All In Love
Chương 1: Em phản đồi hai người kết hôn!
Lời tựa: Cuộc đời như thế
Không biết nên bắt đầu từ đâu, nói thật, tôi hơi lúng túng, tự vỗ ngực rằng đời này đã làm không ít “chuyện lớn” nhưng viết lời tựa lại là lần đầu tiên. Có hơi hồi hộp, hồi hộp vì cuối cùng cũng có một lần được tác giả đại nhân để ý, hồi hộp vì không biết phải viết lời tựa như thế nào. Vốn tôi không phải thanh niên văn nghệ, nào biết mấy cái văn văn vẻ vẻ là gì. Nhưng bỏ qua cơ hội này thì không nỡ, nên đành mặc kệ, viết không hay mong độc giả thứ lỗi.
Vì sao tôi lại đặt tiêu đề là “Cuộc đời như thế”? Bởi đây là tên một tập tản văn của nữ sĩ Tam Mao, và Tiểu Tây cực kỳ thích Tam Mao nên tôi mới mượn tạm. Tiểu Tây thích Tam Mao đến nỗi trong nhà nhiều sách của Tam Mao nhất, có khi còn mua cả mấy bản in khác nhau. Thực ra cô ấy đọc “tạp” lắm, gần như chỉ cần cầm lên được là đọc luôn, có lần tôi thấy cô ấy say sưa đọc một quyển sách về cừu, thậm chí còn tích cực giới thiệu cho tôi. Nhưng với tôi thì đọc kiểu sách như thế còn buồn ngủ hơn cả nằm đếm cừu ấy chứ.
Có điều khi đọc “All In Love” tôi rất “tỉnh”, “Từ Vi Vũ” là tên nhân vật của tôi? Nghe đâu có rất nhiều người điêu đứng vì “Từ Vi Vũ” còn yêu cầu tung ảnh “Từ Vi Vũ” lên. Cảm ơn sự yêu mến của mọi người nhưng rõ ràng hành động “tung ảnh” không hợp với tác phong “thủ thân như ngọc” của tôi chút nào.
Hơn nữa, tác giả đại nhân đã nhấn mạnh “All In Love” là một cuộc sống hoàn hảo hơn nó vốn có, lời ấy không sai, ví dụ, tôi không ưu tú như “Từ Vi Vũ”, hừ. Và em trai Thanh Khê cũng không hề ngoan ngoãn như vậy! Nhắc đến Tử Hạo, hình như nó cũng rất nổi tiếng, thật khó hiểu, chẳng lẽ vì lớn lên xinh xắn động lòng người? (Buột miệng nói ra? Xinh xắn động lòng người?)
Nhưng tôi không thể không thừa nhận, quan hệ của Tiểu Tây với em trai rất tuyệt vời. Đó là tình cảm ruột thịt mà người ngoài không thể nói lung tung, chị bao dung em, em kính yêu chị – thứ tình cảm tôi vẫn luôn ao ước. Được rồi, còn có cả ghen tị.
Trước kia, ham muốn chiếm hữu của người như tôi lớn lắm, bây giờ thì đỡ nhiều rồi. Khi cô ấy đi chơi với bạn, tôi chỉ hỏi mỗi đi đâu-với ai-làm gì-mấy giờ về thôi. Tình yêu là thứ tình cảm vô cùng kỳ diệu, có thể cô ấy không rất xuất sắc (Câu này có vẻ hơi đại nghịch bất đạo?) nhưng bạn luôn cảm thấy cô ấy là tuyệt vời nhất, cuốn hút nhất, không ngừng hấp dẫn bạn, làm cho bạn chẳng khác gì thằng ngố trước mặt người ta. Nhưng biết phải làm sao khi cô ấy đã chiếm trọn trái tim tôi rồi, nên, tôi nguyện quỳ gối xưng thần. (Tiểu Tây: Có phải vì em sẽ duyệt lời tựa này trước nên anh mới viết mùi mẫn như vậy không?)
Tiểu Tây sống rất hờ hững, cô ấy không nói em yêu anh thế nào, nhớ anh bao nhiêu, nhưng cô ấy nói khi về già chúng mình sẽ như thế như thế. Tôi rất cảm động, vì cô ấy muốn bên tôi đến tóc bạc răng long.
Chắc mọi người yêu thích “All In Love” đến thế vì nó không chỉ là câu chuyện tình yêu của riêng “Cố Thanh Khê” với “Từ Vi Vũ” mà còn là biểu tượng tình yêu trong lòng nhiều người phải không? Nó giải thích rõ ràng cái đích mà tình yêu hướng tới – Một đời một kiếp một đôi mình, đơn giản mà đẹp đẽ.
Chuyến này đi Anh, khi về còn vác theo một “cục nợ” to đùng.
Em trai ở Anh hơn tám năm, xuất ngoại từ lúc mười tuổi nên chất uyên bác cao thâm của dân tộc Trung Hoa không được giữ gìn cẩn thận đã bị vấy bẩn.
Trưa nay tưới hoa, tôi nghe thấy nó đang nói chuyện điện thoại với bạn, còn thấp thoáng một câu “son of a bitch”, tôi nhíu mày, cầm gối ôm trên sofa quăng về phía nó.
Em trai giật mình, trợn mắt nhìn tôi, có lẽ người ở đầu giây bên kia hỏi có chuyện gì, nó uất ức trả lời: “My dear sister…” ngồi nghĩ hơn nửa ngày, “chị ấy đánh tao!”
Tôi cười lạc cả giọng.
#2
Ăn trưa xong Từ Vi Vũ gọi điện đến, hỏi tôi có rảnh không? Tôi nói đang ở cùng em trai. Vi Vũ hỏi: “Em trai bao nhiêu tuổi?” Biết thừa rồi còn hỏi.
Tôi trả lời: “Mười tám.”
Vi Vũ đáp: “Đủ tuổi làm người lớn rồi, thả nó đi, chẳng sao đâu.”
Em trai ngồi cạnh nhìn tôi nói chuyện điện thoại, đến khi ngắt máy mới thong thả buông một câu: “Em phản đối hai người kết hôn!”
#3
Nhớ Tết âm năm ngoái tôi ra sân bay đón nó, đợi nửa tiếng mới thấy em trai yêu quý mặc áo khoác liền mũ, đeo kính râm, tay kéo vali đi ra từ cửa chính, trông rất show off[1].
( [1] Nguyên văn zhuangbility = khoe khoang, show off. )
Chàng ta đang chuẩn bị vuốt tóc đón gió thì tôi bấm còi, vừa thấy xe chị gái, em nhỏ lập tức rụt lại một cách đáng khinh, chạy đến nịnh nọt: “Chị, chị đến rồi!”
Tôi càu nhàu: “Mới tí tuổi đầu mà bày đặt đeo kính râm làm gì? Một tay còn đeo hai nhẫn? Tóc tai lượt thà lượt thượt che hết cả mắt, nhìn xấu chết đi được!”
Em trai nhỏ bị mắng cho cụp đuôi, cam chịu nhìn ai đó đang ngồi bên ghế lái phụ cúi đầu nhịn cười.
Yên vị trên xe, nó không dám cãi lại tôi, đành nổi bão với Từ thiếu dám to gan cười nhạo mình: “Anh cười tôi cái gì? Cẩn thận tôi không để chị tôi gả cho anh nữa đấy!”
Vi Vũ “Ồ” một tiếng, trước nay anh rất để ý đến chủ đề này, ai có thái độ – giết không tha, kể cả em ruột cũng không ngoại lệ, tôi hơi lo lắng nhìn anh một cái, chẳng ngờ đến câu trả lời của anh: “Vậy anh gả cho chị em là được.”
Chậc…
#4
Lần này tôi qua chỗ em trai du lịch, còn ở lại chơi những một tuần, vậy nên tối đó Từ Vi Vũ đến đón tôi đi ăn cơm, ăn xong lên xe, anh hỏi: “My heart, when we… sex?” Vi Vũ ở Đức sáu năm, tiếng Đức chỉ bình thường nhưng tiếng Anh lại rất tốt.
Tôi dịu dàng trả lời: “Anh ở Đức lâu như thế mà không học được chút ưu điểm nào của họ sao?”
Vi Vũ tủi thân hỏi: “Ưu điểm gì cơ?”
“Nghiêm túc, cẩn thận, biết tự kiềm chế.”
“…”
#5
Nghĩ kĩ thì từ nhỏ tôi và anh đã quen nhau, Vi Vũ không phải tuýp người khéo mồm khéo miệng, sau khi đi Đức thì càng… không, nhưng lại có niềm say mê đặc biệt với tôi.
Vẫn nhớ có lần, anh thấy tâm trạng tôi có vẻ tốt liền to gan hỏi: “Dear Tiểu Khê, em biết không, từ khi học tiểu học anh đã có tình cảm với em rồi.”
Tôi ngạc nhiên: “Tình cảm của anh dậy thì sớm thật.”
Từ Vi Vũ bị tổn thương, nhưng chắc lại cảm thấy một lần đau là đau, hai lần đau vẫn là đau, vậy nên “một liều ba bảy cũng liều”, hỏi: “Vậy em để ý đến anh từ lúc nào? Nói!”
Tôi đau khổ nghĩ ngợi một hồi, “Có lẽ là từ tiểu học, cứ tan trường anh lại chạy đến trước mặt em đi theo hình chữ S.”
“…”
#6
Lại nhắc đến tiểu học, có lần về thăm trường cũ, tôi thấy trên cây ngô đồng trước kia hay tựa vào trò chuyện cùng bạn bè có hai dòng chữ khắc bằng dao:
Cố Thanh Khê
Từ Vi Vũ
Nói không cảm động là nói dối, vì… ôi, mới lãng mạn làm sao!
Nhưng có điều, ngô đồng quê là cây của thành phố, nghe đâu còn được bảo vệ. Thiếu gia họ Từ, sau này có khắc thì phiền anh để tên em bên dưới được không, em thấy không an toàn chút nào.
#7
Nhưng so với tôi, dường như Từ Vi Vũ mới chính là người thiếu cảm giác an toàn, mỗi khi ra ngoài anh phải hỏi đi hỏi lại: “Thanh Khê, anh mang chìa khoá chưa? Thanh Khê, gọi điện thoại cho anh đi, xem anh đã cầm điện thoại chưa?”
Mỗi lần như vậy tôi đều bị đánh thức khi đang say giấc nồng, nhận điện thoại của mình, nỗ lực vượt khó gọi cho Vi Vũ, sau đó nhìn anh vừa rút điện thoại trong túi áo vừa đi ra ngoài.
Miệng còn lải nhải: “Ồ, mới sáng ra đã nhớ anh rồi sao.”
Hình như không phải Từ Vi Vũ thiếu cảm giác an toàn… mà là thiếu đòn thì phải?
#8
Từ Vi Vũ tính hơi hơi ưa sạch, da mặt cũng hơi hơi dày, ngoài ra còn hơi hơi bỉ ổi, nhưng anh trước mặt mọi người luôn luôn là một Từ Vi Vũ trăng thanh gió mát, tách biệt xa lạ, trong kiêu ngạo có lạnh lùng, trong lạnh lùng có xa cách, trong xa cách có cao sang. Nhưng vấn đề là ở Từ Vi Vũ khi về nhà, vừa bước qua cửa, anh liền bắt đầu điệp khúc “tắm tắm tắm tắm”, mấy phút sau, trong phòng tắm vọng ra tiếng hỏi “Cố Thanh Khê, em có muốn đến chà đạp anh không?”
Tôi nghĩ, liệu người này có thể bỉ ổi hơn được nữa không?
#9
Nhưng mỗi khi ấn tượng của anh trong tôi down đến âm vô cùng, anh lại xuất hiện và làm cho người ta cảm thấy xúc động theo một cách nào đó. Nhớ ngày còn ở Đức, một lần gọi điện cho tôi, anh nói: “Thanh Khê, anh muốn về nhà.” Sau đó lặp lại bằng tiếng Đức “Anh nhớ em”.
Tôi trả lời: “Em có hiểu đâu.”
Anh cười đáp: “Anh biết.”
Dù như vậy vừa khác người lại vừa dễ mềm lòng nhưng mỗi khi nhớ đến tôi lại hơi phảng phất buồn.
#10
Có lần tôi chủ động thổ lộ với Từ Vi Vũ: “Thực ra chúng ta cũng đẹp đôi đấy chứ, anh thích mua sách em thích đọc, anh thích hát em thích nghe, anh thích ngắm hoa em thích trồng, anh muốn cưới em sẵn lòng gả, trời sinh một đôi.”
Vi Vũ liếc tôi một cái, đáp: “Thế mà trước kia em còn trái ý trời rõ lâu.”
Chính vì vậy, cuối cùng chúng tôi cũng thuận theo ý trời và chuẩn bị kết hôn.
Không biết nên bắt đầu từ đâu, nói thật, tôi hơi lúng túng, tự vỗ ngực rằng đời này đã làm không ít “chuyện lớn” nhưng viết lời tựa lại là lần đầu tiên. Có hơi hồi hộp, hồi hộp vì cuối cùng cũng có một lần được tác giả đại nhân để ý, hồi hộp vì không biết phải viết lời tựa như thế nào. Vốn tôi không phải thanh niên văn nghệ, nào biết mấy cái văn văn vẻ vẻ là gì. Nhưng bỏ qua cơ hội này thì không nỡ, nên đành mặc kệ, viết không hay mong độc giả thứ lỗi.
Vì sao tôi lại đặt tiêu đề là “Cuộc đời như thế”? Bởi đây là tên một tập tản văn của nữ sĩ Tam Mao, và Tiểu Tây cực kỳ thích Tam Mao nên tôi mới mượn tạm. Tiểu Tây thích Tam Mao đến nỗi trong nhà nhiều sách của Tam Mao nhất, có khi còn mua cả mấy bản in khác nhau. Thực ra cô ấy đọc “tạp” lắm, gần như chỉ cần cầm lên được là đọc luôn, có lần tôi thấy cô ấy say sưa đọc một quyển sách về cừu, thậm chí còn tích cực giới thiệu cho tôi. Nhưng với tôi thì đọc kiểu sách như thế còn buồn ngủ hơn cả nằm đếm cừu ấy chứ.
Có điều khi đọc “All In Love” tôi rất “tỉnh”, “Từ Vi Vũ” là tên nhân vật của tôi? Nghe đâu có rất nhiều người điêu đứng vì “Từ Vi Vũ” còn yêu cầu tung ảnh “Từ Vi Vũ” lên. Cảm ơn sự yêu mến của mọi người nhưng rõ ràng hành động “tung ảnh” không hợp với tác phong “thủ thân như ngọc” của tôi chút nào.
Hơn nữa, tác giả đại nhân đã nhấn mạnh “All In Love” là một cuộc sống hoàn hảo hơn nó vốn có, lời ấy không sai, ví dụ, tôi không ưu tú như “Từ Vi Vũ”, hừ. Và em trai Thanh Khê cũng không hề ngoan ngoãn như vậy! Nhắc đến Tử Hạo, hình như nó cũng rất nổi tiếng, thật khó hiểu, chẳng lẽ vì lớn lên xinh xắn động lòng người? (Buột miệng nói ra? Xinh xắn động lòng người?)
Nhưng tôi không thể không thừa nhận, quan hệ của Tiểu Tây với em trai rất tuyệt vời. Đó là tình cảm ruột thịt mà người ngoài không thể nói lung tung, chị bao dung em, em kính yêu chị – thứ tình cảm tôi vẫn luôn ao ước. Được rồi, còn có cả ghen tị.
Trước kia, ham muốn chiếm hữu của người như tôi lớn lắm, bây giờ thì đỡ nhiều rồi. Khi cô ấy đi chơi với bạn, tôi chỉ hỏi mỗi đi đâu-với ai-làm gì-mấy giờ về thôi. Tình yêu là thứ tình cảm vô cùng kỳ diệu, có thể cô ấy không rất xuất sắc (Câu này có vẻ hơi đại nghịch bất đạo?) nhưng bạn luôn cảm thấy cô ấy là tuyệt vời nhất, cuốn hút nhất, không ngừng hấp dẫn bạn, làm cho bạn chẳng khác gì thằng ngố trước mặt người ta. Nhưng biết phải làm sao khi cô ấy đã chiếm trọn trái tim tôi rồi, nên, tôi nguyện quỳ gối xưng thần. (Tiểu Tây: Có phải vì em sẽ duyệt lời tựa này trước nên anh mới viết mùi mẫn như vậy không?)
Tiểu Tây sống rất hờ hững, cô ấy không nói em yêu anh thế nào, nhớ anh bao nhiêu, nhưng cô ấy nói khi về già chúng mình sẽ như thế như thế. Tôi rất cảm động, vì cô ấy muốn bên tôi đến tóc bạc răng long.
Chắc mọi người yêu thích “All In Love” đến thế vì nó không chỉ là câu chuyện tình yêu của riêng “Cố Thanh Khê” với “Từ Vi Vũ” mà còn là biểu tượng tình yêu trong lòng nhiều người phải không? Nó giải thích rõ ràng cái đích mà tình yêu hướng tới – Một đời một kiếp một đôi mình, đơn giản mà đẹp đẽ.
Chuyến này đi Anh, khi về còn vác theo một “cục nợ” to đùng.
Em trai ở Anh hơn tám năm, xuất ngoại từ lúc mười tuổi nên chất uyên bác cao thâm của dân tộc Trung Hoa không được giữ gìn cẩn thận đã bị vấy bẩn.
Trưa nay tưới hoa, tôi nghe thấy nó đang nói chuyện điện thoại với bạn, còn thấp thoáng một câu “son of a bitch”, tôi nhíu mày, cầm gối ôm trên sofa quăng về phía nó.
Em trai giật mình, trợn mắt nhìn tôi, có lẽ người ở đầu giây bên kia hỏi có chuyện gì, nó uất ức trả lời: “My dear sister…” ngồi nghĩ hơn nửa ngày, “chị ấy đánh tao!”
Tôi cười lạc cả giọng.
#2
Ăn trưa xong Từ Vi Vũ gọi điện đến, hỏi tôi có rảnh không? Tôi nói đang ở cùng em trai. Vi Vũ hỏi: “Em trai bao nhiêu tuổi?” Biết thừa rồi còn hỏi.
Tôi trả lời: “Mười tám.”
Vi Vũ đáp: “Đủ tuổi làm người lớn rồi, thả nó đi, chẳng sao đâu.”
Em trai ngồi cạnh nhìn tôi nói chuyện điện thoại, đến khi ngắt máy mới thong thả buông một câu: “Em phản đối hai người kết hôn!”
#3
Nhớ Tết âm năm ngoái tôi ra sân bay đón nó, đợi nửa tiếng mới thấy em trai yêu quý mặc áo khoác liền mũ, đeo kính râm, tay kéo vali đi ra từ cửa chính, trông rất show off[1].
( [1] Nguyên văn zhuangbility = khoe khoang, show off. )
Chàng ta đang chuẩn bị vuốt tóc đón gió thì tôi bấm còi, vừa thấy xe chị gái, em nhỏ lập tức rụt lại một cách đáng khinh, chạy đến nịnh nọt: “Chị, chị đến rồi!”
Tôi càu nhàu: “Mới tí tuổi đầu mà bày đặt đeo kính râm làm gì? Một tay còn đeo hai nhẫn? Tóc tai lượt thà lượt thượt che hết cả mắt, nhìn xấu chết đi được!”
Em trai nhỏ bị mắng cho cụp đuôi, cam chịu nhìn ai đó đang ngồi bên ghế lái phụ cúi đầu nhịn cười.
Yên vị trên xe, nó không dám cãi lại tôi, đành nổi bão với Từ thiếu dám to gan cười nhạo mình: “Anh cười tôi cái gì? Cẩn thận tôi không để chị tôi gả cho anh nữa đấy!”
Vi Vũ “Ồ” một tiếng, trước nay anh rất để ý đến chủ đề này, ai có thái độ – giết không tha, kể cả em ruột cũng không ngoại lệ, tôi hơi lo lắng nhìn anh một cái, chẳng ngờ đến câu trả lời của anh: “Vậy anh gả cho chị em là được.”
Chậc…
#4
Lần này tôi qua chỗ em trai du lịch, còn ở lại chơi những một tuần, vậy nên tối đó Từ Vi Vũ đến đón tôi đi ăn cơm, ăn xong lên xe, anh hỏi: “My heart, when we… sex?” Vi Vũ ở Đức sáu năm, tiếng Đức chỉ bình thường nhưng tiếng Anh lại rất tốt.
Tôi dịu dàng trả lời: “Anh ở Đức lâu như thế mà không học được chút ưu điểm nào của họ sao?”
Vi Vũ tủi thân hỏi: “Ưu điểm gì cơ?”
“Nghiêm túc, cẩn thận, biết tự kiềm chế.”
“…”
#5
Nghĩ kĩ thì từ nhỏ tôi và anh đã quen nhau, Vi Vũ không phải tuýp người khéo mồm khéo miệng, sau khi đi Đức thì càng… không, nhưng lại có niềm say mê đặc biệt với tôi.
Vẫn nhớ có lần, anh thấy tâm trạng tôi có vẻ tốt liền to gan hỏi: “Dear Tiểu Khê, em biết không, từ khi học tiểu học anh đã có tình cảm với em rồi.”
Tôi ngạc nhiên: “Tình cảm của anh dậy thì sớm thật.”
Từ Vi Vũ bị tổn thương, nhưng chắc lại cảm thấy một lần đau là đau, hai lần đau vẫn là đau, vậy nên “một liều ba bảy cũng liều”, hỏi: “Vậy em để ý đến anh từ lúc nào? Nói!”
Tôi đau khổ nghĩ ngợi một hồi, “Có lẽ là từ tiểu học, cứ tan trường anh lại chạy đến trước mặt em đi theo hình chữ S.”
“…”
#6
Lại nhắc đến tiểu học, có lần về thăm trường cũ, tôi thấy trên cây ngô đồng trước kia hay tựa vào trò chuyện cùng bạn bè có hai dòng chữ khắc bằng dao:
Cố Thanh Khê
Từ Vi Vũ
Nói không cảm động là nói dối, vì… ôi, mới lãng mạn làm sao!
Nhưng có điều, ngô đồng quê là cây của thành phố, nghe đâu còn được bảo vệ. Thiếu gia họ Từ, sau này có khắc thì phiền anh để tên em bên dưới được không, em thấy không an toàn chút nào.
#7
Nhưng so với tôi, dường như Từ Vi Vũ mới chính là người thiếu cảm giác an toàn, mỗi khi ra ngoài anh phải hỏi đi hỏi lại: “Thanh Khê, anh mang chìa khoá chưa? Thanh Khê, gọi điện thoại cho anh đi, xem anh đã cầm điện thoại chưa?”
Mỗi lần như vậy tôi đều bị đánh thức khi đang say giấc nồng, nhận điện thoại của mình, nỗ lực vượt khó gọi cho Vi Vũ, sau đó nhìn anh vừa rút điện thoại trong túi áo vừa đi ra ngoài.
Miệng còn lải nhải: “Ồ, mới sáng ra đã nhớ anh rồi sao.”
Hình như không phải Từ Vi Vũ thiếu cảm giác an toàn… mà là thiếu đòn thì phải?
#8
Từ Vi Vũ tính hơi hơi ưa sạch, da mặt cũng hơi hơi dày, ngoài ra còn hơi hơi bỉ ổi, nhưng anh trước mặt mọi người luôn luôn là một Từ Vi Vũ trăng thanh gió mát, tách biệt xa lạ, trong kiêu ngạo có lạnh lùng, trong lạnh lùng có xa cách, trong xa cách có cao sang. Nhưng vấn đề là ở Từ Vi Vũ khi về nhà, vừa bước qua cửa, anh liền bắt đầu điệp khúc “tắm tắm tắm tắm”, mấy phút sau, trong phòng tắm vọng ra tiếng hỏi “Cố Thanh Khê, em có muốn đến chà đạp anh không?”
Tôi nghĩ, liệu người này có thể bỉ ổi hơn được nữa không?
#9
Nhưng mỗi khi ấn tượng của anh trong tôi down đến âm vô cùng, anh lại xuất hiện và làm cho người ta cảm thấy xúc động theo một cách nào đó. Nhớ ngày còn ở Đức, một lần gọi điện cho tôi, anh nói: “Thanh Khê, anh muốn về nhà.” Sau đó lặp lại bằng tiếng Đức “Anh nhớ em”.
Tôi trả lời: “Em có hiểu đâu.”
Anh cười đáp: “Anh biết.”
Dù như vậy vừa khác người lại vừa dễ mềm lòng nhưng mỗi khi nhớ đến tôi lại hơi phảng phất buồn.
#10
Có lần tôi chủ động thổ lộ với Từ Vi Vũ: “Thực ra chúng ta cũng đẹp đôi đấy chứ, anh thích mua sách em thích đọc, anh thích hát em thích nghe, anh thích ngắm hoa em thích trồng, anh muốn cưới em sẵn lòng gả, trời sinh một đôi.”
Vi Vũ liếc tôi một cái, đáp: “Thế mà trước kia em còn trái ý trời rõ lâu.”
Chính vì vậy, cuối cùng chúng tôi cũng thuận theo ý trời và chuẩn bị kết hôn.
Tác giả :
Cố Tây Tước