Ái Thật Lâu Bằng Hữu
Chương 4 Chỉ Là Bạn
Sau khi thổi xong nọn nến, bốn người trong chốc lát liền chơi đánh bài.
Thẳng đến rạng sáng trong phòng khách tiếng ồn ào mới ngừng dần, mấy năm nay tuy rằng bốn người công tác không giống nhau, nhưng nơi ở đều gần mỗi tháng đều tụ lại vài lần, cho nên bốn người cảm tình cũng không vì công tác mà xa cách.
"Mình hôm nay liền ở lại nhà Tri Tri." Đánh xong ván bài cuối cùng, Giang Nguyện An đột nhiên ôm cánh tay Vân Tri quơ quơ nói.
Vân Tri ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chúc Thanh Mộng đang nhìn chằm chằm cánh tay chính mình, trên mặt lộ ra xấu hổ mà lại không mất lễ phép mỉm cười, sau đó đẩy đẩy Giang Nguyện An, thấy đẩy không được, mới lại nói: "Bằng không cậu cũng ở lại đi? Mình dọn dẹp phòng cho hai cậu."
Ai không biết hiện tại Chúc Thanh Mộng là cái bình dấm chua, mặc dù các nàng là bạn tốt, Chúc Thanh Mộng cũng không muốn Giang Nguyện An quấn lấy các nàng.
Chúc Thanh Mộng gật đầu, lôi kéo Giang Nguyện An từ trên sô pha lên: "Đi, dọn dẹp phòng đi."
"Mình không đi mình không đi mình mới không muốn cùng cậu ngủ mình muốn ngủ cùng Tri Tri......"
Mặc dù Giang Nguyện An lại phản kháng như thế nào, cũng bị Chúc Thanh Mộng kéo vào phòng.
Nhà Vân Tri là ba phòng một sảnh, ba người thường tới ngủ lại cho nên đều có cố định phòng.
Chúc Thanh Mộng cùng Giang Nguyện An rời đi sau, phòng khách lâm vào an tĩnh.
Nam Kiều ngồi ở trên thảm phòng khách, trước mặt trên bàn trà để mấy bình rượu uống xong, lúc Vân Tri quay đầu lại Nam Kiều đang chống đầu nhìn nàng.
"Ta giúp ngươi thu thập một chút phòng ngủ phụ, ngày mai lại đi đi." Vân Tri nửa ngồi xổm bàn trà trước, đem đã trống không bình rượu hợp quy tắc mà bỏ vào thu về rương trung, nhỏ giọng mà cùng Nam Kiều nói.
"Mình giúp cậu dọn dẹp một chút phòng ngủ phụ, ngày mai hãy đi." Vân Tri nửa ngồi xổm trước bàn trà, đem bình rượu đã trống không bỏ vào thùng, nhỏ giọng cùng Nam Kiều nói.
Nam Kiều diện mạo thiên về anh khí, mặt mày thâm thúy, bởi vì uống xong rượu gương mặt đỏ ửng, nhìn qua so với bình thường nhiều phần đáng yêu.
"Cậu uống say sao?" Vân Tri đem bình rượu dọn dẹp tốt như cũng cũng không nghe thấy Nam Kiều đáp lời, nghi hoặc ra tiếng.
Sau một lúc lâu, Nam Kiều ngồi thẳng thân mình, nguyên bản tay chống đầu cũng chậm rãi buông xuống bên người, nàng nhàn nhạt ra tiếng: "Tri Tri, nguyện vọng năm trước của cậu là gì?"
"Làm sao vậy?" Vân Tri rũ mắt, không muốn trả lời vấn đề của nàng.
"Cùng mình có quan hệ sao?"
"Không có," Đối với nàng nói thích chỉ là chuyện của nàng, một bên tình nguyện cho nên đã đánh cuộc thì phải chịu thua, không muốn tiếp tục nói chuyện này, Vân Tri đổi đề tài, "Mình đi sửa sang lại phòng ngủ phụ một chút, cậu trước ngồi chờ một lát."
Vân Tri vừa mới đứng dậy, tay liền truyền tới một độ ấm, nàng quay đầu lại nhìn, Nam Kiều đang nắm cổ tay nàng, hướng lên trên là đôi mắt giãy giụa rối rắm của cô.
Đây không phải là lần đầu tiên Vân Tri nhìn thấy bộ dáng Nam Kiều nhu vậy, mới đầu nàng cũng nghĩ tới có lẽ Nam Kiều là có nổi khổ gì, nhưng sau đó từng việc đều đánh vỡ nàng tưởng tượng, nào có cái gì nổi khổ là đơn thuần không thích nàng mà thôi, liền tính là thích thì chỉ là thích của bạn bè.
Mỗi lần Vân Tri rõ ràng mà biết chuyện này muốn thoát đi, rồi lại sẽ bị Nam Kiều ôn nhu gọi lại.
Thật lâu không đợi được Nam Kiều nói chuyện, Vân Tri chuẩn bị tránh khỏi tay cô, ngay sau đó liền nghe thấy Nam Kiều nói: "Mình có thể cùng cậu cùng nhau ngủ sao? Chúng ta giống như đã thật lâu không có đêm khuya cùng nhau trò chuyện."
Vân Tri không thể tin được chính mình nghe được cái gì, trong lúc nhất thời chưa kịp trả lời nàng.
"Có thể sao." Nam Kiều ánh mắt sớm đã không có mới vừa rồi mê mang, hướng nàng làm nũng.
Vân Tri hoàn hồn, đem tay nắm tay nàng chẫm rãi đẩy ra, hít sâu một hơi, tâm không muốn nói ra lời nói thật đả thương người.
Đối với Nam Kiều mà nói kia chỉ là bạn bè nói chuyện phiếm, đối với nàng mà nói không phải vậy, mặc dù nàng cái gì đều sẽ không làm, lại cũng không làm đến thản nhiên như vậy, như cũ sẽ cảm thấy chính mình bi ai lại đê tiện.
"Mình nói rồi a, mình chỉ muốn cùng bạn gái cùng nhau ngủ." Vân Tri cười khẽ, làm bộ lơ đãng mà nói giỡn nói, "Cậu phải làm bạn gái mình sao?"
Từ lúc biết chính mình muốn hướng tới bắt đầu Vân Tri liền rất chú ý phương diện sự tình này, mặc dù đối với người khác mà nói là bảo thủ không thể tưởng tượng nổi, nhưng đối với nàng mà nói đây là một loại nguyên tắc.
Mặc dù lui một vạn bước, nàng có thể cùng bạn bè cùng nhau ngủ một cái giường, nhưng người bạn này tuyệt đối không phải là Nam Kiều, nàng vấn tâm hổ thẹn, làm sao dám đáp ứng chuyện này.
Nam Kiều hạ thấp mắt, đầu ngón tay một chút chặt lại, mặt kính bàn trà sạch sẽ bóng loáng hiện ảnh ngược mặt nàng.
"Mình nói giỡn, cậu lại không phải không biết mình thích cậu, còn dám nói ra loại lời nói này, sẽ không sợ mình đối với cậu làm cái gì a." Theo thói quen đối phương không trả lời, Vân Tri cười đùa tách ra đề tài.
"Cậu biết nguyện vọng năm ngoái của mình là gì sao?" Nam Kiều cũng không có theo Vân Tri nói tách ra đề tài, mà là lại lại lần nữa về tới vấn đề lúc ban đầu.
Vân Tri thở dài: "Là gì?"
"Cậu sẽ không rời khỏi mình, sẽ không chán ghét mình, sẽ vẫn luôn ở bên người mình, năm nay cũng vậy." Nam Kiều nghiêm túc nói, một câu một đốn, thanh âm ôn hòa.
Vân Tri biểu tình dừng lại, trong lòng tràn đầy phức tạp.
Này là chuyện gì, cự tuyệt nàng rồi lại muốn nàng không rời đi.
"Cậu còn như vậy, mình thật sự sẽ cho rằng cậu muốn cùng mình yêu đương."
Vân Tri vừa dứt lời, Nam Kiều liền lại lần nữa rũ mắt xuống, thật lâu chưa đáp lại.
Trong nhà dưới ánh đèn mờ nhạt, Vân Tri nhìn không rõ biểu tình cô, nhưng nghĩ đến lúc trước cũng có thể đoán được, Nam Kiều khẳng định cùng bình thường giống nhau không biết như thế nào cự tuyệt nàng mà thôi.
Nghĩ vậy, Vân Tri cũng thở hắt ra, đáy lòng cũng dâng lên cảm xúc bất đồng với bình thường, không nghề nghĩ bảo trì bề ngoài bình thản, hỏi lại nàng: "Ở trong lòng cậu mình là cái gì? Thật sự chỉ là bạn không phải lốp xe dự phòng sao?"
Nam Kiều đáy lòng hoảng hốt, vội vàng đứng dậy giữ chặt nàng phủ nhận: "Mình không có đem cậu làm lốp xe dự phòng."
"Vậy cậu nói đi, vì cái gì hy vọng mình vẫn luôn ở bên cạnh cậu? Bạn nhiều như vậy vì cái gì nhất định phải là mình không thể rời đi, chỉ bời vì là bạn sao?"
Áp lực đã lâu tại đây trong một khắc cảm xúc rốt cuộc bùng nổ, Vân Tri gầm nhẹ làm Nam Kiều hồi lâu không biết nên trả lời như thế nào, ngay cả vẫn luôn ở trong phòng đùa giỡn Giang Nguyện An Chúc Thanh Mộng cũng bị dẫn ra tới đi ra.
Khi nhìn thấy tình hình hai người giằng co, Chúc Thanh Mộng kéo lại Giang Nguyện An đang chuẩn bị lên tiếng nói chuyện, đem nàng một lần nữa mang về phòng.
Tiếng đóng cửa cũng không có ảnh hưởng bầu không khí xấu hổ giữa hai người, hôm nay Vân Tri so với trước bất luận là thái độ đều phải kiên quyết, Nam Kiều có một loại trực giác, hôm nay nếu hống không tốt Vân Tri, khả năng nàng thật sự sẽ mất đi Vân Tri.
"Chúng ta......!Không phải bạn tốt sao? Sơ nhị năm ấy, chúng ta đã nói cả đời phải làm bạn tốt cùng nhau." Nam Kiều gắt gao nắm tay nàng, ý đồ làm nàng nhớ tới những ngày mới nhận thức nhau.
Đúng rồi, sơ nhị năm ấy nàng vừa mới mất đi bạn thân, khi đó là Nam Kiều đi đến bên người nàng trấn an nàng, nói cho nàng các nàng sẽ là vĩnh viễn bạn tốt.
Như vậy vừa thấy là nàng sai, sai ở nàng đem tình cảm này biến chất, thích bạn tốt.
Chính là......
"Bạn tốt, cho nên cậu giúp mình cự tuyệt người khác cho mình thông báo, cho nên có người tới gần mình cậu liền sẽ biểu hiện ra cậu chiếm hữu dục, làm mình tránh xa các nàng xa một chút, cậu nói cho mình, bởi vì chúng ta là bạn tốt."
"Bọn họ không xứng với cậu, mình đều giúp cậu xem qua, mình không nghĩ cậu bị thương tổn." Nam Kiều nỗ lực giải thích.
"Bạn tốt quản sự tình có phải hay không quá nhiều," Vân Tri cười nhạo, tâm tình một chút trầm xuống, "Kỳ thật mình rất muốn biết cậu từ khi nào bắt đầu như vậy quan tâm tình cảm sinh hoạt của mình, năm một năm hai hay vẫn là năm ba?"
Vân Tri lần đầu tiên biết Nam Kiều giúp nàng cự tuyệt người khác là thời điểm năm ba, khi đó nàng ngẫu nhiên gặp được hai người lén gặp mặt, đối phương đưa lễ vật cho Nam Kiều.
Đó là Vân Tri lần đầu tiên biết ăn dấm không có thân phận làm cảm giác gì, tức giận khổ sở mất mát mà gặm cắn tâm nàng
Chỉ là bạn, cho nền không có tư cách thân phận mà hỏi nhiều, mặc dù hỏi cũng chỉ bị có lệ chuyển đề tài.
Sau lại cô gái kia ngẫu nhiên sẽ xuất hiện ở trước mặt nàng cùng nàng đáp lời, Vân Tri bởi vì Nam Kiều không có đem chuyện này nói cho nàng mà khổ sở thật sự, liên quan đến nữ hài kia cũng lãnh đạm rất nhiều, sau lại là Giang Nguyện An nói cho nàng biết người cô gái kia thích là nàng.
Không yêu nàng, lại cũng không cho phép người khác yêu nàng, nào có người bá đạo như vậy.
Vân Tri luôn luôn rất dễ rơi nước mắt, nghĩ đến đủ loại qua đi, nàng hốc mắt bắt đầu nóng lên, đáy lòng nổi lên chua xót.
Này tính cái gì.
"Thực xin lỗi Tri Tri, về sau mình sẽ không như vậy, không bao giờ, cậu......!Cậu đừng khóc." Nam Kiều nhìn thấy Vân Tri hốc mắt phiếm hồng, chân tay luống cuống, duỗi tay tưởng đụng vào rồi lại bị nàng né tránh.
"Cậu biết đến, mình dễ rơi nước mắt," Vân Tri thở phào nhẹ nhõm, giơ tay triều chính mình gương mặt phẩy phẩy gió, "Mình đi thu thập phòng."
Lúc trước chất vấn bị nàng quên đến sạch sẽ, Vân Tri không hề chấp nhất với đáp án của Nam Kiều, hoảng loạn mà rời đi phòng khách trở về phòng ngủ phụ.
Vân Tri sửa sang lại sàng phô, bởi vì việc mới vừa rồi mà thất thần, chờ đến nàng đem phòng thu thập tốt cũng đã hai mươi phút sau.
*Sàng phô chắc là giường này nọ nhỉ
Trong phòng khách đã không có một bóng người, ném ở trên sô pha di động đang sáng màn hình, mặt trên hiện tin tức WeChat.
Nam Sơn cây cao to: 【 Tranh còn chưa có vẽ xong, mình về nhà trước.
】
【 Việc mới vừa rồi thực xin lỗi, về sau mình sẽ chú ý đúng mực.
】
【 đại nhân đại lượng tiểu Tri Tri, có thể không cần tức giận Kiều Kiều sao? 】
【 Nghỉ ngơi thật tốt, ngủ ngon, Kiều Kiều của cậu đã ở diện bích tư.
】
*Diện bích tư: Ngoảnh mặt vào tường; quay lưng với sự đời để tĩnh tâm..
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ái Thật Lâu Bằng Hữu
2.
Bạn Trai Tuấn Tú Thường Xuyên Mời Ăn Cơm
3.
Nửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối Thoát
4.
Yêu Không Lối Thoát
=====================================
Cuối cùng còn gửi một biểu tình bao diện bích tư, là phía trước Vân Tri dùng Nam Kiều đồ tùy tay làm, miệng cô nói không thích, nhưng mỗi lần xin lỗi đều sẽ dùng biểu tình bao này.
*biểu tình bao: giống như sticker(nhãn dán) trên messenger,zalo....
Vân Tri nhắn lại một câu ngủ ngon, đem điện thoại di động ném trên sô pha, nằm ngửa nhìn đèn treo ở phòng khách, xem đến lâu rồi đôi mắt cũng bắt đầu lên men, có lệ ý.
Có lẽ nàng hẳn là khuyên nhủ chính mình, làm bạn cũng không tồi.
Chính là chỉ có nàng biết, nàng cùng Nam Kiều có thể bảo trì hiện tại quan hệ là bởi vì nàng không có yêu đương, nếu có một ngày nàng lựa chọn cảm tình mới, người thứ nhất nàng sẽ xa cách chính là Nam Kiều.
Nàng không có biện pháp làm bạn gái tương lai nhìn nàng cùng nàng đã từng thích mười năm bạn tốt ở chung, nàng chịu quá ủy khuất không nghĩ làm bạn gái tương lai cũng trải qua.
Này có lẽ chính là nguyên nhân nàng lâu như vậy tới nay đều không có biện pháp cùng người khác yêu đương, không thể quên được, bắt đầu không được, cuối cùng lâm vào chết tuần hoàn.
Phòng ngủ phụ, lúc này có hai người đang nằm bỏ ở cửa nghe động tĩnh ở phòng khách, chậm chạp nghe không thấy tiếng vang, Giang Nguyện An lặng lẽ mở ra khe hở cửa, lo lắng hỏi: "Tri Tri có phải hay không đang khóc a? Mình có phải hay không nên đi ra ngoài an ủi cậu ấy một chút?"
"Để cậu ấy lẳng lặng khả năng càng tốt." Chúc Thanh Mộng cong eo nhìn Giang Nguyện An nhìn về phía cửa tìm kiếm thanh âm, cảm thấy đáng yêu, lại xoa xoa nàng đầu, "Cậu cũng biết người khác cãi nhau đều sẽ giận dỗi, như thế nào không quan tâm một chút mình có khó chịu hay không đâu?"
"Cậu khó chịu cái gì? Cậu đều muốn cùng mình chia tay, cậu khó chịu cái gì."
"Mình khi nào muốn cùng cậu chia tay?" Chúc Thanh Mộng nhíu mày, không hiểu lời nói của nàng.
"Mình làm cậu xóa nữ nhân kia, cậu không xóa này ý tứ còn không phải là muốn cùng mình chia tay sao?" Giang Nguyện An trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, như là đang nói còn không thừa nhận.
"Ta không có, ta nói rồi hai ngày, hai ngày sau hoàn thành hợp tác liền xóa." Chúc Thanh Mộng bất đắc dĩ, nhiều năm như vậy sớm đã thói quen thời điểm nàng kỳ kỳ quái quái giận dỗi, tận lực trấn an nàng.
Hai người ầm ĩ trong lúc nhất thời đã quên Vân Tri chuyện này, thẳng đến cửa phòng bị đẩy ra, Giang Nguyện An theo lực đạo ngồi vào trên mặt đất mới phản ứng lại đây hai nàng vừa mới còn ở nhìn lén Vân Tri phản ứng.
Vân Tri ôm chăn đứng ở cửa, nguyên bản nàng là chỉ muốn tới gõ cửa, không biết cửa này như thế nào liền dễ dàng như vậy bị đẩy ra, thấy Giang Nguyện An ngồi dưới đất Vân Tri cũng không khó tưởng tượng hai người này đang làm gì.
Đơn giản chính là đang nghe phòng khách động tĩnh.
"Các cậu không phải ở cãi nhau sao? Mình cho các cậu đưa chăn giường tới." Vân Tri đem chăn đưa tới trong tay Chúc Thanh Mộng, rời khỏi cửa phòng, lưu lại Chúc Thanh Mộng cùng Giang Nguyện An hai mặt nhìn nhau.
"Nhìn qua giống như không có việc gì," Giang Nguyện An đoạt chăn trong tay nàng, dẫn đầu nằm ở trên giường đem chính mình bọc thành một đoàn, còn một bên nói, "Nói thật Nam Kiều thật hơi quá mức, nếu không phải đều xem mọi người là bạn, mình đều tưởng tấu cô ấy hai quyền, người thích Tri Tri rất nhiều, cũng không một người kém cô ấy, chờ mình tìm được người thích hợp, nhất định phải giới thiệu cho Tri Tri, khiến cho Nam Kiều cô ấy phải hối hận mới thôi."
Mặc dù các nàng là bốn người tiểu đoàn đội, nhưng cũng có mức độ thân khác nhau, Giang Nguyện An liền càng thích Vân Tri, Chúc Thanh Mộng cùng Nam Kiều tiếp xúc càng nhiều.
"Cậu xem người khác đều xem rất rõ ràng, lúc trước cự tuyệt mình không phải cũng nói đem mình làm bạn?" Chúc Thanh Mộng xốc lên chăn trong tay nàng, mặc kệ nàng cự tuyệt mà nằm vào.
Giang Nguyện An: "......" Thất sách.
EDIT: 1 ngày 1 chương, hôm qua có việc nên không up được nay up bù, khuya sẽ up 1 chương nữa.
Nếu rảnh rỗi nhiều thời gian sẽ up hẳn 2 chương/ ngày nhá.
(*⁰▿⁰*).
Bình chọn cho mình có động lực nào..