Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Chương 45: Lại đang làm cái quỷ gì?
Không biết làm sao nữa, nhìn hình dáng nàng như vậy, Đông Phong Túy đột nhiên nhớ tới bữa trưa ngày hôm qua khi đó Cổ Lạc Nhi trên mặt lấm tấm nước mắt.
Ngày hôm qua, hắn không muốn để nàng chia thức ăn, còn dữ dằn với nàng, nàng ủy khuất rồi rơi nước mắt.
Nước mắt kia đọng ở trên mặt, làm đau lòng người.
Đông Phong Túy đành chịu mà thở dài.
Hắn cũng không muốn lại tiếp tục làm cho nàng khóc ra.
Bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nó không phải thứ đồ hỏng. Được chưa?”
Cổ Lạc Nhi lập tức cười lại như nở hoa.
“Hoàng thượng, người thừa nhận nó rồi phải không? Lạc Nhi tiếp tục gảy ra mấy thủ êm tai để người nghe, được không?”
“Đừng, ngàn vạn đừng gảy nữa.”
Đông Phong Túy vội vàng xua tay.
Lại để cho hắn nghe cái loại âm thanh ồn ào này, có còn muốn hắn sống hay không?
Cổ Lạc Nhi bất mãn nói: “Hừ, ngươi vẫn là không thích. Khẩu thị tâm phi.”
Đông Phong Túy ở trong lòng cười khổ.
Hắn khi nào nói qua là thích vậy?
Như thế nào đã bảo khẩu thị tâm phi rồi?
Thiện ý nói: “Trẫm thật sự mệt mỏi, giọng hát của ngươi không thích hợp ru ngủ, đúng hay không?”
“Hoàng thượng, ngươi đã ngủ cả một buổi chiều, đừng ngủ nữa được không? Nhìn tịch dương kìa, thật đẹp a.”
Cổ Lạc Nhi thật sự là không chịu nổi tên Hoàng đế lười này nữa rồi, suốt ngày chỉ biết đến ngủ, còn có lạc thú gì của đời người nữa?
Kiến nghị nói: “Hoàng thượng, nếu không, ta cùng ngươi ra ngoài Tử Tiêu Cung dạo chơi đi, được không? Nếu không đi lại một chút, cơ bắp trên người khô héo hết mất.”
Đông Phong Túy cười thầm, Cổ Lạc Nhi a Cổ Lạc Nhi, ngươi rốt cục giấu đầu lòi đuôi rồi kìa.
Định chuồn ra Tử Tiêu Cung đi chơi, đây mới là mục đích thật sự ngươi đến ầm ĩ trẫm đi.
Trẫm không cho ngươi đi ra ngoài, coi ngươi như thế nào đây.
Lại nghe thấy Hỉ Thuận nho nhỏ giọng nói thầm.
“Hoàng thượng là Long thể, trên người hẳn là Long nhục, làm sao có thể là trường kê nhục a?”
(Long nhục: thịt rồng… Trường kê nhục: thịt gà già =)))
Đông Phong Túy mặt vừa mới nới lỏng đã dựng lên, đen tuyền một mảng.
Này Hỉ Thuận, đều là nói cái gì đây.
Mà lại không thể khiển trách hắn, chỉ làm bộ như không nghe thấy.
Cổ Lạc nhi lại cực không nể mặt cười lên ha hả.
“Hóa ra, Hoàng thượng trên người trường long nhục à, ha ha, chết cười ta.”
Đông Phong Túy nhẹ nhàng khụ một tiếng.
Cổ Lạc Nhi khó khăn lắm mới dừng cười, cầm lấy guitar.
Ngón tay ở trên Guitar nặng nề chuẩn bị một phen kéo ra.
“Cạch ——”
Đông Phong Túy toàn thân đều run rẩy.
Vội vàng nói: “Trẫm cho phép ngươi ra khỏi Tử Tiêu Cung, tự ngươi đi ra ngoài chơi đi.”
Hướng Cổ Lạc Nhi vẫy tay, giống như đuổi một con chó nhỏ.
Theo sát lại bổ sung một câu: “Tốt nhất đến lúc ngủ rồi hãy trở về.”
Lúc ngủ, nàng chung quy sẽ im lặng, không xảy ra chuyện gì a.
Cổ Lạc Nhi cũng không so đo thái độ của hắn, hắn chịu để nàng ra khỏi Tử Tiêu Cung, thật sự là quá tốt.
Mục đích của nàng đã đạt được.
Thật không nghĩ tới, Đông Phong Túy nhanh như vậy đã cho phép nàng ra ngoài, xem ra không ngờ hắn rất dễ đối phó đi.
Vốn cho là, phải tiếp tục náo loạn một hồi, huyên náo đến khi hắn không thể chịu đựng được, hắn mới có thể đuổi nàng ra khỏi Tử Tiêu Cung a.
“Quá tốt a, hoàng thượng, người thật tốt.”
Cổ Lạc Nhi hoan hô một tiếng, đem Guitar nhét vào trong tay Thi Vũ.
“Cầm về giúp ta.”
Người liền nhảy nhảy nhót nhót chạy khỏi hậu viên.
Đông Phong Túy nhìn qua bóng lưng Cổ Lạc Nhi nhảy động, nhịn không được phì cười.
Hắn đoán không sai, nàng đúng là cố ý tới quấy rối, mục đích chính là muốn chuồn đi chơi.
Lại nhìn nàng tùy tiện nhét Guitar vào tay Thi Vũ, đây là bảo bối nàng làm một buổi chiều sao?
Đối đãi như vậy với vật yêu thích đấy sao?
Hừ, nàng rõ ràng là lừa gạt hắn, cùng hắn đấu tâm nhãn.
Cũng không biết tại sao, hắn lại không cách nào giận nàng.
Thanh âm chân thành “Hoàng thượng, người thật tốt” kia, đem tất cả tức giận của hắn đều tiêu tan không thấy.
Mà ngay cả thanh âm của Guitar này, hồi tưởng lại, dường như cũng không khó nghe như trước.
Đông Phong Túy ngồi trở lại trên giường ngủ, lại phá lệ bất ngờ nằm xuống.
Nhớ lại vừa mới hai loại tiếng đàn tương phản cực đại của Cổ Lạc Nhi.
Nhìn đàn cổ trên bàn.
Lại nhìn sang Guitar trong tay Thi Vũ.
Trong lòng một loại cảm giác mới lạ chưa bao giờ trải nghiệm qua tự nhiên sinh ra.
Cổ Lạc Nhi này, thật sự có chút ý tứ.
Chính là, một loại tâm tình khác, cảm xúc cực không cam lòng cũng từ từ nảy sinh.
Hắn không cam tâm, hắn thật sự rất không cam tâm.
Đông Phong Túy hắn, đường đường là một đế vương, thiên hạ độc tôn, lại luôn bị một tiểu nha đầu như nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Ngày hôm qua, hắn không muốn để nàng chia thức ăn, còn dữ dằn với nàng, nàng ủy khuất rồi rơi nước mắt.
Nước mắt kia đọng ở trên mặt, làm đau lòng người.
Đông Phong Túy đành chịu mà thở dài.
Hắn cũng không muốn lại tiếp tục làm cho nàng khóc ra.
Bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nó không phải thứ đồ hỏng. Được chưa?”
Cổ Lạc Nhi lập tức cười lại như nở hoa.
“Hoàng thượng, người thừa nhận nó rồi phải không? Lạc Nhi tiếp tục gảy ra mấy thủ êm tai để người nghe, được không?”
“Đừng, ngàn vạn đừng gảy nữa.”
Đông Phong Túy vội vàng xua tay.
Lại để cho hắn nghe cái loại âm thanh ồn ào này, có còn muốn hắn sống hay không?
Cổ Lạc Nhi bất mãn nói: “Hừ, ngươi vẫn là không thích. Khẩu thị tâm phi.”
Đông Phong Túy ở trong lòng cười khổ.
Hắn khi nào nói qua là thích vậy?
Như thế nào đã bảo khẩu thị tâm phi rồi?
Thiện ý nói: “Trẫm thật sự mệt mỏi, giọng hát của ngươi không thích hợp ru ngủ, đúng hay không?”
“Hoàng thượng, ngươi đã ngủ cả một buổi chiều, đừng ngủ nữa được không? Nhìn tịch dương kìa, thật đẹp a.”
Cổ Lạc Nhi thật sự là không chịu nổi tên Hoàng đế lười này nữa rồi, suốt ngày chỉ biết đến ngủ, còn có lạc thú gì của đời người nữa?
Kiến nghị nói: “Hoàng thượng, nếu không, ta cùng ngươi ra ngoài Tử Tiêu Cung dạo chơi đi, được không? Nếu không đi lại một chút, cơ bắp trên người khô héo hết mất.”
Đông Phong Túy cười thầm, Cổ Lạc Nhi a Cổ Lạc Nhi, ngươi rốt cục giấu đầu lòi đuôi rồi kìa.
Định chuồn ra Tử Tiêu Cung đi chơi, đây mới là mục đích thật sự ngươi đến ầm ĩ trẫm đi.
Trẫm không cho ngươi đi ra ngoài, coi ngươi như thế nào đây.
Lại nghe thấy Hỉ Thuận nho nhỏ giọng nói thầm.
“Hoàng thượng là Long thể, trên người hẳn là Long nhục, làm sao có thể là trường kê nhục a?”
(Long nhục: thịt rồng… Trường kê nhục: thịt gà già =)))
Đông Phong Túy mặt vừa mới nới lỏng đã dựng lên, đen tuyền một mảng.
Này Hỉ Thuận, đều là nói cái gì đây.
Mà lại không thể khiển trách hắn, chỉ làm bộ như không nghe thấy.
Cổ Lạc nhi lại cực không nể mặt cười lên ha hả.
“Hóa ra, Hoàng thượng trên người trường long nhục à, ha ha, chết cười ta.”
Đông Phong Túy nhẹ nhàng khụ một tiếng.
Cổ Lạc Nhi khó khăn lắm mới dừng cười, cầm lấy guitar.
Ngón tay ở trên Guitar nặng nề chuẩn bị một phen kéo ra.
“Cạch ——”
Đông Phong Túy toàn thân đều run rẩy.
Vội vàng nói: “Trẫm cho phép ngươi ra khỏi Tử Tiêu Cung, tự ngươi đi ra ngoài chơi đi.”
Hướng Cổ Lạc Nhi vẫy tay, giống như đuổi một con chó nhỏ.
Theo sát lại bổ sung một câu: “Tốt nhất đến lúc ngủ rồi hãy trở về.”
Lúc ngủ, nàng chung quy sẽ im lặng, không xảy ra chuyện gì a.
Cổ Lạc Nhi cũng không so đo thái độ của hắn, hắn chịu để nàng ra khỏi Tử Tiêu Cung, thật sự là quá tốt.
Mục đích của nàng đã đạt được.
Thật không nghĩ tới, Đông Phong Túy nhanh như vậy đã cho phép nàng ra ngoài, xem ra không ngờ hắn rất dễ đối phó đi.
Vốn cho là, phải tiếp tục náo loạn một hồi, huyên náo đến khi hắn không thể chịu đựng được, hắn mới có thể đuổi nàng ra khỏi Tử Tiêu Cung a.
“Quá tốt a, hoàng thượng, người thật tốt.”
Cổ Lạc Nhi hoan hô một tiếng, đem Guitar nhét vào trong tay Thi Vũ.
“Cầm về giúp ta.”
Người liền nhảy nhảy nhót nhót chạy khỏi hậu viên.
Đông Phong Túy nhìn qua bóng lưng Cổ Lạc Nhi nhảy động, nhịn không được phì cười.
Hắn đoán không sai, nàng đúng là cố ý tới quấy rối, mục đích chính là muốn chuồn đi chơi.
Lại nhìn nàng tùy tiện nhét Guitar vào tay Thi Vũ, đây là bảo bối nàng làm một buổi chiều sao?
Đối đãi như vậy với vật yêu thích đấy sao?
Hừ, nàng rõ ràng là lừa gạt hắn, cùng hắn đấu tâm nhãn.
Cũng không biết tại sao, hắn lại không cách nào giận nàng.
Thanh âm chân thành “Hoàng thượng, người thật tốt” kia, đem tất cả tức giận của hắn đều tiêu tan không thấy.
Mà ngay cả thanh âm của Guitar này, hồi tưởng lại, dường như cũng không khó nghe như trước.
Đông Phong Túy ngồi trở lại trên giường ngủ, lại phá lệ bất ngờ nằm xuống.
Nhớ lại vừa mới hai loại tiếng đàn tương phản cực đại của Cổ Lạc Nhi.
Nhìn đàn cổ trên bàn.
Lại nhìn sang Guitar trong tay Thi Vũ.
Trong lòng một loại cảm giác mới lạ chưa bao giờ trải nghiệm qua tự nhiên sinh ra.
Cổ Lạc Nhi này, thật sự có chút ý tứ.
Chính là, một loại tâm tình khác, cảm xúc cực không cam lòng cũng từ từ nảy sinh.
Hắn không cam tâm, hắn thật sự rất không cam tâm.
Đông Phong Túy hắn, đường đường là một đế vương, thiên hạ độc tôn, lại luôn bị một tiểu nha đầu như nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Tác giả :
Hàn Tiểu Đình