Ái Thượng Điều Giáo Sư
Chương 43: Sân trường thiên Ốm đau
Nhưng mà chờ khi cậu trở lại thì phát giác có điểm không thích hợp. Bốn phía đều rất hỗn loạn, cách đó không xa có ngườ đang gọi ai đó, mà Tiêu Đồng cùng Sở Dao ở tại cái cây đó bị người vây quanh chật như nêm cối, thật nhiều người đang nôn nóng di chuyển. Lăng Phàm vội vàng tiến lên, lại bị tình cảnh trước mắt dọa sợ…….
Dưới tàng cây, Tiêu Đồng gắt gao ôm Sở Dao, mà Sở Dao hai mắt nhắm nghiền, mặt tái nhợt trắng như tờ giấy, trên mặt không có một chút huyết sắc, làm người ta xúc mục kinh tâm. ( xúc mục kinh tâm: theo tớ hiểu thì là nhìn thấy một sự việc gì đó làm tâm lý bị kinh hoàng, khủng hoảng… ai biết rõ hơn cho ta xin chỉ giáo với …)
“Sở Dao.., sao cậu ấy lại như vậy?” Lăng Phàm vội vàng hỏi.
“Tiểu Phàm cậu về rồi!” Nhìn thấy cậu, Tiêu Đồng tựa hồ thở dài nhẹ nhõm,”Mau, đã có người kêu xe cứu thương, cậu mau giúp tôi nâng Tiểu Dao đi chỗ khác tốt hơn được không?”
Lăng Phàm vội vàng gật đầu, theo lời Tiêu Đồng nói chạy lại giúp hắn, sau khi rối rắm một phen, Tiêu Đồng cùng một vài cán bộ trong hội học sinh đều lên xe cứu thương, cùng nhau tới bệnh viện.
“Tiểu Phàm, đêm nay có thể tôi không trở về, cậu cứ đi ngủ trước đi.” Trước khi đi, Tiêu Đồng cười cười xin lỗi nói với Lăng Phàm, rồi mới lên xe cứu thương rời đi. Xe lóe lên rồi tiếng còi gào thét mà đi, Lăng Phàm sững sờ nhìn xe đi khỏi tầm mắt, cảm giác giống như vừa trải qua một cơn ác mộng. Thì ra bệnh của Sở Dao không phải chỉ là lời đồn.
Lăng Phàm lần đầu tiên thể nghiệm thế nào là trải qua quỷ môn quan trở về nên bị sợ hãi. Sở Dao nghỉ nửa tháng, các học sinh đều thắc mắc không biết cậu ấy đến cùng là mắc bệnh gì, chỉ thấy cậu ấy ngồi dưới tàng cây cùng Tiêu Đồng nói chuyện, đột nhiên liền chảy máu mũi rồi ngất đi. Mà hội sinh viên cũng phải nói năng thận trọng, nghe nói lòng tự trọng của Sở Dao rất cao, nhiều lần nhờ người biết chuyện giữ bí mật, không muốn người khác biết bệnh tình của cậu.
Lăng Phàm thực sự lo lắng cho Sở Dao, nhiều lần hỏi thăm miễn cưỡng biết bệnh viện Sở Dao đang nằm. Thế nhưng số phòng cụ thể lại không biết, cậu chỉ có thể thừa dịp buổi chiều không có tiết học chuồn ra khỏi trường học, chạy tới bệnh viện đó ở xung quanh đi dạo mong có thể gặp được Sở Dao. Dưới lầu có một hoa viên xinh đẹp, khi Lăng Phàm không có mục tiêu đi qua bụi hoa tường vi đột nhiên nghe thấy phía sau truyền tới giọng nói quen tai: “Lăng Phàm?!”
Cậu nhìn lại, không ngờ Sở Dao lại xuất hiện tại hoa viên. Cậu mặc một bộ quần áo bệnh nhân màu lam, một mình ngồi ở ghế dài, thấy Lăng Phàm thì có vẻ vô cùng kinh hỉ.( kinh hỉ: kinh ngạc cùng vui mừng). Có khả năng bởi vì bệnh mới khỏi, sắc mặt Sở Dao vô cùng tái nhợt, cậu vốn khả ái lúc này lại càng chọc người trìu mến, thương tiếc, tầm mắt không rời khỏi người cậu ấy được. Ngay cả chính cậu cũng không phải ngoại lệ. Cậu đi tới bên cạnh Sở Dao ngồi xuống, hai người liền vui vẻ hàn huyên. Nửa tháng không có tới trường, Sở Dao đối với những chuyện phát sinh trên trường vô cùng hứng thú, quấn lấy Lăng Phàm đòi nghe kể chuyện. Thế nhưng, hắn không muốn nói về bệnh tình của chính mình, khi Lăng Phàm có không gian để hỏi thăm bệnh tình của hắn muốn mượn cớ để hỏi, hắn sẽ luôn không dấu vết bỏ qua.
Cứ như vậy một người một mình kể chuyện đương nhiên là Lăng Phàm miệng khô lưỡi khô mệt đến khôn thở nổi.
“Tớ đi mua đồ uống.” Cậu cười cười nói với Sở Dao.
Sở Dao vừa định nói cái gì, di động trong túi áo của Sở Dao lại vang lên.Lăng Phàm cũng không để ý, để lại không gian thoải mái cho Sở Dao nghe điện thoại, chính mình đi ra ngoài mua nước.
Khiến Lăng Phàm không dự đoán được là khi cậu mang theo hai lon nước quay trở lại thì thấy hình ảnh Sở Dao la to đối với điện thoại. Cảm xúc của cậu ấy dường như vô cùng kích động, cố hết sức nói gì đó, thân thể gầy yếu lại kịch liệt run rẩy. Cảm giác được tầm mắt Lăng Phàm, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, liền vội vàng làm rớt điện thoại. Sau đó, hăn mới ngồi ở ghế dài vội càng phì phò thở, hai má tái nhợt nổi lên một tầng ửng đỏ không bình thường.
“Xảy ra chuyện gì?” Lăng Phàm vội vàng ngồi vào bên cạnh, buông nước xuống nhẹ nhàng giúp hắn vỗ lưng,” Là ai gọi điện thoại tới, khiến cậu tức giận như thế?”
Sở Dao không nói gì, trầm mặc trong chốc lát,khóe mắt trào ra vài giọt nước mắt, Lăng Phàm thực sự giật mình, Sở Dao khóc?Thời điểm ở trong trường học, toàn bộ thời gian đều thầy cậu ấy là người vui vẻ hoạt bát một bộ học sinh đơn thuần sáng sủa, tựa hồ luôn luôn không có một chút phiền muộn.
“Vừa rồi…. là cha tôi gọi điện thoại tới….” Sở Dao nhẹ nhàng nói.
“Cha cậu? Ông ấy gọi hỏi bệnh tình của cậu sao?” Lăng Phàm theo bản năng hỏi, đồng thời cũng cảm thấy việc này có gì đó kì quái, lần này Sở Dao bị bệnh thật sự nghiêm trọng, nhưng chưa từng nghe thấy cha mẹ cậu ấy tới thăm, càng không có người thân khác tới hỏi thăm bệnh tình. Nghe câu hỏi của Lăng Phàm, Sở Dao cười khan một tiếng.
“Ông ta…. làm sao có thể quan tâm tới những việc như vậy……” Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, “Người kia chỉ quan tâm tới thời điểm nào thì tôi xuất viện mà thôi. Chính con của mình không khỏe, lại còn học tại trường học lạc hậu không danh tiếng, với ông ta mà nói…… là vô cùng mất mặt.”
“Làm sao lại như vậy?!” Lăng Phàm kinh hãi, tuy rằng cậu không được hưởng qua tình thương của cha mẹ, thế nhưng trên đời này làm sao có cha mẹ nào lại bạc tình như vậy? Ông ta là động vậy máu lạnh sao?
“Tiểu Phàm, việc nhà tôi người ngoài không thể hiểu được đâu.” Sở Dao cười khổ,” Cha tôi quan niệm như vậy, cũng là quan niệm của cả gia tộc của ông ấy.Gia tộc kia đối với mỗi một thành viên đều yêu cầu vô cùng cao, từ trên thân thể đến tâm lý đều là yêu cầu dung mạo xuất chúng, tính cách hoàn mỹ, học tập xuất sắc, tất nhiên sức khỏe cũng cần khỏe mạnh. Thế nhưng, một ngày khi tôi sinh ra, khiến ông ta không hài lòng……”
“Làm sao… lại có loại chuyện như thế này….” Lăng Phàm thì thào,” Cho nên bệnh tật của cậu chẳng lẽ là…..”
“Là bệnh bẩm sinh,di truyền từ mẹ của tôi.” Sở Dao cười khổ, “ Cha tôi rất hối hận khi đã cưới một người vợ bị bệnh, nhưng vì mặt mũi của gia tộc ông ta nên không thể ly hôn mà cưới một người khác, cũng không thể đem tôi vứt bỏ. Cho nên với ông ta mà nói, hai chúng tôi chính là vết nhơ trong cuộc đời của ông ta, cũng là trói buộc của ông ta trong gia tộc…..”
Lăng Phàm không biết nói gì, cậu biết trên thế giới này có nhiều thứ cậu không biết đến cũng không thể hiểu được. Mà đây lại là chuyện người ngoài không thể can thiệp. Suy nghĩ trong chốc lát, cậu ôm bả vai Sở Dao, muốn dùng phương pháp này truyền cho hắn một chút ấm áp. Sở Dao sửng sốt một chút, thế nhưng không có tránh ra, mà thời điểm này lại tới gần nằm lòng Lăng Phàm, thấp giọng bắt đầu nức nở. Trước mặt các học sinh trong trường, cậu là người sáng sủa, Sở Dao hoàn mỹ không khuyết điểm. Nhưng chỉ có ở phía sau, cậu lại lộ ra yếu đuối và điểm yếu chân thực trước mặt Lăng Phàm…..
Dưới tàng cây, Tiêu Đồng gắt gao ôm Sở Dao, mà Sở Dao hai mắt nhắm nghiền, mặt tái nhợt trắng như tờ giấy, trên mặt không có một chút huyết sắc, làm người ta xúc mục kinh tâm. ( xúc mục kinh tâm: theo tớ hiểu thì là nhìn thấy một sự việc gì đó làm tâm lý bị kinh hoàng, khủng hoảng… ai biết rõ hơn cho ta xin chỉ giáo với …)
“Sở Dao.., sao cậu ấy lại như vậy?” Lăng Phàm vội vàng hỏi.
“Tiểu Phàm cậu về rồi!” Nhìn thấy cậu, Tiêu Đồng tựa hồ thở dài nhẹ nhõm,”Mau, đã có người kêu xe cứu thương, cậu mau giúp tôi nâng Tiểu Dao đi chỗ khác tốt hơn được không?”
Lăng Phàm vội vàng gật đầu, theo lời Tiêu Đồng nói chạy lại giúp hắn, sau khi rối rắm một phen, Tiêu Đồng cùng một vài cán bộ trong hội học sinh đều lên xe cứu thương, cùng nhau tới bệnh viện.
“Tiểu Phàm, đêm nay có thể tôi không trở về, cậu cứ đi ngủ trước đi.” Trước khi đi, Tiêu Đồng cười cười xin lỗi nói với Lăng Phàm, rồi mới lên xe cứu thương rời đi. Xe lóe lên rồi tiếng còi gào thét mà đi, Lăng Phàm sững sờ nhìn xe đi khỏi tầm mắt, cảm giác giống như vừa trải qua một cơn ác mộng. Thì ra bệnh của Sở Dao không phải chỉ là lời đồn.
Lăng Phàm lần đầu tiên thể nghiệm thế nào là trải qua quỷ môn quan trở về nên bị sợ hãi. Sở Dao nghỉ nửa tháng, các học sinh đều thắc mắc không biết cậu ấy đến cùng là mắc bệnh gì, chỉ thấy cậu ấy ngồi dưới tàng cây cùng Tiêu Đồng nói chuyện, đột nhiên liền chảy máu mũi rồi ngất đi. Mà hội sinh viên cũng phải nói năng thận trọng, nghe nói lòng tự trọng của Sở Dao rất cao, nhiều lần nhờ người biết chuyện giữ bí mật, không muốn người khác biết bệnh tình của cậu.
Lăng Phàm thực sự lo lắng cho Sở Dao, nhiều lần hỏi thăm miễn cưỡng biết bệnh viện Sở Dao đang nằm. Thế nhưng số phòng cụ thể lại không biết, cậu chỉ có thể thừa dịp buổi chiều không có tiết học chuồn ra khỏi trường học, chạy tới bệnh viện đó ở xung quanh đi dạo mong có thể gặp được Sở Dao. Dưới lầu có một hoa viên xinh đẹp, khi Lăng Phàm không có mục tiêu đi qua bụi hoa tường vi đột nhiên nghe thấy phía sau truyền tới giọng nói quen tai: “Lăng Phàm?!”
Cậu nhìn lại, không ngờ Sở Dao lại xuất hiện tại hoa viên. Cậu mặc một bộ quần áo bệnh nhân màu lam, một mình ngồi ở ghế dài, thấy Lăng Phàm thì có vẻ vô cùng kinh hỉ.( kinh hỉ: kinh ngạc cùng vui mừng). Có khả năng bởi vì bệnh mới khỏi, sắc mặt Sở Dao vô cùng tái nhợt, cậu vốn khả ái lúc này lại càng chọc người trìu mến, thương tiếc, tầm mắt không rời khỏi người cậu ấy được. Ngay cả chính cậu cũng không phải ngoại lệ. Cậu đi tới bên cạnh Sở Dao ngồi xuống, hai người liền vui vẻ hàn huyên. Nửa tháng không có tới trường, Sở Dao đối với những chuyện phát sinh trên trường vô cùng hứng thú, quấn lấy Lăng Phàm đòi nghe kể chuyện. Thế nhưng, hắn không muốn nói về bệnh tình của chính mình, khi Lăng Phàm có không gian để hỏi thăm bệnh tình của hắn muốn mượn cớ để hỏi, hắn sẽ luôn không dấu vết bỏ qua.
Cứ như vậy một người một mình kể chuyện đương nhiên là Lăng Phàm miệng khô lưỡi khô mệt đến khôn thở nổi.
“Tớ đi mua đồ uống.” Cậu cười cười nói với Sở Dao.
Sở Dao vừa định nói cái gì, di động trong túi áo của Sở Dao lại vang lên.Lăng Phàm cũng không để ý, để lại không gian thoải mái cho Sở Dao nghe điện thoại, chính mình đi ra ngoài mua nước.
Khiến Lăng Phàm không dự đoán được là khi cậu mang theo hai lon nước quay trở lại thì thấy hình ảnh Sở Dao la to đối với điện thoại. Cảm xúc của cậu ấy dường như vô cùng kích động, cố hết sức nói gì đó, thân thể gầy yếu lại kịch liệt run rẩy. Cảm giác được tầm mắt Lăng Phàm, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, liền vội vàng làm rớt điện thoại. Sau đó, hăn mới ngồi ở ghế dài vội càng phì phò thở, hai má tái nhợt nổi lên một tầng ửng đỏ không bình thường.
“Xảy ra chuyện gì?” Lăng Phàm vội vàng ngồi vào bên cạnh, buông nước xuống nhẹ nhàng giúp hắn vỗ lưng,” Là ai gọi điện thoại tới, khiến cậu tức giận như thế?”
Sở Dao không nói gì, trầm mặc trong chốc lát,khóe mắt trào ra vài giọt nước mắt, Lăng Phàm thực sự giật mình, Sở Dao khóc?Thời điểm ở trong trường học, toàn bộ thời gian đều thầy cậu ấy là người vui vẻ hoạt bát một bộ học sinh đơn thuần sáng sủa, tựa hồ luôn luôn không có một chút phiền muộn.
“Vừa rồi…. là cha tôi gọi điện thoại tới….” Sở Dao nhẹ nhàng nói.
“Cha cậu? Ông ấy gọi hỏi bệnh tình của cậu sao?” Lăng Phàm theo bản năng hỏi, đồng thời cũng cảm thấy việc này có gì đó kì quái, lần này Sở Dao bị bệnh thật sự nghiêm trọng, nhưng chưa từng nghe thấy cha mẹ cậu ấy tới thăm, càng không có người thân khác tới hỏi thăm bệnh tình. Nghe câu hỏi của Lăng Phàm, Sở Dao cười khan một tiếng.
“Ông ta…. làm sao có thể quan tâm tới những việc như vậy……” Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, “Người kia chỉ quan tâm tới thời điểm nào thì tôi xuất viện mà thôi. Chính con của mình không khỏe, lại còn học tại trường học lạc hậu không danh tiếng, với ông ta mà nói…… là vô cùng mất mặt.”
“Làm sao lại như vậy?!” Lăng Phàm kinh hãi, tuy rằng cậu không được hưởng qua tình thương của cha mẹ, thế nhưng trên đời này làm sao có cha mẹ nào lại bạc tình như vậy? Ông ta là động vậy máu lạnh sao?
“Tiểu Phàm, việc nhà tôi người ngoài không thể hiểu được đâu.” Sở Dao cười khổ,” Cha tôi quan niệm như vậy, cũng là quan niệm của cả gia tộc của ông ấy.Gia tộc kia đối với mỗi một thành viên đều yêu cầu vô cùng cao, từ trên thân thể đến tâm lý đều là yêu cầu dung mạo xuất chúng, tính cách hoàn mỹ, học tập xuất sắc, tất nhiên sức khỏe cũng cần khỏe mạnh. Thế nhưng, một ngày khi tôi sinh ra, khiến ông ta không hài lòng……”
“Làm sao… lại có loại chuyện như thế này….” Lăng Phàm thì thào,” Cho nên bệnh tật của cậu chẳng lẽ là…..”
“Là bệnh bẩm sinh,di truyền từ mẹ của tôi.” Sở Dao cười khổ, “ Cha tôi rất hối hận khi đã cưới một người vợ bị bệnh, nhưng vì mặt mũi của gia tộc ông ta nên không thể ly hôn mà cưới một người khác, cũng không thể đem tôi vứt bỏ. Cho nên với ông ta mà nói, hai chúng tôi chính là vết nhơ trong cuộc đời của ông ta, cũng là trói buộc của ông ta trong gia tộc…..”
Lăng Phàm không biết nói gì, cậu biết trên thế giới này có nhiều thứ cậu không biết đến cũng không thể hiểu được. Mà đây lại là chuyện người ngoài không thể can thiệp. Suy nghĩ trong chốc lát, cậu ôm bả vai Sở Dao, muốn dùng phương pháp này truyền cho hắn một chút ấm áp. Sở Dao sửng sốt một chút, thế nhưng không có tránh ra, mà thời điểm này lại tới gần nằm lòng Lăng Phàm, thấp giọng bắt đầu nức nở. Trước mặt các học sinh trong trường, cậu là người sáng sủa, Sở Dao hoàn mỹ không khuyết điểm. Nhưng chỉ có ở phía sau, cậu lại lộ ra yếu đuối và điểm yếu chân thực trước mặt Lăng Phàm…..
Tác giả :
Hàn Tử Ngự