Ái Tình Luân Khuếch
Chương 21
Thẩm Gia Hành xuống khỏi lầu 17, cũng không trực tiếp quay về văn phòng, chỉ cảm thấy trong lòng lo lắng, vì thế tiến vào phòng uống nước rót một ly nước, một hơi uống hết, nước lành lạnh rốt cục mới làm cho cậu bình tĩnh chút.
Vừa rồi ở trước mặt Hà Thế Bằng tuy rằng nói tới đạo lý rõ ràng, kỳ thật lúc ấy cậu cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ dựa vào một loại trực giác, dựa vào việc Hà Thế Bằng nhìn cậu không vừa mắt như vậy thì nhất định không có khả năng hảo tâm ngầm đồng ý cậu cùng người công ty khác yêu nhau đồng tính, trong lời nói của lão nhất định là vì che dấu cái gì đó , không nghĩ tới lại bị cậu đoán trúng .
Hiện giờ tỉnh táo lại, lại nghĩ đến chuyện Hà Qúy sắp sửa về nước, trong não lại chỉ hiện ra khuôn mặt Hạ Hành Thù , ý nghĩ vốn mới vừa rõ ràng một chút lập tức lại loạn cả lên.
Chuyện Hà Qúy về nước, có nên nói cho anh hay không? Chỉ là sau khi anh nghe xong chắc hẳn không có mấy khả năng sẽ cao hứng đi, còn nữa nếu anh hỏi mình làm sao mà biết được, như thế phải đem hết thẩy chuyện phát sinh hôm nay nói ra, cũng không biết đến lúc đó anh có phản ứng gì.
Hay là không nói cho anh ? Dù sao có thể làm cho Hà Thế Bằng khẩn trương như vậy, Hà Qúy nhất định sẽ rất nhanh trở lại, vốn chỉ là do mình đoán , không nói cùng lắm chỉ xem như kéo dài, không thể nói là giấu diếm, Hạ Hành Thù hẳn sẽ không phát hiện.
Chỉ là…… Thẩm Gia Hành lắc lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên Hạ Hành Thù vào nhà của cậu.
Đó là lần đầu tiên cậu ý thức được Hạ Hành Thù nguyên lai cũng sẽ đối cậu sinh khí, không, có lẽ không thể xem như đối cậu, nhưng là bởi vì cậu.
Trực giác Thẩm Gia Hành nói cho cậu biết , tuy rằng chỉ có một phần vạn có thể nhưng nếu Hạ Hành Thù thật sự biết mình ở trong việc này có điều giấu diếm anh, anh nhất định sẽ tức giận.
Cái bộ dáng kia của Hạ Hành Thù, đóng sầm cửa chỉ để lại mình cậu lẻ loi, cậu không bao giờ muốn nhìn tới nữa.
Tưởng tượng đến đấy, cậu lập tức phủ định tất cả ý tưởng lúc trước, quyết định đem toàn bộ đã trải qua đều nói cho Hạ Hành Thù.
Lập tức lấy ra di động bấm số Hạ Hành Thù, cùng anh hẹn sau giờ tan tầm thì trực tiếp tới nhà hàng thường hay đi để gặp mặt, Thẩm Gia Hành lúc này mới cảm thấy cả người chậm rãi thả lỏng xuống, lại điều chỉnh cảm xúc một chút, liền đi ra phòng uống nước trở lại văn phòng, nắm chặt thời gian xử lý hết công việc còn lại của hôm nay.
Vừa đến giờ tan tầm, Thẩm Gia Hành liền đúng giờ tan tầm , gọi xe đi tới nhà hàng quen thuộc, bất quá vẫn chậm một bước, thời điểm cậu đến nơi Hạ Hành Thù đã ngồi ở trên ghế nhìn thực đơn .
Lúc hẹn với Thẩm Gia Hành , anh tới muộn nhất là 1 phút không hơn, đối điểm ấy cậu cũng sớm hiểu biết, bởi vậy cũng không để ý, trong lòng chỉ là vẫn tự hỏi nên ở thời điểm nào dẫn dắt câu chuyện tới đề tài cần nói mới tốt.
Hạ Hành Thù bất động thanh sắc, như bình thường mà cẩn thận chuẩn bị đồ ăn cho Thẩm Gia Hành, thỉnh thoảng tán gẫu một vài chuyện lý thú gần đây, muốn dời đi tâm tư của cậu.
Chỉ là Thẩm Gia Hành vốn đã tồn tâm sự thật mạnh, ở trước mặt Hạ Hành Thù lại phá lệ thiếu kiên nhẫn, nguyên bản nghĩ muốn hảo hảo cơm nước xong rồi nói tiếp để tránh ảnh hưởng cảm xúc , dùng cơm nửa đường liền khống chế không được mà từ miệng bật ra.
“Hành Thù, Hà Qúy sắp trở lại.”
Hạ Hành Thù tuy rằng sớm biết hôm nay Thẩm Gia Hành hẹn riêng anh là nhất định có nguyên nhân, nhìn thấy bộ dáng cậu do dự cũng đoán được cậu có chuyện trọng yếu khó nói ra , trong lòng đã làm chuẩn bị tốt, nhưng vẫn thật không ngờ cư nhiên nói ra lời như thế , trong lúc nhất thời anh lại không có cách nào làm ra phản ứng khác, chỉ yên lặng ngồi ở tại chỗ.
Từ khi biết Thẩm Gia Hành lúc trước thầm mến Hà Qúy sau, Hạ Hành Thù đã nghĩ tới vấn đề hắn sớm hay muộn cũng về nước, nhưng nghĩ là nghĩ , chân chính nghe thấy tin tức này đang tới gần ngay trước mắt, loại cảm giác này cũng không có khả năng đoán trước được.
Thẩm Gia Hành đem lời nói xong thì vẫn chờ, nhưng thực lâu vẫn không thấy Hạ Hành Thù mở miệng, trong lòng nóng vội , hỏi:“Sao anh không nói lời nào?”
Hạ Hành Thù thân thể chấn động, giương mắt nhìn về phía Thẩm Gia Hành, thật sâu hỏi ngược lại:“Anh nên nói gì?”
Thẩm Gia Hành thở dài thật mạnh, thân thể lui vào ghế dựa “Ai, em cũng không biết.”
Nghe được lời cậu nói, Hạ Hành Thù trong lòng đột nhiên co lại , lại vẫn ôn nhu hỏi :“Chuyện này là ai nói cho em?”
Thẩm Gia Hành không có chú ý tới trên mặt Hạ Hành Thù trong nháy mắt khác thường, chỉ đáp chi tiết:“Cũng không phải có người nói cho em biết, hôm nay Hà Thế Bằng gọi em tới cảnh cáo một phen, bên ngoài thì nói em không thể vì tư tình với anh mà làm chuyện không tốt với công ty, trên thực tế là muốn em về sau chỉ nên nhìn anh, đừng đi quấy rối người khác nữa. Em xem thái độ lão không đúng, liền đoán được đại khái tình trạng của Hà Qúy bên kia, kết quả lão cũng không phủ nhận, hẳn là không sai đâu.”
Hạ Hành Thù lúc này đã dần dần bình tĩnh xuống, các loại ý niệm trong đầu cũng bất động thanh sắc mà áp tới tận tầng cuối cùng , ngữ khí bình thản lại hỏi:“Sauk hi em biết tin này chắc hẳn trong đầu loạn lắm ?”
Thẩm Gia Hành gật đầu thật mạnh “Loạn, loạn đến sắp phiền muốn chết.”
Nhìn Thẩm Gia Hành tựa hồ thật sự có chút phát cuồng, Hạ Hành Thù trầm mặc vài giây, lại chậm rãi hỏi:“Vậy, Gia Gia, em có hy vọng Hà Qúy trở về? Hay là không hy vọng hắn trở về?”
Thẩm Gia Hành đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Suy nghĩ tựa như kim đồng hồ nguyên bản không chịu khống chế tùy ý loạn chạy, bị vấn đề đột ngột của Hạ Hành Thù như một nhát chùy đập thẳng vào mặt đồng hồ , ý nghĩ hỗn loạn lập tức liền ngừng.
Đau đầu một buổi chiều, nhưng vẫn không suy nghĩ sâu xa tới vấn đề này.
Cậu phiền, đương nhiên là vì không biết khi gặp lại Hà Qúy nên lấy loại thái độ nào để đối mặt với hắn mà phiền, như vậy, ậu hẳn không hy vọng Hà Qúy trở về đi? Chỉ cần hắn không trở lại, cậu sẽ không cần tự hỏi loại chuyện này .
Chỉ là, cậu thật sự tuyệt không nghĩ muốn tái kiến Hà Qúy sao?
Cậu nhìn về phía Hạ Hành Thù, muốn từ trên mặt anh tìm kiếm một chút đáp án, nhưng Hạ Hành Thù lúc này cũng là mặt không chút thay đổi, chỉ nhìn chăm chú vào cậu, tựa hồ đang áp lực cái gì, lại giống như không chút để ý.
Thẩm Gia Hành nháy mắt mấy cái, mờ mịt mà nói:“Em không biết.”
Hạ Hành Thù tim lại co đau lại .
Hôm nay, tâm anh tổng cộng đau hai lần, mà mỗi một lần, đều là bởi vì một câu nói “Không biết” của Thẩm Gia Hành. Tuy rằng số lần cũng không nhiều, nhưng lực đạo này anh cũng không muốn tái nếm thử .
Anh đột nhiên cảm thấy có chút mỏi mệt.
Vừa rồi ở trước mặt Hà Thế Bằng tuy rằng nói tới đạo lý rõ ràng, kỳ thật lúc ấy cậu cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ dựa vào một loại trực giác, dựa vào việc Hà Thế Bằng nhìn cậu không vừa mắt như vậy thì nhất định không có khả năng hảo tâm ngầm đồng ý cậu cùng người công ty khác yêu nhau đồng tính, trong lời nói của lão nhất định là vì che dấu cái gì đó , không nghĩ tới lại bị cậu đoán trúng .
Hiện giờ tỉnh táo lại, lại nghĩ đến chuyện Hà Qúy sắp sửa về nước, trong não lại chỉ hiện ra khuôn mặt Hạ Hành Thù , ý nghĩ vốn mới vừa rõ ràng một chút lập tức lại loạn cả lên.
Chuyện Hà Qúy về nước, có nên nói cho anh hay không? Chỉ là sau khi anh nghe xong chắc hẳn không có mấy khả năng sẽ cao hứng đi, còn nữa nếu anh hỏi mình làm sao mà biết được, như thế phải đem hết thẩy chuyện phát sinh hôm nay nói ra, cũng không biết đến lúc đó anh có phản ứng gì.
Hay là không nói cho anh ? Dù sao có thể làm cho Hà Thế Bằng khẩn trương như vậy, Hà Qúy nhất định sẽ rất nhanh trở lại, vốn chỉ là do mình đoán , không nói cùng lắm chỉ xem như kéo dài, không thể nói là giấu diếm, Hạ Hành Thù hẳn sẽ không phát hiện.
Chỉ là…… Thẩm Gia Hành lắc lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên Hạ Hành Thù vào nhà của cậu.
Đó là lần đầu tiên cậu ý thức được Hạ Hành Thù nguyên lai cũng sẽ đối cậu sinh khí, không, có lẽ không thể xem như đối cậu, nhưng là bởi vì cậu.
Trực giác Thẩm Gia Hành nói cho cậu biết , tuy rằng chỉ có một phần vạn có thể nhưng nếu Hạ Hành Thù thật sự biết mình ở trong việc này có điều giấu diếm anh, anh nhất định sẽ tức giận.
Cái bộ dáng kia của Hạ Hành Thù, đóng sầm cửa chỉ để lại mình cậu lẻ loi, cậu không bao giờ muốn nhìn tới nữa.
Tưởng tượng đến đấy, cậu lập tức phủ định tất cả ý tưởng lúc trước, quyết định đem toàn bộ đã trải qua đều nói cho Hạ Hành Thù.
Lập tức lấy ra di động bấm số Hạ Hành Thù, cùng anh hẹn sau giờ tan tầm thì trực tiếp tới nhà hàng thường hay đi để gặp mặt, Thẩm Gia Hành lúc này mới cảm thấy cả người chậm rãi thả lỏng xuống, lại điều chỉnh cảm xúc một chút, liền đi ra phòng uống nước trở lại văn phòng, nắm chặt thời gian xử lý hết công việc còn lại của hôm nay.
Vừa đến giờ tan tầm, Thẩm Gia Hành liền đúng giờ tan tầm , gọi xe đi tới nhà hàng quen thuộc, bất quá vẫn chậm một bước, thời điểm cậu đến nơi Hạ Hành Thù đã ngồi ở trên ghế nhìn thực đơn .
Lúc hẹn với Thẩm Gia Hành , anh tới muộn nhất là 1 phút không hơn, đối điểm ấy cậu cũng sớm hiểu biết, bởi vậy cũng không để ý, trong lòng chỉ là vẫn tự hỏi nên ở thời điểm nào dẫn dắt câu chuyện tới đề tài cần nói mới tốt.
Hạ Hành Thù bất động thanh sắc, như bình thường mà cẩn thận chuẩn bị đồ ăn cho Thẩm Gia Hành, thỉnh thoảng tán gẫu một vài chuyện lý thú gần đây, muốn dời đi tâm tư của cậu.
Chỉ là Thẩm Gia Hành vốn đã tồn tâm sự thật mạnh, ở trước mặt Hạ Hành Thù lại phá lệ thiếu kiên nhẫn, nguyên bản nghĩ muốn hảo hảo cơm nước xong rồi nói tiếp để tránh ảnh hưởng cảm xúc , dùng cơm nửa đường liền khống chế không được mà từ miệng bật ra.
“Hành Thù, Hà Qúy sắp trở lại.”
Hạ Hành Thù tuy rằng sớm biết hôm nay Thẩm Gia Hành hẹn riêng anh là nhất định có nguyên nhân, nhìn thấy bộ dáng cậu do dự cũng đoán được cậu có chuyện trọng yếu khó nói ra , trong lòng đã làm chuẩn bị tốt, nhưng vẫn thật không ngờ cư nhiên nói ra lời như thế , trong lúc nhất thời anh lại không có cách nào làm ra phản ứng khác, chỉ yên lặng ngồi ở tại chỗ.
Từ khi biết Thẩm Gia Hành lúc trước thầm mến Hà Qúy sau, Hạ Hành Thù đã nghĩ tới vấn đề hắn sớm hay muộn cũng về nước, nhưng nghĩ là nghĩ , chân chính nghe thấy tin tức này đang tới gần ngay trước mắt, loại cảm giác này cũng không có khả năng đoán trước được.
Thẩm Gia Hành đem lời nói xong thì vẫn chờ, nhưng thực lâu vẫn không thấy Hạ Hành Thù mở miệng, trong lòng nóng vội , hỏi:“Sao anh không nói lời nào?”
Hạ Hành Thù thân thể chấn động, giương mắt nhìn về phía Thẩm Gia Hành, thật sâu hỏi ngược lại:“Anh nên nói gì?”
Thẩm Gia Hành thở dài thật mạnh, thân thể lui vào ghế dựa “Ai, em cũng không biết.”
Nghe được lời cậu nói, Hạ Hành Thù trong lòng đột nhiên co lại , lại vẫn ôn nhu hỏi :“Chuyện này là ai nói cho em?”
Thẩm Gia Hành không có chú ý tới trên mặt Hạ Hành Thù trong nháy mắt khác thường, chỉ đáp chi tiết:“Cũng không phải có người nói cho em biết, hôm nay Hà Thế Bằng gọi em tới cảnh cáo một phen, bên ngoài thì nói em không thể vì tư tình với anh mà làm chuyện không tốt với công ty, trên thực tế là muốn em về sau chỉ nên nhìn anh, đừng đi quấy rối người khác nữa. Em xem thái độ lão không đúng, liền đoán được đại khái tình trạng của Hà Qúy bên kia, kết quả lão cũng không phủ nhận, hẳn là không sai đâu.”
Hạ Hành Thù lúc này đã dần dần bình tĩnh xuống, các loại ý niệm trong đầu cũng bất động thanh sắc mà áp tới tận tầng cuối cùng , ngữ khí bình thản lại hỏi:“Sauk hi em biết tin này chắc hẳn trong đầu loạn lắm ?”
Thẩm Gia Hành gật đầu thật mạnh “Loạn, loạn đến sắp phiền muốn chết.”
Nhìn Thẩm Gia Hành tựa hồ thật sự có chút phát cuồng, Hạ Hành Thù trầm mặc vài giây, lại chậm rãi hỏi:“Vậy, Gia Gia, em có hy vọng Hà Qúy trở về? Hay là không hy vọng hắn trở về?”
Thẩm Gia Hành đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Suy nghĩ tựa như kim đồng hồ nguyên bản không chịu khống chế tùy ý loạn chạy, bị vấn đề đột ngột của Hạ Hành Thù như một nhát chùy đập thẳng vào mặt đồng hồ , ý nghĩ hỗn loạn lập tức liền ngừng.
Đau đầu một buổi chiều, nhưng vẫn không suy nghĩ sâu xa tới vấn đề này.
Cậu phiền, đương nhiên là vì không biết khi gặp lại Hà Qúy nên lấy loại thái độ nào để đối mặt với hắn mà phiền, như vậy, ậu hẳn không hy vọng Hà Qúy trở về đi? Chỉ cần hắn không trở lại, cậu sẽ không cần tự hỏi loại chuyện này .
Chỉ là, cậu thật sự tuyệt không nghĩ muốn tái kiến Hà Qúy sao?
Cậu nhìn về phía Hạ Hành Thù, muốn từ trên mặt anh tìm kiếm một chút đáp án, nhưng Hạ Hành Thù lúc này cũng là mặt không chút thay đổi, chỉ nhìn chăm chú vào cậu, tựa hồ đang áp lực cái gì, lại giống như không chút để ý.
Thẩm Gia Hành nháy mắt mấy cái, mờ mịt mà nói:“Em không biết.”
Hạ Hành Thù tim lại co đau lại .
Hôm nay, tâm anh tổng cộng đau hai lần, mà mỗi một lần, đều là bởi vì một câu nói “Không biết” của Thẩm Gia Hành. Tuy rằng số lần cũng không nhiều, nhưng lực đạo này anh cũng không muốn tái nếm thử .
Anh đột nhiên cảm thấy có chút mỏi mệt.
Tác giả :
Đào Hoa Nông