Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Chương 81: Anh hùng cứu mỹ nhân
Phùng Thái Úy không khỏi có phần hối hận, sớm biết Cổ Lạc Nhi này khó đối phó như vậy, hắn thực nên mang nhiều người hơn một chút đến.
Lần sau, nên nhớ lâu một chút.
Sai dịch đáp: “Đại nhân, không bằng chúng ta phái người trở về chuyển hỏa tiễn tới đây, bắn vào trà lâu, chẳng phải có thể dễ dàng xem kịch vui sao?”
Phùng Thái Úy hai mắt sáng lên, hung hăng vỗ đùi.
Kêu lên: “Đúng rồi, ai ô.”
Ơ, tiếng ai ô này là như thế nào?
Sai dịch ù ù cạc cạc, Thái Úy rốt cuộc là có đồng ý đề nghị này của hắn hay không nha?
Lại không nghĩ rằng, Phùng Thái Úy hưng phấn quá mức, đã quên trên người mình vẫn đang bị đau do té ngã.
Một lực vỗ xuống lớn như vậy, khiến vết thương trên lưng bị động đến đau đớn, nhịn không được kêu lên.
Cổ Lạc Nhi cũng kịp thời phản ứng tới, phát ra một tiếng cười nhạo.
Phùng Thái Úy chật vật khẽ trừng mắt với sai dịch.
Kêu lên: “Đã nghĩ ra ý kiến hay, còn ngẩn ra ở chỗ này làm gì? Còn không quay về lấy hỏa tiễn.”
“Dạ, dạ, tiểu nhân đi ngay.”
Sai dịch sợ tới mức luôn miệng đáp ứng, quay đầu bỏ chạy.
Phùng Thái Úy quay về phía bóng lưng hắn lớn tiếng kêu lên: “Mang thêm nhiều người tới đây nữa.”
Hắn cũng không tin, ngày hôm nay hắn không đối phó được Cổ Lạc Nhi thế đơn lực bạc này.
Liên phi nghe rõ ràng lời sai dịch cùng Phùng thái úy nói.
Thất kinh hỏi: “Lạc Nhi, cô nói nên làm sao bây giờ?”
Một thị vệ tên Nguyên Phương đứng bên cạnh Cổ Lạc Nhi xin chỉ thị: “Hay là, thuộc hạ đưa các vị nương nương ra ngoài.”
Cổ Lạc Nhi gật gật đầu.
“Nguyên Phương, ngươi và Vân Phi khẩn trương hộ tống các vị nương nương ra ngoài bằng cửa sau, về trong cung trước. Mọi người còn lại cùng ta canh giữ ở đây.”
Đốt trà lâu là chuyện nhỏ, trước hết phải bảo vệ mọi người an toàn.
“Vâng.”
Nguyên Phương và Vân Phi đáp ứng rồi đi vào trà lâu.
Liên phi không đồng ý cùng bọn hắn đi vào trong, nghĩa vô phản cố nói: “Lạc Nhi, ta không đi, ta và cô cùng canh giữ ở chỗ này.”
Cổ Lạc Nhi khuyên nàng.
“Ái Liên, cô không biết võ công, ở chỗ này rất nguy hiểm, đi mau.”
Vốn dĩ, Liên phi tên là Trang Ái Liên.
Phong hào Liên phi này chính là nàng lấy một chữ trong tên của nàng.
Cổ Lạc Nhi cùng các nàng chung tay, cũng đã xem như tỷ muội, đều xưng danh tự lẫn nhau.
Đương nhiên, đưa ra đề nghị này không thể nghi ngờ chính là Cổ Lạc Nhi.
Hừ, nàng mới không cần để người ta thường xuyên gọi nàng là Tiên phi nương nương.
Tất cả mọi người đều gọi này phi kia phi lẫn lộn, không phải tỏ rõ là các nàng cam nguyện làm phi tử của Đông Phong Túy sao?
Ách, làm phi tử của hắn, cùng hầu một chồng, mọi người còn phải giống như tỷ muội tốt ở chung, để hắn không phải lo trước lo sau, một mực hưởng thụ?
Nào có chuyện dễ dàng như vậy.
Trang Ái Liên cố chấp nói: “Không, ta không đi, cô không đi ta cũng không đi.”
Cổ Lạc Nhi hai mắt cảnh giác nhìn Phùng Thái Úy, trả lời Trang Ái Liên.
“Cô không phải cũng biết, ta biết ám toán, hắn không làm gì được ta đâu. Cô lại khác, cô trước hãy rời đi, an toàn quan trọng hơn.”
Trang Ái Liên nói gì cũng không chịu bỏ lại Cổ Lạc Nhi.
“Lạc Nhi, ta biết, cô cũng không có võ công. Mặc kệ như thế nào, ta nhất định phải cùng cô tiến thoái. Ta rõ ràng là phi tử hậu cung, cha ta và Phùng Thái Úy đều làm quan trong triều, ta nghĩ hắn sẽ không làm gì được ta.”
Cổ Lạc Nhi còn muốn tiếp tục khuyên nàng, đã thấy vẻ mặt khẩn trương của Nguyên Phương và Vân Phi xuất hiện.
Hướng nàng bẩm.
“Nương nương, không ổn, người của Phùng Thái Úy đã phong tỏa ở phía sau trà lâu.”
Phùng Thái Úy nghe thấy bọn hắn đối thoại, cười lạnh một tiếng.
“Muốn chạy sao? Quá muộn rồi. Ta khuyên các ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đầu hàng đi, tất cả mọi người sẽ không hề gì.”
Cổ Lạc Nhi không để ý tới hắn, nhỏ giọng hỏi Nguyên Phương.
“Người chúng ta phái đi thỉnh cứu binh đâu?”
Nguyên Phương cũng hạ giọng trả lời: “Hai người bọn họ đi sớm, đã ra ngoài, không bị người khác phát giác.”
Cổ Lạc Nhi thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần chờ đến khi cứu binh đến, thì dễ xử lý rồi.
Nhưng là, Đông Phong Linh ở trong cung, thị vệ bẩm báo với nàng, hiển nhiên phải đi qua tầng tầng trạm kiểm soát, tốn công tốn sức.
Nàng tuyệt đối không đến nhanh được.
Hơn nữa, cho dù Đông Phong Linh đến đây, Phùng Thái Úy có thể sẽ trở mặt hay không?
Mà Lý Tể tướng cùng Phùng Thái Úy chức quyền tương đương, hắn có thể chế trụ Phùng Thái Úy sao?
Hắn sẽ vì các nàng vốn không quen biết tới đối nghịch với Phùng Thái úy sao?
Cổ Lạc Nhi ưu tâm lo lắng.
Phùng Thái Uy đang chờ viện binh cùng hỏa tiễn đến, tạm thời án binh bất động.
Hai bên ở trước bậc thềm giằng co.
Nắng rực rỡ chiếu lên bậc thềm, chiếu vào trên người mọi người, lại không cảm giác được một chút nhiệt độ nào.
Đang lặng im, đột nhiên, trên đầu đường truyền đến tiếng vó ngựa cùng tiếng bước chân lẫn lộn.
Cổ Lạc Nhi và Phùng Thái Úy, cùng với tất cả mọi người trên đường ngoảnh về phía phương hướng của âm thanh truyền đến.
Tiếng động dần dần gần hơn, một đám người vây quanh hai chiếc xe ngựa xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Phùng Thái Úy cao hứng cơ hồ muốn nhảy dựng lên.
Thật tốt quá, viện binh của hắn đến, lúc này Cổ Lạc Nhi có cánh cũng khó thoát.
Tâm Cổ Lạc Nhi đột nhiên chìm xuống đáy cốc. (đáy cốc: thấp nhất)
Cứu binh của mình còn chưa tới, người của Phùng Thái Úy lại tới trước.
Người đến không nói, còn đưa đến hỏa tiễn nhiều như vậy.
Hôm nay, trà lâu của nàng thật sự phải xong đời sao? Còn chưa khai trương đã bị phá hủy trong chốc lát?
“Phùng Thái Úy.”
Cổ Lạc Nhi vẫn định làm lại trò cũ, sáp khoa đả hồn kéo dài thời gian.
Đáng tiếc kế sách của nàng giờ đây không có hiệu quả.
Phùng Thái Úy trải qua mấy lần vật lộn, với tính cách nàng đã vô cùng hiểu rõ, nàng há miệng, hắn liền biết nàng muốn làm gì.
Bởi vậy, Cổ Lạc Nhi vừa mới kêu tên hắn, Phùng Thái Úy đã lập tức nâng tay cản nàng.
“Không cần gọi, ta biết ngươi muốn nói cái gì. Ta sẽ không mắc phải mưu của ngươi nữa đâu. Các ngươi, phóng hỏa tiễn cho ta, thiêu hủy trà lâu.”
Hai chiếc xe ngựa đã đi tới phía dưới bậc thang, trên xe ngựa chứa đầy cung tiễn và nguyên liệu dẫn lửa.
Nghe Phùng Thái úy phân phó xong, thủ hạ của hắn ai dám không theo?
Đều cầm lấy cung tiễn, dùng nguyên liệu dẫn lửa quấn trên đuôi mũi tên, châm lửa, bắn về phía Minh Châu lâu.
Nguyên Phương,Vân Phi cùng với nhóm thị vệ vội vàng vung yêu đao trong tay, muốn ngăn lại hỏa tiễn.
Nhưng, hỏa tiễn rất nhiều, hơn nữa phần nhiều đều bắn về phía nóc nhà, bọn hắn căn bản ngăn không được.
Nguyên Phương tức giận kêu to: “Phùng Thái Úy, ngươi biết rõ đây là các vị nương nương, dám phóng hỏa đốt các nàng. Ngươi gánh được trách nhiệm này sao?”
Phùng Thái Úy mặc nhiên cười ha ha.
Gánh không xong trách nhiệm?
Gánh không xong mà hắn vẫn làm như vậy sao?
Không thèm để ý đến Nguyên Phương, chỉ vào trà lâu kêu gào nói: “Bắn tên, cứ việc bắn cho bản đại nhân.”
Trong lúc này, hỏa tiễn càng dày như mưa rào bắn tới Minh Châu lâu.
Vệt vệt hỏa diễm xẹt qua, cuồn cuộn khói đặc.
Cổ Lạc Nhi âm thầm kêu khổ.
Xong rồi xong rồi, lúc này Minh Châu lâu đúng là xong đời rồi.
Lần sau, nên nhớ lâu một chút.
Sai dịch đáp: “Đại nhân, không bằng chúng ta phái người trở về chuyển hỏa tiễn tới đây, bắn vào trà lâu, chẳng phải có thể dễ dàng xem kịch vui sao?”
Phùng Thái Úy hai mắt sáng lên, hung hăng vỗ đùi.
Kêu lên: “Đúng rồi, ai ô.”
Ơ, tiếng ai ô này là như thế nào?
Sai dịch ù ù cạc cạc, Thái Úy rốt cuộc là có đồng ý đề nghị này của hắn hay không nha?
Lại không nghĩ rằng, Phùng Thái Úy hưng phấn quá mức, đã quên trên người mình vẫn đang bị đau do té ngã.
Một lực vỗ xuống lớn như vậy, khiến vết thương trên lưng bị động đến đau đớn, nhịn không được kêu lên.
Cổ Lạc Nhi cũng kịp thời phản ứng tới, phát ra một tiếng cười nhạo.
Phùng Thái Úy chật vật khẽ trừng mắt với sai dịch.
Kêu lên: “Đã nghĩ ra ý kiến hay, còn ngẩn ra ở chỗ này làm gì? Còn không quay về lấy hỏa tiễn.”
“Dạ, dạ, tiểu nhân đi ngay.”
Sai dịch sợ tới mức luôn miệng đáp ứng, quay đầu bỏ chạy.
Phùng Thái Úy quay về phía bóng lưng hắn lớn tiếng kêu lên: “Mang thêm nhiều người tới đây nữa.”
Hắn cũng không tin, ngày hôm nay hắn không đối phó được Cổ Lạc Nhi thế đơn lực bạc này.
Liên phi nghe rõ ràng lời sai dịch cùng Phùng thái úy nói.
Thất kinh hỏi: “Lạc Nhi, cô nói nên làm sao bây giờ?”
Một thị vệ tên Nguyên Phương đứng bên cạnh Cổ Lạc Nhi xin chỉ thị: “Hay là, thuộc hạ đưa các vị nương nương ra ngoài.”
Cổ Lạc Nhi gật gật đầu.
“Nguyên Phương, ngươi và Vân Phi khẩn trương hộ tống các vị nương nương ra ngoài bằng cửa sau, về trong cung trước. Mọi người còn lại cùng ta canh giữ ở đây.”
Đốt trà lâu là chuyện nhỏ, trước hết phải bảo vệ mọi người an toàn.
“Vâng.”
Nguyên Phương và Vân Phi đáp ứng rồi đi vào trà lâu.
Liên phi không đồng ý cùng bọn hắn đi vào trong, nghĩa vô phản cố nói: “Lạc Nhi, ta không đi, ta và cô cùng canh giữ ở chỗ này.”
Cổ Lạc Nhi khuyên nàng.
“Ái Liên, cô không biết võ công, ở chỗ này rất nguy hiểm, đi mau.”
Vốn dĩ, Liên phi tên là Trang Ái Liên.
Phong hào Liên phi này chính là nàng lấy một chữ trong tên của nàng.
Cổ Lạc Nhi cùng các nàng chung tay, cũng đã xem như tỷ muội, đều xưng danh tự lẫn nhau.
Đương nhiên, đưa ra đề nghị này không thể nghi ngờ chính là Cổ Lạc Nhi.
Hừ, nàng mới không cần để người ta thường xuyên gọi nàng là Tiên phi nương nương.
Tất cả mọi người đều gọi này phi kia phi lẫn lộn, không phải tỏ rõ là các nàng cam nguyện làm phi tử của Đông Phong Túy sao?
Ách, làm phi tử của hắn, cùng hầu một chồng, mọi người còn phải giống như tỷ muội tốt ở chung, để hắn không phải lo trước lo sau, một mực hưởng thụ?
Nào có chuyện dễ dàng như vậy.
Trang Ái Liên cố chấp nói: “Không, ta không đi, cô không đi ta cũng không đi.”
Cổ Lạc Nhi hai mắt cảnh giác nhìn Phùng Thái Úy, trả lời Trang Ái Liên.
“Cô không phải cũng biết, ta biết ám toán, hắn không làm gì được ta đâu. Cô lại khác, cô trước hãy rời đi, an toàn quan trọng hơn.”
Trang Ái Liên nói gì cũng không chịu bỏ lại Cổ Lạc Nhi.
“Lạc Nhi, ta biết, cô cũng không có võ công. Mặc kệ như thế nào, ta nhất định phải cùng cô tiến thoái. Ta rõ ràng là phi tử hậu cung, cha ta và Phùng Thái Úy đều làm quan trong triều, ta nghĩ hắn sẽ không làm gì được ta.”
Cổ Lạc Nhi còn muốn tiếp tục khuyên nàng, đã thấy vẻ mặt khẩn trương của Nguyên Phương và Vân Phi xuất hiện.
Hướng nàng bẩm.
“Nương nương, không ổn, người của Phùng Thái Úy đã phong tỏa ở phía sau trà lâu.”
Phùng Thái Úy nghe thấy bọn hắn đối thoại, cười lạnh một tiếng.
“Muốn chạy sao? Quá muộn rồi. Ta khuyên các ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đầu hàng đi, tất cả mọi người sẽ không hề gì.”
Cổ Lạc Nhi không để ý tới hắn, nhỏ giọng hỏi Nguyên Phương.
“Người chúng ta phái đi thỉnh cứu binh đâu?”
Nguyên Phương cũng hạ giọng trả lời: “Hai người bọn họ đi sớm, đã ra ngoài, không bị người khác phát giác.”
Cổ Lạc Nhi thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần chờ đến khi cứu binh đến, thì dễ xử lý rồi.
Nhưng là, Đông Phong Linh ở trong cung, thị vệ bẩm báo với nàng, hiển nhiên phải đi qua tầng tầng trạm kiểm soát, tốn công tốn sức.
Nàng tuyệt đối không đến nhanh được.
Hơn nữa, cho dù Đông Phong Linh đến đây, Phùng Thái Úy có thể sẽ trở mặt hay không?
Mà Lý Tể tướng cùng Phùng Thái Úy chức quyền tương đương, hắn có thể chế trụ Phùng Thái Úy sao?
Hắn sẽ vì các nàng vốn không quen biết tới đối nghịch với Phùng Thái úy sao?
Cổ Lạc Nhi ưu tâm lo lắng.
Phùng Thái Uy đang chờ viện binh cùng hỏa tiễn đến, tạm thời án binh bất động.
Hai bên ở trước bậc thềm giằng co.
Nắng rực rỡ chiếu lên bậc thềm, chiếu vào trên người mọi người, lại không cảm giác được một chút nhiệt độ nào.
Đang lặng im, đột nhiên, trên đầu đường truyền đến tiếng vó ngựa cùng tiếng bước chân lẫn lộn.
Cổ Lạc Nhi và Phùng Thái Úy, cùng với tất cả mọi người trên đường ngoảnh về phía phương hướng của âm thanh truyền đến.
Tiếng động dần dần gần hơn, một đám người vây quanh hai chiếc xe ngựa xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Phùng Thái Úy cao hứng cơ hồ muốn nhảy dựng lên.
Thật tốt quá, viện binh của hắn đến, lúc này Cổ Lạc Nhi có cánh cũng khó thoát.
Tâm Cổ Lạc Nhi đột nhiên chìm xuống đáy cốc. (đáy cốc: thấp nhất)
Cứu binh của mình còn chưa tới, người của Phùng Thái Úy lại tới trước.
Người đến không nói, còn đưa đến hỏa tiễn nhiều như vậy.
Hôm nay, trà lâu của nàng thật sự phải xong đời sao? Còn chưa khai trương đã bị phá hủy trong chốc lát?
“Phùng Thái Úy.”
Cổ Lạc Nhi vẫn định làm lại trò cũ, sáp khoa đả hồn kéo dài thời gian.
Đáng tiếc kế sách của nàng giờ đây không có hiệu quả.
Phùng Thái Úy trải qua mấy lần vật lộn, với tính cách nàng đã vô cùng hiểu rõ, nàng há miệng, hắn liền biết nàng muốn làm gì.
Bởi vậy, Cổ Lạc Nhi vừa mới kêu tên hắn, Phùng Thái Úy đã lập tức nâng tay cản nàng.
“Không cần gọi, ta biết ngươi muốn nói cái gì. Ta sẽ không mắc phải mưu của ngươi nữa đâu. Các ngươi, phóng hỏa tiễn cho ta, thiêu hủy trà lâu.”
Hai chiếc xe ngựa đã đi tới phía dưới bậc thang, trên xe ngựa chứa đầy cung tiễn và nguyên liệu dẫn lửa.
Nghe Phùng Thái úy phân phó xong, thủ hạ của hắn ai dám không theo?
Đều cầm lấy cung tiễn, dùng nguyên liệu dẫn lửa quấn trên đuôi mũi tên, châm lửa, bắn về phía Minh Châu lâu.
Nguyên Phương,Vân Phi cùng với nhóm thị vệ vội vàng vung yêu đao trong tay, muốn ngăn lại hỏa tiễn.
Nhưng, hỏa tiễn rất nhiều, hơn nữa phần nhiều đều bắn về phía nóc nhà, bọn hắn căn bản ngăn không được.
Nguyên Phương tức giận kêu to: “Phùng Thái Úy, ngươi biết rõ đây là các vị nương nương, dám phóng hỏa đốt các nàng. Ngươi gánh được trách nhiệm này sao?”
Phùng Thái Úy mặc nhiên cười ha ha.
Gánh không xong trách nhiệm?
Gánh không xong mà hắn vẫn làm như vậy sao?
Không thèm để ý đến Nguyên Phương, chỉ vào trà lâu kêu gào nói: “Bắn tên, cứ việc bắn cho bản đại nhân.”
Trong lúc này, hỏa tiễn càng dày như mưa rào bắn tới Minh Châu lâu.
Vệt vệt hỏa diễm xẹt qua, cuồn cuộn khói đặc.
Cổ Lạc Nhi âm thầm kêu khổ.
Xong rồi xong rồi, lúc này Minh Châu lâu đúng là xong đời rồi.
Tác giả :
Hàn Tiểu Đình