[AllTake] Comeback
Chương 13
Author: ThatNghiep
"À, bọn tao đang ở khu nhà hoang gần đền thờ Musashi... Đang làm gì hả? À... Đang nói chuyện quan trọng... Không! Quan trọng gì, mày đến đi... Ừ, cứ đến đi."
Draken tắt điện thoại, Mikey ngồi giữa căn xưởng bỏ hoang lập tức hỏi:
"Ai vậy?"
"Takemichi. Cậu ấy muốn đến nói chút chuyện."
Mikey vừa nghe tên "Takemichi" liền mỉm cười, nếu như đây là một khung truyện, hẳn khung cảnh đằng sau Mikey đã nở rất nhiều hoa. Draken thầm nghĩ thằng ngốc này còn chẳng thèm che giấu sự vui mừng trước hai người Pachin và Peyan nữa.
Takemichi đến, áo thun mỏng màu trắng hơi ướt mồ hôi cùng mái tóc vàng rũ xuống, trên tay mang theo một túi xách đầy ắp Taiyaki. Hai mắt Mikey sáng rực, Takemichi cười:
"Hôm nay mẹ tao đi làm mua về một đống Taiyaki, tao ăn một mình không hết."
Đưa cho Mikey hẳn ba cái, những người còn lại một cái, Takemichi nhìn xung quanh nhà kho bỏ hoang này, tìm kiếm góc độ xảy ra chuyện, tính toán lát nữa cậu nên đứng ở vị trí nào mới thích hợp ra tay.
Nếu đúng theo ký ức, chắc có lẽ khoảng mười phút nữa Osanai và đám Moebius sẽ tới thôi. Takemichi ngồi xuống cạnh Mikey, thấy hắn thoáng cái đã ăn tới cái thứ hai, Takemichi buồn cười, chống cằm hỏi:
"Ngon không?"
"Ngon."
Takemichi đối mắt với Pachin, người đang đăm đăm nhìn cậu từ nãy đến giờ, cậu nghiêng đầu:
"Sao vậy?"
"Mày đến đây làm gì? Bây giờ bọn tao đang nói chuyện giao chiến với Moebius."
Mikey đang ăn vui vẻ lập tức nhíu mày, Takemichi gật đầu bảo:
"Ừ, tao đến đưa đồ ăn thôi, nếu bọn mày bận thì tao đi về trước..."
Mikey lập tức nắm tay Takemichi giữ lại ngồi cạnh mình, trừng mắt một cái làm Pachin cũng giật mình, hắn hậm hực vừa cắn cái Taiyaki thứ ba vừa nói:
"Không đi đâu hết."
Takemichi ngó Draken, Draken vừa cắn Taiyaki vừa gật đầu, Takemichi đành hướng Pachin nói:
"Tụi mày cứ nói đi, xem tao như người vô hình là được rồi."
Pachin đã chẳng còn quan tâm chuyện Kiyomasa, đối phương hôm trước ở trước Touman còn ủng hộ mình, cứ gây hấn với người ta thật chẳng ra gì. Pachin đành tiếp tục nói kế hoạch tấn công của mình.
Vừa nghe kế hoạch của bọn họ, Takemichi vừa cầm một cái Taiyaki ăn. Ngọt thật, ăn một cái còn được, ăn hẳn ba cái như Mikey thì thật là...
Mà sao người này chưa thả tay mình nhỉ?
Takemichi thắc mắc nhưng ngại Pachin đang nói chuyện nghiêm túc, cậu đành im lặng để tay cho người ta nắm.
"Xin lỗi vì đã xen vào chuyện nội bộ. Nhưng mà đừng có liên mồm gọi cái tên Moebius, lũ trẻ ranh."
Pachin giật mình quay đầu:
"Osanai!!!"
Takemichi cứ nhìn mọi chuyện như thể đang xem lại bộ phim cũ đã thuộc tình tiết. Cậu thậm chí còn chẳng ngạc nhiên gì khi thấy hàng chục tên Moebius bao quanh bọn họ.
Nếu đúng như quá khứ, sau khi phản đối Touman đánh Moebius, cậu bị Pachin đánh một trận nhừ tử, Draken cản lại. Rồi cậu tiếp tục cái số làm bao cát tập đánh khi tiếp tục bị Osanai đấm bất ngờ cho vài phát vì lý do "tao cực ghét ánh mắt đó".
Cậu có thể là vua lỳ đòn, nhưng cậu cũng biết đau mà!
Takemichi chẳng thích bị đánh chút nào, nếu đã biết trước tương lai, cậu thà cứ núp ở sau lưng người nào đó mạnh hơn để người đó bảo vệ là được.
Cậu ghé sát tai Mikey khẽ nói:
"Tao không biết đánh nhau. Mày bảo vệ tao được không?"
Mikey khựng người, nhẹ giọng "ừ" một tiếng rồi đứng chắn trước mặt Takemichi.
Có Mikey vô địch bảo vệ, Takemichi thầm nghĩ cậu muốn bị thương cũng khó.
Bên kia Osanai và Pachin đã đánh nhau, nhìn vào liền thấy Pachin đang thất thế. Trái tim Takemichi đập thình thịch, nghĩ đến chuyện tiếp theo, cậu lo lắng đến mức hai tay ướt đẫm mồ hôi. Peyan bỗng nói với Takemichi:
"Pachin có học võ đạo, một mình Pachin có thể hạ được cả nhóm... Nên Pachin tuyệt đối sẽ không thua Osanai đâu. Mày cứ xem đi."
Takemichi gật đầu: "Ừ, tao biết. Đội trưởng nào của Touman cũng mạnh mà."
Nói vậy nhưng Takemichi biết trước kết quả. Osanai đấm Pachin gãy mũi, máu chảy đầy mặt. Peyan muốn lao ra, Takemichi đã giơ tay ngăn lại:
"Đây là trận chiến của Pa. Nếu mày đã tin tưởng Pachin thì cứ đứng quan sát đã. Touman nhất định sẽ thắng thôi."
Peyan ngỡ ngàng, thế mà lại nghe lời Takemichi, nghiến chặt răng lùi lại về sau. Mikey quay đầu hỏi:
"Sao mày tin tưởng như vậy?"
Takemichi chợt cười:
"Vì Touman còn mày đằng sau mà, Mikey."
Trái tim Mikey hững một nhịp, Takemichi thấy Pachin sắp bất tỉnh, cậu nhẹ đẩy lưng Mikey.
"Mày ra đi, Pachin để tao với Peyan lo."
Khi Pachin sắp gục, Mikey bước ra đỡ và dìu về sau. Peyan lo lắng đỡ lấy Pachin. Sau khi kêu Peyan phòng thủ tránh cho có tên Moebius nào đánh lén, Takemichi lục lọi khắp người Pachin, nhanh chóng đổi lấy con dao giấu sau thắt lưng của Pachin thành con dao của mình.
"... Từ ngày hôm nay Moebius dưới trướng của bang Tokyo Manji!!!!"
Phía bên kia Draken vừa hạ gục Osanai đánh lén bằng chai thuỷ tinh vỡ, tiếng còi cảnh sát vang lên xa xa. Thấy Pachin mở mắt, Takemichi liền hỏi:
"Mày ổn không?"
Hai mắt Pachin đỏ lên, hắn chậm chạp đứng dậy, lẩm bẩm: "Tao sẽ giết thằng khốn đó. Tao nhất định phải giết Osanai... Touman nhờ mày, Takemichi."
Tiếng còi cảnh sát vang lên càng lúc càng gần. Mikey đang đút tay túi quần, mỉm cười với thắng lợi của hắn và Draken, quay đầu cười đến vui vẻ:
"Chạy thôi Takemich-"
Con ngươi của Mikey chợt co rút.
Trước khi mọi người kịp nhận ra, Pachin đã rút dao lao đến Osanai.
Phập!
Màu máu đỏ tươi đến chói mắt. Osanai là người bị đâm lại chỉ cảm giác nhói đau không đáng kể. Draken nhìn bàn tay chen giữa bị đâm xuyên qua vội đẩy mạnh Pachin lui ra sau. Pachin ngỡ ngàng nhìn thiếu niên tóc vàng đang kiềm nén cơn đau mà cắn mạnh môi đến chảy máu.
Takemichi đã đưa tay chặn giữa cú đâm của Pachin với Osanai.
Draken gầm lên: "Mày làm gì vậy hả Pa??!!!"
Takemichi nghiến răng rút con dao khỏi người Osanai và bàn tay mình. Máu từ con dao bắn lên chiếc áo trắng, Takemichi siết chặt cổ tay cố chịu cơn đau. Pa lắp bắp:
"Takemichi, m-mày..."
Cơn đau khiến Takemichi giận đến đỉnh điểm, cậu trừng mắt với Pachin:
"Mày giết Osanai rồi sao? Bạn của mày sẽ vui? Cô bạn gái kia sẽ vui? Mày giết người thì tổn thương của những người bị hại sẽ biến mất? Người giúp đỡ bọn họ thì đi tù trong khi người hại họ lại được hưởng đặc quyền của nạn nhân?"
Pachin ngây người: "Tao..."
Takemichi hận rèn sắt không thành thép. Mẹ kiếp cứ đâm rồi chém, cái đạo lý trả thù ngu ngốc này!
"Rồi mày sẽ rời bỏ Mikey? Rời bỏ Touman? Nói tao nghe đi Pachin!!! Mày thật sự muốn như vậy??!!!"
Hai mắt Pachin đỏ hoe:
"Không... tao muốn ở bên Touman mãi mãi. Tao... Tao..."
Tiếng cảnh sát đã đến gần công xưởng bỏ hoang, phía cồng vào còn nghe được tiếng mấy tên Moebius bị cảnh sát bắt giữ.
Hai tay run lên, Pachin chảy nước mắt:
"Bọn mày chạy đi... Tao sẽ tự thú... Tao xin lỗi..."
Mikey chạy đến đỡ tay bị thương của Takemichi, Takemichi gồng người chịu đau, bình tĩnh nói:
"Mày, Draken và Peyan chạy đi. Tao với Pachin sẽ giải quyết chuyện này."
Hai tay Mikey run lên, chẳng nghe được Takemichi nói gì, trong mắt chỉ thấy màu đỏ của máu dính đầy trên chiếc áo trắng.
Thấy ba người kia vẫn chần chừ, Takemichi nổi giận quát:
"Draken!!! Mang Mikey với Peyan chạy đi!"
Hai mắt Mikey hoàn toàn mất tiêu cự, Draken vác Mikey rồi tóm cổ Peyan bỏ chạy. Mikey gào lên "Bỏ tao ra" nhưng Draken hoàn toàn không nghe theo. Lồng ngực Draken thắt lại, hoá ra là như vậy, hoá ra ý của cậu ta nói khi đó là vậy.
...
Đền thờ Musashi.
"Mày trở về đi. Mày là phó tổng trưởng Touman mà. Mikey cần mày bên cạnh, Draken."
Draken im lặng, chuyện Takemichi nói lúc nãy Draken vẫn chưa suy nghĩ kịp. Takemichi quay lưng rời đi được ba bước bỗng dừng lại nói:
"Mày là trái tim của Mikey, hãy dẫn dắt cậu ấy theo con đường tốt đẹp. Nếu có chuyện gì, dù trái ý Mikey, mày hãy cứ hành động theo trái tim mình và bảo vệ Mikey nhé? Tao biết mày rất quý Mikey mà đúng không?"
"Mày..."
Gió đêm thổi lạnh cả người. Draken thấy bóng lưng của người kia đặc biệt cô độc, hắn muốn nói gì đó nhưng đầu óc trống rỗng, không biết nên nói gì mới phải.
Đút hai tay vào túi quần, như thể đọc được tâm trí của Draken, thiếu niên tóc vàng kia quay đầu cười nhẹ:
"Đừng hỏi tại sao, tao chỉ quan sát thôi... Mày thật sự là người bạn tốt đó, Draken."
*** Chú thích: