Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời
Chương 14: Hiện tại (3)
Hiện tại, cuối mùa thu tại bệnh viện thuộc thành phố Đông Xuyên.
Kí ức giống như một sợi dây, xâu chuỗi với hiện tại. Những câu chuyện cũ phức tạp rắc rỗi đều đan xen lại với nhau trong trí nhớ, không sao khiến con người ta phân biệt được rõ ràng, tất cả những sự kiện đó như những tấm ảnh, vụt qua não cô, những sợ hãi, bàng hoàng, vui sướng, sảng khoái, ưu thương, tất cả đều vì một con người.
Cô vẫn mặc quần áo bệnh nhân như cũ, sắc mặt đã khá hơn mấy ngày trước rất nhiều, ít nhất bây giờ nếu Kỷ Thành Minh nhìn thấy cô, cũng không còn liên tưởng đến ma quỷ nữa.
Kỷ Thành Minh tựa vào cửa phòng bệnh, đánh giá cô, nhưng không tiến vào. Anh dường như đang tò mò vì suy nghĩ của chính mình, khi cô chưa tỉnh lại, anh căn bản còn không nhớ đến một nhân vật như cô có tồn tại trên thế gian này, mỗi ngày anh đều bận rộn quay cuồng với công việc, dường như mãi mãi không bao giờ có thể đọc hết các văn kiện, mãi mãi không bao giờ hết các hội nghị tiệc tùng, mãi mãi không bao giờ giải quyết hết các vấn đề phát sinh. Anh có rất rất nhiều thứ “mãi mãi không bao giờ hoàn tất” luôn lặp đi lặp lại như thế. Huống chi, anh cũng chẳng thân thiết với cô, quên cô, là một việc rất đỗi bình thường. Nhưng anh tò mò ở chỗ, sau khi cô tỉnh dậy, anh dường như bắt đầu “nhung nhớ” đến sự tồn tại của cô.
Thế nhưng, không cần phải hiểu lầm, tình cảm đó từ trước đến nay chưa bao giờ là vấn đề đối với anh.
Anh luôn luôn là kiểu người làm việc theo kiểu “Cái gì đã qua, có níu kéo cũng vô ích”.
Nhưng định nghĩa này, còn bao gồm cả nhiều điều kiện khác, ví dụ như câu chuyện cũ đó thật sự không thể tránh né, không cách nào thay đổi, chỉ có một cách duy nhất đó là phải phát triển trở thành như thế. Nếu sự việc đó rõ ràng có thể thay đổi, lại bị phá hỏng, anh sẽ luôn canh cánh trong lòng.
Trong cuộc đời của anh, chuyện anh canh cánh trong lòng nhất, chính là việc Hướng Tư Gia rời xa anh.
Tình cảm của anh đối với Hướng Tư Gia rất phức tạp, đó là vị hôn thê duy nhất của anh, người con gái duy nhất anh cưng chiều, cô gái duy nhất anh dự định sẽ dành trọn đời bên cạnh.
(minhphuongvm: không có vụ người con gái anh yêu nha)
Cô vốn không phải ra đi, cô vẫn còn cơ hội để sống.
Sâu thẳm trong nội tâm của một người thương nhân, đều lấy việc trả giá để tự hỏi về một vấn đề. Sự ra đi của Hướng Tư Gia đều có nguyên nhân từ Giang Lục Nhân. Nếu như Giang Lục Nhân vẫn mãi ngủ say, cũng tương đương với một sự đền bù, ít nhất nhìn từ bên ngoài cũng thật công bằng. Nhưng Giang Lục Nhân đã tỉnh lại, còn Hướng Tư Gia không bao giờ có thể trở lại được nữa, theo một góc độ nào đó có thể nói như vậy. Kỷ Thành Minh anh liền cảm thấy rất mệt mỏi, anh không thích cảm giác này, điểm đơn giản là, anh cảm thấy Giang Lục Nhân phải trả giá cho sự mất mát trong lòng anh.
Tuy sắc mặt Giang Lục Nhân vẫn còn rất khó coi, cơ thể cô thật gầy yếu, nhất là cánh tay cô, gầy đến kinh người, có thể nhìn thấy rõ gân xanh nổi lên, mỗi khi nhìn, dường như có thể xuyên thấu cả xương cốt nhỏ bé bên trong.
Anh vẫn đứng nguyên như cũ, không nói một lời.
Anh nghe nói cô lại im lặng, không nói năng, không phối hợp điều trị, cũng không bước ra khỏi phòng bệnh.
Thật là một bệnh nhân ngoan ngoãn nha.
Anh bước vào trong phòng bệnh, lấy ra một cuốn phim, bỏ vào đầu đĩa, chỉ một lát sau, màn hình TV rất lớn phía trên xuất hiện một người, âm thanh cũng vang lên.
Kỷ Thành Minh nhìn cô, anh cầm điều khiển từ xa, tăng âm thanh lên to hơn một chút.
Từ TV phát ra một giọng nói vô cùng quen thuộc, cuối cùng cô phải ngẩng đầu. Cả người cô co lại, cô hít sâu một hơi thật kiên cường, thân hình gầy gò dường như không hợp tác với bộ dạng kỳ quặc này.
Anh đối diện với ánh mắt của cô bằng một tư thái rất tao nhã và nụ cười mỉm.
- Rốt cuộc là anh muốn làm gì?
Hiện cô đã có thể nói chuyện bình thường, thậm chí không cầncó bất kỳ can thiệp , cô vẫn khôi phục lại giọng nói nhỏ nhẹ thanh thanh trước đây.
Trong đôi mắt cô, tràn ngập sự phòng bị, quật cường, không chịu khuất phục.
Miệng anh bất giác nhếch lên:
- Trông cô có vẻ buồn, nên tôi mang vài niềm vui đến cho cô thôi.
Cô cắn môi, đôi môi cô giờ đã trở nên trắng bệch:
- Kỷ Thành Minh, tôi không nhớ tôi đã làm gì có lỗi với anh.
- Thật không?
Anh vẫn chỉ cười:
- Có lẽ cô đã mất đi một phần trí nhớ rồi nhỉ.
Cô hoảng hốt, không nhìn đến anh, chỉ nghe thấy giọng nói trong TV tiếp tục vang lên, rất khó để cô có thể bỏ qua.
Anh cũng vặn vẹo đầu, tỏ ra thật khó xử:
- Không bao lâu nữa, anh trai cô sẽ kết hôn, cô có nên trở về chúc mừng không nhỉ? Thế nhưng cô sẽ lấy tư cách gì để trở về đây? Từ bốn năm trước, Giang gia đã công bố về cái chết của cô. Nếu rõ ràng cô cứ trực tiếp đứng trước mặt Giang Thừa Dự, sẽ khiến anh ta kinh hỉ, liệu có phải sẽ xuất hiện một màn hài kịch cực kỳ đặc sắc không đây.
Môi của cô lại càng trắng bệch.
Trên TV đang phát lại tin tức về lễ đính hôn của Giang Thừa Dự và Mông Tuyết đang trong giai đoạn chuẩn bị, tin cứ phát đi phát lại, truyền đi truyền lại. Khuôn mặt của Giang Thừa Dự tươi cười, nụ cười e thẹn của Mông Tuyết cũng tràn ngập hạnh phúc, lần lượt xoẹt qua màn hình.
Đến chân răng của Giang Lục Nhân cũng run lên, anh cố tình, anh muốn chọc giận cô.
- Rốt cuộc anh muốn làm gì?
- Không phải tôi vốn không hề làm bất kể một cái gì đấy sao?
Tư thái của anh khiến cô sợ hãi, cô không tưởng tượng nổi anh đang muốn làm gì, cô không biết anh đang nghĩ gì.
- Anh tốt đẹp thế sao? Sao cứ đùa giỡn tôi trong lòng bàn tay thế.
- Tôi thật sự rất mong chờ, có một ngày được đùa giỡn cô trong lòng bàn tay đấy, hẳn lúc đó tôi sẽ rất sảng khoái.
- Anh…
- Hãy chăm sóc bản thân thật tốt.
Cô quay đi.
- Ví dụ như chăm sóc cơ thể, nếu không sao có thể đi gặp người cô quyến luyến trong tim đây?
Tiếng bước chân vang lên, mỗi lúc một xa.
- Đừng khóc, Giang Lục Nhân, không được khóc.
Cô tự ôm chặt lấy bản thân mình, nằm trên giường, ánh mắt dõi theo màn hình TV.
Giang Thừa Dự, anh đang cười, anh đang tuyên bố sẽ kết hôn cùng một người con gái khác.
Cô cắn chặt răng, nhưng vẫn không sao ngăn sự đau đớn lan đến tận trái tim.
Đau quá, thật sự rất đau.
Ngay cả khi nhớ lại vụ va chạm ô tô ngày hôm đó, cô cũng không cảm thấy đau đớn bằng tin tức Giang Thừa Dự đính hôn với một cô gái khác.
Tại sao cô thể tổn thương cô sâu sắc đến thế.
Bốn năm, đối với cô đều là trống rỗng, còn với Giang Thừa Dự, có phải không đủ ý nghĩa để anh gặp một cô gái khác, tạo nên một chuyện tình oanh oanh liệt liệt, sau đó kết hôn rồi sinh con. Cô thế nhưng không phải là người ở lại trong sinh mệnh của anh, cô chỉ đến rồi đi, chẳng thể làm bất cứ một điều gì cả.
Vẫn là đau đớn, vẫn là sợ hãi.
Bốn năm, rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?
Cô ngửa đầu, dường như đang thu lại những giọt nước mắt của chính mình.
Nếu ông trời không để cho cô nằm cả đời trên giường ngủ say, cô phải sống thật tốt, cô phải sống cho chính bản thân cô.
Ý nghĩ đó vừa xuất hiện, lại đối mặt với một vấn đề lớn. Cô không có tiền, thậm chí cô còn không biết nếu cởi bộ đồng phục bệnh nhân này ra, cô còn bộ quần áo nào khác để thay không, cô cũng không biết thế giới ngoài kia đã phát triển thành cái dạng gì rồi, thành phố giờ đã phát triển trên phương hướng như thế nào, tất cả, cô đều không biết.
Tất cả, cô đều không biết.
Thế nhưng, mấy ngày sau đó Kỷ Thành Minh đều không thấy xuất hiện. Cô cẩn thận tâm sự một vài chuyện với y tá phụ trách chăm sóc cô, cô phát hiện ra, trừ việc không được phép xuất viện, cô cũng vẫn được tự do, bất kể việc gì cô yêu cầu, đều được đáp ứng đầy đủ.
Cô muốn lấy thêm vài bộ quần áo, nhờ người ta tìm giúp một cái máy tính xách tay và một ít giấy bút.
Qua chiếc máy tính, cô nhận ra thành phố này đã trở nên xa lạ với cô.
Cô vẫn nhận máy tính, khời động, mở vài trang báo điện tử, việc đầu tiên cô tìm kiếm, là động cơ liên quan đến Giang Thừa Dự.
Vẫn không sao quên được, vẫn không có cách nào xóa nhòa hình ảnh của anh.
Rất thỏa mãn, trên tất cả các trang báo đều đăng tin tức về lễ đính hôn của anh.
Cô cắn cắn ngón tay mình, đây không phải ảo giác, tất cả đều là sự thật, người đàn ông cô âu yếm, sẽ trở thành chồng của một người con gái khác.
Đã từng có lúc, cô tin rằng, anh sẽ mãi mãi ở bên cô.
Hứa hẹn ơi là hứa hẹn, bạn không tin thì đó chính là vĩnh viễn, khi bạn tin, thì đó chỉ là một lời nói dối.
Thế nhưng cô nhanh chóng thu hồi lại cảm xúc của chính mình, cô tra tìm tất cả mọi thông tin liên quan đến Giang gia.
Vô số những mẩu tin nhỏ được tìm thấy.
Bốn năm trước, ông Giang Huy phát bệnh chết đi, bà Giang Dao lập tức công bố di chúc của ông, nhưng chuyện khiến mọi người kinh ngạc đó là trong bản di chúc luật sư đưa ra ông Giang Huy đã chuyển 15% cổ phần công ty cho cô con gái nuôi Giang Lục Nhân. Nội dung chi tiết của bản di chúc rất khó hiểu, vì trước khi công bố tin tức này một ngày, cô con gái nuôi Giang Lục Nhân đã gặp một tai nạn, bất hạnh qua đời, Giang gia đã tổ chức một tang lễ đình đám để công cố trước công chúng về sự cố không may trong chuyến du lịch của Giang Lục Nhân dẫn đến tử vong.
Sau khi ông Giang Huy qua đời, mọi quyền lực đều rơi vào tay bà Văn Dao và Giang Thừa Dự.
Cô ngơ ngác nhìn màn hình.
Hóa ra, Kỷ Thành Minh không hề nói sai, cô thật sự không thể trở về.
Giang Lục Nhân đã chết.
Giang Lục Nhân đã chết.
Bàn tay cô xiết thật chặt.
Mồ hôi lạnh trên trán tuôn rơi, hồi đó khi bà Văn Dao rủ cô đi Đa Luân Đa, Giang Thừa Dự đã đồng ý.
Đó liệu có phải là một âm mưa?
Cô không dám tưởng tượng.
Hóa ra, Kỷ Thành Minh thật sự đã cứu cô, đúng là thật buồn cười mà, đúng là đáng để cười mà.
Cuộc đời cô, sao lại trở nên như thế này?
Cô lấy ra tấm ảnh chụp Giang Thừa Dự khi còn trẻ:
- Anh đối với em như vậy sao?
Có phải không?
Nhưng cô không thể xác định.
Cô có nên tin anh hay không?
Do dự, không dám quyết định.
Bầu trời phía bên ngoài cửa sổ vẫn sáng như mới, trời đã vào thu, thời tiết rất ôn hòa, chẳng qua có vài cơn gió lạnh thổi đến, lướt qua khuôn mặt cô, nhưng cô vẫn không hề để ý đến.
Có gì là không bao giờ có thể thay đổi được đây?
Có lẽ chỉ ở trên giải ngân hà, các bầu trời hàng vạn dặm, nơi không có tầng khí quyển bao phủ, bầu trời sẽ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Điều không thể tin tưởng, dễ dàng thay đổi nhất, chính là lòng người.
Không chỉ những người khác, chính cô cũng giống như vậy
Kí ức giống như một sợi dây, xâu chuỗi với hiện tại. Những câu chuyện cũ phức tạp rắc rỗi đều đan xen lại với nhau trong trí nhớ, không sao khiến con người ta phân biệt được rõ ràng, tất cả những sự kiện đó như những tấm ảnh, vụt qua não cô, những sợ hãi, bàng hoàng, vui sướng, sảng khoái, ưu thương, tất cả đều vì một con người.
Cô vẫn mặc quần áo bệnh nhân như cũ, sắc mặt đã khá hơn mấy ngày trước rất nhiều, ít nhất bây giờ nếu Kỷ Thành Minh nhìn thấy cô, cũng không còn liên tưởng đến ma quỷ nữa.
Kỷ Thành Minh tựa vào cửa phòng bệnh, đánh giá cô, nhưng không tiến vào. Anh dường như đang tò mò vì suy nghĩ của chính mình, khi cô chưa tỉnh lại, anh căn bản còn không nhớ đến một nhân vật như cô có tồn tại trên thế gian này, mỗi ngày anh đều bận rộn quay cuồng với công việc, dường như mãi mãi không bao giờ có thể đọc hết các văn kiện, mãi mãi không bao giờ hết các hội nghị tiệc tùng, mãi mãi không bao giờ giải quyết hết các vấn đề phát sinh. Anh có rất rất nhiều thứ “mãi mãi không bao giờ hoàn tất” luôn lặp đi lặp lại như thế. Huống chi, anh cũng chẳng thân thiết với cô, quên cô, là một việc rất đỗi bình thường. Nhưng anh tò mò ở chỗ, sau khi cô tỉnh dậy, anh dường như bắt đầu “nhung nhớ” đến sự tồn tại của cô.
Thế nhưng, không cần phải hiểu lầm, tình cảm đó từ trước đến nay chưa bao giờ là vấn đề đối với anh.
Anh luôn luôn là kiểu người làm việc theo kiểu “Cái gì đã qua, có níu kéo cũng vô ích”.
Nhưng định nghĩa này, còn bao gồm cả nhiều điều kiện khác, ví dụ như câu chuyện cũ đó thật sự không thể tránh né, không cách nào thay đổi, chỉ có một cách duy nhất đó là phải phát triển trở thành như thế. Nếu sự việc đó rõ ràng có thể thay đổi, lại bị phá hỏng, anh sẽ luôn canh cánh trong lòng.
Trong cuộc đời của anh, chuyện anh canh cánh trong lòng nhất, chính là việc Hướng Tư Gia rời xa anh.
Tình cảm của anh đối với Hướng Tư Gia rất phức tạp, đó là vị hôn thê duy nhất của anh, người con gái duy nhất anh cưng chiều, cô gái duy nhất anh dự định sẽ dành trọn đời bên cạnh.
(minhphuongvm: không có vụ người con gái anh yêu nha)
Cô vốn không phải ra đi, cô vẫn còn cơ hội để sống.
Sâu thẳm trong nội tâm của một người thương nhân, đều lấy việc trả giá để tự hỏi về một vấn đề. Sự ra đi của Hướng Tư Gia đều có nguyên nhân từ Giang Lục Nhân. Nếu như Giang Lục Nhân vẫn mãi ngủ say, cũng tương đương với một sự đền bù, ít nhất nhìn từ bên ngoài cũng thật công bằng. Nhưng Giang Lục Nhân đã tỉnh lại, còn Hướng Tư Gia không bao giờ có thể trở lại được nữa, theo một góc độ nào đó có thể nói như vậy. Kỷ Thành Minh anh liền cảm thấy rất mệt mỏi, anh không thích cảm giác này, điểm đơn giản là, anh cảm thấy Giang Lục Nhân phải trả giá cho sự mất mát trong lòng anh.
Tuy sắc mặt Giang Lục Nhân vẫn còn rất khó coi, cơ thể cô thật gầy yếu, nhất là cánh tay cô, gầy đến kinh người, có thể nhìn thấy rõ gân xanh nổi lên, mỗi khi nhìn, dường như có thể xuyên thấu cả xương cốt nhỏ bé bên trong.
Anh vẫn đứng nguyên như cũ, không nói một lời.
Anh nghe nói cô lại im lặng, không nói năng, không phối hợp điều trị, cũng không bước ra khỏi phòng bệnh.
Thật là một bệnh nhân ngoan ngoãn nha.
Anh bước vào trong phòng bệnh, lấy ra một cuốn phim, bỏ vào đầu đĩa, chỉ một lát sau, màn hình TV rất lớn phía trên xuất hiện một người, âm thanh cũng vang lên.
Kỷ Thành Minh nhìn cô, anh cầm điều khiển từ xa, tăng âm thanh lên to hơn một chút.
Từ TV phát ra một giọng nói vô cùng quen thuộc, cuối cùng cô phải ngẩng đầu. Cả người cô co lại, cô hít sâu một hơi thật kiên cường, thân hình gầy gò dường như không hợp tác với bộ dạng kỳ quặc này.
Anh đối diện với ánh mắt của cô bằng một tư thái rất tao nhã và nụ cười mỉm.
- Rốt cuộc là anh muốn làm gì?
Hiện cô đã có thể nói chuyện bình thường, thậm chí không cầncó bất kỳ can thiệp , cô vẫn khôi phục lại giọng nói nhỏ nhẹ thanh thanh trước đây.
Trong đôi mắt cô, tràn ngập sự phòng bị, quật cường, không chịu khuất phục.
Miệng anh bất giác nhếch lên:
- Trông cô có vẻ buồn, nên tôi mang vài niềm vui đến cho cô thôi.
Cô cắn môi, đôi môi cô giờ đã trở nên trắng bệch:
- Kỷ Thành Minh, tôi không nhớ tôi đã làm gì có lỗi với anh.
- Thật không?
Anh vẫn chỉ cười:
- Có lẽ cô đã mất đi một phần trí nhớ rồi nhỉ.
Cô hoảng hốt, không nhìn đến anh, chỉ nghe thấy giọng nói trong TV tiếp tục vang lên, rất khó để cô có thể bỏ qua.
Anh cũng vặn vẹo đầu, tỏ ra thật khó xử:
- Không bao lâu nữa, anh trai cô sẽ kết hôn, cô có nên trở về chúc mừng không nhỉ? Thế nhưng cô sẽ lấy tư cách gì để trở về đây? Từ bốn năm trước, Giang gia đã công bố về cái chết của cô. Nếu rõ ràng cô cứ trực tiếp đứng trước mặt Giang Thừa Dự, sẽ khiến anh ta kinh hỉ, liệu có phải sẽ xuất hiện một màn hài kịch cực kỳ đặc sắc không đây.
Môi của cô lại càng trắng bệch.
Trên TV đang phát lại tin tức về lễ đính hôn của Giang Thừa Dự và Mông Tuyết đang trong giai đoạn chuẩn bị, tin cứ phát đi phát lại, truyền đi truyền lại. Khuôn mặt của Giang Thừa Dự tươi cười, nụ cười e thẹn của Mông Tuyết cũng tràn ngập hạnh phúc, lần lượt xoẹt qua màn hình.
Đến chân răng của Giang Lục Nhân cũng run lên, anh cố tình, anh muốn chọc giận cô.
- Rốt cuộc anh muốn làm gì?
- Không phải tôi vốn không hề làm bất kể một cái gì đấy sao?
Tư thái của anh khiến cô sợ hãi, cô không tưởng tượng nổi anh đang muốn làm gì, cô không biết anh đang nghĩ gì.
- Anh tốt đẹp thế sao? Sao cứ đùa giỡn tôi trong lòng bàn tay thế.
- Tôi thật sự rất mong chờ, có một ngày được đùa giỡn cô trong lòng bàn tay đấy, hẳn lúc đó tôi sẽ rất sảng khoái.
- Anh…
- Hãy chăm sóc bản thân thật tốt.
Cô quay đi.
- Ví dụ như chăm sóc cơ thể, nếu không sao có thể đi gặp người cô quyến luyến trong tim đây?
Tiếng bước chân vang lên, mỗi lúc một xa.
- Đừng khóc, Giang Lục Nhân, không được khóc.
Cô tự ôm chặt lấy bản thân mình, nằm trên giường, ánh mắt dõi theo màn hình TV.
Giang Thừa Dự, anh đang cười, anh đang tuyên bố sẽ kết hôn cùng một người con gái khác.
Cô cắn chặt răng, nhưng vẫn không sao ngăn sự đau đớn lan đến tận trái tim.
Đau quá, thật sự rất đau.
Ngay cả khi nhớ lại vụ va chạm ô tô ngày hôm đó, cô cũng không cảm thấy đau đớn bằng tin tức Giang Thừa Dự đính hôn với một cô gái khác.
Tại sao cô thể tổn thương cô sâu sắc đến thế.
Bốn năm, đối với cô đều là trống rỗng, còn với Giang Thừa Dự, có phải không đủ ý nghĩa để anh gặp một cô gái khác, tạo nên một chuyện tình oanh oanh liệt liệt, sau đó kết hôn rồi sinh con. Cô thế nhưng không phải là người ở lại trong sinh mệnh của anh, cô chỉ đến rồi đi, chẳng thể làm bất cứ một điều gì cả.
Vẫn là đau đớn, vẫn là sợ hãi.
Bốn năm, rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?
Cô ngửa đầu, dường như đang thu lại những giọt nước mắt của chính mình.
Nếu ông trời không để cho cô nằm cả đời trên giường ngủ say, cô phải sống thật tốt, cô phải sống cho chính bản thân cô.
Ý nghĩ đó vừa xuất hiện, lại đối mặt với một vấn đề lớn. Cô không có tiền, thậm chí cô còn không biết nếu cởi bộ đồng phục bệnh nhân này ra, cô còn bộ quần áo nào khác để thay không, cô cũng không biết thế giới ngoài kia đã phát triển thành cái dạng gì rồi, thành phố giờ đã phát triển trên phương hướng như thế nào, tất cả, cô đều không biết.
Tất cả, cô đều không biết.
Thế nhưng, mấy ngày sau đó Kỷ Thành Minh đều không thấy xuất hiện. Cô cẩn thận tâm sự một vài chuyện với y tá phụ trách chăm sóc cô, cô phát hiện ra, trừ việc không được phép xuất viện, cô cũng vẫn được tự do, bất kể việc gì cô yêu cầu, đều được đáp ứng đầy đủ.
Cô muốn lấy thêm vài bộ quần áo, nhờ người ta tìm giúp một cái máy tính xách tay và một ít giấy bút.
Qua chiếc máy tính, cô nhận ra thành phố này đã trở nên xa lạ với cô.
Cô vẫn nhận máy tính, khời động, mở vài trang báo điện tử, việc đầu tiên cô tìm kiếm, là động cơ liên quan đến Giang Thừa Dự.
Vẫn không sao quên được, vẫn không có cách nào xóa nhòa hình ảnh của anh.
Rất thỏa mãn, trên tất cả các trang báo đều đăng tin tức về lễ đính hôn của anh.
Cô cắn cắn ngón tay mình, đây không phải ảo giác, tất cả đều là sự thật, người đàn ông cô âu yếm, sẽ trở thành chồng của một người con gái khác.
Đã từng có lúc, cô tin rằng, anh sẽ mãi mãi ở bên cô.
Hứa hẹn ơi là hứa hẹn, bạn không tin thì đó chính là vĩnh viễn, khi bạn tin, thì đó chỉ là một lời nói dối.
Thế nhưng cô nhanh chóng thu hồi lại cảm xúc của chính mình, cô tra tìm tất cả mọi thông tin liên quan đến Giang gia.
Vô số những mẩu tin nhỏ được tìm thấy.
Bốn năm trước, ông Giang Huy phát bệnh chết đi, bà Giang Dao lập tức công bố di chúc của ông, nhưng chuyện khiến mọi người kinh ngạc đó là trong bản di chúc luật sư đưa ra ông Giang Huy đã chuyển 15% cổ phần công ty cho cô con gái nuôi Giang Lục Nhân. Nội dung chi tiết của bản di chúc rất khó hiểu, vì trước khi công bố tin tức này một ngày, cô con gái nuôi Giang Lục Nhân đã gặp một tai nạn, bất hạnh qua đời, Giang gia đã tổ chức một tang lễ đình đám để công cố trước công chúng về sự cố không may trong chuyến du lịch của Giang Lục Nhân dẫn đến tử vong.
Sau khi ông Giang Huy qua đời, mọi quyền lực đều rơi vào tay bà Văn Dao và Giang Thừa Dự.
Cô ngơ ngác nhìn màn hình.
Hóa ra, Kỷ Thành Minh không hề nói sai, cô thật sự không thể trở về.
Giang Lục Nhân đã chết.
Giang Lục Nhân đã chết.
Bàn tay cô xiết thật chặt.
Mồ hôi lạnh trên trán tuôn rơi, hồi đó khi bà Văn Dao rủ cô đi Đa Luân Đa, Giang Thừa Dự đã đồng ý.
Đó liệu có phải là một âm mưa?
Cô không dám tưởng tượng.
Hóa ra, Kỷ Thành Minh thật sự đã cứu cô, đúng là thật buồn cười mà, đúng là đáng để cười mà.
Cuộc đời cô, sao lại trở nên như thế này?
Cô lấy ra tấm ảnh chụp Giang Thừa Dự khi còn trẻ:
- Anh đối với em như vậy sao?
Có phải không?
Nhưng cô không thể xác định.
Cô có nên tin anh hay không?
Do dự, không dám quyết định.
Bầu trời phía bên ngoài cửa sổ vẫn sáng như mới, trời đã vào thu, thời tiết rất ôn hòa, chẳng qua có vài cơn gió lạnh thổi đến, lướt qua khuôn mặt cô, nhưng cô vẫn không hề để ý đến.
Có gì là không bao giờ có thể thay đổi được đây?
Có lẽ chỉ ở trên giải ngân hà, các bầu trời hàng vạn dặm, nơi không có tầng khí quyển bao phủ, bầu trời sẽ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Điều không thể tin tưởng, dễ dàng thay đổi nhất, chính là lòng người.
Không chỉ những người khác, chính cô cũng giống như vậy
Tác giả :
Lục Xu