[AllTake] Comeback
Chương 109
Author: ThatNghiep
Donate at Momo 0909340378
Takemichi chớp mắt, vội kéo áo xuống dưới vừa suy nghĩ. Cậu từng lén xin Emma hộp thư trao đổi giữa Izana gửi cho Shinichirou, đọc hết tất cả, điều được nhắc đi nhắc lại trong thư Izana nhiều nhất là cơn đau đầu không dứt đang hành hạ hắn.
Izana đã đưa tay nắm chặt lấy tóc hắn, những sợi tóc trắng len lỏi nổi bật trên làn da tối màu, bàn tay nổi đầy gân vì gồng người, hắn gằn giọng khổ sở:
"Chết tiệt..."
Izana dựa trán lên ngực người bên dưới, đầu mày hắn nhíu chặt. Hai bên tai ù đi chẳng thể nghe rõ, đỉnh đầu như có ai đánh mạnh vào đau âm ỉ không ngừng, cả hình ảnh kí ức năm xưa cứ ám ảnh đeo đuổi hành hạ mỗi ngày, mọi thứ khiến hắn muốn phát điên lên.
Tự nhiên rơi vào tình huống bất ngờ, Takemichi nuốt nước bọt, cậu cũng chẳng biết phải làm sao. Izana mãi gục đầu lên ngực cậu một hồi lâu mà không ngồi dậy, từng tiếng hít thở nặng nề khiến Takemichi lo lắng.
Cậu biết cảm giác đau đầu kinh khủng như thế nào, vì bản thân cậu đôi lúc cũng bị hành hạ, là cơn đau khó chịu đến khó thở. Izana vẫn thường xuyên bị thế này, Takemichi bối rối hỏi nhỏ:
"Izana... Mày ổn không?"
Izana gồng người cố chịu cơn đau qua đi, nghiến răng nói từng chữ:
"Đừng... quan tâm tao..."
Nhớ cái đêm sinh nhật đó, không hiểu sao Takemichi bỗng đau lòng, ngập ngừng đưa tay vuốt nhẹ tóc người phía trên, nhẹ nói:
"Không sao... Không đau nữa..."
Izana khựng người, những ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua những sợi tóc làm cơn đau đầu bớt đau hơn hẳn. Hắn bỗng nhớ cái xoa đầu ấm áp của mẹ... cái xoa đầu dịu dàng của Shinchirou... Chẳng hiểu sao hốc mắt lại nóng bừng, lồng ngực ngày càng đau đớn đến khó thở, Izana nhắm chặt mắt cố gạt đi hình ảnh trong ký ức.
"... Đều là giả dối... Không một ai thương tao cả..."
"Izana, từ giờ con chỉ có một mình thôi... Nên hãy sống thật mạnh mẽ nhé..."
"Em là Izana đúng không? Anh là anh trai của em..."
Nghe giọng nói run rẩy kia, Takemichi ngập ngừng:
"Còn Kakuchou mà... Cậu ấy, cậu ấy rất quý mày... Anh Shinchirou cũng vậy, anh ấy thương mày nhiều lắm..."
Izana bật cười một tiếng chế giễu. Có lẽ là do cơn đau đầu lắm hắn không thể suy nghĩ được nữa, có lẽ là do hắn đã quá tuyệt vọng trong bóng tối mà tưởng như nhìn thấy ánh sáng vào ngày sinh nhật, có lẽ là do... hắn đang mơ ước một điều viễn vông nào đó...
"Này... Mày từng nói anh Shinchirou viết thư rằng tao là em trai của anh ấy... Cho nên mày mới tìm đến tao?"
Tự nhiên nhắc chuyện cũ, chẳng biết liên quan gì nhưng Takemichi khẽ ừm một tiếng.
"Anh ấy nói anh ấy có ba người em là Izana, Manjirou và Emma... Anh ấy rất thươn-"
Gạt mạnh bàn tay đang vuốt tóc hắn, Izana bỗng đè hai tay lên giường đối mặt với người bên dưới, giống như quyết tâm xé toạc ra vết thương mà hắn luôn cố giấu đi, chậm chạp nói:
"Tao không chung huyết thống với Shinichirou... Tao... không có huyết thống với ai cả..."
Takemichi khựng người. Izana nhìn thẳng vào mắt cậu, dù đang cười nhưng đôi mắt hắn tràn ngập tuyệt vọng:
"Mày vì Shinichirou mà tiếp cận tao... Vậy bây giờ thì sao?"
Nghe lời thú nhận nghẹn ắng kia, trái tim Takemichi như ngừng đập. Bản thân cậu chưa từng nói rằng cậu biết Izana không chung huyết thống với Shinichirou, tại sao Izana lại nói ra bí mật đau khổ nhất của hắn với cậu?
Tại sao... lại nói ra bí mật mà lúc trước đến tận khi sắp chết mới nói ra? Ngay cả Kakuchou nhiều năm bên cạnh cũng chưa từng biết...
Đôi mắt xanh kia ngỡ ngàng nhìn hắn, Izana thấy chính bản thân mình trong đôi mắt trong vắt đó. Là một gương mặt khổ sở tuyệt vọng, là một khuôn mặt không chút tương đồng với người mà hắn tưởng chung huyết thống là Shinichirou hay mẹ của hắn.
Không giống ai cả...
"Mày không phải con tao."
Đầu mày chau lại, đôi mắt tím nhạt của Izana đã ngập nước. Trước mắt dần mờ nhoè, hắn cười chế nhạo:
"Mày... từng nói tao trân trọng bản thân? Tao không làm được. Mày từng nói... không cần cùng huyết thống vẫn có thể yêu thương trân trọng lẫn nhau? Mày từng nói... rồi trên đời này sẽ có một người yêu thương tao...?"
Takemichi nghiêng đầu sang chỗ khác, cố gắng không để bản thân nhìn thấy đôi mắt tím nhạt tuyệt vọng kia khi hốc mắt cậu đã nóng bừng. Bàn tay đè trên giường của Izana run lên làm Takemichi vô thức ngừng thở, nước mắt đối phương từng giọt, từng giọt ấm nóng rơi xuống má cậu.
Takemichi cứng đờ quay đầu nhìn thẳng trở lại, trái tim của cậu cũng run lên.
Izana đang khóc...
"Hiểu chưa? Mày chẳng có máu mủ gì với tao."
Câu nói lạnh lùng kia cứ vang vọng trong đầu hắn, giống như gai nhọn đâm sâu vào trái tim, dù cho đã nhiều năm trôi qua thì cái cảm giác đau khổ đến tuyệt vọng vẫn cứ vẹn nguyên như lần đầu nghe thấy.
Nước mắt trong suốt tràn ra bờ mi trắng dày như tuyết, cứ thế rơi xuống không ngừng, Izana nghẹn ngào từng câu:
"... Làm sao... Tao có thể được yêu thương... Làm gì có chuyện đó được nhỉ...?"
"... Này Mikey... Tao có thể được cứu rỗi sao?... Làm gì... có chuyện đó được nhỉ...?"
Chẳng biết là trùng hợp... mà lời Izana bây giờ giống như lời cuối cùng hắn từng nói.
Hình ảnh đối phương bật khóc nằm trên tuyết trắng giữa vũng máu đỏ đến chói mắt cứ hiện lên không ngừng, cổ họng Takemichi dần nghẹn ắng, lồng ngực càng thêm nặng nề.
Nếu Takemichi chưa từng quay ngược thời gian, có lẽ cậu đã xem những lời của Izana bây giờ chỉ là một tâm sự thoảng qua, là lời nói của một người qua đường mà cậu chẳng hề quan tâm.
Nếu Takemichi không biết gì cả, cậu sẽ chỉ xem lời thú nhận không cùng huyết thống kia chỉ là xúc động nhất thời của Izana... chứ không phải là một bí mật mà hắn cố giấu một mình đến tận lúc chết.
Thế nhưng bây giờ Takemichi như trở về khoảng khắc đó, thấy Izana chết đi trong khổ sở tuyệt vọng, thấy Kakuchou bật khóc cố nắm lấy tay người thân cận duy nhất còn lại trong cuộc đời này.
Không cùng huyết thống, nhưng lại là người thân...
"Người đó nói vương quốc đó sẽ là nơi nhận những người không nơi nương tựa như tao làm thần dân... và cho tất cả một nơi để trở về!"
Người muốn xây dựng một nơi cho mọi người trở về, thật ra mới là người ước mơ bản thân có một nơi để trở về nhất.
Takemichi bật khóc.
Giá mà cậu chưa bao giờ thấy những giọt nước mắt đó, cậu đã không đau lòng đến mức này...
Giá mà cậu chưa bao giờ nghe những lời tuyệt vọng đó, cậu đã không quan tâm người này đến vậy...
Thấy dòng nước mắt trong suốt rơi lã chã từ khoé mắt người bên dưới, đôi mắt xanh tràn ngập đau lòng nhìn hắn, Izana ngẩn người. Đối phương đã giơ tay chạm lên mái tóc trắng của hắn, nhẹ nhàng kéo đầu hắn xuống dưới ôm chầm lấy, nghẹn ngào nói:
"Không đâu... Sẽ có... Nhất định sẽ có người yêu thương anh thôi, Izana..."
Sẽ có một ai đó yêu thương người này... Là Mikey, là Emma, hay Kakuchou...
Sẽ có một cách nào đó cứu được người này thôi... đúng không?
Takemichi tự hỏi, mái tóc trắng của đối phương như chồng lên hình ảnh của Mikey ở tương lai khiến trái tim cậu như bị bóp nghẹn.
Thế nhưng... Cậu biết rõ, đây là Izana. Cậu biết rõ, đây là ý muốn của bản thân mới xuất hiện vào giây phút này.
Cậu muốn cứu người này.
Không chỉ là mạng sống, mà còn cả linh hồn của người này nữa...
Chìm trong cái ôm ấm áp dịu dàng quá đỗi của người bên dưới, Izana ngơ ngác. Hắn dường như chẳng thể hít thở nổi, cơn đau đầu luôn hành hạ chẳng hiểu sao lại biến mất... y hệt như cái lần đầu tiên được nhẹ nhàng vuốt tóc vào ngày sinh nhật ấy.
Người này không khóc vì sợ hãi hắn.
Người này thật sự chỉ khóc vì đau lòng cho hắn...
Izana chớp mắt liên tục, cố gắng xé đi những suy nghĩ và hi vọng ngu xuẩn đang nhen nhóm, thế nhưng trái tim của hắn cứ run lên theo nhịp đập của người bên dưới, những khát vọng tham lam cái ôm ấm áp này cứ như nước lũ cuốn trôi toàn bộ phòng ngự quanh tim hắn.
Hắn đang ước mơ điều gì vậy?
Dừng lại đi...
Ngón tay Izana run lên, trước khi bản thân kịp nhận ra, hắn đã bấu chặt lấy người bên dưới như đang níu lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Hơi thở ấm nóng của người kia sát bên vành tai hắn, giọng nói nghẹn ngào nói rằng sẽ có một ai đó yêu thương hắn, bàn tay nhỏ run rẩy giữ chặt sau gáy của hắn, nước mắt đôi phương chảy xuống má rồi hoà lẫn với nước mắt trên má của hắn.
Mấp máy môi vài lần, Izana chậm chạp nhắm mắt nhưng đầu mày vẫn nhíu chặt, lồng ngực đau đớn dần nhẹ bẫng, ngón tay càng siết mạnh lấy bờ vai của người bên dưới.
Chỉ một chút thôi...
Chỉ một chút nữa thôi...
Chẳng ai nói gì, căn phòng yên tĩnh chỉ nghe tiếng hít thở đôi bên. Takemichi ôm một lúc lâu bị người phía trên đè đến khó thở. Ngón tay cậu vuốt nhẹ, phần tóc cạo sát gáy của đối phương làm lòng bàn tay của cậu có chút ngứa, Takemichi hít mũi rồi gọi nhỏ:
"Izana?"
Không có tiếng đáp, chỉ có tiếng hít thở nhẹ ở cạnh vành tai một cách đều đặn. Takemichi mím môi, cậu đánh bạo nghiêng người để đối phương nằm lên giường ở bên cạnh cậu. Hai hàng mi trắng dày như tuyết vẫn nhắm chặt, tên này vậy mà ngủ mất rồi.
Không hiểu sao cảm giác giống cái lần cậu đang đong đầy cảm xúc thì hắn đột nhiên nôn một đống rượu lên người cậu rồi bất tỉnh vậy.
Takemichi cười khổ, trên mặt cậu lẫn Izana đều là nước mắt, cậu chùi mạnh mặt của bản thân rồi hít mũi, sau đó đưa tay lau đi nước mắt còn đọng trên hàng mi dày trắng của đối phương. Lông mi trắng dài quệt qua đầu ngón tay làm cậu ngẩn người.
Mấy sợi tóc trắng rũ xuống bên má nổi bật trên làn da tối màu, khuyên tai đỏ đen cùng mặt trời tròn nhỏ màu trắng rơi dọc theo góc hàm, khi say ngủ trông hiền hơn hẳn so với cái hình ảnh điên cuồng ở trận Tenjiku.
Takemichi vô thức đưa tay sờ nhẹ mặt người bên cạnh giống như cái cách cậu từng làm với Mikey. Hai người này có gương mặt khác nhau, thế nhưng lại tạo cảm giác giống nhau.
Đều cô độc đến đau lòng.
Có một giây phút Takemichi tưởng rằng đã thấy Mikey ở tương lai.
Nhưng mà không phải.
Takemichi chớp mắt, cậu rụt tay lại để ở trước ngực, cứ nằm nghiêng ở bên cạnh mà nhìn người kia ngủ.
Cậu muốn cứu Izana không phải vì nhìn thấy hình dáng của Mikey trên người này.
Cậu muốn cứu Izana chỉ vì đó là Izana mà thôi.
"Izana... Em muốn cứu anh..."