Ái Thượng Điều Giáo Sư
Chương 28: Tranh chấp
Edit: Gấu béo ~
Beta: Cát Tiêu Hương =)))
Cảm xúc của Lăng Phàm chưa bao giờ suy sụp như vậy. Từ nhà hàng Âu rời đi, cự tuyệt ý tốt muốn đưa cậu về nhà của Yêu Nhất, Lăng Phàm một mình mờ mịt đi dưới đèn đường ngã tư. Thời gian chưa đến chín giờ tối, bởi vì không phải cuối tuần nên trên đường rất ít người đi lại, hơn nữa đêm hôm trước đột nhiên gió mùa đổ về nên không khí về đêm rất lạnh. Phố rất vắng.
Di động trong túi quần Lăng Phàm từ lúc ra khỏi nhà hàng rung liên tục nhưng Lăng Phàm vẫn không nghe máy, không phải bởi vì trốn tránh mà là do không biết nên đáp lại người kia như thế nào. Trong đầu cậu tự bịa do vô số lý do để bào chữa cho hắn, có lẽ là có nỗi khổ tâm, có lẽ là không thể mở miệng, nhưng dù có tự lừa mình đến thế nào thì cũng đã đến lúc thức tỉnh, đúng vậy, nên rồi.
Ngực cậu giờ đây có một cỗ khí nghẹn lại rất khó chịu, khó chịu đến chết được.
Cho dù nhớ rõ hắn không hề thề non hẹn biển, cũng biết rõ là chẳng thể cùng nhau đi hết cả cuộc đời này, nhưng chẳng lẽ…Cậu thật sự không xứng sao? Chẳng lẽ thật sự không xứng đến vậy sao!?
Cuối cùng thì trong lòng ai kia vẫn không có mình, đi đến cuối cùng, rốt cuộc lại chẳng là gì của người ta, thật là…
———————————————————
“Kétttt ——-” Đột nhiên vang lên tiếng phanh xe chói tai, nhưng không đợi Lăng Phàm quay đầu lại thì bên tai đã vang lên tiếng rít gào quen thuộc:
“Em cuối cùng thì muốn gì đây! Điện thoại thì không nghe, nhà cũng không về, quá tốt, quá tốt rồi!”
“Tôi____”
Còn chưa đáp lời, nhưng Lăng Phàm theo bản năng liền lùi ra sau một bước, theo như kinh nghiệm xương máu của cậu thì lúc này không nên đứng gần người nọ.
Chỉ tiếc cậu lùi lại nhanh không bằng động tác của hắn, cửa xe mở ra, Gia Minh Diệc bước một bước dài, bắt lấy bàn tay Lăng Phàm, kéo mạnh cậu vào ghế phó lái.
Lăng Phàm vất vả lắm mới có thể ổn định vị trí, vừa mới định hình thì đã phát hiện xe đã chạy, cậu nổi giận quay đầu:
” Anh đang làm gì vậy?”
“Câm miệng, ngồi im cho tôi, về đến nhà tôi cùng em tính sổ.”
“Tôi lại làm sai chuyện gì nữa rồi? Chẳng lẽ cùng bạn bè ăn một bữa cơm cũng không được? Ai cũng phải có tự do riêng chứ, anh nổi điên cái gì? ”
“Em dám nói lại không! Em tốt nhất nên ngồi im cho tôi, đừng ép tôi động thủ ngay bây giờ!” Gia Minh Diệc đúng quả thật là điên rồi! Bị tức đến phát điên rồi!
Lúc vừa tan tầm, cậu nhóc này không nói một tiếng đã bỏ đị.
Mấy giờ sau đó hắn vẫn cố gắng áp chế nộ khí của mình, cố gắng thấu hiểu cho nỗi lòng của cậu, Lăng Phàm cái gì cũng không biết, chính hắn cũng không nên vì chút việc này mà nổi nóng để ảnh hưởng đến quan hệ của hai người.
Nhưng nửa tiếng sau, Lăng Phàm thì nhất định không nghe điện thoại của hắn, Yêu Nhất lại thêm dầu và lửa, gửi một tin nhắn
” Cậu nhóc nhà anh thật đáng yêu, cẩn thận che chở, đừng để bị người khác cướp đi.”
——————————————————-
“Đánh đi, ngoài đánh ra thì anh có thể làm gì khác sao? Sớm biết trước rằng không có tương lai thì lúc trước mang tôi về làm gì? Đêm nay tôi sẽ tự biết điều mà chuyển đi, miễn lại quấy rầy anh cùng đại tiểu thư thân mật tình chàng ý thiếp. ”
Lăng Phàm từ khi Chu Minh Toa chuyển đến đã kiềm nén rất lâu rồi, buồn bực trong lòng cứ như vậy mà bạo phát ra.
“Lăng Phàm, em thử nói lại những lời vừa rồi một lần nữa xem?!” Từ “chuyển đi” thật khiến người ta sôi máu, vừa bị Yêu Nhất nói hai câu đã muốn chuyển đi theo hắn sao? Còn khuya, còn khuya hắn mới cho phép việc này xảy ra.
“Tôi nói LÀ: KHI VỀ TÔI SẼ NHANH CHÓNG DỌN DẸP ĐỒ ĐẠC RỒI CHUYỂN ĐI, SẼ KHÔNG ẢNH HƯỞNG ĐẾN CON ĐƯỜNG THĂNG TIẾN THÀNH CON RỂ HIỀN CỦA ANH—–aaaaa” Lời còn chưa dứt, Gia Minh Diệc đã đem xe phanh gấp, từ khi lên xe cậu vẫn chưq kéo dây an toàn nên Lăng Phàm đập đầu vào cửa sổ thủy tinh, trán cậu nhất thời bị sưng đỏ, đầu liền choáng váng.
Ps lời tác giả: Muốn ta cho Gia Minh Diệc bùng nổ rồi mới XXOO không?!!!. Đó là cả một vấn đề a!!!
Beta: Cát Tiêu Hương =)))
Cảm xúc của Lăng Phàm chưa bao giờ suy sụp như vậy. Từ nhà hàng Âu rời đi, cự tuyệt ý tốt muốn đưa cậu về nhà của Yêu Nhất, Lăng Phàm một mình mờ mịt đi dưới đèn đường ngã tư. Thời gian chưa đến chín giờ tối, bởi vì không phải cuối tuần nên trên đường rất ít người đi lại, hơn nữa đêm hôm trước đột nhiên gió mùa đổ về nên không khí về đêm rất lạnh. Phố rất vắng.
Di động trong túi quần Lăng Phàm từ lúc ra khỏi nhà hàng rung liên tục nhưng Lăng Phàm vẫn không nghe máy, không phải bởi vì trốn tránh mà là do không biết nên đáp lại người kia như thế nào. Trong đầu cậu tự bịa do vô số lý do để bào chữa cho hắn, có lẽ là có nỗi khổ tâm, có lẽ là không thể mở miệng, nhưng dù có tự lừa mình đến thế nào thì cũng đã đến lúc thức tỉnh, đúng vậy, nên rồi.
Ngực cậu giờ đây có một cỗ khí nghẹn lại rất khó chịu, khó chịu đến chết được.
Cho dù nhớ rõ hắn không hề thề non hẹn biển, cũng biết rõ là chẳng thể cùng nhau đi hết cả cuộc đời này, nhưng chẳng lẽ…Cậu thật sự không xứng sao? Chẳng lẽ thật sự không xứng đến vậy sao!?
Cuối cùng thì trong lòng ai kia vẫn không có mình, đi đến cuối cùng, rốt cuộc lại chẳng là gì của người ta, thật là…
———————————————————
“Kétttt ——-” Đột nhiên vang lên tiếng phanh xe chói tai, nhưng không đợi Lăng Phàm quay đầu lại thì bên tai đã vang lên tiếng rít gào quen thuộc:
“Em cuối cùng thì muốn gì đây! Điện thoại thì không nghe, nhà cũng không về, quá tốt, quá tốt rồi!”
“Tôi____”
Còn chưa đáp lời, nhưng Lăng Phàm theo bản năng liền lùi ra sau một bước, theo như kinh nghiệm xương máu của cậu thì lúc này không nên đứng gần người nọ.
Chỉ tiếc cậu lùi lại nhanh không bằng động tác của hắn, cửa xe mở ra, Gia Minh Diệc bước một bước dài, bắt lấy bàn tay Lăng Phàm, kéo mạnh cậu vào ghế phó lái.
Lăng Phàm vất vả lắm mới có thể ổn định vị trí, vừa mới định hình thì đã phát hiện xe đã chạy, cậu nổi giận quay đầu:
” Anh đang làm gì vậy?”
“Câm miệng, ngồi im cho tôi, về đến nhà tôi cùng em tính sổ.”
“Tôi lại làm sai chuyện gì nữa rồi? Chẳng lẽ cùng bạn bè ăn một bữa cơm cũng không được? Ai cũng phải có tự do riêng chứ, anh nổi điên cái gì? ”
“Em dám nói lại không! Em tốt nhất nên ngồi im cho tôi, đừng ép tôi động thủ ngay bây giờ!” Gia Minh Diệc đúng quả thật là điên rồi! Bị tức đến phát điên rồi!
Lúc vừa tan tầm, cậu nhóc này không nói một tiếng đã bỏ đị.
Mấy giờ sau đó hắn vẫn cố gắng áp chế nộ khí của mình, cố gắng thấu hiểu cho nỗi lòng của cậu, Lăng Phàm cái gì cũng không biết, chính hắn cũng không nên vì chút việc này mà nổi nóng để ảnh hưởng đến quan hệ của hai người.
Nhưng nửa tiếng sau, Lăng Phàm thì nhất định không nghe điện thoại của hắn, Yêu Nhất lại thêm dầu và lửa, gửi một tin nhắn
” Cậu nhóc nhà anh thật đáng yêu, cẩn thận che chở, đừng để bị người khác cướp đi.”
——————————————————-
“Đánh đi, ngoài đánh ra thì anh có thể làm gì khác sao? Sớm biết trước rằng không có tương lai thì lúc trước mang tôi về làm gì? Đêm nay tôi sẽ tự biết điều mà chuyển đi, miễn lại quấy rầy anh cùng đại tiểu thư thân mật tình chàng ý thiếp. ”
Lăng Phàm từ khi Chu Minh Toa chuyển đến đã kiềm nén rất lâu rồi, buồn bực trong lòng cứ như vậy mà bạo phát ra.
“Lăng Phàm, em thử nói lại những lời vừa rồi một lần nữa xem?!” Từ “chuyển đi” thật khiến người ta sôi máu, vừa bị Yêu Nhất nói hai câu đã muốn chuyển đi theo hắn sao? Còn khuya, còn khuya hắn mới cho phép việc này xảy ra.
“Tôi nói LÀ: KHI VỀ TÔI SẼ NHANH CHÓNG DỌN DẸP ĐỒ ĐẠC RỒI CHUYỂN ĐI, SẼ KHÔNG ẢNH HƯỞNG ĐẾN CON ĐƯỜNG THĂNG TIẾN THÀNH CON RỂ HIỀN CỦA ANH—–aaaaa” Lời còn chưa dứt, Gia Minh Diệc đã đem xe phanh gấp, từ khi lên xe cậu vẫn chưq kéo dây an toàn nên Lăng Phàm đập đầu vào cửa sổ thủy tinh, trán cậu nhất thời bị sưng đỏ, đầu liền choáng váng.
Ps lời tác giả: Muốn ta cho Gia Minh Diệc bùng nổ rồi mới XXOO không?!!!. Đó là cả một vấn đề a!!!
Tác giả :
Hàn Tử Ngự