Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Chương 43: Lại bị trêu cợt 2
Hữu hiệu ngăn cản tạp âm bên ngoài lại.
Bằng không, hắn có thể ngủ ngon được sao?
Không làm cho toàn bộ hỏa trước bạo phát ra mới là lạ.
Giữa trưa làm vậy, nếu không phải tiếng động của Cổ Lạc Nhi quá lớn, kỳ thật là truyền không vào bên trong.
Đông Phong Túy ở trong phòng thoải mái dễ chịu nằm đến giữa chiều, đến khi dương quang tà tà chiếu vào hậu viên, hắn để cho người làm sắp xếp giường ngủ ngay ngắn, đi tới hậu viên.
Khí trời quang đãng như vậy, đúng là thời điểm hậu viên đẹp nhất.
Ở trong phòng ngây người nửa buổi chiều, vừa lúc ra ngoài hít thở không khí, thưởng thức cảnh đẹp.
Há lường được vừa mới tại giường ngủ nằm xuống, liền thấy Cổ Lạc Nhi ôm chiếc đàn cổ, cũng vui sướng đi tới hậu viên.
Thi Vũ Lộng Tình đi theo phía sau nàng, trong tay ôm một chiếc tỳ bà có hình dạng gì đó, nhìn kỹ lại không phải tỳ bà.
Đông Phong Túy thần kinh dựng lên, nàng tới làm gì?
Hắn có dự cảm rất mãnh liệt, nàng chủ động qua đây chính xác không có chuyện tốt.
Cổ Lạc Nhi cười hì hì đi đến trước mặt Đông Phong Túy, không khách khí ở trước giường ngủ kéo ra một cái ghế, đem đàn cổ trong tay đặt trên bàn trước mặt.
“Hoàng thượng, người còn chưa ngủ a? Lạc Nhi đàn cho người một khúc đi, thôi miên khúc.” (khúc hát ru)
Đông Phong Túy bản năng đã nghĩ cự tuyệt.
Nàng có thể có hảo tâm như vậy?
Mới là lạ.
Nhưng mà, lời của hắn còn chưa ra khỏi miệng, ngón tay nhỏ nhắn của Cổ Lạc Nhi đã ở trên dây đàn gảy vài cái.
Tiếng nhạc thanh nhã, giống như thanh tuyền róc rách chảy qua nội tâm, khiến lời nói trong miệng hắn nuốt trở về.
Đông Phong Túy kinh ngạc nhìn Cổ Lạc Nhi.
Thật không nghĩ tới, nàng còn có bản lĩnh như vậy.
Khúc này hắn chưa từng nghe qua, êm tai nói không nên lời, rất có ý cảnh.
Cổ Lạc Nhi thấy nét mặt của hắn, trong nội tâm đắc ý.
Nàng tiếp theo liền gảy khúc《 Cao sơn lưu thủy 》, sẽ khiến Đông Phong Túy chấn động. (Cao sơn lưu thủy: Tri âm tri kỳ)
Biết cổ nhân đều yêu thích luận điệu này, nàng hai ngày này cũng không phải là bạch ngốc, đã điều tra không ít phong tục dân tình a.
Hắc hắc, trước hợp ý, từ từ giải quyết khẩu vị Đông Phong Túy.
Nhớ ngày đó, nàng đã làm gái ngoan bao nhiêu năm a.
Bốn tuổi học đàn, năm tuổi học vũ đạo, sáu tuổi học vẽ tranh......
Không ngừng mà học, không ngừng mà luyện, không ngừng mà thi cấp.
(thi cấp: nguyên văn là khảo cấp, ý: thi lên từng cấp.)
Khổ cực mười mấy năm, cuối cùng cũng có chút hồi báo nho nhỏ.
Xem ra, làm gái ngoan cũng không phải không đúng tý nào.
Tiếc là, nàng chưa từng học qua các loại quyền thuật.
Bởi vì lão cha lão mẹ nói, con gái trong nhà, động đao múa kiếm không có dáng vẻ gì.
Quan trọng nhất là, không chỗ hữu dụng.
Có thời gian luyện võ, không bằng luyện từ nhiều hơn.
Nếu sớm biết nàng sẽ xuyên qua thời không này, nói cái gì nàng cũng phải tập luyện võ thuật.
Cổ Lạc Nhi chỉ gảy nho nhỏ một đoạn, liền dừng tay.
Hỏi: “Hoàng thượng, thích không? Nếu thích Lạc Nhi liền đàn cho người nghe.”
Đông Phong Túy cảnh giác hỏi: “Ngươi vì sao lại muốn gảy đàn cho trẫm nghe?”
Cổ Lạc Nhi mặt không đổi sắc tim không đập đáp: “Hi vọng Hoàng thượng cao hứng, có thể để ta đến nơi khác trong cung đi dạo, không cần phải luôn đứng ở trong Tử Tiêu Cung.”
Lời của nàng vô cùng thành khẩn, lý do cũng thập phần hợp lý.
Đông Phong Túy mặc dù vẫn mang nghi hoặc, nhưng cũng không cách nào phản bác nàng.
Miễn cưỡng nói: “Biết kết cục chọc giận trẫm rồi?”
Cổ Lạc Nhi càng thêm thành khẩn nói: “Biết ạ. Hoàng thượng, người thích nghe ta gảy đàn, đúng không?”
“Ừ.”
Đông Phong Túy không thể không thừa nhận, hắn thật sự rất thích nghe thủ khúc mà Cổ Lạc Nhi vừa gảy.
“Vậy, Hoàng thượng, ta gảy nhiều bài hơn cho người nghe, được không?”
Đông Phong Túy không lên tiếng.
Hắn đang tìm kiếm chủ ý đánh đàn của Cổ Lạc Nhi là gì.
Cổ Lạc Nhi hé miệng cười, từ từ cầm dây đàn, bắt đầu lại từ đầu gảy khúc Cao sơn lưu thủy.
Thủ khúc này nàng từ nhỏ đến lớn, không biết đã luyện đến bao nhiêu lần.
Bởi vậy không phí sức gảy lên một chút, như nước chảy mây trôi.
Đông Phong Túy tà tà nằm ở trên giường ngủ, nhìn Cổ Lạc Nhi trước mặt.
Nắng chiều từ sau lưng nàng chiếu tới, sợi tóc của nàng phiếm ra sắc kim đỏ kỳ dị.
Trán cụp xuống, bàn tay trắng nõn thon dài.
Đã không còn vẻ hoạt bát tinh quái ngày thường, mà thêm nhiều chút điềm tĩnh cùng thanh nhã.
Mặc dù mặc trên người Bố y, nhưng một chút cũng không làm mờ đi lệ sắc cao nhã của nàng.
Tiếng đàn trong tai cùng người trước mắt hòa vào làm một.
Đông Phong Túy thấy có chút sững sờ.
Được một hồi, Đông Phong Túy mới miễn cưỡng thu lại tâm trạng, nhắm mắt lại, chuyên tâm thưởng thức khúc thanh.
Hắn không thể tiếp tục nhìn, nhìn nữa, hắn sẽ mất đi chính mình.
Đem tâm của mình thất lạc trên người một tiểu nha đầu luôn chỉnh hắn, kia làm sao có thể?
Đông Phong Túy hai mắt nhắm nghiền, nhưng bóng dáng của Cổ Lạc Nhi lại luôn lay động trước mắt.
Nàng từ giữa không trung rơi xuống, rơi xuống trên người của hắn.
Hắn lại không bị nàng đè đau.
Dường như nàng là một tiên tử, khẽ phiêu phiêu trong không trung bay xuống dưới, mềm mại như lông vũ bám vào trên người hắn.
Một cảnh thời niên thiếu đã qua lại hiện lên ngay trước mắt.
Mạn thiên hoa vũ tung bay, một bộ bạch sa trên không trung phiêu vũ.
Thanh âm Tiên nhạc kia lại vang vọng bên tai.
“Đông Phong Túy, một ngày nào đó sau khi ngươi lớn lên, sẽ có một Tiên tử đến bên cạnh ngươi.”
Từ đó, hắn bắt đầu chờ đợi.
Dằng dặc chờ đợi.
Chờ đợi như vậy, liền chờ hơn mười năm.
Ngày đó, hắn nằm ở dưới tàng cây Hạnh hoa nở đầy bông phấn trắng.
Hắn cũng chưa ngủ, hắn đang nhìn cánh Hạnh hoa.
Cánh hoa sắc phấn trắng, trong gió rung động, làm cho người ta trìu mến.
Chúng giống một đám tinh linh đáng yêu, những tinh linh vây quanh tiên tử của hắn.
Thiên không bỗng nhiên sáng lên một vùng bạch quang, bạch quang rất kỳ lạ, sáng ngời nhưng không chói mắt.
Bên trong bạch quang, vang lên một tiếng thét chói tai.
Tiếng thét một mạch trượt xuống, rốt cục ngừng trước người hắn.
Là tiên tử của hắn tới rồi sao?
Đông Phong Túy kích động nhìn người đang ngồi trên hắn.
Nhưng là, sau khi hắn thấy rõ ràng, vui sướng cùng hưng phấn ban đầu lập tức hóa thành thất vọng tràn đầy.
Này xem là tiên tử gì?
Tiên tử hẳn là trường y lay động, hẳn là ưu nhã thong dong, hẳn là cơ trí tuyệt mỹ.
Mà ngồi nữ tử ngồi trên người hắn này, đỉnh đầu lộn xộn tóc dài, ánh mắt mơ hồ, toàn thân trên người lại càng mặc y phục chẳng ra cái gì.
Bộ dáng cũng vẫn coi là mỹ mạo, nhưng hoàn toàn bị mơ hồ cùng trì độn của nàng phá hủy.
Có lẽ, nàng là nha đầu tiên tử phái tới mở đường?
Càng có lẽ, Đông Phong Túy không có ý tốt mà nghĩ, nhìn hình dáng nàng té xuống tới chật vật, nói không chừng đã phạm phải cái gì, bị tiên tử cho một đạp bay xuống.
A, không, tiên tử của hắn thật sự nhã nhặn, sẽ không thể đạp người.
Ừ, nàng chỉ cần tay ngọc gảy nhẹ, khai triển phép thuật, sẽ đem người giáng xuống trần gian.
Bằng không, hắn có thể ngủ ngon được sao?
Không làm cho toàn bộ hỏa trước bạo phát ra mới là lạ.
Giữa trưa làm vậy, nếu không phải tiếng động của Cổ Lạc Nhi quá lớn, kỳ thật là truyền không vào bên trong.
Đông Phong Túy ở trong phòng thoải mái dễ chịu nằm đến giữa chiều, đến khi dương quang tà tà chiếu vào hậu viên, hắn để cho người làm sắp xếp giường ngủ ngay ngắn, đi tới hậu viên.
Khí trời quang đãng như vậy, đúng là thời điểm hậu viên đẹp nhất.
Ở trong phòng ngây người nửa buổi chiều, vừa lúc ra ngoài hít thở không khí, thưởng thức cảnh đẹp.
Há lường được vừa mới tại giường ngủ nằm xuống, liền thấy Cổ Lạc Nhi ôm chiếc đàn cổ, cũng vui sướng đi tới hậu viên.
Thi Vũ Lộng Tình đi theo phía sau nàng, trong tay ôm một chiếc tỳ bà có hình dạng gì đó, nhìn kỹ lại không phải tỳ bà.
Đông Phong Túy thần kinh dựng lên, nàng tới làm gì?
Hắn có dự cảm rất mãnh liệt, nàng chủ động qua đây chính xác không có chuyện tốt.
Cổ Lạc Nhi cười hì hì đi đến trước mặt Đông Phong Túy, không khách khí ở trước giường ngủ kéo ra một cái ghế, đem đàn cổ trong tay đặt trên bàn trước mặt.
“Hoàng thượng, người còn chưa ngủ a? Lạc Nhi đàn cho người một khúc đi, thôi miên khúc.” (khúc hát ru)
Đông Phong Túy bản năng đã nghĩ cự tuyệt.
Nàng có thể có hảo tâm như vậy?
Mới là lạ.
Nhưng mà, lời của hắn còn chưa ra khỏi miệng, ngón tay nhỏ nhắn của Cổ Lạc Nhi đã ở trên dây đàn gảy vài cái.
Tiếng nhạc thanh nhã, giống như thanh tuyền róc rách chảy qua nội tâm, khiến lời nói trong miệng hắn nuốt trở về.
Đông Phong Túy kinh ngạc nhìn Cổ Lạc Nhi.
Thật không nghĩ tới, nàng còn có bản lĩnh như vậy.
Khúc này hắn chưa từng nghe qua, êm tai nói không nên lời, rất có ý cảnh.
Cổ Lạc Nhi thấy nét mặt của hắn, trong nội tâm đắc ý.
Nàng tiếp theo liền gảy khúc《 Cao sơn lưu thủy 》, sẽ khiến Đông Phong Túy chấn động. (Cao sơn lưu thủy: Tri âm tri kỳ)
Biết cổ nhân đều yêu thích luận điệu này, nàng hai ngày này cũng không phải là bạch ngốc, đã điều tra không ít phong tục dân tình a.
Hắc hắc, trước hợp ý, từ từ giải quyết khẩu vị Đông Phong Túy.
Nhớ ngày đó, nàng đã làm gái ngoan bao nhiêu năm a.
Bốn tuổi học đàn, năm tuổi học vũ đạo, sáu tuổi học vẽ tranh......
Không ngừng mà học, không ngừng mà luyện, không ngừng mà thi cấp.
(thi cấp: nguyên văn là khảo cấp, ý: thi lên từng cấp.)
Khổ cực mười mấy năm, cuối cùng cũng có chút hồi báo nho nhỏ.
Xem ra, làm gái ngoan cũng không phải không đúng tý nào.
Tiếc là, nàng chưa từng học qua các loại quyền thuật.
Bởi vì lão cha lão mẹ nói, con gái trong nhà, động đao múa kiếm không có dáng vẻ gì.
Quan trọng nhất là, không chỗ hữu dụng.
Có thời gian luyện võ, không bằng luyện từ nhiều hơn.
Nếu sớm biết nàng sẽ xuyên qua thời không này, nói cái gì nàng cũng phải tập luyện võ thuật.
Cổ Lạc Nhi chỉ gảy nho nhỏ một đoạn, liền dừng tay.
Hỏi: “Hoàng thượng, thích không? Nếu thích Lạc Nhi liền đàn cho người nghe.”
Đông Phong Túy cảnh giác hỏi: “Ngươi vì sao lại muốn gảy đàn cho trẫm nghe?”
Cổ Lạc Nhi mặt không đổi sắc tim không đập đáp: “Hi vọng Hoàng thượng cao hứng, có thể để ta đến nơi khác trong cung đi dạo, không cần phải luôn đứng ở trong Tử Tiêu Cung.”
Lời của nàng vô cùng thành khẩn, lý do cũng thập phần hợp lý.
Đông Phong Túy mặc dù vẫn mang nghi hoặc, nhưng cũng không cách nào phản bác nàng.
Miễn cưỡng nói: “Biết kết cục chọc giận trẫm rồi?”
Cổ Lạc Nhi càng thêm thành khẩn nói: “Biết ạ. Hoàng thượng, người thích nghe ta gảy đàn, đúng không?”
“Ừ.”
Đông Phong Túy không thể không thừa nhận, hắn thật sự rất thích nghe thủ khúc mà Cổ Lạc Nhi vừa gảy.
“Vậy, Hoàng thượng, ta gảy nhiều bài hơn cho người nghe, được không?”
Đông Phong Túy không lên tiếng.
Hắn đang tìm kiếm chủ ý đánh đàn của Cổ Lạc Nhi là gì.
Cổ Lạc Nhi hé miệng cười, từ từ cầm dây đàn, bắt đầu lại từ đầu gảy khúc Cao sơn lưu thủy.
Thủ khúc này nàng từ nhỏ đến lớn, không biết đã luyện đến bao nhiêu lần.
Bởi vậy không phí sức gảy lên một chút, như nước chảy mây trôi.
Đông Phong Túy tà tà nằm ở trên giường ngủ, nhìn Cổ Lạc Nhi trước mặt.
Nắng chiều từ sau lưng nàng chiếu tới, sợi tóc của nàng phiếm ra sắc kim đỏ kỳ dị.
Trán cụp xuống, bàn tay trắng nõn thon dài.
Đã không còn vẻ hoạt bát tinh quái ngày thường, mà thêm nhiều chút điềm tĩnh cùng thanh nhã.
Mặc dù mặc trên người Bố y, nhưng một chút cũng không làm mờ đi lệ sắc cao nhã của nàng.
Tiếng đàn trong tai cùng người trước mắt hòa vào làm một.
Đông Phong Túy thấy có chút sững sờ.
Được một hồi, Đông Phong Túy mới miễn cưỡng thu lại tâm trạng, nhắm mắt lại, chuyên tâm thưởng thức khúc thanh.
Hắn không thể tiếp tục nhìn, nhìn nữa, hắn sẽ mất đi chính mình.
Đem tâm của mình thất lạc trên người một tiểu nha đầu luôn chỉnh hắn, kia làm sao có thể?
Đông Phong Túy hai mắt nhắm nghiền, nhưng bóng dáng của Cổ Lạc Nhi lại luôn lay động trước mắt.
Nàng từ giữa không trung rơi xuống, rơi xuống trên người của hắn.
Hắn lại không bị nàng đè đau.
Dường như nàng là một tiên tử, khẽ phiêu phiêu trong không trung bay xuống dưới, mềm mại như lông vũ bám vào trên người hắn.
Một cảnh thời niên thiếu đã qua lại hiện lên ngay trước mắt.
Mạn thiên hoa vũ tung bay, một bộ bạch sa trên không trung phiêu vũ.
Thanh âm Tiên nhạc kia lại vang vọng bên tai.
“Đông Phong Túy, một ngày nào đó sau khi ngươi lớn lên, sẽ có một Tiên tử đến bên cạnh ngươi.”
Từ đó, hắn bắt đầu chờ đợi.
Dằng dặc chờ đợi.
Chờ đợi như vậy, liền chờ hơn mười năm.
Ngày đó, hắn nằm ở dưới tàng cây Hạnh hoa nở đầy bông phấn trắng.
Hắn cũng chưa ngủ, hắn đang nhìn cánh Hạnh hoa.
Cánh hoa sắc phấn trắng, trong gió rung động, làm cho người ta trìu mến.
Chúng giống một đám tinh linh đáng yêu, những tinh linh vây quanh tiên tử của hắn.
Thiên không bỗng nhiên sáng lên một vùng bạch quang, bạch quang rất kỳ lạ, sáng ngời nhưng không chói mắt.
Bên trong bạch quang, vang lên một tiếng thét chói tai.
Tiếng thét một mạch trượt xuống, rốt cục ngừng trước người hắn.
Là tiên tử của hắn tới rồi sao?
Đông Phong Túy kích động nhìn người đang ngồi trên hắn.
Nhưng là, sau khi hắn thấy rõ ràng, vui sướng cùng hưng phấn ban đầu lập tức hóa thành thất vọng tràn đầy.
Này xem là tiên tử gì?
Tiên tử hẳn là trường y lay động, hẳn là ưu nhã thong dong, hẳn là cơ trí tuyệt mỹ.
Mà ngồi nữ tử ngồi trên người hắn này, đỉnh đầu lộn xộn tóc dài, ánh mắt mơ hồ, toàn thân trên người lại càng mặc y phục chẳng ra cái gì.
Bộ dáng cũng vẫn coi là mỹ mạo, nhưng hoàn toàn bị mơ hồ cùng trì độn của nàng phá hủy.
Có lẽ, nàng là nha đầu tiên tử phái tới mở đường?
Càng có lẽ, Đông Phong Túy không có ý tốt mà nghĩ, nhìn hình dáng nàng té xuống tới chật vật, nói không chừng đã phạm phải cái gì, bị tiên tử cho một đạp bay xuống.
A, không, tiên tử của hắn thật sự nhã nhặn, sẽ không thể đạp người.
Ừ, nàng chỉ cần tay ngọc gảy nhẹ, khai triển phép thuật, sẽ đem người giáng xuống trần gian.
Tác giả :
Hàn Tiểu Đình