Ấm Áp Như Xưa
Chương 43: Cái ôm
Cái ôm thật chặt này, khiến khoảng cách mười năm giữa hai người họ dường như đã biến mất. Cô lại được quay về trước đây, được quay về vòng tay của anh.
***
Gió càng lúc càng thổi mạnh hơn. Nước mũi của Hinh Dĩnh cũng chảy cả ra. Hít hít mũi, ấn ấn bịt vào mũi cũng không có tác dụng. Đầu tóc cũng bị thổi bay rối tung hết cả lên. Hinh Dĩnh biết, ,lúc này mình đúng là vô cùng thảm hại.
Cô có chút đau lòng, song không bởi vì tình cảnh thảm hại lúc này. Trước đây, bộ dáng thảm hại của cô đã xuất hiện trước mặt anh nhiều rồi, đặc biệt là lúc còn nhỏ.
“Dĩnh Tử.” Kính Thành gọi cô, giọng nói đong đầy thống khổ.
Hinh Dĩnh ngước mắt lên nhìn anh, gần như xấu hổ nói: “Em không sao.” Giọng nói lại run rẩy đến mức không rõ ràng.
Kính Thành trong lòng đang gào thét: Nhưng anh đau lòng! Anh đau lòng!
Hinh Dĩnh nhìn gương mặt đầy vẻ thống khổ của Kính Thành, trong lòng thầm nói: xin lỗi, em không thể giúp anh được. Bởi đến chính em cũng không thể giúp chính mình.
Cô hi vọng, trái tim mình mạnh mẽ hơn chút nữa, đừng chờ mong nữa. Thế nhưng, cô lại không kìm nén được.
Nước mũi của cô càng lúc chảy càng nhiều. Hinh Dĩnh để cả ngón tay xuống phía dưới mũi. Thế nhưng, vẫn không cách nào ngăn được.
Đột nhiên nhớ ra, trong túi xách hình như còn có một bao giấy. Cô hoảng loạn mở túi, tìm kiếm phía bên trong.
Sờ trái sờ phải, càng cuống lại càng không tìm thấy. Cô gần như muốn khóc, trong lòng ấm ức khôn tả.
Kính Thành nhíu mày nhìn cô, trong lòng cũng chịu đựng hết mọi dày vò, song lại chẳng thể làm gì được.
Hinh Dĩnh mãi mới tìm được giấy ăn, lấy từ trong túi xách ra. Song lại vì ngón tay bị lạnh đến nỗi cứng đơ, khiến gói giấy ăn kia rơi xuống đất mất.
Kính Thành vừa muốn giúp cô nhặt lên, đã nghe thấy cô nói: “Để em.” Sau đó, nhìn thấy cô hoảng loạn ngồi xuống, nhặt gói giấy ăn kia.
Cô càng hoảng loạn hơn khi thử mở gói giấy ăn. Ngón tay cô lóng nga lóng ngóng, một lần, hai lần, ba lần.
Có điều ngón tay đã cứng như gỗ, không nghe theo sự điều khiển, ba lần cũng không thể xé được lớp giấy gói mỏng phía bên ngoài. Lại cảm thấy nước mũi sắp chảy xuống, càng khiến cô hoảng loạn vươn tay ra đè chặt xuống dưới mũi.
Lúc này, Hinh Dĩnh đã xấu hổ đến nỗi không biết phải làm thế nào. Hốc mắt cô ngứa ngáy. Cô nghĩ cô sắp khóc mất. Cố gắng chống cự lại. Đừng khóc, đừng khóc.
Cô ngước mắt nhìn Kính Thành, khó khăn nói: “Tay em bị đông cứng rồi. Không mở ra được.”
Kính Thành đau lòng đến cùng cực, giơ tay ra nói: “Để anh.”
Hinh Dĩnh đưa gói giấy ăn cho anh.
Kính Thành nhận lấy, xé miệng của lớp vỏ túi ra, lấy từ bên trong ra một tờ giấy rồi đưa cho cô.
Hinh Dĩnh nhận lấy, lau sạch nước mũi. Sau đó ngẩng đầu lên nói: “Cảm ơn anh.”
Kính Thành không nói gì, lại lấy tờ nữa đưa cho cô. Hinh Dĩnh đưa tay lên nhận lấy.
Bàn tay Kính Thành không cẩn thận chạm vào tay Dĩnh Tử. Bàn tay cô lạnh băng như sắt thép.
Trong lòng Kính Thành như bị co rút lại. Kích động nói: “Để anh giúp em làm ấm tay nhé.”
Hinh Dĩnh nhất thời ngây ra. Phải mất một lúc lâu, cuối cùng mới hiểu ra được, cô lại không dám tin, đó là những lời cô vừa mới được nghe.
Kính Thành cũng không dám tin những lời anh vừa mới nói.
Sự kiên trì của anh đâu rồi?
Kiên trì gì chứ?
Anh trong lòng thầm mắng chính mình: Trương Kính Thành, cô ấy đã lạnh đến mức như thế kia, mày còn nói kiên trì cái khỉ gì nữa, mày có còn là đàn ông không?
Hinh Dĩnh đứng im bất động, cũng không nói gì.
Kính Thành trong lòng càng thêm đau đớn khôn tả.
Quả nhiên.
Cũng đành.
Cũng tốt.
Chính vào lúc anh chuẩn bị buông tay, Hinh Dĩnh ngập ngừng xòe bàn tay ra.
Kính Thành nắm lấy, đem bàn tay của cô nắm thật chặt trong lòng bàn tay mình.
Ngón tay của anh run rẩy mãnh liệt, cả người cũng bị chấn động. Nhất định là bởi vì bàn tay lạnh cóng của cô.
Hơi ấm lập tức được truyền từ đầu ngón tay lên. Toàn thân Hinh Dĩnh vẫn thấy lạnh, nhưng trong lòng đã thấy ấm áp hơn.
Nắm đôi tay lạnh giá của cô, trong lòng Kính Thành vô cùng buồn bực, anh nhíu mày, cứ muốn nói mấy câu để an ủi cô, song lại một chữ cũng không nói ra được. Cuối cùng, anh lại nói: “Tay của em sao cứ lạnh thế này hả?”
Lời vừa nói ra, người anh cũng cứng đờ. Chuyện cũ lại mạnh mẽ tràn về. Anh không đừng được nghĩ tới mỗi lần giúp cô làm ấm tay trước đây, mỗi lần nói chuyện.
Hinh Dĩnh nhìn anh, không thể nói được. Nói gì đây?
Nói tay cô từ bé đã bị lạnh hay sao?
Nói vì gió biển quá mạnh, quá lạnh hay sao?
Hay là nói bàn tay anh sao vẫn ấm áp như thế?
Có điều, cô không tin, mình có thể nói được một câu hoàn chỉnh mà không để bật khóc.
Đều nói chuyện cũ khiến ta đau lòng. Chuyện cũ của Hinh Dĩnh càng đau lòng hơn.
Hinh Dĩnh cuối cùng nói: “Xin lỗi anh.”
“Xin lỗi gì cơ?” Kính Thành hỏi, trong lòng vẫn còn đang giận chính mình.
“Xin lỗi, vì tay em lạnh cóng thế này. Còn có bộ dáng thảm hại của em, hi vọng chúng sẽ không trở thành ấn tượng cuối cùng của anh đối với em.” Hinh Dĩnh vừa nói, vừa mỉm cười. Sau lại thêm một câu: “Nếu trước đây từng có ấn tượng tốt đẹp, vậy nhớ tới nó là được rồi.”
Kính Thành nhìn cô, không nói được lời nào, trong lòng lại hét lên: trong lòng anh, em mãi mãi là điều đẹp đẽ nhất, trợn mắt với anh cũng tốt, nước mũi chảy lòng thòng cũng tốt.
Hai người họ lại không nói gì. Hinh Dĩnh hạ tầm mắt xuống. Kính Thành lại cúi xuống nhìn cô. Thực đúng là sự im lặng mang theo thiên ngôn vạn ngữ.
Tịch dương tàn dần, sắc chạng vạng ngày một nồng hơn, gió cũng càng lạnh.
Bàn tay Kính Thành nhẹ nhàng xoa bóp bàn tay Hinh Dĩnh. Sự ấm áp của anh, từ bàn tay cô chậm rãi truyền đi khắp toàn thân.
Hai người họ cùng lặng lẽ cảm nhận đối phương.
Hinh Dĩnh ngẩng đầu nhìn Kính Thành một cái. Mái tóc đen óng của anh đang nhẹ bay lượn trong không trung. Nhìn anh, vẫn tuấn mỹ như thế, khiến cô động lòng.
Cô thấy thực phiền não vì mình lại động lòng không đúng lúc như thế này, cũng tức giận vì trong lúc cô đang trông nhếch nhác thế này mà anh vẫn có thể tuấn mỹ như vậy.
Giờ Kính Thành đang nhìn vào cô, khiến Hinh Dĩnh cảm thấy khó xử, hi vọng anh mau dời ánh mắt đi.
Thế nhưng anh lại không, cứ dùng ánh mắt ôn nhu để chăm chú nhìn vào cô.
Hinh Dĩnh đột nhiên muốn khóc. Chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn.
Kính Thành không kìm nén được tình cảm, nhè nhẹ xoa bóp bàn tay của cô một chút.
Cái xoa bóp này, lại như thiên ngôn vạn ngữ. Tình cảm nồng nàn biết bao nhiêu, tình ý có bao nhiêu, tất cả đều ở trong một cái xoa bóp tay này.
Hinh Dĩnh cuối cùng cũng không trụ được, nước mắt bắt đầu vô thanh rơi xuống.
Đã nhiều năm như vậy, những ấm ức không thể nói ra, cùng sự thương tâm và thống khổ. Lại cứ phải vào chính lúc này, sau khi cảm nhận được mối thâm tình trong cái xoa bóp tay kia. Chỉ nháy mắt đã tan vỡ.
“Dĩnh Tử…” Kính Thành gọi cô, song lại không biết nên nói gì tiếp theo. Anh có thể nói gì đây?
Nghe giọng nói bi thương của anh gọi mình, sau đó lại ngừng lại, Hinh Dĩnh vô cùng thất vọng. Thế nhưng, cô cũng không biết, bản thân cô mong chờ anh sẽ nói điều gì. Hinh Dĩnh lại tiếp tục rơi lệ.
Kính Thành thở một hơi thật dài, không kìm nén được lại xoa bóp tay cô.
Nước mắt của Hinh Dĩnh rơi càng nhanh hơn.
Kính Thành dừng động tác trong tay lại, song không dám buông tay ra.
Hinh Dĩnh càng thêm đau lòng, vẫn tiếp tục rơi nước mắt.
Kính Thành có chút không biết phải làm sao, chỉ đành lại bắt đầu xoa bóp bàn tay cho cô. Lời xin lỗi của anh, sự an ủi của anh, tình yêu của anh, tất cả, đều dồn cả trong cái xoa bóp nhẹ nhàng này.
Anh nghĩ cô sẽ không thể hiểu được.
Nhưng cô lại hiểu rõ. Cho nên nước mắt của cô mới rơi xuống không ngừng như thế.
Những năm này, Hinh Dĩnh rất ít khi khóc. Cô cho rằng, rơi nước mắt thì có tác dụng gì chứ?
Thế nhưng lúc này, cô làm sao cũng không thể kìm lại được.
Kính Thành vô cùng căng thẳng, chân tay luống cuống cả lên.
Anh hối hận, hối hận không làm gì đó sớm hơn, hối hận để cô tới tận bước này.
Trái tim như bị dao đâm vào, cuối cùng không chịu đựng được hơn nữa, anh bi thống gọi một tiếng “Dĩnh Tử”, sau đó kéo cô vào trong lòng mình.
Anh không ôm còn đỡ, Dĩnh Tử vừa được anh ôm vào càng thêm sụp đổ, cuối cùng khóc nấc lên.
Kính Thành ôm lấy cơ thể giá lạnh của cô, rung mình một cái vì lạnh. Anh càng thêm dùng sức để ôm lấy cô. Bờ môi anh động đậy, nhưng lại không nói gì cả.
Dĩnh Tử dựa vào vòng tay của Kính Thành, khóc đến nỗi toàn thân run rẩy. Nhiệt độ trên cơ thể anh cuồn cuộn bao lấy cô. Cô cảm thấy ấm áp, song khóc lại càng dữ hơn. Bởi cô yêu người đàn ông này, anh đối với cô dường như cũng có tình cảm. Thế nhưng lúc này, tất cả đã quá muộn.
Thấy Dĩnh Tử trong lòng anh đang run rẩy, thân thể Kính Thành cũng run rẩy theo. Trái tim lại đau đớn như bị xé nát.
Anh dùng bàn tay nhẹ xoa xoa sau lưng Hinh Dĩnh, mong cô có thể ấm lên được một chút. Đôi lúc, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô, những mong cô có thể ngừng khóc.
Sự ấm áp của vòm ngực và bàn tay to kia, cái ôm thật chặt này, khiến khoảng cách mười năm giữa hai người họ dường như đã biến mất. Cô lại được quay về trước đây, được quay về vòng tay của anh.
Hinh Dĩnh gắng sức để vùi mặt mình vào vòm ngực của Thành Thành, giống như con thú hoang không nơi nương tựa đang tìm kiếm sự ấm áp và che chở.
Kính Thành cúi thấp đầu nhìn cô đang trong lòng mình, từng sợi từng sợi đau đớn từ trong đáy tim men theo mạch máu đang lan rộng ra, hoàn toàn ăn mòn hết thất kinh bát mạch trong anh.
Hai người họ ôm nhau thật chặt, thậm chí có thể nghe được nhịp tim của đối phương.
Kính Thành có thể ngửi thấy mùi hương trên mái tóc Hinh Dĩnh. Vẫn là mùi hương trong trí nhớ của anh. Anh nhắm mắt lại, hít thở thật sâu.
Hinh Dĩnh cảm thấy, vòm ngực của Kính Thành còn to và rộng hơn cả trước đây, cánh tay cũng to và có lực hơn ngày trước. Trong vòng tay anh đúng là nơi thoải mái và an toàn nhất trên thế giới này.
Cô dựa vào lòng anh mà dần dần bình ổn lại. Đột nhiên ý thức được rằng, người đàn ông này, lúc nào cũng khiến cô khóc.
Hinh Dĩnh ngượng muốn chết, đỏ hết cả mặt, oán trách nói: “Lúc còn nhỏ, anh chỉ toàn bắt nạt em, anh cũng không nhớ nữa rồi.”
Nói xong, lại đem đầu mình vùi sâu vào trong lòng anh.
Kính Thành tiếp tục ôm thật chặt Hinh Dĩnh, tiếp tục xoa nhè nhẹ sau lưng cho cô. Đồng thời, cũng nghĩ về những lời cô vừa mới nói. Anh thường xuyên khiến cô khóc ư? Có không?
Rất nhiều những chuyện trước đây, anh không nghĩ đến nữa. Thế nhưng, anh lại không cách nào quên được.
Giờ cố gắng nghĩ lại, oh, nhớ ra rồi, đều nhớ ra cả rồi.
_____
Lần đầu anh làm Dĩnh Tử khóc, còn nhớ là bởi vì con bọ cánh cam. Chỉ vì muốn chọc cho cô bé vui, anh mới đi bắt một con về thả vào tay cô bé, nào ngờ lại dọa cô bé khóc oa oa ầm hết cả lên. Lúc đó, Dĩnh Tử mới 6 tuổi.
_____
Lần thứ hai, là kẹo cao su. Lúc đó, Dĩnh Tử bảy tuổi.
Ngày hôm đó, cô bé nhai kẹo cao su trước mặt Thành Thành, thi thoảng lại thổi một cái bong bóng to đùng ra, còn to hơn cả gương mặt cô bé.
Cô bé đắc ý cực kỳ thì đừng hỏi, còn xem thường hỏi Thành Thành: “Anh có biết thổi kẹo cao su không? Anh có thổi được bong bóng to như thế này không? E là có khi nhìn anh cũng chưa từng được nhìn ý nhỉ?”
Thành Thành bình tĩnh nói: “Anh chẳng thèm ăn kẹo cao su. Nuốt vào trong bụng sẽ bị dính ruột đấy.”
Dĩnh Tử vừa nghe xong, trợn tròn hết cả mắt. Mãi lâu sau, mới không cam lòng yếu ớt phản bác: “Em còn lâu mới nuốt vào trong bụng. Em sẽ rất cẩn thận.”
Qua hai hôm sau, Dĩnh Tử vừa đẩy cửa bước vào, nước mắt đã đầy mặt nói: “Anh Thành Thành, em sắp chết rồi.”
Thành Thành hồn phi phách tán, vội hỏi: “Sao thế?”
“Vừa nãy em không cẩn thận, đã nuốt phải kẹo cao su rồi.”
Oh ~ Thành Thành nặng nề thở dài một hơi, nói: “Em không chết được đâu.”
“Sẽ mà. Anh đã nói, kẹo cao su sẽ làm ruột bị dính lại mà …” Dĩnh Tử cứ như đã nhìn thấy kết cục bi thảm của mình, khóc ầm hết cả lên.
Thành Thành vội vã nói: “Lúc đó anh chỉ dọa em thôi.”
Dĩnh Tử ngây ngô nhìn cậu.
Thành Thành vội vã thề: “Thật đấy, anh thề, anh chỉ dọa em thôi, kẹo cao su không thể làm dính ruột được, em không chết đâu.”
Sự sợ hãi trên gương mặt Dĩnh Tử dần được thay bằng sự phẫn nộ …
Ngày hôm đó, kết cục của Thành Thành rất thảm.
_____
Lần thứ ba, là lúc vẽ con hổ. Lúc đó, Dĩnh Tử tám tuổi.
Hôm đó, Dĩnh Tử đắc ý đưa cho Thành Thành xem bức tranh cô bé vừa vẽ xong.
Thành Thành hỏi: “Em đây là vẽ cái gì thế?”
“Con hổ đấy.”
“Ha ha …” Thành Thành cười rõ to.
“Sao thế ạ?” Dĩnh Tử chẳng hiểu gì hỏi.
“Anh thích lắm, em tặng nó cho anh nhé.”
“Anh thích thật sao? Thật sao? Em vẽ rất giống mà, có phải không?” Bức tranh hẳn phải được vẽ rất tốt mới khiến anh Thành Thành nói thích được, Dĩnh Tử không kìm được đắc ý lắm.
“Vẽ hổ không thành lại thành vẽ chó, hóa ra là nói cái này. Ha ha ha …” Thành Thành lại lần nữa cười ầm ỹ hết cả lên.
Dĩnh Tử tức lắm, đẩy cậu rõ mạnh một cái. Kết quả cậu do không phòng bị kịp, bị cô bé đẩy ngã xuống đất, đầu còn bị đập vào cạnh bàn.
Dĩnh Tử sợ quá khóc òa lên …
_____
Đúng vậy, quen biết mấy năm đầu, anh luôn làm cho cô khóc.
Cũng là báo ứng, mấy năm sau, biến thành cô khiến cho anh khóc.
Tịch dương đỏ như máu.
Hinh Dĩnh hi vọng, Kính Thàh có thể ôm cô mãi mãi như thế này. Dù một chút cô cũng không muốn phải rời xa vòng tay của anh.
Thế nhưng, cuối cùng vẫn đành phải nói: “Em ổn rồi.”
Kính Thành không buông tay ra. Có lẽ là vì gió vẫn còn to, nên anh không nghe thấy lời này.
Hinh Dĩnh không nói gì thêm, chỉ chuyên tâm hưởng thụ sự ấm áp và yên ả này.
Có lẽ đã qua rất lâu rồi chăng? Có lẽ đã qua cả độ dài thời gian hợp lệ rồi chăng? Cô chẳng quan tâm đến nó. Ông trời, hãy để con được buông thả một lần. Bởi, sẽ chẳng còn lần sau nữa.
Đến sau cuối, không thể không nói lại rằng: “Em ổn rồi.”
Chỉ nghe thấy Kính Thành nói trên đầu cô: “Gió còn lớn lắm.” Anh giờ thực sự là không thể nào buông cô ra.
Hinh Dĩnh bèn để mặc anh.
Thời gian còn lại trên phà, hai người họ đều không nói gì cả, chỉ ôm lấy nhau thật chặt.
Gió biển vẫn to như thế, song lại chẳng thể bì với ngọn gió điên cuồng đang thổi trong trái tim hai người họ, khiến tình cảm của họ như những con sóng trên biển kia xô tới ầm ầm.
Tình yêu mà họ dành cho nhau, giống như cơn gió biển này, không thể nhìn thấy, song lại có thể cảm nhận được rất rõ ràng.
***
Gió càng lúc càng thổi mạnh hơn. Nước mũi của Hinh Dĩnh cũng chảy cả ra. Hít hít mũi, ấn ấn bịt vào mũi cũng không có tác dụng. Đầu tóc cũng bị thổi bay rối tung hết cả lên. Hinh Dĩnh biết, ,lúc này mình đúng là vô cùng thảm hại.
Cô có chút đau lòng, song không bởi vì tình cảnh thảm hại lúc này. Trước đây, bộ dáng thảm hại của cô đã xuất hiện trước mặt anh nhiều rồi, đặc biệt là lúc còn nhỏ.
“Dĩnh Tử.” Kính Thành gọi cô, giọng nói đong đầy thống khổ.
Hinh Dĩnh ngước mắt lên nhìn anh, gần như xấu hổ nói: “Em không sao.” Giọng nói lại run rẩy đến mức không rõ ràng.
Kính Thành trong lòng đang gào thét: Nhưng anh đau lòng! Anh đau lòng!
Hinh Dĩnh nhìn gương mặt đầy vẻ thống khổ của Kính Thành, trong lòng thầm nói: xin lỗi, em không thể giúp anh được. Bởi đến chính em cũng không thể giúp chính mình.
Cô hi vọng, trái tim mình mạnh mẽ hơn chút nữa, đừng chờ mong nữa. Thế nhưng, cô lại không kìm nén được.
Nước mũi của cô càng lúc chảy càng nhiều. Hinh Dĩnh để cả ngón tay xuống phía dưới mũi. Thế nhưng, vẫn không cách nào ngăn được.
Đột nhiên nhớ ra, trong túi xách hình như còn có một bao giấy. Cô hoảng loạn mở túi, tìm kiếm phía bên trong.
Sờ trái sờ phải, càng cuống lại càng không tìm thấy. Cô gần như muốn khóc, trong lòng ấm ức khôn tả.
Kính Thành nhíu mày nhìn cô, trong lòng cũng chịu đựng hết mọi dày vò, song lại chẳng thể làm gì được.
Hinh Dĩnh mãi mới tìm được giấy ăn, lấy từ trong túi xách ra. Song lại vì ngón tay bị lạnh đến nỗi cứng đơ, khiến gói giấy ăn kia rơi xuống đất mất.
Kính Thành vừa muốn giúp cô nhặt lên, đã nghe thấy cô nói: “Để em.” Sau đó, nhìn thấy cô hoảng loạn ngồi xuống, nhặt gói giấy ăn kia.
Cô càng hoảng loạn hơn khi thử mở gói giấy ăn. Ngón tay cô lóng nga lóng ngóng, một lần, hai lần, ba lần.
Có điều ngón tay đã cứng như gỗ, không nghe theo sự điều khiển, ba lần cũng không thể xé được lớp giấy gói mỏng phía bên ngoài. Lại cảm thấy nước mũi sắp chảy xuống, càng khiến cô hoảng loạn vươn tay ra đè chặt xuống dưới mũi.
Lúc này, Hinh Dĩnh đã xấu hổ đến nỗi không biết phải làm thế nào. Hốc mắt cô ngứa ngáy. Cô nghĩ cô sắp khóc mất. Cố gắng chống cự lại. Đừng khóc, đừng khóc.
Cô ngước mắt nhìn Kính Thành, khó khăn nói: “Tay em bị đông cứng rồi. Không mở ra được.”
Kính Thành đau lòng đến cùng cực, giơ tay ra nói: “Để anh.”
Hinh Dĩnh đưa gói giấy ăn cho anh.
Kính Thành nhận lấy, xé miệng của lớp vỏ túi ra, lấy từ bên trong ra một tờ giấy rồi đưa cho cô.
Hinh Dĩnh nhận lấy, lau sạch nước mũi. Sau đó ngẩng đầu lên nói: “Cảm ơn anh.”
Kính Thành không nói gì, lại lấy tờ nữa đưa cho cô. Hinh Dĩnh đưa tay lên nhận lấy.
Bàn tay Kính Thành không cẩn thận chạm vào tay Dĩnh Tử. Bàn tay cô lạnh băng như sắt thép.
Trong lòng Kính Thành như bị co rút lại. Kích động nói: “Để anh giúp em làm ấm tay nhé.”
Hinh Dĩnh nhất thời ngây ra. Phải mất một lúc lâu, cuối cùng mới hiểu ra được, cô lại không dám tin, đó là những lời cô vừa mới được nghe.
Kính Thành cũng không dám tin những lời anh vừa mới nói.
Sự kiên trì của anh đâu rồi?
Kiên trì gì chứ?
Anh trong lòng thầm mắng chính mình: Trương Kính Thành, cô ấy đã lạnh đến mức như thế kia, mày còn nói kiên trì cái khỉ gì nữa, mày có còn là đàn ông không?
Hinh Dĩnh đứng im bất động, cũng không nói gì.
Kính Thành trong lòng càng thêm đau đớn khôn tả.
Quả nhiên.
Cũng đành.
Cũng tốt.
Chính vào lúc anh chuẩn bị buông tay, Hinh Dĩnh ngập ngừng xòe bàn tay ra.
Kính Thành nắm lấy, đem bàn tay của cô nắm thật chặt trong lòng bàn tay mình.
Ngón tay của anh run rẩy mãnh liệt, cả người cũng bị chấn động. Nhất định là bởi vì bàn tay lạnh cóng của cô.
Hơi ấm lập tức được truyền từ đầu ngón tay lên. Toàn thân Hinh Dĩnh vẫn thấy lạnh, nhưng trong lòng đã thấy ấm áp hơn.
Nắm đôi tay lạnh giá của cô, trong lòng Kính Thành vô cùng buồn bực, anh nhíu mày, cứ muốn nói mấy câu để an ủi cô, song lại một chữ cũng không nói ra được. Cuối cùng, anh lại nói: “Tay của em sao cứ lạnh thế này hả?”
Lời vừa nói ra, người anh cũng cứng đờ. Chuyện cũ lại mạnh mẽ tràn về. Anh không đừng được nghĩ tới mỗi lần giúp cô làm ấm tay trước đây, mỗi lần nói chuyện.
Hinh Dĩnh nhìn anh, không thể nói được. Nói gì đây?
Nói tay cô từ bé đã bị lạnh hay sao?
Nói vì gió biển quá mạnh, quá lạnh hay sao?
Hay là nói bàn tay anh sao vẫn ấm áp như thế?
Có điều, cô không tin, mình có thể nói được một câu hoàn chỉnh mà không để bật khóc.
Đều nói chuyện cũ khiến ta đau lòng. Chuyện cũ của Hinh Dĩnh càng đau lòng hơn.
Hinh Dĩnh cuối cùng nói: “Xin lỗi anh.”
“Xin lỗi gì cơ?” Kính Thành hỏi, trong lòng vẫn còn đang giận chính mình.
“Xin lỗi, vì tay em lạnh cóng thế này. Còn có bộ dáng thảm hại của em, hi vọng chúng sẽ không trở thành ấn tượng cuối cùng của anh đối với em.” Hinh Dĩnh vừa nói, vừa mỉm cười. Sau lại thêm một câu: “Nếu trước đây từng có ấn tượng tốt đẹp, vậy nhớ tới nó là được rồi.”
Kính Thành nhìn cô, không nói được lời nào, trong lòng lại hét lên: trong lòng anh, em mãi mãi là điều đẹp đẽ nhất, trợn mắt với anh cũng tốt, nước mũi chảy lòng thòng cũng tốt.
Hai người họ lại không nói gì. Hinh Dĩnh hạ tầm mắt xuống. Kính Thành lại cúi xuống nhìn cô. Thực đúng là sự im lặng mang theo thiên ngôn vạn ngữ.
Tịch dương tàn dần, sắc chạng vạng ngày một nồng hơn, gió cũng càng lạnh.
Bàn tay Kính Thành nhẹ nhàng xoa bóp bàn tay Hinh Dĩnh. Sự ấm áp của anh, từ bàn tay cô chậm rãi truyền đi khắp toàn thân.
Hai người họ cùng lặng lẽ cảm nhận đối phương.
Hinh Dĩnh ngẩng đầu nhìn Kính Thành một cái. Mái tóc đen óng của anh đang nhẹ bay lượn trong không trung. Nhìn anh, vẫn tuấn mỹ như thế, khiến cô động lòng.
Cô thấy thực phiền não vì mình lại động lòng không đúng lúc như thế này, cũng tức giận vì trong lúc cô đang trông nhếch nhác thế này mà anh vẫn có thể tuấn mỹ như vậy.
Giờ Kính Thành đang nhìn vào cô, khiến Hinh Dĩnh cảm thấy khó xử, hi vọng anh mau dời ánh mắt đi.
Thế nhưng anh lại không, cứ dùng ánh mắt ôn nhu để chăm chú nhìn vào cô.
Hinh Dĩnh đột nhiên muốn khóc. Chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn.
Kính Thành không kìm nén được tình cảm, nhè nhẹ xoa bóp bàn tay của cô một chút.
Cái xoa bóp này, lại như thiên ngôn vạn ngữ. Tình cảm nồng nàn biết bao nhiêu, tình ý có bao nhiêu, tất cả đều ở trong một cái xoa bóp tay này.
Hinh Dĩnh cuối cùng cũng không trụ được, nước mắt bắt đầu vô thanh rơi xuống.
Đã nhiều năm như vậy, những ấm ức không thể nói ra, cùng sự thương tâm và thống khổ. Lại cứ phải vào chính lúc này, sau khi cảm nhận được mối thâm tình trong cái xoa bóp tay kia. Chỉ nháy mắt đã tan vỡ.
“Dĩnh Tử…” Kính Thành gọi cô, song lại không biết nên nói gì tiếp theo. Anh có thể nói gì đây?
Nghe giọng nói bi thương của anh gọi mình, sau đó lại ngừng lại, Hinh Dĩnh vô cùng thất vọng. Thế nhưng, cô cũng không biết, bản thân cô mong chờ anh sẽ nói điều gì. Hinh Dĩnh lại tiếp tục rơi lệ.
Kính Thành thở một hơi thật dài, không kìm nén được lại xoa bóp tay cô.
Nước mắt của Hinh Dĩnh rơi càng nhanh hơn.
Kính Thành dừng động tác trong tay lại, song không dám buông tay ra.
Hinh Dĩnh càng thêm đau lòng, vẫn tiếp tục rơi nước mắt.
Kính Thành có chút không biết phải làm sao, chỉ đành lại bắt đầu xoa bóp bàn tay cho cô. Lời xin lỗi của anh, sự an ủi của anh, tình yêu của anh, tất cả, đều dồn cả trong cái xoa bóp nhẹ nhàng này.
Anh nghĩ cô sẽ không thể hiểu được.
Nhưng cô lại hiểu rõ. Cho nên nước mắt của cô mới rơi xuống không ngừng như thế.
Những năm này, Hinh Dĩnh rất ít khi khóc. Cô cho rằng, rơi nước mắt thì có tác dụng gì chứ?
Thế nhưng lúc này, cô làm sao cũng không thể kìm lại được.
Kính Thành vô cùng căng thẳng, chân tay luống cuống cả lên.
Anh hối hận, hối hận không làm gì đó sớm hơn, hối hận để cô tới tận bước này.
Trái tim như bị dao đâm vào, cuối cùng không chịu đựng được hơn nữa, anh bi thống gọi một tiếng “Dĩnh Tử”, sau đó kéo cô vào trong lòng mình.
Anh không ôm còn đỡ, Dĩnh Tử vừa được anh ôm vào càng thêm sụp đổ, cuối cùng khóc nấc lên.
Kính Thành ôm lấy cơ thể giá lạnh của cô, rung mình một cái vì lạnh. Anh càng thêm dùng sức để ôm lấy cô. Bờ môi anh động đậy, nhưng lại không nói gì cả.
Dĩnh Tử dựa vào vòng tay của Kính Thành, khóc đến nỗi toàn thân run rẩy. Nhiệt độ trên cơ thể anh cuồn cuộn bao lấy cô. Cô cảm thấy ấm áp, song khóc lại càng dữ hơn. Bởi cô yêu người đàn ông này, anh đối với cô dường như cũng có tình cảm. Thế nhưng lúc này, tất cả đã quá muộn.
Thấy Dĩnh Tử trong lòng anh đang run rẩy, thân thể Kính Thành cũng run rẩy theo. Trái tim lại đau đớn như bị xé nát.
Anh dùng bàn tay nhẹ xoa xoa sau lưng Hinh Dĩnh, mong cô có thể ấm lên được một chút. Đôi lúc, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô, những mong cô có thể ngừng khóc.
Sự ấm áp của vòm ngực và bàn tay to kia, cái ôm thật chặt này, khiến khoảng cách mười năm giữa hai người họ dường như đã biến mất. Cô lại được quay về trước đây, được quay về vòng tay của anh.
Hinh Dĩnh gắng sức để vùi mặt mình vào vòm ngực của Thành Thành, giống như con thú hoang không nơi nương tựa đang tìm kiếm sự ấm áp và che chở.
Kính Thành cúi thấp đầu nhìn cô đang trong lòng mình, từng sợi từng sợi đau đớn từ trong đáy tim men theo mạch máu đang lan rộng ra, hoàn toàn ăn mòn hết thất kinh bát mạch trong anh.
Hai người họ ôm nhau thật chặt, thậm chí có thể nghe được nhịp tim của đối phương.
Kính Thành có thể ngửi thấy mùi hương trên mái tóc Hinh Dĩnh. Vẫn là mùi hương trong trí nhớ của anh. Anh nhắm mắt lại, hít thở thật sâu.
Hinh Dĩnh cảm thấy, vòm ngực của Kính Thành còn to và rộng hơn cả trước đây, cánh tay cũng to và có lực hơn ngày trước. Trong vòng tay anh đúng là nơi thoải mái và an toàn nhất trên thế giới này.
Cô dựa vào lòng anh mà dần dần bình ổn lại. Đột nhiên ý thức được rằng, người đàn ông này, lúc nào cũng khiến cô khóc.
Hinh Dĩnh ngượng muốn chết, đỏ hết cả mặt, oán trách nói: “Lúc còn nhỏ, anh chỉ toàn bắt nạt em, anh cũng không nhớ nữa rồi.”
Nói xong, lại đem đầu mình vùi sâu vào trong lòng anh.
Kính Thành tiếp tục ôm thật chặt Hinh Dĩnh, tiếp tục xoa nhè nhẹ sau lưng cho cô. Đồng thời, cũng nghĩ về những lời cô vừa mới nói. Anh thường xuyên khiến cô khóc ư? Có không?
Rất nhiều những chuyện trước đây, anh không nghĩ đến nữa. Thế nhưng, anh lại không cách nào quên được.
Giờ cố gắng nghĩ lại, oh, nhớ ra rồi, đều nhớ ra cả rồi.
_____
Lần đầu anh làm Dĩnh Tử khóc, còn nhớ là bởi vì con bọ cánh cam. Chỉ vì muốn chọc cho cô bé vui, anh mới đi bắt một con về thả vào tay cô bé, nào ngờ lại dọa cô bé khóc oa oa ầm hết cả lên. Lúc đó, Dĩnh Tử mới 6 tuổi.
_____
Lần thứ hai, là kẹo cao su. Lúc đó, Dĩnh Tử bảy tuổi.
Ngày hôm đó, cô bé nhai kẹo cao su trước mặt Thành Thành, thi thoảng lại thổi một cái bong bóng to đùng ra, còn to hơn cả gương mặt cô bé.
Cô bé đắc ý cực kỳ thì đừng hỏi, còn xem thường hỏi Thành Thành: “Anh có biết thổi kẹo cao su không? Anh có thổi được bong bóng to như thế này không? E là có khi nhìn anh cũng chưa từng được nhìn ý nhỉ?”
Thành Thành bình tĩnh nói: “Anh chẳng thèm ăn kẹo cao su. Nuốt vào trong bụng sẽ bị dính ruột đấy.”
Dĩnh Tử vừa nghe xong, trợn tròn hết cả mắt. Mãi lâu sau, mới không cam lòng yếu ớt phản bác: “Em còn lâu mới nuốt vào trong bụng. Em sẽ rất cẩn thận.”
Qua hai hôm sau, Dĩnh Tử vừa đẩy cửa bước vào, nước mắt đã đầy mặt nói: “Anh Thành Thành, em sắp chết rồi.”
Thành Thành hồn phi phách tán, vội hỏi: “Sao thế?”
“Vừa nãy em không cẩn thận, đã nuốt phải kẹo cao su rồi.”
Oh ~ Thành Thành nặng nề thở dài một hơi, nói: “Em không chết được đâu.”
“Sẽ mà. Anh đã nói, kẹo cao su sẽ làm ruột bị dính lại mà …” Dĩnh Tử cứ như đã nhìn thấy kết cục bi thảm của mình, khóc ầm hết cả lên.
Thành Thành vội vã nói: “Lúc đó anh chỉ dọa em thôi.”
Dĩnh Tử ngây ngô nhìn cậu.
Thành Thành vội vã thề: “Thật đấy, anh thề, anh chỉ dọa em thôi, kẹo cao su không thể làm dính ruột được, em không chết đâu.”
Sự sợ hãi trên gương mặt Dĩnh Tử dần được thay bằng sự phẫn nộ …
Ngày hôm đó, kết cục của Thành Thành rất thảm.
_____
Lần thứ ba, là lúc vẽ con hổ. Lúc đó, Dĩnh Tử tám tuổi.
Hôm đó, Dĩnh Tử đắc ý đưa cho Thành Thành xem bức tranh cô bé vừa vẽ xong.
Thành Thành hỏi: “Em đây là vẽ cái gì thế?”
“Con hổ đấy.”
“Ha ha …” Thành Thành cười rõ to.
“Sao thế ạ?” Dĩnh Tử chẳng hiểu gì hỏi.
“Anh thích lắm, em tặng nó cho anh nhé.”
“Anh thích thật sao? Thật sao? Em vẽ rất giống mà, có phải không?” Bức tranh hẳn phải được vẽ rất tốt mới khiến anh Thành Thành nói thích được, Dĩnh Tử không kìm được đắc ý lắm.
“Vẽ hổ không thành lại thành vẽ chó, hóa ra là nói cái này. Ha ha ha …” Thành Thành lại lần nữa cười ầm ỹ hết cả lên.
Dĩnh Tử tức lắm, đẩy cậu rõ mạnh một cái. Kết quả cậu do không phòng bị kịp, bị cô bé đẩy ngã xuống đất, đầu còn bị đập vào cạnh bàn.
Dĩnh Tử sợ quá khóc òa lên …
_____
Đúng vậy, quen biết mấy năm đầu, anh luôn làm cho cô khóc.
Cũng là báo ứng, mấy năm sau, biến thành cô khiến cho anh khóc.
Tịch dương đỏ như máu.
Hinh Dĩnh hi vọng, Kính Thàh có thể ôm cô mãi mãi như thế này. Dù một chút cô cũng không muốn phải rời xa vòng tay của anh.
Thế nhưng, cuối cùng vẫn đành phải nói: “Em ổn rồi.”
Kính Thành không buông tay ra. Có lẽ là vì gió vẫn còn to, nên anh không nghe thấy lời này.
Hinh Dĩnh không nói gì thêm, chỉ chuyên tâm hưởng thụ sự ấm áp và yên ả này.
Có lẽ đã qua rất lâu rồi chăng? Có lẽ đã qua cả độ dài thời gian hợp lệ rồi chăng? Cô chẳng quan tâm đến nó. Ông trời, hãy để con được buông thả một lần. Bởi, sẽ chẳng còn lần sau nữa.
Đến sau cuối, không thể không nói lại rằng: “Em ổn rồi.”
Chỉ nghe thấy Kính Thành nói trên đầu cô: “Gió còn lớn lắm.” Anh giờ thực sự là không thể nào buông cô ra.
Hinh Dĩnh bèn để mặc anh.
Thời gian còn lại trên phà, hai người họ đều không nói gì cả, chỉ ôm lấy nhau thật chặt.
Gió biển vẫn to như thế, song lại chẳng thể bì với ngọn gió điên cuồng đang thổi trong trái tim hai người họ, khiến tình cảm của họ như những con sóng trên biển kia xô tới ầm ầm.
Tình yêu mà họ dành cho nhau, giống như cơn gió biển này, không thể nhìn thấy, song lại có thể cảm nhận được rất rõ ràng.
Tác giả :
Định Tuệ