Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Chương 38: Tam đại công tử
Vạn phần đau lòng đem ngân phiếu từ trong ngực móc ra.
Hoàng đế đáng giận, lại lưu manh đùa giỡn, quá hèn hạ quá vô sỉ.
Cổ Lạc Nhi đem ngân phiếu nặng nề đưa trên tay của Đông Phong Túy đang xòe ra trước mặt nàng.
“Được rồi, đều ở đây mà, không có chuyện gì khác nữa? Ta về nghỉ ngơi.”
Đông Phong Túy tay không chịu thu hồi về, y nguyên xòe ra trước mặt Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi hậm hực đem ngân phiếu cuối cùng vừa rồi vụng trộm giấu trong ngực móc ra ngoài, lưu luyến mà cầm trên tay.
“Cái này mang ra, coi như phí khổ cực của ta, được không?”
“Trẫm mệt mỏi.”
Đông Phong Túy khẩu khí có chút mệt nhọc, dường như hắn thật sự mệt muốn chết rồi.
An Thụy vội vàng khuyên nhủ: “Nương nương, Hoàng thượng thật sự mệt mỏi, chưa từng trong một ngày nói đến nhiều lời như thế này.”
Nháy mắt ra hiệu cho Cổ Lạc Nhi, muốn nàng nghe theo phân phó, chớ chọc giận Đông Phong Túy.
Cổ Lạc Nhi không còn cách nào, đành phải cầm ngân phiếu cuối cùng trong tay mang ra hung hăng nhét vào trên tay Đông Phong Túy.
Căm tức kêu to: “Đã được chưa a? Tất cả đều đưa ngươi rồi, ngươi có tin hay không? Có muốn hay không ta cởi y phục ra để ngươi kiểm tra?”
Đông Phong Túy lúc này mới thu tay lại, chỉ chỉ về phía nơi nào đó trong gian phòng.
“An Thụy.”
An Thụy hiểu được ý tứ của hắn, vội vàng đi đến trước bàn hắn chỉ, đem một bó tranh không rõ hình dáng cuộn tròn đến trước mặt hắn.
Cổ Lạc Nhi vừa nhìn thấy những bức tranh cuộn tròn kia, nhịp tim bắt đầu gia tăng tốc độ.
Chột dạ len lén đứng lên, muốn thừa dịp hắn chưa chuẩn bị liền chuồn đi.
Nhưng Đông Phong Túy đã hy sinh giấc ngủ quý báu nhất của mình, đặc biệt gọi nàng lại, há có thể để cho nàng dễ dàng chạy trốn.
Miễn cưỡng phân phó: “Đứng lại.”
Cổ Lạc Nhi đành phải nghe lời đứng lại.
Chung đụng càng nhiều, nàng càng hiểu được, Đông Phong Túy này rất không giống với người lười bình thường.
Hắn không hề dễ đối phó.
Quay người lại, trên mặt Cổ Lạc Nhi theo thường lệ đổi lại nụ cười rực rỡ nhất ngọt ngào nhất.
“Hoàng thượng, còn có gì phân phó?”
Tình huống càng bất lợi với mình, nàng càng muốn tỏ ra bình tĩnh, bình chân như vại.
Đông Phong Túy không để ý tới nàng, liếc mắt nhìn An Thụy.
An Thụy vội vàng vâng theo ý tứ của hắn, cầm bức tranh mở ra, vuốt ra tới trước mặt Cổ Lạc Nhi.
Vẻ mặt tràn đầy cảm thông nói cho Cổ Lạc Nhi.
“Nương nương, Hoàng thượng đặc biệt phái người, ra giá cao thu hồi những bức tranh này.”
Cổ Lạc Nhi cảm giác trên lưng mình lành lạnh, không biết là có gió lạnh thổi vào, hay là đổ mồ hôi lạnh.
Hoặc là cả hai đều có.
Bất chấp hỏi: “An công công, ra giá cao bao nhiêu?”
Nàng đương nhiên biết rõ mục đích Đông Phong Túy gọi nàng nhìn những bức tranh này, cùng với lời nói của An Thụy.
Đương nhiên là muốn từ trên người nàng ép giá những thứ này lên cao.
Cho nên, nàng không bằng giúp bọn họ nói ra.
An Thụy không dám nhìn Cổ Lạc Nhi, cúi đầu nói: “Hồi bẩm nương nương, ra giá cao gấp mười lần.”
Không có cách nào khác nha, các nữ nhân đó mua tranh nói gì cũng không chịu đem tranh bán lại.
Hoàng thượng lại không cho phép hắn dùng mạnh. (dùng cường lực)
Chính là ra giá cao gấp mười lần, còn có áp dụng chút thủ đoạn uy hiếp.
Bởi vì, có vài nữ nhân tuyên bố, đây là vật báu vô giá, cho dù đem tất cả châu báu trên đời đổi cho nàng, cũng không chịu bán tranh này.
An công công không những nhớ tới lời đề nghị của Cổ Lạc Nhi vừa rồi, nếu thật sự in hình Đông Phong Túy lên tiền, sợ rằng không phải sẽ phát hành ra một số lượng lớn tiền bất chính sao.
Sai lầm sai lầm, An Thụy mới một toát ra ý nghĩ này, vội vàng trong lòng lẩm bẩm hối lỗi.
Hắn sao có thể có loại ý nghĩ đại bất kính này, dùng Hoàng thượng để kiếm tiền?
Gấp mười lần?
Cổ Lạc Nhi trong lòng nhanh chóng tính toán, nàng tổng cộng bán được một ngàn bốn trăm lượng bạc, gấp mười lần chính là một vạn bốn ngàn lượng bạc.
Trừ đi một ngàn bốn trăm lượng bạc vừa rồi nàng trả lại cho Đông Phong Túy, còn thiếu một vạn hai ngàn sáu trăm lượng bạc.
“Được rồi, ta lại làm năm mươi hai năm Tiên phi trả nợ.”
Cổ Nhạc nhi ủ rũ nói.
Không giúp mình chuộc thân, ngược lại còn luẩn quẩn tự chui vào nửa thế kỷ.
Nàng thật sự là ngã tám đời xui xẻo.
“Năm mươi tám năm lẻ ba tháng.”
Đông Phong Túy miễn cưỡng thay nàng cải chính.
“Này, ta đã đem một ngàn bốn trăm lượng bạc tiền bán tranh trả lại cho ngươi rồi.”
Cổ Lạc Nhi căm tức nhắc nhở Đông Phong Túy, hắn muốn tính toán sao?
Đông Phong Túy hết cách ngồi dậy, ngáp một cái.
“Ái phi, ngươi thật sự là không tiết kiệm, thế nào cũng phải đưa trẫm một khoản bút toán hiểu chưa? Trẫm phái người đi thu hồi những bức tranh này, phải cho bọn hắn chân chạy tiền, tiền thưởng, còn có phí giữ bí mật, còn có......”
“Hoàng thượng, ngài không cần nói nữa rồi, năm mươi tám năm lẻ ba tháng thì năm mươi tám năm lẻ ba tháng a, dù sao Lạc Nhi cũng chưa chắc có thể sống lâu trăm tuổi.”
Thật đó, nàng hiện tại đã hơn hai mươi tuổi rồi, cộng thêm hai mươi năm linh mười nửa tháng trước đó, không phải sống đến một trăm tuổi mới có thể trả sạch nợ sao?
“Ừ.”
Đông Phong Túy khẽ ừ.
Cổ Lạc Nhi chán nản quay đầu định đi ra ngoài.
Ai ngờ Đông Phong Túy lại gọi nàng.
“Đứng lại.”
Cổ Lạc Nhi nổi giận dừng lại, quay vọt người.
Hướng về phía Đông Phong Túy kêu to: “Cả đời ta đều cầm gán nợ rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?”
Thật sự lúc này, đừng chọc tới nàng, nếu không, Cổ Lạc Nhi nàng cũng không phải dễ trêu.
Hừ, nàng cũng sẽ không ngốc mà đi kiếm tiền đến chuộc thân, nàng phải nghĩ biện pháp khác.
Đông Phong Túy giống như bị những lời này của nàng làm vui vẻ, trên mặt không ngờ lộ ra ý cười.
“Lạc Nhi, ngươi cả đời này đều là người của trẫm.”
Thật buồn nôn cho câu vừa rồi.
Tiếc là, bọn họ không phải tình lữ, chỉ là phu thê trên danh nghĩa.
Không, ngay cả phu thê trên danh nghĩa cũng không được tính.
Phi tử chỉ có thể coi là thiếp, địa vị thiếp thấp hèn mà thôi.
Cổ Lạc Nhi hung dữ cãi trả.
“Hoàng thượng, mặt khác, ngươi cả đời này có phải cũng là người của Lạc Nhi?”
Lời vừa nói ra, An Thụy bên cạnh nghe lập tức thay Cổ Lạc Nhi vã mồ hôi.
Tiên phi nương nương này cũng quá lớn mật rồi, dám nói chuyện như vậy với hoàng thượng.
Tuy nói, Hoàng thượng đối với nàng đủ khoan hậu, nhưng là, người phải hiểu được thỏa mãn, cũng không thể quá kiêu ngạo.
An Thụy chuẩn bị, xem tình hình bất hòa sẽ thay Cổ Lạc Nhi cầu tình.
Ai ngờ Đông Phong Túy hoàn toàn không có dấu hiệu tức giận, ngược lại tựa như cười giỡn nói: “Trẫm chỉ có một người, không có biện pháp tách ra, làm sao bây giờ đây?”
Cổ Lạc Nhi hiểu ý tứ của hắn.
Hắn là nói, hậu cung của hắn còn rất nhiều phi tử, cũng không chỉ dừng lại ở một mình Cổ Lạc Nhi nàng.
Cho nên, hắn không thể nào là của một mình nàng.
Cổ Lạc Nhi cũng không tức giận, mặc dù nàng đến từ thời đại nam nữ bình đẳng.
Nàng âm thầm vui mừng, thật may là mình cũng không phải là phi tử chính thức của hắn.
Nếu không, cùng những nữ nhân kia chung một chồng, nàng thật không cách nào tưởng tượng.
Không khỏi lại có chút thay những nữ nhân trong hậu cung của Đông Phong Túy cảm thấy bi ai.
Cổ Lạc Nhi trong nội tâm đột nhiên có một ý nghĩ, cái ý nghĩ này một khi nảy sinh ra, liền ương ngạnh muốn luồn đến trước mặt nàng.
Nàng áp thế nào cũng không áp được.
Có lẽ, nàng nên làm chút chuyện, vừa để giải cứu hậu cung của Đông Phong Túy, cũng là cho hắn chút giáo huấn.
Muốn khi dễ nàng?
Không có cửa đâu.
Cổ Lạc Nhi vội vã muốn đi ra ngoài cẩn thận suy nghĩ cái chủ ý này, chẳng muốn tiếp tục cùng Đông Phong Túy đấu võ mồm nữa.
Vội vàng hỏi: “Này, Hoàng thượng, ngươi vừa rồi gọi ta lại, rốt cuộc còn có chuyện gì? Nói mau, nói xong ngươi mạnh khỏe ngủ đi.”
Đại khái hai chữ “Ngủ đi” này là nhắc nhở Đông Phong Túy, hắn cũng không tiếp tục trêu chọc Cổ Lạc Nhi nữa.
Trực tiếp nói: “Trừng phạt hành vi lần này, phạt ngươi cấm túc một ngày, không cho phép xuất cung.”
Cổ Lạc Nhi nộ khí lại bị hắn chọc cho phát tác.
“Này, ngươi cũng phạt ta bồi thường bạc cho ngươi rồi, còn cấm túc cái gì?”
Đông Phong Túy cũng không thèm nhìn nàng, lười biếng nằm trở lại trên giường.
“Cấm túc ba ngày.”
Gì? Hắn còn làm trầm trọng thêm.
Cổ Lạc Nhi la ầm lên: “Này, ngươi thật quá mức, hừ, ngươi là đồ bạo quân hẹp hòi.”
Cài từ bạo quân này dùng tại trên người Đông Phong Túy tựa hồ có chút buồn cười, An Thụy thiếu chút nữa muốn cười váng lên, muốn cười thật to, vội vàng đau khổ nhịn xuống.
Đông Phong Túy dứt khoát hai mắt nhắm nghiền.
“Cấm túc ba ngày, không cho phép ra khỏi Tử Tiêu Cung.”
Cổ Lạc Nhi giận đến mức muốn xé rách miệng Đông Phong Túy, bất quá nàng biết điều mà chịu đựng.
Nàng sợ Đông Phong Túy chủ trương ngược lại, hắn phạt nàng chỉ cho phép đứng ở Cầm Sắt điện thì nguy rồi.
Người ta là hoàng đế, trứng chọi đá, đạo lý này, nàng hiểu.
Ai, nói thật ra, chính là cho dù dùng bắp đùi Cổ Lạc Nhi nàng vặn cánh tay của Đông Phong Túy, thì cũng không vặn nổi nha.
Nàng phải nghĩ biện pháp khác.
Cổ Lạc Nhi nhãn châu xoay động, hắc hắc, có.
Cổ Lạc Nhi không hề tức giận, lại đổi thành khuôn mặt tươi cười.
“Dạ, Hoàng thượng, nô tì xin tuân theo hoàng thượng phân phó. Ba ngày nay, Lạc Nhi liền ở Tử Tiêu Cung, thế nào cũng không đi.”
Nụ cười trên mặt nàng làm cho An Thụy thấy có chút sợ hãi.
Hai ngày này tiếp xúc, hắn đối với Cổ Lạc Nhi đã có một chút hiểu rõ, biết nàng cũng không phải là người dễ chọc đến.
Hoàng đế đáng giận, lại lưu manh đùa giỡn, quá hèn hạ quá vô sỉ.
Cổ Lạc Nhi đem ngân phiếu nặng nề đưa trên tay của Đông Phong Túy đang xòe ra trước mặt nàng.
“Được rồi, đều ở đây mà, không có chuyện gì khác nữa? Ta về nghỉ ngơi.”
Đông Phong Túy tay không chịu thu hồi về, y nguyên xòe ra trước mặt Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi hậm hực đem ngân phiếu cuối cùng vừa rồi vụng trộm giấu trong ngực móc ra ngoài, lưu luyến mà cầm trên tay.
“Cái này mang ra, coi như phí khổ cực của ta, được không?”
“Trẫm mệt mỏi.”
Đông Phong Túy khẩu khí có chút mệt nhọc, dường như hắn thật sự mệt muốn chết rồi.
An Thụy vội vàng khuyên nhủ: “Nương nương, Hoàng thượng thật sự mệt mỏi, chưa từng trong một ngày nói đến nhiều lời như thế này.”
Nháy mắt ra hiệu cho Cổ Lạc Nhi, muốn nàng nghe theo phân phó, chớ chọc giận Đông Phong Túy.
Cổ Lạc Nhi không còn cách nào, đành phải cầm ngân phiếu cuối cùng trong tay mang ra hung hăng nhét vào trên tay Đông Phong Túy.
Căm tức kêu to: “Đã được chưa a? Tất cả đều đưa ngươi rồi, ngươi có tin hay không? Có muốn hay không ta cởi y phục ra để ngươi kiểm tra?”
Đông Phong Túy lúc này mới thu tay lại, chỉ chỉ về phía nơi nào đó trong gian phòng.
“An Thụy.”
An Thụy hiểu được ý tứ của hắn, vội vàng đi đến trước bàn hắn chỉ, đem một bó tranh không rõ hình dáng cuộn tròn đến trước mặt hắn.
Cổ Lạc Nhi vừa nhìn thấy những bức tranh cuộn tròn kia, nhịp tim bắt đầu gia tăng tốc độ.
Chột dạ len lén đứng lên, muốn thừa dịp hắn chưa chuẩn bị liền chuồn đi.
Nhưng Đông Phong Túy đã hy sinh giấc ngủ quý báu nhất của mình, đặc biệt gọi nàng lại, há có thể để cho nàng dễ dàng chạy trốn.
Miễn cưỡng phân phó: “Đứng lại.”
Cổ Lạc Nhi đành phải nghe lời đứng lại.
Chung đụng càng nhiều, nàng càng hiểu được, Đông Phong Túy này rất không giống với người lười bình thường.
Hắn không hề dễ đối phó.
Quay người lại, trên mặt Cổ Lạc Nhi theo thường lệ đổi lại nụ cười rực rỡ nhất ngọt ngào nhất.
“Hoàng thượng, còn có gì phân phó?”
Tình huống càng bất lợi với mình, nàng càng muốn tỏ ra bình tĩnh, bình chân như vại.
Đông Phong Túy không để ý tới nàng, liếc mắt nhìn An Thụy.
An Thụy vội vàng vâng theo ý tứ của hắn, cầm bức tranh mở ra, vuốt ra tới trước mặt Cổ Lạc Nhi.
Vẻ mặt tràn đầy cảm thông nói cho Cổ Lạc Nhi.
“Nương nương, Hoàng thượng đặc biệt phái người, ra giá cao thu hồi những bức tranh này.”
Cổ Lạc Nhi cảm giác trên lưng mình lành lạnh, không biết là có gió lạnh thổi vào, hay là đổ mồ hôi lạnh.
Hoặc là cả hai đều có.
Bất chấp hỏi: “An công công, ra giá cao bao nhiêu?”
Nàng đương nhiên biết rõ mục đích Đông Phong Túy gọi nàng nhìn những bức tranh này, cùng với lời nói của An Thụy.
Đương nhiên là muốn từ trên người nàng ép giá những thứ này lên cao.
Cho nên, nàng không bằng giúp bọn họ nói ra.
An Thụy không dám nhìn Cổ Lạc Nhi, cúi đầu nói: “Hồi bẩm nương nương, ra giá cao gấp mười lần.”
Không có cách nào khác nha, các nữ nhân đó mua tranh nói gì cũng không chịu đem tranh bán lại.
Hoàng thượng lại không cho phép hắn dùng mạnh. (dùng cường lực)
Chính là ra giá cao gấp mười lần, còn có áp dụng chút thủ đoạn uy hiếp.
Bởi vì, có vài nữ nhân tuyên bố, đây là vật báu vô giá, cho dù đem tất cả châu báu trên đời đổi cho nàng, cũng không chịu bán tranh này.
An công công không những nhớ tới lời đề nghị của Cổ Lạc Nhi vừa rồi, nếu thật sự in hình Đông Phong Túy lên tiền, sợ rằng không phải sẽ phát hành ra một số lượng lớn tiền bất chính sao.
Sai lầm sai lầm, An Thụy mới một toát ra ý nghĩ này, vội vàng trong lòng lẩm bẩm hối lỗi.
Hắn sao có thể có loại ý nghĩ đại bất kính này, dùng Hoàng thượng để kiếm tiền?
Gấp mười lần?
Cổ Lạc Nhi trong lòng nhanh chóng tính toán, nàng tổng cộng bán được một ngàn bốn trăm lượng bạc, gấp mười lần chính là một vạn bốn ngàn lượng bạc.
Trừ đi một ngàn bốn trăm lượng bạc vừa rồi nàng trả lại cho Đông Phong Túy, còn thiếu một vạn hai ngàn sáu trăm lượng bạc.
“Được rồi, ta lại làm năm mươi hai năm Tiên phi trả nợ.”
Cổ Nhạc nhi ủ rũ nói.
Không giúp mình chuộc thân, ngược lại còn luẩn quẩn tự chui vào nửa thế kỷ.
Nàng thật sự là ngã tám đời xui xẻo.
“Năm mươi tám năm lẻ ba tháng.”
Đông Phong Túy miễn cưỡng thay nàng cải chính.
“Này, ta đã đem một ngàn bốn trăm lượng bạc tiền bán tranh trả lại cho ngươi rồi.”
Cổ Lạc Nhi căm tức nhắc nhở Đông Phong Túy, hắn muốn tính toán sao?
Đông Phong Túy hết cách ngồi dậy, ngáp một cái.
“Ái phi, ngươi thật sự là không tiết kiệm, thế nào cũng phải đưa trẫm một khoản bút toán hiểu chưa? Trẫm phái người đi thu hồi những bức tranh này, phải cho bọn hắn chân chạy tiền, tiền thưởng, còn có phí giữ bí mật, còn có......”
“Hoàng thượng, ngài không cần nói nữa rồi, năm mươi tám năm lẻ ba tháng thì năm mươi tám năm lẻ ba tháng a, dù sao Lạc Nhi cũng chưa chắc có thể sống lâu trăm tuổi.”
Thật đó, nàng hiện tại đã hơn hai mươi tuổi rồi, cộng thêm hai mươi năm linh mười nửa tháng trước đó, không phải sống đến một trăm tuổi mới có thể trả sạch nợ sao?
“Ừ.”
Đông Phong Túy khẽ ừ.
Cổ Lạc Nhi chán nản quay đầu định đi ra ngoài.
Ai ngờ Đông Phong Túy lại gọi nàng.
“Đứng lại.”
Cổ Lạc Nhi nổi giận dừng lại, quay vọt người.
Hướng về phía Đông Phong Túy kêu to: “Cả đời ta đều cầm gán nợ rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?”
Thật sự lúc này, đừng chọc tới nàng, nếu không, Cổ Lạc Nhi nàng cũng không phải dễ trêu.
Hừ, nàng cũng sẽ không ngốc mà đi kiếm tiền đến chuộc thân, nàng phải nghĩ biện pháp khác.
Đông Phong Túy giống như bị những lời này của nàng làm vui vẻ, trên mặt không ngờ lộ ra ý cười.
“Lạc Nhi, ngươi cả đời này đều là người của trẫm.”
Thật buồn nôn cho câu vừa rồi.
Tiếc là, bọn họ không phải tình lữ, chỉ là phu thê trên danh nghĩa.
Không, ngay cả phu thê trên danh nghĩa cũng không được tính.
Phi tử chỉ có thể coi là thiếp, địa vị thiếp thấp hèn mà thôi.
Cổ Lạc Nhi hung dữ cãi trả.
“Hoàng thượng, mặt khác, ngươi cả đời này có phải cũng là người của Lạc Nhi?”
Lời vừa nói ra, An Thụy bên cạnh nghe lập tức thay Cổ Lạc Nhi vã mồ hôi.
Tiên phi nương nương này cũng quá lớn mật rồi, dám nói chuyện như vậy với hoàng thượng.
Tuy nói, Hoàng thượng đối với nàng đủ khoan hậu, nhưng là, người phải hiểu được thỏa mãn, cũng không thể quá kiêu ngạo.
An Thụy chuẩn bị, xem tình hình bất hòa sẽ thay Cổ Lạc Nhi cầu tình.
Ai ngờ Đông Phong Túy hoàn toàn không có dấu hiệu tức giận, ngược lại tựa như cười giỡn nói: “Trẫm chỉ có một người, không có biện pháp tách ra, làm sao bây giờ đây?”
Cổ Lạc Nhi hiểu ý tứ của hắn.
Hắn là nói, hậu cung của hắn còn rất nhiều phi tử, cũng không chỉ dừng lại ở một mình Cổ Lạc Nhi nàng.
Cho nên, hắn không thể nào là của một mình nàng.
Cổ Lạc Nhi cũng không tức giận, mặc dù nàng đến từ thời đại nam nữ bình đẳng.
Nàng âm thầm vui mừng, thật may là mình cũng không phải là phi tử chính thức của hắn.
Nếu không, cùng những nữ nhân kia chung một chồng, nàng thật không cách nào tưởng tượng.
Không khỏi lại có chút thay những nữ nhân trong hậu cung của Đông Phong Túy cảm thấy bi ai.
Cổ Lạc Nhi trong nội tâm đột nhiên có một ý nghĩ, cái ý nghĩ này một khi nảy sinh ra, liền ương ngạnh muốn luồn đến trước mặt nàng.
Nàng áp thế nào cũng không áp được.
Có lẽ, nàng nên làm chút chuyện, vừa để giải cứu hậu cung của Đông Phong Túy, cũng là cho hắn chút giáo huấn.
Muốn khi dễ nàng?
Không có cửa đâu.
Cổ Lạc Nhi vội vã muốn đi ra ngoài cẩn thận suy nghĩ cái chủ ý này, chẳng muốn tiếp tục cùng Đông Phong Túy đấu võ mồm nữa.
Vội vàng hỏi: “Này, Hoàng thượng, ngươi vừa rồi gọi ta lại, rốt cuộc còn có chuyện gì? Nói mau, nói xong ngươi mạnh khỏe ngủ đi.”
Đại khái hai chữ “Ngủ đi” này là nhắc nhở Đông Phong Túy, hắn cũng không tiếp tục trêu chọc Cổ Lạc Nhi nữa.
Trực tiếp nói: “Trừng phạt hành vi lần này, phạt ngươi cấm túc một ngày, không cho phép xuất cung.”
Cổ Lạc Nhi nộ khí lại bị hắn chọc cho phát tác.
“Này, ngươi cũng phạt ta bồi thường bạc cho ngươi rồi, còn cấm túc cái gì?”
Đông Phong Túy cũng không thèm nhìn nàng, lười biếng nằm trở lại trên giường.
“Cấm túc ba ngày.”
Gì? Hắn còn làm trầm trọng thêm.
Cổ Lạc Nhi la ầm lên: “Này, ngươi thật quá mức, hừ, ngươi là đồ bạo quân hẹp hòi.”
Cài từ bạo quân này dùng tại trên người Đông Phong Túy tựa hồ có chút buồn cười, An Thụy thiếu chút nữa muốn cười váng lên, muốn cười thật to, vội vàng đau khổ nhịn xuống.
Đông Phong Túy dứt khoát hai mắt nhắm nghiền.
“Cấm túc ba ngày, không cho phép ra khỏi Tử Tiêu Cung.”
Cổ Lạc Nhi giận đến mức muốn xé rách miệng Đông Phong Túy, bất quá nàng biết điều mà chịu đựng.
Nàng sợ Đông Phong Túy chủ trương ngược lại, hắn phạt nàng chỉ cho phép đứng ở Cầm Sắt điện thì nguy rồi.
Người ta là hoàng đế, trứng chọi đá, đạo lý này, nàng hiểu.
Ai, nói thật ra, chính là cho dù dùng bắp đùi Cổ Lạc Nhi nàng vặn cánh tay của Đông Phong Túy, thì cũng không vặn nổi nha.
Nàng phải nghĩ biện pháp khác.
Cổ Lạc Nhi nhãn châu xoay động, hắc hắc, có.
Cổ Lạc Nhi không hề tức giận, lại đổi thành khuôn mặt tươi cười.
“Dạ, Hoàng thượng, nô tì xin tuân theo hoàng thượng phân phó. Ba ngày nay, Lạc Nhi liền ở Tử Tiêu Cung, thế nào cũng không đi.”
Nụ cười trên mặt nàng làm cho An Thụy thấy có chút sợ hãi.
Hai ngày này tiếp xúc, hắn đối với Cổ Lạc Nhi đã có một chút hiểu rõ, biết nàng cũng không phải là người dễ chọc đến.
Tác giả :
Hàn Tiểu Đình