả kích động. Dù có là lúc được thảo luận với nhà di truyền học có tiếng tăm nhất thế giới, vừa nghĩ tới tiết mục sắp tới tối nay, anh lại không kìm được mà mỉm cười.
__________
Thế nhưng, giờ thì …
Nỗi thất vọng và đố kỵ trong lòng Kính Thành không chỉ một hai từ có thể hình dung được. Anh phải tự nhắc nhở chính mình: Phải bình tĩnh.
Hinh Dĩnh buông điện thoại xuống, gương mặt đầy hối lỗi nói với Kính Thành: “Xin lỗi anh, em phải đi gặp anh ấy.”
“Dĩnh Tử, hai người giờ tốt nhất không nên gặp nhau.”
“Em biết chứ. Nhưng, có vẻ anh ấy rất không ổn.”
“Dĩnh Tử …” “Em chỉ đi thăm xem thế nào, rồi nói chuyện với anh ấy thôi. Không mất nhiều thời gian đâu.”
“Vậy để anh đi cùng em.”
“Không, anh đi không hay lắm.”
“Dĩnh Tử…” Kính Thành trong lòng vô cùng không muốn, đồng thời cũng rất lo lắng.
Hinh Dĩnh hai tay ôm lấy eo anh: “Em đi rồi sẽ về mà.”
Tác giả :
Định Tuệ