All In Love
Chương 8: Vấn đề quyền sở hữu
Lần trước Từ Vi Vũ công tác phía Bắc, tôi đi gặp bạn bè. Chúng nó đều dẫn người yêu đi cùng, chỉ có mình tôi cô đơn lẻ bóng.
A lấy di động cho cả lũ xem ảnh xe chồng nó mới mua, B tay cầm Iphone 5 xem tin tức thỉnh thoảng mới bình luận một câu, C lại dính trong lòng bạn trai nũng nịu: Chồng, khi nào mua cho em một chiếc LV nhé?
Tôi... nhìn chiếc điện thoại '’quê mùa” của mình rồi biết thân biết phận uống nước trái cây trong im lặng, thỉnh thoảng thêm thắt mấy câu có vẻ “xe đẹp thế”, “LV đắt lắm đấy”...
Bạn A dành chút thời gian cho tôi: “Thanh Khê, giai nhà mày đâu rồi?”
Tôi nói đi công tác.
B: “Điện thoại đâu tao xem nào.”
Tôi đưa ra.
Bạn C nói: 'Khê nhi, đổi luôn đi, đời nào rồi còn dùng loại 09.”
Tôi đáp rằng mình dùng cái này quen rồi, hơn nữa còn dùng được thì cứ dùng, đã hỏng hóc gì đâu.
B “Cắt” một tiếng: “Điện thoại á, cũng giống như đàn ông vậy, vấn đề không ở chỗ hỏng hóc hay xấu xí mà là có giúp mình đẹp mặt hay không thôi.”
Đúng lúc đó điện thoại tôi vang lên, báo có tin nhắn, vừa khéo là của Từ Vi Vũ, gửi một tấm anh chụp khi mới tắm xong (bình thường chẳng thấy gửi bao giờ), gần như trời cho bao nhiêu khoe hết bấy, tóc vẫn đang ướt sũng, may là còn có tý lý trí, quàng cái khăn bên dưới.
Hôm ấy cả A, B và C đều bày tỏ rằng đời này Cố Thanh Khê không cần đổi ''điện thoại''!
“...”
Sau sự kiện ảnh ọt này, đám bạn tôi đứa nào đứa nấy đều lưu về máy một tấm, gặp ai cũng khoe: “Đây là bạn trai tao!”
Về sau Từ Vi Vũ biết chuyện này, tủi thân nói: “Anh có nhiều bạn gái như thế từ lúc nào mà không biết.”
Tôi nhìn anh một cái, cười hỏi: “Giờ biết rồi thì thấy thế nào?”
Anh yếu ớt phát biểu cảm tưởng: “Anh thích chế độ một vợ một chồng!”
#53
Từ Vi Vũ có một nhóm bạn rất thân, cứ rảnh rỗi lại tụ tập, được gọi là Hội Đàn Ông.
Có lần, đi ăn BBQ ngoài trời, được mang theo người thân, Từ Vi Vũ đưa tôi đi cùng, vừa đến nơi đã bị một đám người vây kín.
Thực ra những người này tính kỹ thì cũng gọi là quen biết, dù sao toàn bạn học của Vi Vũ cả, mà xưa nay, tôi và Vi Vũ gần như là học cùng trường.
Có người cười nói với tôi: “Bạn này, cậu là tình nhân trong mộng từ bé đến lớn của lão Từ đấy!”
Sau đó, bạn ấy kể chuyện, trong đó có sự xuất hiện của tôi nhưng tôi hoàn toàn không nhớ.
Rằng, có lần tôi đi qua hành lang lớp họ, thấy Từ Vi Vũ đang hí hoáy dán giấy tờ gì đó, vì phải với lên cao nên có vẻ hơi run run. Tôi hỏi: “Tớ đỡ cậu nhé?”
Anh quay lại thấy đằng sau là tôi, ấp úng thẹn thùng nói: “Cậu đỡ tớ á? Ai lại làm thế... à thực ra thì... cũng không sao.”
Tôi bước lại, nhưng thứ được đỡ là... chiếc ghế dưới chân anh.
Anh ngẩn ngơ không biết bao lâu, cuối cùng lặng lẽ quay về tiếp tục công việc dán giấy của mình.
Tôi nghe cậu bạn kia kể xong cũng im lặng, trong bộ nhớ không có thông tin gì về chuyện này.
Từ Vi Vũ nhịn cười, chọc chọc lưng tôi, nói: “Lừa gạt tình cảm thiếu nam đấy nhé.”
“...” Thực ra tôi định trả lời, ai bảo tại anh nghĩ nhiều quá đấy chứ?
#54
Trong khi ăn BBQ.
Trước mặt tôi, Từ Vi Vũ dù múa thoát y, mặt cũng không đổi sắc, nhưng cứ ra ngoài là trở về với cái vẻ “bình tĩnh lạnh nhạt” của mình, không hẳn nói đó là giả vờ, vì cơ bản, trong anh vốn đã có gì đó rất bình thản, trầm lặng rồi.
Ví dụ như, khi nướng cánh gà, anh “bình thản” nhìn tôi: “Thanh Khê, nướng cánh gà chín một chút.”
Được... Nướng xong, đưa cho anh, thiếu gia lại “bình thản” nói: “Anh muốn ăn ngô.”
Tôi thấy chẳng sao, bình thường anh toàn thích giả vờ giả vịt quấy tôi như thế, nhưng người khác thì không giống vậy, trêu đùa: “Không chơi ân ái trước mặt bạn bè thế nhá!”
Từ Vi Vũ nói: “Thế mà là ân ái à? Đây là thể hiện quyền sở hữu.”
Trên mặt mấy ông bạn còn lại chỉ thiếu điều khắc chữ: anh Vũ đúng là anh Vũ! 100% giữ vững chủ quyền!
Từ Vi Vũ liếc bọn họ một cái, nói: “Tao thuộc quyền sở hữu của Cố Thanh Khê. Tao chỉ ăn đồ cô ấy nấu.”
“...”
#55
Có người rủ Từ Vi Vũ đi ăn cơm, cơ bản anh đều trả lời: “Phải hỏi vợ anh.”
Sau đó anh đi quanh nhà đúng một vòng rồi về nghe điện thoại: “Vợ nói dạo này đồ ăn ngoài không đảm bảo an toàn, phải về nhà ăn cơm.”
Tôi...
Có người từng hỏi: “Vi Vũ, bạn gái anh quản lý chặt lắm à?”
Anh ung dung nói: “Tất nhiên phải chặt rồi, thời nay đàn ông tốt ít lắm, không quản chặt sao được?”
“Cũng phải! Anh Vũ văn võ song toàn, biết kiếm tiền lo cho gia đình, cái gì cũng hiểu biết thông thạo! Chị dâu không giữ cẩn thận có khi bị cô nàng nào đó cướp mất cũng nên.”
Từ Vi Vũ dừng một lúc rồi khinh bỉ: “Mày có bị ẩm IC không? Anh nhất định phải để cô ấy quản chặt, lỏng lẻo tí là anh đây thấy mất an toàn!”
“...”
Nói đến suy nghĩ, sao tôi lại thấy... suy nghĩ của Từ thiếu mới có vấn đề?
#56
Căn bản lâu nay các tư tưởng tạp nham đều xuất phát từ anh cả.
Có mấy lần, Từ Vi Vũ nằm trên giường, ôm tôi hỏi: “Thanh Khê, em có yêu anh không?”
Tôi trả lời: “Yêu chứ.”
Anh hỏi: “Yêu lắm lắm không?”
Tôi sờ trán anh, “Anh bị sốt đấy à?”
Anh im lặng quay đi chỗ khác, một lúc sau lại quay sang ôm tôi cười tít mắt: “Thanh Khê, em thấy anh có đẹp trai không?”
Tôi đáp: “Đẹp.”
Anh vội vàng hỏi: “Đẹp trai lắm lắm không?”
Không biết hôm nay anh làm sao nữa, tôi trả lời: “Rất đẹp trai.”
Anh vui vẻ cọ cọ, nói: “Thế em thích trai đẹp không?”
Tôi nghĩ một lúc rồi trả lời: “Không.”
Anh im lặng quay đi chỗ khác. Một lúc sau lại quay về, “Lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó, Thanh Khê, anh theo em lâu như thế nên dù anh là con gì em cũng phải dắt anh đi.”
“...”
Dạo gần đây hình như người này hơi rảnh rỗi thì phải.
A lấy di động cho cả lũ xem ảnh xe chồng nó mới mua, B tay cầm Iphone 5 xem tin tức thỉnh thoảng mới bình luận một câu, C lại dính trong lòng bạn trai nũng nịu: Chồng, khi nào mua cho em một chiếc LV nhé?
Tôi... nhìn chiếc điện thoại '’quê mùa” của mình rồi biết thân biết phận uống nước trái cây trong im lặng, thỉnh thoảng thêm thắt mấy câu có vẻ “xe đẹp thế”, “LV đắt lắm đấy”...
Bạn A dành chút thời gian cho tôi: “Thanh Khê, giai nhà mày đâu rồi?”
Tôi nói đi công tác.
B: “Điện thoại đâu tao xem nào.”
Tôi đưa ra.
Bạn C nói: 'Khê nhi, đổi luôn đi, đời nào rồi còn dùng loại 09.”
Tôi đáp rằng mình dùng cái này quen rồi, hơn nữa còn dùng được thì cứ dùng, đã hỏng hóc gì đâu.
B “Cắt” một tiếng: “Điện thoại á, cũng giống như đàn ông vậy, vấn đề không ở chỗ hỏng hóc hay xấu xí mà là có giúp mình đẹp mặt hay không thôi.”
Đúng lúc đó điện thoại tôi vang lên, báo có tin nhắn, vừa khéo là của Từ Vi Vũ, gửi một tấm anh chụp khi mới tắm xong (bình thường chẳng thấy gửi bao giờ), gần như trời cho bao nhiêu khoe hết bấy, tóc vẫn đang ướt sũng, may là còn có tý lý trí, quàng cái khăn bên dưới.
Hôm ấy cả A, B và C đều bày tỏ rằng đời này Cố Thanh Khê không cần đổi ''điện thoại''!
“...”
Sau sự kiện ảnh ọt này, đám bạn tôi đứa nào đứa nấy đều lưu về máy một tấm, gặp ai cũng khoe: “Đây là bạn trai tao!”
Về sau Từ Vi Vũ biết chuyện này, tủi thân nói: “Anh có nhiều bạn gái như thế từ lúc nào mà không biết.”
Tôi nhìn anh một cái, cười hỏi: “Giờ biết rồi thì thấy thế nào?”
Anh yếu ớt phát biểu cảm tưởng: “Anh thích chế độ một vợ một chồng!”
#53
Từ Vi Vũ có một nhóm bạn rất thân, cứ rảnh rỗi lại tụ tập, được gọi là Hội Đàn Ông.
Có lần, đi ăn BBQ ngoài trời, được mang theo người thân, Từ Vi Vũ đưa tôi đi cùng, vừa đến nơi đã bị một đám người vây kín.
Thực ra những người này tính kỹ thì cũng gọi là quen biết, dù sao toàn bạn học của Vi Vũ cả, mà xưa nay, tôi và Vi Vũ gần như là học cùng trường.
Có người cười nói với tôi: “Bạn này, cậu là tình nhân trong mộng từ bé đến lớn của lão Từ đấy!”
Sau đó, bạn ấy kể chuyện, trong đó có sự xuất hiện của tôi nhưng tôi hoàn toàn không nhớ.
Rằng, có lần tôi đi qua hành lang lớp họ, thấy Từ Vi Vũ đang hí hoáy dán giấy tờ gì đó, vì phải với lên cao nên có vẻ hơi run run. Tôi hỏi: “Tớ đỡ cậu nhé?”
Anh quay lại thấy đằng sau là tôi, ấp úng thẹn thùng nói: “Cậu đỡ tớ á? Ai lại làm thế... à thực ra thì... cũng không sao.”
Tôi bước lại, nhưng thứ được đỡ là... chiếc ghế dưới chân anh.
Anh ngẩn ngơ không biết bao lâu, cuối cùng lặng lẽ quay về tiếp tục công việc dán giấy của mình.
Tôi nghe cậu bạn kia kể xong cũng im lặng, trong bộ nhớ không có thông tin gì về chuyện này.
Từ Vi Vũ nhịn cười, chọc chọc lưng tôi, nói: “Lừa gạt tình cảm thiếu nam đấy nhé.”
“...” Thực ra tôi định trả lời, ai bảo tại anh nghĩ nhiều quá đấy chứ?
#54
Trong khi ăn BBQ.
Trước mặt tôi, Từ Vi Vũ dù múa thoát y, mặt cũng không đổi sắc, nhưng cứ ra ngoài là trở về với cái vẻ “bình tĩnh lạnh nhạt” của mình, không hẳn nói đó là giả vờ, vì cơ bản, trong anh vốn đã có gì đó rất bình thản, trầm lặng rồi.
Ví dụ như, khi nướng cánh gà, anh “bình thản” nhìn tôi: “Thanh Khê, nướng cánh gà chín một chút.”
Được... Nướng xong, đưa cho anh, thiếu gia lại “bình thản” nói: “Anh muốn ăn ngô.”
Tôi thấy chẳng sao, bình thường anh toàn thích giả vờ giả vịt quấy tôi như thế, nhưng người khác thì không giống vậy, trêu đùa: “Không chơi ân ái trước mặt bạn bè thế nhá!”
Từ Vi Vũ nói: “Thế mà là ân ái à? Đây là thể hiện quyền sở hữu.”
Trên mặt mấy ông bạn còn lại chỉ thiếu điều khắc chữ: anh Vũ đúng là anh Vũ! 100% giữ vững chủ quyền!
Từ Vi Vũ liếc bọn họ một cái, nói: “Tao thuộc quyền sở hữu của Cố Thanh Khê. Tao chỉ ăn đồ cô ấy nấu.”
“...”
#55
Có người rủ Từ Vi Vũ đi ăn cơm, cơ bản anh đều trả lời: “Phải hỏi vợ anh.”
Sau đó anh đi quanh nhà đúng một vòng rồi về nghe điện thoại: “Vợ nói dạo này đồ ăn ngoài không đảm bảo an toàn, phải về nhà ăn cơm.”
Tôi...
Có người từng hỏi: “Vi Vũ, bạn gái anh quản lý chặt lắm à?”
Anh ung dung nói: “Tất nhiên phải chặt rồi, thời nay đàn ông tốt ít lắm, không quản chặt sao được?”
“Cũng phải! Anh Vũ văn võ song toàn, biết kiếm tiền lo cho gia đình, cái gì cũng hiểu biết thông thạo! Chị dâu không giữ cẩn thận có khi bị cô nàng nào đó cướp mất cũng nên.”
Từ Vi Vũ dừng một lúc rồi khinh bỉ: “Mày có bị ẩm IC không? Anh nhất định phải để cô ấy quản chặt, lỏng lẻo tí là anh đây thấy mất an toàn!”
“...”
Nói đến suy nghĩ, sao tôi lại thấy... suy nghĩ của Từ thiếu mới có vấn đề?
#56
Căn bản lâu nay các tư tưởng tạp nham đều xuất phát từ anh cả.
Có mấy lần, Từ Vi Vũ nằm trên giường, ôm tôi hỏi: “Thanh Khê, em có yêu anh không?”
Tôi trả lời: “Yêu chứ.”
Anh hỏi: “Yêu lắm lắm không?”
Tôi sờ trán anh, “Anh bị sốt đấy à?”
Anh im lặng quay đi chỗ khác, một lúc sau lại quay sang ôm tôi cười tít mắt: “Thanh Khê, em thấy anh có đẹp trai không?”
Tôi đáp: “Đẹp.”
Anh vội vàng hỏi: “Đẹp trai lắm lắm không?”
Không biết hôm nay anh làm sao nữa, tôi trả lời: “Rất đẹp trai.”
Anh vui vẻ cọ cọ, nói: “Thế em thích trai đẹp không?”
Tôi nghĩ một lúc rồi trả lời: “Không.”
Anh im lặng quay đi chỗ khác. Một lúc sau lại quay về, “Lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó, Thanh Khê, anh theo em lâu như thế nên dù anh là con gì em cũng phải dắt anh đi.”
“...”
Dạo gần đây hình như người này hơi rảnh rỗi thì phải.
Tác giả :
Cố Tây Tước