Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Chương 88: Đá hoàng đế lười SORRY
Hắn rất có hứng thú cùng Cổ Lạc Nhi pha trò.
Nói thật ra, cuộc sống trong cung quả thật có chút nhàm chán.
Nụ cười trên mặt càng thêm sâu.
“Lạc Nhi, nàng muốn phục thị trẫm tắm rửa?”
Trên mặt Cổ Lạc Nhi càng thêm đỏ ửng.
“Không, không phải. Được rồi, hoàng thượng, dù sao người cũng đã có rất nhiều người phục thị, Lạc Nhi tự mình đi ngủ vậy.”
Nói xong, co cẳng chuồn đi.
Đông Phong Túy hôm nay rất kỳ quái nha, nói nhiều lời như vậy, hắn không thấy mệt mỏi sao?
Há đoán được nàng vừa mới nhào tới bên giường, vừa mới nâng lên một chân, còn chưa đặt lên trên giường, phía sau lại truyền đến thanh âm lười biếng của Đông Phong Túy.
“Đêm nay trẫm muốn giường ngủ.”
Cổ Lạc Nhi vội vàng buông chân xuống.
Luôn miệng nhận lời: “Vâng, vâng, giường này vốn chính là của Hoàng thượng. Như vậy, đêm nay Lạc Nhi ngủ ở thụy tháp đi.”
Đông Phong Túy vẫn khẩu khí lười biếng nói.
“Trẫm thỉnh thoảng nửa đêm sẽ muốn đổi sang thụy tháp ngủ.”
Cổ Lạc Nhi nghiêng đầu trừng mắt Đông Phong Túy, đêm nay hắn cố ý muốn gây khó dễ với nàng sao?
Tức giận hỏi: “Vậy ta ngủ ở đâu?”
“Đó là chuyện của ngươi.”
Cổ Lạc Nhi thầm nghĩ, chẳng lẽ là muốn ta ngủ trên sàn?
Vậy cũng không được.
Khí trời đêm xuân vẫn có chút lạnh, ngủ trên sàn nhà vạn nhất bị cảm thì làm sao đây?
Uống thuốc là chuyện nhỏ, nhưng làm trễ việc buôn bán của Minh Châu lâu thì phiền toái rồi.
Nghĩ nghĩ, đành phải vui vẻ cười theo nói: “Vậy, hoàng thượng, lúc người ngủ thụy tháp ta ngủ trên giường, lúc người ngủ trên giường thì ta ngủ thụy tháp, được không?”
Đông Phong Túy vốn định bức ép nàng, khiến nàng tới van cầu cầu mình, để trong lòng bình ổn một chút.
Không ngờ nàng lại đưa ra biện pháp như vậy.
Nghĩ nghĩ, một chủ ý tuyệt diệu nổi lên trong đầu.
Đông Phong Túy hơi hơi vuốt cằm.
“Hoàng thượng, bây giờ người ngủ ở đâu?”
Cổ Lạc Nhi thử hỏi.
Đã thấy Đông Phong Túy nhắm nghiền hai mắt, không trả lời, có vẻ giống như đang ngủ.
Cổ Lạc Nhi thở ra chầm chậm, rón ra rón rén rời khỏi thụy tháp, đi ra ngoài rửa mặt xong, lại trở vào ngủ.
Nàng mỗi ngày đều bận rộn bôn ba, hôm nay lại đánh lộn với Phùng Thái úy, tiêu hao quá nhiều tinh lực, quá mệt mỏi.
Đông Phong Túy vẫn y nguyên nằm trên thụy tháp, vẫn là dáng vẻ vừa rồi.
Cổ Lạc Nhi lặng lẽ bò lên giường, nằm xuống ngủ.
Nàng thật sự quá mỏi mệt rồi, nằm xuống không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Cổ Lạc Nhi vừa mới ngủ, Đông Phong Túy trên thụy tháp liền mở mắt.
Liếc mắt nhìn Cổ Lạc Nhi đang ngủ say trên giường, khóe môi Đông Phong Túy có chút giương lên.
Cổ Lạc Nhi ngủ đến nửa đêm, nặng nề mơ một giấc mộng.
Nàng mơ thấy mình đang đi giữa đồng cỏ bao la buổi sớm, mặt trời vừa mọc, khiến hơi nước trong không khí đều chiếu sáng trong suốt.
Trong ánh hào quang, một thân ảnh đầu đội mũ đen, thân choàng áo đen đi về phía nàng.
Cổ Lạc Nhi tâm thần đều say mê nhìn hắn, nhìn hắn từ từ đi gần về phía mình.
Hắn càng ngày càng gần.
Nhưng mà, chung quanh thân thể hắn luôn bao quanh một tầng sương mù, khiến nàng không nhìn thấy rõ.
Cổ Lạc Nhi kích động muốn tiến lại đón.
Bên cạnh lại không biết từ chỗ nào đột nhiên chui ra một con mãng xà khổng lồ, gắt gao quấn lên người nàng.
Cự Mãng thè cái lưỡi hồng hồng về phía nàng, hô hấp của nó như một làn sóng phun lên mặt, lên cổ nàng.
Hả, Cự Mãng cũng hô hấp giống người sao?
Cổ Lạc Nhi sợ hãi, muốn tránh khỏi Cự Mãng, nhưng thế nào cũng không tránh thoát được.
Nàng cầu trợ nhìn về phía Đạp Tuyết công tử đang đi về phía nàng.
“Cứu cứu ta.”
Cổ Lạc Nhi kêu cứu.
Đạp Tuyết công tử vẫn như cũ không nhanh không chậm tiến về phía trước, nhịp chân ưu nhã bước tiếp.
Kì quái, khinh công của hắn không phải rất cao sao?
Rõ ràng thấy nàng bị mãng xà quấn lấy, vì sao không nhanh nhanh tới cứu nàng?
Cổ Lạc Nhi tức giận nhìn hắn, nhìn hắn chậm rãi tới gần nàng.
Cự Mãng càng quấn càng chặt, xiết chặt đến mức nàng cơ hồ không thể hô hấp.
Điểm chết người nhất chính là, hô hấp của nó phả vào trên mặt cùng trên cổ nàng, ngưa ngứa, khó chịu tột cùng.
Đạp Tuyết công tử rốt cục đi tới trước mặt nàng.
Nhưng hắn không động thủ đánh con rắn, mà là chậm rãi vén chiếc khăn che mặt của hắn lên.
Oa, nàng cũng muốn nhìn thấy chân dung của Đạp Tuyết công tử nha.
Cổ Lạc Nhi kích động.
Chiếc khăn che mặt nhanh chóng từ trước mặt Đạp Tuyết công tử được gỡ xuống, hắn hơi nghiêng về phía trước, lộ ra khuôn mặt tuấn tú đặc biệt to của Đông Phong Túy tiến đến trước mặt nàng.
Hướng về phía nàng lộ ra ý cười ranh mãnh.
Hóa ra là cái tên này đang trêu cợt nàng, khó trách thấy chết mà không cứu.
Cổ Lạc Nhi tức giận vươn tay ra, muốn đẩy mặt tên Đông Phong Túy đáng giận này ra.
“Ngươi làm gì vậy?”
Bên tai truyền đến lời nói mê của Đông Phong Túy.
Thần quang đột nhiên biến mất.
Đông Phong Túy giả trang thành Đạp Tuyết công tử, Cự Mãng quấn lấy nàng cũng đều không thấy.
Cổ Lạc Nhi mạnh mẽ mở mắt ra.
Trước mắt nàng là một khoảng tối.
Cũng không gọi là tối đi, ánh nến đã tắt, nhưng ngoài cửa sổ có ánh trăng xuyên thấu chiếu vào qua giấy cửa sổ màu trắng.
Trong phòng tràn ngập ánh sáng mờ ảo, có thể thấy được rõ ràng đường nét vật thể.
Cổ Lạc Nhi thở ra một hơi.
Không sao không sao, chỉ là một giấc mộng.
Nhưng mà, rõ ràng là mộng, rõ ràng không có Cự mãng, vì sao trên mặt trên cổ của nàng vẫn có hơi thở phả vào?
Ngưa ngứa, khó chịu tột cùng.
Còn có còn có, thân thể của nàng cũng vẫn bị thứ gì đó quấn lấy chặt chẽ.
Cổ Lạc Nhi nghiêng đầu, ngoảnh sang bên cạnh xem xét, cả kinh thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Đáng giận, nàng vậy mà lại thấy được mặt Đông Phong Túy.
Tên này, không phải đang ngủ trên thụy tháp sao? Chạy lên giường từ lúc nào đây?
Đến trên giường đến ngủ thì thôi, lại còn ôm chặt lấy nàng.
Khó trách nàng lại mơ thấy mãng xà, thì ra là do hắn tạo thành a.
Mặt hắn kề sát bên cạnh cổ của nàng, hô hấp như làn sóng phả lên mặt cùng trên cổ nàng.
Khó trách nàng lại mơ tới mãng xà hô hấp về phía nàng, vẫn là cái tên đáng giận Đông Phong Túy tạo thành hậu quả xấu này.
Hừ, ngay cả ngủ một giấc cũng khiến nàng không được an bình.
Là rắp tâm muốn đậu hũ của nàng hay là định biến nàng thành gối ôm?
Cổ Lạc Nhi định tách tay Đông Phong Túy ra, đi tới thụy tháp để ngủ.
Nhưng Đông Phong Túy ôm rất chặt, nàng đẩy thế nào cũng không dịch chuyển.
Đông Phong Túy đúng là cố ý.
Hắn vốn định thừa dịp sau khi Cổ Lạc Nhi ngủ rồi, ôm nàng chuyển qua chỗ khác, đùa nàng một trận lớn.
Dù sao ban ngày hắn ngủ thấy đủ rồi, chỉ ngoài ra lấy thân phận Đạp Tuyết công tử tới trợ giúp Cổ Lạc Nhi, mất một chút thời gian.
Thời gian còn lại đều để ngủ.
Hắn không có việc gì để làm nha, không ngủ thì làm gì?
Đêm nay vừa lúc không vội, vừa lúc có thể cùng Cổ Lạc Nhi nhốn nháo.
Xem như điều chỉnh cuộc sống một chút đi.
Không tìm chút việc vui, cuộc sống này thật sự là quá nhàm chán.
Nói thật ra, cuộc sống trong cung quả thật có chút nhàm chán.
Nụ cười trên mặt càng thêm sâu.
“Lạc Nhi, nàng muốn phục thị trẫm tắm rửa?”
Trên mặt Cổ Lạc Nhi càng thêm đỏ ửng.
“Không, không phải. Được rồi, hoàng thượng, dù sao người cũng đã có rất nhiều người phục thị, Lạc Nhi tự mình đi ngủ vậy.”
Nói xong, co cẳng chuồn đi.
Đông Phong Túy hôm nay rất kỳ quái nha, nói nhiều lời như vậy, hắn không thấy mệt mỏi sao?
Há đoán được nàng vừa mới nhào tới bên giường, vừa mới nâng lên một chân, còn chưa đặt lên trên giường, phía sau lại truyền đến thanh âm lười biếng của Đông Phong Túy.
“Đêm nay trẫm muốn giường ngủ.”
Cổ Lạc Nhi vội vàng buông chân xuống.
Luôn miệng nhận lời: “Vâng, vâng, giường này vốn chính là của Hoàng thượng. Như vậy, đêm nay Lạc Nhi ngủ ở thụy tháp đi.”
Đông Phong Túy vẫn khẩu khí lười biếng nói.
“Trẫm thỉnh thoảng nửa đêm sẽ muốn đổi sang thụy tháp ngủ.”
Cổ Lạc Nhi nghiêng đầu trừng mắt Đông Phong Túy, đêm nay hắn cố ý muốn gây khó dễ với nàng sao?
Tức giận hỏi: “Vậy ta ngủ ở đâu?”
“Đó là chuyện của ngươi.”
Cổ Lạc Nhi thầm nghĩ, chẳng lẽ là muốn ta ngủ trên sàn?
Vậy cũng không được.
Khí trời đêm xuân vẫn có chút lạnh, ngủ trên sàn nhà vạn nhất bị cảm thì làm sao đây?
Uống thuốc là chuyện nhỏ, nhưng làm trễ việc buôn bán của Minh Châu lâu thì phiền toái rồi.
Nghĩ nghĩ, đành phải vui vẻ cười theo nói: “Vậy, hoàng thượng, lúc người ngủ thụy tháp ta ngủ trên giường, lúc người ngủ trên giường thì ta ngủ thụy tháp, được không?”
Đông Phong Túy vốn định bức ép nàng, khiến nàng tới van cầu cầu mình, để trong lòng bình ổn một chút.
Không ngờ nàng lại đưa ra biện pháp như vậy.
Nghĩ nghĩ, một chủ ý tuyệt diệu nổi lên trong đầu.
Đông Phong Túy hơi hơi vuốt cằm.
“Hoàng thượng, bây giờ người ngủ ở đâu?”
Cổ Lạc Nhi thử hỏi.
Đã thấy Đông Phong Túy nhắm nghiền hai mắt, không trả lời, có vẻ giống như đang ngủ.
Cổ Lạc Nhi thở ra chầm chậm, rón ra rón rén rời khỏi thụy tháp, đi ra ngoài rửa mặt xong, lại trở vào ngủ.
Nàng mỗi ngày đều bận rộn bôn ba, hôm nay lại đánh lộn với Phùng Thái úy, tiêu hao quá nhiều tinh lực, quá mệt mỏi.
Đông Phong Túy vẫn y nguyên nằm trên thụy tháp, vẫn là dáng vẻ vừa rồi.
Cổ Lạc Nhi lặng lẽ bò lên giường, nằm xuống ngủ.
Nàng thật sự quá mỏi mệt rồi, nằm xuống không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Cổ Lạc Nhi vừa mới ngủ, Đông Phong Túy trên thụy tháp liền mở mắt.
Liếc mắt nhìn Cổ Lạc Nhi đang ngủ say trên giường, khóe môi Đông Phong Túy có chút giương lên.
Cổ Lạc Nhi ngủ đến nửa đêm, nặng nề mơ một giấc mộng.
Nàng mơ thấy mình đang đi giữa đồng cỏ bao la buổi sớm, mặt trời vừa mọc, khiến hơi nước trong không khí đều chiếu sáng trong suốt.
Trong ánh hào quang, một thân ảnh đầu đội mũ đen, thân choàng áo đen đi về phía nàng.
Cổ Lạc Nhi tâm thần đều say mê nhìn hắn, nhìn hắn từ từ đi gần về phía mình.
Hắn càng ngày càng gần.
Nhưng mà, chung quanh thân thể hắn luôn bao quanh một tầng sương mù, khiến nàng không nhìn thấy rõ.
Cổ Lạc Nhi kích động muốn tiến lại đón.
Bên cạnh lại không biết từ chỗ nào đột nhiên chui ra một con mãng xà khổng lồ, gắt gao quấn lên người nàng.
Cự Mãng thè cái lưỡi hồng hồng về phía nàng, hô hấp của nó như một làn sóng phun lên mặt, lên cổ nàng.
Hả, Cự Mãng cũng hô hấp giống người sao?
Cổ Lạc Nhi sợ hãi, muốn tránh khỏi Cự Mãng, nhưng thế nào cũng không tránh thoát được.
Nàng cầu trợ nhìn về phía Đạp Tuyết công tử đang đi về phía nàng.
“Cứu cứu ta.”
Cổ Lạc Nhi kêu cứu.
Đạp Tuyết công tử vẫn như cũ không nhanh không chậm tiến về phía trước, nhịp chân ưu nhã bước tiếp.
Kì quái, khinh công của hắn không phải rất cao sao?
Rõ ràng thấy nàng bị mãng xà quấn lấy, vì sao không nhanh nhanh tới cứu nàng?
Cổ Lạc Nhi tức giận nhìn hắn, nhìn hắn chậm rãi tới gần nàng.
Cự Mãng càng quấn càng chặt, xiết chặt đến mức nàng cơ hồ không thể hô hấp.
Điểm chết người nhất chính là, hô hấp của nó phả vào trên mặt cùng trên cổ nàng, ngưa ngứa, khó chịu tột cùng.
Đạp Tuyết công tử rốt cục đi tới trước mặt nàng.
Nhưng hắn không động thủ đánh con rắn, mà là chậm rãi vén chiếc khăn che mặt của hắn lên.
Oa, nàng cũng muốn nhìn thấy chân dung của Đạp Tuyết công tử nha.
Cổ Lạc Nhi kích động.
Chiếc khăn che mặt nhanh chóng từ trước mặt Đạp Tuyết công tử được gỡ xuống, hắn hơi nghiêng về phía trước, lộ ra khuôn mặt tuấn tú đặc biệt to của Đông Phong Túy tiến đến trước mặt nàng.
Hướng về phía nàng lộ ra ý cười ranh mãnh.
Hóa ra là cái tên này đang trêu cợt nàng, khó trách thấy chết mà không cứu.
Cổ Lạc Nhi tức giận vươn tay ra, muốn đẩy mặt tên Đông Phong Túy đáng giận này ra.
“Ngươi làm gì vậy?”
Bên tai truyền đến lời nói mê của Đông Phong Túy.
Thần quang đột nhiên biến mất.
Đông Phong Túy giả trang thành Đạp Tuyết công tử, Cự Mãng quấn lấy nàng cũng đều không thấy.
Cổ Lạc Nhi mạnh mẽ mở mắt ra.
Trước mắt nàng là một khoảng tối.
Cũng không gọi là tối đi, ánh nến đã tắt, nhưng ngoài cửa sổ có ánh trăng xuyên thấu chiếu vào qua giấy cửa sổ màu trắng.
Trong phòng tràn ngập ánh sáng mờ ảo, có thể thấy được rõ ràng đường nét vật thể.
Cổ Lạc Nhi thở ra một hơi.
Không sao không sao, chỉ là một giấc mộng.
Nhưng mà, rõ ràng là mộng, rõ ràng không có Cự mãng, vì sao trên mặt trên cổ của nàng vẫn có hơi thở phả vào?
Ngưa ngứa, khó chịu tột cùng.
Còn có còn có, thân thể của nàng cũng vẫn bị thứ gì đó quấn lấy chặt chẽ.
Cổ Lạc Nhi nghiêng đầu, ngoảnh sang bên cạnh xem xét, cả kinh thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Đáng giận, nàng vậy mà lại thấy được mặt Đông Phong Túy.
Tên này, không phải đang ngủ trên thụy tháp sao? Chạy lên giường từ lúc nào đây?
Đến trên giường đến ngủ thì thôi, lại còn ôm chặt lấy nàng.
Khó trách nàng lại mơ thấy mãng xà, thì ra là do hắn tạo thành a.
Mặt hắn kề sát bên cạnh cổ của nàng, hô hấp như làn sóng phả lên mặt cùng trên cổ nàng.
Khó trách nàng lại mơ tới mãng xà hô hấp về phía nàng, vẫn là cái tên đáng giận Đông Phong Túy tạo thành hậu quả xấu này.
Hừ, ngay cả ngủ một giấc cũng khiến nàng không được an bình.
Là rắp tâm muốn đậu hũ của nàng hay là định biến nàng thành gối ôm?
Cổ Lạc Nhi định tách tay Đông Phong Túy ra, đi tới thụy tháp để ngủ.
Nhưng Đông Phong Túy ôm rất chặt, nàng đẩy thế nào cũng không dịch chuyển.
Đông Phong Túy đúng là cố ý.
Hắn vốn định thừa dịp sau khi Cổ Lạc Nhi ngủ rồi, ôm nàng chuyển qua chỗ khác, đùa nàng một trận lớn.
Dù sao ban ngày hắn ngủ thấy đủ rồi, chỉ ngoài ra lấy thân phận Đạp Tuyết công tử tới trợ giúp Cổ Lạc Nhi, mất một chút thời gian.
Thời gian còn lại đều để ngủ.
Hắn không có việc gì để làm nha, không ngủ thì làm gì?
Đêm nay vừa lúc không vội, vừa lúc có thể cùng Cổ Lạc Nhi nhốn nháo.
Xem như điều chỉnh cuộc sống một chút đi.
Không tìm chút việc vui, cuộc sống này thật sự là quá nhàm chán.
Tác giả :
Hàn Tiểu Đình